[ Góc Khuất ]
Kiện Bàn Hiệp
" Thiên nhai địa giác hữu cùng thời
Chỉ hữu tương tư vô tận xứ. "
Vào một năm, tiên nhân đại chiến khắp nơi, phá hủy chỗ ở của biết bao dân thường, khiến người dân lâm vào cảnh tàn tạ, xác chết nhiều vô số kể.
Và nhà của ta cũng bị phá hủy, nên ta đã cùng những người đó hợp thành một nhóm người di cư đến nơi khác.
Trong lúc di cư, ta gặp một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, thấy vậy ta liền đem theo đứa trẻ cùng đi trước sự nhạc nhiên của mọi người.
Ta đặt tên cậu là Kiện Bàn Hiệp, ngụ ý người hành hiệp trượng nghĩa.
Ta xem cậu như đệ đệ ruột thịt mà đối đãi, không rời không bỏ.
Vận khí của ngươi có vẻ không tệ, trước khi chết đói đã thành công đến một thành trì phàm nhân.
Nhận được sự giúp đỡ từ vài người trong thành, cuối cùng ngươi và đệ đệ ngươi cũng đã sống sót.
Ngươi nghe nói thành này cứ 5 năm sẽ có tiên nhân đến thu đồ, nên ngươi quyết định ở lại thành.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngươi với đệ đệ ngươi cũng đã ở thành này được 4 năm.
Theo tiếng gọi tỷ tỷ, có một thân ảnh nhỏ bé đã nhảy lên lưng ngươi, ôm chặt lấy.
Mạn Châu Sa
Đệ xem đệ lúc nào cũng nghịch ngợm như vậy.
Sau đó ngươi quen tay, năm lấy gáy áo của cậu, đặt xuống đất.
Cậu phồng má tỏ vẻ giận dỗi, quay đầu sang chỗ khác nói.
Kiện Bàn Hiệp
Hừ, ta đâu có nghịch ngơm đâu !
Kiện Bàn Hiệp
Tỷ oan cho Bàn Hiệp òi !
Tuy mới 4 tuổi, nhưng cậu giống như một thiên sứ nhỏ.
Ngươi bật cười, không nhịn được xoa đầu cậu.
Kiện Bàn Hiệp
Không được xoa đầu Bàn Hiệp !
Mạn Châu Sa
Hah- vì sao không được xoa đầu đệ.
Nghe câu hỏi, cậu tỏ vẻ nghiêm túc đếm ngón tay.
Kiện Bàn Hiệp
Bà lão hàng xóm nói rồi, xoa đầu trẻ con sẽ không cao lên được.
Kiện Bàn Hiệp
Tỷ đã xoa đầu đệ nhiều lần rồi, cứ tiếp tục như vậy Bàn Hiệp không cao lên được thì sao ?
Mạn Châu Sa
Vì sao đệ muốn cao lên, nhỏ nhỏ xinh xinh không đáng yêu hơn sao ?
Kiện Bàn Hiệp
Vì ta muốn bảo vệ tỷ !
Kiện Bàn Hiệp
Mạn Châu Sa
Tại sau đệ muốn cao lên ?
Kiện Bàn Hiệp
Vì ta muốn bảo vệ tỷ !
Ngươi kinh ngạc nhìn cậu, sau đó liền phá lên cười.
Mạn Châu Sa
Haha- vậy thì ta sẽ chờ ngày đệ bảo vệ ta.
Thời gian lại trôi qua rất lâu, đây là năm thứ năm ngươi và cậu bên nhau.
Năm nay cũng chính là năm tiên nhân thu đồ.
Ngươi rất may mắn được tiên nhân thu nhận trở thành chân truyền đệ tử.
Càng may mắn hơn là, tông chủ lại đồng ý cho ta mang theo đệ đệ bên cạnh.
Vơi thiên phú của ngươi, chỉ vài ngày đã trở thành Luyện Khí, thậm chí trong vòng trăm ngày đã đột phá đến Trúc Cơ.
Phải biết, người thường muốn đột phá Trúc Cơ cần rất nhiều thời gian, có người cần vài năm, có người cả đời cũng không đạt được Trúc Cơ.
Rất nhiều người đều nói ta có tư chất Hóa Thần, thậm chí có hy vọng đột phá Luyện Hư.
Mà giờ phút này, mưa lớn như trút nước.
Từng hạt mưa li ti rơi xuống người ngươi.
Cơn mưa ở tông và cơn mưa ở thành đều giống nhau ở một điểm.
Bởi luôn có một người chờ đợi ngươi trở về, cầm lấy chiếc ô lớn hơn cả mình, vui vẻ vẫy tay với ngươi trước cửa nhà.
Mạn Châu Sa
Trời mưa dễ bị cảm lắm, đệ không cần thiết phải đứng ở cửa nhà đợi ta.
Nói rồi ngươi cầm lấy dù, nghiêng dù sang phía thân ảnh nhỏ bé kia.
Kiện Bàn Hiệp
Hì- ta nghe sư tỷ nói như vậy sẽ khiến tỷ bớt mệt mỏi á :>
Cậu ánh mắt lấp lánh nhìn về phía ngươi, như đang mong chờ một lời khen ngợi.
Ngươi nhìn cậu trên môi cong lên một nụ cười, sau đó xoa đầu cậu, che chở con người nhỏ bé của cậu bên trong ô dù, tránh nước mưa dính lấy quần áo cậu.
Kiện Bàn Hiệp
Nhà của ngươi rất đơn giản giống như căn nhà gỗ ở Tiêu Bạch Thành.
Chỉ là diện tích lớn hơn nhiều, đồng thời cũng có chút trống trải.
Ngươi đối với điều này không quá để ý, nhưng Bàn Hiệp lại thường xuyên nghĩ đến việc trồng một số loài hoa, cây ăn quả để cho ngôi nhà có chút sinh cơ.
Mỗi khi Bàn Hiệp nghịch ngợm trong động phủ, cậu sẽ chạy lon ton đến bên cạnh ngươi, quấn lấy ngươi kể về nhiều thứ.
Kiện Bàn Hiệp
Tỷ tỷ, tu tiên có vui không ạ ?
Kiện Bàn Hiệp
Tỷ cũng có thể bay lên trời sao ?
Mạn Châu Sa
Tu tiên vui lắm, một ngày nào đó tỷ cũng sẽ khiến đệ trải nghiệm cảm giác tu tiên là như nào.
Mạn Châu Sa
Tỷ có thể bay lên trời, nhưng đệ phải đợi ta đột phá Kim Đan, lúc đó liền có thể mang muội cùng Ngự Kiếm Phi Hành rồi.
Bàn Hiệp càng hỏi mắt càng sáng lên, ngươi cũng ở bên cạnh từ tốn trả lời.
Sau một hồi, ngươi đem ra một vài cục kẹo, đưa cho Bàn Hiệp.
Kiện Bàn Hiệp
Oa ! Tỷ tỷ tốt nhất !
Cậu sáng mắt, vui vẻ nhận lấy.
Rất lâu sau, ngươi và đệ đệ của ngươi đã đón mùa đông đầu tiên ỏ tông môn.
Ta âm thầm nhớ lại mùa đông ở Tiêu Bạch Thành.
Lúc đó có một thân ảnh nhỏ bé, đứng trước cửa nhà chờ đợi ngươi trở về, và sau khi thấy ngươi về sẽ ra sức xoa xoa bàn tay nhỏ của mình, ôm lấy khuôn mặt cứng cơ vì lạnh của ngươi.
Một giọng nói hoạt bá cắt ngang dòng hồi ức của ngươi.
Mạn Châu Sa
Sau vậy Tiểu Kiện ?
Kiện Bàn Hiệp mới 6 tuổi, giả vờ nghiêm túc chỉ tay vào bàn ăn nói.
Kiện Bàn Hiệp
Hừ ! Tỷ còn không ăn nữa, thức ăn đều sẽ nguội hết đó.
Những ngày ở Tiêu Bạch Thành, mùa đông giá rét này thật khó vượt qua, nhưng bây giờ ngươi lại có chút mong chờ đến mùa đông.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play