Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Sha × Tou] Tình Yêu Bí Mật

Chap 1: Ánh mắt đầu tiên

Buổi sáng tại trung tâm huấn luyện bóng bàn quốc gia, tiếng bóng vang lên đều đặn hòa cùng tiếng giày chạm sàn
Đây là nơi các vận động viên xuất sắc nhất Trung Quốc rèn luyện mỗi ngày để chuẩn bị cho những giải đấu quốc tế
Vương Sở Khâm, người được mệnh danh là "vua bóng bàn", đang hoàn thành bài tập với huấn luyện viên
Những cú đánh của anh mạnh mẽ và chính xác, không chỉ thể hiện kỹ thuật mà còn cả sự tự tin và kiên định
Ở góc bên kia
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Lặng lẽ quan sát//
Cô không phải người dễ bị thu hút, nhưng mỗi lần nhìn thấy Vương Sở Khâm thi đấu, trái tim cô không hiểu sao lại đập mạnh hơn bình thường
Dĩnh Sa là ngôi sao mới nổi, tài năng nhưng vẫn chưa đạt đến đỉnh cao như anh
Với cô, Vương Sở Khâm vừa là người đồng đội đáng kính, vừa là một bí ẩn mà cô muốn tìm hiểu
Sau buổi tập, các vận động viên nghỉ ngơi tại phòng sinh hoạt chung
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Lau cây vợt của mình, một cái bóng lớn che khuất ánh sáng phía trước//
Sở Khâm
Sở Khâm
Chào Dĩnh Sa, hôm nay đánh tốt lắm//Cất giọng trầm ấm, một nụ cười nhẹ nở trên môi//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Hơi ngẩng đầu lên, không giấu được sự bất ngờ//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
Cảm ơn anh, nhưng em nghĩ mình còn phải cố gắng nhiều lắm để đạt đến trình độ như anh
Sở Khâm
Sở Khâm
Đừng tự ti như vậy
Sở Khâm
Sở Khâm
Tôi thấy cú đánh của em rất có tiềm năng, chỉ cần thêm một chút tự tin//Nhìn cô chăm chú, ánh mắt đầy động viên//
Lời nói của anh khiến Dĩnh Sa cảm thấy ấm áp
Nhưng đồng thời, cô cũng lo lắng khi nhận ra sự chú ý của một vài đồng đội xung quanh
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Cúi đầu, tránh ánh nhìn của họ, rồi vội đáp//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
Cảm ơn anh, em sẽ cố gắng
Cả hai rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi
Sở Khâm
Sở Khâm
//Khẽ gật đầu và rời đi//
Nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, anh quay lại nhìn cô một lần nữa
Chỉ vài giây, ánh mắt đó như truyền đi một thông điệp mà Dĩnh Sa không thể hiểu hết, nhưng lại khiến lòng cô xao động
Tối hôm đó, tại căn phòng nhỏ của mình trong ký túc xá, Dĩnh Sa ngồi bên cửa sổ
Ánh trăng dịu nhẹ rọi xuống khuôn mặt cô, nhưng tâm trí cô lại đầy rối bời
Cô không biết liệu ánh mắt của Vương Sở Khâm chỉ là sự quan tâm thông thường giữa các đồng đội, hay có một điều gì đó sâu sắc hơn
Cùng lúc đó, tại phòng tập trống rỗng, Vương Sở Khâm vẫn đang luyện tập một mình
Anh không thường chú ý đến ai, nhưng Tôn Dĩnh Sa là một ngoại lệ
Có điều gì đó ở cô – sự quyết tâm, ánh mắt nghiêm túc – khiến anh cảm thấy ngưỡng mộ và gần gũi
Nhưng anh cũng hiểu, giữa hai người họ là một ranh giới khó vượt qua: danh tiếng, áp lực dư luận, và trách nhiệm quốc gia
Đêm đó, cả hai đều không thể ngủ ngon, không biết rằng đó chỉ mới là khởi đầu cho một hành trình cảm xúc đầy phức tạp
Những ánh mắt đầu tiên đã gieo hạt giống của một tình yêu thầm lặng, nhưng cũng đầy thử thách phía trước

Chap 2: Những lần chạm mặt vô tình

Sau buổi tập hôm đó, mối quan hệ giữa Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa bắt đầu có những thay đổi nhỏ, dù cả hai đều cố gắng không để lộ ra trước mặt đồng đội
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Mỗi ngày tập luyện giờ đây như được tiếp thêm động lực//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Luôn tự nhắc bản thân phải cố gắng hơn nữa để không phụ lòng kỳ vọng của Vương Sở Khâm//
Dù chỉ là những lời động viên ngắn ngủi, chúng vẫn trở thành nguồn sức mạnh lớn lao giúp cô vượt qua những ngày dài mệt mỏi
Sở Khâm
Sở Khâm
//Bắt đầu chú ý đến Dĩnh Sa nhiều hơn//
Sở Khâm
Sở Khâm
//Thường quan sát cô từ xa, thấy cô miệt mài tập luyện đến khuya, đôi khi ngồi lặng lẽ một mình sau những giờ tập căng thẳng//
Cô có một sự kiên trì đáng kinh ngạc, điều mà anh luôn trân trọng
Nhưng anh cũng biết, để đến được với cô không hề dễ dàng
Một buổi chiều
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Đang luyện tập giao bóng, cô vô tình đánh hụt khiến quả bóng lăn ra khỏi khu vực tập luyện//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Cúi người nhặt bóng nhưng không nhận ra có ai đó đang đứng gần//
Sở Khâm
Sở Khâm
Cần tôi giúp không?
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô giật mình//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Ngẩng lên, cô thấy Vương Sở Khâm đang cầm quả bóng, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
À… không sao đâu, em tự làm được//Bối rối, định lấy quả bóng từ tay anh//
Sở Khâm
Sở Khâm
//Thay vì đưa ngay, anh nhẹ nhàng nói//
Sở Khâm
Sở Khâm
Em không cần phải căng thẳng như vậy
Sở Khâm
Sở Khâm
Tôi không phải giám khảo đâu
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Bật cười//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thoải mái khi đứng gần anh như thế//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
Em chỉ không muốn làm phiền anh thôi
Sở Khâm
Sở Khâm
Phiền gì chứ
Sở Khâm
Sở Khâm
Nếu em cần gì, cứ hỏi tôi
Sở Khâm
Sở Khâm
Đừng quên, chúng ta là đồng đội mà
Câu nói ấy như xóa tan mọi khoảng cách giữa họ
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra ánh mắt của vài đồng đội khác đang hướng về họ//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Vội vàng cúi đầu cảm ơn rồi quay trở lại luyện tập, cố gắng giữ khoảng cách để tránh gây chú ý//
Dù vậy, cả hai vẫn thường xuyên vô tình chạm mặt
Lúc thì ở hành lang dẫn đến phòng tập, lúc thì trong căng tin khi cùng đi lấy nước
Những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy luôn để lại trong lòng Dĩnh Sa một cảm giác khó tả
Một lần, trong lúc luyện tập cùng đội
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Bị trượt chân và ngã mạnh xuống sàn//
Tất cả đều dừng lại, nhưng người đầu tiên chạy đến bên cô lại là Vương Sở Khâm
Sở Khâm
Sở Khâm
Em có sao không?//Hỏi, giọng đầy lo lắng//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
Em không sao, chỉ hơi đau chút thôi//Đáp, cố gắng nén cơn đau để không làm mọi người lo lắng//
Sở Khâm
Sở Khâm
//Đưa tay đỡ cô đứng dậy//
Ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để mọi cảm xúc bùng lên trong lòng cả hai
Sở Khâm
Sở Khâm
//Khẽ nói//Hãy cẩn thận hơn, đừng cố quá
Cả đội nhìn cảnh đó và bắt đầu xì xào, nhưng Vương Sở Khâm không để tâm
Với anh, bảo vệ Dĩnh Sa là điều quan trọng hơn tất cả
Tối hôm ấy, trong căn phòng yên tĩnh
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Không thể không nghĩ về những khoảnh khắc đã xảy ra//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Nhận ra rằng, dù cố gắng giữ khoảng cách, trái tim mình vẫn không thể tránh khỏi bị lay động bởi sự quan tâm và ấm áp của anh//
Sở Khâm
Sở Khâm
//Ngồi trong phòng tập tối muộn, vẫn nhớ như in ánh mắt của cô//
Sở Khâm
Sở Khâm
//Niết, nếu để mọi thứ tiến xa hơn, họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn//
Sở Khâm
Sở Khâm
//Trong lòng , một giọng nói nhỏ vẫn vang lên: "Cô ấy xứng đáng để mình đánh đổi"//

Chap 3: Tin nhắn đầu tiên

Những lần chạm mặt ngắn ngủi và ánh mắt trao nhau ngày một nhiều đã khiến cả Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa không thể che giấu cảm xúc
Dù cả hai đều thận trọng giữ khoảng cách nơi công cộng, trong lòng họ, từng nhịp đập đều dồn về một hướng
Một buổi tối muộn, sau khi hoàn thành bài tập thể lực
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Ngồi lặng lẽ bên cửa sổ phòng ký túc xá//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Nhìn ánh đèn của trung tâm huấn luyện vẫn sáng mờ, hình dung rằng có lẽ anh vẫn đang luyện tập như thường lệ//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Cầm điện thoại lên, ngần ngại mở danh bạ//
Tên của anh nằm đó, một liên hệ cô đã lưu từ lâu nhưng chưa bao giờ dám nhắn
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Không thể kìm nén nữa , quyết định gửi một tin nhắn ngắn//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
💬:Anh vẫn đang tập muộn à?
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
💬:Đừng quên nghỉ ngơi nhé
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Gửi xong , thấy lòng mình bồn chồn, không biết liệu anh có trả lời hay không//
Một phút… hai phút… năm phút trôi qua, màn hình điện thoại vẫn im lìm
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Thở dài, tự trách bản thân đã quá đường đột//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Định tắt điện thoại, màn hình bỗng sáng lên với thông báo//
Sở Khâm
Sở Khâm
💬:Ừ, tôi vừa hoàn thành xong
Sở Khâm
Sở Khâm
💬:Còn em thì sao, vẫn chưa ngủ à?
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Nhoẻn miệng cười, cảm thấy một luồng hơi ấm lan tỏa trong lòng//
Hai người bắt đầu trao đổi qua lại, từ chuyện luyện tập, những áp lực trong đội tuyển đến những mơ ước nhỏ nhặt
Sở Khâm
Sở Khâm
💬:Tại sao em lại chọn bóng bàn?
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
💬:Em thích cảm giác được tự mình quyết định vận mệnh trên bàn đấu, như một cuộc chiến nhỏ của riêng mình
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
💬:Còn anh?
Sở Khâm
Sở Khâm
💬:Vì tôi muốn giành chiến thắng
Sở Khâm
Sở Khâm
💬:Không chỉ cho mình, mà còn cho đội tuyển, cho gia đình, và giờ là… cho những người quan trọng
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Hơi khựng lại khi đọc câu trả lời ấy//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Không dám hỏi thêm, nhưng trong lòng không ngừng tự hỏi, liệu "người quan trọng" mà anh nói có thể nào là mình hay không?//
Từ hôm đó, những tin nhắn giữa họ trở thành một thói quen không thể thiếu
Dù không ai dám công khai mối quan hệ, từng câu chữ họ trao nhau đều chứa đựng sự quan tâm đặc biệt
Những đêm dài tập luyện hay những lúc mệt mỏi, cả hai đều tìm đến đối phương như một nguồn an ủi thầm lặng
Một tối nọ, khi cả đội đang chuẩn bị cho giải đấu quốc tế sắp tới
Sở Khâm
Sở Khâm
//Bất ngờ nhắn//💬:Nếu lần này tôi giành chức vô địch, em sẽ có thưởng gì cho tôi không?
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Đọc tin nhắn, mặt đỏ bừng//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Suy nghĩ hồi lâu rồi đáp//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
💬:Nếu anh thắng, em sẽ… mời anh một bữa ăn thật ngon
Sở Khâm
Sở Khâm
//Trả lời nhanh chóng, như thể đã chờ sẵn//
Sở Khâm
Sở Khâm
💬:Vậy nếu tôi muốn một phần thưởng khác thì sao?
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Chần chừ một lúc lâu, tim đập loạn nhịp//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
💬:Thì… anh cứ nói, em sẽ xem xét
Sở Khâm
Sở Khâm
//Mỉm cười nhìn điện thoại//
Sở Khâm
Sở Khâm
//Muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ trả lời đơn giản//
Sở Khâm
Sở Khâm
💬:Tôi sẽ giữ lời đề nghị đó cho sau khi thắng
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Cười nhẹ, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng//
Dĩnh Sa
Dĩnh Sa
//Không biết phần thưởng ấy sẽ là gì , nhưng sâu thẳm trong lòng , cảm nhận được sự đặc biệt trong mối quan hệ này//
Đêm ấy, cả hai đều ôm trong lòng những cảm xúc khó nói
Họ biết rằng bước đi trên con đường này sẽ không dễ dàng, nhưng những tin nhắn đầu tiên ấy như ngọn lửa nhỏ, thắp sáng một mối quan hệ đầy hứa hẹn giữa hai trái tim đồng điệu

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play