Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hôn Lễ Của Em

Chương 1: Gia đình " hạnh phúc "

Ba tôi về nhà trong bộ dạng say xỉn. Hình như hôm nay ông ta lại thua bài.

" Con ranh kia mau đem gì ra cho tao ăn. " Ông ta quát lớn.

" Nhà nay hết đồ ăn rồi. " Tôi trả lời ông ta với giọng điệu chán ghét.

Nhà làm gì còn tiền để mua đồ ăn mà đem ra cho ông ta chứ. Có bao nhiêu tiền là ông ta đều đem đi đánh bài hết rồi còn đâu.

" Con gái mẹ mày lại đi với thằng nào nữa à? "

Ba tôi nổi cơn điên lên rồi đi thẳng vào nhà bếp. Ông ta bước ra, trên tay cầm một cây gỗ to khoảng cánh tay của một người đàn ông trưởng thành.

" Cái bản mặt mày y như con mẹ lăng loàn của mày vậy. Tao nhìn thôi cũng đã thấy buồn nôn.... "

Ông ta vừa lấy cây gỗ đập vào khắp nơi trên người tôi vừa chửi mắng. Còn nhiều lời lẽ khó nghe nữa nhưng tôi không nhớ.

Quá đau đớn không chịu nổi. Lúc đó tôi chỉ mong ông ta đánh cho tôi chết đi. Như vậy thì tôi sẽ không còn phải sống những tháng ngày không khác gì địa ngục này. Nhưng tiếc là điều đó đã không thể xảy ra.

Khi thấy tôi ngất đi thì ông ta mới chịu ngừng lại và đi vào phòng ngủ. Mặc cho tôi một mình tự chịu những cơn đau đớn như chết đi sống lại .

" Tại sao vậy? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ? "

Vừa nói, tôi vừa nghĩ về mẹ tôi.

Hàng xóm thường nói mẹ tôi là một con đàn bà lăng nhăng.

Đúng thật. Bà ấy khá đẹp. Nhan sắc đó được bà ấy dùng để đi quyến rũ đàn ông.

Bà ấy đi suốt ngày có khi còn không về nhà nữa.

Chuyện gì thì cũng có nguyên nhân của nó thôi . Ba tôi đã trở thành một kẻ nghiện rượu nghiện bài bạc như thế này cũng vì do mẹ tôi đã ngoại tình.

Tôi tự hỏi tại sao hai người họ lại không ly hôn? Để giải thoát cho nhau. Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Mỗi lần thua bài ông lại uống say. Rồi lại về nhà lôi tôi ra mà đánh đập không thương tiếc.

Sau trận đòn roi lúc tối thì tôi cũng đã tỉnh dậy. Cố gắng thoát ra khỏi căn nhà đó. Tôi lê từng bước ra công viên gần nhà.

Ngồi một mình trên xích đu với thân xác đầy thương tích.

Một chiếc lá vàng rơi xuống gốc cây. Tôi bước tới cúi xuống để nhặt nó lên.

Một cái bóng lớn xuất hiện phía sau lưng. Tôi quay lại, mặt tôi vô tình chạm vào người của họ.

Vấp phải chân trong khi lùi lại làm tôi ngã ra phía sau.

Cánh tay dài của họ đã đỡ lưng tôi và vô tình kéo tôi vào lòng.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi:

[ Mùi hương này... quen thật ]

Bừng tỉnh lại, tôi dùng hết sức lực còn lại của thân xác yếu ớt này để đẩy họ ra. Thì ra người đó là Trần Hoàng Nam, hàng xóm của tôi.

Nói là hàng xóm vậy thôi chứ thật ra nhà của anh ấy ở cuối hẻm còn nhà tôi thì ở đầu hẻm. Tôi cũng không biết là xa bao nhiêu nữa chỉ biết là hai nhà xa nhau lắm thôi.

" Em lại trốn học à? "

Anh ấy nhíu mày hỏi. Tôi chỉ biết gượng cười cho qua chuyện.

" Ông ta lại đánh em à? "

Tôi ngước lên nhìn anh ấy với ánh mắt như muốn khóc. Anh ấy ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi.

[ Cảm giác này là gì vậy? Nó thật dễ chịu. Ước gì cái cảm giác này sẽ không bao giờ biến mất. ]

Trong một lúc tôi đã có những ý nghĩ như vậy. Nhưng trên đời này thì làm gì có chuyện mãi mãi chứ.

Trần Hoàng Nam đã giúp tôi rất nhiều kể cả việc báo cảnh sát bắt ba tôi.

Dù là chúng tôi đã báo cảnh sát về hành vi bạo lực gia đình của ông ta nhưng không mấy khả quan. Cùng lắm thì ông ta chỉ bị nhốt trong đồn 1 ngày. Sau khi ra khỏi phòng tạm giam thì ông ta càng ra tay mạnh hơn.

" Đi! Anh đưa em về nhà. "

Nói xong Trần Hoàng Nam nắm tay và đưa tôi về nhà anh ấy.

Bước vào cửa, điều đầu tiên tôi thấy là bộ ghế sofa cùng với người phụ nữ tuổi trung niên đang ngồi xem dự báo thời tiết.

" Vi Vi con qua thăm dì à? "

Mẹ của Trần Hoàng Nam, dì Hà chạy lại ôm chầm lấy tôi.

" Dì nhớ tiểu Vi của dì lắm luôn đó. Sao mấy hôm nay con không qua thăm dì?"

Dì ấy ôm chặt tới mức tôi không thể thở được.

" Mẹ à! Mẹ ôm em ấy như vậy thì làm sao con bé thở được. "

Trần Hoàng Nam vừa nói vừa kéo tôi ra khỏi vòng tay của dì Hà.

Trong lúc kéo tôi ra thì Trần Hoàng Nam đã vô tình nắm trúng ngay cánh tay bị thương của tôi

" Ây da! Đau em! "

Tôi thốt lên rồi rút tay lại. Dì Hà thấy vậy, hỏi tôi:

" Con bị sao vậy? Đưa dì xem nào! "

Dì Hà nắm lấy tay tôi rồi dở tay áo tôi lên, xem khắp nơi trên người tôi.

" Trời ơi! Sao hắn có thể ra tay mạnh bạo như thế này lên người một cô bé 12 tuổi chứ? "

Dì Hà nổi cơn thịnh nộ lên và muốn đi báo cảnh sát để bắt ba tôi. Nhưng tôi đã kéo dì lại.

" Không sao đâu dì. Dì có báo cảnh sát thì cũng vậy à. Họ cũng không thể làm được gì ba con đâu. "

Nói xong thì mắt tôi dần dần mờ đi. Cơ thể yếu dần, không thể đứng nổi nữa. Tôi ngất đi.

Chương 2: Khởi đầu mới

Tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng có rất nhiều hình dán dễ thương ở trên tường. Tôi muốn ngồi dậy nhưng dường như cả cơ thể tôi đều không thể động đậy.

" Đừng nhúc nhích. Bác sĩ nói em tạm thời sẽ không thể cử động được. "

Trần Hoàng Nam đứng bên giường bệnh nói làm tôi hoang mang.

[ Mình bị liệt rồi à? Không lẽ cả đời này mình sẽ phải nằm một chỗ thật sao? ]

Tôi cố gắng quay đầu qua, trố mắt lên nhìn anh với vẻ mặt hoang mang.

" Có phải là em bị liệt rồi không? "

Giọng nói yếu ớt của tôi vang lên. Tuy là hơi nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được.

Trần Hoàng Nam làm tôi giật mình vì tiếng cười lớn của anh.

Tôi hoang mang lần hai.

[ Tại sao anh ấy lại cười? Không lẽ vì quá buồn chuyện mình bị liệt nên anh ấy đã hóa điên rồi ư? ]

Tôi nhìn anh ấy với vẻ mặt vừa hoang mang vừa khó hiểu.

" Ngốc à! Anh chỉ nói là tạm thời em không cử động được thôi chứ có nói cả đời này em sẽ không thể cử động lại được đâu. "

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trần Hoàng Nam lại nói tiếp:

" Bác sĩ nói là cơ thể của em đã bị tổn thương ở nhiều chỗ nên cần ở lại bệnh viện để kiểm tra. "

"Không cần.... "

Tôi chưa nói xong thì đã bị giọng nói của dì Hà ngắt lời. Dì vừa bước vào phòng vừa than:

" Đồ ăn ở bệnh viện vừa mắc tiền lại nhìn trông chả ngon lành gì cả. Biết vậy thì mẹ đã không mua rồi. "

Nói xong dì đưa một bịch đồ ăn cho Trần Hoàng Nam rồi lại nói tiếp:

" Của con đấy! "

Trần Hoàng Nam nhìn dì Hà với ánh mắt khó hiểu.

" Đó là đồ ăn mẹ mua ở dưới bệnh viện. Thấy chẳng ngon lành gì cả. Chỉ sợ tiểu Vi ăn vào rồi lại bệnh thêm. Cái đó bỏ thì uổng tiền lắm. Thôi con ăn đi. Mẹ đã về nhà nấu cái khác cho con bé ăn rồi. "

Dì vừa nói vừa lấy hộp cháo nóng hỏi từ trong túi đựng đồ ăn ra.

Mùi cháo thịt bằm thơm phức bay vào mũi tôi làm cho cái bụng đói meo của tôi kêu lên không ngừng. Ánh mắt sáng lên. Đã mấy ngày rồi tôi chưa ăn gì cả. Chỉ uống nước để cầm chừng.

Dì Hà nhẹ ngàng thổi cháo rồi đúc cho tôi ăn. Nước mắt bất chợt rơi. Từ khi có được ý thức thì đây là lần đầu tiên tôi được một người phụ nữ đúc cho ăn như người mẹ đúc cho con mình ăn vậy.

[ Ước gì dì ấy là mẹ của mình nhỉ. Được như vậy thì tốt quá rồi. ]

Tôi thầm ước trong lòng. Nhưng.... tiếc thật dì ấy không phải mẹ tôi.

Thấy tôi khóc dì Hà liên tục hỏi:

" Sao vậy? Con đau ở đâu à? Để dì gọi bác sĩ. "

Tôi kéo nhẹ áo của dì lại rồi lắc đầu.

" Con không sao. Cảm ơn dì. "

Nói xong tôi cúi mặt xuống mà khóc.

Trần Hoàng Nam bước vào cùng cô y tá:

" Đi thôi! Chúng ta đi kiểm tra cho em."

Tôi liên tục lắc đầu:

" Không cần đâu. Em không sao. "

Trần Hoàng Nam cúi người xuống, mặt đối mặt. Anh búng nhẹ trán tôi một cái:

" Ngốc à! Em không cần lo về chuyện tiền bạc. Ngoan nào. Chúng ta đi thôi."

Nói xong anh bế tôi lên chiếc xe lăn.

Sau khi kiểm tra tất cả xong xuôi, bác sĩ nói ra cả đống tin về tình trạng của tôi. Nào là suy dinh dưỡng do không được ăn uống đầy đủ, dập phổi,....

Còn vài cái nữa nhưng tôi nghe không hiểu gì hết nên cũng chẳng quan tâm mấy. Việc tôi quan tâm ở lời bác sĩ nói là " người nhà cần phải để bé ở lại bệnh viện để điều trị. "

Trần Hoàng Nam và dì Hà đi vào phòng với vẻ mặt đầy sát khí như đang muốn đánh ai đó vậy. Thấy tôi nhìn anh thì mặt anh lại biến sắc, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Anh bước lại gần tôi, xoa đầu tôi rồi nói.

" Bác sĩ nói là em cần ở lại bệnh viện vài hôm để điều trị. Không sao đâu. Rồi em sẽ sớm khỏe lại thôi. "

Cảm nhận được tình yêu thương mà cả hai người họ dành cho tôi. Bất chợt nước mắt tôi lại rơi.

" Thôi được rồi. Không khóc nữa nè. Tiểu Vi ngoan. "

Dì cười với tôi vừa lau nước mắt cho tôi vừa nói. Nụ cười ấy thật dịu dàng và ấm áp làm sao!

Đã nhiều ngày trôi qua trong yên bình thì hôm nay là ngày bác sĩ cho tôi xuất viện.

[ Mình đã đi nhiều ngày như vậy rồi. Bây giờ mà về căn nhà đó thì chắc chắn ông ta sẽ lôi mình ra đánh đập nữa cho mà xem. ]

" Tiểu Vi của dì à! Con đang nghĩ gì vậy? "

Một giọng nói dịu dàng đã kéo tôi ra khỏi đông suy nghĩ hỗn loạn ấy. Thì ra là dì Hà.

" Dạ không có gì. "

Chúng tôi lên xe để về nhà.

Đứng trước con đường dẫn vào nhà. Chỉ nghĩ tới việc phải quay trở lại căn nhà đó thôi là tôi đã muốn chạy đi thật xa rồi.

Dì Hà ngồi xuống nhìn tôi và hỏi:

" Dì hỏi tiểu Vi cái này nha. Con có muốn quay trở về nhà và sống với ba con không. "

" Dạ không. "

Tôi lắc đầu trả lời. Ai lại muốn sống với một con quỷ như ông ta chứ.

[ Nhưng không sống trong căn nhà đó thì mình sẽ ở đâu đây? ]

" Vậy tiểu Vy về sống với dì và anh Nam nha. "

Câu nói của dì như đang trả lời cho suy nghĩ trong đầu tôi lúc đó vậy.

" Dạ. "

Tôi chồm tới ôm dì Hà rồi trả lời. Tôi đã rất vui khi nghe dì ấy nói như vậy.

Chương 3: Tin buồn

Về tới nhà, dì Hà dắt tôi lên lầu.

" Con thấy sao? Căn phòng có vừa ý con không? Dì không biết tiểu Vi thích gì nên cũng không biết dì trang trí như vậy có được không nữa. "

Một căn phòng đầy màu hồng trước mắt tôi. Tấm ga giường màu hồng được phấn cùng với những bông hoa cúc được thêu trên đó. Tủ đồ, bàn học học,... tất cả đều có đủ. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào làm cho căn phòng trở nên ấm áp.

Thì ra là căn phòng này đã được chuẩn bị từ trước. Dì nói:

" Thật ra thì dì và anh Nam đã muốn đưa tiểu Vi về đây sống. Nên là trong thời gian con ở trong bệnh viện thì dì và thằng bé đã thay phiên nhau chuẩn bị mọi thứ cho con rồi. "

Tôi không kìm được xúc động mà nhào vào lòng ôm dì.

" Con thích lắm. Cảm ơn dì. "

Tiếng bước chân của Trần Hoàng Nam dần tiến lại gần.

" Anh cũng có công trong việc này mà em chỉ ôm mỗi mình mẹ thôi. Có hơi không công bằng với anh rồi đấy. "

Anh than thở. Nghe vậy tôi cũng chạy đến ôm anh. Nhưng vì anh ấy quá cao nên tôi chỉ ôm được chân của anh ấy thôi.

" Em cảm ơn anh. "

Một bữa cơm thịnh soạn với nhiều món ăn ngon được bày ra trước mắt tôi. Đã lâu rồi tôi chưa được thấy hình ảnh bữa cơm gia đình như này. Không biết những ngày tháng bình yên này sẽ tồn tại bao lâu nhỉ? Nếu có thể tôi chỉ muốn nó sẽ kéo dài mãi mãi.

Hôm nay dì Hà dẫn tôi ra chợ mua ít đồ. Dì đưa tôi vào một tiệm quần áo.

Dì kêu tôi thử hết bộ này sang bộ khác khiến cho tôi cảm thấy mỏi chân vì phải đi ra đi vô nhiều lần. Sau khi thử xong cả chục bộ đồ thì dì đã mua hết đống đồ tui đã thử.

Thấy dì mua nhiều đồ quá nên tôi nói với dì:

" Dì ơi nhiều quá rồi. "

Nghe xong dì cười rồi bảo:

" Không nhiều đâu. Dì đâu thể để tiểu Vi cứ mặc mấy bộ đồ vừa cũ vừa này hoài. "

Thấy tôi và dì tay xách nách mang cả đống đồ thì Trần Hoàng Nam vội vàng chạy đến xách phụ.

Chiều đến, thấy Trần Hoàng Nam vội vàng đi ra ngoài với sắc mặt nghiêm trọng. Tôi thắc mắc hỏi dì:

" Dì ơi, anh Nam đi đâu vậy dì? "

" Chắc là nó đến trường đó con. " Dì trả lời.

Trần Hoàng Nam là một giáo viên cấp ba. Ngôi trường anh ấy theo dạy nằm ở ngoài thị xã.

" Sao hôm nay cái thằng này về trễ thế nhỉ. Không biết có chuyện gì không nữa. "

Đã 8 giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy Trần Hoàng Nam về nhà, dì Hà sốt ruột bảo.

Tôi ngây thơ trấn an dì ấy:

" Dì ơi! Dì đừng lo. Anh Nam mạnh như vậy thì không ai dám làm gì anh ấy đâu. "

Vừa nói xong thì tôi tiếng xe máy quen thuộc của anh ấy từ ngoài cổng vang lên.

Trần Hoàng Nam bước vài nhà với vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ việc gì đó. Anh ấy đi thẳng vào bếp rửa tay rồi ra ngồi xuống bàn ăn cơm.

" Sao hôm nay mọi người ăn cơm tối trễ vậy? "

Vừa ngồi xuống Trần Hoàng Nam liền hỏi.

" Mẹ và tiểu Vi đã ăn rồi. Sao hôm nay con về trễ thế? "

Dì Hà hỏi. Tôi cũng thắc mắc nhìn anh.

Sau đó anh vừa ăn vừa kể chuyện đã xảy ra với vẻ mặt buồn bã. Tôi ngồi nghe có hơi không hiểu câu chuyện anh đang kể. Đại loại là lớp anh đang chủ nhiệm có một cậu học sinh vừa mới mất hồi chiều vì sử dụng ma túy quá liều.

" Ma túy là gì vậy anh? Bộ xài cái đó là sẽ chết hả anh? "

Tôi ngây thơ hỏi anh. Trần Hoàng Nam xoa đầu tôi rồi giải thích:

" Ma túy là một loại chất kích thích. Khiến cho người dùng nghiện nó. Bất kì ai dùng nó thì đầu óc của họ đều không tỉnh táo. Ma túy còn gây ra ảo tưởng cho người dùng. Nếu sử dụng nó quá liều thì sẽ tử vong. Nói chung là nó rất nguy hiểm. Em không được đụng đến nó. Không được thử nó. Nghe chưa? "

Tôi gật gù hỏi tiếp:

" Nếu nó nguy hiểm vậy thì tại sao lại người ta lại sử dụng nó nữa vậy ạ? "

" Có thể là một phần họ thiếu hiểu biết nên mới bị sự tò mò đưa họ vào con đường nghiện ngập. Cũng có thể là do họ bị ép. Có rất nhiều lí do khiến cho một ai đó lầm đường lỡ bước. "

Trần Hoàng Nam kiên nhẫn trả lời câu hỏi của tôi.

Sau khi Trần Hoàng Nam nói xong thì dì Hà lên tiếng.

" Thôi được rồi. Tiểu Vi à! Ra xem phim với dì đi. Chúng ta để cho anh Nam ăn."

Đang xem ti vi thì một người thanh niên mặc bộ cảnh phục bước vào nhà.

[ Anh ấy là người cảnh sát lúc trước đã đến bắt ba mình mà. Sao anh ấy lại đến đây giờ này. Không lẽ là anh Nam đã làm gì ư? Chắc không đâu. Sao anh Nam có thể làm gì được chứ! ]

Thấy cảnh sát đến thì trong đầu tôi lại xuất hiện cả đống suy nghĩ xen lẫn sự lo sợ.

" Con chào dì. Lâu quá không gặp. Dì khỏe không. "

Anh ấy chào hỏi dì Hà như thể đã quen biết thân thiết lắm.

" Em chẳng phải là con của tên bạo lực gia đình mà lúc trước anh bắt sao? Chào em. Chúng ta có duyên quá nhỉ?"

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh ấy lại gần tôi vừa nói vừa nhéo má tôi, nựng mặt tôi.

" Chào em, anh tên là Thiên Vũ. Anh là bạn từ nhỏ của Hoàng Nam. Thì ra thành viên mới của gia đình Hoàng Nam là em. Công nhận em dễ thương thiệt đó. "

Anh ấy giới thiệu bản thân mình cho tôi biết. Thấy anh ấy đến đây không phải vì để bắt người thì tôi cũng giới thiệu lại.

" Dạ chào anh. Em tên là Lý Vi Vi. Anh có thể gọi em là tiểu Vi ạ. "

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play