Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DươngCapRhy] Hừng Đông

1.

Năm 2035
Kho hàng bỏ hoang, ngoại ô thành phố
Âm thanh ồn ào của súng và tiếng bước chân hỗn loạn vang lên
Thuộc hạ
Thuộc hạ
/báo cáo qua bộ đàm/
Thuộc hạ
Thuộc hạ
Boss, chúng ta bị bao vây
Thuộc hạ
Thuộc hạ
Số lượng gấp đôi dự kiến
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ánh mắt sắc bén/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gọi viện trợ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tất cả rút lui theo hướng Tây
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao sẽ cầm chân chúng
Thuộc hạ
Thuộc hạ
Nhưng boss...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/quát lớn/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Làm theo lệnh
Tiếng súng vang lên dữ dội. Đức Duy lui dần về phía sau, vừa bắn trả vừa quan sát tình hình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không đúng... Sao bọn chúng lại biết được chính xác toàn bộ lộ trình /lẩm bẩm
Đột ngột, một tiếng nổ lớn vang lên từ cổng chính, khói bốc lên mù mịt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/bị ép lui về sau bên trong/
Kẻ thù
Kẻ thù
/mỉa mai từ xa/
Kẻ thù
Kẻ thù
Ông trùm nổi tiếng của chúng ta đây rồi
Kẻ thù
Kẻ thù
Sao lại có một mình thế này
Kẻ thù
Kẻ thù
Định chơi trò anh hùng cô độc à
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/lắng nghe/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/chĩa súng về nơi phát ra âm thanh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
M là ai
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai dám bán đứng t
Kẻ thù
Kẻ thù
/cười phá lên/
Kẻ thù
Kẻ thù
Bán đứng?
Kẻ thù
Kẻ thù
M nghĩ ai sẽ trung thành với một kẻ không coi ai ra gì
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ánh mắt tối lại/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
T không cần lòng trung thành của kẻ yếu
Duy tiếp tục giao chiến nhưng kẻ thù ngày một áp sát. Khi anh định rút lui, cánh cửa phía sau bất ngờ mở ra
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/bước ra từ bóng tối/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Nếu ông đang tìm kẻ phản bội...thì không cần tìm nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/dừng lại/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngạc nhiên/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dương...?
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/xuất hiện phía sau Dương/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Thế nào ba, bất ngờ không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/chỉ súng về phía hai người/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/tay khẽ run/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hai đứa...đang làm gì ở đây chứ
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/mỉa mai/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Làm điều ông xứng đáng phải nhận
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhíu mày/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nén giận/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...Hai đứa là người đứng sau tất cả?
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Thật ngạc nhiên khi ông vẫn không nhận ra cho đến giờ phút này
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Ông đã từng tự hỏi tại sao chúng tôi lại làm thế không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/tức giận/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
T đưa bọn m ra khỏi cô nhi viện, và đây là cách bọn m trả lại t à
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
T vậy mà lại...coi hai con sói mắt trắng tụi m là gia đình
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Ông nghĩ ông còn xứng nhắc tới hai chữ "gia đình" trước mặt bọn tôi à
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Gia đình? /tức cười/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Một gia đình mà chẳng ai thèm nhìn mặt nhau, một gia đình nơi chúng tôi bị vứt cho người khác chăm sóc, mặc người ta khinh rẻ
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Ông rõ ràng là cha nuôi, lại chưa từng quan tâm tới hai bọn tôi dù chỉ một lần
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Còn chúng tôi, rõ ràng trên danh nghĩa có cha, lại phải sống như những đứa con hoang vậy
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Có một người cha nuôi như ông, thà rằng cho bọn tôi sống ở cô nhi viện suốt đời còn hơn /hét lên/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhìn bọn họ với ánh mắt đau xót/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Đừng giả vờ nữa
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Ông nhận nuôi tụi này, chẳng phải là để làm đẹp hình ảnh của mình hay sao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhìn thẳng vào mắt Dương/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta không phủ nhận. Ban đầu, đúng là ta nhận nuôi hai đứa với mục đích khác
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng từ khi kí vào giấy nhận nuôi, ta thực sự đã coi hai đứa là con, chưa từng để hai đứa thiếu thốn thứ gì
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/vỡ oà/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Chúng tôi không cần mấy thứ đó
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Ông cần ông làm tròn trách nhiệm của người cha kìa
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
10 năm rồi, ông đã bao giờ xuất hiện trong cái cụm từ "gia đình" mà ông nói không? CHƯA TỪNG
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/cắt ngang/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/giọng đầy giận dữ/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Biết không
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Ban đầu, tôi cũng từng muốn tin tưởng ông
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Nhưng lần nào? Lần nào ông cũng làm tôi thất vọng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/hạ thấp giọng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dương, Quang Anh...Ta biết mình đã sai
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng làm thế này, có đáng không
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/căm phẫn/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Đáng, rất đáng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/thở dài/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta thừa nhận, ta nợ hai đứa một lời xin lỗi
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Xin lỗi? Chỉ vậy thôi à /phá lên cười chua chát/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Đã quá muộn rồi, ba à
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Anh sẽ phải trả giá
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/nổ súng/
Một viên đạn sượt qua vai Đức Duy, máu bắt đầu chảy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ánh mắt tối sầm/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/giữ đầu súng hướng về phía Dương nhưng không bóp cò/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hai đứa lên kế hoạch bao lâu rồi
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/thản nhiên/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Lâu hơn ông nghĩ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/giọng khàn đi/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy những chuyện ta làm đều là vô nghĩa với hai đứa sao
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/nhìn vào mắt Duy/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/giọng đanh lại/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Đúng
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Và giờ tôi sẽ tự tay chấm dứt tất cả
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/bước lên/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/giơ súng nhắm thẳng vào đầu Duy/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/không hề lùi bước/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ánh mắt ánh lên sự chua xót/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu điều này khiến hai đứa thanh thản hơn...cứ làm đi
Một giây lặng thinh. Tiếng súng vang lên xé toạc không gian yên ắng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngã xuống/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/rời đi/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/rời đi/
____________________________________
Hồi tưởng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Dương, Quang Anh... Nếu có thể làm lại, t chắc chắn sẽ "dạy dỗ" tụi bay đến nơi đến chốn"
Bóng tối đã tàn, hừng đông bắt đầu ló dạng
__________________________________

2.

Năm 2025
Biệt thự của Đức Duy
NovelToon
Phòng ngủ
Ánh sáng đầu ngày len qua rèm cửa sổ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/bật dậy/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/hơi thở nặng nề/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/đưa tay lên chạm vào trán, cảm nhận từng giọt mồ hôi lăn xuống/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mình... còn sống? /lẩm bẩm/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhìn quanh căn phòng quen thuộc/
NovelToon
Chiếc giường lớn với chăn đệm đắt tiền, nội thất gỗ chạm khắc tinh xảo
Không còn cảnh máu me, không còn tiếng súng vang lên trong đầu. Nhưng ký ức về những lời nói cuối cùng của Đăng Dương vẫn vang vọng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nghiến răng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đăng Dương... Quang Anh...
Cốc cốc cốc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vào đi
Quản gia Thành
Quản gia Thành
/bước vào/
Quản gia Thành
Quản gia Thành
Chủ nhân, Đỗ gia đã đến và đang đợi ở bên dưới ạ /thông báo/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta biết rôi
Quản gia Thành
Quản gia Thành
Vậy tôi xin phép ra ngoài ạ
Quản gia Thành
Quản gia Thành
/cúi người/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mà chờ đã...
Quản gia Thành
Quản gia Thành
Ngài còn gì phân phó ạ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm nay là ngày bao nhiêu
Quản gia Thành
Quản gia Thành
Dạ nay là thứ sáu ngày 29 tháng 8 năm 2025 ạ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy là trước hôm nhận nuôi 1 ngày /lẩm bẩm/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta biết rồi, ông lui xuống đi
Quản gia Thành
Quản gia Thành
Tôi xin phép ạ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/rời giường/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/vệ sinh cá nhân/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/thay quần áo/
___________________________________
Thư phòng của Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/xuất hiện/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
NovelToon
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
/đang ngồi tựa lưng trên sofa, hai tay ngả ra sau kê trên thành ghế/
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cuối cùng cũng dậy rồi
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
T tưởng m không định xuống nữa cơ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/liếc Đăng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sáng sớm sang đây làm gì
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
À, định đến nói về vụ nhận nuôi
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ngày mai đúng không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không, chiều nay
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngồi xuống/
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Gì, sao gấp thế
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tưởng kế hoạch là ngày mai cơ mà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại t muốn đi luôn hôm nay
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Sống lại một lần, t đã đặt ra mục tiêu là phải thay đổi kết cục của chính mình. Để làm được điều đó, không thể để những sự kiện cũ tái diễn được"
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Nóng lòng lên chức ba thế hả
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/không trả lời/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nay m sang đây, chắc ko đơn giản chỉ là để bàn chuyện này thôi đâu nhỉ
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tất nhiên rồi
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Lô hàng chúng ta đưa tới Lâm gia sáng nay, đã gặp cướp /nghiêm túc/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cướp??? /bật dậy/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là kẻ nào, đến hàng của Hoàng gia cũng dám táy máy /nghiến răng/
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Vẫn đang cử người đi điều tra
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Chỉ có điều, sau khi không thành công, tất cả những tên có mặt ở đó đều tự s.á.t
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Manh mối cũng vì thế mà bị mất
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/suy nghĩ/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là gia tộc Ruven
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Gia tộc Ruven???
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Sao có thể
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Bọn họ chỉ là một gia tộc cỏn con
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ai cho bọn họ có gan làm chuyện này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng gia vốn không phải là một gia tộc nhỏ bé dễ đụng vào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Để dám ngang nhiên chặn đường cướp hàng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Một, bọn họ phải có quyền lực tương đương chúng ta
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/phân tích/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Theo đó, chỉ có Phạm gia với Bùi gia là có đủ khả năng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế nhưng, Phạm Lưu Tuấn Tài lâu nay chỉ hứng thú với thuốc p.h.i.ệ.n chưa từng có ý định đổi "sân chơi"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn Bùi Anh Tú thì đang nỗ lực tẩy trắng gia tộc, dứt khoát muốn đưa Bùi gia trở về bạch đạo
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nên chắc chắn, sẽ chẳng dại gì mà dây vào vụ này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy nên giả thuyết 1 phá sản
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn giả thuyết tiếp theo
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là bọn họ đang thực sự cần gấp số vũ khí này, nên mới "bí quá hoá liều" mà hành động
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mà hôm trước, t nghe phong phanh rằng tiểu thư Natalie của gia tộc Ruven mới bị bắt cóc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lão gia chủ John chỉ có một đứa con là cô ta, nên vô cùng lo lắng, chạy vạy khắp nơi tìm cách
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
M nghĩ, ai là người bắt cóc cô tiểu thư đó
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
/động não/
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
/nhìn Duy/
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Chẳng lẽ...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/gật đầu/
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Thảo nào t thắc mắc dự án SandSky vốn dĩ gia tộc Ruven đang giành lợi thế, kết quả đến ngày cuối lại quay xe từ bỏ không rõ nguyên do
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Giúp cho tập đoàn Kalis cùng bọn vây cánh một mình độc chiếm cái bảnh ngon
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Hoá ra là bị ép
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Hoá ra bọn chúng vẫn ghi thù việc chúng ta cấm buôn thuốc p.h.i.ệ.n ở Tam giác vàng nên mới bức ép lão John phải cướp lô vũ khí
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đúng vậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thành công thì sẽ khiến Hoàng gia thất hứa với Lâm gia, danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng nếu không bồi thường thích đáng thậm chí sẽ trở mặt thành thù
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thất bại, người bị sờ gáy chính là gia tộc Ruven
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Ném đá giấu tay" vẫn luôn là cách mấy lão già đó hay làm
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
/tức giận/
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Mẹ kiếp
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Giờ t đi đập nát cái tập đoàn Kalis kia
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không được /cản lại/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ở cái giới này, làm gì cũng phải có lí do
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hắc đạo luôn có luật: "Nước sông không phạm nước giếng"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tuy bọn đấy là chủ mưu, nhưng chúng ta không có bằng chứng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không thể tùy tiện ra tay
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Chứ chẳng lẽ nhịn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tất nhiên là không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
M cho người, bí mật liên lạc với lão John đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu Kalis có thể bắt cóc cô tiểu thư đó, thì chúng ta cũng thừa khả năng đưa cô ta về
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
T chắc chắn rằng lão John sẽ chọn hợp tác với Hoàng gia.

3.

Thư phòng của Duy
Hải Đăng vừa rời khỏi, căn phòng trở lại không khí yên tĩnh thường ngày
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngồi trên ghế/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/tay mân mê cây bút máy/
Ánh mắt anh sắc bén như đang suy tính điều gì đó
Một lát sau
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/bấm nút gọi quản gia/
Quản gia Thành
Quản gia Thành
/xuất hiện/
Quản gia Thành
Quản gia Thành
Ông chủ, ngài cần dặn dò gì sao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chiều nay tôi sẽ đến cô nhi viện nhận nuôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chuẩn bị hai căn phòng sạch sẽ, đủ tiện nghi ở tầng 2
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mọi thứ phải hoàn tất trước khi tôi về
Quản gia Thành
Quản gia Thành
"Chẳng phải ông chủ chỉ định nhận nuôi một đứa trẻ thôi sao" /bất ngờ/
Quản gia Thành
Quản gia Thành
/nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc/
Quản gia Thành
Quản gia Thành
Tôi rõ rồi
Quản gia Thành
Quản gia Thành
Tôi sẽ đi phân công người hầu chuẩn bị ngay
Quản gia Thành
Quản gia Thành
Tôi xin phép ạ
Quản gia Thành
Quản gia Thành
/quay lưng rời đi/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/đột nhiên nhớ tới cái gì đó/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chờ đã...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nãy tôi nói nhầm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chú chỉ cần chuẩn bị một căn phòng thôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhớ làm cẩn thận vào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đứa trẻ nhận về dù với mục đích gì thì trên danh nghĩa cũng là con nuôi của tôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không muốn có những tin đồn xấu bên ngoài
Quản gia Thành
Quản gia Thành
Vâng, thưa ông
Cánh cửa phòng đóng lại, để lại Đức Duy ngồi lặng lẽ trong sự im ắng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/chống khuỷu tay lên bàn/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/trầm ngâm/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Bọn họ đều biết ban đầu của mình chỉ định nhận nuôi một đứa trẻ. Kiếp trước, việc mang hai thằng ôn kia về hoàn toàn là ngoài ý muốn"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Dù kiếp này vẫn đưa bọn chúng về, nhưng việc có sẵn hai căn phòng không phải quá trùng hợp sao"
Căn phòng lại một lần nữa chìm vào khoảng không im lặng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/bất giác ngả người ra sau/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/mắt nhìn lên trần nhà/
Trong khoảnh khắc yên tĩnh, ký ức của kiếp trước ùa về trong tâm trí Duy như một cơn sóng dữ.
Hình ảnh hai anh em Quang Anh và Đăng Dương hiện lên rõ ràng: sự lạnh lùng, ánh mắt đầy căm hận và những lời nói cay nghiệt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nghĩ thầm/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Đăng Dương, Quang Anh"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Kiếp trước, đúng là ta đã sai khi quá hời hợt với hai đứa"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Thế nhưng, ta không nghĩ đó lại là nguyên nhân khiến hai đứa trở thành hai con dao sắc bén quay lại đâm vào chính ta"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/siết chặt tay thành nắm đấm/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/lẩm bẩm/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/giọng trầm thấp/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng gia chưa bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta sai, ta sẽ bù đắp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng việc làm của mấy đứa cũng sẽ phải trả giá
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hai đứa, chuẩn bị tinh thần đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta sẽ dạy cho các người biết sống dưới mái nhà này có nghĩa là gì.
_________________________________
Cô nhi viện Ánh Sáng
Hai đứa trẻ ngồi trên chiếc xích đu cũ, ánh nắng len lỏi qua những tán lá, tạo thành những đốm sáng nhỏ trên nền đất
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/lặng lẽ đẩy nhẹ chiếc xích đu/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/nhìn về phía Quang Anh/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/ánh mắt mơ hồ/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Hôm nay đẹp trời nhỉ
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Nhìn khung cảnh này, tự nhiên tao lại nhớ đến... nhiều thứ
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/hơi ngẩng đầu lên/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/ánh mắt thoáng dao động/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nhớ... gì /thăm dò/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/quay sang nhìn Quang Anh/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/ánh mắt sắc lạnh đầy dò xét/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Mày có bao giờ nghĩ, tại sao chúng ta lại có mặt ở đây, trong hoàn cảnh này không
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/thoáng ngừng thở/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/ngồi thẳng người/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/nhìn Dương với vẻ cảnh giác/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Chúng ta bị bỏ rơi nên mới ở cô nhi viện, không phải sao /lẳng lặng/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/bật cười/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Đừng giả ngốc nữa, t biết trước mặt t không phải thằng Quang Anh 10 tuổi
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/im lặng/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Vậy là m cũng trở về
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Tất nhiên
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Sao m nhận ra t
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Cảm giác /thản nhiên/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Chúng ta là anh em song sinh mà
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Vậy, sao m không nói gì từ sớm
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/khoanh tay trước ngực/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/tựa lưng vào xích/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
T cần chắc chắn
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Nếu m chỉ là đứa nhóc 10 tuổi, t sẽ chẳng phí thời gian
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/nhìn Quang Anh/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Giờ m định thế nào
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/nhìn vào mắt Đăng Dương/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
T vẫn sẽ trở lại Hoàng gia
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Kiếp trước chúng ta mới chỉ giải quyết Hoàng Đức Duy thôi
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Còn những kẻ đã từng giẫm đạp lên chúng ta nữa
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Chẳng phải việc quay lại này chính là cơ hội mà ông trời đã cho sao
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
M cũng có ý như vậy mà, đúng không
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Ý t chính là như thế /gật đầu/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Tuy trở lại Hoàng gia sẽ dễ trả thù hơn, nhưng t không muốn trở thành công cụ của ông ta thêm 1 lần nào nữa
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Lần này, chúng ta sẽ không để ông ta điều khiển.
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Ngược lại... chính chúng ta sẽ điều khiển trò chơi này.
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
T chính là đang chờ m nói câu đó
Không khí giữa hai người trở nên nặng nề, nhưng đồng thời, một sự đồng thuận không lời đã được hình thành
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Vậy bước đầu tiên là gì
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/đứng dậy/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/ánh mắt sắc lạnh hướng về phía tòa nhà chính của cô nhi viện/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Bước đầu tiên à?
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Chờ ông ta đến, và xem ông ta muốn gì
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Nhưng nhớ kỹ, lần này... chúng ta sẽ là người làm chủ ván cờ
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/cũng đứng dậy/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm/
Họ đã sẵn sàng cho một trò chơi mà cả hai đã chuẩn bị tâm lý để lật ngược thế cờ

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play