( Allkieu )Little Lover
01
Từ nhỏ, Pháp Kiều đã là tiểu thư quyền quý của nhà họ Pháp. Gương mặt xinh đẹp đến mức ai gặp cũng ngẩn ngơ, lại thêm khí chất cao ngạo khiến người khác chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Cô biết mình đặc biệt. Cô quen với ánh mắt ngưỡng mộ, cô cũng quen với việc mọi người rụt rè khi đứng trước mình.
Nhưng chỉ có một người là ngoại lệ — Đăng Dương, học bá nổi tiếng của trường, hoàn cảnh gia đình bình thường nhưng luôn đứng đầu bảng xếp hạng.
Và Kiều, dù kiêu ngạo với cả thế giới, lại luôn nhẹ giọng với riêng một mình cậu.
Một buổi chiều tan học
Sân trường rơi đầy nắng, Kiều bước đến, mái tóc khẽ bay. Cô chống tay lên bàn của Dương, nhìn cậu bằng đôi mắt phượng quen thuộc.
Nguyễn Thanh Pháp
Dương, bài kiểm tra hôm nay cậu làm được chứ
Dương ngẩng đầu, bắt gặp vẻ quan tâm hiếm hoi của Kiều mà trái tim chẳng hiểu sao lại đập nhanh.
Trần Đăng Dương
Cũng ổn. Nhưng… Kiều quan tâm tớ từ khi nào vậy
Kiều hơi khựng lại. Rồi cô hắng giọng, vẻ lạnh lùng thường ngày lại xuất hiện.
Nguyễn Thanh Pháp
Cậu là bạn của tớ. Tất nhiên tớ phải hỏi.
Nụ cười ấy khiến Kiều phải quay mặt đi để che giấu chút bối rối.
Kỷ niệm ngày nhỏ
Từ hồi tiểu học, Kiều lúc nào cũng cao ngạo đến mức chẳng ai dám lại gần. Chỉ riêng Dương — một cậu bé gầy gò, đeo kính — gan lì ngồi cạnh và hỏi bài.
Trần Đăng Dương
Dương (khi nhỏ):
Cậu đẹp thật, nhưng cậu dữ quá
Nguyễn Thanh Pháp
Không được nói tớ dữ.
Nhưng ngay sau đó lại đưa cho cậu cuốn vở chép bài.
Dương khi ấy đã nghĩ: Kiều thật kỳ lạ… nhưng dễ thương.
Hiện tại
Một ngày nọ, Dương bị ngất trên sân bóng vì mệt. Kiều nghe tin lập tức chạy đến phòng y tế, mặt tái đi
Nguyễn Thanh Pháp
Dương! Cậu bị gì vậy? Sao không nói với tớ?
Dương nhìn cô, trong mắt có sự ấm áp lẫn dịu dàng.
Trần Đăng Dương
Tớ không muốn làm phiền Kiều tiểu thư.
Kiều tức giận ngồi xuống bên mép giường
Nguyễn Thanh Pháp
Trong mắt cậu, tớ là người lạ à? Tớ quan tâm cậu thật lòng đấy!
Dương hơi bất ngờ.
Cậu chậm rãi đưa tay chạm vào tay cô.
Trần Đăng Dương
Kiều… Tớ biết. Và… tớ thích cậu từ lâu rồi
Kiều giật mình. Tim cô lỡ một nhịp
Kiều (lí nhí, khác hẳn sự kiêu ngạo thường ngày)
Nguyễn Thanh Pháp
Đồ ngốc… tớ cũng không thích quan tâm ai… ngoài cậu
_
Mình đổi tên chuyện với lại sửa lại hết
02
Dương hồi nhỏ nhà không giàu có lắm, nhưng anh ấy luôn thông minh, kiên định và có bản lĩnh. Chỉ vài năm gần đây, gia đình anh có bước chuyển mình lớn: kinh doanh phát đạt, một bước thành danh. Dương trở thành gương mặt sáng giá ở Học Viện Hoàng Lan—ngôi trường quý tộc nơi chỉ những gia đình có thế lực hoặc học lực kiệt xuất mới có thể đặt chân vào.
Còn em… em vô tình trở thành “tiểu công chúa” được cả trường biết đến, không phải vì sự giàu có, mà vì luôn bị hai anh—chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh—bảo vệ đến mức gần như tuyệt đối.
Từ nhỏ, em sống trong một gia đình danh giá, nề nếp. Nhà An là đối tác làm ăn thân thiết của ba mẹ, nên ngay từ khi còn bé, hai bên gia đình đã định ước cho em và An. Nhưng An lại sang nước ngoài du học từ rất sớm
Ngày An trở về, sân trường gần như nổ tung. Anh cao hơn, đẹp trai hơn rất nhiều so với ký ức của em. Gương mặt sắc nét, nụ cười rạng rỡ đặc trưng của một thiếu gia du học trời Tây khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Vừa thấy em, An lao đến trước:
Đặng Thành An
Kiều! Anh về rồi đây. Em có nhớ anh không?
Nguyễn Thanh Pháp
Nhớ chứ, lâu lắm rồi anh! Trông anh khác quá
Đặng Thành An
Khác tốt đúng không? Để em đỡ chê.
Nhưng khi An giơ tay định xoa đầu em thì—
Một bàn tay khác đã chặn lại.
Dương đứng bên cạnh em lúc nào không hay, ánh mắt lạnh mà sắc
Trần Đăng Dương
Đủ rồi, An. Kiều không phải con nít nữa
An nhướng mày, nụ cười nghiêng nghiêng
Trần Đăng Dương
Tùy em nghĩ
Em đứng giữa hai người—một người ấm áp, mãnh liệt; một người lạnh lùng nhưng luôn quan tâm âm thầm. Không khí xung quanh hai anh như có điện, còn em thì đúng nghĩa chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
BỘ BA QUYỀN LỰC CỦA HỌC VIỆN
Chỉ sau vài ngày An trở lại, bộ ba An – Dương – Kiều trở thành tâm điểm của cả trường.
* An: Hội trưởng hội học sinh, đẹp trai phong độ, tài năng quốc tế.
* Dương: Hội phó, trầm tĩnh, lạnh lùng, thành tích học tập gần như tuyệt đối.
* Em: Tiểu thư nhà danh giá, học giỏi, lại thân thiết với cả hai anh.
Ở đâu cũng nghe câu:
“Bộ ba đó đúng là trai tài gái sắc… chỉ có trong truyện mới có.”
Nhưng chỉ mình em biết—từ ngày An về, Dương thay đổi hẳn.
Một lần trong phòng hội học sinh, khi An ngồi cạnh em, kể chuyện ở châu Âu bằng đôi mắt sáng rực:
Đặng Thành An
Kiều, khi ở Paris anh thấy bộ váy này hợp với em lắm… Lúc đó anh chỉ nghĩ: phải đem về tặng em
Đặng Thành An
Anh đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn.
Dương đang xử lý tài liệu bỗng dừng bút, giọng trầm xuống
Trần Đăng Dương
An, giờ họp. Đừng làm phiền Kiều
Đặng Thành An
Tụi anh đang nói chuyện, Dương à. Với lại Kiều thích thì sao
Dương nhìn thẳng vào mắt An, lạnh đến mức khiến căn phòng như giảm vài độ
Trần Đăng Dương
Đừng tự quyết thay Kiều
Nguyễn Thanh Pháp
Thôi… hai anh đừng cãi nhau vì em nữa.
An quay sang em, ánh mắt dịu lại
Đặng Thành An
Anh không cãi. Anh chỉ… quan tâm em.
Trần Đăng Dương
Anh cũng quan tâm
Khoảnh khắc đó, em cảm thấy… hình như có gì đó hơn cả tình bạn đang hình thành.
03
DƯƠNG BẮT ĐẦU TRANH GIÀNH
Một buổi chiều, khi mọi người đã về, Dương kéo em ra sân thượng.
Ánh hoàng hôn hắt lên gương mặt anh, làm đôi mắt anh càng sâu
Trần Đăng Dương
Kiều… trước giờ em luôn xem anh là bạn… đúng không
Nguyễn Thanh Pháp
Ừm… bạn thân
Trần Đăng Dương
Anh cười nhẹ, nhưng nụ cười đó pha chút buồn
Trần Đăng Dương
Anh không muốn làm bạn nữa.
Anh bước đến gần, khoảng cách chỉ còn vài chục phân
Từ ngày An về… anh nhận ra anh sợ mất em. Kiều, cho anh cơ hội được đứng cạnh em không phải với tư cách bạn, mà là—
Chưa kịp nói hết thì cửa sân thượng bật mở
Đặng Thành An
Kiều! Anh tìm
An đứng sững, nhìn hai người đứng quá gần nhau. Gương mặt anh tối lại.
Đặng Thành An
Dương, cậu đang làm gì
Dương không lùi, còn nắm lấy cổ tay em
Trần Đăng Dương
Bảo vệ người anh thích
Không khí như muốn nổ tung.
Tối hôm đó, An đưa em về. Trên xe im lặng đến lạ.
Cuối cùng, anh dừng xe bên bờ hồ, quay sang nhìn em
Đặng Thành An
Kiều… em có biết từ nhỏ anh đã nghĩ sau này em sẽ là vợ anh không
Em im lặng, tim đập nhanh.
Nguyễn Thanh Pháp
Anh thích em. Thích đến mức… chỉ muốn giữ em cho riêng mình.
Anh nắm lấy tay em, ánh mắt chân thành đến mức khiến em không dám thở:
Đặng Thành An
Dù có là Dương hay ai khác… anh cũng sẽ không nhường em đâu
Sân trường giờ ra chơi lúc nào cũng đông, nhưng hôm nay lại đông kiểu… khác.
Nguyên nhân? Dương và An vừa có một trận tranh cãi nảy lửa ngay trước mắt hàng chục học sinh—tất cả chỉ vì em, Kiều.
Dương khoanh tay, giọng lạnh nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự khó chịu
Trần Đăng Dương
An, nói bao nhiêu lần rồi, đừng tự tiện kéo Kiều đi khi chưa hỏi ý cô ấy.
Đặng Thành An
Em đi với Kiều lúc nào là chuyện của bọn em. Anh quản hơi nhiều rồi đó, hội trưởng
Nguyễn Thanh Pháp
Hai anh thôi đi, mọi người nhìn kìa…
Nhưng cả hai dường như quên mất tất cả, trừ… em.
Dương nghiêng mặt sang em, dịu giọng
Trần Đăng Dương
Kiều, em muốn đi với ai
Đặng Thành An
Phải đó Kiều, em chọn đi
Cố giữ bình tĩnh, em hít một hơi dài
Nguyễn Thanh Pháp
Chiều nay… chúng ta đi chơi chung. Em mời. Xem như giảng hòa.
Rồi cùng gật đầu, một cách… quá nhanh khiến em nghi ngờ họ chưa thực sự hòa nhau.
Trần Đăng Dương
Đi chung cũng được
An nở nụ cười hiền nhưng ánh mắt thì rõ ràng không hiền
Đặng Thành An
Vậy chiều gặp
Ba người đi chung – cả trường “bùng nổ”
Chiều đó, ba người em đi cạnh nhau.
Học sinh trong trường xôn xao, điện thoại giơ lên chụp lia lịa.
— “Trời ơi hội trưởng với phó hội trưởng đi cùng Kiều!”
— “Ship nào mạnh hơn đây? Kiều – Dương hay Kiều – An?!”
Dương liếc qua em, nhếch nhẹ khoé môi
Trần Đăng Dương
Em thích họ ship kiểu nào
Nguyễn Thanh Pháp
Em… không có thích gì hết
An cười khẽ, bước lại gần hơn
Đặng Thành An
Nếu là anh với Dương thì… em chọn ai?
Nguyễn Thanh Pháp
Đừng hỏi mấy câu này chứ
Dương nhìn An đầy cạnh tranh
Trần Đăng Dương
Làm Kiều bối rối không phải cách tốt để được thích đâu.
An đáp lại không chậm một nhịp
Đặng Thành An
Vậy anh thử xem hôm nay Kiều nghiêng về ai nhiều hơn.
Em chỉ muốn chui xuống đất
Khi trời tối, trước cổng nhà em, cả hai đều đứng đó, không ai muốn rời.
Dương nhẹ giọng—hiếm khi anh ấy nói kiểu này
Trần Đăng Dương
Kiều… hôm nay vui. Ngủ sớm nhé. Với lại… mai anh muốn nói chuyện với em riêng.
Đặng Thành An
Ngủ ngon, Kiều. Nếu mai bận nói chuyện với anh ấy… tối em dành cho em nhé
Nguyễn Thanh Pháp
Hai anh… về đi…
Anh ngả lưng xuống giường, tay đặt lên trán.
Trần Đăng Dương
Hôm nay… Kiều đáng yêu thật.
Trần Đăng Dương
Mai phải nói rõ. Không để An đi trước mình
Tim anh đập nhanh hơn bình thường.
An nằm nghiêng, nhìn màn hình điện thoại là ảnh em cười lúc chiều.
Đặng Thành An
Kiều… em không biết em khiến người khác nhớ đến mức nào đâu.
Đặng Thành An
Dù là hội trưởng hay ai… anh cũng không nhường
Và trong căn phòng nhỏ của mình, em vẫn còn nghe văng vẳng lời họ
“Em chọn ai?”
“Mai anh muốn nói chuyện riêng.”
“Tối để cho anh nhé.”
Tim em đập mạnh đến mức không ngủ được.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play