[001 X 456] One Shot Tổng Hợp
1: Sòng Bạc
Gi Hun, một người đam mê cờ bạc. Anh sẵn sàng bán thẳng cả chiếc xe mà mình đã tích góp bấy lâu chỉ để cược một trận đá banh kèm theo niềm tin " Lần này sẽ thắng thôi mà."
Em trai và người bạn luôn ra sức can ngăn anh ngừng lại,chăm chỉ làm ăn nhưng rồi cũng công cốc. Chỉ đến khi nợ nần ngập đầy đầu thì đã muộn.
Jung Bae
Ôi trời, Gi Hun à, mày làm gì ở trước cửa nhà tao vậy?
Cơn mưa tầm tã, không ngừng trút thẳng xuống mái hiên. Làm ướt đi một góc áo của Gi Hun
Jung Bae
Này,đi vào nhà đi,có gì nói sau cũng được
Gi Hun
Cho tao mượn chút tiền được không?
Jung Bae
Hả? Mày nói gì vậy? Đi vào nhà đi, cái dù này nhỏ quá không che hết cho tao với mày đâu.
Gi Hun
Jung Bae,tao bảo là cho tao mượn ít tiền nha?
Người kia ngớ người,lặng lẽ nhìn anh
Jung Bae
Lại nữa à? Mày thua độ nữa à,cái thằng...hết thuốc chữa mất thôi
Gi Hun
Lần này nữa thôi,rồi cuối tháng tao trả lại hết cho mày,nhé...?
Jung Bae
Lần thứ bao nhiêu rồi hả Gi Hun à? Haiz tao không có tiền đâu. Nếu mày cứ còn chơi cá độ thì đừng nói chuyện với tao
Jung Bae bước vội vào cửa cổng, đóng cánh cửa sắt lại mặc kệ người bạn thân đang ướt nhem ở bên ngoài. Không còn cách nào khác,Gi Hun lặng lẽ đi vội về nhà.
Anh tắm rửa thay một bộ quần áo khác, nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho ai đó
Gi Hun
À,Sang Woo đó hả em
Sang Woo
Vâng,có chuyện gì sao anh
Gi Hun
Không có gì to tát đâu,chỉ là anh muốn mượn em một chút tiền ấy mà
Sang Woo
Anh à, em thật sự không thể cho anh mượn tiền tiếp tục nữa được đâu. Anh sẽ lại đi cá độ mất
Sang Woo
Anh à,em đang họp. Nói sau nhé
Gi Hun
Con mẹ nó, tụi này thật sự muốn bỏ mặt mình đấy à!!
Tối hôm ấy,anh quyết định dùng hết toàn bộ số tiền còn lại của mình để đi tới sòng bạc, nơi đây đủ thể loại người. Từ giàu có đến nghèo thảm hại, ở những ván đầu Gi Hun lập tức ăn may liên tục gom tiền về.
Gi Hun
Ôi trời haha,cậu thua rồi
Park
Ah,hôm nay anh chơi rất giỏi ~
Gi Hun phì cười tiếp tục chơi bài, anh liên tục áp đảo gã kia và rồi nhanh chóng thu về một khoảng tiền to
Park
Thôi, tạm biệt anh. Tôi tìm trò khác
Gi Hun nhếch cười, nhẹ nhàng cầm hết rổ thẻ trị giá khoảng gần 100.000.000 won ( Cho tiền nó ảo ảo xíu ). Ngay khi định rời đi, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng anh.
In Ho
Này anh, chúng ta chơi vài ván được không?
Một tên đàn ông tầm độ 34-35 tuổi nhìn anh, gã khoác lên cho mình một bộ vest màu xám khói trong khá xa xỉ,có lẽ là một doanh nhân thành đạt. Vẻ mặt gã mong chờ câu trả lời từ phía anh. Số tiền này đủ để anh chi trả được một số chỗ vay nợ... nhưng không,anh lập tức phi vào bàn và đập một xấp thẻ xuống.
In Ho
Tôi thích thái độ này của anh.
Ban đầu,Gi Hun có lợi thế và dễ dàng chiến thắng. Nhưng lần lượt,từng ván bài tiếp theo anh đều thua. Anh thua sạch toàn bộ số tiền mà mình có ngay từ đầu.
Gi Hun
Trời ơi,tiền...tiền của mình,mẹ nó ngu chết mình rồi
In Ho
Anh hết tiền rồi sao? Tôi vẫn muốn chơi tiếp mà...
Gi Hun
Còn cái chó gì đâu mà chơi
In Ho
Hay là,làm ván cuối nhé? Chúng ta sẽ cược cái khác?
Gi Hun đang gục mặt,hối hận vì sự ngu dốt của mình. Nhưng khi nhắc tới việc không dùng tiền đặt cọc khiến anh tò mò.
Gi Hun
Ý anh là nội tạng đó hả,ôi trời cái tên này điên à
In Ho
Anh hiểu sai ý tôi rồi, là cược cả toàn bộ cơ thể mới đúng.
In Ho
Nếu anh thắng,tôi sẽ cho anh toàn bộ số tiền tôi có. Trong ví tôi có thẻ đen cũng cho anh nốt
Gã vứt chiếc ví màu đen được làm từ da cá sấu lên bàn.
In Ho
Nhưng nếu anh thua,thì anh sẽ phải lập tức thuộc về tôi,cả cơ thể của anh..
Gi Hun im lặng, anh suy nghĩ có nên tiếp tục chơi hay không. Nhưng sự mời gọi của số tiền khủng trước mặt không khiến anh chịu không được. Gi Hun thở dài
In Ho
Lựa chọn tuyệt vời,đúng đắn. Nhỡ đâu anh sẽ thắng thì sao?
Sau một lúc, người bồi bàn bắt đầu chia bài. Ở những lá bài đầu tiên trong rất thuận lợi..đã xuất hiện ba con bài số 9. Chỉ cần 1 lá nữa thôi,anh sẽ thắng. Bên In Ho,gã lặng lẽ nhìn anh, tay đút vào túi quần lôi ra bốn tấm lá bài số 10 rồi nhẹ nhàng phi thẳng lên bàn
In Ho
Hình như tôi thắng rồi?
Gi Hun
Hả...cái..quái gì chứ..
Hoon
Thưa ngài,hãy để những lá bài lên bàn cho chúng tôi xét.
Gi Hun lặng lẽ liếc nhìn In Ho, trán anh bây giờ bỗng lấm tấm mồ hôi...rõ ràng bây giờ anh đã vào thế yếu. Ngay khi vừa bỏ bài lên bàn,chưa kịp nói một câu thì 2 tên vệ sĩ của gã bất ngờ đè anh xuống bàn
In Ho
Tôi sợ anh chạy, hm...thực hiện điều kiện lúc nãy đã yêu cầu đi. Anh nhỉ?
Gi Hun
Được rồi được rồi,ít ra cũng kêu bọn nó buông tao ra đi chứ
Gã nhẹ nhàng châm một điếu thuốc lá, kéo một hơi dài rồi đi tới trước mặt anh. Không ngần ngại thổi thẳng tới mặt của Gi Hun, mắt anh cay xoè vì làn khói trắng nó rưng rưng đỏ lên.
Gi Hun
Thằng điên này,buông ra. Mẹ nó
In Ho
Подготовьте мне машину, сначала посадите его в машину.
(Chuẩn bị xe cho tôi,đưa anh ta lên trước.)
Slavik
Да, босс.
( Vâng,sếp.)
In Ho nói một ngôn ngữ gì đó với những tên bảo vệ đằng sau lưng Gi Hun
Gi Hun
*Bọn điên, tiếng Hàn Quốc thì không biết đã thuộc chưa mà còn đi nói tiếng nước ngoài.*
In Ho
Rất vui vì anh chấp nhận là đồ chơi giải trí cho tôi
Gi Hun thô bạo bị kéo lên chiếc xe hơi đen, bên trong không gian rộng rãi và sang trọng. Anh bị trói cả tay lẫn chân bằng những sợi dây dù, gã đàn ông kia thì lên xe sau anh. Gã rót một ly rượu vang rồi ngồi ở đối diện Gi Hun.
Gi Hun
Có nhất thiết phải làm như này không? Chả khác gì mày đang bắt cóc tao đâu đấy thằng kia!
In Ho
Xem kìa,thay đổi cách xưng hô rồi
In Ho
Này anh biết không,khi thấy anh chơi cùng gã kia.Với vẻ mặt khoái chí ấy..nó tạo cho tôi cảm giác thèm khát gì đó, muốn kéo anh về phía tôi. Ừm... giới thiệu một chút,tôi là In Ho.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên,phá vỡ cuộc trò chuyện nhạt nhẽo này. Âm thanh phát ra từ túi quần của Gi Hun
In Ho
Chắc tôi nên nghe dùm anh nhỉ
Gi Hun
Ai mượn mày đâu-...
Gã thò tay vào túi quần,lôi chiếc điện thoại ra và nhấc máy
Sang Woo
Anh à,xin lỗi vì lúc nãy đã cúp máy của anh ngang như vậy, nhưng vì em bận họp với nhân viên nên không thể nghe
Sang Woo
Gì vậy? Anh Jung Bae hả?
Bên phía bên kia điện thoại, giọng nói của Sang Woo có chút bất ngờ và khó chịu với người không phải là Gi Hun
In Ho
In Ho, tên tôi là In Ho
Sang Woo
Tôi không có hỏi tên anh, mau đưa máy cho anh trai của tôi
In Ho lập tức ném điện thoại của Gi Hun xuống,giẫm đạp lên nó một cách lạnh lùng
In Ho
Cậu ta nói nhiều thật
Gi Hun
Này,điện thoại của tôi, trời ơi...
In Ho
Tôi sẽ mua cho anh cái mới, được chứ? Im lặng đi
Gi Hun
Mẹ, mày rốt cuộc là muốn có ý gì vậy cơ chứ? Thằng khốn, mày bắt cóc tao đi đâu vậy
In Ho
Tôi không bắt cóc anh,tôi chỉ đang đưa anh về nhà thôi
In Ho
Помолчи немного, куколка.
( Im lặng một chút đi,búp bê.)
Gi Hun
Mày đang nói cái thứ ngôn ngữ gì vậy, đồ súc vật, má nó thả tao ra
In Ho
Tôi sẽ buồn nếu anh cứ nói như vậy đó, Gi Hun à
In Ho
Seong Gi Hun, tôi đã bỏ quá nhiều thời gian rồi. Đã đến lúc tôi phải thưởng thức quả ngọt, đúng không?
Gi Hun
Mày đang nói gì vậy, thằng bệnh hoạn!? Này,tránh ra,đừng tới đây ahh cứu với
In Ho
Hm, dễ thương thật đó, tiếc là lúc nói chuyện chẳng đáng yêu tẹo nào
Gã cười khẩy, đứng trước mặt tôi nhìn chằm chằm, một tia phấn khích hiện rõ lên trong mắt In Ho
In Ho
Gi Hun,anh đã tự mình đẩy bản thân vào tình thế khó khăn...lẽ ra ban đầu anh nên dừng lại. Anh thấy đấy, một trò chơi nguy hiểm lẽ ra không nên chơi 1 người, hậu quả khó mà tránh né được ~
Gi Hun
Aizz,cái thằng chó. Cút ra
In Ho
Được rồi Gi Hun à, một người lịch sự sẽ không nói như thế này
Bàn tay thô to từ từ chạm vào mạch cổ của anh, lướt chậm rãi sâu hơn vào hóp cổ
In Ho
Tôi biết,anh cần tiền. Nhưng không thể bán rẻ bản thân như vậy được,Gi Hun à
Gã cúi đầu xuống nhìn anh, dù ở đây khá tối nhưng Gi Hun vẫn có thể nhìn thấy nụ cười quỷ dị của tên đẹp trai trước mặt
In Ho
Xem nào,anh nghĩ tôi sẽ định làm gì với anh,Gi Hun? Bồ câu nhỏ của tôi..
Gi Hun
Này,làm ơn,xin anh đấy...tôi sai rồi...đừng có lấy nội tạng của tôi đem đi bán,tôi sẽ trả lại số tiền nợ,xin anh tha cho tôi hức hức
Gi Hun bắt đầu e dè trước cái tên bí ẩn này,anh sợ hãi bật khóc, run bần bật
In Ho
Ôi không, không, không Gi Hun thân yêu. Nếu tôi cần tiền hay nội tạng của anh,tôi đã lấy nó ngay tại bàn chơi bài kia rồi
In Ho
Vấn đề không phải là tiền, tôi muốn nhiều hơn thế nữa. Để xem nào...
Gi Hun
Cậu ơi xin cậu đấy,đừng giết tôi mà. Tôi già rồi,cho tôi sống đi,tôi sẽ kêu em trai tôi mang tiền tới,xin cậu thả tôi về đi mà...ah hu hức..
In Ho
Giết anh sao? Anh à, tôi e rằng đó là điều cuối cùng tôi nghĩ đến. Nhưng, bây giờ thì tôi không thể lãng phí một người như anh được. Khi anh còn thở. Tôi biết anh sẽ có nhiều công dụng cho tôi thoả mãn
Gi Hun sợ hãi gào lên,cố vùng vẫy. Một ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt đi giọt nước mắt của anh
In Ho
Đừng khóc, nếu không tôi sẽ tìm gì đó để bịt cái miệng nhỏ xinh này lại. Gi Hun à
In Ho
Có ai đã từng khen cơ thể anh đẹp chưa?
In Ho
Vậy tôi sẽ là người đầu tiên nói thế
Bàn tay thô bạo nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, thẳng tay xé mạnh nó ra. Một cơ thể hơi gầy gò hiện ra trước mặt In Ho
In Ho
Anh biết không,có lẽ sau này tôi nên bồi bổ...
Một ngón tay miết nhẹ ngay hông của Gi Hun
In Ho
Để anh có thể đẹp đẽ hơn, Gi Hun à...đừng khóc, giọng của anh nghe êm dịu thật đấy. Tôi có thể nghe giọng anh nói liên tục suốt hàng giờ... biết vì sao không? Nó như một bài hát nhẹ không lời ấy,rất êm tai.
Gi Hun
Ôi trời cái thằng bệnh hoạn...hức hức..
In Ho
Có lẽ vậy,tôi rất mong chờ việc ngắm nhìn anh. Ở độ tuổi này quỳ gối dưới chân tôi,cầu xin mọi thứ...
Gã tiến đến,hôn nhẹ lên khoé mắt đang ướt đẫm của Gi Hun, rồi thô bạo đâm vào anh một ống chích thuốc mê. Để anh ngất đi ngay lập tức
In Ho
Hm, xin lỗi vì làm anh đau, nhưng sẽ khó khăn khi tôi phải dỗ một người trưởng thành khóc,đúng thật là..
Vài tháng sau đó,Gi Hun biến mất không một dấu vết. Sang Woo và Jung Bae luôn không ngừng dán tờ rơi hay cùng cảnh sát tìm anh. Kể cả cuộc gọi cuối cùng,địa điểm truy cập cũng biến mất. Họ lo lắng việc Gi Hun đã tự sát. Rồi tới một ngày, chuông cửa nhà Jung Bae reo lên,anh lập tức chạy ra ngoài... trước cửa chỉ là một chiếc hộp giấy nhỏ. Anh đi vào nhà cùng Sang Woo mở ra xem. Bên trong chỉ là những bức ảnh của Gi Hun, đang mỉm cười vui vẻ,chơi đùa... nhưng thứ đáng sợ ở bức ảnh,là một vòng cổ được xích lại ở chân anh.
Jung Bae
Cái gì vậy trời..Gi Hun à
Sang Woo
Anh, một bức thư...mở ra xem đi!!
" Jung Bae,Sang Woo thân mến
Đây chỉ là một thông báo nho nhỏ về việc Gi Hun còn sống. Anh ấy đang ở cùng tôi và tận hưởng cuộc sống tươi đẹp
Thật sự mà nói,anh ấy rất cọc cằn và khó chịu để chinh phục. Có lần tôi còn phải nhập viện vì anh ấy cầm mảnh chai thủy tinh đâm vào vai tôi....có chút đau, tôi cũng đã dạy dỗ lại anh ấy nhiều lần. Tôi không giỏi về những phương pháp kỷ luật dạy dỗ, nên cũng có một vài lần anh ấy ngất đi. Rất đáng tiếc và xin lỗi, đó là tai nạn đáng tiếc nhất.
Tôi sẽ cố khắc phục và cẩn thận hơn trong việc kỷ luật, và sau này,có lẽ Gi Hun sẽ không còn xuất hiện,mong 2 anh hiểu và ngừng lại việc truy tìm nhảm nhí này. Cảm ơn!"
Jung Bae
Gì vậy...? Cái thứ chết tiệt gì đây?
2: Squid Game
*Có thêm Sang Woo và Jung Bae*
Seong Gi Hun, một người khốn khổ phải tham gia trò chơi chết chóc bí ẩn này chỉ vì tiền. Rõ ràng anh ta đang xem thường mạng sống của mình, rồi bước vào trò chơi. Trong tất cả người chơi, số 456 được đặt cách riêng...là người được Thủ Lĩnh chú ý và quan sát.
Jung Bae
Cái khu này lớn thật đó, chắc bự bằng khu trung tâm thương mại đó ha
Sang Woo
Trời anh à,vẫn còn bé lắm
Lính
Hiện tại đã đến giờ ăn trưa,yêu cầu những người chơi lần lượt xếp hàng.
Bữa ăn trưa chỉ đơn giản là 1 quả trứng và soda nhạt nhẽo. Mỗi người ai cũng có phần, còn có những tên tham lam mà lấy đi đồ ăn của người đi sau. Và Gi Hun là người xui xẻo đó.
Gi Hun
Ể?? Đồ ăn của tôi đâu..?
Lính
Chúng tôi đã chuẩn bị đồ ăn đủ cho số lượng người chơi, có lẽ do bạn đã đến muộn
Gi Hun
Nè cái anh gì đó ơi, ở đây còn 6 người chưa có đồ ăn. Rồi anh cho chúng tôi cạp không khí à!!?
Lính
Chúng tôi đã chuẩn bị đồ ăn,có lẽ do các anh đã đến muộn. Không còn việc gì thì xin mời về chỗ
Gi Hun
Không còn việc gì? Tôi còn chưa được ăn tối nữa ở đấy mà về chỗ ngủ
Sang Woo
Anh à, anh ăn phần của em đi. Đừng gây rối nữa
Jung Bae
Gi Hun à kệ đi,để t chia cho mày lòng trắng trứng nha
Gi Hun
Không,tao muốn có phần ăn riêng.Tụi bây ăn đi
Gi Hun
Bất công quá rồi đấy bọn khốn,các anh bảo muốn cho người chơi sự công bằng cơ mà!? Giờ lại cho tôi nhịn đói là sao??
Lính
Xin hãy bình tĩnh,chúng tôi đã làm theo mệnh lệnh. Đây là việc của các anh,chúng tôi không liên quan
Gi Hun
Mẹ kiếp cái thằng đần đồ màu đỏ
Gi Hun
Gọi thủ lĩnh của tụi mày ra đây,nếu tối nay không được no bụng. Tao giãy banh cái chỗ này!
Lính
Tôi là thủ lĩnh của những tên này, anh cần gì cứ nói.
Gi Hun
Ôi, mày cũng có màu đỏ... chức vị vẫn còn thấp kém lắm nhỉ? Kêu thằng cha thủ lĩnh cầm đầu bọn mày ra ấy
Gi Hun
Ahhhh bọn chó bắt nạt người nghèo
Gi Hun
BỌN CHÓ TỤI MÀY, CON MẸ NÓ,ĐỒ PHÂN BIỆT
Anh quay lên nhìn một chiếc camera bất kỳ,lập tức nhìn vào mà chửi rủa. Không sợ chết Gi Hun liên tục hét lớn. Như thể anh sợ sẽ không có lần sau để quấy rối bọn này, Jung Bae và Sang Woo không ngừng kéo anh vào.
Sang Woo
Đừng có la nữa,anh à sẽ chết đó, bọn nó sẽ bắn anh đấy, này anh à!
Một vài tên lính có mặt nạ hình tam giác đã thủ sẵn súng, đã gài đạn. Chỉ cần chờ mệnh lệnh thì chắc hẳn Gi Hun sẽ có vài nhát lên cơ thể.
Lính
Bình tĩnh, chúng tôi luôn công bằng,chỉ là do anh tới muộn thôi. Lần sau,hãy đến nhanh hơn và nhận thức ăn
Cánh cửa cảm biến lớn ở phía sau bất giác mở ra, lại thêm một khối lính tiến vào. Nhưng lần này, có thêm một thủ lĩnh không phải một tên lính đỏ mặt nạ vuông hay ai đó... Là một gã đeo mặt nạ đen xuất hiện. Tên thủ lĩnh mặt nạ vuông vội vàng đi tới bên cạnh gã, gục đầu.
Lính
Thủ Lĩnh? Ngài làm gì tới đây vậy? Cứ để tôi giải quyết là được rồi mà.
In Ho
Giải quyết được? Anh ta còn gào thét vào cả Camera. Chẳng khác gì đang xem thường tôi.
Gi Hun
Ôi cái thằng điên, bộ mày là cái Camera hả?
Jung Bae
Gi Hun à đủ rồi đó..
In Ho
Trông anh có vẻ không sợ chết.
Gi Hun
Tại sao tao phải sợ cái bọn đần độn trước mặt của tao chứ??? Này, công bằng của bọn mày là để hẳn 6 người bị dành ăn và chết đói à?!
Một tên lính từ khối sau đi lên, đưa cho In Ho bánh mì kẹp và một chai rượu nhỏ,thêm một túi kẹo nhỏ,trái cây tổng hợp. Gã cầm lấy đi tới trước mặt Gi Hun, có chút chênh lệch về chiều cao ( Cho ảnh cao hơn Gi nha^^ ). Gi Hun ngước lên nhìn tên trước mặt,đưa cho Gi Hun đồ ăn.
In Ho
Không phải anh bảo đói sao? Cầm lấy và ăn đi.
In Ho
Anh bảo đói mà, tôi mang cho anh đó... không phải sao?
Gi Hun giật lấy túi đồ ăn,đưa cho những người chơi ở sau lưng mình. 5 người giật lấy và chia đồ ăn,còn chẳng thèm chừa lại cho anh một ít.
Gi Hun
Ờ, ít ra cũng mang nhiều hơn chứ?
In Ho
Đó là bữa trưa của tôi, anh nên cảm kích đi.
Gi Hun
Ăn gì mà phèn chua vậy cha nội?
In Ho
Vậy,anh có muốn ăn sang thêm không? Tôi sẽ mời anh một bữa.
In Ho
Đi theo tôi, ở phòng tôi có những món ăn sang trọng cao cấp hơn.
In Ho
Dù sao thì cũng đang rảnh, cậu lo mà đi làm việc của mình đi.
Những người lính bắt đầu lần lượt di chuyển lùi về sau, nhanh chóng rời đi..chỉ còn vài người lính tam giác để bảo vệ gã.
Gã dẫn anh đi lên tầng trên,dọc theo hành lang dài ngoằn ngoèo...băng qua từng căn phòng kì dị với những ánh đèn vàng mờ ảo. Tạo cảm giác ớn lạnh sống lưng đối với Gi Hun,anh đi phía sau gã đàn ông Mặt Nạ Đen kèm thêm 4-5 tên lính đi sau lưng. Trước khi anh ghi nhớ từng cung đường thì anh đã nhận thẳng một cú đập từ sau gáy. Cảm giác đau đớn truyền đến từ từ...anh ngất đi.
Ngay khi tỉnh lại, đập thẳng vào mắt Gi Hun là một gian phòng khá sang trọng, nội thất không quá nhiều nhưng vẫn tạo cho anh cảm giác ngột ngạc. Trước mặt anh, một bàn ăn thịnh soạn đắt đỏ, đều là những món trước đây anh chưa từng thấy qua.
In Ho
Tôi còn tưởng anh đã chết.
Gi Hun
Ờ..tôi sống dai lắm
Gi Hun im lặng lập tức gắp đồ ăn,rõ ràng anh đã rất đói. Tay chân run rẩy loạn xạ lên, gã kia chỉ âm thầm ngồi nhìn anh, cả mặt nạ cũng chẳng thèm cởi ra.
Gi Hun
Im đi,hỏi nhiều vậy
In Ho
Chỉ là tôi có chút tò mò.
In Ho
Tại sao anh tham gia trò chơi này,tại sao anh không sợ chết,tại sao anh lại dám láo toét với tôi...trong khi có người của tôi ở đó?~
Gi Hun
Thằng điên, chẳng có gì mà tôi không dám làm.
Gã đứng dậy,đi một vòng nhẹ nhàng sau lưng Gi Hun. Đặt tay lên vai anh nhẹ nhàng nhào nắn.
In Ho
Seong Gi Hun, thú thật thì...Nói làm sao để anh dễ dàng hiểu đây? Tôi rất hài lòng trước thái độ của anh, thẳng thắn và không sợ chết, không sợ bất kì ai cản đường.
In Ho
Nhìn xem, chức phó thủ lĩnh của tôi hiện tại vẫn còn trống 1 chỗ, dạo này quá bận rộn. Anh xem,có phải là nên để anh vào không, hửm~?
Gã lướt ngón tay lên gáy rồi từ từ lên mái tóc của Gi Hun, sau lớp mặt nạ là một nụ cười khoái chí.
Gi Hun
Tôi sẽ không làm mấy cái trò lảm nhảm xàm xí đấy đâu. Giết người ư? Chỉ có bọn vô nhân tính mới làm thế
Anh đứng dậy,chùi miệng chuẩn bị đi thì một thế lực kéo mạnh anh lại, ghì chặt xuống bàn. Vài chiếc đĩa sứ và ly rượu rơi xuống vỡ nát.
Gi Hun
Gì vậy má?? Này...khực
In Ho
Seong Gi Hun, tôi đáng khen khi anh không sợ chết. Nhưng, nên nhớ rằng vị trí của anh đang ở đâu
In Ho
Đừng có ăn nói với vẻ mặt đắc ý ấy, tôi không dễ dàng gì mới nhẹ nhàng nói chuyện với anh đâu.
Gương mặt Gi Hun bị đè lên một mảnh thủy tinh,làm má của anh bị xước một chút. Vài vết máu loang lổ lên miếng trải bàn. Gã nhanh chóng phát hiện, nhẹ nhàng dùng khăn lau đi trong khi vẫn ghì chặt anh xuống.
In Ho
Tôi rất thích gương mặt của anh,nếu để lại vết sẹo thì sẽ rất xấu xí. Phải không anh?
Gi Hun
Má,cái thằng cha này khùng rồi à
In Ho
Chà,trông anh vẫn như vậy.
Gã cúi xuống, nhẹ nhàng nâng chiếc mặt nạ lên chỉ để lộ nữa khuôn mặt. Một hơi thở đột ngột tới gần tai của Gi Hun, hơi thở ấy yếu ớt nhưng rất nóng. Dường như là khiến anh rùng mình.
Bàn tay của gã vô thức bóp nhẹ cổ của anh, đầu óc Gi Hun gần như là quay cuồng.
In Ho
Nếu giết anh thì tôi sẽ giảm đi một mối lo ngại. Nếu còn anh thì tôi sẽ có nguồn giải trí vô tận, tôi nên chọn cái nào đây?
In Ho
Gi Hun, tôi ghét việc phải nhắc lại lần 2.
In Ho
Giết anh thì giảm lo ngại, nếu tha cho anh thì tôi sẽ có niềm vui bất tận. Seong Gi Hun, anh chấp nhận để tôi làm trò như vậy không? Anh sẽ trở thành trò tiêu khiển của tôi và các VIP, sẽ luôn bị tôi ép vào đường cùng mà không thể quay đầu trở lại. Tôi sẽ khiến anh phải áp lực sợ hãi và ám ảnh mọi thứ, anh sẽ không còn thoải mái vui vẻ như bây giờ nữa.
In Ho
Chọn đi, 1 lần thôi. Anh sẽ không hối hận khi trở thành người của tôi.
Gã cầm lấy bàn tay đang run rẩy bần bật của anh, áp vào môi gã và hôn. Chỉ là một nụ hôn nhẹ vào mu bàn tay, nhưng nó lại mang vô số dòng điện vô hình khiến anh giật mình.
Gi Hun
Mày làm tao tởm đấy, tránh ra
Gi Hun
Mãi mãi tao sẽ không bắt tay với bọn ác ôn như chúng mày
In Ho
Không sao,tôi tôn trọng ý kiến từ anh. Chỉ có điều, anh sẽ phải hối hận với quyết định này
Gi Hun
Cần đéo gì phải hối hận khi anh đây luôn tài giỏi?
Gi Hun xô mạnh gã ra, lập tức đứng thẳng người. Anh rút mảnh thủy tinh vỡ ra khỏi mặt,nhẹ nhàng nhìn gã kia. Chưa kịp nói thêm điều gì,anh ngất ngay tại chỗ.
In Ho
Lẽ ra anh nên kiểm tra đĩa thạch Pudding trước khi ăn nó.
Lần nữa,khi mở mắt. Anh đã trở về căn phòng của tất cả mọi người, nằm trên giường với Sang Woo và Jung Bae quay quanh.
Sang Woo
Anh à,anh ổn chưa??
Jung Bae
Ê mày ăn no xong tự xĩu, bị gì vậy
Gi Hun
Tao được đưa về rồi à..
Jung Bae
Ừ,bọn lính vác mày về ấy
Sang Woo
Anh Jung Bae à,anh ấy bị trúng thuốc mê đấy. Là loại mạnh, anh Gi Hun? Anh có bị gì không.
Gi Hun
Bình thường thôi, chuẩn bị cho trò chơi tiếp theo đi,đừng quan tâm chuyện nhảm nhí ấy.
Vẫn ở trung tâm điều khiển camera,lần này. In Ho chỉ nhìn mỗi một chiếc Camera, nó chiếu thẳng vào chỗ 3 người Gi Hun đang ăn trưa.
Lính
Thủ lĩnh..,tôi gác chiếc Camera này
In Ho
Để tôi xem cái này,cậu quản lý cái khác đi.
3: Trả Ơn (1)
Hôm ấy, trời mưa rơi tầm tã, những hạt nước nặng trĩu đổ ào xuống khắp phố phường. Gi Hun vừa tan làm trời về nhà, cả ngày dài hoạt động khiến anh toàn thân rã rời, bung cây dù ra và từ từ bước đi. Bên ngoài mọi người thưa thớt,đa phần đều đã về tới nhà hoặc quán xá nào đó để núp mưa. Khi anh đi ngang qua một con hẻm vắng, một tiếng động lớn thu hút anh nhìn vào... không phải mèo hoang hay chó hoang, là một cậu bé chừng 14-15 tuổi.
Gi Hun
Hửm? Nhóc kia,đang làm gì đấy?
Gi Hun
Ê mưa quá trời rồi còn ở đấy tắm mưa nữa à,về nhà đi chứ.
In Ho (lúc bé)
Em... không có nhà
Anh đi tới,che dù cho cậu bé.
Gi Hun
Ba mẹ em đâu? Sao lại ở đây,em tìm gì vậy..
In Ho (lúc bé)
Em không có ba mẹ, em đói nên tìm đồ ăn thôi,em xin lỗi vì đã phiền anh!!
Gi Hun
Ôi vãi,đáng thương thế, nè về nhà anh đi. Anh nấu mì cho em ăn.
In Ho (lúc bé)
Được sao ạ?
Gi Hun
Mẹ nó,cái thằng. Đi nào, chắc lạnh lắm đúng không, ướt hết rồi
Sau đó, cậu bé được anh đưa về nhà. Gi Hun làm cho cậu một bát mì nóng hổi ăn lót dạ.
Gi Hun
Nè nhóc à, em bao nhiêu tuổi rồi?
In Ho (lúc bé)
15, còn anh?
Gi Hun
Nếu mà em không chê thì, có thể ở lại nhà của anh đây. Anh làm trong văn phòng, tiền lương cũng ổn định, đủ nuôi thêm một miệng ăn, nhóc à em có muốn ở cùng anh không?
Gi Hun vừa nói vừa xoa đầu cậu bé trước mình, trong lòng anh chua xót...vì hoàn cảnh của ảnh và cậu giống nhau, chỉ là anh đủ tuổi để hiểu được tình hình. Còn cậu thì còn quá non dại để chăm sóc bản thân.
In Ho (lúc bé)
Em có thể...ở lại đây sao anh?
In Ho (lúc bé)
Anh,em vui lắm!!
Những ngày tháng sau đó, cậu ở cạnh Gi Hun... được anh đóng tiền để đi học. In Ho học rất chăm chỉ,ban ngày ở trường buổi xế chiều thì sẽ dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị đồ ăn chờ Gi Hun tan làm. 2 người sống như một cặp anh em ruột, đó là đối với Gi Hun. Còn In Ho thì khác,trong mắt cậu bây giờ Gi Hun rất đặc biệt...cậu đã thích anh,nói thẳng ra là yêu anh vì sự tốt bụng và thơ ngây ấy.
Nơi Gi Hun sống là một góc phố nhỏ ở Busan, anh ở trong một căn nhà không quá lớn. Nhưng lại rất ấm áp...
Sau những năm vất vả, cuối cùng In Ho cũng đến lúc nên rời Busan để lên Seoul học hành, chỉ nơi đó mới đủ điều kiện cứu rỗi cho cậu bé này. Trước khi đi, Gi Hun không quên chuẩn bị tiền và thêm một hộp cơm nho nhỏ cho gã. (Kêu gã cho dễ nhận biết nha^^)
In Ho
Anh à, hay là em không thi đại học nữa. Ở đây với anh có được không?
Gi Hun
Ôi trời,haha thằng nhóc này đùa vui quá đấy.
In Ho
Em nói thật đó,em không muốn đi em muốn ở đây với anh
Gi Hun
Làm sao được? Em phải thi đại học thì mới thành tài. Sao hả, bảo sẽ kiếm tiền cho anh mà bây giờ lại không muốn đi học sao.
In Ho
Em muốn kiếm tiền, nhưng ở đây cũng làm ra tiền mà.
Gi Hun vỗ vai gã, anh phì cười lắc đầu.
Gi Hun
Tàu sắp chạy rồi, em mau lên tàu đi.
Gã nhào vào lòng ôm Gi Hun ( Vẫn cho In Ho cao hơn Gi Hun nha -.-). Bỗng nhiên gã nức nở, nước mắt tràn ra.
In Ho
Anh à,em không muốn chút nào...
Gi Hun
Busan cách Seoul cũng không quá xa. Nếu sau này rảnh rỗi thì anh sẽ lên thăm em, được chứ?
In Ho
Ừm..sau này em nhất định sẽ thành công và cho anh tiền mở một cửa hàng KimBap nhỏ.
Gã ôm anh lần nữa trước khi bước lên ga tàu. Nhìn dáng vẻ lủi thủi của anh mà lòng In Ho đau đớn không nỡ rời. Gã vẫy tay tạm biệt anh khi tàu bắt đầu chạy. Gi Hun lặng lẽ nhìn rồi trở về nhà trong trời mưa nhỏ.
Lại thêm những năm sau đó,In Ho thi trượt đại học. Gã không nói gì mà thẳng thừng rút học bạ,giấu chuyện nghĩ học với Gi Hun. Mỗi lần anh gọi hỏi thăm đều chỉ bảo là đang học hoặc vừa tan trường trở về ký túc xá. Gi Hun ở Busan hiện tại vẫn đang làm nhân viên văn phòng, khoảng vài tuần thì anh lại sẽ gửi tiền và quà vặt lên cho In Ho.
Sau khi nghỉ đại học, gã ăn chơi khắp nơi với tiền của Gi Hun cho. Tụ tập bạn bè vào quán Karaoke mại dâm, lần đầu tiên thấy những cô gái... trông gã có vẻ phấn khích, nhưng khi cô gái kia kéo thẳng chiếc váy sẫm màu kia lên, để lộ chiếc đùi trắng nõn nà rồi từ từ đến mông....thật sự rất quyến rũ đối với cánh đàn ông. Cô ấy nhảy những điệu nhảy uốn éo trong điêu luyện làm sao, bạn bè của gã hò reo phấn khởi. Chỉ riêng In Ho là nhăn mặt tưởng đâu là sắp nôn tới ngay.
In Ho
Cô làm gì vậy,con mẹ nó dừng lại đi. Ôi mẹ kiếp
Gã gào lên trước sự kinh ngạc của bạn bè...In Ho lập tức chạy thẳng khỏi phòng nhanh chóng đi tới nhà vệ sinh. Bàn tay run rẩy gõ số của Gi Hun.
In Ho
Giờ này anh chưa ngủ...sao anh ngủ muộn vậy?
Gi Hun
Anh đang soạn văn thảo,sao em tự nhiên gọi cho anh thế?
Giọng nói của Gi Hun vang lên,tạo cho In Ho cảm giác được vỗ về. Phần bụng dưới của gã nóng ran lên...
Đại ka=)
Warning‼️
Chap này mình xin thông báo là In Ho sẽ hơi bệnh hoạn và bái thiến...yêu cầu mấy bồ tâm lý vững khi đọc 😭
In Ho
Anh...ha giọng anh nghe..hm dễ thương quá
Gi Hun
Vậy anh cúp máy đây, nhớ về nhà sớm.
Gi Hun
Em đang uống rượu với bạn à? Vậy thì anh cúp máy thôi, với lại còn phải soạn văn thảo. Ngày mai không nộp cho sếp là anh chết chắc, hehe
Gi Hun
Em làm gì mà thở hổn hển vậy,bệnh à?
Đại ka=)
Cho mấy bồ chưa biết thì In Ho đang " thử đầm " =))))
Sốp viết truyện mà ớn 🥲
Gã rùng mình, thở hổn hển trước khi nhìn lại chiếc điện thoại cầm trên tay. Tên Gi Hun vẫn hiện ở đó, cuộc gọi 16 phút và bật loa ngoài.
In Ho
Anh,em muốn gặp anh,hay là cuối tuần anh đi tàu lên Seoul đi?
Gi Hun
Không được,công việc nhiều lắm. Cuối tuần anh cho em tiền sau nhé.
In Ho
Em cần anh, không phải tiền.
Gi Hun
Ây dô thằng nhãi này,lo mà học đi. Kiếm tiền cũng vì lo cho em thôi đó ~
Gi Hun
Anh cúp máy nha, ngủ ngon nhé.
Gã im lặng nhìn vào chiếc điện thoại lần nữa, sau đó thì im lặng đi ra tính tiền rồi đi thẳng về nhà. Mặc kệ những người bạn còn đang ở lại, trong tâm trí gã chỉ khắc ghi mỗi câu nói " Kiếm tiền vì lo cho em ". Gã thề với lòng sẽ kiếm thật nhiều tiền để mang về cho anh.
Những năm sau đó, gã không về Busan... những cuộc gọi cũng dần ít hơn, tưởng chừng là đã mất tích. Gi Hun vẫn gửi tiền đều đều, chỉ là không có lời hồi đáp. Anh không lo lắng vì gã luôn gửi tin nhắn vào mỗi cuối tuần
" Anh à,em vẫn ổn,đã nhận được tiền rồi. "
Ở Seoul, lúc này In Ho đã có được một công ty khá lớn...vì gã đã vay tiền đi mua cổ phiếu và chạy khắp nơi học hỏi, năm ấy vì nghĩ học đại học nên có chút khó khăn, nhưng giờ thì khác rồi. Gã đã đủ tiền cho anh tiêu xài cả đời rồi...
Sau bao lâu thì In Ho cũng đi về Busan, khoác lên người bộ vest xa xỉ, được tài xế chở đi trên chiếc xe bốn bánh. Tự hỏi xem khi nhìn thấy, anh có vui không?
Bước xuống xe, đi thẳng vào con hẻm bé tí. 2 tay thì cầm vô số chiếc túi hàng hiệu,đồ ăn mắc tiền, tên tài xế thì cũng cầm nhiều không kém. Đi qua khu trọ nào cũng có người giương mắt nhìn gã, họ trầm trồ khi một quý ông lại xuất hiện ở cái nơi ổ chuột này. Bước tới căn nhà quen thuộc, gã im lặng.
Nó vẫn không thay đổi gì, dù gã đã gửi vài triệu won về để anh sửa sang hoặc chuyển chổ ở. Anh luôn cứng đầu như vậy!
Giọng nói quen thuộc từ sâu trong nhà vang ra, tiếng bước chân vội vã. Làm tăng sự hồi hộp của gã rất nhiều.
Gi Hun có chút đơ người nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta trông rất bảnh bao. Mặc bộ vest xa xỉ rồi lại thêm kiểu vuốt tóc thời thượng...rõ ràng anh chưa từng quen một người giàu có như vậy. Nhưng gương mặt ấy, không thể nào nhầm được là thằng nhãi mấy năm nay không liên lạc với anh.
Anh bay ra đánh vào đầu gã một cái,làm tên tài xế hơi đớ người ra. Ông chủ của họ nổi tiếng là khó khăn, ai chạm nhẹ vào cùng xù lông lên mà quát...bây giờ lại bị người đàn ông này đánh túi bụi mà chỉ biết phì cười.
Gi Hun
Má bây giờ mới vác xác về, mấy năm nay mày không thèm trả lời một tin nhắn, cái thằng trời đánh này.
In Ho
Anh...haha,em xin lỗi mà. Do nhiều công việc nên em không thể nào về thăm anh được
Gi Hun
Nào,vào nha đi cả cái cậu đó nữa vào đây anh làm đồ ăn cho.
In Ho
Cậu cứ lái xe đi tìm khách sạn nào ở tạm đi,ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về Seoul.
Tài xế đưa đồ cho gã rồi rời đi cùng cọc tiền.
In Ho
Anh,em cho anh tiền sửa lại nhà rồi mà,sao anh không sửa?
Gã vừa nói vừa bước vào nhà,phải cúi người xuống để đi qua cái cửa thấp bé kia.
Gi Hun
Tiền em vất vả tìm được mà, anh để đó không tiêu xài gì. Nay em về, nếu cần thì lấy đi, ở két sắt ấy...mật khẩu là sinh nhật của em, à sau này về thì không cần mua quà đâu tốn kém lắm.
Gã im lặng quan sát xung quanh, căn nhà vẫn cũ kỹ và không có gì mới lạ.
In Ho
Anh à, chuẩn bị đồ đi, ngày mai chúng ta đi lên Seoul
Anh quay đầu lại, kèm theo cái nhướng mày bất ngờ.
Gi Hun
Anh không đi đâu, ở đây cũng được mà. Lên đó có khi lại trở thành gánh nặng của em
In Ho
Anh, đi cùng em. Em đã mua ở trung tâm Seoul một cửa hàng lớn, người ta chuyển nhượng lại rồi. Lên đó anh sẽ mở cửa hàng KimBap nhé?
In Ho vừa nói vừa đặt đống đồ xuống chân vội tiến lại gần Gi Hun,nắm lấy tay anh mà kéo lại.
In Ho
Anh, em chuẩn bị hết rồi. Theo em về Seoul, sống ở đó tốt hơn. Xem như là trả ơn công nuôi dưỡng của em đối với anh cũng được,anh à
Gã đưa tay Gi Hun lên mặt mình, dụi thẳng vào lòng tay,hôn hít nó. Gi Hun đơ ra không hiểu được chuyện quái gì đang diễn ra.
In Ho
Anh à, em trai rất muốn cho anh cuộc sống mới tốt hơn.
Gi Hun
À, được rồi được rồi. Anh không đi đâu.
Gi Hun
Làm KimBap cho em nhé? Anh đi mua đồ đã.
Tối hôm ấy, Gi Hun đã chuẩn bị rất nhiều KimBap còn kèm thêm nhiều món ăn mà gã thích.
Gi Hun
In Ho? Em tắm lâu quá vậy?
Anh đi vào phòng tắm,kéo cánh cửa gỗ đã sẫm màu. Cảnh tượng trước mình làm anh có phần hoảng sợ...In Ho đang cầm áo sơ mi của anh, hít hà mùi hương gì đó. Gã vùi mặt vào chiếc áo nằm trong bồn tắm thư giãn...
Gi Hun
Em cầm áo của anh làm gì thế,lại còn-...
In Ho
Anh à...trong phòng tắm có mùi,em lấy áo che mặt lại, mẹ nó thối chết em rồi.
In Ho đang tận hưởng mùi hương của anh, đây không biết là lần thứ bao nhiêu gã làm vậy. Lúc còn ở cạnh anh, mỗi khi anh không ở gần...gã sẽ tìm và cầm chiếc áo mà thưởng thức, mùi mồ hôi kèm thêm mùi đặc trưng của anh.
Lần này bị phát hiện rồi, bên trong gã có phần hoảng loạn, vội tìm lí do thích đáng để cứu vớt tình hình.
Gã vừa nói vừa vứt chiếc áo trở lại sọt đựng đồ, bàn tay vẫn đang run rẩy che mũi
Gi Hun
À...thế hả,dạo này cống bị nghẹt nên có mùi thật, anh quên kêu người tới sửa.
In Ho
Ngày mai đi rồi, không cần sửa nữa,căn nhà này cứ bán đại cho ai đi
Gi Hun
Không,anh đã bảo là không đi
In Ho
Anh lúc nào cũng vậy, ở Seoul rõ rà-...
Gi Hun
Đi ra ăn tối,tắm lẹ lên. Muộn rồi
Gã liếc nhìn bóng lưng Gi Hun rời đi, trong lòng thầm phát điên khi không thể lôi anh đi được. Rõ ràng phải làm đủ mọi cách. In Ho vuốt mặt trước khi đứng dậy khỏi bồn tắm,lấy quần áo của Gi Hun để sẵn...khoan đã cảm giác này. Gã nhìn xuống,là quần áo của anh cơ mà?
In Ho
Anh...quần áo của anh.
Gã kéo lên hít hà thật sâu,cơn tức giận cũng vì thế mà dịu đi không ít. In Ho thay đổi biểu cảm,vội đi ra ngoài
Download MangaToon APP on App Store and Google Play