Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Kick Back

Chương 1: Những giấc mơ lạ.

Mỗi khi tôi chìm vào giấc ngủ, không đơn thuần là mơ, tôi như bị kéo vào một chiều không gian khác. Ở đó, tôi luôn đứng trên một đại dương vô tận, mặt nước phẳng lặng đến rợn người. Mọi thứ dường như ngừng lại, chỉ có tôi phải bước tiếp về phía trước, không thể quay đầu. Gió lùa qua khuôn mặt, lạnh lẽo nhưng chân thực đến mức khiến tôi tự hỏi liệu đây có phải là thực tại? Mỗi bước chân đều nặng nề, như bị cuốn vào một hành trình vô định, không có hồi kết. Rồi, từ phía xa, đất liền hiện ra mờ ảo như một giấc mộng.

Trên cánh đồng trắng xóa, một cây cổ thụ khổng lồ sừng sững, đầy uy nghi và bí ẩn. Dưới gốc cây có bốn bức tượng đá lớn. Ba bức tượng đứng thành hàng: một tượng cầm kiếm, một tượng tóc dài cầm trượng, và giữa hai bức tượng ấy là một bức tượng nhỏ hơn cầm cây gậy bé. Ba bức tượng được liên kết với nhau bởi những sợi chỉ đỏ căng từ từng tượng tới bức tượng trung tâm, tạo ra cảm giác như có một thế lực bí ẩn đang ràng buộc mọi thứ lại.

Khi cơn gió lạnh ập đến, không gian xung quanh bắt đầu biến đổi kỳ lạ. Những sợi chỉ đỏ dần trở nên mờ ảo, không khí trở nên nặng nề. Cảnh vật quanh bức tượng nhỏ biến đổi, từ cánh đồng trắng xóa thành một bãi chiến trường đỏ thẫm như máu, chảy từ những đám mây đen kịt trên bầu trời. Những chiếc rễ cây vươn ra từ lòng đất, xoắn vặn như những con rắn đói, điên cuồng hút sự sống từ những bụi cỏ trắng. Chúng chuyển màu, từ trắng tinh khôi thành khô héo và nứt toác, như bị thiêu rụi.

Từ phía xa, một bóng đen mờ ảo tiến lại gần. Tôi khuỵu xuống trong sợ hãi, bóng đen càng lúc càng nhanh hơn. Tôi muốn chạy trốn, nhưng những chiếc rễ đã đâm sâu vào tay, siết chặt cơ thể, hút dần sự sống của tôi, như cách chúng đã làm với vùng đất này.

Bỗng nhiên, từ khoảng không vô tận, một tiếng gọi vang lên. Âm thanh ấy mơ hồ nhưng quen thuộc, như vọng lại từ ký ức xa xôi. Trên bầu trời đen kịt xuất hiện một lỗ hổng lớn, từ đó một cánh tay trắng bệch thò ra, xuyên qua bóng tối, muốn với tới tôi. Cánh tay run rẩy, phát ra lời thì thầm yếu ớt nhưng đầy khẩn thiết:

"Em ơi... em ơi... dậy đi!"

Tôi choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa trên trán. Ánh sáng trong phòng khiến mắt tôi chói, nhưng cảm giác lạnh lẽo từ cánh tay trong giấc mơ vẫn còn đó. Tôi đưa tay lên sờ vào da thịt, nhưng không có gì bất thường. Bên cạnh tôi, chị Duyên ngồi đó, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng.

"Em ổn chứ?"

Chị hỏi, giọng nói kéo tôi trở về thực tại, nhưng trong lòng tôi vẫn còn đọng lại cảm giác u ám từ giấc mơ kỳ lạ.

Sau khi hỏi han, chị quay lại ngồi trước TV, chăm chú xem một chương trình nói về việc các quốc gia hợp tác đào tạo chiến binh Vexar. Những hình ảnh hiện lên đầy ấn tượng: các pháp sư, kiếm sĩ và chiến binh với năng lực siêu phàm cùng luyện tập trong những chiến trường mô phỏng.

Chị Duyên, mắt sáng lên đầy hứng khởi, giơ cao cây chổi nhỏ mà chúng tôi thường dùng để quét nhà, như thể đó là thanh kiếm phép thuật. Đầu chổi phát sáng, tỏa ra những tia nắng ấm áp, không khí xung quanh như trở nên huyền bí và lấp lánh. Chị có khả năng truyền phép thuật vào cây chổi hay bất cứ thứ gì – một việc mà không ai có thể làm được, vì phép thuật thông thường chỉ có thể dùng qua những công cụ đặc biệt như đũa phép của chị Ly. Nhưng với Duyên, chỉ một cây chổi bình thường cũng trở thành vũ khí đầy sức mạnh trong tay.

"Chị cũng muốn trở thành một chiến binh thật dũng cảm!"

Chị nói đầy hào hứng, mắt không rời khỏi màn hình. Dáng vẻ ấy làm tôi thấy buồn cười, nhưng cũng có chút tò mò. Dù sao, chị Duyên lúc nào cũng thích tưởng tượng mình là một nhân vật mạnh mẽ, và với khả năng kỳ lạ này, biết đâu một ngày nào đó chị sẽ thực sự trở thành một chiến binh như chị vẫn mơ tưởng.

Bên ngoài, bố mẹ đang chuẩn bị dụng cụ ra đồng gặt lúa. Tiếng leng keng của những chiếc liềm và dụng cụ khác vang lên từ sân. Mẹ, với mái tóc trắng dài và đôi mắt xanh biếc, xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Dù trông trẻ hơn so với những người lớn tuổi trong làng, tóc mẹ đã trắng từ khi tôi còn rất nhỏ. Tôi từng hỏi mẹ vì sao tóc lại trắng, nhưng mẹ chỉ mỉm cười và nói rằng nó đã như vậy từ khi tôi sinh ra.

Mẹ nhìn vào nhà, ánh mắt dịu dàng:

"Hai đứa có muốn đi cùng mẹ không? Hôm nay trời mát, đi gặt lúa cùng bố mẹ cho vui nhé."

Chị Duyên vẫn mải mê với chương trình trên TV, không hề nghe thấy câu hỏi của mẹ. Chị quay sang tôi, tay vẫn giơ cao cây chổi, đầu chổi phát sáng tỏa ra tia nắng ấm áp, và hỏi:

"Em có muốn trở thành chiến binh không? Chúng ta sẽ cùng luyện tập, rồi trở thành người bảo vệ Trái Đất!"

Tôi khẽ lắc đầu, nhìn ra cửa sổ về phía cánh đồng lúa xanh mướt. Cảm giác lạnh lẽo từ giấc mơ vẫn còn lảng vảng quanh tôi, khiến tôi không thể hoàn toàn thoát khỏi sự ám ảnh. Tôi liếc nhìn mẹ, và trong thoáng chốc, đôi mắt xanh của mẹ như sáng lên dưới ánh mặt trời, mang theo một điều gì đó bí ẩn. Liệu mẹ có biết điều gì về thế giới phép thuật này? Trong khi mọi người đều tràn đầy khả năng ma thuật, tôi lại không có chút ma thuật nào trong người. Điều này khiến tôi cảm thấy như một kẻ ngoài cuộc trong thế giới phép thuật bao la này.

Bố tôi, một người đàn ông giỏi giang trong mọi việc, sở hữu năng lực phi thường. Dù không bao giờ khoe khoang, nhưng những việc bố làm đều vượt xa khả năng của bất kỳ ai trong làng. Với sự nhanh nhẹn và sức mạnh, bố dễ dàng hoàn thành những công việc mà người khác phải vất vả mới làm nổi. Dường như không có việc gì là bố không thể làm được. Mẹ, luôn ở bên cạnh bố, nhẹ nhàng hỗ trợ trong mọi việc. Mỗi lần nhìn thấy mẹ cười dịu dàng bên bố, tôi luôn cảm nhận được sự gắn kết không thể tách rời giữa họ. Họ như hai nửa của một tổng thể hoàn hảo, luôn đồng hành và bổ sung cho nhau.

Chương 2: Tâm bão

Hôm nay, như mọi ngày, chúng tôi cùng bố mẹ ngồi trên chiếc xe kéo cũ, đi về phía cánh đồng. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên con đường làng gồ ghề, cánh đồng lúa hai bên xanh mướt trải dài. Tôi và chị Duyên ngồi sau, chân đung đưa, tận hưởng làn gió mát. Thi thoảng, chúng tôi vẫy tay chào những người hàng xóm đi ngang qua, một số người thân thiện, một số chỉ nhìn lướt qua.

Tuy nhiên, có những lúc tôi nghe thấy những lời thì thầm không dễ chịu về mẹ. Những lời nói đó đậm mùi ác ý và ghen tị, họ bảo rằng mẹ khác biệt, không giống như những người phụ nữ trong làng. Tôi không hiểu vì sao. Mẹ luôn dịu dàng và tử tế, không bao giờ gây chuyện với một ai. Tại sao họ lại nói như vậy về mẹ? Lòng tôi bỗng dâng lên một sự bất bình khó tả.

Tôi cũng tự hỏi, sao bố mẹ lại chọn sống ở ngôi làng nhỏ bé này, nơi họ phải đối mặt với sự soi mói, khi rõ ràng họ có thể làm những điều lớn lao hơn, thú vị hơn nhiều. Với khả năng của bố, ông có thể trở thành một người lãnh đạo, một anh hùng ở đâu đó, và mẹ, với sự điềm tĩnh và thấu hiểu, có thể đồng hành cùng ông trên những cuộc phiêu lưu tuyệt vời. Nhưng họ lại chọn cuộc sống bình dị ở đây, làm nghề nông và đối mặt với những lời dị nghị vô cớ từ những người xung quanh.

Tôi quay sang nhìn mẹ. Mái tóc trắng dài của mẹ phất phơ trong gió, đôi mắt xanh biếc vẫn toát lên vẻ bình thản. Nhưng trong một khoảnh khắc thoáng qua, tôi nhìn thấy nỗi buồn le lói trong mắt mẹ, như thể mẹ nghe thấy hết những lời nói kia. Dù vậy, trên gương mặt mẹ vẫn hiện lên nét hài lòng lạ kỳ, như thể mẹ đã chọn chấp nhận cuộc sống này. Tôi tự hỏi, phải chăng mẹ cảm thấy hạnh phúc vì sự bình yên giản đơn này, bên cạnh bố và chúng tôi, dù bà có thể làm những điều kỳ diệu hơn?

Cánh đồng hiện ra trước mắt, với những bông lúa chín vàng nặng trĩu dưới ánh nắng dịu nhẹ. Bố và mẹ dừng lại, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ. Tôi ngồi trên xe, lặng lẽ quan sát họ làm việc. Những công việc giản dị và lặp đi lặp lại này dường như không thể hiện đúng tiềm năng của bố mẹ tôi. Nhưng dù vậy, họ vẫn làm mọi thứ với sự tận tụy và điềm tĩnh, như thể đây chính là nơi họ thuộc về.

Chị Duyên vẫn mải mê với những tưởng tượng về việc trở thành một chiến binh phép thuật. Chị nhảy xuống xe, vung cây chổi quanh không trung như thể đang luyện tập, miệng thì thầm những câu thần chú giả tưởng. Tôi nhìn chị, thoáng bật cười. Dù tôi không có chút ma thuật nào trong người, nhưng hình ảnh chị Duyên luôn khiến tôi cảm thấy thế giới này kỳ diệu hơn đôi chút. Và dù không hiểu rõ tại sao bố mẹ lại chọn cuộc sống này, tôi biết rằng, ở đâu đó trong trái tim họ, nơi đây mang một ý nghĩa sâu sắc mà tôi chưa thể hiểu hết.

"Rồi một ngày"

Tôi tự nhủ

"mọi thứ sẽ sáng tỏ."

Trên cánh đồng vàng óng, chúng tôi bắt đầu công việc thu hoạch lúa. Chị Duyên giúp mẹ tách các hạt thóc ra khỏi cây lúa, rồi cẩn thận bỏ vào bao tải và xếp ngay ngắn lên xe. Mọi động tác của chị nhanh nhẹn, nhưng vẫn mang nét nhẹ nhàng đặc trưng của mẹ.

Còn tôi cùng bố đảm nhiệm việc vận chuyển những bó rơm ra giữa đồng, chất thành từng đống lớn rồi đốt. Khói từ đám rơm cháy bốc lên cao, tỏa ra mùi nồng nàn của đất đai và cỏ cháy. Mỗi mùa gặt, bố mẹ luôn đi làm thuê cho các gia đình khác trong làng, giúp họ thu hoạch lúa. Công việc vất vả, nhưng không bao giờ tôi nghe thấy bố mẹ than phiền.

Từ xa, tiếng động cơ ô tô vọng lại, phá vỡ sự yên bình của cánh đồng. Tôi ngước nhìn, nhận ra chiếc xe sang trọng của bác Tùng – người giàu có nhất làng, và cũng là ân nhân đã giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều. Bác Tùng thường đến thăm bố mẹ tôi mỗi khi rảnh rỗi, không chỉ vì tình bạn lâu năm, mà còn vì lòng quý mến đối với gia đình tôi, dù nhà tôi chẳng giàu có gì.

Chiếc xe dừng lại gần chỗ chúng tôi, tiếng máy xe tắt dần. Bác Tùng bước xuống, nở nụ cười tươi, rồi bắt đầu trò chuyện với bố mẹ. Ở phía sau, chị Ly, cô con gái hơn tôi ba tuổi, nhanh chóng bước ra khỏi xe. Chị lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và luôn thích làm chúng tôi cười bằng những trò tinh nghịch.

"Em có muốn xem cái này không?" Chị Ly hỏi, đôi mắt lấp lánh sự hào hứng.

Chị lấy từ túi áo ra một cây đũa phép nhỏ, thứ mà không phải ai trong làng cũng có. Đũa phép của chị Ly phát sáng nhẹ nhàng, rồi chỉ trong vài giây, chị đã biến không khí xung quanh thành một vũ điệu của ánh sáng. Những tia sáng rực rỡ bay lượn quanh chúng tôi, biến thành hình dáng của những chú bướm, hoa và các ngôi sao lấp lánh.

Chị Duyên thích thú reo lên, còn tôi chỉ đứng đó, lặng im nhìn. Phép thuật luôn cuốn hút tôi, nhưng nó cũng làm tôi thấy lạc lõng. Trong khi mọi người xung quanh, kể cả chị Duyên, đều có chút năng lực phép thuật, tôi lại không có bất kỳ khả năng gì. Điều này khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc, ngay cả khi phép thuật hiện ra trước mắt.

"Thấy sao? Đẹp không?" Chị Ly hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.

"Dạ… đẹp lắm ạ"

Tôi khẽ đáp, cố giữ giọng bình thản, nhưng trong lòng lại cảm thấy chút ngượng ngùng. Chị Ly làm mọi thứ trông thật dễ dàng, còn tôi thì chỉ có thể đứng nhìn.

Chị Ly mỉm cười, rồi đột nhiên nghiêng người lại gần hơn, nói nhỏ nhưng rất rõ ràng:

"Này, em biết không, một ngày nào đó, chị sẽ cùng em tiến về tương lai. Chị muốn ở bên em mãi đấy!"

Mặt tôi nóng bừng lên. Tôi quay mặt đi để che giấu sự bối rối, tim đập mạnh. Chị Ly luôn đùa cợt như thế, nhưng lần này, cảm giác có gì đó rất khác. Những lời chị nói làm tôi vừa vui, vừa lúng túng. Sao chị lại nói như vậy? Chúng tôi chỉ là bạn thôi mà, phải không?

"Chị nói đùa đấy!"

Chị Ly cười lớn, có vẻ rất thích thú khi thấy tôi đỏ mặt. Chị lúc nào cũng trêu tôi như vậy, và lần nào cũng khiến tôi khó xử.

Tôi chỉ biết im lặng, cố phớt lờ cảm giác lạ trong lòng. Từ xa, bố mẹ vẫn đang trò chuyện vui vẻ với bác Tùng, không hề hay biết rằng trong khoảnh khắc này, chị Ly đã khiến tôi khó xử. Chị Duyên thì vẫn mải mê nhìn những ánh sáng lung linh, hoàn toàn bị cuốn vào thế giới phép thuật đầy sắc màu.

Tôi không biết phải nói gì thêm, chỉ nhìn ra xa, nơi hoàng hôn đang dần buông xuống, nhuộm vàng cả cánh đồng lúa chín. Trong lòng tôi vẫn băn khoăn về những lời chị Ly nói, và tự hỏi liệu có khi nào chị ấy thật sự nghiêm túc không.

Chương 3:

Tôi suy nghĩ về những con quái vật. Chúng là những sinh vật khủng khiếp đến mức có thể buộc cả những quốc gia đang đối đầu với nhau phải hợp tác. Quái vật không chỉ mang đến cái chết và tàn phá, chúng còn là nguyên nhân cho sự tồn tại của phép thuật trong thế giới này, thứ sức mạnh kỳ bí mà chúng tôi hằng khao khát, nhưng cũng không dám đối diện.

Chúng thường xuất hiện từ những lỗ hổng trên bầu trời, những nơi mà gió xoáy tụ lại, kéo theo mây đen quay cuồng quanh đó. Lúc đầu, tất cả chỉ là một xoáy nhỏ, nhưng rồi theo thời gian, cánh cổng khổng lồ sẽ đổ ập xuống, mang theo lũ quái vật điên loạn, lao ra tấn công bất kỳ ai xui xẻo gặp phải.

Tôi tựa người ra sau, lòng đầy bất an. Chưa bao giờ cảm giác lo lắng lại ngự trị trong tâm trí tôi mãnh liệt đến vậy. Không biết từ lúc nào, tay tôi đã nắm chặt lấy tay chị Ly. Chị giật mình nhìn tôi, đôi mắt ngạc nhiên pha chút lo âu. Tôi khẽ ngước lên, mắt vẫn hướng về bầu trời. Lúc đó, tôi không thể tin nổi những gì mình vừa thấy, một lỗ đen nhỏ xuất hiện trên cao, xoáy chầm chậm giữa những đám mây.

"Chắc chỉ là ảo giác thôi"

Tôi tự nhủ, cố trấn an bản thân. Nhưng lòng tôi lại tràn ngập một nỗi lo sợ không thể giải thích. Tôi quay người nhìn về phía bố mẹ, cố tìm kiếm một dấu hiệu rằng mọi thứ vẫn ổn. Nhưng khi ánh mắt tôi bắt gặp gương mặt họ, tôi nhận ra điều gì đó không đúng. Họ đứng yên, gương mặt căng thẳng, như thể đã nhận ra điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.

Bố mẹ tôi nói nhanh điều gì đó với bác Tùng, và ngay lập tức, bác quay sang gọi chị Ly trở lại xe. Mọi thứ dường như diễn ra quá nhanh. Tôi cố gắng hiểu điều gì đang xảy ra thì từ trên cao, cái lỗ hổng trên bầu trời bỗng to ra một cách nhanh chóng, rồi sụp xuống, tạo nên một tiếng động đinh tai nhức óc. Cả một vùng trời xung quanh chìm trong khói bụi. Và từ giữa lớp khói dày đặc, một bầy sinh vật dị hợm xuất hiện, bò ra từ cánh cổng như lũ ác quỷ trong những câu chuyện cổ, điên cuồng lao tới xé xác mọi thứ trên đường đi của chúng.

Cả cơ thể tôi đông cứng lại, trong khi những tiếng hét thảm thiết vang lên từ khắp nơi. Tôi không thể di chuyển, không thể làm gì ngoài việc đứng đó, bất lực trước sự hỗn loạn đang diễn ra. Nhưng đó chưa phải là điều khủng khiếp nhất.

Từ trong màn bụi mờ dày đặc, một bóng dáng từ từ xuất hiện, hệt như hiện thân của điều gì đó kinh hoàng. Đôi mắt của hắn ánh lên sắc đỏ kỳ dị, như hai viên than hồng âm ỉ trong bóng tối. Khuôn mặt hắn bị che phủ bởi những vết sẹo chằng chịt, minh chứng của những trận chiến đã qua và cũng làm tăng thêm vẻ ghê rợn của nụ cười mà hắn đang nở ra trên đôi môi nhợt nhạt. Bộ giáp bạc sáng loáng hắn khoác trên mình kêu leng keng theo từng bước chân nặng nề, lấn át sự tĩnh lặng bao trùm. Thanh kiếm dài bên hông hắn lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt, và chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã rút nó ra, cắm mạnh xuống đất, tạo nên tiếng động lớn vang vọng giữa không gian, như báo hiệu một cơn ác mộng sắp diễn ra.

Đôi mắt đỏ rực của hắn quét khắp xung quanh, dường như tìm kiếm một thứ gì đó xa cách từ lâu. Rồi đột ngột, ánh mắt ấy dừng lại, hướng về phía bố mẹ tôi. Họ đứng đó, bất động, nhưng không phải vì sợ hãi. Có gì đó trong ánh nhìn ấy, một sự nhận ra, một quá khứ chung mà họ không bao giờ hé lộ. Sự im lặng giữa họ kéo dài, nhưng không hề trống rỗng. Dường như, trong không gian vô hình, một cuộc đối thoại ngầm diễn ra mà không cần đến ngôn từ.

Rồi, nụ cười nham hiểm trên môi sinh vật kia nở rộng hơn. Ngay lập tức, như bị điều khiển, tất cả những sinh vật xung quanh đồng loạt quay đầu, lao về phía bố mẹ tôi với tốc độ kinh hoàng. Nhưng bố không nao núng, ông lập tức lao tới chỗ chiếc xe kéo, rút ra một thanh kiếm đã gỉ sét mà không hề do dự. Đáng kinh ngạc, thanh kiếm ngay lập tức bừng sáng với ánh đỏ nhạt, toát ra một nguồn năng lượng kỳ bí. Trong giây phút, bố đã vung kiếm, từng cú vung chính xác và mạnh mẽ, ngăn chặn sự tấn công của những sinh vật đang lao tới. Mỗi động tác đều như đã được chuẩn bị từ trước, đầy quyết đoán và không hề do dự.

Giữa cơn hỗn loạn, bác Tùng lao xe tới, tay kéo lấy tôi và chị Ly lên xe. Nhưng ngay khi chị Ly vừa bước chân lên, từ dưới đất, một sinh vật bất ngờ trồi lên, hất văng cả chiếc xe ra xa. Bụi đất và mảnh vụn bay mù mịt, che khuất tầm nhìn của tôi. Trong giây lát, tôi không còn biết chị Ly và bác Tùng đã ra sao, cả không gian chỉ còn là một cơn lốc hỗn loạn của âm thanh và sự hoảng loạn.

Mẹ nhanh chóng chạy đến, ôm chặt bọn tôi vào lòng, đôi tay bà rút ra một cây trượng từ hư không, run rẩy nhưng vẫn kiên quyết tạo nên một vòng bảo vệ xung quanh chúng tôi. Ánh mắt bà dán chặt vào sinh vật kia, miệng bà thì thầm những lời lạ lẫm, như để trấn an cả tôi và chính bà. Bên cạnh tôi, mẹ cố giữ bình tĩnh, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự lo âu ẩn chứa trong từng cử chỉ của bà. Sinh vật kia vẫn đứng yên, không hề nhúc nhích, ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn thẳng về phía chúng tôi, như thể đang đánh giá mọi cử động của mẹ.

Trong khi đó, bố vẫn không ngừng chặn đứng từng đợt tấn công của những sinh vật hung hãn. Ông chiến đấu một cách quả cảm, không để bất kỳ lũ quái vật kia có thể tiến gần đến mẹ và tôi. Nhưng ngay khi sinh vật kia búng ngón tay, không gian như bị xé toạc bởi một âm thanh sắc lạnh. Tất cả những sinh vật khác lập tức dừng lại, bất động. Một sự tĩnh lặng kỳ quái bao trùm.

Hắn từ từ tiến về phía bố, từng bước đi chậm rãi nhưng không kém phần đe dọa. Bố, mặc dù đã thấm mệt, vẫn không hề nao núng, tay nắm chặt thanh kiếm phát sáng, sẵn sàng cho cuộc đối đầu sắp đến. Hắn cất giọng nói bằng một ngôn ngữ kỳ lạ mà tôi chưa từng nghe bao giờ, mỗi từ ngữ phát ra như chứa đựng điều gì đó sâu xa và u tối. Bất ngờ, bố cũng đáp lại bằng chính thứ ngôn ngữ ấy, giọng nói kiên quyết của ông vang lên giữa bầu không khí lạnh lẽo.

Và rồi, như một tín hiệu vô hình, cả hai lập tức vào thế chiến đấu. Sinh vật lao về phía bố với tốc độ không tưởng, nhưng bố đã kịp né tránh và ngay lập tức phản công. Những đường kiếm của ông nhanh và chính xác, mỗi nhát chém đều nhằm vào điểm yếu của đối phương. Không gian tối tăm quanh họ rực sáng bởi những tia sáng phát ra từ những cú va chạm giữa thanh kiếm đỏ của bố và móng vuốt của kẻ thù. Trận chiến diễn ra gay cấn, từng động tác đều mạnh mẽ và đầy quyết tâm, như thể cả hai đã sẵn sàng cho trận chiến này từ lâu.

Trận chiến bùng nổ với sự dữ dội không thể tưởng tượng, từng nhát kiếm, từng tiếng phép thuật vang lên như tiếng sấm rền. Bố tôi và sinh vật đó đối đầu trong một cuộc chiến mà sự sống và cái chết chỉ còn là khoảng cách mong manh.

Mỗi lần bố vung kiếm, mỗi lần sinh vật kia né tránh, thế giới xung quanh dường như ngưng lại, chỉ còn lại âm thanh của thép chạm vào da thịt và phép thuật nổ tung trên không. Mẹ tôi, đứng ở phía sau, tay run rẩy nắm chặt cây trượng, ánh mắt lo lắng hướng về phía bố, không ngừng niệm chú, ánh sáng từ trượng lóe lên, nhưng chỉ như một tia hy vọng nhỏ nhoi trong đêm tối sâu thẳm.

Rồi đến khoảnh khắc định mệnh, sinh vật kia bắt lấy lưỡi kiếm của bố tôi, nhanh chóng nhấc bổng ông lên và đập mạnh xuống đất như thể ông chỉ là một con búp bê vô hồn. Tiếng động vang lên thấu tận tim tôi. Tôi hét lên, nhưng âm thanh dường như bị nuốt chửng bởi nỗi sợ. Sinh vật đó, đôi mắt đỏ rực như máu, tiến đến trước bố tôi, giơ cao móng vuốt đầy sự hủy diệt. Tôi cảm nhận được cái chết đang tiến gần.

Đúng lúc ấy, một tia sáng chói lóa từ cây trượng của mẹ tôi bay vút về phía hắn, đâm sầm vào thân thể to lớn và đẩy hắn bay ngược về phía sau cả trăm mét, như một quả đạn phát nổ giữa chiến trường. Ánh sáng ấy không chỉ xé tan khoảng cách mà còn thắp lên cả niềm hy vọng mong manh trong tôi.

Mẹ tôi, thở hổn hển, người run rẩy, nhưng không dừng lại. Bà tiếp tục niệm chú, liên tục bắn ra những luồng sáng, từng vụ nổ liên tiếp giáng xuống sinh vật kia như những tiếng sấm đầy thịnh nộ của thần thánh. Nhưng tôi có thể thấy bà đang yếu đi, máu từ miệng bắt đầu chảy ra, bà gục xuống, cố gắng nói với chúng tôi rằng bà không sao, nhưng giọng nói của bà run rẩy và yếu ớt như tàn tro bay trong gió.

Tôi và chị Duyên đứng đó, bất lực, đôi mắt tràn đầy lo lắng không thể che giấu. Rồi đột nhiên, sinh vật kia bật cười. Hắn vẫn sống. Từ trong đống khói mù mịt, hắn bước ra, chậm rãi và đầy kiêu ngạo, hắn kéo thanh kiếm đã cắm ở đó từ trước giờ. Thanh kiếm của hắn va chạm với mặt đất, tạo ra âm thanh rợn người như báo hiệu cơn ác mộng chưa chấm dứt. Hắn lao thẳng về phía chúng tôi, như một cơn cuồng phong không thể ngăn cản.

Bố tôi, dù đang đau đớn, lập tức đứng dậy, lao lên trước chắn đường. Mẹ tôi, với những giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên khuôn mặt, vội vàng dựng lên một lớp chắn bảo vệ. Nhưng tất cả đều vô ích. Thanh kiếm của sinh vật kia xuyên thủng mọi lớp chắn, va vào kiếm của bố tôi. Thanh kiếm của bố gãy vụn, ông bị hất văng đi, máu tràn ra như dòng sông, bố nằm đó, bất động. Tôi thét lên, nhưng âm thanh bị bóp nghẹt bởi nỗi kinh hoàng.

Mẹ tôi quay lại, nhìn bố với ánh mắt hoảng loạn, như vừa mất đi cả thế giới. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt ấy biến thành sự quyết tâm. Bà không còn gì để mất. Bà đứng dậy, niệm những câu chú kỳ lạ. Sinh vật kia đáp lại với nụ cười khinh miệt và lời lẽ chế giễu. Bà hiểu điều gì đó, và với một chút hy vọng cuối cùng, bà bước ra khỏi vòng, vòng bảo vệ, tiến thẳng về phía sinh vật đó. Bà quay lại nhìn chúng tôi, ánh mắt chan chứa yêu thương, bảo chúng tôi hãy ở yên đó, sẽ ổn thôi.

Nhưng tôi biết. Tôi cảm nhận được nỗi sợ, sự tuyệt vọng dâng tràn trong lòng bà. Mỗi lần bà niệm phép, từng luồng sáng bay về phía sinh vật kia đều bị hắn nhẹ nhàng né tránh, như thể đó chỉ là những trò chơi trẻ con. Hắn tiến lại gần hơn, chầm chậm, như mèo vờn chuột, nỗi sợ thấm dần vào từng tế bào cơ thể tôi. Và rồi, trong chớp mắt, hẳn đã đứng trước mặt mẹ tôi, thanh kiếm hắn giáng xuống, mạnh mẽ và tàn nhẫn. Mẹ tôi văng ra xa, nằm đó, hơi thở thoi thóp.

Tôi khụy xuống, đầu gối va mạnh vào nền đất lạnh, nhưng cơn đau đó chẳng thể so sánh được với nỗi tuyệt vọng đang xâm chiếm lấy tâm trí tôi. Trái tim tôi thắt lại khi nhìn thấy mẹ, sức lực của bà gần như cạn kiệt. Tôi muốn hét lên, muốn lao đến, nhưng cổ họng nghẹn đắng. Bất lực. Quá sức bất lực. Tôi ngoảnh lại, tìm kiếm chị Duyên, nhưng chị đã biến mất khỏi tầm mắt.

Đột ngột, tôi thấy chị lao về phía mẹ, không chút do dự. Đôi mắt chị khóa chặt vào sinh vật khổng lồ kia, thứ quái vật mà chúng tôi chưa từng đối diện. Cây chổi trong tay chị run rẩy, nhưng chị vẫn giơ nó lên, như thể đó là vũ khí duy nhất còn lại giữa cuộc chiến đầy cam go này. Chị lẩm bẩm những câu thần chú giống như mẹ, từng từ ngữ dường như rơi rớt trong sự tuyệt vọng của chị. Sinh vật kia bất ngờ khựng lại, ánh mắt của nó đầy thích thú và tò mò, như đang mong chờ điều gì đó xảy ra. Nhưng không có gì.

Chổi của chị Duyên chỉ phát sáng trong thoáng chốc, rồi vụt tắt. Chị lặp lại câu thần chú, giọng chị càng lúc càng hoảng loạn, tay chân run rẩy, cây chổi sáng lên rồi lại vụt tắt, như một trò đùa tàn nhẫn. Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt chị, chân chị gần như không còn đứng vững. Tôi lao tới, kéo chị lại, nhưng sinh vật đó vẫn đứng im, quan sát chị bằng ánh mắt như thể đang đùa cợt. Rồi nó thở dài, vẻ mặt trở nên lạnh lùng và thất vọng.

Không kịp, lưỡi kiếm của nó đã giơ cao, nhắm thẳng về phía chúng tôi. Chỉ trong tích tắc, tôi cảm nhận được cái chết đang tiến đến gần. Nhưng đúng lúc đó, một nguồn năng lượng mạnh mẽ bất ngờ đẩy chúng tôi lùi về sau.

Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi nhìn xuống chân mình và thấy một vòng tròn tím phát sáng rực rỡ, bắt đầu hút chúng tôi vào bên trong. Mẹ! Bà đã dùng toàn bộ sức mạnh còn sót lại để cứu lấy chúng tôi. Những sợi dây phép thuật mọc lên từ lòng đất, quấn chặt lấy sinh vật kia, bùng cháy và biến nó thành tro trong chớp mắt.

Tôi nhìn về phía mẹ, thấy bà mỉm cười yếu ớt, hạnh phúc vì đã cứu được chúng tôi. Đôi tay bà buông thõng, cây trượng của bà lăn ra khỏi tay và vỡ tan trên nền đất, những mảnh vỡ bay tứ tung. Ngay lúc đó, sinh vật kia nhìn xuống mẹ, vẻ mặt của nó trở nên hung tợn. Nó nhấc thanh kiếm lên, giáng mạnh xuống.

Từ đâu đó, bố tôi đột ngột vùng dậy. Ông đã dồn hết sức lực còn lại để tung ra đòn cuối cùng, nhưng sinh vật đó chỉ khựng lại trong giây lát. Trước khi bố tôi kịp làm gì, cơ thể ông đột ngột tách ra. Sinh vật kia giơ cao thanh kiếm bạc sáng loáng và chém xuống.

Đôi mắt của nó không buông tha, nhìn thẳng về phía chúng tôi, đầy nguy hiểm và thách thức. Tôi chỉ biết ôm chặt lấy chị Duyên, cả hai chúng tôi run rẩy trong sợ hãi, nước mắt của chị hòa cùng những tiếng nấc nghẹn ngào. Vòng tròn tím quanh chúng tôi rực sáng, dần cuốn chúng tôi vào trong. Mọi thứ trở nên mờ nhạt, nhưng ngay trước khi mất ý thức, tôi vẫn kịp bắt gặp ánh mắt của sinh vật đó, đượm đầy sự đe dọa, như thể sự kết thúc này chỉ mới là khởi đầu.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play