Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thiên Đóa Đào Hoa Nhất Thế Khai: Vô Ưu Chi Mộng

Chương 1

Thuở sơ khai, khi trời đất còn hỗn mang và chưa phân định, Thần Giới và Thiên Ngoại Thiên đã ra đời, là nơi an cư của những vị thần, một thực thể cao quý nhất trong thiên địa
Thần Giới được xem là nguồn cội của mọi sức mạnh, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện, tạo nên những quy luật vận hành của vạn vật
Thiên Ngoại Thiên, bao quanh bởi vầng hào quang vô tận, là tầng trời cao nhất, nơi duy nhất mà chỉ những thần linh tối cao mới có thể đặt chân đến
Sau hàng vạn kiếp biến chuyển, Thần Giới và Thiên Ngoại Thiên hợp nhất, tạo thành một vùng đất siêu việt vượt ngoài sự hiểu biết của phàm nhân
Nơi đây chứa đựng những cung điện nguy nga được xây dựng từ tinh hoa của trời đất, mỗi viên đá, mỗi dòng sông đều tỏa ra linh khí bất tận
Các vị Thần tại đây không chỉ sở hữu quyền năng vượt trội mà còn mang trên mình trách nhiệm bảo vệ sự cân bằng của cả Tam giới
Tuy nhiên, từ khi Thần Giới và Thiên Ngoại Thiên đóng cửa cách đây trăm vạn năm, ánh sáng thần linh dần vắng bóng ở tam giới.
Kể từ đó, không một sinh linh nào – dù là Nhân Tộc, Linh Tộc hay Ám Vực – có thể vượt qua ngưỡng cửa thành thần
Điều này không chỉ khiến các giới rơi vào tình trạng bấp bênh mà còn làm dấy lên những xung đột âm ỉ giữa các thế lực lớn, khi tất cả đều khát khao tìm lại ánh sáng huy hoàng đã mất.
Lý do vì sao Thần Giới khép kín vẫn là một bí ẩn.
Có lời đồn rằng, sự hợp nhất giữa Thần Giới và Thiên Ngoại Thiên đã tạo nên một vòng phong ấn kỳ bí nhằm ngăn cản sức mạnh tối thượng thoát ra ngoài, bảo vệ tam giới khỏi sự sụp đổ.
Lại có kẻ cho rằng, các Thần Quân đã lựa chọn lui về nơi tịch mịch để tránh xa những biến động của thế gian, chờ đợi một kỷ nguyên mới
Trong không gian huyền bí của Thần Giới, mỗi vì sao trên bầu trời được cho là hóa thân của một vị thần
Nhưng khi nhìn lên bầu trời ngày nay, chỉ còn lại những ánh sao nhạt nhòa, như thể các vị thần đã dần lụi tàn hoặc đang chìm trong giấc ngủ ngàn năm
Thần Giới không còn là chốn náo nhiệt của những ngày xưa cũ, mà trở thành biểu tượng của sự lặng im, của quyền năng vĩnh cửu đã bị niêm phong.
Trong thẳm sâu, tam giới vẫn hướng về Thần Giới như một biểu tượng của hy vọng và quyền năng tuyệt đối
Nhưng liệu cánh cổng đã khép kín ấy có bao giờ mở ra?
Và nếu mở ra, ánh sáng của thần linh liệu có đủ để cứu rỗi tam giới khỏi những hỗn loạn ngày càng lan rộng, hay đó sẽ là khởi đầu của một bi kịch mới?
(...)
Trong làn sương mỏng manh của buổi sáng, những tia nắng đầu tiên vẽ nên những vệt sáng lung linh, hình ảnh Bạch Y Nữ tử tựa người thoải mái trên đùi vị chủ nhân, đôi mắt khép hờ, nghe giọng nói trầm thấp của nam nhân kể về những điều huyền bí của Thần Giới.
Những câu chuyện về vùng đất thần thánh, nơi các Thần Quân từng cai trị, vang lên tựa như tiếng nhạc
Nhưng giữa chừng, nàng bất chợt ngồi bật dậy, đôi mắt ngơ ngác nhìn nam nhân kia.
Gương mặt nàng ngây thơ đến mức khiến vị chủ nhân cầm quạt ngọc bên cạnh phải bật cười bất lực.
???
???
Chủ nhân, nghe thật khó hiểu!
Nàng thủ thỉ, giọng nói mềm mại pha chút ngây ngô.
???
???
Đúng là cho ngươi ăn nhiều quá rồi!
???
???
Chẳng lẽ thức ăn khiến ngươi quên cả chuyện này?
Hắn nửa cười nửa trách móc, giọng điệu nhẹ nhàng như đùa giỡn.
Nàng nghe vậy, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch, nhưng khi câu nói tiếp theo của hắn vang lên, nụ cười của nàng liền vụt tắt
???
???
Tiểu Bạch, hôm nay cắt phần ăn trưa của ngươi nhé?
Câu nói đùa ấy như một nhát dao xuyên qua trái tim bé nhỏ của nàng
Không để hắn kịp cử động, nàng nhanh như chớp ôm chặt lấy cánh tay của nam tử kia, đôi mắt long lanh nước, bày ra vẻ mặt vừa uất ức vừa đáng thương
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Chủ nhân! Sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Người ta còn chưa ăn sáng mà đã nghĩ đến chuyện cắt bữa trưa.
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Thật không công bằng!
Nam tử nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng sự bất lực lẫn thích thú. Chiếc quạt ngọc trên tay dừng lại, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng nói mang chút đùa cợt nhưng lại đầy dịu dàng
???
???
Được rồi, Tiểu Bạch...
???
???
Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ thưởng thêm một phần tráng miệng, được không?
Tiểu Bạch nghe vậy liền bật dậy, đôi mắt sáng rỡ như đứa trẻ vừa được ban quà. Nàng nhanh chóng gật đầu, quên mất cả sự "uất ức" ban nãy
Trong khoảnh khắc ấy, sự ngây thơ và đáng yêu của nàng khiến nam tử khẽ cười, lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Chương 2

Trong gian phòng tràn ngập ánh nắng dịu dàng, Tiểu Bạch ngồi cạnh chủ nhân, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ ngây thơ, như một tiểu hài tử hiếu kỳ. Nàng chợt ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nghiêm túc, hỏi
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Đúng rồi, chủ nhân.
Chủ nhân của nàng, một nam tử phong thái điềm tĩnh, thoáng nhướn mày khi nghe câu nói bâng quơ của nàng. Nhưng trước khi kịp hỏi, nàng tiếp tục
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Ta nghe những người bên ngoài nói, chủ nhân rất mạnh...
Giọng nàng kéo dài, mang theo chút tò mò lẫn ngưỡng mộ.
Hắn thoáng khựng lại, nhìn Tiểu Bạch bằng ánh mắt vừa bất lực vừa trêu chọc. Không biết nàng lại nghe được những lời đồn đại từ đâu. Nhưng trước khi hắn kịp đáp, nàng đã háo hức nghiêng đầu, đôi mắt long lanh sáng rực như ngọc, hỏi thẳng
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Có thật không?
Sự mong chờ lấp lánh trong đôi mắt nàng khiến hắn bật cười khẽ. Nhưng khi nhìn nàng vừa nói vừa... gặm quả cà rốt trong tay, hình tượng “nghiêm túc” của nàng lập tức tan biến trong mắt hắn.
Hắn không trả lời ngay, thay vào đó cầm chiếc quạt ngọc gõ nhẹ lên đầu nàng, như một lời nhắc nhở.
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Chủ nhân... đau!
Nàng vội buông cà rốt, hai tay ôm đầu, đôi mắt tròn xoe trông vô cùng tội nghiệp.
Hắn nhìn biểu cảm của nàng, chẳng thể nhịn được cười. Giọng hắn trầm thấp, nhưng trong đó lại có chút dịu dàng khó giấu
???
???
Tiểu Bạch, lời đồn không phải lúc nào cũng đúng
???
???
Muốn biết ta mạnh hay không, hãy nhìn kỹ hơn, thay vì chỉ nghe thiên hạ nói nhảm.
Tiểu Bạch hơi ngẩn người, như hiểu như không, rồi lại gật đầu thật nhanh, miệng cười tươi như thể chẳng nhớ gì đến cú gõ ban nãy.
Hắn nhìn nàng, lòng cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa ấm áp. Trong những khoảnh khắc bình yên như thế, dù là lời đồn hay sự thật, cũng không quan trọng bằng ánh mắt rạng rỡ của Tiểu Bạch bên cạnh mình.
Trong khi Tiểu Bạch vẫn còn đang xoa đầu, tỏ vẻ uất ức vì cú gõ nhẹ từ chiếc quạt ngọc, thì đột nhiên, một bóng dáng nhanh nhẹn xuất hiện nơi cửa
Một nữ tử vận y phục màu xanh nhạt, mái tóc được buộc gọn gàng sau gáy, gấp gáp bước vào, khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Nàng vội chấp tay hành lễ, giọng nói vừa cung kính vừa khẩn trương
???
???
Công tử, Ngọc Linh tiểu thư!
Công tử mà nữ nhân kia gọi chính là Nam Tư Nguyệt, trang chủ của Uẩn Tú sơn Trang hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng trầm xuống. Đặt chiếc quạt xuống bàn, khuôn mặt từ vẻ ung dung chuyển sang nghiêm túc. Hắn khẽ gật đầu, trầm giọng hỏi
Nam Tư Nguyệt  • Nam Trang chủ
Nam Tư Nguyệt • Nam Trang chủ
Phong Dao, chuyện gì?
Phong Dao hít sâu một hơi, không nói thêm lời nào mà lấy ra từ trong tay áo một phong thư, nhanh chóng đưa tới trước mặt hắn. Hắn nhận lấy, ánh mắt lướt qua bức thư rồi khẽ mở ra
Đọc xong bức thư, hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt phủ một lớp sương lạnh lẽo rồi lặng lẽ gấp bức thư lại, nhưng ánh nhìn vẫn không rời khỏi những dòng chữ, mang theo vẻ trầm tư sâu xa.
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh thấy vậy, không kìm được sự tò mò, khẽ kéo tay áo hắn, hỏi nhỏ
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Chủ nhân, chuyện gì thế?
Hắn không trả lời ngay, ánh mắt vẫn dán chặt vào bức thư như muốn thiêu rụi nó. Sau một lúc, hắn lạnh nhạt mở miệng
Nam Tư Nguyệt  • Nam Trang chủ
Nam Tư Nguyệt • Nam Trang chủ
Hắn muốn ta rời khỏi đây... Rời khỏi Uẩn Tú Sơn Trang
Tiếng cười nhạt đầy khinh thường vang lên từ cổ họng hắn, ánh mắt lóe lên sự sắc bén. Hắn cầm lấy chiếc quạt, khẽ gõ vào tay mình như đang cân nhắc điều gì đó, nhưng giọng nói lại mang theo chút chế giễu
Nam Tư Nguyệt  • Nam Trang chủ
Nam Tư Nguyệt • Nam Trang chủ
Bỏ rơi Tiểu Bạch Thỏ mà ta nuôi mấy năm nay để đi cứu người? Hắn nghĩ ta điên chắc?
Phong Dao đứng một bên không dám lên tiếng, nhưng trong ánh mắt hiện rõ sự bất an.
Nam Tư Nguyệt nhắm mắt, khẽ thở dài, như đang đấu tranh nội tâm. Hắn nhìn Tiểu Bạch – đôi mắt nàng sáng rực, đầy ngây thơ và tò mò, như thể đang mong chờ quyết định của hắn. Hắn đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, giọng nói trở nên trầm ổn
Nam Tư Nguyệt  • Nam Trang chủ
Nam Tư Nguyệt • Nam Trang chủ
Tiểu Bạch, ở lại đây ngoan ngoãn chờ ta quay về. Được chứ?
Tiểu Bạch chu môi, rõ ràng không vui, nhưng vẫn gật đầu
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Chủ nhân, nhanh trở về nhé!
Nam Tư Nguyệt cười nhạt, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ. Hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng, để lại sau lưng Tiểu Bạch cùng một bầu không khí tĩnh lặng đầy lưu luyến.

Chương 3

Thời gian Nam Tư Nguyệt rời đi không lâu, trước đó hắn đã cẩn thận dặn dò các đệ tử trong Sơn Trang bảo vệ Bạch Ngọc Linh. Những lời căn dặn ngắn gọn ấy không chỉ là một mệnh lệnh, mà còn mang theo chút gì đó tựa như ân cần.
Trong căn phòng của Bạch Ngọc Linh, không có những bức rèm lụa mềm mại hay trang trí hoa lệ như những nơi khác, chỉ là một không gian đơn giản, phản chiếu sự tinh nghịch và nét đáng yêu của chủ nhân.
Nhưng chính sự giản dị ấy lại làm toát lên vẻ khác biệt, khiến người ta không thể không chú ý đến từng chi tiết nhỏ trong căn phòng.
Bạch Ngọc Linh nhẹ nhàng bước đến giường rồi ngồi xuống, ánh mắt thoáng dao động, vẻ mặt vốn vui tươi trong thoáng chốc chuyển thành sắc lạnh đầy kiêu diễm
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Ra đi! Chủ nhân nhà ta đã đi rồi
Giọng nàng vang lên, không lớn nhưng đủ để chạm vào không khí, khiến nó như đọng lại một thoáng.
Lời vừa dứt, một bóng dáng từ phía sau tấm rèm nhẹ nhàng bước ra
Đó là một nữ tử, nàng ta khoác lên mình bộ y phục màu thanh nhã nhưng lại tôn lên khí chất thanh tao, nhã nhặn đến lạ thường
Mỗi bước đi của nàng đều như vẽ lên một bức tranh thanh xuân đầy sức sống, nhưng ẩn sau vẻ ngoài ôn nhu ấy là một tia sắc sảo khó giấu.
Ngũ quan tinh xảo hiện lên, cùng nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt, vị nữ tử ấy nhìn thẳng vào Bạch Ngọc Linh mà cất tiếng, nửa đùa nửa thật
???
???
Thật tiếc khi "chủ nhân" nhà cô không thể chứng kiến dáng vẻ này a~.
???
???
Ta thật sự muốn xem xem dáng vẻ của hắn sẽ như thế nào…
Ánh mắt sắc lạnh của Bạch Ngọc Linh khẽ lóe lên, nàng không buồn đáp lại lời trêu chọc kia, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn vị nữ tử đối diện. Chính ánh mắt ấy khiến người kia thoáng chốc mất đi sự thoải mái thường thấy, thay vào đó là một tia dè dặt.
Dường như cảm nhận được sự nghiêm túc trong bầu không khí, vị nữ tử rốt cuộc thu lại nụ cười, thở dài nhè nhẹ
???
???
Được rồi, ta sai rồi
Giọng nàng như pha lẫn chút bất lực. Bạch Ngọc Linh khẽ nhướng mày, hỏi
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
A Lộ, cô điều tra được gì rồi?
Chích Phùng Lộ chậm rãi bước đến bàn trà, rót một chén nước, nhấp một ngụm nhỏ rồi nhẹ lắc đầu
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
Không điều tra được gì cả!
Nàng nói, đôi mắt như chìm vào dòng suy nghĩ xa xăm
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
Cả phụ thần và mẫu thần đều không rõ vì sao Thần giới lại đột ngột đóng cửa
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
Ngay cả thang trời để các tộc phi thăng cũng đột ngột biến mất sau khi Thần giới đóng cửa
Chích Phùng Lộ dừng lại, giọng nói thoáng chút bối rối.
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
A Chi cô...
Nhìn ánh mắt Bạch Ngọc Linh đã làm nàng ngập ngừng. Chích Phùng Lộ chỉ còn biết nhún vai, như thể nàng chẳng thể nói thêm điều gì có ích. Bạch Ngọc Linh khẽ hừ một tiếng
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Gọi ta là Tiểu Bạch hoặc A Linh!
Giọng nàng dứt khoát, mang theo chút uy nghiêm khó cưỡng
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
Được, theo ý cô vậy
Chích Phùng Lộ thở dài, bất lực chiều theo, nhưng ánh mắt không che giấu sự tò mò
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
Đúng rồi, cô và vị "chủ nhân" kia của cô thế nào rồi?
Bạch Ngọc Linh không đáp lại câu hỏi của Chích Phùng Lộ, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt chuyển sang người đối diện, ánh lên nét thâm trầm khó đoán
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Bạch Ngọc Linh • Tiểu Bạch
Có thể xem là..."bằng hữu" chăng?
Giọng nói nàng nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng lại khiến bầu không khí như trùng xuống.
Nghe lời này, Chích Phùng Lộ khẽ nhướng mày, khóe môi giật giật. Nàng nhìn Bạch Ngọc Linh, trong mắt ánh lên vẻ bất lực pha lẫn chút ngờ vực, như muốn nói nhưng rồi lại thôi, chỉ thở dài một hơi đầy ẩn ý.
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
Chích Phùng Lộ • Bạch Dược Thần Nữ
*Có bằng hữu nào mà thân thiết đến mức như hai người...?*
Nhìn dáng vẻ Bạch Ngọc Linh mỉm cười. Nụ cười ấy dù chỉ thoáng qua như cánh hoa trong gió, nhưng lại khiến Chích Phùng Lộ không biết nàng đang nghĩ gì.
Rốt cuộc Bạch Ngọc Linh là ai? Có phải là Bạch thỏ ngây thơ do Nam Tư Nguyệt một tay chăm sóc? Không những vậy nàng còn là bạn của Bạch Dược Thần Nữ - Chích Phùng Lộ. Thân phận của Bạch Ngọc Linh quá bí ẩn. Và vì sao Chích Phùng Lộ lại xuống Nhân giới?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play