[FUTA] [Player 222 X Player 380] NÀNG VỢ SINH VIÊN CỦA CÔ NÔNG DÂN THÔ KỆCH [Yuri X Ji-an]
Chap 1:Cứ gả con đi
Mẹ Jo Yu-ri
Tiểu Yuri, trong nhà thật sự là không còn cách nào nữa rồi, mẹ và ba con đành phải lấy học phí đại học của con để chữa bệnh cho em trai con. Chuyện học đại học của con… có thể là không được rồi.
Mẹ Jo lấy ống tay áo lau nước mắt, trong lòng bà tràn đầy áy náy.
Mẹ Jo Yu-ri
Ông nói xem, ở ngôi làng miền núi lạc hậu này, nào có dễ dàng mà xuất hiện một đứa bé thi đậu đại học như vậy
Thế nhưng tiểu Yuri nhà bà là đứa biết cố gắng, cứ thế một đường học hành chăm chỉ lên tới cấp ba. Vợ chồng già bọn họ vất vả nửa đời người cũng chỉ là nông dân chân đất, vất vả lắm mới tích cóp đủ một khoản tiền cho con gái vào đại học, ai ngờ đâu đứa con trai út lại đột nhiên bị viêm phổi.
Hai vợ chồng họ không thể không lấy số tiền đã tích cóp để đóng học phí cho nàng ra để đưa con trai mình đi khám. Bệnh còn chưa khỏi mà tiền thì đã xài hết, bọn họ thực sự cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ Jo Yuri này.
Jo Yuri đứng trong sân được ốp bằng gạch mộc trước nhà mà ngẩn người. Thật ra nàng cũng đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi. Em trai nàng ốm nặng như vậy, cũng đã nằm điều trị ở bệnh viện huyện thành rồi, thế nên chắc chắn sẽ tốn khá nhiều tiền
Jo Yuri
Mẹ, con không trách mẹ. Cũng không thể vì để con vào đại học mà không trị bệnh cho em con được, cái nào nặng cái nào nhẹ, con vẫn phân biệt được
Jo Yuri mảnh khảnh đứng đó, khi nói chuyện, cả người nàng như thể đang run lên. Nàng ăn mặc cần kiệm, vất vả phụ giúp đỡ đần việc trong nhà, cả người cao một mét sáu hơn nhưng chỉ hơn 40 kg. Nàng làm tất cả cũng chỉ vì muốn vào đại học, để sau khi tốt nghiệp có thể giúp gia đình mình có cuộc sống sung túc hơn.
Bây giờ em trai nàng bệnh nặng, nàng sao có thể cầm số tiền đó đi học mà mặc kệ sống chết của em trai mình được
Mẹ Jo Yu-ri
Nhưng hiện tại, tiền trong nhà đã cạn, em con lại vẫn chưa tốt lên, bác sĩ nói phải dùng thuốc tây, rất đắt tiền…
Mẹ Jo nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ có thể cúi đầu, liên tục lau nước mắt.
Ba Jo ngồi xổm trong sân, hút một điếu thuốc lá sợi, không nói lời nào, nhưng đôi mày nhăn thật sâu của ông lộ ra vẻ sầu khổ.
Cái nhà này đang gặp sóng to gió lớn.
Jo Yuri
Ba mẹ cứ gả con đi...
Jo Yuri nói một cách cực kỳ bình tĩnh
Mẹ Jo vô thố mà nhìn nàng
Jo Yuri
Nhà ta vất vả lắm mới nuôi được con học lên cấp ba
Jo Yuri
Nhưng bây giờ tính mạng em con càng quan trọng hơn. Nó còn đang nằm trong bệnh viện, nhà ta lại không có tiền mua thuốc, cũng không thể cứ thế để con trơ mắt nhìn em ruột mình chết vì bệnh tật như thế được! Ba mẹ gả con đi, đòi nhiều sính lễ một chút để chữa bệnh cho em con.
Nàng lớn lên xinh đẹp, từ nhỏ đã là mỹ nhân. Mười mấy tuổi là đã có bà mối đến nhà hỏi thăm, muốn mai mối đính ước rồi. Thế nhưng nàng một lòng muốn tiếp tục con đường học vấn, may mắn là ba mẹ nàng cũng sáng suốt, tôn trọng lựa chọn của nàng mà gạt những người đó qua một bên.
Nhưng mấy năm nay, mặc dù nàng vẫn còn đi học, lại vẫn có rất nhiều người tới nhà làm mai cho nàng. Bởi vì nàng có một đôi cha mẹ tốt như vậy, cho nên nàng mới có thể một đường đọc lên được đến cấp ba, chứ như con gái nhà người khác thì đã sớm bị gả ra ngoài để đổi sính lễ rồi
Chính vì điều này, nàng càng không thể cứ thế trơ mắt nhìn cái nhà nhà ly tán, nhìn ba mẹ mình mặt ủ mày chau, lấy nước mắt rửa mặt được.
Ba Jo vốn im lặng, nghe nàng nói vậy thì rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng ông thô ráp khàn khàn
Ba Jo Yuri
Con thử nghĩ lại đi, nếu giờ gả con đi, tới nhà chồng rồi, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục nuôi con học đại học đâu.
Jo Yuri
Con đã nghĩ kỹ rồi, học đại học và tính mạng của em trai con, con chọn em trai mình.
Chap 2:Tôi muốn cưới em
Jo Yuri lớn lên cùng với em trai mình từ nhỏ. Nàng học giỏi, cha mẹ cũng hơi thiên vị một chút với đứa con đầu lòng là nàng, thế nhưng em trai nàng không những không ghen tị mà còn luôn ngưỡng mộ nàng vì nàng học giỏi nữa.
Mỗi ngày, thằng bé sẽ đi sau lưng nàng gọi chị hai dài chị hai ngắn, nó còn bảo sẽ cố gắng học hành để được vào đại học, để trở thành một người xuất sắc như chị của nó.
Một đứa em trai như vậy, sao nàng có thể nhẫn tâm mặc kệ nó được đây??
Ba Jo ảo não, lại chẳng thể làm gì được. Ông không có tay nghề, cả đời chỉ biết làm nông, trong nhà cũng chỉ có chừng đó tiền tiết kiệm, giờ tiêu hết rồi, chỉ có thể trông cậy vào việc bán con gái đi để cứu lấy mạng con trai mình thôi!
Tin tức về chuyện nàng con gái nhà họ Jo không học lên đại học nữa mà muốn tìm một nhà chồng để gả đã ngay lập tức lan truyền khắp làng trên xóm dưới, mỗi ngày là có cả mười mấy nhà đến cầu hôn cả nam lẫn nữ đều có ấy chứ!!
Nhưng chẳng có nhà nào là có thể khiến nhà họ Jo gật đầu cả. Không vì cái gì khác, những người có thể lấy ra nhiều tiền thì đều là dưa vẹo táo nứt, mẹ Jo và ba Jo không muốn để Jo Yuri gả cho những người đó.
Diện mạo đoan chính một chút thì lễ hỏi lại không được là bao, Jo Yuri vốn là vì muốn có tiền thuốc men cho em trai mình nên mới gả chồng, dĩ nhiên sẽ không đồng ý với những nhà đó rồi.
Cứ như vậy tới tới lui lui, đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa tìm được nhà nào thích hợp cả.
Hôm nay, Jo Yuri đến nhà một người bạn tốt ở thôn bên cạnh để mượn sách về đọc. Trước đó vài ngày người bạn kia đã đồng ý sẽ cho nàng mượn rồi, là một quyển sách sơ lược về lịch sử thế giới.
Lúc quay về, từ xa nàng đã nhìn thấy người phụ nữ được mọi người trong thôn đồn đại là không thể trêu vào.
Won Ji-an..?
Nghe nói cô ta là người đi ra từ chiến trường. Theo lẽ thường, những người đã từng ra trận và còn sống trở về như cô hẳn sẽ được khen thưởng, được thăng quan tiến chức mới đúng! Vậy mà cô lại trở về sống ở cái thôn nghèo chốn khỉ ho cò gáy này??
Sau khi trở về, cha mẹ cô đều đã qua đời, một mình cô tự mình dọn dẹp xử lý nhà cửa vườn tược, bắt đầu trồng trọt. Cô cứ thế một người độc lai độc vãng, rất ít khi giao tiếp với những người khác trong thôn, thế nhưng phàm những ai mò tới kiếm chuyện với cô đều bị cô dạy dỗ cho một trận cả rồi.
Một người đã từng đi qua chiến tranh, tự tay giết địch như cô, trên người sẽ có một thứ lệ khí khiến những người bình thường không dám tới gần. May mắn là nhà của Jo Yuri cách khá xa nhà cô, chẳng mấy khi chạm mặt. Chỉ là không ngờ hôm nay lại tình cờ như vậy.
Won Ji-an hùm vai gấu, cả người đầy cơ bắp, cực kỳ cường tráng. Hơn nữa, cô còn cao hơn 1m75, khi đứng trước mặt cô, nàng có vẻ vô cùng nhỏ bé, cho nên mỗi lần nhìn thấy cô, nàng đều cố né xa xa.
Nhưng mà lần này cô lại đứng ngay giữa con đường duy nhất vào thôn, khiến nàng muốn trốn cũng trốn không được.
Jo Yuri sợ cô từ tận đáy lòng, chỉ có thể căng da đầu mà vội vàng bước tới.
Khi đi ngang qua người Won Ji-an, nàng thực sự cảm nhận được cảm giác áp bách từ cô, tim nàng như muốn ngừng đập, chân cũng mềm nhũn ra, da đầu tê dại. Nàng cố gắng ép mình tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng lướt được qua cô.
Đang lúc nàng âm thầm thở ra một hơi thì nghe thấy người phụ nữ phía sau gọi tên mình.
Giọng cô thuần hậu, khàn khàn, lại có chút sắc bén.
Jo Yuri lập tức sững người tại chỗ, tại sao cô ta lại gọi nàng?
Trước nay hai người họ ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau mà!?
Nàng quay đầu nhìn người phụ nữ cao to lực lưỡng trước mặt, đây là lần đầu tiên nàng nhìn cô kỹ như vậy..
Bởi vì lao động vất vả nên làn da Lục Vân hơi ngăm đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra những đường nét mĩ miều và cương nghị trên khuôn mặt cô.
Đôi mắt trong veo của Jo Yuri hiện lên vẻ hoảng sợ.
Won Ji an
Tôi muốn cưới em!
Những câu từ đơn giản nhưng lại mang nội dung kinh người phát ra từ miệng người phụ nữ cao lớn cường tráng này làm Jo Yuri chỉ biết mở to hai mắt mà nhìn.
Nàng cho rằng mình nghe nhầm.
Won Ji an
Tôi có 5000 đồng*, có thể đưa cho nhà em làm lễ hỏi. Nếu em gả cho tôi, tôi sẽ tiếp tục cho em học đại học.
*5000 đồng của thời điểm kết thúc chiến tranh Việt Nam, vào năm 1975, là một số tiền giá trị cao hơn nhiều so với hiện nay. Nó được nhận định là có thể dùng để mua từ 500-5000kg gạo
Won Ji-an cứ thế nói thẳng ra điều kiện của mình mà chẳng chút bối rối. Đôi mắt đen láy của cô chằm chằm nàng, giống như đang nhìn một con mồi vậy.
Jo Yuri dần dần hoàn hồn, 5000 đồng? Thời buổi này, vạn nguyên hộ đều hiếm có khó tìm, một nông hộ như cô ta mà lại có đến 5000 đồng?
Nhưng điều hấp dẫn nhất mà nàng nghe được vẫn là câu “tiếp tục cho em học đại học” kia kìa.....!!!!
Chap 3:Con tin chị ta
Jo Yuri áp xuống sự sợ hãi trong lòng, thử thăm dò cô
Jo Yuri
Chị thật sự có thể bỏ tiền ra cho tôi đi học đại học ư? Sẽ mất đến bốn năm, mỗi năm còn phải đóng học phí...
Won Ji an
Trước mắt em cứ kết hôn với tôi, tôi sẽ cho em tiếp tục học đại học, chờ đến sau khi em tốt nghiệp đại học rồi, nếu em cảm thấy tôi không thích hợp thì có thể ly hôn
Hai mắt Jo Yuri sáng lên, nàng có thể tiếp tục học đại học, có thể chữa bệnh cho em trai nàng, chờ đến khi nàng tốt nghiệp đại học còn có thể ly hôn? Có chuyện tốt như vậy sao?
Won Ji-an gật đầu, nét mặt không thay đổi.
Won Ji an
Tôi có thể viết giấy cho em
Jo Yuri
Tôi... Tôi phải về nhà hỏi ba mẹ đã
Jo Yuri xoay người, có chút kích động, bước chân cũng nhanh hơn không ít. Won Ji-an nhìn bóng dáng khuất xa của nàng, đôi mắt híp lại.
Rõ ràng người gầy thế kia, nhưng mông và ngực lại không chịu thua kém, nơi cần cong thì cong cực kỳ... Làng trên xóm dưới hẳn là tìm không ra cô gái nào vừa xinh đẹp lại dáng chuẩn được như nàng đâu nhỉ?
Jo Yuri trở về liền kể lại chuyện này cho ba mẹ Jo nghe, ba Jo là người đầu tiền không đồng ý
Ba Jo Yuri
Nhà cô ta chỉ có mỗi một người, con gả qua đó không là sẽ chịu khổ sao. Cô ta bảo sẽ viết giấy, nhưng lỡ sau này không thừa nhận thì chúng ta làm gì được nào? Ba thà để con tìm một nhà mà dù có không cho con đi học nhưng vẫn còn đủ ba mẹ chồng, chứ không muốn để con gả cho cô ta
Mẹ Jo Yu-ri
Đúng vậy, bây giờ cô ta muốn nói gì chẳng được. Có cho nhiều tiền hơn mẹ cũng không cần. Con gả cho cô ta, lỡ như... Lỡ như mang thai, thì có muốn đi học cũng đâu có được
Mẹ Jo phụ họa, bọn họ là sợ Jo Yuri bị lừa thôi. Thế nhưng không biết vì sao, Jo Yuri lại cảm thấy cô sẽ không lừa nàng.
Hơn nữa, cho dù là tiền lễ hỏi hay những lời hứa hẹn của cô, đều là những thứ mà những người khác không thể cho nàng. Jo Yuri không muốn lãng phí cả đời ở thôn nhỏ trong núi này, thà rằng mạo hiểm một phen còn hơn
Jo Yuri
Nếu thật sự có lúc đó, còn sẽ làm đơn đòi ly hôn với chị ta. Nhưng bây giờ chị ta nói sẽ viết giấy cam kết, cũng sẽ cho con đi học đại học nữa, thế nên con bằng lòng gả cho chị ta!
Ba mẹ Jo biết Jo Yuri người có chủ ý, cũng biết mình không lay chuyển được nàng, hơn nữa trong nhà đang còn đứa con trai út nằm trong bệnh viện thành phố chờ dùng tiền.
5000 đồng lại là số tiền mà làng trên xóm dưới chẳng nhà nào có thể lấy ra nổi...Chuyện này, nhà họ Jo quyết định gật đầu.
Khi nghe tin kiều nữ nhà họ Jo phải gả cho một phụ nữ gai gốc như Won Ji-an, hương thân phụ lão tức khắc ồ lên kinh ngạc.
Jo Yuri có bằng tốt nghiệp phổ thông, nhân phẩm hay ngoại hình đều chẳng có chỗ nào có thể chê được.
Còn Won Ji-an thì là một kẻ lui xuống từ chiến trường, chẳng có lấy nửa cái chức quan thì không nói, đến cả cha mẹ cô cũng đã qua đời cả rồi.
Mọi người đều nói Jo Yuri bị mù mắt nên mới muốn gả qua đó để chịu khổ. Jo Yuri không sợ khổ, nàng càng sợ phải sống cả đời ở ngôi làng nhỏ trên núi này hơn!!
Nàng là con gái, cũng chẳng được mạnh mẽ là bao, không giống như nhóm các bà các chị khác trong thôn, tất cả bọn họ đều khỏe khoắn, có thể lao động làm việc; còn nàng thì mỗi lần theo ba mẹ xuống ruộng làm nông đều sẽ mệt đến thở không nổi.
Nếu sau này phải kiếm sống bằng làm nông, nàng sợ mình sẽ chết đói mất thôi. Hơn nữa cha mẹ nàng tuổi cũng đã lớn, em trai lại còn nhỏ, nàng căn bản là không thể nuôi nổi gia đình này.
Chỉ có rời khỏi nơi đây, tốt nghiệp đại học, tìm một công việc tốt thì nàng mới có thể phụng dưỡng cha mẹ, nuôi nấng em trai mình được.
Ngày thành hôn của hai người rất nhanh đã đến. Bởi vì tháng sau Jo Yuri phải đi báo danh ở trường đại học nên hôn lễ không thể trì hoãn thêm nữa.
Nàng cũng không muốn tổ chức một hôn lễ long trọng, thế nên chỉ chuẩn bị đơn giản, định ngày rồi gả qua nhà cô thôi. Nàng vốn cho rằng Won Ji-an sống một mình thì nhà cửa hẳn là sẽ đơn sơ, lại không ngờ cô dọn dẹp nhà cửa trong ngoài đều gọn gàng ngăn nắp.
Hơn nữa, hôn lễ so nàng tưởng tượng cũng tốt hơn rất nhiều.Cửa lớn hay cửa sổ đều có dán chữ hỉ.
Trong phòng, chăn ga gối đệm đều có màu đỏ và vẫn còn mới tinh. Thậm chí còn có cả một tủ quần áo mới và bộ trà cụ nữa.
Những người khác kết hôn có cái gì thì cô đều chuẩn bị đủ cả, chỉ nhiều hơn chứ không thiếu.
Jo Yuri thực sự rất ngạc nhiên khi chỉ trong mấy ngày mà một mình cô có thể tự chuẩn bị hết tất cả những thứ này như vậy..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play