(Hâm Kỳ) Tiểu Bảo Bối Của Đinh Tổng.
chap 1
Trời vừa tờ mờ sáng, ánh nắng nhạt hắt qua khung cửa sổ nhỏ trong căn nhà cũ kỹ, rọi vào gương mặt ngây thơ của Mã Gia Kỳ. Em ngồi co ro trên chiếc ghế gỗ đã sờn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cúi mình cẩn thận gấp chiếc khăn tay cũ.
Nam
Gia Kỳ,lại đây nào,con đã rửa mặt chưa?
Người đàn ông lên tiếng, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa sự mệt mỏi.
Mã Gia Kỳ không trả lời. Em chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong thế giới của em, những điều xung quanh chẳng bao giờ khiến em chú ý quá lâu, ngoại trừ một người: cha.
Người đàn ông thở dài, tiến lại gần rồi nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt con trai.
Ba Mã
"Con không trả lời, nghĩa là chưa đúng không? Được rồi, để cha giúp
Ông cầm lấy chiếc khăn, đưa nó đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của em. Nhưng ngay khi khăn vừa chạm vào má, Gia Kỳ liền giãy nảy. Em xua tay, vùng vẫy như một con thú nhỏ đang bị dồn vào đường cùng.
Mã Gia Kỳ _em
Không! Không muốn!
Em hét lên, giọng nói lạc đi vì khó chịu.
Người đàn ông vẫn giữ sự kiên nhẫn, ôm lấy đôi tay nhỏ của con trai, nhẹ nhàng nói
Ba Mã
Ngoan nào, để cha giúp con. Chỉ một chút thôi, rồi xong ngay mà.
Nhưng Gia Kỳ không nghe. Em cắn mạnh vào tay ông như để phản kháng. Người đàn ông rút tay lại, đau đớn hiện rõ trong ánh mắt nhưng không hề trách móc. Ông chỉ vuốt đầu em, giọng nói vẫn dịu dàng như lúc đầu
Ba Mã
"Được rồi, cha xin lỗi. Cha không ép nữa. Con đói chưa? Cha làm bữa sáng cho con nhé?
Nghe đến đồ ăn, Gia Kỳ hơi dừng lại. Em không trả lời, nhưng ánh mắt đã dịu hơn, và đó là dấu hiệu ông hiểu rằng con trai mình đã nguôi ngoai.
Mã Gia Kỳ _em
Ăn! Ăn!/vui vẻ/
Ba Mã
Kỳ Kỳ ngoan. Đợi cha nha
Ông ôm em vào lòng vuốt nhẹ lưng em, mắt ông đã đỏ ửng từ khi nào
Mã Gia Kỳ _em
Đói,cha ơi , đói
Ba Mã
À,cha đi lấy ngay đây
Ông Mã_Một người cha đơn thân đã dành cả cuộc đời để chăm sóc đứa con trai mắc chứng tự kỷ. Ông biết rằng Gia Kỳ khác biệt, nhưng với ông, em là cả thế giới. Ông sẵn sàng làm mọi thứ để con trai mình được sống yên bình, dù sức khỏe của bản thân đang ngày càng cạn kiệt.
Kể từ khi phát hiện mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, ông đã cố gắng dạy cho Gia Kỳ (hiện đang 10 tuổi)những kỹ năng đơn giản nhất để em có thể tự chăm sóc bản thân. Nhưng việc này không hề dễ dàng. Gia Kỳ không thể hiểu được ý nghĩa của việc cha dạy em gấp quần áo hay tự xúc cơm. Em chỉ cảm thấy bối rối, thậm chí sợ hãi trước những điều mới mẻ ấy.
Buổi tối hôm ấy, sau khi cho Gia Kỳ ăn cơm, người đàn ông ngồi trên giường, ho sặc sụa. Máu tươi nhuốm đỏ chiếc khăn tay nhưng ông nhanh chóng giấu nó đi trước khi Gia Kỳ có thể nhìn thấy.
Ông kéo Gia Kỳ lại gần, vuốt ve mái tóc mềm mại của con trai mình.
Ba Mã
Gia Kỳ, nghe cha nói này.
Gia Kỳ không trả lời, chỉ dựa đầu vào ngực ông.
Ba Mã
Nếu một ngày cha không còn bên con nữa... con phải nhớ tự ăn uống, tự mặc đồ, không được đi theo người lạ. Con nhớ không?
Gia Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ nhìn ông. Em không hiểu ông đang nói gì, chỉ cảm thấy những lời này không giống như mọi khi.
Mã Gia Kỳ _em
Không... muốn
Em đáp ngắn gọn, rồi vòng tay ôm chặt lấy ông
Mã Gia Kỳ _em
Không cho cha đi!
Ông ôm lấy đứa con bé bỏng của mình, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Ông không biết phải làm gì để Gia Kỳ hiểu rằng ông sắp rời xa em mãi mãi
Ba Mã
Được được,Cha ở với Kỳ Kỳ.
Ba Mã
Kỳ Kỳ,cha chỉ con cái này
Ông đem một chiếc áo của Gia Kỳ để trên bàn, cẩn thận chỉ em gấp, đối với người bình thường nó rất nhanh nhưng em là trẻ tự kỷ mà đâu hiểu nhanh được
Ba Mã
Con xem này, đây là cách gấp quần áo
Ba Mã
Trước tiên, con phải vuốt cho thẳng, rồi gấp hai bên vào như thế này...
Gia Kỳ ngồi đối diện, ánh mắt dõi theo từng động tác của ông. Nhưng chỉ vài giây sau, em bắt đầu mất tập trung, đưa tay nghịch vạt áo của mình.
Ông kiên nhẫn nhắc lại, tay kéo nhẹ cánh tay của em.
Mã Gia Kỳ _em
Không! Không muốn!
Em cau mày, rụt tay lại, rồi đột ngột hét lên
Nhìn con, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi. Nhưng thay vì trách mắng, ông chỉ khẽ thở dài, ôm lấy em vào lòng và vỗ nhẹ lên lưng.
Ba Mã
Kỳ Kỳ,cha không ép con nữa,ngoan
Mã Gia Kỳ _em
/lắc lư đầu nhỏ/
Chap 2
Mỗi buổi sáng, ông Mã dẫn Gia Kỳ ra ngoài sân tập đi bộ, để em quen với việc di chuyển mà không cần nắm tay ông. Mỗi khi Gia Kỳ hoảng sợ không dám bước, ông sẽ đứng gần đó, giơ tay ra như để nhắc rằng em không hề cô đơn.
Buổi tối, ông dạy Gia Kỳ cách tự xúc cơm bằng thìa. Lần nào em cũng làm cơm rơi vãi khắp nơi, nhưng ông không hề giận. Ông chỉ cười, xoa đầu em và nói: "Không sao, chỉ cần con cố gắng, con sẽ làm được."
Ngày ông cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, ông quyết định nhờ người hàng xóm tốt bụng, bà Trần, để mắt đến Gia Kỳ sau khi ông ra đi.
Ba Mã
Bà Trần, tôi không còn sống được bao lâu ....
Ông nói, giọng đầy lo lắng
Ba Mã
Gia Kỳ còn nhỏ, lại không như những đứa trẻ khác. Tôi sợ... sợ khi tôi đi rồi, thằng bé sẽ không biết phải làm sao.
Bà Trần nhìn ông, ánh mắt đầy xót xa.
Ông Mã, ông đừng lo. Tôi sẽ giúp trông nom Gia Kỳ. Thằng bé đáng thương như vậy, tôi sao có thể để mặc được."
Nghe vậy, ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Ông quay lại nhìn Gia Kỳ, lúc này đang ngồi chơi với chiếc xe đồ chơi cũ, hoàn toàn không ý thức được những gì sắp xảy ra.
Tối hôm đó, ông kéo Gia Kỳ lại gần, ôm em vào lòng
Ba Mã
Gia Kỳ, con phải nhớ. Nếu không thấy cha, con hãy sang nhà bà Trần, bà sẽ giúp con. Nhưng đừng đi đâu xa, con biết chưa?
Gia Kỳ không trả lời, chỉ gật đầu theo thói quen, mặc dù em không hiểu hết lời cha nói.
Vài ngày sau, ông Thành trút hơi thở cuối cùng trên chiếc giường cũ, ánh mắt vẫn dán chặt vào đứa con trai bé bỏng. Gia Kỳ ngồi bên cạnh, lay lay tay cha, miệng khẽ gọi
Mã Gia Kỳ _em
Cha... dậy đi... không ngủ nữa.
Bà Trần nghe tin, vội chạy sang, ôm lấy Gia Kỳ đang khóc lóc, lay người cha đã lạnh ngắt. Bà cố gắng an ủi, nhưng Gia Kỳ không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong căn nhà nhỏ, không khí tang thương bao trùm. Người thân và hàng xóm lặng lẽ đến viếng, chia buồn cùng gia đình. Giữa dòng người, Mã Gia Kỳ đứng lạc lõng, ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh, không hiểu vì sao mọi người lại khóc.
Trước quan tài của cha, Gia Kỳ vẫn nghĩ rằng ông chỉ đang ngủ. Cậu tiến lại gần, đôi tay nhỏ bé đập nhẹ vào nắp quan tài, miệng liên tục gọi
Mã Gia Kỳ _em
Cha ơi, dậy đi! Cha ơi!
Những người thân cố gắng kéo cậu ra, nhưng Gia Kỳ vùng vẫy, nước mắt tràn xuống khuôn mặt. Cậu không hiểu tại sao cha không trả lời, không hiểu ý nghĩa của cái chết.
Cuối cùng, một người dì ôm chặt lấy Gia Kỳ, nhẹ nhàng dỗ dành.
Nữ
Gia Kỳ, cha đã đi xa rồi. Con phải mạnh mẽ lên.
Mã Gia Kỳ _em
Không mà! không mà!/vùng vẫy/
Sau khi chôn cất ông Mã xong Gia Kỳ vẫn chưa biết là cha đã qua đời
Ngày nào em cũng ngồi trước nhà cùng con gấu bông cũ , mắt luôn nhìn về trước để chờ Cha về
Bà Trần như đã hứa sẽ chăm sóc cho em,hôm nay bà nấu cơm cho nhà sẵn tiện đem qua cho em một phần
Thấy em ngồi trước nhà bà nhẹ nhàng bảo
Nữ
Gia Kỳ ,con vào trong đi, ngồi ngoài này làm gì
Nữ
Thôi nào, bé ngoan vào nhà ăn cơm đi con
Nữ
Cha con đi xa rồi,nghe lời dì vào trong ăn cơm đi
Nữ
Còn ăn cơm ngoan cha sẽ về với con
Em nghe bà nói liền vào ăn cơm
Đôi tay nhỏ vụng về cầm muỗng múc cơm
Nữ
Con ăn đi, ăn xong để đó, lát dì qua dọn đừng làm vỡ nhé
Ôm gấu bông đi đợi ba ngoài cổng
Em mơ màng vô nhà nằm xuống góc tường ngủ
Khi chiều em thức dậy, vẫn không thấy cha đâu
Thế là Gia Kỳ lang thang đi đến một nơi khác
Gia Kỳ đi lang thang ra đường lớn lúc nào không hay
Một cú va chạm mạnh làm Gia Kỳ ngã xuống đất. Cậu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn người vừa đụng phải mình. Trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn, gương mặt sắc nét, khí thế lạnh lùng nhưng lại tỏa ra một sức hút mạnh mẽ. Anh có mái tóc đen, bóng mượt, đôi mắt sắc như dao, và vẻ ngoài không thể chối cãi của một người đàn ông thành đạt. Đó là Đinh Trình Hâm, Chủ tịch tập đoàn Đinh Thị, một người không chỉ nổi tiếng mà còn được ngưỡng mộ bởi vẻ đẹp hoàn hảo và trí tuệ sắc sảo.
Đinh Trình Hâm cúi xuống nhìn Gia Kỳ, ánh mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên khi thấy cậu bé đang ngồi bệt dưới đất, mắt lạc lõng như không thể nhận thức được hoàn cảnh xung quanh. Cậu bé có gương mặt thanh tú, nhưng sự trống rỗng trong đôi mắt khiến anh không khỏi cảm thấy một nỗi đau thầm lặng.
Đinh Trình Hâm _anh
Không sao chứ bé con?
Trình Hâm cúi người xuống, giọng nói anh ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy nghiêm túc.
Gia Kỳ không trả lời, chỉ nhìn anh một lúc lâu, như thể không hiểu anh đang nói gì. Em chỉ khẽ lắc đầu, đôi tay vô thức siết chặt vạt áo của mình. Cái cảm giác lạ lẫm khi có ai đó hỏi han làm Gia Kỳ cảm thấy khó chịu, như thể thế giới này quá xa vời đối với em.
Trình Hâm đứng lên, nhìn xung quanh và nhận ra rằng không có ai khác ở gần để giúp đỡ cậu bé. Anh nhìn lại Gia Kỳ, ánh mắt đầy quan tâm.
Đinh Trình Hâm _anh
Em bị lạc sao? Hay là có chuyện gì không ổn?
Anh không vội bỏ đi mà vẫn tiếp tục hỏi, kiên nhẫn và nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, Gia Kỳ vẫn im lặng. Em chỉ khẽ lắc đầu một lần nữa, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Em không biết phải nói gì, không biết làm sao để diễn đạt cảm xúc của mình. Mọi thứ xung quanh em quá lạ lẫm và khó hiểu.
Trình Hâm cảm thấy một sự lo lắng mơ hồ. Anh là người ít khi để cảm xúc chi phối công việc, nhưng khi nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Gia Kỳ, một điều gì đó trong anh bỗng trỗi dậy. Anh không thể để một đứa trẻ như vậy lang thang trên phố mà không có sự giúp đỡ.
Anh quyết định đưa tay hỏi em
Đinh Trình Hâm _anh
Đi theo anh nhé, anh sẽ đưa em về nhà. Ít nhất em sẽ không phải ở một mình ở đây.
Gia Kỳ ôm con gấu trong tay,em lưỡng lự rồi cũng đi theo anh
(Trình Hâm cũng chỉ mới hơn 20 thôi)
Đinh Trình Hâm _anh
/gọi xe đến đón/
Thì ra là anh đi chơi nên xe đậu ở một đường khác.Xe đến anh liền bế em lên xe rồi bản thân cũng vào xe về biệt thự
Đinh Trình Hâm đưa Gia Kỳ về nhà mình – một biệt thự lớn nằm ở ngoại ô thành phố, nơi không chỉ có những đồ vật xa hoa mà còn là không gian yên tĩnh, thanh bình. Anh đưa Gia Kỳ vào trong, dẫn em đến một phòng khách rộng rãi, nơi ánh sáng dịu nhẹ từ những cửa sổ lớn chiếu vào, tạo nên một không gian thoáng đãng, ấm áp.
Đinh Trình Hâm _anh
Dì không phải lo, hãy đi pha nước tắm và chuẩn bị quần áo cho em ấy
Đinh Trình Hâm _anh
Bé ngoan,em cho anh biết tên được chứ?
Anh ngồi xuống trước mặt em
Đinh Trình Hâm _anh
Ngoan lắm
Bà mang ly sữa ấm ra cho em
Mã Gia Kỳ _em
/Em không ngại mà bé ly lên uống/
Đinh Trình Hâm _anh
*Cũng đáng yêu đó*
Dì Lệ
Tôi pha nước cho bé rồi, tôi dẫn bé đi tắm nhẹ cậu?
Dì Lệ
Bé con ,theo ta đi tắm nhé
Hành động của Gia Kỳ nãy giờ khiến mọi người rất lạ,em hay mười khúc khích còn tự nói gì đó với chú gấu
Khi bà hỏi em,em lại không chú ý cho lắm
Đến khi và chạm vào người em
Tắm xong rồi bà mặc cho em bộ đồ gấu bằng lông mềm siêu ấm
Nhìn em như chú gấu con vậy
Dì Lệ
Cậu chủ, bữa tối cũng đã có cậu sẽ ăn chứ?
Đinh Trình Hâm _anh
Được rồi, dì đi làm việc của mình đi
Mã Gia Kỳ _em
A/chạy theo/
Đinh Trình Hâm _anh
Bé con,lại đây
Đinh Trình Hâm _anh
Đi ăn tối với tôi
Mã Gia Kỳ _em
Ăn, ăn/ háo hức/
Chap 3
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua khung cửa sổ lớn, chiếu rọi vào căn phòng khách sang trọng nơi Mã Gia Kỳ đang thu mình ngủ trên ghế sofa. Đinh Trình Hâm đứng từ xa, lặng lẽ quan sát. Tối qua, dù anh cố hỏi han nhưng Gia Kỳ vẫn không chịu mở lời. Cậu bé chỉ nhìn anh với đôi mắt mờ mịt, đôi khi hoảng loạn. Anh đã để em ngủ lại, còn mình thì trằn trọc cả đêm, không thể ngừng nghĩ về chuyện phải làm gì với đứa trẻ này.
Nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Gia Kỳ, anh không khỏi thở dài. Cậu bé gầy gò, yếu đuối đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Đinh Trình Hâm _anh
*Không có ai tìm kiếm đứa nhỏ sao?*
Anh bước lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Gia Kỳ để đánh thức. Cậu bé khẽ mở mắt, ánh mắt trống rỗng vẫn như ngày hôm qua, không biểu lộ cảm xúc gì.
Đinh Trình Hâm _anh
Bé con, trời sáng rồi ngủ nhiều nhiều không tốt đâu!
Trình Hâm mỉm cười, cố giữ giọng dịu dàng nhất có thể.
Đinh Trình Hâm _anh
Anh sáng xong ,anh đưa em đi về nhà nhé, có nhớ đường không?
Gia Kỳ không trả lời, chỉ khẽ cúi đầu, như thể chẳng hiểu anh đang nói gì. Nhưng Trình Hâm không nản lòng. Anh đưa em đi ăn sáng, dù Gia Kỳ chỉ ăn vài miếng nhỏ rồi lại ngồi im.
Sau đó, Trình Hâm lái xe đưa Gia Kỳ đi. Anh không biết chính xác nhà của em ở đâu, nhưng hy vọng sẽ tìm được một manh mối nào đó. Trong suốt hành trình, Gia Kỳ ngồi yên lặng, hai tay ôm chặt chù gấu bông nhỏ mà em mang theo từ hôm qua.
Khi đến một con hẻm nhỏ nằm sâu trong khu dân cư cũ kỹ, Gia Kỳ đột nhiên đập dập vào cửa, ánh mắt em thoáng hiện chút quen thuộc. Trình Hâm nhận ra điều đó và lập tức dừng xe.
Đinh Trình Hâm _anh
Nhà em ở đây sao?
Anh vừa hỏi, vừa mở cửa xe cho em xuống
Gia Kỳ không nói gì, chỉ chậm rãi bước xuống xe và đi về phía căn nhà nhỏ nằm khuất sau những bụi cây um tùm. Trình Hâm theo sau, lòng đầy tò mò.
Khi bước vào sân, anh nhìn thấy căn nhà đã cũ, tường sơn bong tróc, cửa gỗ xập xệ. Mọi thứ đều im ắng đến lạ thường. Gia Kỳ tiến vào trong, mở cửa ra. Bên trong căn nhà trống rỗng, không có bóng người. Chỉ có một bức ảnh đặt trên bàn nhỏ – ảnh của một người đàn ông trung niên đang mỉm cười hiền từ.
Trình Hâm nhìn theo ánh mắt của Gia Kỳ, nhận ra bức ảnh hẳn là của cha em. Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác xót xa.
Lúc này, từ phía bên kia đường, một người phụ nữ lớn tuổi chạy vội sang. Bà mặc chiếc áo len cũ, trên tay cầm một cái giỏ đựng đầy rau. Khi thấy Gia Kỳ, bà lập tức kêu lên:
Nữ
"Gia Kỳ! Con ở đây sao? Mấy ngày nay bà tìm con khắp nơi!"
Nữ
Bà Trần – người hàng xóm mà cha Gia Kỳ đã nhờ vả trước khi mất – vội vã đến bên cậu, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng
Nữ
"Con đi đâu mấy ngày nay? DÌ còn sợ không tìm thấy con nữa!"
Gia Kỳ vùng khỏi tay của bà ấy,em chạy thẳng vào trong như đang tìm gì đó
Trình Hâm bước đến, giới thiệu bản thân và giải thích tình hình. Bà Trần nghe xong, gương mặt đầy xúc động.
Nữ
"Thằng bé này đáng thương lắm. Cha nó mất chưa được bao lâu, tôi đã hứa sẽ chăm sóc nó, nhưng hôm nọ tôi qua thì không thấy nó đâu. May mà cậu đã tìm thấy."
Bà kể rằng cha của Gia Kỳ là người hiền lành, rất thương con, nhưng vì bệnh tật mà qua đời sớm, để lại em một mình.
Nữ
"Thằng bé bị tự kỷ, khó giao tiếp với người khác. Trước đây cha nó còn, thì ông ấy chăm sóc rất tốt, nhưng giờ..."
Bà Trần thở dài, mắt rưng rưng.
Trình Hâm nghe xong lòng trĩu nặng.Anh cất giọng nói với bà
Đinh Trình Hâm _anh
Nếu đã như vậy, tôi có thể nhận em ấy được chứ? Gia Kỳ, chắc cũng cần có một mái ấm.
Bà Trần do dự, nhưng khi nhìn Gia Kỳ, bà biết rằng bản thân bà không thể cho cậu bé một cuộc sống tốt hơn.
Nữ
"Nếu cậu thật lòng muốn giúp nó, tôi chỉ cầu mong cậu hãy đối xử tốt với thằng bé."
Gia Kỳ bấy giờ đang tìm cha, không thấy cha đâu em lại chạy ra ngoài khóc
Mã Gia Kỳ _em
Không thấy cha?
Nữ
Gia Kỳ, cha con ... ông ấy đi xa rồi
Mã Gia Kỳ _em
Cha không bỏ mà
Đinh Trình Hâm _anh
Bé con, nghe anh,cha em đi xa rồi, ông ấy nhờ anh chăm sóc cho em, giờ em về nhà với anh nha
Mã Gia Kỳ _em
/chớp mắt nhìn anh/
Đinh Trình Hâm _anh
Thật,tin anh đi
Đinh Trình Hâm _anh
Đi với anh nhé?
Em vui vẻ mà ôm con gấu trong lòng
Đinh Trình Hâm _anh
Vậy chúng tôi đi ,tạm biệt dì
Trình Hâm bế Gia Kỳ ra xe và lăn bánh về nhà
Bà Trần khẽ nhìn vô nhà rồi nói
Nữ
Ông Mã, Gia Kỳ nó có gia đình rồi, ông cũng an lòng mà rời đi rồi
Trên đường về nhà,anh thấy em cứ ôm mãi con gấu đã cũ liền cho xe đến trung tâm thương mại mua cho em ít đồ chơi và quần áo mới
Quần áo thì cứ đến khu cho trẻ em là có đủ loại
Còn đồ chơi thì anh muốn để cho Gia Kỳ tự lựa
Khi bước vào một cửa hàng đồ chơi lớn, ánh mắt của Gia Kỳ lóe lên một chút tò mò. Dù không nói gì, nhưng rõ ràng em bị thu hút bởi những màu sắc sặc sỡ và âm thanh vui nhộn của những món đồ chơi xung quanh.
Đinh Trình Hâm _anh
Em thích gì cứ chọn nhé
Trình Hâm dịu dàng nói, đẩy nhẹ em bé về phía những kệ trưng bày.
Gia Kỳ bước từng bước nhỏ, ánh mắt lướt qua những con gấu bông, xe đồ chơi, và các bộ xếp hình. Em dừng lại trước một giá trưng bày gấu bông to lớn, đôi mắt chăm chú nhìn một chú gấu bông màu trắng có chiếc nơ đỏ.
Đinh Trình Hâm _anh
Em thích nó đúng không?
Trình Hâm hỏi, nhưng như thường lệ, Gia Kỳ không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn.
Không chần chừ, Trình Hâm lấy con gấu bông xuống và đặt vào tay em.
Đinh Trình Hâm _anh
Nó là của em, cầm đi!
Gia Kỳ ôm chặt con gấu, ánh mắt có chút lấp lánh nhưng môi vẫn không nói một lời.
Tiếp theo, Trình Hâm đưa Gia Kỳ đến khu vực đồ chơi trí tuệ. Anh chọn thêm một bộ xếp hình, ô tô , máy bay điều khiển cho em , rồi qua hàng sách chọn vài cuốn truyện tranh với hình ảnh sinh động, và cả những món đồ chơi phát triển tư duy.
Sau khi thanh toán tất cả được gửi về địa chỉ biệt Đinh Gia, còn chú gấu bông vẫn được Gia Kỳ ôm trong tay.Anh dẫn cậu ra xe,lên công ty một chút .Vì cuộc họp của bản thân.
Gia Kỳ ngồi lặng lẽ trong xe, tay không rời chú gấu bông trắng. Trình Hâm nhìn iPad trong tay, thỉnh thoảng liếc nhìn qua em ở bên cạnh, thấy trong lòng có chút ấm áp. Dù không nhận được lời cảm ơn từ Gia Kỳ, nhưng anh biết cậu bé đang dần cảm nhận được sự quan tâm.
Khi chiếc xe của Trình Hâm đỗ trước tòa nhà Đinh Thị, nơi cao vút và hiện đại, Gia Kỳ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy một nơi nguy nga như vậy.
Nhân viên trong công ty đều biết Trình Hâm là một người nghiêm khắc, hiếm khi tiếp xúc với trẻ con, nên khi thấy anh dắt tay một cậu bé bước vào, tất cả đều tròn mắt ngạc nhiên.
Nữ
"Chủ tịch thật sự mang trẻ con đến công ty sao?"
Nữ
Chủ tịch chưa cưới mà làm gì có con
Những lời xì xào vang lên, nhưng Trình Hâm không để tâm. Anh bế Gia Kỳ trong tay, cùng em đi thẳng vào thang máy riêng, tránh để em bị chú ý quá nhiều.
Khi vào văn phòng, Trình Hâm sắp xếp cho Gia Kỳ ngồi trên ghế sofa mềm mại, đặt trước mặt cậu một hộp sữa và vài chiếc bánh.
Đinh Trình Hâm _anh
Em ngoan ngoãn ở đây,anh làm xong việc sẽ đưa em về nhà
Mã Gia Kỳ _em
/mân mê con gấu/
Đinh Trình Hâm _anh
*Khả ái thật*
Đinh Trình Hâm _anh
/Rời đi/
Download MangaToon APP on App Store and Google Play