Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tình Yêu Không Thể Nói Ra

Chương 1: Yêu anh là điều em không thể nói ra

Trong một quán nhậu, không khí cực kỳ ồn ào và náo nhiệt, lâu lâu lại vang lên tiếng hò hét của mấy ông chú đã ngà ngà say, tiếng cụng ly leng keng, tiếng xe cộ chạy qua lại vọng vào, tiếng nói chuyện rôm rả giữa những đồng nghiệp, bạn bè, gia đình. Xung quanh có nhiều âm thanh như vậy, cớ sao cậu lại chẳng nghe được gì? Xung quanh vui vẻ đến vậy, cớ sao cậu lại não nề?

Giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, âm thanh vụn vỡ từ tận đáy lòng. Cậu ngã người ra sau ghế, nghiêng đầu nhìn ra đường xá, thầm nghĩ nếu như giờ có cách nào đó khiến cậu bớt đau thì hay nhỉ?

Trên tay cậu cầm một chiếc điện thoại đã cũ, bên trong hiện lên hình cưới của một cặp vợ chồng trẻ. Nhìn họ cười tươi rạng rỡ, tay đan tay, trao cho nhau ánh mắt đầy tình cảm, trong lòng cậu chỉ thấy đầy chua xót.

Cậu đã bỏ lỡ lần nữa rồi, bỏ lỡ một câu nói thật lòng, bỏ lỡ một người mà cậu yêu say đắm, bỏ lỡ một cuộc sống hạnh phúc, một tương lai tươi sáng.

Khoé mắt cay xoè, cổ họng vừa đắng vừa rát, cơ thể vừa mệt vừa đau. Cậu mệt rồi. Cậu muốn bỏ cuộc, muốn bỏ lại cuộc sống bộn bề, muốn bỏ lại nỗi đau này, ở một nơi mà không ai biết.

Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua làn da của cậu, lạnh đến thấu xương, vạt áo sơ mi xộc xệch bay theo gió. Nguyên ngồi trên thành cầu gần đó, phía dưới là dòng nước yên lặng nhưng sâu. Cậu nhắm mắt lại, tự hỏi nếu cậu nhảy xuống, những cơn gió này có thể giúp cậu bay lên thiên đường không?

Thế nhưng, cậu lại tự hỏi, một người ghê tởm như cậu thì có thể lên thiên đường được không nhỉ? Không biết trên thiên đường có chấp nhận một người như cậu không nhỉ? Một người con trai đem lòng yêu một người con trai khác. Điều này chẳng phải rất ghê tởm sao?

"Thật kinh tởm!"

Nguyên giật mình, cơ thể cậu hơi run lên, nép chặt vào bức tường phía sau. Bên cạnh là cầu thang, có một nhóm thanh niên ngồi tụm lại với nhau nói chuyện. Người vừa nói câu đó, chính là anh, người mà cậu đang thích. Anh ta nhìn hai người con trai khác đè lên nhau đùa giỡn với tư thế làm tình, vừa cười vừa tỏ ra chán ghét.

Cậu mím môi, thầm nhủ bản thân không được khóc, không được phát ra tiếng. Dù biết câu trả lời kia có khó nghe, có làm cậu đau đến mức nào đi chăng nữa, thì cậu vẫn muốn nghe, muốn bản thân tỉnh táo hơn, và bỏ cuộc. Sau đó thì sao? Sau đó cậu vẫn tiếp tục yêu người đó, vẫn tiếp tục rung động mỗi khi nhìn thấy người đó cười. Cậu hết thuốc chữa rồi. Cậu biết, nhưng cậu làm như không để ý đến điều đó, cứ tiếp tục dấn sâu.

Lúc đó cậu đã quyết tâm, chỉ mình cậu biết đến tình cảm này, chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc, là cậu đã vui rồi. Ấy thế mà, đã chịu đựng tận năm năm rồi, giờ cậu lại không thể chịu đựng thêm một chút nữa. Ai mà biết được, khi nhìn thấy bức ảnh đó, cậu có thể đau đến mức này? Quyết tâm gì chứ, hèn nhát thì có.

Nguyên nhìn ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt nước, dần buông lỏng cơ thể, rồi từ từ nhắm mắt.

"NGUYÊN!!!"

Cậu giật mình, hai mắt mở to nhìn về nơi phát ra giọng nói quen thuộc, nước mắt không hiểu vì sao lại tràn ra khoé mi. Đó chính là chú rễ trong bức ảnh, là người mà cậu thích. Hôm nay anh cũng đẹp thật, nhưng sao trông anh lại hoảng hốt thế kia? Phải rồi, nhìn thấy một người quen chuẩn bị kết thúc cuộc đời mình, thì ai mà chả sợ? Sao anh lại tới đây? Người mà cậu không muốn thấy nhất lúc này, chính là anh mà.

"Nguyên!!! Đừng nhảy!!! Đừng mà!!!"

Quân vừa gào to, vừa chạy nhanh đến chỗ cậu. Tranh thủ lúc cậu chưa hoàn hồn, vội ôm lấy người cậu kéo xuống từ thành cầu, sau đó lại mất thăng bằng mà ngã ra sau. Cú ngã mạnh khiến cả người anh đau điếng, nhưng tay vẫn không dám buông lỏng, siết chặt lấy người cậu.

Cậu ngơ ngác nhìn anh, nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của anh liền giật mình tỉnh táo trở lại. Giọng cậu run run, tay nắm chặt lấy chiếc áo phông của anh.

"Sao, sao cậu lại ở đây...? Sao cậu biết mà tới? Sao cậu lại cứu tôi?"

Nguyên càng nói, giọng càng trở nên nhỏ dần. Cậu gục đầu vào ngực anh, phát ra từng tiếng nức nở.

"Ư..."

Quân đau đớn nhíu mày, nhìn người trong lòng đã không thể chạy đi đâu nữa, mới yên tâm mà lấy hơi. Rõ ràng, người anh lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng dồn dập, dường như đã dùng hết sức bình sinh để chạy đến đây. Nếu như muộn thêm một chút, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thoang thoảng qua tai. Một chiếc xe máy chạy qua, rọi lên thân ảnh hai người con trai đang ôm lấy nhau, nhìn không kỹ còn tưởng ăn xin.

Anh vỗ nhẹ lưng người trong lòng, đợi cậu bình tĩnh một chút mới dám bắt chuyện. Trước ngực ẩm ướt, không biết do mồ hôi hay nước mắt của cậu rơi xuống. Chắc là cả hai nhỉ? Còn có mùi bia thoang thoảng nữa, không ngờ cậu lại đi uống bia đấy.

"Có đau không?"

Giọng cậu đột nhiên vang lên, dù rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để anh nghe được, giọng nói luôn khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.

Cậu không ngước lên nhìn anh, nhưng anh biết, giờ mặt cậu chắc chắn đang nhăn lại, hơn nữa còn có dáng vẻ lo lắng. Nếu như đôi mắt ấy nhìn thẳng vào anh, hẳn là khoé mắt sẽ ươn ướt, xót xa xem xét vết thương cho anh. Anh xoa đầu cậu, giống như không để ý chuyện cậu không nhìn mình, lắc đầu dịu dàng nói.

"Không đau. Về nhé?"

Sau khi bình tĩnh trở lại, xung quanh được bao bọc bởi bàn tay ấm áp của anh, cậu lại mềm lòng. Nếu anh cứ như thế này, làm sao mà cậu có thể buông bỏ đây? Cậu không trả lời, gật nhẹ đầu rồi nhắm mắt tận hưởng khoảng khắc này. Giờ cậu mệt lắm, chẳng muốn hỏi, cũng chẳng muốn làm gì cả. Đây có lẽ là lần cuối cậu nằm trong vòng tay này rồi. Cho cậu tham lam thêm một chút nữa thôi, rồi cậu sẽ trả lại vòng tay này cho cô gái kia.

Quân thở dài, cuối cùng cũng có thể thả lỏng cả người, lấy điện thoại trong túi gọi cho tài xế riêng. Xe của anh đậu không xa, rất nhanh đã đến chỗ hai người.

Anh cởi áo khoác bọc người cậu lại, rồi ôm cậu đặt vào trong xe. Mọi cử chỉ đều cực kỳ nhẹ nhàng, giống như sợ làm cậu đau, cũng giống như anh xem cậu là một vật trân quý mà nâng niu.

Nguyên nắm chặt lấy áo khoác của anh, rồi co người vào một góc, nhắm mắt. Cậu không muốn đối diện với anh, không muốn đối diện với tình cảm không nên có này.

Quân nhìn cậu, khẽ thở dài rồi nhìn tài xế.

"Về nhà."

"Vâng."

Chương 2: Nhà mới

Nguyên từ từ mở mắt, không gian xung quanh thật tối tăm, cậu chả nhìn thấy gì cả, liệu đây có phải là địa ngục dành cho cậu không? Nơi này không có chút gió nào cả, mà cậu lại thấy lạnh, không chỉ bên ngoài mà cả bên trong, giống như cơ thể sắp bị đóng băng đến nơi vậy.

Nguyên run lên, dùng hai tay ôm lấy cơ thể gầy gò, lặng thinh không dám bước đi. Cậu sợ, sợ bóng tối, sợ nơi không có người, không có sự sống, hơn nữa cũng chẳng có anh.

Bỗng nhiên, mặt đất rung lên, từ đằng xa loé lên ánh sáng đỏ rực chói mắt, thu hút ánh mắt vô hồn của cậu. Phía trước chính là nham thạch, rõ ràng, đây chính là địa ngục. Cậu sắp bị nham thạch nướng chín rồi. Không biết có đau không nhỉ? Có thể đau hơn nỗi đau trong tim hiện giờ của cậu không?

Nham thạch càng đến gần, cơ thể cậu cũng dần nóng lên, theo phản ứng sinh lý rỉ mồ hôi, ấy vậy mà bên trong cậu vẫn lạnh lẽo, trống vắng.

Cậu bỗng thấy chóng mặt, không thể đứng nổi nữa. Cơ thể lảo đảo khụy xuống, cậu co chân, ôm lấy người mình, mong như vậy có thể làm dịu đi sự lạnh lẽo trong người.

"Nguyên! Tỉnh dậy đi! Nguyên!"

Xung quanh bỗng phát ra âm thanh quen thuộc, lần nữa đánh thức cậu khỏi cơn đau xé lòng. Cậu mở mắt, nhìn nham thạch đã đứng yên, phía trên cũng dần rạn nứt.

Theo tiếng loảng xoảng vỡ tan của thủy tinh, cậu rốt cuộc cũng tỉnh dậy. Giống như vừa trải qua một cơn ác mộng, Nguyên ra sức hít lấy hít để không khí, cả người lấm tấm mồ hôi. Cậu vừa thả lỏng, cơn đau đầu cùng chóng mặt nhanh chóng ập tới.

Muốn nôn.

Nguyên bật chăn ra, không cần biết đây là đâu, nhanh chóng đảo mắt tìm phòng vệ sinh. Vừa vào đến, chân cậu cũng hết sức lực, cậu ngã xuống bên cạnh bồn cầu, nôn thốc nôn tháo. Toàn bộ đều là nước, chẳng có gì trong bụng cả.

Đến giờ cậu mới nhớ ra, từ tối qua cậu vẫn chưa ăn gì. Từ nay về sau cậu sẽ không dám đụng đến bia nữa, cái cảm giác này làm cậu cực kỳ khó chịu, không thể trải nghiệm thêm lần hai.

"Nguyên, cậu ổn chưa? Tôi vào nhé?"

Cậu nghe giọng Quân sát bên tai, rướn người nhấn nút xả rồi chầm chậm đứng dậy, đi đến bồn rửa mặt. Cả quá trình không nhìn lấy anh một cái, nhưng cậu biết, anh đang quan sát nhất cử động của cậu.

Sau khi rửa sạch mặt, cậu nhìn bản thân và Quân ở đằng sau, rồi lại dời mắt, chuẩn bị đánh răng. Cậu không biết đây là đâu, đồ dùng ở đây mới tinh, không phải loại dùng một lần ở khách sạn.

Cậu chậm rãi bóp kem đánh răng lên bàn chải, rồi cứ thế đưa lên miệng. Cứ giải quyết cái vị chua chát trong miệng trước đã rồi tính tiếp. Cậu thuộc kiểu người khá sạch sẽ, nên không thể để bộ dạng nhếch nhác này xuất hiện trước mặt người cậu thích được.

Mà nghĩ lại mới nhận ra, quần áo trên người của cậu cũng được thay mới, là một bộ đồ ngủ màu xám bằng lụa. Lúc nãy đổ mồ hôi hơi nhiều nên giờ cơ thể cậu hơi dinh dính, nhưng lại không có mùi bia.

Nguyên đánh mắt nhìn ra phía sau, Quân vẫn đứng đó nhìn cậu, thấy cậu nhìn mình liền cười. Vành tai của cậu liền nóng lên, tên đó vẫn không biết bản thân có bao nhiêu đẹp trai, sao còn cười với cậu kiểu đó chứ? Sao cứ nhìn cậu chằm chằm làm gì vậy?

"Sao cậu còn đứng đây?"

Nguyên nhận khăn mặt từ tay của Quân, vừa lau vừa hỏi.

"Lúc nãy người cậu nóng lắm, còn nói mớ nữa. Chắc cậu cảm lạnh rồi. Sợ cậu té nên mới đứng canh thôi."

Lau xong cậu đưa khăn cho Quân, dù gì cậu mới vào, cũng không biết chỗ để. Đúng là giờ cậu có hơi nóng, cũng hơi lạnh ở những chỗ nước bắt lên lúc rửa mặt, đầu cũng đang quay mòng mòng. Nhưng mà cậu có phải là con gái đâu chứ? Đâu yếu đuối đến nỗi phải cần người trông coi lúc bệnh?

Dù hành động này của anh lại làm cậu có chút ảo tưởng, nhưng đồng thời cũng đánh vào cái tôi quá cao của cậu nên cậu chẳng thèm trả lời mà đi ra ngoài.

"Cậu nằm đó nghỉ chút đi. Để tôi đặt cháo với thuốc đem cho cậu."

Nguyên nằm xuống giường, đắp tấm chăn dày lên người, rồi nhìn chằm chằm anh.

Anh đang đứng trước mặt cậu, đầu tóc vẫn rũ xuống như thường ngày, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu đen, dáng người cao ráo, săn chắc.

Bỗng một ánh sáng loé lên trong mắt cậu, là chiếc nhẫn bằng bạc nằm ngay ngắn trên ngón áp út của anh. Lòng ngực cậu nhói lên một cái, im lặng xoay người nhìn đi nơi khác.

Cũng nhờ vậy mà cậu mới biết âm thanh đã đánh thức cậu phát ra từ đâu. Những mảnh vỡ thủy tinh nằm vương vãi trên sàn, còn có nước lọc bắn ra khắp sàn.

Quân đặt xong đơn, quay sang định dặn dò cậu thêm thì nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ. Tim anh đập mạnh một cái, vội vàng đi đến nhặt hết những mảnh vỡ.

"Lúc nãy tôi sơ ý làm rớt. Cậu ngủ thêm một lát đi."

"Ừm."

Trả lời vậy, nhưng cậu chẳng thể nào ngủ thêm được nữa. Cậu muốn đi tắm, cũng muốn phụ anh dọn dẹp, mà giờ người cậu mệt mỏi hết sức. Dù có mạnh miệng đến đâu, một khi đã bệnh là cái lười của cậu lại nổi lên, chẳng muốn làm gì cả.

Giá như giờ có cái điện thoại ở đây thì tốt biết mấy. Cậu đã lỡ để lại nó ở quán nhậu mất rồi. Có nên vứt luôn không nhỉ? Cậu đã quyết tâm từ bỏ rồi mà, những kỷ niệm đó, và cả quá khứ vừa đẹp vừa xấu đó. Chắc nên mua cái mới thôi nhỉ.

Không biết Quân sẽ ở đây cùng cậu bao lâu nữa. Mong là không quá lâu, nếu không thì cậu sẽ lại lún sâu vào mất.

Nguyên lại xoay người, nằm thẳng lại nhìn lên trần nhà. Trần nhà được lắp đèn âm tường, còn có hoa văn đơn giản nhưng lại đẹp mắt. Trước mặt là tủ đồ bằng nhựa trong suốt, vừa to vừa nhiều ngăn. Trong đó vẫn chưa có bộ đồ nào cả. Bên trái là tường được làm bằng kính cường lực, có cả rèm che, nhưng đã được buộc gọn sang hai bên. Cậu nheo mắt nhìn khung cảnh bên ngoài, một khoảng sân khá rộng xanh mát, có một chiếc ghế xích đu hình tròn, cùng một kệ hoa bốn tầng. Còn có vài con bướm bay xung quanh nữa. Nhìn thôi cũng biết ngoài đó rất mát.

Ánh mắt cậu lại đặt lên người anh, ánh sáng bên ngoài làm anh giống như vị thiên sứ giáng trần vậy. Nhưng vị thiên sứ này lại đang dùng khăn giấy lau sàn, còn nhìn cậu cười nữa.

Nguyên xoay mặt qua bên phải, nhất quyết làm lơ anh, tiếp tục nhìn ngắm căn phòng cho đỡ chán. Bên phải là bàn làm việc và kệ sách, cũng chưa có gì cả. Cả căn phòng mang màu sắc chủ đạo là trắng đen, ngoài cái giường và cậu ra thì toàn bộ trống trơn.

Nhìn kỹ thì nơi này nhìn có chút quen thuộc, thiết kế căn phòng rất giống với cái cậu thấy trên mạng. Lúc đó cậu cực kỳ thích kiểu này, còn phấn khích nói với anh sau này mà giàu như anh sẽ xây một căn như này. Kiểu thiết kế này cũng rất thịnh hành, nên chắc mấy thợ xây nhà mới xây cho anh như này nhỉ?

Nhưng mà, sao anh lại không ở nhà ba mẹ mà lại ở đây? Hôm qua cậu còn nhớ rõ ràng anh bảo tài xế lái về nhà cơ mà. Không lẽ đây là nhà riêng của vợ chồng anh sao? Cậu lại vào đây, như thế này không phải rất kỳ cục sao? Bảo sao đồ dùng lại mới như thế.

Chương 3: Đừng làm điều dại dột nữa

Nguyên nằm trên giường suy nghĩ cả buổi, cũng không hiểu lý do vì sao Quân lại đưa cậu về nhà riêng của vợ chồng anh. Càng nghĩ lòng càng thêm nặng trĩu, cậu tự cảm thấy bản thân thật xấu xa. Đáng lẽ cậu không nên mãi dây dưa với anh như thế này. Anh cũng nên tập trung vào cuộc sống hôn nhân của mình, chứ không phải ở đây chăm sóc một người bệnh tật như cậu.

"Uống thuốc xong, cậu cho tôi mượn điện thoại bắt xe về nha."

Nguyên nắm chặt chăn, nhìn chằm chằm vào bàn làm việc nói.

"... Cứ ngủ ở đây thêm một ngày nữa đi. Khi nào khoẻ rồi về. Dù gì về đó cũng đâu có ai chăm cậu."

Quân không cười nữa, vừa nói vừa gói đống khăn giấy vào bịch rồi vứt vào góc tường. Xong xuôi, anh đi vào nhà vệ sinh rửa tay rồi lại nhanh chóng đi ra. Anh cầm ghế xoay hướng về phía cậu rồi ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi nắm chặt.

"Thật ra, tôi sợ. Sợ để cậu lại một mình, rồi lại không tìm được cậu."

"..."

Nguyên ngơ ngác nhìn anh, trái tim liên tục đập mạnh, như bóp nghẹn cậu.

"Cậu có biết..."

Quân đột nhiên nhìn cậu, ánh mắt có chút giận dữ, có chút trách móc. Khi nhìn thấy cậu cũng đang nhìn mình, mọi lời trách móc đều trôi ngược vào lại bên trong, không thể thốt ra nổi.

"Cậu đừng làm điều dại dột nữa. Cậu là người bạn thân duy nhất của tôi. Không có cậu, thật sự rất khó chịu..."

Giọng của anh đều đều, rõ ràng như đánh mạnh từng cú vào trái tim cậu. Phải rồi. Cả hai chính là bạn thân nhất của nhau mà. Cũng giống như anh, mất đi anh, cậu không biết mình có thể sống nổi không. Khác cái là cậu còn có một tình cảm khác, mãnh liệt hơn cả, chân thành hơn cả, mà chẳng thể nói ra.

Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, ráng gồng cả người để bản thân không khóc. Cậu phồng má, muốn ngăn những giọt nữa mắt tràn ra.

"... Sao cậu không trả lời? Sao lại phồng má? Này, đừng làm thế. Đỏ hết cả mặt rồi."

Quân bất đắc dĩ phì cười, cúi xuống xoa nhẹ lên má cậu. Da mặt cậu nóng bừng, hơi ấm truyền lên tay anh làm lòng anh dễ chịu hơn. Vẫn còn sống, cậu vẫn còn sống.

Đến giờ anh vẫn không hiểu, lý do vì sao cậu lại tìm đến cái chết. Một tháng trước, cậu đột nhiên nộp đơn nghỉ việc, với lý do cá nhân. Cậu ít cười hơn, ít nói chuyện với anh hơn, cũng ít tiếp xúc với anh hơn. Cậu luôn bày ra vẻ mặt đau khổ, giống như đang thất tình. Mỗi lần như vậy đều làm tim anh đau nhói. Anh muốn an ủi cậu, muốn rủ cậu đi chơi để làm cậu vui, nhưng cậu đều từ chối, tránh mặt anh. Sau đó, cậu cũng dần biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Trong một tháng đó, anh dần có một thói quen kỳ lạ. Đó là đứng chờ dưới nhà của cậu, đợi đến khi nó sáng đèn mới rời đi.

Nhưng ngày hôm đó, anh đợi mãi chẳng thấy cậu về. Căn phòng vẫn tối đen như mực. Đến tận một giờ rưỡi sáng vẫn không thấy bật lên. Gọi điện cũng chỉ có chuông reo chứ không ai bắt máy. Lúc đó anh cực kỳ lo lắng, sợ cậu đã xảy ra chuyện gì. Anh kêu tài xế chở đến công ty cũng không có, vì giờ đó công ty đã đóng cửa cả rồi.

Anh sợ mình ngồi trên xe nhìn không kỹ, lạc mất cậu, nên tự mình chạy bộ, chạy đến những công viên gần nhất để tìm.

Kết quả, sau một tiếng đồng hồ tìm kiếm, anh nhìn thấy một bóng trắng ngồi trên lan can cầu gần đó. Dù không nhìn rõ mặt, nhưng lúc đó anh đã thót hết cả tim, thà nhầm còn hơn bỏ sót, vừa gào vừa chạy đến bên người đó. Tên gọi cũng chỉ là vô thức, cậu cũng là một phần quan trọng trong cuộc sống đối với anh. Anh không biết vì sao lại như thế, nhưng chỉ cần cậu không ở bên cạnh, anh sẽ lại bối rối giống như lúc này, lo lắng chạy đi tìm cậu.

Lúc bắt được cậu, anh đã vui mừng đến nhường nào. Cũng may anh không chọn cách bỏ mặc, cũng may anh đã đến sớm. Nếu không, anh không biết mình phải làm sao khi nhận lại chỉ là cái xác lạnh lẽo của cậu nữa. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm anh rùng mình.

"Tôi nói thật đó. Đừng làm vậy nữa. Dù không biết cậu đang phải chịu đựng điều gì, không biết vì sao cậu lại làm thế. Nhưng cậu hãy sống tiếp nhé. Bên cạnh cậu còn có tôi mà."

"... Cậu không về nhà à? Vợ cậu không gọi hả?"

Nguyên nén giọng, vùi mặt vào chăn, né tránh bàn tay của anh. Cậu cảm giác bản thân sắp tan chảy vào bàn tay dịu dàng đó rồi.

"Không sao. Bình thường em ấy không quản tôi nhiều vậy đâu."

Quân rút tay lại, ngồi thẳng dậy nhìn cậu.

Cả hai cứ thế im lặng một lúc lâu. Quân nhìn đồng hồ trên điện thoại, ước chừng mười lăm phút nữa cháo mới đến. Vậy nên anh đứng dậy, vỗ nhẹ người trong chăn.

"Nằm xê qua kia đi. Lưng tôi đau quá, cũng muốn nằm một chút."

Nhìn cậu ngoan ngoãn dịch sang một bên, trong lòng anh lại vui lên. Đã lâu rồi cả hai không nằm chung như này. Anh nằm xuống, gác tay lên trán nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nhưng mà đệm hơi cứng, đụng vào lưng khá đau, anh khẽ hừ một tiếng rồi nghiêng người nhìn cục bông trên giường.

"Xin lỗi..."

"Vụ gì?"

"Lưng của cậu..."

"Không sao. Vài ngày là đỡ thôi."

"..."

"Sao lại im rồi. Bình thường cậu nói nhiều lắm mà?"

Vừa dứt lời, bụng anh liền nhận một cú đấm, dù không mạnh nhưng nghe rõ một tiếng bụp. Quân phì cười, dần trở lại là Nguyên ngày xưa rồi nhỉ.

"Lát uống thuốc xong ở lại đây nhé? Cậu muốn mang gì qua đây thì nói tôi."

"Bộ cậu không có việc gì làm ở công ty à?"

"Nghỉ một hôm có chết ai đâu?"

Ở một nơi nào đó trong công ty TQ, một cậu con trai đầu tóc rối bù, trên bàn có một đống giấy tờ. Đột nhiên, cậu ta hắt xì một cái thật mạnh, đầu đập mạnh lên bàn một cái rầm. Cậu ta đau đớn đến run rẩy, xoa xoa cái trán, nước mắt sinh lý chảy ra, đôi môi mỏng nhợt nhạt mím chặt.

"Mẹ nó, làm xong có được thưởng không mà nhiều thế này!!!"

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cậu ta giật mình, nhanh chóng sửa soạn lại đầu tóc, ngồi lại nghiêm chỉnh rồi nói.

"Vào đi."

Bước vào là một cô gái trẻ trung, cô sở hữu một gương mặt nhỏ nhắn, mang nét một người vợ hiền, mái tóc đen mượt được búi lên. Cô mặc một chiếc váy đơn giản, khoác một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, cầm theo một hộp giữ nhiệt đi vào.

"À, anh Quân đâu rồi em? Chị sang phòng mà không thấy ảnh?"

Nhìn thấy người bước vào chính là chị dâu, cậu ta vội vàng đứng dậy, niềm nở đi đến.

"Chị vào ngồi đi. Anh Quân có việc, sáng sớm đã không lên công ty rồi ạ. Chị mang cơm đến cho sếp ạ?"

"Ừm. Ảnh bận vậy chắc không ăn rồi. Thế cái này cho cậu, lỡ đem lên rồi, bỏ thì phí quá."

Nhã hơi thất vọng, gượng cười đưa cơm cho Lâm.

"Dạ em cảm ơn chị dâu!"

Lâm nhìn thấy, mắt sáng như sao. Sáng giờ cậu ta vẫn chưa có gì bỏ bụng, mà công việc lại chất đống. Sếp đúng là phúc tinh của đời cậu ta mà. Không ngờ còn được hưởng ké như này.

"Đừng khách sáo. Vậy chị về đây. Cậu làm việc tiếp đi."

"Dạ chị! Chị đi về cẩn thận."

Sau khi tiễn chị dâu về xong, cậu ta nhanh chóng quay trở lại bàn làm việc, lấy điện thoại chụp hộp cơm cho anh sếp, còn không quên kèm theo dòng tin nhắn.

"Chị Nhã mang cơm đến nè. Hì hì, cảm ơn anh nhiều nha."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play