**Văn án **
Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Tạ Thời An mang theo mong chờ một cuộc sống học đường “cháy” như trong tiểu thuyết, bước vào cổng trường cấp ba. Trong mộng tưởng của cậu nhóc 16 tuổi, đó là nhiệt huyết, lãng mạn của tuổi học trò ,chính là “thanh xuân”.
Nhưng hiện thực tàn khốc vả cho cậu tỉnh mộng. Cậu ngoại hình phổ thông, học không giỏi, thể thao cũng thường, chơi game lại tệ hại, chẳng có gì nổi trội. Một người bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn. Thứ duy nhất mà cậu có là tình cảm đơn phương ba năm dành cho Lý Minh Dương, cậu bạn cùng lớp từ thời cấp hai.
“Thì sao chứ? Người ta cũng đâu thèm liếc nhìn mày lấy một lần?”
Vào ngày nhập học lớp 10, Tạ Thời An vô tình bắt gặp Lý Minh Dương đến báo danh. Hai người nay trở thành bạn học lớp bên, mỗi ngày đều không hẹn mà nhìn thấy. Trái tim cậu lại không kiềm chế được mà rung động. Vào một buổi tối, mối tình đơn phương sớm tưởng đã từ bỏ được cậu viết thành truyện đăng lên mạng.
Thế nào mà Lý Minh Dương trở thành fan cứng của cậu.
Tuyệt đối không được để hắn phát hiện cậu dùng tên hắn đặt cho nhân vật chính trong truyện bl. Cậu tự nhủ: “Một khi cậu ấy phát hiện ra... mình có còn đường thoát? Đây là đại bí mật___”
Vậy mà bị lộ mất rồi. Liệu chuyện tình này sẽ đi về đâu?
Nhịp đập trái tim không thể giấu, đoạn tình cảm đơn phương không đủ dũng khí thổ lộ thành lời đành ủy thác tất cả vào trang truyện.
Câu chuyện viết ra như giấc mộng hão huyền, hát lên bao tâm tư cậu thiếu niên dành riêng cho người ấy.
Bản tình ca bắt đầu!
**Chương 1 **
Buổi tối trước ngày báo danh nhập học, Tạ Thời An nằm lăn qua lăn lại trên giường nghịch điện thoại. Cậu không sao yên được, mở thông báo của trường lên xem rất nhiều lần. Lại tự lẩm bẩm một mình: “Mày làm được rồi đấy Thời An! Đây không phải mơ! Tuyệt đối không phải mơ!”
Tình trạng này đã được một tháng kể từ khi nhận được tin thi đậu. Cậu thực sự đã học như chết đi sống lại vào thời điểm chạy nước rút kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 để đậu vào cùng một trường với người cậu thầm đơn phương. Chỉ tiếc đối phương là học bá, thi trường S top đầu của tỉnh. Còn cậu thi đậu vào trường A đã là kỳ tích rồi!
10 giờ tối, có tin nhắn mới đến. Là Viên Viên, cô bạn học cùng lớp với cậu cũng đậu vào trường A.
[VV: Con trai! Mai con cũng đi nhập học đúng không?]
[VV: Má có lòng nhắc con đi ngủ sớm.]
[VV: Đừng có mà nằm đó lăn lộn qua lại rồi lại đi trễ báo danh như năm ngoái nha! Năm nay con lớp 10 rồi đấy.]
“...”
[An: Bà trốn dưới gầm giường tui hả? (icon tức giận)]
Khoan\, có gì đó sai sai. Cậu muốn sửa lại tin nhắn. Đã gửi____
[VV: hì hì (icon mặt cười)]
[An: ...]
Viên Viên bình thường im hơi lặng tiếng, chỉ có nói về tiểu thuyết mới nói nhiều lạ thường. Cô là người thích hóng hớt thầm lặng giống Tạ Thời An, nói chuyện với nhau rất hợp. Nên từ đầu năm lớp 7, hai người đã chơi thân với nhau.
[An: Rồi bà hiện hồn lên đây làm gì?]
Viên Viên chắc chắn không phải vì chuyện trường lớp mà chủ động nhắn tin. Về cơ bản, con người này chán ghét học tập, lười vận động, không giao lưu với xã hội, chỉ thích đọc truyện, ăn và nằm.
Tạ Thời An rất hiếu kỳ muốn biết chuyện gì có thể khiến kẻ "vô tâm với con người và cộng đồng" đến mức hóa câm kia nhắn tin liên hồi như gọi hồn.
[VV: Thôi con đừng buồn nữa.]
[An: ????]
Câu trước vừa nhắc cậu ngày mai đi nhập học\, câu sau lại nói cậu đừng buồn? Đây là ý gì____
[VV: Dù sao người ta cũng là học bá, con với không tới đâu con trai.]
[VV: Đừng có lên facebook tìm Lý Minh Dương rồi đau lòng tới mức thức trắng đêm đó!]
[VV: Chúc con trai ngủ ngon. Có gì lụy quá thì nhắn cho má.]
[VV: Má sẵn lòng thức cùng con.]
“...”
[An: Cái quái____]
Không đợi người bên kia màn hình kịp nghĩ ra câu chửi, cô bạn quẳng lại một cái icon mặt buồn làm bộ an ủi rồi phắn đi đâu mất.
Chuyện gì của cậu Viên Viên cũng biết... cả chuyện cậu thích học bá của trường cấp hai, Lý Minh Dương.
Tin nhắn vừa rồi của cô bạn khơi lại ký ức ngày kết thúc năm học.
Tạ Thời An ngồi ở dưới khán đài, hai mắt dán chặt vào người đang đứng trên bục phát biểu. Cậu trai cao ráo, mặt mày sáng sủa, toát lên vẻ tri thức ngời ngời. Đôi mắt hai mí luôn nhìn về phía trước, linh hoạt, sống động. Đó là dáng vẻ mà cậu luôn dõi theo ngưỡng mộ, muốn được sánh vai cùng hắn.
Khi nghĩ đến việc không thể gặp lại hắn, cậu không kìm nén được mà bật khóc ngay tại chỗ. Không nhớ rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là nhục chết đi được. Lý Minh Dương khi đó... hẳn là đã thấy hết rồi.
Vào buổi tiệc liên hoan ở lớp học, hắn cũng không đến chào tạm biệt cậu. Cậu tự mắng trong lòng: “Thích thì sao chứ? Người ta cũng đâu thèm liếc nhìn mày lấy một lần?”
11 giờ, Tạ Thời An không ngủ nổi. Nhắm mắt lại như trở về ngày cậu tự tìm đường chôn sống mình. Cậu bây giờ khóc không thành tiếng, chẳng biết thế nào cứ nghĩ mãi về biểu cảm tránh né của hắn. Hắn cũng đâu nhìn cậu, ngại cái gì!
Sau chuyện như thế\, cậu tự nhận thấy mình không có cái gan tìm đến đối tượng yêu đơn phương____
12 giờ, cậu mò vào trang cá nhân của Lý Minh Dương. Bấm vào ảnh đại diện của hắn mà soi soi ngắm ngắm. “Đúng là điên mà!”
**Chương 2 **
Trang cá nhân của Lý Minh Dương rất đơn giản. Ảnh đại diện là hình chụp nửa mặt ngược sáng. Góc nghiêng của hắn đẹp thần thánh, sống mũi cao, lông mi dài. Tạ Thời An từng ước có được gương mặt như thế. Biết đâu cuộc sống của cậu sẽ dễ dàng hơn với ngoại hình đẹp trai ngời ngời như tạc tượng kia.
Cậu xem thêm những tấm hình khác, ngoài rừng trúc đặt làm hình nền, còn lại hắn chỉ đăng ảnh gia đình. Bức ảnh chụp đại gia đình được đăng vào ngày đầu năm ngoái khiến sự tò mò trong cậu trỗi dậy.
Người trong hình ăn mặc nghiêm chỉnh, đoan trang, toát lên vẻ gia giáo, truyền thống. Cả nhà hắn ai nấy đều mang phong thái quyền thế hệt như mấy gia đình giang hồ trong phim Hồng Kông mà mẹ cậu hay xem mỗi tối.
Tạ Thời An không khỏi cảm thán trong lòng: “Đúng là con nhà quý tộc làm quan to chức lớn.”
Đặc biệt khiến cậu chú ý là người phụ nữ mặc sườn xám đứng bên cạnh Lý Minh Dương. Vị phu nhân này khí chất quý phái, trang nhã, gương mặt lại trẻ trung, đẹp không tì vết. Đôi mắt phượng rạng ngời, sống động, đầy tinh anh và trí tuệ. Người nào đó chính là rất giống bà.
Còn có cô gái nhỏ đứng dựa người ôm cánh tay hắn. Thiếu nữ đẹp tựa như hoa, nhẹ nhàng, thanh tú, nụ cười lại càng ngọt ngào, đáng yêu. Nhưng cô không giống bất kỳ ai trong nhà hắn, ít nhất là cậu thấy vậy.
Chắc là bạn thời thơ ấu của cậu ta… Thanh mai trúc mã?
Nếu vậy thì ngay từ đầu, đừng nói tới việc cậu là con trai, có là con gái cũng không thể lọt vào mắt xanh của họ Lý tên Minh Dương này. Bên cạnh có người đẹp thế này chẳng trách hắn chưa bao giờ đồng ý hẹn hò với ai. Bình thường người theo đuổi hắn cũng không thiếu, có thể xếp thành hàng dài chỉ chờ nói hai câu tỏ tình.
“Tạ Thời An, mày đây là không biết tự lượng sức.” Cậu thầm mắng mỏ bản thân rồi thở dài. “Tự làm khó mình.”
Rất nhanh cậu tự chấn chỉnh suy nghĩ này, chọn từ bỏ tình cảm dành cho hắn bấy lâu.
Quên đi, quên đi, quên đi.
Lướt mạng được hồi lâu, cậu mới nhớ liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại.
Đệt. 2 giờ sáng____
Thôi thôi mau đi ngủ! Mai mà không dậy kịp mẹ sẽ mắng cậu đến thủng cả lỗ tai! Tạ Thời An động tác dứt khoát, tắt đèn, đắp chăn, nhắm chặt mắt cố mà ngủ.
Chợp mắt chưa được bao lâu, lại phải mò dậy để đi báo danh nhập học. Cậu thở hắt một hơi, mùi kem đánh răng hương bạc hà xộc lên mũi. Miệng bất giác buông câu chửi: “Khỉ gió.” Lời của Viên Viên vậy mà linh nghiệm thật. Ai đó vì lụy tình sinh tự kỷ đến mức gần như thao thức cả đêm.
Bệnh này có còn chữa được không? Người khác mà biết một thằng con trai nửa đêm nửa hôm vào trang cá nhân người mình từng yêu đơn phương lục xem ảnh... Rồi tự mình độc thoại nội tâm... Chắc sẽ nghĩ thằng đó mắc bệnh tâm thần.
Lần này nếu có thích một người, dẫu biết chắc bị người đó từ chối, cậu sẽ chọn bày tỏ thật chân thành. Hi vọng cuộc sống học đường sau này không còn điều gì phải nuối tiếc. Đi ra đến cửa, cậu tự nhủ thầm: “Mình phải cố gắng nhiều lắm đây."
Nhà Tạ Thời An ở khu phố Thanh Yên, đến trường Trung học A ở quận trung tâm phải qua hai lần xe buýt. Trời còn tờ mờ sương, cậu thong thả đi bộ đến trạm chờ xe. Gió thu tháng 8 lành lạnh xoa dịu tâm trạng khó chịu cùng cực từ lúc mới tỉnh giấc.
Chuyến xe đầu tiên chỉ lai rai vài người, hoặc là công nhân đi làm, hoặc là người đi thăm thân. Không nhiều học sinh đến quận khác nhập học, hầu hết đều chọn học trường B cho gần nhà.
Cậu dựa người vào ghế, khoan thai ngắm nhìn khung cảnh bình yên qua cửa sổ. Rất nhanh đã đến trạm tiếp theo. Phố Hoàng Ngọc...
Trạm xe sáng sớm đến trung tâm thành phố như vỡ trận. Có đủ loại người đứng chờ chuyến đầu cho kịp ca sáng. Già trẻ gái trai, người đi làm, người đi học chen chúc trên chuyến xe chật ních người. Không khí trong xe như bị ai trút hết, người lần đầu trải nghiệm đi xe buýt ở phố Hoàng Ngọc thiếu oxy đến đau đầu chóng mặt.
"Cuối cùng cũng được thở..." Tạ Thời An xuống xe như vừa đi đánh trận. Trán cậu mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ, tay run, đứng chống gối thở dốc. Cậu tưởng như mình sắp bị ép chết đến nơi!
Viên Viên chạy lại vỗ vào lưng cậu một cái khiến cậu suýt ngã nhào. Cô cười cười nói: "Đi xe buýt cơ! Tui thấy ông dũng cảm ra trò!"
Nói như thế rõ ràng là đã biết chuyến xe ác quỷ kia. Cậu hằn học: "Bà biết mà không nói tui."
Viên Viên vô tội tỉnh bơ: "Ơ hay, ông có hỏi đâu?"
"..." Tạ Thời An câm nín.
"Thôi thôi, đi báo cái tên rồi về ngủ bù mai còn khai giảng." Cô bạn huých vào lưng cậu, nói tiếp: "Biết đâu năm nay hai đứa mình học cùng lớp cho vui."
"Cho xin đi cô nương." Cậu xụ mặt biểu thị 'tôi rất là không vui'. Ở đây cậu lạ nước lạ cái, chỗ quen biết cũng chỉ có mỗi Viên Viên. Nhưng học cùng một lớp với cô thì cậu sẽ phải nghe cô ca thán cả ngày. Cái tật này chính chủ đã xác nhận là không sửa được.
Hai người chào hỏi xong rồi đi loanh quanh sân trường tìm phòng quản sinh. Trường không nhận nhiều học sinh nhưng cũng có thể gọi là đông vui. Giữa dòng người đi đi lại lại tấp nập, Tạ Thời An vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc.
Khoan khoan. Kịch bản này không có nằm trong dự liệu.
Lý Minh Dương đi báo danh trường A????
“Học bá bị mù đường nên đi nhầm trường hả?” Viên Viên kinh ngạc đến há hốc, tay ghì chặt vai Tạ Thời An lắc mạnh không ngừng.
Biểu cảm của người đi cùng cô lại càng đặc sắc hơn. Cậu lập tức đóng băng, mắt chữ A mồm chữ O, chỉ thiếu viết lên mặt “đây là thật còn tôi mới là giả!”
Thấy thằng bạn đứng hình tại chỗ, Viên Viên đánh vào mặt cậu một cái, rồi đánh vào mặt mình. Hai người tâm linh tương thông: “Đau vãi! Là thật.”
Bốn mắt nhìn nhau, cô bạn không chịu nổi sự im lặng vô lý trong ánh nhìn bàng hoàng của người bên cạnh, nói: “Hay tui mới bị mù mà theo ông đến trường S rồi?”
“Không không không! Tuyệt đối không phải!” Tạ Thời An môi mấp máy, giọng run run, vẫn kiên quyết phủ định giả thuyết của bạn mình.
Cậu quay đầu nhìn về phía cổng, chắc chắn không có sai sót nào mới nói: “Cổng trường với cái bảng hiệu ‘Trung học Phổ thông A’ to tổ chảng sờ sờ ra đó, đi hai người còn có thể đi nhầm sao?”
“Không không. Tui không tin người thức trắng đêm vì tình đâu.”
“...”
**Chương 3 **
Tạ Thời An nhìn Viên Viên chằm chằm\, mặt nhăn đến hai đầu lông mày muốn dính vào nhau. Bây giờ con nhỏ này còn có tâm trạng nói cái chuyện quỷ kia____
Cô bạn tự nhận là mình thấu tình đạt lý, nói với cậu: “Con trai à, khi có tình yêu vào thì con người ta sẽ không còn minh mẫn nữa. Nhưng má tin vào con mắt và trí tuệ của mình.”
“Vậy bà đi theo tui làm gì?”
Câu hỏi trên rõ ràng không phải hỏi lý do, Viên Viên lại thành thật đáp: “Đi trông chừng con. Lỡ có lạc đường vào trường S thật thì má kéo con ra.”
Không biết có phải vì là chỗ quen thân với Viên Viên hay không, giờ cậu thực sự nổi máu nóng muốn đánh người.
“Bà nghĩ tui là trẻ lên 3 hay đần tới mức thấy người là lập tức đi theo hả?” Tạ Thời An vừa nói vừa ngẫm nghĩ. Tùy vào câu trả lời, cậu sẽ xem xét nên dùng cách nào tiễn đối phương lên đường.
Đâu ngờ vừa dứt lời đã bị khui lại quá khứ ê chề: “Con nói xem? Nói xem ai là cái đứa khóc thút thít suốt buổi, nhìn người ta đến sắp rớt cả hai mắt ra ngoài vào ngày liên hoan chỉ mới 3 tháng trước.”
Câu tiếp theo chốt hạ: “Chẳng qua lúc đấy nhát quá không nhấc nổi chân chạy theo thôi.”
“...”
Câu nói đó trực tiếp hạ đo ván Tạ Thời An. Cậu bị nói đến không thể mở miệng phản bác. Cậu da mặt mỏng, lại trắng trẻo nên có tí màu hồng là rất dễ nhận ra. Ai đó cúi gằm mặt cố không để lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng vành tai ửng đỏ bán đứng cậu.
Viên Viên lấy tay che miệng, nuốt tiếng cười vào trong nghĩ bụng: “Con trai tui dễ thương ghê.”
Vai cô run run, không giấu nổi ý nghĩ trong lòng, khiến người đang xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu thẹn quá hóa giận phải lên tiếng: “Đừng tưởng tui không biết bà đang cười nhạo tui! Nếu bà không cần cái mồm nữa thì cứ việc cười tiếp đi!”
Nghe đến đây Viên Viên không nể nang gì mà ôm bụng cười bò một trận. Cười cho đã rồi cô nghĩ thôi không trêu cậu nữa. Mất công chú em này giận dỗi thì khó dỗ lắm.
Cô bạn đứng chống tay lên vai Tạ Thời An, trong tiếng nói còn có tiếng cười: “T-Tui không cười nữa... không cười nữa....” Rồi vỗ vỗ vai cậu, nói với giọng người mẹ trẻ: “Tốt rồi con trai. Cậu ta ở đây, con còn có cơ hội. Má tin con làm được.”
Người mẹ trẻ nháy mắt, thả like. Đứa con trai của cô cạn lời, cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Ban nãy nhìn từ xa, cậu không nghĩ đó là người thật, thất kinh đến đóng băng tại chỗ. Giờ đã biết chính là người bằng xương bằng thịt, nếu gặp trực diện... không tưởng tượng được cậu sẽ hóa thành cái dạng gì nữa! Có lập tức xách dép chạy theo không?
Đây là vẫn còn cơ hội bày tỏ hay tiếp tục tình cảm đơn phương không có kết quả. Nghĩ mà sầu não lòng...
Viên Viên có cảm giác cái đứa trước mặt sắp tự giam mình vào 'nhà tù những nỗi lòng không ai thấu của người yêu đơn phương'. Cô vừa kéo tay cậu vừa nói: “Còn giờ đi báo danh lẹ còn kịp. Không là mất luôn cơ hội được học cùng trường với bạch nguyệt quang của con đấy!”
Nội tâm Tạ Thời An đang gào thét. Cái gì mà bạch nguyệt quang? Bộ đây là tiểu thuyết ngôn tình hay sao mà dùng từ sến súa chết được. Mà hình như đúng thế thật...
Nhờ nói chuyện với Viên Viên mà Tạ Thời An được giải đóng băng. Cậu đi thong dong ngó ngó nghiêng nghiêng, ngắm nhìn đây đó. Lý Minh Dương lập tức bị cậu ném sang một bên.
Sân trường nhiều cây thân to, cành dài, tán rộng, lá ngả vàng rơi rụng lả tả. Gió thổi nghe xào xạc, chùm nắng nhỏ nhẹ nhàng len lỏi qua khe hở giữa những tán lá. Đàn chim bồ câu được nuôi thả trong trường, bồn hoa vừa qua những ngày hè đầy cỏ dại. Những cái đầu xanh nhấp nhô đi thành làn người dưới vòm trời thu.
Khung cảnh thanh bình\, cũng nhộn nhịp\, vui tươi. Không quá yên tĩnh nhưng không quá ồn ào. Hai người ghét chốn huyên náo\, đông đúc\, có cảm giác ‘đây là một môi trường hòa bình’. Ngày tháng sau này có vẻ đáng mong đợi____
Rất nhanh, hai con người thư giãn đã phải choáng ngợp trước sự thiếu hiểu biết của mình về trường học ở quận trung tâm. Cả hai đồng thanh: “Cái trường này to khiếp!” Chắc phải bằng ba bốn cái công viên ở phố Thanh Yên.
Viên Viên lôi người chạy Đông chạy Tây. Chạy dọc hành lang, thắng gấp trước căn phòng có bảng ‘Phòng quản sinh’. Suốt quãng đường, Tạ Thời An để mặc cho cô hành cái thân tàn của cậu.
Cô bạn thở phì phò: “Cuối cùng cũng tới...”
Phòng quản sinh nằm ở tầng trệt tòa nhà A bên tay trái. Người nhận báo danh học sinh mới là một thầy giáo trung niên, đầu sáng bóng, gương mặt nghiêm nghị. Hai bạn nhỏ nhìn mà sợ hãi ra mặt.
Viên Viên đưa tay cung kính: “Xin mời ngài.”
Tạ Thời An xua tay, lắc đầu từ chối: “Không không không. Tui đây là đấng nam nhi, mời tiểu thư lên trước.”
Hai người giằng co qua lại, giật mình khi nghe tiếng người trong phòng lớn giọng: “Tiếp theo.” Viên Viên nhanh chân lùi lại đứng sau lưng thằng bạn, nhỏ giọng: “Xong thì cho tui biết ông còn sống không nha.”
Thằng bạn cô hậm hực trỏ hai ngón tay vào mắt, rồi để bàn tay cắt ngang cổ, lời ít hiểu nhiều: “Xong. Tui giết bà.”
Ánh nhìn chằm chằm như sắp xuyên thủng cái mặt cậu. Cả quá trình cậu lúng túng không biết phải làm sao. Một hồi im lặng kết thúc bằng một cái tên và số báo danh thi tuyển sinh vào 10.
Tạ Thời An thầm mang một nỗi sợ vô hình dành cho vị thầy giáo này.
Viên Viên cũng chẳng khá hơn là bao. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, cô chưa gặp ai mà cảm thấy áp lực nặng nề đến thế. Phải nói cô bạn này ngông nghênh, vô phép tắc thành quen, nay lại được một phen khóc không thành tiếng.
Hai người sống ở ngoại thành, trường cấp hai có thể gọi là trường tầm trung, không khí ôn hòa. Lần đầu đến trường học ở thành phố cũng coi như được mở mang tầm mắt.
Viên Viên: “Có chắc là môi trường hòa bình không vậy?”
Tạ Thời An: “Tui không biết. Bà đừng hỏi tui.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play