Nhặt Anh Về Nuôi (Dươnggem)
Chap 1
Con tác giả
Hello~ tui là con tác giả đây👋
Con tác giả
Qua bộ truyện kia áp lực quá nên tui viết thêm bộ truyện này cho nó đỡ áp lực.. khi nào ổn thì viết tiếp
Con tác giả
Ok, truyện này ngọt không có ngược nhiều lắm~🥲
Trần Đăng Dương là một chàng trai sinh viên đại học năm hai lên thành phố học tập cũng gần ba năm rồi
Cậu sống một mình trong một khu nhà trọ nhỏ ở gõ hẻm góc khuất ít người qua lại
Nhà cậu khá giả cũng không gọi là nghèo lắm, ba mẹ và anh cậu hiện đang sống ở quê nhiều lúc cũng gửi tiền lên cho cậu để trang trải cuộc sống trên thành phố
Nhưng cậu đã từ chối và muốn sống tự lập, tự mình kiếm tiền cho bản thân
Hiện tại cậu đang là một nhân viên thực tập ở công ty khá lớn trong thành phố và cậu đã đi làm được một tuần
Trời chuyển sang đông, bên ngoài tuyết rơi khá dày và gió se se lạnh
Cậu mặc áo khoác của mình vào, sắp xếp và dọn đồ tài liệu của mình bỏ vào cặp để chuẩn bị đi về sau giờ tan làm
Không quên quay lại chào mọi người trong công ty
Trần Đăng Dương
Chào mọi người..em về trước ạ!
Nhân vật phụ
Nhân viên: Ồ..chào em nha Dương!
Nhân vật phụ
Nhân viên: Đi về cẩn thận nhé!
Pháp Kiều là đàn anh khóa trên trong công ty, làm việc ở đây được mấy tháng trước cậu
Nhưng lại nhỏ hơn cậu 1 tuổi, em rất chăm chỉ và siêng năng trong công việc
Tính cách siêu đáng yêu và hòa đồng với mọi người
Là vitamin năng lượng giúp mọi người trở nên tốt hơn không mệt mỏi khi làm việc
Pháp Kiều
Em tặng anh! * đưa ly sữa cà phê nóng cho cậu *
Pháp Kiều
Hôm nay em biết anh làm rất nhiều công việc và vất vả cho ngày hôm nay rồi!
Pháp Kiều
Đây là phần thưởng dành cho anh..!
Trần Đăng Dương
* mỉm cười *
Trần Đăng Dương
Cảm ơn em nhiều nha Kiều..
Pháp Kiều
Hihi..không có gì ạ!
Pháp Kiều
Bên ngoài trời lạnh lắm..tuyết rơi còn nhiều nữa!
Pháp Kiều
Anh nhớ về cẩn thận đấy nhé!
Pháp Kiều
Bye bye~ * vẫy tay tạm biệt *
Trần Đăng Dương
Bye em nhé~
Sau cuộc nói chuyện với Kiều
Đăng Dương bắt đầu đi ra khỏi công ty cầm trên tay là hộp ly sữa cà phê nóng
Cậu bước đi trên con đường đầy lạnh lẽo của tuyết gió mùa đông
Cậu run rẩy nhanh chóng chạy đi thật nhanh về nhà
Uống hết cốc sữa cà phê của Kiều rồi bỏ vào thùng rác bên cạnh
Cậu bất chợt dừng lại kế bên chiếc thùng rác cậu đã vứt
Quay qua nhìn bóng người con trai đang co mình ngồi một góc ôm chân sưởi ấm bản thân
Ánh mắt to tròn long lanh, đôi môi nhỏ khô rát khép lại, gương mặt xinh đẹp, cúi gằm mặt lẩy bẩy run cầm cập khắp cơ thể vì lạnh
Trên người đầy lắp những vết thương sạm, tuyết cứ thế mà rơi trên mái tóc chàng trai đó
Cậu đỏ mặt khi nhìn người trước mặt không một mảnh vải che thân
Cậu bắt đầu quay mặt đi coi như chưa thấy gì và đi tiếp
Nhưng nếu đi ngay lúc này, mà bỏ rơi người phía đằng sau thì chẳng khác nào là kẻ vô ơn
Vì tình người, cậu quay lại đi tới chỗ người đó rồi ngồi xụp xuống hỏi
Trần Đăng Dương
Anh gì ơi..
Trần Đăng Dương
Anh có nghe tôi nói không?
Huỳnh Hoàng Hùng
* ngẩng mặt lên *
Huỳnh Hoàng Hùng
* ánh mắt vô hồn nhìn Dương *
Trần Đăng Dương
Phù.. * thở hắt một hơi *
Trần Đăng Dương
Hên quá..anh vẫn còn sống..
Trần Đăng Dương
Anh nhà ở đâu thế?
Trần Đăng Dương
Tại sao anh lại ngồi ở đây?
Trần Đăng Dương
Anh là người vô gia cư sao?
Huỳnh Hoàng Hùng
* không nói gì *
Thấy anh vẫn ngồi ôm chân run rẩy, cậu liền cởi chiếc áo khoác của mình đang mặc rồi khoác lên người anh để sưởi ấm
Che đi thân thể không một mảnh vải che thân của anh
Trần Đăng Dương
Anh..không nói được hả?
Trần Đăng Dương
Thôi chết..giờ làm sao ta? * gãi đầu *
Cậu bối rối không biết nên làm gì với anh
Vì anh cứ mãi nhìn chằm chằm vào cậu mà không trả lời
Trần Đăng Dương
“ Nếu mà mình đưa anh ấy về nhà mình…liệu có ổn không nhỉ? “
Trần Đăng Dương
“ Ngôi nhà trọ mình ở nó hơi chật.. “
Trần Đăng Dương
“ Không biết có đủ vừa cho cả hai không ta? “
Trần Đăng Dương
* nhìn Gem *
Huỳnh Hoàng Hùng
* nhìn Dương *
Trần Đăng Dương
Thôi được rồi! * nhấc anh đứng dậy *
Trần Đăng Dương
Để tôi đưa anh về nhà tôi vậy!
Trần Đăng Dương
Có gì tính sau!
Thế là cậu nắm lấy tay anh mà đưa anh về nhà mình
Cậu nhanh chóng bước vào nhà mở giày dép ra dậm hai chân mình vào tấm thảm trải sàn
Chạy đến mở nắp lò sưởi bên trong bếp đưa hai tay ra sưởi ấm cơ thể
Trần Đăng Dương
Ui..sống lại rồi! * thở phào nhẹ nhõm *
Trần Đăng Dương
Ơ..thôi chết!
Trần Đăng Dương
Còn anh ấy!
Trần Đăng Dương
* chạy ra ngoài *
Hoàng Hùng đứng trước cửa ra vào, nắm chặt lấy áo khoác mà Đăng Dương khoác lên cho mình nhìn xung quanh trong nhà trọ
Dương nhìn thấy anh vẫn đứng đó mà không vào trong
Cậu đi tới kéo tay anh bước vào
Trần Đăng Dương
Không sao đâu..anh vào trong đi!
Huỳnh Hoàng Hùng
* gật đầu *
Trần Đăng Dương
Anh lạnh lắm đúng không?
Trần Đăng Dương
Đợi tôi một lát..
Trần Đăng Dương
Tôi lấy gì đó cho anh mặc..
Trần Đăng Dương
Tại anh..không.. * ngại *
Dương bỗng dưng đỏ mặt ngại ngùng nhìn thoáng cơ thể Hùng
Hùng cũng nhìn xuống thân thể mình sau đó ngước lên nhìn Dương
Cậu xấu hổ quay mặt đi chạy đến chỗ tủ đồ rồi lấy quần áo ra đưa cho anh mặc
Trần Đăng Dương
Trước tiên thì anh đi tắm trước đi!
Trần Đăng Dương
Sau đó mới mặc quần áo này vào! * đưa đồ cho anh *
Trần Đăng Dương
Đồ của tôi hơi rộng chút nên chắc không sao đâu!
Huỳnh Hoàng Hùng
* gật đầu *
Huỳnh Hoàng Hùng
* nhận lấy đồ *
Trần Đăng Dương
Được rồi..
Trần Đăng Dương
Để tôi đi nấu cơm cái đã!
Trần Đăng Dương
Đến giờ ăn tối..nên vẫn chưa có gì bỏ vào bụng!
Trần Đăng Dương
Tôi nấu xong..hai ta cùng ngồi ăn nhé!
Huỳnh Hoàng Hùng
* gật đầu *
Thấy anh cứ gật đầu liên tục, nên cậu nghĩ chắc anh hiểu mình đang nói gì
Cậu yên tâm đi vào bếp nấu đồ ăn
Ngay sau đó, Hoàng Hùng cũng bước vào trong phòng tắm rửa sạch lại mình
Tắm xong, anh bước ra ngoài và mặc đồ của Dương
Anh mặc một chiếc áo phông trắng to rộng, lộ ra xương quai xanh trên bả vai, cùng với một chiếc quần short thun đen ngắn
Anh từ từ đi vào trong bếp
Thấy Dương vẫn đang loay hoay tập trung nấu bữa tối
Anh bất chợt tiến đến ôm lấy Dương ở đằng sau làm cho cậu bất ngờ giật nảy mình
Anh bắt đầu luồn tay vào trong áo cậu mà sờ soạng, hôn lên cổ cậu từ từ liếm láp nó
Anh xoay người cậu lại đặt lên môi cậu một nụ hôn
Kéo cậu lại gần mình, nghiêng đầu nhẹ hôn ngấu nghiến
Khiến cậu trợn mắt chưa kịp định hình trước hành động của anh
Huỳnh Hoàng Hùng
* hôn sâu *
Trần Đăng Dương
“ Gì vậy? “
Trần Đăng Dương
“ Chuyện gì đang xảy ra thế? “
Anh nhanh tay luồn chiếc lưỡi mình vào trong khoang miệng cậu
Quấn lấy nó và mút hết mật ngọt bên trong
Cậu dần dần quên mất lý trí của mình, bắt đầu nhắm mắt hưởng ứng đáp lại anh
Cả hai cuốn lấy nhau và tạo ra âm thanh đầy mê muội
Huỳnh Hoàng Hùng
* ôm chặt lấy Dương *
Trần Đăng Dương
* ôm lại *
Huỳnh Hoàng Hùng
* nhả ra kéo theo sợi chỉ bạc *
Trần Đăng Dương
* nhìn Gem *
Trần Đăng Dương
Anh..mới nãy anh.. * lắp bắp *
Chưa kịp dứt lời, anh chộp lấy mà hôn cậu lần nữa
Khiến cậu lại tiếp tục trợn mắt ngạc nhiên
Huỳnh Hoàng Hùng
* hôn cuồng nhiệt *
Trần Đăng Dương
“ Cái gì vậy? “
Trần Đăng Dương
“ Mình thật sự không hiểu…!!! “
Trần Đăng Dương
“ Sao anh ấy lại hôn mình thế? “
Cái tay tinh ranh của anh chủ động mà luồn vào áo cậu sờ lên nhũ hoa của cậu xoa nắn nó
Khiến cậu giật nảy mình tức giận mà đẩy anh ra
Trần Đăng Dương
Này anh!!! * nói lớn *
Trần Đăng Dương
Rốt cuộc anh đang làm cái gì thế hả???
Trần Đăng Dương
Sao anh lại hôn tôi chứ?
Hùng trầm mặc im lặng sau đó nhìn Dương nói
Huỳnh Hoàng Hùng
Không phải đưa tôi về..để làm tình chứ?
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi..chỉ có thể sống ở nhờ nhà người khác..
Huỳnh Hoàng Hùng
Bằng cách..làm tình..với họ thôi..
Trần Đăng Dương
* kinh ngạc *
Chap 2
Dương và Hùng cùng ngồi lại trên bàn ăn tối, bày ra đồ ăn cũng đầy đủ chất dinh dưỡng
Không gian yên tĩnh, trầm lặng đến lạ thường
Cái bàn ăn trong căn nhà trọ của Dương rất nhỏ, cả hai người ngồi trên một tấm nệm dưới đất để ở phía bên ngoài
Sát bên cạnh là chiếc giường ngủ chỉ dành cho một người
Hùng ngồi im ngay ngắn cúi gằm mặt xuống một cách vô cảm
Dương ngồi đối diện Hùng thở hắt một hơi, nhìn anh và bắt đầu hỏi cho rõ chuyện vừa rồi
Trần Đăng Dương
Anh nói..là anh..sống ở nhờ nhà người khác bằng cách làm tình với họ sao?
Huỳnh Hoàng Hùng
* gật đầu *
Trần Đăng Dương
Nhưng..tại sao?
Trần Đăng Dương
Từ từ.. * trầm ngâm suy nghĩ *
Trần Đăng Dương
Cho tôi hỏi lại đã..
Trần Đăng Dương
Rốt cuộc anh là ai vậy?
Đợi chờ câu nói lên tiếng của anh để đáp lại cậu
Nhưng mãi thì chỉ nhận được bằng sự im lặng của anh
Dương bất lực đành hỏi câu khác
Trần Đăng Dương
Anh..có nhớ bản thân mình là ai không?
Huỳnh Hoàng Hùng
* lắc đầu *
Trần Đăng Dương
Không nhớ ư?
Trần Đăng Dương
Thế tên rồi tuổi rồi ba mẹ rồi số điện thoại nhà anh..
Trần Đăng Dương
Anh cũng không nhớ luôn sao?
Huỳnh Hoàng Hùng
* lắc đầu *
Trần Đăng Dương
“ Tính sao đây trời..? “
Trần Đăng Dương
“ Sao tự nhiên mình lại đưa người này..về nhà vậy chứ? “ * nhăn mặt *
Dương ngồi một góc thầm trách bản thân khi dám đưa người lạ không biết gì về nhà rồi còn làm bậy làm bạ với mình nữa
Huỳnh Hoàng Hùng
Tại sao..
Trần Đăng Dương
Hả? * quay lại *
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu..lại đưa..
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi…về nhà..cậu?
Trần Đăng Dương
À.. * ngây người *
Trần Đăng Dương
Thật ra..vì chút lòng tình thương người cho nên..tôi mới đưa anh về!
Trần Đăng Dương
Nếu mà bỏ rơi anh ở tuyết trời lạnh lẽo ngoài kia..
Trần Đăng Dương
Để anh chết cóng ở chỗ đấy!
Trần Đăng Dương
Thì tôi có lỗi với bản thân lắm~ * e dè *
Huỳnh Hoàng Hùng
* gật đầu đã hiểu *
Trần Đăng Dương
Thôi bỏ qua chuyện này đi!
Trần Đăng Dương
Ăn cơm cái đã..
Trần Đăng Dương
Anh cũng mau ăn đi!
Trần Đăng Dương
Xem nó có hợp khẩu vị với anh không?
Huỳnh Hoàng Hùng
* gật đầu *
Cả hai bắt đầu cùng nhau ăn tối
Ăn cơm xong, Dương nhanh chóng cất dọn dẹp đồ ăn đi vào trong bếp
Lấy khăn lau lại cái bàn bẩn và gấp gọn nó vào để ở một góc
Hùng chăm chú nhìn người trước mặt đang chăm chỉ rửa sạch bát đũa
Xong xuôi mọi thứ thì cũng đã đến giờ đi ngủ
Dương nhường cho Hùng nằm phía trên giường của mình
Còn mình thì nằm ngửa trải đệm ở dưới đất bên cạnh
Đang ngủ thì Hùng bỗng giật nảy mình hoảng sợ vì cơn ác mộng bắt đầu xuất hiện trong tâm trí anh hằng ngày
“ Hùng à.. em không thoát khỏi tay tôi đâu! “
“ Tôi không cho phép em chạy trốn khỏi tôi! “
“ Em chỉ có thể là của mình tôi thôi! Nghe rõ chưa?? “
Huỳnh Hoàng Hùng
Đ-đừng…mà..
Huỳnh Hoàng Hùng
Đừng..đừng..
Huỳnh Hoàng Hùng
Làm ơn..* thở hổn hển *
Huỳnh Hoàng Hùng
Đừng..lại gần…
Huỳnh Hoàng Hùng
ĐỪNG LẠI GẦN TÔI!! * hét lớn *
Hùng lập tức mở mắt ra và ngồi bật dậy nhanh chóng bịt hai tai lại bởi tiếng nói cứ vang vảng trong đầu mình
Dương giật mình thức giấc bởi tiếng hét của Hùng
Trần Đăng Dương
Chuyện gì thế?
Cậu quay qua ngạc nhiên khi thấy anh ngồi co ro một góc trên giường liên tục vỗ vỗ vào hai tai mình một cách đầy sợ hãi
Huỳnh Hoàng Hùng
Hư..hư..cứu cứu~
Huỳnh Hoàng Hùng
Cứu..với..
Huỳnh Hoàng Hùng
Cứu tôi với~ * khóc *
Trần Đăng Dương
Anh có nghe tôi nói không?
Trần Đăng Dương
Này..!! * ngăn anh lại *
Huỳnh Hoàng Hùng
* bực tỉnh *
Hùng dừng lại ngước đầu nhìn lên con người phía trước mặt mình
Dương ngẩn người nhìn lại Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Hức hức..* rưng rưng nước mắt *
Trần Đăng Dương
Ơ..sao anh lại khóc?
Huỳnh Hoàng Hùng
T-tôi..tôi sợ quá~
Trần Đăng Dương
Không lẽ…anh đã nhớ ra được gì rồi hả?
Huỳnh Hoàng Hùng
* bật khóc *
Trần Đăng Dương
* đứng hình *
Dương bắt đầu cứng đơ người khi thấy Hùng khóc, nước mắt cứ thế lăn dài trên má anh mà hoảng loạn vì sợ hãi
Cậu nhẹ nhàng từ từ tiến đến ôm anh vào lòng xoa xoa lưng trấn an
Trần Đăng Dương
Thôi..được rồi~
Trần Đăng Dương
Không sao đâu..
Trần Đăng Dương
Có tôi đây rồi~
Huỳnh Hoàng Hùng
Hức hức~…. * khóc *
Sau một hồi, cuối cùng anh cũng đã nín khóc và quay trở về vị trí như ban đầu
Mệt mỏi mà nằm xuống giường ngủ thiếp đi
Cậu thở dài mệt mỏi không kém khi đang giữa đêm mà gặp phải tình huống không tưởng của anh
Ngay sau đó, cậu cũng nằm lại dưới nệm và ngủ tiếp
Tuyết đã thoáng chốc ngừng rơi sau trận bão tối đêm qua
Ánh mặt trời len lói xuất hiện qua khung cửa sổ bên cạnh giường nơi Hùng đang ngủ
Anh từ từ mở mắt ra rồi ngồi dậy
Nheo mắt nhẹ nhìn xung quanh căn phòng trọ của Dương
Nhưng lại không thấy cậu đâu..?
Trần Đăng Dương
Anh dậy rồi à?
Trần Đăng Dương
Tôi có mua đồ ăn sáng cho anh này!
Trần Đăng Dương
Anh đánh răng, rửa mặt đi rồi ngồi ăn sáng nhé!
Hùng nghe lời, từ từ đi vào trong nhà vscn
Xong rồi đi đến ngồi vào bàn ăn sáng
Dương đem ra cho anh một gói bánh sandwich và một hộp sữa, cậu mua từ cửa hàng tiện lợi gần đây
Anh ngước lên nhìn cậu một cách khó hiểu
Trần Đăng Dương
Cái này là sandwich và hộp sữa!
Trần Đăng Dương
Tôi thường hay ăn những món tàm tạm này vào buổi sáng thôi!
Trần Đăng Dương
Nếu anh không chê?
Huỳnh Hoàng Hùng
* lắc đầu *
Huỳnh Hoàng Hùng
Không sao..
Huỳnh Hoàng Hùng
Cảm ơn cậu..
Hùng đưa tay cầm lấy bóc chiếc bánh sandwich ra ăn
Sau đó cắm ống hút vào hộp sữa và uống
Huỳnh Hoàng Hùng
Nhoăm..nhoăm..~
Huỳnh Hoàng Hùng
* phồng má *
Trần Đăng Dương
* mỉm cười *
Trần Đăng Dương
“ Dễ thương! “
Bất giác cậu chợt nhớ lại chuyện tối qua, cậu bắt đầu ngồi xuống kế bên anh hỏi lại
Trần Đăng Dương
Chuyện hôm qua..anh khóc là do anh nhớ được gì rồi đúng không?
Trần Đăng Dương
Anh nói cho tôi nghe xem nào!
Huỳnh Hoàng Hùng
* trầm mặc xuống *
Trần Đăng Dương
Thế sao hôm qua anh lại khóc?
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi không biết..
Dương lại bất lực câm nín sau câu trả lời của anh
Trần Đăng Dương
Thôi không sao..
Trần Đăng Dương
Tôi không ép anh phải nhớ lại đâu!
Trần Đăng Dương
Tôi hôm nay có việc phải đi học và đi làm rồi!
Trần Đăng Dương
Chắc tối..tôi mới về nhà được!
Trần Đăng Dương
Anh ở nhà một mình sẽ ổn chứ?
Huỳnh Hoàng Hùng
* gật đầu *
Trần Đăng Dương
Rồi Ok! * đứng dậy *
Trần Đăng Dương
Tôi nhất định sẽ về sớm thôi!
Trần Đăng Dương
Anh ở nhà ngoan nhé!
Huỳnh Hoàng Hùng
* gật đầu nghe lời *
Trần Đăng Dương
* xoa đầu anh *
Trần Đăng Dương
Tôi đi đây!
Nói xong, Dương quay người đi đến chỗ móc treo quần áo lấy áo khoác của mình mặc vào và cầm xách balo của mình đeo lên
Không quên ngoáy lại mỉm cười an tâm với anh
Và đi ra cửa bỏ anh lại một mình ở nhà
Chap 3
Đăng Dương đang đứng đối diện bên cạnh bảng thông báo
Cậu ngước lên chăm chú xem tờ giấy thông tin tuyển người tham gia các câu lạc bộ của trường
Bỗng một tiếng nói vang lên từ đằng xa gọi đến, cậu nghe thấy nên quay lại nhìn
Quang Anh(Rhyder)
Lại là DG House, Rhyder ~
Đức Duy(Captain)
Captain boy bay tới đây~
Đức Duy(Captain)
Xin chào người anh em~!!
Đức Duy(Captain)
Dương Domino nhé!
Trần Đăng Dương
Yooo, bro! * cười *
Trần Đăng Dương
Nhưng nghệ danh của tao là Dương Domic mà!!
Vừa gặp, cả ba người đã liền chào hỏi nhau bằng kí hiệu handshakes
Vì như thế nó mới ra dáng chất hiphop😂
Duy và Quang Anh là bạn thân của Dương, cả bọn gặp nhau lần đầu tiên trong buổi gặp mặt khai giảng của trường đại học
Họ bắt đầu chơi thân với nhau cho đến hiện tại vì họ nhận ra cả ba có nhiều điểm tương đồng cùng chung sở thích với nhau đó là âm nhạc
Quang Anh(Rhyder)
Mày đứng đây làm gì thế Dương?
Quang Anh(Rhyder)
* khoác lên vai Dương *
Trần Đăng Dương
Tao chỉ là đang xem..thông tin tuyển người tham gia câu lạc bộ thui~
Đức Duy(Captain)
Dương này!
Đức Duy(Captain)
Hay mày tham gia câu lạc bộ âm nhạc chung với tụi tao đi!
Đức Duy(Captain)
Mày hát hay, đàn giỏi, sáng tác nhạc được mà!
Trần Đăng Dương
Tao vẫn đang suy nghĩ..
Trần Đăng Dương
Nếu mà tham gia vào..thì tao sẽ không có thời gian làm những việc còn lại..
Trần Đăng Dương
Tao cần tiền để trả phí sinh hoạt ở nhà trọ của tao!
Quang Anh(Rhyder)
Hay mày đi làm thêm kiếm tiền bằng âm nhạc đi cũng được!
Trần Đăng Dương
Không có thời gian!
Trần Đăng Dương
“ Vì giờ mình còn đang phải chăm sóc cho một người ở nhà nữa.. “
Trần Đăng Dương
* thở dài *
Đức Duy(Captain)
Thôi không thở dài nữa nè!
Đức Duy(Captain)
Hôm trước trường có tổ chức buổi biểu diễn ca nhạc...ai dành chiến thắng sẽ có phần thưởng quà tặng giá trị lớn đấy!
Đức Duy(Captain)
Tao nghe bảo tiền bối nhóm gerdnang lớp kế bên mạnh lắm á!
Quang Anh(Rhyder)
Bọn họ thách đấu âm nhạc với nhóm Shining cùng khóa với họ!
Quang Anh(Rhyder)
Thế mà vẫn thua cuộc nhóm Gerdnang vì cả nhóm đó chẳng ai phối hợp đồng đều hết!
Phạm Bảo Khang
Bọn này mạnh lắm à!
Đặng Thành An
Cảm ơn vì lời khen của các cậu nhé!
Cả ba giật nảy mình khi nghe tiếng nói phát ra ở phía sau họ
Cả bọn: À dạ..bọn em chào các anh! * ấp úng *
Trần Minh Hiếu
Các cậu cứ tự nhiên đi!
Trần Minh Hiếu
Chúng ta đều là người nhà với nhau cả mà!
Phạm Bảo Khang
Nhưng mà nói thật..thì tụi này chưa mạnh tới mức đó đâu!
Trần Minh Hiếu
Cậu là Dương Domic phải không? * đi đến chỗ cậu *
Trần Đăng Dương
À thật ra..đó là nghệ danh của em..
Trần Đăng Dương
Tên thật của em là Trần Đăng Dương!
Trần Minh Hiếu
Nếu có cơ hội..mà cậu tham gia vào nhóm ban nhạc!
Trần Minh Hiếu
Hy vọng sau này chúng ta sẽ có dịp được thách đấu với nhau! * bắt tay Dương *
Trần Đăng Dương
Vâng..* bắt tay lại *
Pháp Kiều
Anh Dương! * vẫy tay *
Kiều từ xa đi tới vẫy tay gọi chào Dương một cách vui vẻ
Đặng Thành An
Ôi bé Kiều kìa! * nắm tay Kiều *
Pháp Kiều
Hello chồng yêu~ * nói An *
Pháp Kiều không chỉ là đồng nghiệp chung công ty với Dương, mà còn là đàn em khóa dưới và học chung trường cấp ba trước kia với cậu nữa
Có thể gọi đó là một cái duyên hay định mệnh của họ
Trong nhóm gerdnang thì Hiếu và Khang là đàn anh khóa trên còn An thì cũng nhỏ hơn Dương 1 tuổi là đàn em khóa dưới cùng với Kiều
Cả nhóm gerdnang ai cũng thương Kiều hết, sau khi gặp em cả nhóm dường như mến em vô cùng còn coi em là em gái( trai ) ruột của họ
Nếu ai đó dám đụng tới Kiều rồi làm cho em khóc là chỉ có coi như xong chuyện
Trần Đăng Dương
Chào em nha Kiều.. * vẫy tay lại *
Pháp Kiều
Học xong tiết học là anh đến luôn công ty mà phải không?
Pháp Kiều
Lát cho em đi cùng anh đến đó nhá!
Trần Đăng Dương
Được thôi!
Đức Duy thấy thế, nhanh chóng kéo Dương lại gần nói nhỏ vào tai cậu
Đức Duy(Captain)
Nhớ là phải chăm sóc, bảo vệ Kiều cho tốt đấy nhé!
Đức Duy(Captain)
Coi chừng…bên kia.. * liếc nhìn nhóm Gerdnang *
Dương hiểu ý biết Duy định nói gì, cậu ngay lập tức gật đầu lại
Trần Đăng Dương
Không sao..
Trần Đăng Dương
Tao hiểu rồi!
Trần Đăng Dương
Tao sẽ bảo vệ Kiều thật tốt!
Học xong tiết học của mình, Dương đã ra đứng trước cổng trường để chờ Kiều
Pháp Kiều
Hộc hộc.. * chạy đến *
Pháp Kiều
Em xin lỗi..em ra trễ ạ~
Trần Đăng Dương
Không sao..
Trần Đăng Dương
Em đừng chạy ra nhanh như thế!
Trần Đăng Dương
Không tốt cho sức khỏe đâu!
Thế là cả hai bắt đầu cùng nhau đi và bắt một trạm xe buýt gần đó để dễ đi nhanh đến công ty
Vừa lên xe và đang định ngồi xuống thì bỗng một đám người dân chạy đến, cố ý chen ngang xô đẩy họ để dành chỗ ngồi ghế
Dương loay hoay đứng không vững trên xe chẳng may mà hất Kiều đang đứng kế bên ngã xuống chiếc ghế bên cạnh
Giờ đây, cả hai ánh nhìn của hai người chạm nhau
Kiều đỏ mặt khi Dương sát lại gần mình
Em có thể nghe thấy tiếng hơi thở và tim đập nhanh liên hồi từ phía người đối diện
Thật ra Kiều đã thích thầm Dương từ lâu, từ hồi còn mới đi học cấp ba
Có lẽ vì sự chủ động và quan tâm của Dương, nên nó đã khiến trái tim em rung động đến cậu nhưng cậu lại chẳng hề hay biết chuyện đó
Trần Đăng Dương
Anh..anh xin lỗi.. * ngại *
Ngay sau đó, Dương nhanh chóng thả em ra đứng lại lên trên xe sau vụ va chạm
Em ngại ngùng cũng về lại vị trí ban đầu ngồi im ngay ngắn trên chiếc ghế
Pháp Kiều
Anh ngồi xuống đi!
Pháp Kiều
Coi chừng ngã nữa bây giờ..
Kiều vỗ vỗ vào cái yên ghế bên cạnh em ngước lên mỉm cười gọi Dương ngồi xuống ghế
Trần Đăng Dương
Um.. * cười *
Trần Đăng Dương
* ngồi xuống *
Trần Đăng Dương
Cảm ơn em nhiều nha Kiều..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play