Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[TF Gia Tộc] Cửu Linh Hồn

1 nè

: Này cái cậu kia, không chịu trả tiền còn la oái oái như oan lắm vậy, trả tiền đây
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
ai không trả tiền, có mà bà vừa ăn cướp vừa la làng
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
bán thì bán đắt còn bày đặt ghi bảng số giá nhỏ như vậy, ai mà nhìn thấy cho được, định lừa ai hả
Dương Hàm Bác cầm trên tay túi to túi nhỏ, đấu vỏ mồm cùng với bà bán cá
:là cậu muốn mua trước, giờ trả tiền lại không chịu, thế hệ trẻ bây giờ thật không có phép lịch sự nào cả
: Một là cậu trả tiền, hai là hôm nay cậu đừng hòng bước khỏi đây
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
cái bà này, đúng là tức chết mà// định xông đến//
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Trời ơi trời, Hàm Bác bình tĩnh lại
Trương Dịch Nhiên vì khi nãy mua thiếu gia vị nên chạy đi mua, mới xa Hàm Bác một chút thì lại gây loạn ở đây
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Cút, để tôi trừng trị cái bà ăn gian nói dối này
: Ngon thì vào đây, bà mày va hết không sợ thằng nào
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
ời ời ời, sợ bà già chắc
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Thôi thôi, Đinh ca còn chờ bọn mình về kìa không nên gây sự lung tung
: Trước khi đi trả tiền đi đã
Bà bán cá đứng chống nạnh mặt nghênh nghênh đòi tiền
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Tiền chứ gì, đây khỏi thối
Bà ta nhìn mệnh giá to, mắt sáng trưng chộp lấy
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Nè sao đưa tiền cho bả, là bả gian dối trước
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
bớt gây phiền phức đi, lại gây chú ý, không nên
Dương Hàm Bác tức giận, liếc nhìn bà ta rồi quay ngoắt đi, Trương Dịch Nhiên lắc đầu bất lực cũng đành xách đồ mới mua đi theo
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
mới xa cậu một chút lại gây náo loạn như vậy, tôi mà méc Đinh ca thì xác định đi là vừa
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
méc thì méc tôi chả sợ
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
đúng là trẻ con
Cả hai sóng vai nhau đi hết đoạn đường cho tới khi dừng lại ở một bức tường xám xịt, reo bám đầy tường
Trương Dịch Nhiên lẩm bẩm gì đó trong miệng, bức tường vững chắc trước mắt đột nhiên trở nên mờ ảo, cả 2 đi xuyên qua tường mặc dù vẫn có người qua lại nhưng họ hoàn toàn không thấy được sự kỳ lạ này vẫn đi qua đi lại bình thường, bức tường như có như không liền biến mất một cách bí ẩn
-----------------------------------
Thế giới của các linh thần
Trương Dịch Nhiên và Dương Hàm Bác đặt túi đồ trên bàn
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
về trễ vậy 2 đứa
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Đinh ca, sau này đừng kêu em đi chung với Hàm Bác mua đồ nữa, cậu ta đi một đoạn lại kiếm chuyện cãi, thật nhức hết cả tai
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
này, bớt nói xấu
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
tôi chỉ bất bình mấy người làm ăn lừa đảo mới cãi với họ thôi
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Cũng không phải do miệng cậu quá độc mới chọc tức cả khu chợ ở đó à
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
ai bỉu họ đều như nhau, giả dối
Trương Dịch Nhiên chịu thua không thèm cãi tay đôi với kẻ cứng đầu
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
thôi thôi, cứ cãi nhau miết, 2 em mau đi lên kêu mọi người dậy ăn sáng đi nè
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Hàm Bác, đi đi
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
mắc gì phải là tôi
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Tôi lười, cậu đi kêu tí có chết à
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
tôi cũng lười
Cả 2 liếc nhau như tóe ra lửa
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Cả 2 bây đều đi, mau lên lầu kêu bọn nó dậy cho anh, NHANH LÊN
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
nhưng mà ca à, em không dám gọi
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
có gì mà không dám gọi
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Toàn thú dữ ở trển, lỡ lên đó kêu là xuống chỉ còn mẫu xương
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
đúng rồi đó ca, bọn họ bị làm phiền giấc ngủ sợ lắm
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
nhất là Dịch Hằng và Quế Nguyên
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
mỗi lần kêu họ dậy đều bị đánh cho u đầu
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
không nói nhiều, mau thực hiện nhiệm vụ
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Ca
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
1....2....
2 đứa đành bứt rứt trong lòng cùng nhau chạy lên lầu
đầu tiên là phòng Dịch Hằng
Cánh cửa màu xám cứ tỏa ra sát khí làm Dịch Nhiên và Hàm Bác chảy mồ hôi hột
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
phải làm sao giờ
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
còn làm gì nữa, gõ cửa đi
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
tôi không dám
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
cậu ta đáng sợ như gì ấy
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
vậy phải làm sao giờ // chần chừ //
"2 anh làm gì ở đây vậy"
giọng nói vừa mới ngủ dậy, cả 2 đồng thời cùng nhau nhìn lên lầu
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
chào 2 người// đi đến gần //
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
may quá, có người thế mạng rồi// nói nhỏ với Dịch Nhiên//
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
thoát nạn rồi
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Này, 2 người vẫn chưa trả lời em đấy nhé
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
à à.... anh đang định kêu mọi người dậy, em có ở đây thì tốt quá cùng anh kêu mọi người dậy nhé
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
vâng ạ, thế giờ phải kêu ai thế
Nhiên Bác:" đây" Cả 2 phối hợp ăn khớp chỉ vào cánh cửa trước mặt
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
em...em có thể không gọi người này được không
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
tụi anh tin tưởng vào em
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
chúc em may mắn, paiiiii
Vừa kịp nói xong cả hai xách giò chạy vèo đi
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
đồ anh tồi
Tuấn Minh đành nuốt nước mắt vào trong, tay ngập ngừng đưa lên gõ mấy tiếng vào cửa
Không có tiếng đáp lại, Tuấn Minh gõ thêm mấy tiếng nữa cho đến khi cách cửa xám mở ra
Trần Dịch Hằng đứng đó với bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám, dù không thể hiện cảm xúc nhưng ánh mắt nhìn người đối diện thập phần lạnh lẽo
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
anh...anh....anh xuống..xuống ăn sáng.....// lắp bắp//
Trần Dịch Hằng gật đầu
Cánh cửa phòng lập tức đóng lại
Trần Tuấn Minh nhìn cánh cửa bỉu môi, chân đạp một cái vào cánh cửa vì chủ nhân của nó quá ưng là đáng ghét
Tuấn Minh chửi rủa trong miệng, đột nhiên cánh cửa mở ra lần nữa làm em suýt chút cắn trúng phải lưỡi
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
muốn gì?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
không...không giờ em đi kêu người khác xuống ăn sáng, anh...anh buổi sáng vui vẻ// chạy đi//
Trần Dịch Hằng liếc mắt nhìn bóng hình đã đi mất, trong lòng không khỏi khó chịu vì bị làm phiền
_________________
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Phòng tiếp theo là ai đây nhỉ
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Nguyên ca
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Cái gì? thằng cha đó ai mà dám gõ cửa nói chi là gọi dậy
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
nhiệm vụ khó khăn quá
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
chuồng thôi
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
đổi người khác đi
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Tân Hạo ca ca thì sao
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
được, mau đi thôi
Cả 2 bá cổ nhau cùng hoàn thành nhiệm vụ
Đến 1 tiếng sau mới gọi hết được người xuống ăn
Quan Tuấn Thần
Quan Tuấn Thần
Buổi sáng tốt lành Đinh ca// lấy chai nước trong tủ lạnh//
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
giỏi
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
hôm qua mới đi chơi xong giờ mệt chết đi được// nằm bẹp xuống bàn//
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
bàn đồ ăn không, Hương Hương đừng có nằm// gõ vào đầu Hạo Tường//
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
em đã nói là đừng có gọi em tên đó rồi mà ca
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
không phải rất hợp sao
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
không hợp chút nào// bỉu môi//
"Hương Hương mang dép trong nhà chưa đó"
Tiếng nói vọng từ trên lầu xuống
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Hương Hương mang rồi
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
sao người ấy gọi được mà anh không gọi được hả, đứa em trời đánh này
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
nuôi ông tay áo hết mà
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
kệ em
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Hạo Tường, mới nói gì đó// đi từ trên lầu xuống//
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Mình không có nói gì hết
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
xin lỗi Đinh ca
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Đinh ca, em xin lỗi
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
ờ hờ hờ, không sao không sao...Tuấn Lâm vào ăn sáng chung với mọi người đi em
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Dạ
Hạ Tuấn Lâm ngồi vào ghế bên cạnh Hạo Tường
Quan Tuấn Thần
Quan Tuấn Thần
nhà Lâm Tường vẫn luôn đáng sợ như vậy// nói nhỏ với Hàm Bác//
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
đó giờ rồi mà, riết rồi cũng quen// nhún vai//
Đinh Trình Hâm nhìn một lượt
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
hình như còn thiếu Quế Nguyên, Dịch Hằng và Diệu Văn thì phải
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
3 người họ có khi nào là đúng giờ ăn đâu, ở trong nhà mà tưởng ai bắt cóc, 1 tuần mà thấy được cái mặt chắc đếm trên đầu ngón tay
Dư Vũ Hàm đang gắp miếng cá cũng chung vui vào
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
nói mới nhớ giờ em quên luôn cái khuôn mặt 3 người này rồi
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
tính ra em mai mắn chút, nãy em nhìn được mặt Dịch Hằng ca
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
chào mọi người// thình lình xuất hiện//
Cả đám đang bàn chuyện được một phen giật mình quay ngoắt sang nhìn chằm chằm Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng không mấy quan tâm, đi lại bàn ăn chung ngồi vào ghế còn trống
không khí trong bàn trở nên trầm lặng
Trương Tuấn Hào liếc mắt sang Dư Vũ Hàm
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
thấy được rồi
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
nhớ mặt rồi nhớ mặt rồi
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
không ăn cơm nữa sao?
Trần Dịch Hằng ngước lên nhìn họ
Đinh Trình Hâm bối rối nhưng đành lên tiếng để làm cho không khí bớt căng thẳng
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
đừng mãi nói chuyện nữa mau ăn đi
Người lớn nhất đã lên tiếng, họ cũng chẳng để ý nữa không khí lại trở về bình thường
Tuấn Minh có linh cảm ai đó đang nhìn mình, liền ngẩng đầu ánh mắt nhìn xung quanh chợt dừng tới một người, cảm giác ớn lạnh chảy dọc cả sóng lưng
Ánh mắt Dịch Hằng nhìn chằm chằm Tuấn Minh, nó vô định và sâu hoắm, miệng chợt nói gì đó nhưng Tuấn Minh không đọc được khẩu hình
Nói xong Dịch Hằng mỉm cười rồi cúi đầu, làm Tuấn Minh có phần sợ hãi
Trí Ân Hàm
Trí Ân Hàm
sao thế anh// giật tay áo Tuấn Minh //
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
à...ờ không có gì, em ăn tiếp đi
Trí Ân Hàm
Trí Ân Hàm
dạ
Tuấn Minh lại nhìn về phía Dịch Hằng nhưng dường như hắn không mấy quan tâm, vẫn tiếp tục thưởng thức bữa ăn, Tuấn Minh dù vẫn còn hoang mang nhưng đành cất nỗi niềm này vào trong
Bàn ăn trở lại không khí vốn sôi nổi ban đầu
Cánh cửa đột nhiên phát ra tiếng gõ
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
hở, ai lại đi gõ cửa sáng sớm vậy nhỉ
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Với lại đây là không gian riêng sao lại có người lạ vào được
Cả đám hoang mang chả hiểu chuyện gì xảy ra
Hạ Tuấn Lâm cùng Trương Cực cùng nhau đi mở cửa
Cánh cửa mở ra, một thân ảnh đang ngã gục trước cửa, cả người nhiều chỗ máu me trông rất thảm hại
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
mau...mau đưa vào trong
Hạ Tuấn Lâm nhấc bổng người đang ngất xỉu một mạch đi vào phòng sơ cứu riêng của cả nhà
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Trương Cực, Tuấn Hào vào xem xét tình hình của người bị thương đi, ca lên kêu Quế Nguyên xuống chữa trị cho người đó
Trương Cực
Trương Cực
dạ vâng ca
Trương Cực cùng Tuấn Hào vào phòng sơ cứu
Quan Tuấn Thần
Quan Tuấn Thần
thôi ăn đi
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
ủa anh bình thản vậy
Quan Tuấn Thần
Quan Tuấn Thần
chứ có biết làm gì nữa đâu mà không bình thản
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
ờ đúng hê
____________
Đinh Trình Hâm gõ cửa phòng Quế Nguyên
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Nguyên Nguyên
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
dậy chưa em
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Nguyên Nguyên// gõ cửa//
Cánh cửa mở ra, một thiếu niên cao gầy, ánh mắt lờ đờ nhìn Trình Hâm
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đinh ca
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
có người bị thương em xuống xem thử cần chữa trị gì không ?
Quế Nguyên ngáp ngắn ngáp dài cùng Trình Hâm đi xuống dưới lầu
Bước vào căn phòng sơ cứu, phòng này thường các thành viên không muốn vào nhất, tồi tệ hơn là trở thành người nằm trong đó lại là chính bản thân mình. Căn phòng do Quế Nguyên phụ trách
Quế Nguyên buồn ngủ muốn chết lại bị làm phiền trong lúc này, nhíu mày khó chịu
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
không phải thành viên trong nhà?
Trương Cực
Trương Cực
mới ngất trước cửa cũng chẳng biết là ai
Người đang được nhắc tới đang nằm bất tỉnh trên giường, hơi thở khó khăn, phía ngực có một vết thương rất nặng, máu vẫn từng chút chảy ra
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
không chết, mạng dai như đỉa
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
cậu ta, giờ phải làm sao
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
làm gì nữa
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
cứ để cậu ta chết thôi
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
em nói vậy là sao
Quế Nguyên chỉ vào vết thương trọng điểm
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
lệt tim chỉ có một chút nhưng nhiễm độc, nữa phút sau sẽ lan ra khắp toàn thân, gây đông máu dẫn đến chết
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
không còn cách nào sao
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
hmmmm
Quế Nguyên mệt mỏi dựa vào Tuấn Hào đang đứng bên cạnh, lại ngáp dài
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
coi như cậu ta mai mắn
Trương Quế Nguyên đưa tay vào túi áo ngủ của mình lục lọi gì đó
Tìm được thứ mình muốn, Quế Nguyên bước lại gần nhấc cả người bị thường dựa vào lòng mình, tay đang giữ một viên ngọc nhỏ, từng chút bỏ vào miệng người đó, tay bụm miệng cậu ta lại
Trương Cực
Trương Cực
em cho cậu ta ăn cái gì vậy
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
thuốc mới sáng chế hôm qua
Sau đó Quế Nguyên ấn từng chỗ trên cơ thể của người nọ. Xong mọi thứ liền thẳng tay đẩy người lại xuống giường
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
may các vết thương lại là được rồi
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Tuấn Hào, Trương Cực biết làm gì rồi chứ
Trương Cực và Tuấn Hào gật đầu đã hiểu
Quế Nguyên xong nhiệm vụ liền đi thẳng một đường ra ngoài, cả người uể oải vươn vai
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
suốt ngày mệt mỏi như vậy
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
sống đêm chết ngày
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
không định ăn chút gì à
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
không ca, em buồn ngủ // đi lên lầu//
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
cái thằng này, hết nói nổi
Quế Nguyên lết lên tới phòng, nằm bịch xuống giường, mò mẫm kéo kéo chăng của mình, tay lại chạm tới một thứ gì đó rất lạnh làm Quế Nguyên theo phản xạ thụt tay lại
lười biếng cầm lấy vật lạnh lẽo
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
phát sáng rồi
Quế Nguyên nhìn vào quả cầu pha lê đang hiện hình ảnh một con dao nhọn hoắt khẽ nhíu mày
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
ha~ thú vị
Quế Nguyên nhếch môi, biết bản thân đã phạm sai gì đó nhưng nỗi khát khao được thử cảm giác lạ khiến bản thân không khỏi chờ đời cái sự trả thù đau đớn này
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
ức....
Trái tim đột nhiên trở nên đau đớn, Quế Nguyên ôm tim nhăn mặt cuộn người, hơi thở khó khăn, cậu nắm chặt lấy ga giường, đau đến nỗi trán chảy mồ hôi hột liên tục
"Xin chào, Trương Quế Nguyên "
Quế Nguyên bị câu nói kia làm cho ong ong cả đầu
Qua một lúc cơn đau tim tạm thời biến mất, cơn đau đầu cũng dịu đi
Trương Quế Nguyên như hết sức lực, thở dốc trên giường, ánh mắt mở màng vô định, môi từ từ kéo thành một nụ cười thích thú
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
tới đây a~

2 nè

Người đang nằm trên giường từ từ mở mắt, nhìn lên trần nhà với những hoa văn cổ ánh mắt hoang mang chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, định cử động tay nhưng sau cái cử động đấy thì toàn bộ đau đớn ập tới một cách đột ngột khiến cậu ta nhăn mặt, thở mạnh
Người đó ôm lấy tim, cơn đau dằn xé khiến hơi thở đứt đoạn, đợi khi cơn đau đã giảm bớt đi một chút, người con trai vừa ôm tim vừa cảnh giác nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt như mèo hoang sắt bén, đề phòng
Cánh cửa phòng mở ra, cậu ta sợ hãi, người liền bật ngồi dậy nép sát vào mé giường, đôi mắt vẫn không ngừng cảnh giác kẻ đang đi tới
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
chào cưng
Trương Quế Nguyên mỉm cười, đi tới ngồi trên giường
Lúc cậu ta tỉnh cũng đã về khuya, mọi người đều đã đi ngủ. Đêm khuya chính là thời gian mà Trương Quế Nguyên lộng hành, kẻ lập dị thích sống đêm ngủ ngày
"Cậu...Cậu là ai"
giọng nói của cậu ta yếu ớt, run rẩy nhưng gương mặt lại tỏ ra bình tĩnh
Trương Quế Nguyên ngả người về phía sau dựa vào tường, trên tay là con dao nhọn hoắt mà khi sáng quả cầu pha lê đã hiện hựu
"Cậu tính làm gì...hả..."
Cậu ta đau đớn ôm chặt tim, run sợ nhìn con dao trên tay Quế Nguyên, ánh mắt mèo con vừa tròn vừa đẹp
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
giết mày
Trương Quế Nguyên giơ con dao lên cao, một đường đẹp đẽ đâm xuống
con dao yên vị trên giường với những giọt máu li ti, thật may cậu ta phản xạ nhanh đã quay người nhảy ra khỏi giường trước khi con dao đâm chuẩn xác vào tim nhưng vẫn không tránh được bị xướt miếng da
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
nhanh thật
" cậu tha cho tôi...tôi xin cậu...tôi xin cậu"
Cậu ta cầu xin Quế Nguyên tha thiết, tiếng khóc nức nở vì sợ hãi, cả người ê ẩm của vết thương cũ chưa lành
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
ha~tha cho mày...con của quỷ không được phép sống
Trương Quế Nguyên với đôi mắt đỏ ngầu, thình lình xuất hiện trước mặt cậu trai kia bóp chặt cổ
"tôi...tôi không....hực...tôi không phải con của quỷ...cậu tha...tha cho tôi"
Cậu ta cào cấu lên tay Quế Nguyên
" làm ơn...làm ơn tha cho tôi"
Trương Cực
Trương Cực
NÀY LÀM GÌ VẬY
Trương Cực hốt hoảng đi đến
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
giết nó, không thấy sao
Trương Cực
Trương Cực
Em điên rồi Trương Quế Nguyên, mau thả thằng bé đó ra
Trương Quế Nguyên nhếch môi, chân lùi về phía sau nhưng tay tuyệt nhiên vẫn luôn siết chặt
Trương Cực
Trương Cực
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
câm đi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
ồn ào chết được
"Cứu tôi với....cứu tôi"
ánh mắt cậu ta nhìn Trương Cực đầy mãnh liệt, nỗi niềm sống sót cuối cùng
Trương Cực
Trương Cực
Quế Nguyên, em bình tĩnh lại cho anh
Trương Cực
Trương Cực
em biết em đang làm gì không hả
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
đông vui vậy// dựa vào cửa//
Trần Dịch Hằng định xuống uống chút nước, nào ngờ gặp kịch hay đến vậy
Trương Cực
Trương Cực
Dịch Hằng cùng anh tới cản Quế Nguyên lại, em ấy định giết người vô tội
Trần Dịch Hằng cười khinh
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
nếu cậu ta chết cũng là do cậu ta xui
Dịch Hằng nhìn chằm chằm vào Quế Nguyên
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
chồng của mình mà cũng đi giết
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
mày nói gì đấy thằng kia
Trần Dịch Hằng nhún vai, quay người rời đi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
conmeno
Trương Cực
Trương Cực
chồng gì cơ chứ?
Trương Quế Nguyên thả tay khỏi cổ cậu ta, ném thẳng xuống đất
Trương Cực lật đật chạy đến xem tình hình
Trương Cực
Trương Cực
có làm sao không
"đau.....đau "
Trương Cực
Trương Cực
để tôi đưa cậu lại giường nằm
Trương Cực đỡ thân ảnh yếu ớt về lại giường
Trương Cực
Trương Cực
cái thằng điên này, khi không đi bóp cổ người ta
Trương Cực
Trương Cực
còn gì đây nữa...Trời ơi
Trương Cực nhìn thấy con dao đang gắm trên giường còn có những giọt máu chưa chảy xuống hết không khỏi chóng mặt lập tức gỡ con dao ra
Trương Cực
Trương Cực
em định giết cậu ta thật à
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
ai rảnh mà giỡn
Trương Quế Nguyên lụm lại con dao nhìn 2 bên mặt dao xong rồi lại phóng thẳng lên tường
người con trai kia vẫn còn hoảng sợ co ro người không dám nhìn 2 người họ
Trương Cực
Trương Cực
chả hiểu nỗi em đang nghĩ gì
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
tránh ra
Trương Quế Nguyên đẩy Trương Cực sang một bên
Trương Cực
Trương Cực
định loạn gì nữa
Quế Nguyên không quan tâm đến lời nói của Trương Cực, tay bóp lấy cằm của kẻ kia, bắt phải ngước lên nhìn mình
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tên?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Trương...Trương Hàm Thụy
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
nhớ cho rõ khuôn mặt này
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
từ nay thấy tao xuất hiện ở đâu, mày phải cút liền cho tao
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
nếu để tao thấy mặt mày, đến lúc đó tao móc mắt mày cho cá ăn
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
RÕ CHƯA
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
rõ....rõ rồi
Trương Quế Nguyên buông tay khỏi cằm người nọ, ánh mắt tức giận vẫn luôn chỉa thẳng vào con người đang run rẩy trước mắt
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
phiền phức
Trương Quế Nguyên quay người một mạch rời đi
Trương Cực hoang mang nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra
Trương Cực
Trương Cực
cậu từ gây thù với nó à
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
// lắc đầu//
Trương Cực
Trương Cực
lạ vậy, nó chỉ như vậy khi gặp đứa nó ghét thôi
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
em...em chưa từng gặp cậu ấy
Trương Cực
Trương Cực
haizzz vết thương lại hở nữa rồi, để anh băng bó lại cho em
Trương Cực đi lấy hộp băng y tế, đem lại giường
Trương Cực
Trương Cực
em tên Hàm Thụy?// vừa băng bó+vừa hỏi//
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
dạ vâng ạ
Trương Cực
Trương Cực
em mấy tuổi
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
17 ạ
Trương Cực
Trương Cực
vừa bằng tuổi Quế Nguyên
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Quế Nguyên???
Trương Cực
Trương Cực
là người bốp cổ em khi nãy
Trương Cực vừa nhắc tới, cả người Hàm Thụy được một phen rùng mình
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
em không gây oán với cậu ấy// nhỏ giọng giải thích//
Trương Cực
Trương Cực
anh hiểu mà, thằng đó lúc nắng lúc mưa, lại nằm ngủ mơ thấy tầm bậy gì rồi mới điên khùng như vậy
Trương Cực hoàn thành bước cuối, cất lại hộp y tế
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
cậu..cậu ấy có đến nữa không ạ
Trương Cực
Trương Cực
không đâu
Trương Cực
Trương Cực
nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai chúng ta nói chuyện cũng khuya rồi
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
dạ vâng ạ
Trương Cực mỉm cười xoa dịu Hàm Thụy để cậu bớt sợ mới từng bước rời khỏi, trước khi về lại phòng Trương Cực còn dán lên cánh cửa một lá bùa nhỏ, nếu Quế Nguyên trở lại làm hại người thì Trương Cực cũng sẽ biết mà tới cứu giúp
Trương Hàm Thụy trong phòng không khỏi hoang mang, kéo mền lên cao, đề cao cảnh giác, mắt thao thức nhìn xung quanh cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, cậu thật sự không chịu nỗi nữa ngủ quên từ lúc nào không hay
____________________
Trương Quế Nguyên đi về phòng
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
ô lại gặp nhau
Dịch Hằng đứng chắn ngay giữa cầu thang
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
muốn gì
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Trương Quế Nguyên, cậu hiểu rõ tôi muốn gì nhất mà
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
mặc kệ mày muốn gì, tao đếch quan tâm
Trương Quế Nguyên né sang chỗ trống bên cạnh, lướt qua Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
cậu bé Trần Tuấn Minh...nếu tôi nói tôi...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
không được đụng vào nó
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
ha~
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
mày dám làm nó mất một cọng tóc nào, thì cái mạng của mày vứt đi là vừa
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
nhưng tôi thích đụng vào
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Anh rễ, anh thấy sao// mỉm cười//
Trần Dịch Hằng quay người, nhìn thẳng vào mắt Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
mày
Trương Quế Nguyên tức giận vun tay muốn đấm Dịch Hằng
Dịch Hằng vẫn rất bình tĩnh chân lùi về sau, né một đòn ngay mặt
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
manh động thật đó nha
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
má nó
Trần Dịch Hằng cười cợt, vui vẻ chân lùi về sau cả người mờ ảo rồi biến mất
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
ngày quỷ gì không biết
Trương Quế Nguyên bực dọc trở về phòng

3 nè

Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
tự nhiên rủ em ra đây chi vậy, biết tối em sợ lắm không hả
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
đi bắt ếch
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
sáng anh ngủ đã rồi giờ dậy báo anh em
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
im đi nhóc
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
rình mà mồm cứ tía lia tía lia
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
muỗi cắn em nãy giờ đây nè, đồ tồi// gãy gãy chân//
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
anh không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả huhu
Diệu Văn đêm khuya bắt Tuấn Minh núp vào bụi rậm kêu " bắt ếch" gì đó mà em Minh chẳng hiểu gì, còn bị muỗi chít nãy giờ muốn quay về không được, ở lại thì gãy rách da
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
suỵt mau im lặng có người// bịt mỏ Minh//
2 con người lủi thủi núp sau bụi cây, ánh mắt như đèn ô tô soi xét người đang đi tới
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
" Á Hiên ca ca????"
Tuấn Minh hoang mang nhìn Tống Á Hiên đang đi chậm rãi về phía trong khu rừng
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
anh anh, Á Hiên ca ca đang đi đâu thế ạ// thì thầm với Diệu Văn//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
anh không biết// nhìn chằm chằm về con đường Á Hiên đã đi//
Diệu Văn từng nghe nói buổi tối thường có cặp nào đó lén lút yêu nhau thì sẽ canh tới cỡ khuya mà hẹn nhau đi hẹn hò, có điều Diệu Văn định bắt "ếch" thì lại phát hiện thêm một chuyện thú vị khác
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tuấn Minh, em vào trong nhà trước đi
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
anh muốn xem, Á Hiên, cậu ta đang làm gì mờ ám
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
nhưng mà...nhưng em không dám đi về một mình
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
đồ thỏ con nhát gan
Diệu Văn dìu bé út đứng dậy
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Dịch Hằng không cần trốn nữa mau ra đây
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
:))
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
phát hiện nhanh vậy
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
trả cho chú em, anh có chút chuyện cần làm rồi// đẩy Minh qua Dịch Hằng //
Tuấn Minh bị đẩy vào lòng Dịch Hằng không khỏi hoang mang
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
ơ nè anh
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
anh ơi, anh // nhìn theo bóng hình Diệu Văn//
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
sao bỏ rơi em cạnh ông này vậy chứ
Tuấn Minh khóc không ra nước mắt, bình thường đã muốn cách 10 mét rồi giờ lại vô cái thế éo le này
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
định trong lòng tôi đến khi nào
Giọng nói trầm thấp khiến Tuấn Minh bối rối, cả người như có luồn điện chạy qua lập tức đứng thẳng người
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
haha ngại quá
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
anh ở lại đây vui vẻ, em đi trước haha// gượng cười, lùi từng bước về sau//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
cậu sợ tôi?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
sao có thể chứ
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
vậy né tôi làm gì
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
"không né chắc bị ông làm cho đóng băng, người gì mà lạnh lùng ớn"
"Trần Tuấn Minh, mau về lại phòng "
Tiếng nói không biết ở đâu vọng tới
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
aaa anh hai
" Cút về phòng mau lên"
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
em về liền
Trương Quế Nguyên nhìn vào chiếc gương chiếu hình ảnh của Dịch Hằng và Tuấn Minh, trong lòng thập phần lo lắng liền dùng chút yêu thuật thúc dục Tuấn Minh về lại phòng
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
em về phòng trước, anh Quế Nguyên sẽ la
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
tôi đưa cậu về, đi một mình lại gặp gì không hay
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
à vâng....HẢ
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
chưa nghe rõ sao, tôi đưa cậu về phòng
Một mũi tên bay tới chỗ Dịch Hằng, Dịch Hằng liền nâng người né sang một bên, mũi tên đâm thẳng vào cây lớn đằng sau
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
thích chơi lén ghê
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
ô mẹ ơi// hoảng hốt//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
đừng bận tâm quá nhiều, chắc ai đặc bẫy phá thôi
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Mình vào nhà thôi cũng trễ rồi
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Dạ
Dịch Hằng đi đến gần Tuấn Minh, 2 thân anh sóng vai cùng nhau trở vào nhà
Trương Quế Nguyên tức giận nghiến răng ken két
Đột nhiên đầu Quế Nguyên nhứt lên từng đợt, cơn buồn ngủ kéo đến một cách bất thường. Trương Quế Nguyên lắc lắc đầu mắt muốn díp lại vào nhau may là lết người được tới giường không là ngủ thẳng cẳng trên sàn nhà lạnh lẽo rồi
Trương Quế Nguyên từ từ chìm vào giấc ngủ say, ánh sáng lập lèo từ chiếc đèn ngủ chiếu từng đợt ánh sáng mờ mờ vào khuôn mặt Quế Nguyên
"ha~......"
___________________
Diệu Văn từng bước đi nhẹ hết mức có thể, cách một khoảng vừa đủ an toàn mà không bị người kia phát hiện, trong rừng vừa tối vừa nghe loáng thoáng những tiếng xào sạt xung quay, về đêm không khi càng lạnh làm Diệu Văn có chút run rẩy
Tống Á Hiên cứ thế mà đi thẳng, thong thả như thể việc này đã thường xuyên xảy ra
1 người đi trước 1 người đi sau cho đến khi trước mặt xuất hiện một cây cổ thụ to lớn, cả tán cây rậm rạp che khuất một vùng trời
Diệu Văn mở to đôi mắt, lần đầu tiên nhìn thấy cây to lớn đến vậy chính xác là một đại đại đại cây, ánh mắt lại tiếp tục nhìn hành động tiếp theo của Á Hiên, nhưng đợi một lúc lâu Tống Á Hiên vẫn không cử động gì chỉ đứng đó như một bức tượng
Diệu Văn đem lòng thắc mắc, quay đầu nhìn tổng quát chỗ mình đang đứng không khỏi rợn da gà, bao quanh người chỉ toàn là bóng tối, đen mịt không rõ phương hướng. Diệu Văn có chút sợ không dám nhìn nữa liền lập tức quay đầu lên nhìn Tống Á Hiên muốn làm gì
Chỉ có điều...
Tống Á Hiên không còn ở đó nữa
Diệu Văn như muốn đông cứng tại lúc đó
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
"Á Hiên, Á Hiên đâu cơ chứ!"
Diệu Văn sợ hãi, cả người toát mồ hôi lạnh, cứ như chính mình hình như gặp người khác không phải Tống Á Hiên
Cậu liền nhìn xung quay, muốn tìm kiếm bóng hình khi nãy, đầu trống rỗng không biết phải làm sao cho đến khi, một bàn tay trắng bệnh xuất hiện trước mắt Diệu Văn, cậu hoảng hốt muốn quay lại thì liền bị bàn tay đó bịt chặt miệng, cả người cứng đờ, mắt trợn tròn
"Bắt được rồi"
Giọng nói như từ cõi âm phả vào tai Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
ưm....ưm// cào cấu//
Tiếng cười rợn người phát ra, toàn thân Diệu Văn lạnh toát, một cánh tay lạnh như băng luồn vào áo Diệu Văn chạm vào eo của cậu
Diệu Văn như mất đi cả sự bình tĩnh liên tục giãy dụa muốn thoát khỏi nhưng hoàn toàn vô dụng, nước mắt nóng hổi vì sợ hãi chợt rơi xuống
"đừng sợ, ngoan nào"
Cho đến khi Diệu Văn tưởng rằng bản thân thật sự sẽ toang rồi thì đột nhiên tay đang bịt miệng cậu từ từ nới lỏng còn cái tay khác đang đặt ở eo cậu cũng rút về. Diệu Văn nhanh chóng thoát khỏi người đó, quay người nhìn về sau
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
cậu điên à, đêm tối đi đâu vậy cơ chứ
Tống Á Hiên trách mắng, tay thì gỡ chiếc mặt nạ của người đang gục dưới đất
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
cậu....cậu không phải
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
không phải cái gì
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
rõ ràng khi nãy tôi thấy cậu đi vào rừng mà, còn đứng như tượng ở chỗ đó// tay chỉ về chỗ Á Hiên từng đứng//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
tôi thì làm gì mà vào rừng, có khi lại bị kẻ biến thái này lừa rồi
Diệu Văn nhìn lại người đang gục dưới đất, đằng sau chiếc mặt nạ đó là một khuôn mặt thập phần ghê tởm
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
hắn ta lừa tôi
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
ngu ngốc // đá vào người đang nằm//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
ủa mà sao cậu biết tôi ở đây mà tới kịp lúc vậy
Diệu Văn giờ mới nhận ra, nếu cậu bị kẻ này lừa bóng hình đó là Á Hiên thì làm sao Á Hiên thật lại có mặt ở đây còn ngay lúc Diệu Văn đang gặp nạn
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
quên rồi à, khu vực này do tôi cai quản, nếu có người xâm nhập trái phép tôi làm sao mà không biết được cơ chứ
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
cũng....tạm đúng
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
đừng nhiều lời nữa, cùng tôi dìu thằng này về, đến khi nó tỉnh dậy liền bắt ép ói ra thông tin
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
không đâu, tôi không thích đụng vào kẻ đã từng giở trò biến thái với tôi
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
phiền phức
Á Hiên bực dọc đi đến nắm lấy chân của hắn ta, kéo đi
Diệu Văn liền đi sau Á Hiên, dù mọi chuyện đã tạm yên ổn nhưng cậu vẫn còn chút nghi ngờ, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Á Hiên, cậu suy nghĩ lang mang cho đến khi bước ra khỏi khu rừng
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
mau về lại phòng đi, còn hắn ta cứ để tôi lo liệu
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
vậy được...tôi về trước
Diệu Văn nhìn Á Hiên rồi lại nhìn người đang nằm dưới đất
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
về đi về đi
Diệu Văn cũng đành gác chuyện phiền muộn này quay lưng rời đi
Khi bóng lưng Diệu Văn đã khuất dần, đợi một lúc lâu Á Hiên cũng kéo chân kẻ đang nằm dưới đất đi vào kho đồ cũ
Khi đã chắc chắn rằng kẻ này chẳng thế thoát được, liền khóa cửa kho lại
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
mệt mỏi
Á Hiên bóp bóp vai mình, ngáp ngắn ngáp dài cũng trở về phòng của bản thân
______________________
Sáng hôm sau
Quế Nguyên thức dậy khi đồng hồ chạm đến số 9 tròn trĩnh, đây là lần đầu tiên Quế Nguyên dậy sớm như vậy
Trương Quế Nguyên ngồi dậy,cả người thẫn thờ chưa mấy tỉnh ngủ có điều một cảm giác rát rát ở cổ làm Quế Nguyên nhíu mày
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
hôm qua ngủ mớ cào lên cả cổ hả ta
Quế Nguyên trong đầu đầy nghi hoặc liền đi vào phòng tắm, hắn nhìn chằm chằm vào cổ mình hoàn toàn chẳng có dấu vết gì, thở ra một hơi nghĩ rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, mặc kệ đi vệ sinh cá nhân trước
Quế Nguyên bước xuống lầu với đầu tóc gọn gàng, cả người sạch sẽ, dễ chịu chỉ có điều mọi người đang vui vẻ nói chuyện nhìn thấy Quế Nguyên, đồng loạt đứng hình
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
nay bão à
Quan Tuấn Thần
Quan Tuấn Thần
đâu có, tối em có xem thời tiếc rồi nay nắng đẹp
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
không lẽ mới đó mà 5 giờ chiều rồi
Trí Ân Hàm
Trí Ân Hàm
không đâu anh ơi, mới có 9 giờ mấy sáng à
Dư Vũ Hàm
Dư Vũ Hàm
động đất động đất
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
không những Dịch Hằng dậy sớm mà ngay cả Quế Nguyên cũng như thế, không phải chứ
Sáng sớm cả nhà thấy Dịch Hằng đang ngồi chễm chệ ở sofa nhà khi không cần kêu dậy đã một phen chấn động, giờ lại có thêm chiến thần ngủ ngày dậy sớm nữa nên cả nhà quyết phải xem thử có bão, sóng thần gì không để còn né kịp
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
thật sự không có thiên tai gì à
Quan Tuấn Thần
Quan Tuấn Thần
không có mà anh ơi, em đã xem kĩ lắm rồi// nhìn vào máy tính//
Quế Nguyên nhìn cả nhà đang náo loạn, mặt không cảm xúc một mạch đi vào bếp
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
mấy cái đứa này, làm lố cũng không cần lố vậy đâu
Hạo Tường cười bất lực nhìn lũ trẻ phá phách
_______________________
Bụng đang than đói, Quế Nguyên định kiếm gì đó ăn xui xẻo sao liền gặp trúng kẻ mình ghét
Hàm Thụy đang ăn cháo nhìn thấy Quế Nguyên liền ho sặc sụa
Cậu nghe mọi người kêu hắn ngủ dậy rất trễ nên cứ thoải mái đi lại trong nhà, mới được Đinh ca làm cho tô cháo thơm lừng chưa kịp ăn mấy miếng đã gặp ngay Quế Nguyên đi vào trong
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
sao mày ở đây
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
vì sao em ấy không được ở đây
Đinh Trình Hâm đi từ phòng vệ sinh ra đã thấy Quế Nguyên mặt nặng mày nhẹ với người bị thương, mới sáng đã nghe Trương Cực nói lại chuyện tối qua, tức giận trong lòng đã kiềm nén hết mức cho đến khi nhìn thấy đứa em trai trời đánh này
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đinh ca, em không thích cậu ta// chỉ vào cậu//
Hàm Thụy cụp mắt, tránh né ánh mắt như thét ra lửa của Quế Nguyên
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
dù có không thích thì sau này em ấy vẫn sẽ là thành viên trong ngôi nhà này
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
cậu ta không phải có nhà sao, hết bị thương rồi thì cút về đi, còn ở đây làm gì
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
ai rảnh mà nuôi thêm miệng ăn như nó
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Anh rảnh, Trương Quế Nguyên dù em có ghét người nào đi chăng nữa anh cũng cấm em ra tay tới người đó huống chi em còn định giết con nhà người ta, em nghĩ gì trong đầu thế Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
rõ ràng cậu ta...
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
em xin lỗi, có phải em khiến mọi người phiền lòng rồi không ạ// nhỏ giọng//
Trương Quế Nguyên bị chen ngang lời nói, liền muốn đi tới đánh người
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
em thử đụng vào em ấy xem
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
xem ca có phạt em không
Trương Quế Nguyên tức giận nhìn người anh mà mình yêu quý lại lớn tiếng với mình bảo vệ kẻ chỉ mới tới chưa được 1 tuần trong lòng uất nghẹn chẳng nói nên lời
Hắn trừng mắt nhìn cậu, cậu sợ hãi liền cúi đầu
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
em trừng trừng cái gì
Trương Quế Nguyên lạnh mặt, bỏ ra ngoài
Trương Hàm Thụy nhìn theo bóng hình Quế Nguyên mặt ủ rũ hơn hẳn
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
đừng quan tâm, do nó chưa quen có thành viên mới trong nhà thôi
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Quế Nguyên nhiều lúc nói có chút khó nghe, em đừng để bụng nhé// xoa đầu Hàm Thụy//
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
dạ vâng ạ
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
ngoan
Đinh Trình Hâm mỉm cười với cậu, rồi lại nhìn ra cửa, trong lòng không khỏi nặng nề

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play