( Hiếu × Cris ) Vợ Câm.
Xv
Phan Lê Vy Thanh
*gật đầu*
Đặng Thành An
Chào anh!, em là Thành An, bạn của Minh Hiếu. Rất hân hạnh được gặp anh! *cười tươi*
Alpha cao lớn mang đôi mắt diều hâu đứng bên cạnh tỏ vẻ khó chịu khi omega của mình cười với người khác, alpha kia đặt tay lên eo Thành An như để khẳng định chủ quyền vị trí của mình!.
Đặng Thành An
Em đã nghe Hiếu nói rất nhiều về anh, mà bây giờ mới được gặp. ^^!
Phan Lê Vy Thanh
"Em ấy nói về mình?. nói cái gì?.."
Đặng Thành An
"Nãy giờ anh ấy (Vy Thanh) không nói gì vậy ta.."
Đặng Thành An
Anh ngại nên mới không nói ạ?
Anh muốn làm ký hiệu ngôn ngữ để Thành An hiểu anh khó khăn trong việc nói, Nhưng!, hắn từ đâu xuất hiện nắm lấy tay anh kéo xuống rồi choàng tay qua eo anh.
Trần Minh Hiếu
Anh ấy rất dễ ngại nên không chịu nói chuyện với ai ngoài tao đâu.
Phan Lê Vy Thanh
*nhìn xuống tay hắn*
"ôm chặt quá.."
Rõ ràng anh mất khả năng nói chuyện rõ ràng được mà hắn lại nói anh ngại ngùng, có lẽ hắn cảm thấy nhục nhã khi phải thừa nhận vợ mình là người câm?.
Chuyện anh khó khăn trong việc nói chuyện, hắn không kể cho ai ngoài Bảo Khang kể cả Thành An, vì vậy Thành An không biết chuyện này.
Bửa tiệc đang nhốn nháo thì chợt im lặng hướng mắt về phía cửa lớn vì có âm thanh mở cửa, tất cả mọi người đều đến cả rồi, chỉ thiếu bà Trần, mẹ của hắn, vậy nên khi nghe tiếng mở cửa mọi người đều nghĩ là bà Trần nhất định đã đến.
.
Aiza.. mẹ nhớ con quá đi!!
Những người trong buổi tiệc dạt ra để có đường cho bà đi đến, hắn cứ ngỡ bà nhớ hắn nhưng không ngờ...bà ôm anh!.
.
Con dâu của mẹ có nhớ mẹ không nè?
Phan Lê Vy Thanh
*mỉm cười, gật đầu*
Rí.
chap Xv trong bảng chữ số La Mã là số 15
Rí.
vậy 14 chap còn lại đâu?
Rí.
acc trong ảnh là của mình
Rí.
mình đã chơi ngờ u,mình bấm đăng xuất
Rí.
acc trong ảnh liên kết với fb cũ của mình
Rí.
fb cũ mình làm mất rồi
Rí.
nên khi muốn vào lại acc
Rí.
nhưng bộ truyện chưa hoàn thành
Rí.
nên mình viết tiếp ở acc này!
Rí.
mọi người muốn hiểu nội dung thì phải tra bộ trong ảnh đọc hết 14 chap rồi quay lại đây đọc tiếp nha!.
Xiv 18
Buổi tiệc đã tàn, thứ gì cũng có cái kết của nó, hắn bất chấp bất trắc có thể đến do b .ia r.ượu, uống đến say mèm , khi vụt mất lí trí, hắn bắt đầu đi đứng loạng choạng, có vài lần gần như ngã, may là anh đi theo đỡ kịp, thấy hắn vậy, anh bỗng rủ lòng thương sợ hắn té nên đành dìu hắn vào phòng, khi sứ mệnh bất đắc dĩ được hoàn thành , anh mới đành rời đi, mà anh tính lại không bằng trời tính, hắn đột ngột vươn tay đến nắm lấy cổ tay anh, do khoảng cách anh và hắn ngắn nên anh dễ dàng bị tóm được, hắn thều thào.
Hắn khiến anh không tránh khỏi được sự hoang mang, ngờ nghệch khi đột nhiên lại mềm yếu vậy, hoàn toàn khác với hắn của thường ngày, anh thậm chí nghi hoặc hắn bị ai dựa, dẫu vậy, anh vẫn quay lại nhìn hắn, hắn tiếp tục van anh.
Trần Minh Hiếu
Ở lại đây với tôi..
Hóa ra khi say, men sẽ tha hóa hắn vậy ư, anh ngẩn ngơ trước lời van của hắn, chắc vì anh đã quen với một Trần Minh Hiếu lúc nào cũng mạnh mẽ, nghiêm túc.
Đang trong cơn hoang mang, hắn tạo bất ngờ cho anh khi kéo mạnh tay anh, theo quán tính anh ngã hẳn vào người hắn, anh lại lần nữa ngồi vào lòng hắn, Cách đây ba tháng trước cũng có một lần giống như vậy.
Hắn ánh mắt đa tình khóa chặt gương mặt kinh ngạc của anh trong tầm mắt, hắn không ngần ôm chặt anh trong lòng, rồi gục mặt xuống vai anh, hồi lâu sau hôn lên cổ anh, dường như giờ hắn mới có dũng khí cất tiếng lòng.
Trần Minh Hiếu
Anh giúp tôi được không? kỳ phát tình của tôi đến rồi..
Mặc kệ anh có cho phép không, hắn luồn đôi tay gấp đôi kính thước tay anh vào sau áo, bình thản vuốt ve tấm lưng anh khiến anh rùng mình vô thức chống cự.
Phan Lê Vy Thanh
"Mình không muốn đồng ý, vì làm thì chắc chắn sẽ rất đau, mình cũng không muốn từ chối..."
Bởi anh lại nổi lòng trắc ẩn, nếu giờ anh không giúp thì ai sẽ giúp hắn, mà nếu anh giúp hắn, hắn làm thì lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, bất đắc dĩ chỉ còn lại hai lựa chọn, một, hắn ngủ với người khác, lựa chọn đó anh không hài lòng, chẳng biết nữa.
Anh bỗng ích kỷ chỉ muốn hắn làm vậy với mình, hình như hắn đã nhân lúc anh không phòng thủ lén gieo vào lòng anh cơn mê muội lẻ tẻ, dù chỉ mới xuất hiện nhưng đã có tác dụng, mặc dầu anh bất kham cơn đau hắn để lại sau mỗi lần h,oan ái, nhưng anh không muốn vậy, vả lại, hắn anh cũng mối quan hệ giấy tờ công nhận là vợ chồng, hắn ăn nằm với người khác thì khác chi ngoại tình, người đời biết được sẽ rủa hắn muôn kiếp chứ đùa.
Hai, anh ngủ với hắn một đêm để giải quyết cơn khát tình của hắn, lâm vào tình cảnh này anh ruột rối tơ vò, lưỡng lự giữa sự chấp nhận và không chấp nhận, hắn thấy anh không phản ứng gì, không gật đầu hay lắc đầu để ra câu trả lời cho hắn biết, bèn bỏ tay ra khỏi áo.
Trần Minh Hiếu
Chắc là anh không đồng ý.
Câu nói của hắn đã dồn anh vào lựa chọn đau đớn nhất, anh vô thức mím môi rồi lắc đầu.
Trần Minh Hiếu
Anh đồng ý?.
Hắn hỏi lại cho chắc phòng trường hợp anh đổi ý, anh lại thừa nhận mình đồng ý bằng cái gật đầu thứ hai, như một sự hưởng ứng mong chờ của hắn.
Trần Minh Hiếu
Đừng hối hận rồi chống cự, tôi không dừng lại đâu.
Anh chỉ miễn cưỡng gật đầu.
Hắn bình thản quăng bộ vest đắt tiền sang trọng xuống đất, thân phận giàu có làm hắn nào biết trân trọng mấy thứ có giá trị, mà hắn bây giờ không thể bận tâm đến điều gì khác vì lo nhìn bán thân trên của anh không có vải che, hắn nghía đắm nghía đuối, nghía hai thịt nhú hồng hào, nghía xương quai xanh, nghía cổ, nghía từ trên xuống dưới thân anh, bèn trèo lên giường cho tiện hành sự, bò đến nơi anh đang nằm hồi hộp, tấm lưng rắn chắc hắn cong xuống, tay hắn từ khi nào đã đặt lên bụng anh, diện tích mà tay hắn chiếm được không ít.
Trần Minh Hiếu
Anh hơi ốm đấy.
Trần Minh Hiếu
Bình thường chắc ít ăn lắm đúng không?.
Anh rơi vào trầm tư trước sự hỏi han đột ngột đó.
Phan Lê Vy Thanh
"sao tự dưng lại quan tâm mình đến vậy?.."
Anh cũng ngỡ ngàng, mà cũng hớn hở trong lòng.
Cùng lúc đó, mắt hắn lia lên, thu trọn biểu cảm của anh vào tầm mắt, con ngươi ráo hoảnh của hắn sắc bén mà cũng đa tình, lại nhìn anh chẳng buồn chớp mắt, chẳng trách mấy người dễ rung động hoặc ngại không dám đối mắt hắn, anh bị nhìn đến đỏ bừng mặt, trước giờ chưa từng ai làm anh đỏ mặt, hắn là ngoại lệ, cơn thẹn thùng xâm chiếm dây thần kinh, mùi vị ái ngại làm anh quay mặt đi chỗ khác.
Đã vậy thì thôi, hắn lại còn cất giọng.
Trần Minh Hiếu
Anh ngại à?.
Rồi hắn thầm nghĩ khi sắc đỏ trên má anh lại đậm thêm chút.
Trần Minh Hiếu
"Thật ra cũng đáng yêu.."
Suy nghĩ vu vơ ấy như chống lại sự ghét bỏ ban đầu hắn dành cho anh, rồi hắn nhanh chóng tự mắng mình khi không ngờ được mình sẽ có suy nghĩ vậy.
Trần Minh Hiếu
" Cái mẹ nó, điên rồi, khen ai không khen, lại khen một tên câm đáng yêu?, có khi mình bị tên câm này bỏ bùa rồi. "
Xvii 18
Từng mảnh vải một không cánh mà bay, đều là tự tay hắn cởi , vì bảo anh cởi anh cũng nghe theo nhưng cứ chần chừ, bẵng một hồi cơ thể anh tênh hênh trước mắt hắn, thế mà anh lại không để cảnh Đẹp này quá lâu, anh làm hắn khó chịu khi lấy tay che, hắn bèn không hài lòng gỡ tay anh ra rồi nhìn xuống môi anh, bờ môi bóng loáng căng mọng, như đang ra sức mời gọi hắn, hắn bèn cướp dưỡng khí anh, hắn chọn kiểu dồn dập thay vì nhẹ nhàng, anh cũng lường trước được mà vẫn lẩy bẩy vô thức nắm lấy bắp tay hắn.
Mà anh làm hắn tụt hứng vì hôn mà anh cứ đơ ra, hắn bèn đưa lòng bàn tay đặt lên mắt anh, làm mọi thứ trước mắt anh tối sầm, anh chỉ nhìn được một chút bên ngoài thông qua kẽ hở ngón tay, anh nhắm mắt.
Một thứ mùi hương nồng như rượu phảng phất trong gian phòng, hắn lại đổi kiểu hôn sang dạng sâu hơn, đầu hắn nghiêng sang một bên, dùng tay cạy miệng anh ra, thuận lợi đổi kiểu c.háo lưỡi, anh như bị chuốc mê, dần đắm đuối trong nụ hôn ấy, nụ hôn dằng dặc đưa anh vào cõi mơ màng.
Hắn luyến lưu tiếng mút chụt, luyến lưu vật nóng hổi trong khoang miệng anh, mãi mới tách hai đôi môi ra được, Song tay hắn cũng rời khỏi mắt anh.
Trần Minh Hiếu
Khi hôn, anh đừng mở mắt như vậy, hiểu không?.
Trần Minh Hiếu
hôn thì phải nhắm mắt.
Kiến thức mới được anh lập tức tiếp thu, anh bèn gật đầu, tay hắn lướt trên ngực anh, lướt xuống bụng rồi đến bẹn, từ bẹn lại vuốt xuống đùi non, tưởng chừng không có điểm hồi kết, đến khi tay hắn đến đầu gối, hắn luồn tay xuống dưới đầu gối nhanh nhảu nâng đầu gối anh lên rồi tách ra, kéo sang hai bên như chữ M.
Lỗ huyệt được cơ hội giãn ra, hắn thỏa sức ngắm nghía sự co rút của huyệt , nguyên do rất đơn giản, gió lạnh chui vào trong huyệt, anh không quen nên vô thức co bóp, hắn bỏ một tay đang đặt lên đầu gối anh , một tay đặt xuống ga giường, hai ngón tay ráo hoảnh trượt vào trong lỗ thịt, ngó ngoáy, cảm nhận được bị xâm nhập, vật xâm nhập còn thô ráp và gần như bịt kín lỗ, toàn thân anh được đà bủn rủn, lần đầu tiên anh thử loại cảm giác đặc biệt này.
Trần Minh Hiếu
Thả lỏng ra.
Trần Minh Hiếu
Anh gồng mình để làm gì?
Anh vô thức mím môi khi hắn dùng tông giọng nghiêm túc, hưởng ứng câu vừa rồi của hắn, anh tức thì hít thở nhẹ nhàng, cố thả lỏng người, đốt ngón tay hắn chỉ vào được hai phần ba vì vách thịt quá chặt, nhận thấy lỗ đang thả ra, hắn không dại gì mà không tiến thêm, lại chẳng để ý nhịp thở đều đặn của anh dần lệch lạc, Đồng thời má phiếm hồng.
Trần Minh Hiếu
Đây là lần đầu của anh à?
Anh gật đầu, hắn cười nhếch.
Trần Minh Hiếu
à.. vậy lúc hứng thì anh làm gì để hết?, tự an ủi bằng tay?.
Hắn đưa ra câu hỏi quái đản làm mặt anh đã đỏ, nghe xong câu này càng đỏ hơn, anh thật sự muốn đào hố chui vào khi hắn bạo ăn bạo nói vật, rồi bỗng anh giật thót mình khi hắn vô tình chạm vào chỗ nhô ở sâu bên trong.
Trần Minh Hiếu
Chỗ này.. ấn vào sẽ thế nào nhỉ?, đau hay sướng?.
Hắn không bận tâm anh đã nước mắt lưng tròng, dồn lực tay cứ chăm chăm ấn tay xuống, anh không phấn khích vì bị chạm vào điểm nhạy, bởi cảm giác mà nó sinh ra vừa đau vừa sướng, chỉ có hắn phấn khích vì tìm được trò để chơi.
Phan Lê Vy Thanh
*Lắc đầu*..ưm!
Trần Minh Hiếu
Nhìn thế này chắc là sướng rồi.
Trần Minh Hiếu
Tôi hơi tò mò, không biết nếu như anh nói được giọng anh sẽ ra sao nhỉ?.
Phan Lê Vy Thanh
Kh..không..
Anh đã chọn ra từ đơn giản nhất để nói, trớ trêu, anh do không chịu nói từ lúc nhỏ đến lúc lớn nên đã quên mất cách nói chuyện, anh vẫn có thể nói nhưng sẽ không rõ ràng. Bập bẹ giống mấy em bé mới lớn, hắn ngạc nhiên khi nghe âm thanh bé xíu phát ra từ anh.
Trần Minh Hiếu
Anh vừa nói, phải không?.
Phan Lê Vy Thanh
*Gật đầu*
Trần Minh Hiếu
Nói lại lần nữa đi, tôi muốn nghe nữa.
Anh chọn từ khác để nói, vẫn bập bẹ không quen khi nói.
Trần Minh Hiếu
vậy anh đâu có bị câm?, anh là không muốn nói chuyện với tôi đúng không?.
Phan Lê Vy Thanh
*lắc đầu*
Bẵng một hồi, sau khi nới lỏng xong xuôi, hắn lúc này bèn rút ba ngón tay lại, trực tiếp nâng c.ự vật lên rồi không thông báo một tiếng lút cán vào trong. Khiến anh trợn tròn mắt, hét một tiếng.
Trần Minh Hiếu
"Sướng quá.."
Anh nghẹn ngào bấu chặt bờ lưng hắn, dù đã nới rộng hơn ban nãy, nhưng kích cỡ lại vượt qua mức huyệt có thể chấp nhận được, vì bị căng hết cỡ thậm chí có thể nói là rách đang chảy máu, hắn không quan tâm điều đó vì sự ấm áp bên trong đã át đi lý trí của hắn rồi, hắn động hông.
Phan Lê Vy Thanh
A..a..đ-..đau!! ưm..hức..-
Anh khóc nức nở, hắn lúc này bóp miệng anh cúi xuống hôn. Lưỡi hắn như con rắn trườn vào trong thật mượt mà, tìm đến lưỡi anh quấn quít, vừa để anh bớt la hét, vừa như một cách để anh quên niềm đau, ánh mắt long lanh van lơn của anh vô tác dụng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play