Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(HiếuAn/HieuGav) THUẬN THEO

Câu chuyện vừa qua

t/g
t/g
Lần đầu mình viết, có sai sót gì mong mn góp ý nhẹ nhàng.
_____
Hoàng Tổng và phu nhân của mình kết hôn với nhau đã hơn 5 năm vẫn chưa có con. Họ đã quyết định nhận con nuôi ở viện mồ côi. Không biết có quá trùng hợp, ngày họ đến thì cô nhi viện vừa mới nhận vào một em bé khoảng một hai tháng tuổi có tên là Đặng Thành An.
Khi biết tin ấy, họ nghĩ rằng đây chắc hẳn là cái duyên của họ nên nhanh chóng đưa quyết định nhận nuôi cậu.
Thành An thực chất là một tiểu thiếu gia của Đặng gia, cha cậu cũng là chủ tịch của tập đoàn BA - nằm trong top 5 của quốc gia.
Ông và vợ mình biết nhau từ thuở nhỏ; lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, họ hứa cho đến lúc có đủ tài chính do mình tạo ra sẽ tay trong tay về chung mái nhà, khi vừa tròn đôi mươi. Họ cùng nhau nỗ lực gậy dựng nên một công ty nhỏ vào lúc 22 tuổi; trong 4 năm tiếp theo nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình từ những người bạn thân mà phát triển thành một tập đoàn lớn mạnh. Năm 26 tuổi, đúng như lời hẹn ước năm xưa, ông bà Đặng nắm tay nhau vào lễ đường, xây dựng cho mình một gia đình nhỏ, đón đứa con đầu lòng vào 2 năm sau đó.
//hành động// "suy nghĩ" [nói nhỏ] !!! khẩn cấp NÓI LỚN
Cách tiệc đầy tháng của Thành An một tuần thì mọi chuyện bất đầu ập đến.
Mẹ cậu đang cùng quản gia bàn bạc để tạo ra một bữa tiệc thật hoành tráng dành cho cậu..thì nghe được tin dữ.
Đa nhân vật (nam)
Đa nhân vật (nam)
Thưa phu nhân!!!//gấp gáp, mặt vô cùng hoảng hốt//
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
Có chuyện gì mà gấp vậy?//điềm tĩnh// Cậu thở đi đã//dịu dàng//
Đa nhân vật (nam)
Đa nhân vật (nam)
Tập... tập đoàn//thở gấp// đã ... bị bán rồi thưa phu nhân.
Đoảng
Bà đang rót trà cho hắn thì nghe tin như sét đánh, tay bà run lên chẳng cầm nổi chiếc tách, nó rơi xuống vỡ vụ như tâm trí lúc này của bà.
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
Cậu... cậu...//tay run lẩy bẩy đặt lên vai hắn// tập đoàn bị bán rồi sao? //nước mắt bất giác tuôn không ngừng//
Dù bà thừa biết đây chẳng phải nghe nhầm, nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
Ngoài Thành An, tập đoàn BA cũng như là đứa con tinh thần của ông bà Đặng, mất công ty chẳng khác nào mất con. Tim bà đau quặng thắt, không còn sức đứng vững mà ngồi sụp xuống nền gạch lạnh.
Quản gia và hắn thấy bà như thế nhanh chóng đỡ bà ngồi lên ghế rồi khuyên nhủ.
Đa nhân vật (nam)
Đa nhân vật (nam)
Quản gia: bà chủ bà bình tĩnh đã chúng ta đợi ông chủ về hỏi rõ mọi chuyện được không?//ân cần khuyên nhủ, tay xoa xoa lưng trấn án//
_____
Hai tiếng sau.
Bà Vân ngồi im lặng không chút cử chỉ, mắt luôn hướng ra cửa trông ngóng chồng về, gương mặt bà lấm đầy nước mắt.
Vừa nghe thấy tiếng xe đổ trước cổng bà liền chạy vụt ra sân, chẳng để ý sức khỏe vừa sinh xong, thấy bóng dáng chồng mình xuống xe liền bước tới ôm chầm như muốn che chở cũng như an ủi vết thương của ông.
Ông Đặng bần thần dìu bà cùng vào nhà, dáng vẻ của cặp vợ chồng chừng 30 lúc này chẳng khác bao nhiêu so với đôi ông bà cụ ngoài 70. Bước chân họ nặng trĩu, vẻ mặt tiều tụy.
Công ty ông bị bán bất đắc dĩ là do người ta bầy mưu hãm hại trong thời gian dài. Họ sợ ông lấy đi mối mai, vị trí đứng trên thương trường sau này của chúng nên đã vạch kết hoạch từ lâu. Ông cũng bắt đầu nghi ngờ công ty có tay sai của chúng và tiến hành điều tra trước khi đám cưới diễn ra hơn 8 tháng nhưng manh mối đều bị chặn vào phút chót.
Công ty bị ép bán để đền hợp đồng cho các đối tác và còn phải đền bù một khoảng lớn tiền dự án bị lộ trước thời gian công bố.
An Bình (Ba An)
An Bình (Ba An)
//ngồi lặng người một lúc rồi cất tiếng// Mình phải bán căn nhà này đi thôi...
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
//Ngạc nhiên// anh nói sao chứ? Sao lại bán nhà? Rõ ràng số tiền mình còn dư để đền bù mà //hoảng loạn//
An Bình (Ba An)
An Bình (Ba An)
//Vô nhẹ vai bà// Em, bình tĩnh... bình tĩnh lại... Nghe anh nói trước đã...
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
//Cố gắng hít thở sâu// Được rồi anh nói em nghe đi, bán công ty bán luôn nhà rồi sau này ra sao?
An Bình (Ba An)
An Bình (Ba An)
Bán nhà để đền bù, mình dọn đi nơi khác tìm kiếm nơi yên tĩnh tránh xa cuộc sống đầy mưu kế này, cũng là cách giúp con mình bình an lớn lên.
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
//Tập trung nghe ông phân trần// Nhưng sao có con mình??
An Bình (Ba An)
An Bình (Ba An)
Anh sợ họ không dừng lại đâu trừ khi mình tán gia bại sản. Trường hợp xấu hơn ta không toàn mạng... //buồn rầu//
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
//hoảng hốt//
An Bình (Ba An)
An Bình (Ba An)
Anh nghĩ tài sản mình tích góp gửi trong ngân hàng sẽ để lại cho An An. Anh sẽ viết di chúc để có chuyện gì xảy ra với chúng ta thì tài sản đã được quyết là đưa cho con hoặc đóng góp từ thiện.
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
Được... được... //giọng run run, cố gắng cất lời//
An Bình (Ba An)
An Bình (Ba An)
Tương lai nó muốn dựng lại công ty cũng được, tùy nó phân xử... //ông thở dài một hơi//
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
//nắm tay ông xoa xoa// em được bên anh, thấy con hạnh phúc thì vất vả đến đâu cũng chẳng sợ //rưng rưng// chỉ là... là tiếc cho sự giúp đỡ mấy đứa bạn... giờ trở thành số 0 rồi...
Hai vợ chồng ôm lấy nhau, tay vỗ về như an ủi.
Oa...ooa...aaa....
Tiếng khóc của đứa trẻ làm không khí tĩnh lặng bị phá vỡ. Bảo mẫu ẵm đứa bé ấy đến cạnh ba mẹ nó. Họ đỡ lấy, nâng niu như viên ngọc, bất chợt cảm thấy như vậy đã đủ hạnh phúc. An An của họ nằm yên ắng trong vòng tay ấm áp của tình yêu gia đình.
____
Ông Bình nhờ quản gia lo liệu việc bán nhà và làm giấy tờ di chúc giúp. Ngay buổi hôm đó ông bà Đặng sắp xếp đồ đạc để di chuyển sang chỗ ở khác tạm mấy hôm để tránh việc bên đối phương đến đòi kia nọ.
Chẳng hiểu đâu ra mà nhà mới rao bán chưa được 1 ngày đã có người đến mua, nực cười thay họ ép giá đến cùng, giá căn nhà sau mọi thủ tục vừa đủ để đền dự án. Vì chẳng muốn phiền hà, đợi chờ nữa ông Bình chấp nhận để mọi chuyện nhanh chóng giải quyết.
Sau hai tuần mọi việc cũng xong xuôi.
Tiệc đầy tháng của Thành An cũng chỉ làm vài nghi thức cần thiết rồi thôi.
_____
Hôm nay ông Đặng quyết đưa gia đình đi ra ngoại ô chơi, sẵn tiện tìm nơi ở mới tại đó.
Gần đây tâm trạng bà Vân đã tốt lên, nhưng từ hôm kia khi nghe chồng mình có ý đưa cả nhà đi chơi liền đau đáu trong lòng.
|Phòng An An|
Đa nhân vật (nữ)
Đa nhân vật (nữ)
Bảo mẫu: //bế An đung đưa nhẹ nhàng// An An ngoan... ngoan nha~
Đặng Thành An
Đặng Thành An
(sơ sinh): //cười tươi rối//
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
//bước vào// hai dì cháu xong chưa nè //cười tươi//
Đa nhân vật (nữ)
Đa nhân vật (nữ)
Bảo mẫu: Dạ rồi ạ //đưa An qua cho bà//
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
//bồng lấy cậu// An An vui quá nè. //Nhìn bảo mẫu// Chị à... tôi có chuyện muốn nói... //ấp úng//
_____
t/g
t/g
Chuyện chỉ là tưởng tượng của t/g đọc cho vui thôi nha mn.

Câu chuyện vừa qua 2

t/g
t/g
Truyện chỉ là tưởng tượng của t/g.
_____
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
//cảm thấy bất an// Có gì bà cứ nói//cười nhẹ//
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
Thật ra tôi cứ lo An An//lo lắng//
Tay bà vỗ vỗ lên giường, ý nói dì Nguyệt đến ngồi cạnh mình.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Sao bà lại cảm thấy như thế ạ? //ngồi cạnh bà//
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
//quay sang nhìn dì// Tui cứ cảm giác sẽ có chuyện xui rủi sẽ xảy ra //bấn loạn//
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
//cầm lấy tay dì// Dì làm ơn... làm ơn... //giọng rưng rưng//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
//xoa lưng an ủi// bà bình tĩnh rồi nói ạ.
Mai Vân (Mẹ An)
Mai Vân (Mẹ An)
Dì hứa với tôi... nếu có chuyện gì nhất quyết bảo vệ An An được không?//van xin//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
//cười dịu dàng// Bà cứ yên tâm, bảo vệ cậu chủ là trách nhiệm của tôi mà, bỏ mạng tôi cũng dám mà, bà yên tâm.
Câu nói mang trách nhiệm nặng nề ấy sao qua giọng của dì lại có thể nhẹ nhàng đến vậy.
Dì Nguyệt được mẹ của cậu nhận làm giúp việc khi mới vừa kết hôn; sau khi bà Vân mang thai thì dì là người chăm sóc đặc biệt cho bà và là bảo mẫu khi cậu ra đời. Dì là người mà bà Vân tin tưởng nhất, dì cũng biết bà chủ đặt lòng tin lớn và dành nhiều sự quý mến ở mình, nên bước vào Đặng gia luôn toàn tâm toàn lực phục vụ cho ông bà.
Nếu có thế mạng cho cậu chủ nhỏ thì đối với dì là điều không cần phải cân nhắc, dù sao dì cũng như mẹ đỡ đầu của cậu.
_____
An Bình (Ba An)
An Bình (Ba An)
MỌI NGƯỜI ƠI, NHANH LÊN NÀO!
Ông Bình từ phòng khách gọi lớn, thúc giục cả nhà.
Bà Vân ẵm An An trên tay cùng với bảo mẫu bước chậm trãi xuống lầu. Người bà trùm kín, mặc quần áo tay dài, thêm cái áo khoác, vớ rồi thêm khăn choàng đầu.
Thật ra nói đi chơi là vậy nhưng chỉ là đi đến khám bệnh cho An (gần đây An bị sốt) rồi dạo mấy vòng ở ngoại ô mà thôi.
An Bình (Ba An)
An Bình (Ba An)
//chạy đến dịu vợ ân cần// //nhìn sang cậu// Đi thôi nào An An của ba.
Rồi cả nhà ba người cùng bảo mẫu và quản gia trên chiếc xe hơi bảy chỗ ổn định vị trí. Chuyến đi bắt đầu với linh cảm chẳng lành của bà Vân. Trên xe rôm rã tiếng cười giỡn nhưng bà cứ mãi thấy bất an, im lặng tập trung nhìn phía trước kính xe đảo rồi lại mắt liên tục xung quanh. Chiếc xe bon bon hướng đến bệnh viện...
ĐÙNG
Một vụ va chạm xảy ra.
Chiếc xe chở hàng từ đâu lao tới đối diện xe họ khi đang dừng đèn đỏ. Người dân xung quanh nháo nhào, la lớn kêu giúp đỡ, 'GỌI CẤP CỨU MAU LÊN'...
Trước lúc chiếc xe lao đến bà Vân nhận ra đều gì đó liền quay sang ôm chặt lấy bảo mẫu (dì Nguyệt bế An và bà Vân ngồi hàng ghế giữa).
_____
Sau một khoảng thời gian mê man, dì Nguyệt tỉnh dậy.
Đầu còn đau nhẹ, chân tay băng bó vài chỗ có lẽ vết thương của dì không đến nỗi nào.
Dì quan sát kĩ xung quanh căn phòng, nó yên ắng đến khó chịu.
Bất chợt nhận ra điều gì đó dì nhấn nút gọi bác sĩ liên hồi.
Bác sĩ
Bác sĩ
//chạy đến gấp gáp// Bệnh nhân có vấn đề gì?!!!
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Tôi không sao, tôi chỉ muốn hỏi tình hình của ông bà chủ và cậu chủ như thế nào thôi!!!
Bác sĩ
Bác sĩ
Ý cô là những người trong vụ tai nạn xe với cô?//giọng trầm xuống//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Đúng... đúng... //giọng hối thúc//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Họ sao rồi?
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Nặng lắm không? //bước xuống giường, nắm chặt tay bác sĩ//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Họ nằm phòng nào? Tôi đến thăm họ được chứ? //trở nên hoảng loạn//
Bác sĩ
Bác sĩ
//đỡ dì ngồi lên giường// 2 người đàn ông và một người phụ nữ đã không thể cứu được.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Hả!!! //sốc đến tuôn nước mắt//
Bác sĩ
Bác sĩ
Khi họ được đưa đến bệnh viện thì tim ngừng đập khá lâu rồi//thương tiếc//
Bác sĩ
Bác sĩ
Cô rất may mắn khi chỉ bị vài vết thương nhẹ, có lẽ vì được người phụ nữ kia che chắn nên không ảnh hưởng nhiều chỉ là do quá hoảng nên ngất đi...
Bác sĩ
Bác sĩ
Còn đứa bé...
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Đứa bé?!!!//ngước mặt nhìn chằm chằm vào anh//
Từ lúc nghe bác sĩ nói ông bà chủ mất Nguyệt đau sót, mất hết bình tĩnh, hai tai như bị ù không nghe thấy gì nữa nhưng nghe đến hai từ 'Đứa bé' thì choàng tỉnh...
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Cậu chủ ổn không? //nước mắt rơi lả chả//
Bác sĩ
Bác sĩ
Đứa bé đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vì mới một tháng rưỡi mà còn bị sốt nên tình trạng bất ổn hơn. Mấy hôm nay được các cô ý tá tận tình chăm sóc nên cũng đã ổn định hơn rồi cô có thể đến thăm.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Vậy bây giờ tôi vào liền được không //đứng bật dậy//
Bác sĩ
Bác sĩ
//giữ chặt tay cô// Khoan đã... để tôi kiểm tra lại các chỉ số sức khỏe cho cô rồi coi hãy đến đó.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Được, anh nhanh nhanh giúp tôi //khóc nấc lên//
Công ty lớn Đặng thị tiêu tàn sáp nhập vào tập đoàn ... thị, căn biệt thự giờ cũng là của người ta, vợ chồng Đặng gia vừa chấp nhận cuộc sống mới chưa được bao lâu cũng tạm biệt thế giới này. "Cậu chủ nhỏ của dì phải làm sao đây."
Hàng ngàn suy nghĩ tiêu cực chạy trong đầu của Nguyệt, ẵm cậu chủ đang ngoan ngoãn nằm trên tay mà lòng chua xót.
Nguyệt thương An lắm không muốn cậu lớn lên trong cái hoàn cảnh éo le, bản thân dì chỉ một mình nơi thành thị này không thể nuôi dưỡng cậu đàng hoàng. Nghĩ tới nghĩ lui mà khóc ròng mấy hôm. Ông bà chủ đã để lại căn hộ đang sống tạm cho dì từ lúc mua nó, dì quyết định bán nó đi để lo tang lễ cho ông bà, chăm đỡ An trước.
_____
Sau khi được xuất viện, lo xong tang cho ông bà thì quyết về quê cùng người nhà chăm sóc cậu chủ.
Trên đường đi Nguyệt có tạt ngang vào một cô nhi viện, dì định là sẽ xin ở đây ít bữa học hỏi cách chăm sóc trẻ nhỏ và tìm cách liên lạc với người thân.
Bất ngờ thay sau hai hôm dì ở đó thì Hoàng gia đến.
Hoàng gia là một trong những người bạn đã giúp đỡ cho Đặng gia, Hoàng thị góp công rất lớn cho sự lớn mạnh của nó.
Họ cũng thường xuyên đến thăm Đặng gia mấy lần nên dì rất nhanh nhận ra họ.
Một ý định loét lên trong đầu Nguyệt.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
"Nếu Hoàng gia là người tốt, thì họ có thể chăm sóc tốt cho cậu chủ nhà mình rồi, cậu chủ sẽ có cuộc sống hạnh phúc, không cần chịu khổ với tôi." //mắt ngấn lệ//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
(sơ sinh): Oa..oa... //khóc quấy vì đói//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
//dỗ dành// An An ngoan... An đừng khóc dì pha sữa cho con~ ngoan nào~
Đặng Thành An
Đặng Thành An
...
Nghe thấy tiếng trẻ nhỏ khóc ông bà Hoàng theo đó mà bước đến, thấy dì Nguyệt đang bồng cậu cũng khá bất ngờ, họ liền rạo bước nhanh đến mà hỏi thăm.
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Sao dì lại ở đây?
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Chào Chủ tịch Hoàng //chào kính trọng//
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Đây là An An phải không?
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Dạ vâng thưa phu nhân.
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Tại sao bé nó ở đây? Ông bạn tui ra sao rồi vậy? //có chút lo lắng//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Thật ra... ông bà chủ tôi mất rồi //nức nở//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Hai người không nghe chuyện gì sao?
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Sao chứ?!!!
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Chúng tôi chẳng thấy tin tức gì cả chỉ biết tập đoàn bị bán đi thôi?//tiếc nuối//
Có lẽ tin tức về vụ tai nạn đã bị ém lại. Nhưng TẠI SAO?
Dì Nguyệt kể lại vụ việc cho họ.
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Ôi trời... bạn với nhau mà mày đi tao chẳng hay gì cả... //cười chua xót//
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
//xoa lưng an ủi chồng// Vậy chị tính gửi An vô đây sao? //có chút không vui//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
K-không... bà đừng hiểu lầm tôi vô đây học một số thứ để chăm cậu chủ thôi, tôi không dám để cậu ở đây đâu //gấp gáp giải thích//
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Được rồi, tôi tin chị //cười nhẹ//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
//gượng cười//
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hay em à//quay sang nhìn vợ// mình nhận An làm con nuôi đi. Nó cũng là con bạn thân mình mà...
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Ờ ha... vậy đi dù gì gặp hôm nay cũng là cái duyên nếu mà đi sớm hơn hay trễ hơn mấy ngày thì có lẽ cũng không biết chuyện gì rồi.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ông bà nhận cậu chủ thật sao... thật ạ?//vui mừng đến phát khóc//
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Không dối... tôi sẽ đưa An An về chăm sóc tận tình, yêu thương hết mực, chị yên tâm! //cười nhẹ//
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Nếu muốn chị có thể theo chúng tôi, đến Hoàng gia cùng chăm sóc An An.
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Được vậy thì tốt quá tôi cảm ơn ông bà nhiều //cúi người cảm tạ liên tục//
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Rồi... rồi chúng ta đi thôi
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tôi bế An một chút //dang tay//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Dạ đây //nhẹ nhàng đưa qua//
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
//nâng niu bồng lấy// An An đáng yêu quá, ngoan nào chúng ta về nhà thôi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
(sơ sinh): //dường như cảm nhận được sự chân thành nên không khóc khi bà Mai ẵm//

Một gia đình mới

|Biệt thự Hoàng gia|
Dì Nguyệt ngỡ ngàng trước sự to lớn và hoành tráng của nó. Căn biệt thự to dường như gấp đôi so với nhà Đặng gia. Lòng dì cảm thấy vui hẳn, vì nếu cậu được nuôi dưỡng trong gia tộc tài giỏi lại giàu có thì sẽ không phải lo nghĩ gì nữa.
Nước mắt dì rơi nữa rồi nhưng lần này là cảm giác hạnh phúc thay cho An An của dì.
All
All
Người hầu: Chào mừng ông bà chủ trở về//cuối chào kính cẩn//
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Được rồi. Mọi người vào trong sắp xếp căn phòng thật tốt cho dì ấy //đưa tay sang Nguyệt// và từ nay dì ấy là bảo mẫu của cậu chủ nhỏ nhà ta //đưa tay sang An//
All
All
Chào mừng cậu chủ nhỏ //vỗ tay chào đón//
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Nhớ phải đối đãi tốt với dì Nguyệt...nghe rõ chưa.
All
All
VÂNG Ạ.
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Mọi người làm việc của mình đi //xua tay ra hiệu//.
All
All
Dạ!
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Dì ngồi đi //kéo dì vào ghế//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
//ngượng ngùng// Dạ không cần đâu, tôi đứng được rồi thưa bà.
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tch- ngồi xuống đi, tôi biết bạn tôi quý dì lắm không phải ngại gì hết//kéo dì lại//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Vâng...vâng...//ngồi cạnh bà Mai//
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Khự... khự... //giọng trở nên nghiêm túc// tôi quyết định sẽ không thay tên đổi họ An An. Thằng bé sẽ được biết rõ về thân phận của mình, nó có quyền lựa chọn con đường nó đi khi đủ 18 tuổi. Hoàng gia vẫn sẽ giúp đỡ khi nó cần.
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Đúng đó... tội nghiệp cho An An //đua đưa nhẹ cho cậu dễ ngủ//
(Trước khi lên xe dì Nguyệt đã kịp pha sữa cho cậu uống rồi.)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Tôi sẽ cho người âm thầm đều tra mọi chuyện.
Ông Hoàng cho gọi vị thám tử riêng của mình vào và dặn dò.
Phúc Thịnh
Phúc Thịnh
//lịch lãm bước vào// Ông cho gọi tôi!
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Cậu hãy điều tra giúp tôi vụ việc của Đặng thị và cả tai nạn "yên lặng" của họ.
Phúc Thịnh
Phúc Thịnh
Vâng, thưa ông!
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Dù cuộc khủng hoảng vừa rồi của tập đoàn Đặng thị không ảnh hưởng quá nhiều đến Hoàng thị nhưng cũng không phải không liên quan, nếu trong quá trình điều tra có bị lộ thì cứ lấy danh của Hoàng gia, tôi sẽ chịu trách nhiệm giải thích //mặt nghiêm nghị//
Phúc Thịnh
Phúc Thịnh
Rõ thưa ông //cúi chào rồi rời đi//
Đa nhân vật (nữ)
Đa nhân vật (nữ)
Người hầu: thưa ông phòng đã chuẩn bị xong ạ.
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Được rồi dì đưa An An lên phòng nghỉ ngơi nhé //cười nhẹ//
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
Ánh Nguyệt (bảo mẫu)
//Đỡ lấy cậu// Vậy tôi lên phòng trước ạ //rời đi//
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Anh phải cố gắng làm rõ mọi chuyện đó, không để họ chịu oan ức được //rưng rưng//
Sau khi dì ẵm cậu lên phòng rồi bà Mai mới dám tuôn rào cảm xúc đau thương.
Họ không phải trưởng thành từ bé cùng nhau nhưng lại luôn bên nhau như gia đình.
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Hoàng Đức Minh (ba Duy)
Tin anh... mọi chuyện xấu xa của bọn chúng rồi cũng sẽ bị vạch trần thôi //ôm lấy bà an ủi//
____
Thành An được ông bà Hoàng chăm sóc vô cùng kĩ lưỡng, chuẩn bị phòng riêng cho cậu, họ còn bỏ thời gian ra nghiên cứu cách chơi với trẻ sao cho phù hợp, ân cần hỏi thăm tình hình mỗi ngày của cậu sau khi đi làm về. Thật là một gia đình ấm áp và hạnh phúc.
Hơn năm sau, bà Mai mang thai ai nấy đều vui mừng.
Thành An đã hơn 1 tuổi
Mỗi ngày thấy bà Mau về liền nắm lấy tay Nguyệt lon ton chạy đến mừng bà về.
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
//Bồng cậu lên// An An ngoan~ hôm nay con chơi gì nè có vui không?~ //dịu dàng hỏi than//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
(1 tuổi): V-vui... ạ~
All
All
//bật cười trước cách nói chuyện đáng yêu của cậu//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
(1 tuổi): hi...hi~
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
Tuyết Mai (Mẹ Duy)
//xoa đầu cậu// mai ngày nghỉ chúng ta cùng nhau đi chơi nhé?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
(1 tuổi): Dạ..~//cười tươi//
Cậu lấy tay xoa bụng bà như cũng muốn rủ đứa em đi cùng.
____
Năm Thành An 2 tuổi Đức Duy cũng chào đời.
Ngày đến thăm Duy cậu nói "em bé~" với chất giọng không thể nào đáng yêu hơn. Cả phòng cười phá lên trước chất giọng ngọt của cậu.
____
Tình thương ông Minh và bà Mai dành cho cậu chưa bao giờ phai đi dù có Đức Duy.
Ông Minh luôn dạy bảo hai anh em phải yêu thương nhau đùm bọc cho nhau.
Bước ra đường Thành An có thể là anh lớn nhưng về nhà thì phải xem lại vai vế này thôi!
Dù lớn hơn Duy hai tuổi nhưng đôi lúc cậu vẫn nhõng nhẽo hơn đến cả đứa em phải dỗ dành. Nhiều lúc lại tự hỏi ai mới là kẻ cần phải trưởng thành hơn, ai mới là em út trong nhà.
____
Vào năm Thành An lên lớp 4 ông Minh đã bắt đầu nói cho cậu biết thân phận của mình.
Ông không nói hết một lúc, ông sợ cậu không hiểu hết mà lại làm tinh thần cậu bị tổn thương. Sau mỗi năm ông sẽ nói thêm cho cậu về thông tin của Đặng gia nhưng chắc chắn việc gia đình bị hại đến mất mạng vẫn sẽ để đến lúc cậu thật sự trưởng thành trong suy nghĩ sẽ nói.
Ông bà Hoàng luôn tâm sự và dặn dò cậu không sợ sệt, tủi thân trước lời trêu ghẹo của các bạn; họ biết sẽ không thể tránh được nó mãi những lời nói vô tư hay cố ý của đám trẻ lại như con dao đâm sâu vào vết thương con người ta.
Họ cũng luôn nhắc nhớ cho cậu về sự tài giỏi, bản lĩnh và đầy ý chí của cha mẹ cậu.
Nhờ sự quan tâm dạy dỗ ân tình từ Hoàng gia và chăm sóc ân cần của dì Nguyệt, Thành An chưa bao giờ cô đơn hay suy nghĩ buồn bã về hoàn cảnh của mình, tự hào khi có mọi người bên cạnh và không bị tiêu cực trước lời đùa cợt của bạn bè.
____
Được nuôi dạy trong gia tộc giàu có nhưng Duy và An không kiêu ngạo, ngang ngược mà rất thân thiện, dễ thương nữa.
'Hai thiếu gia nhà Hoàng rất giỏi, lại rất tốt bụng'
'Thành An DỄ THƯƠNG lắm'
'Đức Duy - ĐẸP TRAI QUÁ'
_____
CẤP 3
Thành An bây giờ đã học lớp 12 và Đức Duy bước vào lớp 10.
|Trường THPT NTCN|
Giờ ra chơi.
Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của Duy, chuông vừa reo lên cậu đã lon ton chạy ùa lên khu vực khối 12 để kiếm bóng dáng của anh 2.
|12A1|
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh An ơi~ //ló đầu vào cửa lớp//
Thành An đang tập trung giảng bài cho một bạn nữ cùng bàn nghe thấy tiếng gọi ngọt sớt đó thì liền nhận ra cậu em trai đang có ý nhõng nhẽo.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//Ngước đầu nhìn ra cửa// Anh đây //đưa tay lên ra hiệu//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đợi anh lát nhé.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng! //vui vẻ đứng đợi//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//Quay sang nhìn cô bạn// Cậu còn chỗ nào chưa ổn không? //nhẹ nhàng //
Đa nhân vật (nữ)
Đa nhân vật (nữ)
À... tớ hiểu hết rồi cảm ơn cậu... may mà Thầy sắp xếp cho mình ngồi chung với Thành An đó //ngượng mộ//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không có gì đâu. Vậy tớ đi trước nhé //đứng dậy bước ra//
Duy đứng ngoài cửa đợi An chưa đầy 3 phút nữa mà đã hớp hồn của biết bao người, gương mặt thanh tú lại thêm nụ cười tỏa nắng ai nhìn vào cũng xiu lòng.
'Đẹp xỉu'
'Nhóc này lớp nào vậy? đẹp ch*t người rồi'
Và có một nam nhân đứng gần đó, tựa một bên người vào cánh cửa ngắm em đắm đuối. Trong đầu cậu học sinh ấy nảy ra hàng vạn lời khen trước nhan sắc tuyệt mỹ này nhưng tóm gọn là SIÊU ĐẸP TRAI.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Đúng là đẹp thật"//nhìn chằm chằm//
Đa nhân vật (nam)
Đa nhân vật (nam)
Em nào làm nó như thế được vậy? //đùa cợt// //hướng mắt tìm người//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//vồ vai Duy// Anh An đây, tìm anh chi vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đi ăn nha.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không kết bạn rồi cùng nhau đi, chạy lên kiếm anh cũng hết giờ mà //chọc ghẹo//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bạn hả? Quen sau đi, giờ đi ăn, em đói~
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy đi thôi! Ăn cơm gà chịu không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ //rạng rỡ//
Từ lúc An An ra nói chuyện với Duy thì tên kia đen mặt tối thui.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Cười cười nói nói? Người yêu sao?" //có chút ghen tị//
Đa nhân vật (nam)
Đa nhân vật (nam)
Có đi không thì bảo?//vỗ vai Quang Anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đ-Đi... đi ăn //đi gấp gáp//
Vậy là cả bọn kéo nhau xuống canteen mà quên rằng cái ý định lúc đầu phải làm gì.
Haiz...
Đẹp quá cũng là cái tội phải không Đức Duy?
____
t/g
t/g
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play