Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nghe Nói Anh Thích Em

chap 1: Hẹn ước tương lai

Ở một khu phố nhỏ trong lòng thành phố Bắc Kinh, có bốn gia đình là hàng xóm với nhau và rất thân thiết. Họ còn có kế hoạch sinh con cùng một năm để các con cùng nhau lớn lên.

Ban đầu, họ dự định mỗi gia đình sẽ sinh một bé trai và một bé gái để sau này các con có thể trở thành thông gia với nhau. Tuy nhiên, kế hoạch không được như ý muốn khi có ba bé gái và chỉ một bé trai ra đời.

Đầu tiên là Doãn Khả Lạc, sinh vào giữa mùa xuân. Khả Lạc là một cô bé trầm tính, chăm chỉ học tập và luôn đạt thành tích cao nhất lớp. Cô bé là tấm gương sáng để các bạn khác noi theo.

Tiếp theo là tôi, Hồ Khánh Ngữ, sinh vào đầu mùa hạ. Tính cách của tôi có phần hướng ngoại hơn, nhưng tôi lại không chịu được áp lực. Mặc dù luôn cố gắng học tập nhưng thành tích của tôi chỉ ở mức khá. Doãn Khả Lạc luôn là đối tượng để tôi so sánh. Ba mẹ tôi không ép tôi học hành quá nhiều nên tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Hàn Kiệt là chàng trai duy nhất trong nhóm chúng tôi, được sinh vào mùa thu. Cậu ấy được mọi người đặt biệt danh là "chàng trai mùa thu". Kiệt rất hiểu chúng tôi và luôn bao bọc, che chở cho những trò nghịch ngợm của tôi và Nhạc Nhạc. Ở trường, cậu ấy là một nam thần trong mắt các bạn nữ, khiến nhiều người ghen tị với chúng tôi. Về thành tích học tập, Kiệt xếp ngay sau Khả Lạc và rất giỏi thể thao, đặc biệt là bóng rổ, bóng đá và bơi lội. Những môn thể thao này lại là điểm yếu của ba chúng tôi.

Cuối cùng là Dương Hoàng Nhạc, cô bạn yêu màu hồng và ghét sự giả dối. Nhạc Nhạc sinh vào cuối mùa thu. Cô ấy rất lạc quan và thích theo đuổi các thần tượng. Tuy nhiên, thành tích học tập của Nhạc Nhạc lại khá kém. Vì vậy, chúng tôi thường xuyên phải giúp đỡ Nhạc Nhạc học tập các môn như Toán, Văn, Anh.

.....

Kì nghỉ đông năm lớp 11

Hôm nay là đêm giao thừa, các gia đình chúng mình đã tụ tập ăn uống tại nhà Hàn Kiệt. Sau khi ăn xong, cả bọn di chuyển sang nhà tôi.

Trước khi nghỉ đông, trường đã phát giấy hướng dẫn chọn ngành học. Nhân dịp này, mình hỏi các bạn

"Các cậu đã chọn được ngành học nào chưa?"

Khả Lạc lên tiếng đầu tiên

"Mình chọn khối tự nhiên."

Hàn Kiệt tiếp lời

"Mình cũng chọn khối tự nhiên."

Nghe hai bạn ấy nói vậy, Nhạc Nhạc tỏ ra rất ngạc nhiên

"Hả? Các cậu đều chọn khối tự nhiên à? Vậy còn cậu, Khánh Ngữ, cậu chọn gì?"

Tôi trả lời một cách hiển nhiên

"Tự nhiên."

Nhạc Nhạc nhăn nhó

"Tại sao các cậu lại đều chọn khối tự nhiên?"

Khả Lạc hỏi lại Nhạc Nhạc

"Cậu thử nói xem tại sao?"

"..."

Nhạc Nhạc ấp úng một lúc rồi không nói được gì. Khả Lạc tiếp lời

"Gia đình mình hành nghề y đã hơn 30 năm nay. Mình cũng muốn theo nghiệp gia đình. Hơn nữa, nếu sau này các cậu có bị bệnh, mình có thể chữa bệnh cho các cậu ngay tại nhà."

Cả bọn chúng mình đều tròn mắt ngạc nhiên. Không ngờ Khả Lạc lại có thể nói ra những lời như vậy. Nhạc Nhạc giơ ngón cái lên và nói

"Không ngờ cậu lại nghĩ chu đáo cho bọn mình như thế."

"..."

Nếu cậu đã là bác sĩ, vậy mình sẽ là kiến trúc sư. Sau này, mình sẽ xây nhà, xây tổ ấm cho các cậu."

Hàn Kiệt im lặng một lúc rồi bóc vỏ quýt đưa cho tôi, nói

"Nếu nhà có dột nát, tớ sẽ tìm cậu để sửa chữa đấy."

"Cậu..." Tôi cứng họng trước câu nói của cậu ấy.

Khả Lạc lên tiếng hỏi Hàn Kiệt

"Vậy còn cậu, lão Hàn? Cậu muốn làm gì?"

"Mình muốn thi vào ngành hàng không"

Hàn Kiệt trả lời tiếp

"Để sau này có thể đưa các cậu đi vòng quanh thế giới."

"...."

đang nói chuyện bỗng có người đang thúc thít chấm nước mắt

"Nhạc Nhạc, cậu sao vậy?"

"Các cậu... các cậu làm mình cảm động quá!"

"Vậy cuối cùng cậu chọn ban nào?"

"Các cậu theo ban tự nhiên, tất nhiên mình cũng theo tự nhiên rồi."

Nghe đến đây, cả ba người đều tròn mắt nhìn nhau đầy lo lắng. Hàn Kiệt là người lên tiếng trước

"Cậu chắc chứ?"

"Sao vậy, cậu không tin mình à?"

"Với thành tích học tập hiện tại của cậu thì... đúng là hơi đáng lo."

"Cậu có ý gì hả?"

"Hạng nhất từ dưới đếm lên, mấy môn văn hóa còn nhờ bọn mình kéo.. Cậu chắc là chọn tự nhiên?"

"sao các cậu có thể không tin tưởng mình như vậy chứ"

Thấy Nhạc Nhạc ủy khuất sắp khóc, tôi vội đưa tay vỗ vai trấn an

"Bọn họ không tin nhưng mình tin cậu."

"Vẫn là Khanh Ngữ tốt với mình nhất."

"Vậy cậu có định hướng ngành nào chưa?"

"Mình..."

Nhạc Nhạc ấp úng nhìn 3 người chúng tôi một hồi lâu rồi đột nhiên đứng bật dậy, chỉ lên trần nhà.

"..."

"..."

"mình biết rồi"

"???"

Cả ba đứa ánh mắt nhìn theo hướng tay cậu ấy chỉ, đầu đầy chấm hỏi.

"Mình sẽ học ngành thiết kế thời trang, sau này tất cả quần áo của các cậu sẽ do mình thiết kế. Mình sẽ đưa trang phục các cậu mặc trở thành xu hướng."

Lời vừa nói ra, trái quýt trên tay Hàn Kiệt liền rơi xuống đất, hạt hướng dương trên miệng Khả Lạc cũng khó mà cắn, còn tôi từ từ rút tay về, lui ra xa khỏi người Nhạc Nhạc.

"Hơ..."

Ba đứa chúng tôi tụ lại một góc, thì thầm với nhau

"Cậu dám mặc không?"

"Mình không chắc là mặc được."

"Có đánh chết mình cũng không mặc."

"..."

"..."

Thấy bản thân bị bỏ rơi, Nhạc Nhạc lên tiếng

"Này này... sao các cậu lại như vậy..."

"..."

Với tư cách là bạn thân, khi thấy bạn mình có chí hướng như vậy cũng không thể tạt cho cái nước lạnh.

Tôi đi đầu, đứng dậy đưa tay ra

"Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Chúng ta cùng nhau chọn ban tự nhiên, theo đuổi ước mơ. Hẹn gặp lại ở tương Lai."

"được"

"Mình, Hồ Khanh Ngữ, kiến trúc sư tương lai"

"Mình, Doãn Khả Lạc, bác sĩ tương lai"

"Hàn Kiệt, phi công"

"Mình, Dương Hoàng Nhạc, thiết kế thời trang tương lai"

"cố lên"

"cố lên"

"cố lên"

chap 2 : Thanh Xuân ơi, ta đến đây!

Chớp mắt cái đã đến lúc công bố điểm thi đại học, đúng như mong ước ban đầu, chúng tôi đều đậu vào ngành mình mong muốn, chỉ là giờ không có nhiều cơ hội gặp nhau, trừ Nhạc Nhạc.

Tôi đậu ngành kiến trúc, trường Đại học Kiến trúc Bắc Kinh.

Nhạc Nhạc đậu ngành thiết kế thời trang, cùng trường với tôi.

Khả Lạc đậu vào khoa ngoại thần kinh, trường Đại học Y dược Bắc Kinh.

Hàn Kiệt đậu vào trường hàng không.

Mặc dù mỗi đứa một nơi, nhưng để tiện chăm sóc và tụ họp; mặc dù đều là hộ khẩu Bắc Kinh, nhưng phụ huynh bốn gia đình đã góp tiền mua cho chúng tôi một căn biệt thự ven sông, đầy đủ tiện nghi Và không gian.

.....

Cổng trường đại học

"Thanh Xuân ơi, ta đến đây"

"cậu ồn quá rồi đó Nhạc Nhạc"

"um~~~ Ngữ Ngữ... sao cậu có thể chê mình như thế"

"nếu không thì sao?"

"..."

sau khi làm thủ tục nhập học và nhận phòng kí túc xá chúng tôi bắt đầu di chuyển

"mình học khoa kiến trúc, không ở cùng kí túc xá với cậu. Nhưng có chuyện gì thì cứ qua tìm mình, phòng 303"

"được, mình phòng 504"

"được, vậy mình đi trước đây"

"Ngữ Ngữ, cậu đi vậy luôn sao?"

"buổi trưa gặp, bye"

"đồ vô lương tâm"

Chúng tôi tạm biệt nhau ở sảnh cầu thang tầng 3. Tôi di chuyển đến phòng ký túc xá mình được phân. Phòng 303 của tôi tổng cộng có 4 giường, trừ tôi ra còn 3 giường trống.

Sau khi làm quen qua loa, tôi biết được họ đến từ những nơi khác nhau: Thẩm Hiểu Hiểu đến từ Tế Nam, Phan Tuệ Lâm (Lâm Lâm) đến từ Thẩm Quyến và Trình Khả Di (Tiểu Di) đến từ Thiên Tân. Bọn họ đều từ xa đến, nhìn tôi trong phòng không khác gì chủ nhà đón tiếp khách quý.

Còn chưa kịp thu dọn xong, Nhạc Nhạc bất thình lình mở tung cửa xông vào phòng, làm cả bọn đứng hình.

"Surprise!"

Ba người kia nhìn Nhạc Nhạc như thể vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh, chỉ có tôi là thấy cảnh này quen đến mức nhàm chán. Tôi vội vàng đi đến giới thiệu làm quen.

"giới thiệu với các cậu, đây là bạn thân của mình Dương Hoàng Nhạc."

"phải mình là Dương Hoàng Nhạc, cứ gọi mình là Nhạc Nhạc. Mình học khoa thiết kế thời trang"

"chào cậu, mình là Thẩm Hiểu Hiểu. Cậu cứ gọi mình là Hiểu Hiểu, mình đến từ Tế Nam. Đây là chút đặc sản, gửi cậu"

"Thật sao, cảm ơn cậu"

"Mình là Phan Tuệ Lâm"

"Mình là Trịnh Khả Di"

"chào chào, rất vui được gặp các cậu"

nhìn thấy bạn cùng phòng và bạn thân hòa hợp nhưng vậy làm tôi cũng có chút bớt lo sợ sau này Nhạc Nhạc đến tìm sẽ làm phiền họ

"cậu cũng là người Bắc Kinh à?"

"phải phải, các cậu đều từ nới khác đến đúng không?"

"ừm"

"yên tâm, có mình ở đây, các cậu muốn đi đâu chơi mình sẽ đưa các cậu đi hết"

"được, cảm ơn cậu"

"ây... không cần khách sau, từ giờ không phải chúng ta là bạn của nhau rồi sao"

nói đến đây tôi có chút lạ lên tiếng hỏi

"Nhạc Nhạc, sao cậu thu dọn đồ nhanh vậy? bạn cùng phòng của cậu đâu?"

"à mình chưa thu dọn đồ, mình cũng không có bạn cùng phòng"

nghe cậu nói vậy tôi có chút lo lắng hỏi han

"xảy ra chuyện gì rồi?"

nhìn thấy tôi lo lắng, Nhạc Nhạc liền rũ bỏ vẻ mặt tươi cười mếu máo ôm tôi, nói

"Ngữ Ngữ, mình bị bắt nạt... đám người đó bắt nạt mình"

tôi lo lắng vỗ lưng an ủi cậu

"nào nào, có gì nói với mình... mình giải quyết cho cậu"

"là lúc nãy, lúc mình vào nhận phòng... đám người vào trước chiếm luôn giường của mình. Mình chỉ mới chào hỏi bọn họ mà bọn họ đã bắt mình đi mua đồ ăn trưa cho bọn họ...."

"..."

"mình lớn chừng này rồi chưa bao giờ phải đi mua đồ ăn trưa, còn bị bọn họ sai khiến như vậy"

"ngoan, vậy sau đó thì sao?"

"mình cãi nhau với bọn họ..."

"...."

"rồi... rồi....rồi bọn họ đuổi mình ra khỏi phòng, bảo phòng đó không hoan nghênh mình"

"chuyện này...."

"cậu báo với cô quản lí chưa"

"mình báo rồi, nhưng cô không quản...cô bảo sinh viên mới ai cũng sẽ 1, 2 lần cãi nhau như thế..."

"..."

"nhưng mình không chịu đâu... có cho mình cũng không chịu ở cùng phòng với bọn họ"

"vậy giờ phải làm sao?"

"Ngữ Ngữ"

Nói thật, nghe đến đây tôi cũng có chút khó chịu với mấy cô bạn cùng phòng của Nhạc Nhạc, nhưng hiện tại nếu không xử lý, quả thật Nhạc Nhạc sẽ không có chỗ ở. Nhìn lại phòng ký túc xá của mình thì nó được thiết kế cho 6 người, nhưng vì tạo không gian sống thoải mái cho sinh viên nên trường đã giảm xuống còn 4 em/1 phòng. Tính ra vẫn còn 2 giường trống, để Nhạc Nhạc ở cùng cũng không sao, nhưng Nhạc Nhạc học khác khoa...

Suy nghĩ một hồi, tôi vẫn quyết định nói ra suy nghĩ của mình. Xong rồi, tôi lại đi thuyết phục các bạn cùng phòng đồng ý cùng nhau đến tìm cô quản lý ký túc xá để xin cho Nhạc Nhạc ở chung. Nài nỉ mãi cuối cùng cô cũng đồng ý, nhưng kèm theo nhiều yêu cầu và điều kiện.

Nhạc Nhạc sau khi có chỗ ở đã quay trở lại vui vẻ, tươi tỉnh hơn rất nhiều, còn nói chuyện rôm rả với các bạn cùng phòng. Nói đủ thứ trên trời dưới Đất, từ idol, mỹ phẩm, hàng hiệu... không thiếu thứ gì.

Vì để thúc đẩy sinh viên trong việc học tập đi đôi với thực hành, nhà trường yêu cầu sinh viền bắt đầu từ năm nhất phải đăng tham gia 1 CLB.

Buổi tối

phòng kí túc xá

"Ngữ Ngữ, cậu tính tham gia CLB nào?"

"mình không biết nữa"

"...."

"còn cậu, Nhạc Nhạc"

"mình theo cậu"

"sao cậu cứ theo mình hoài vậy?"

""tại vì cuộc sống của mình không có cậu như con người thiếu oxi, cá thiếu nước và thanh xuân thiếu tình yêu vậy đó"

"lấy cho mình cái xô"

"làm gì?"

"nôn"

"cậu"

"hahaha....Ngữ Ngữ, Nhạc Nhạc... 2 người các cậu vẫn luôn nói chuyên với nhau như vậy sao?"

"đúng vậy, có gì lạ sao?"

"các cậu chơi với nhau bao lâu rồi?"

"cái này.... nói ra các cậu đừng bất ngờ nha"

"sao vậy, bộ các cậu quen nhau từ trong bụng mẹ à"

"bingo"

"hả? là thật á?"

"thật đó, gia đình của bọn mình là hàng xóm. Là họ hẹn nhau cùng mang thai xong sinh ra bọn mình"

"wow"

"mình nói cho các cậu biết, ba mẹ bọn mình còn định hôn ước cho bọn mình nữa đó, chỉ tiết là bọn mình đều là con gái"

"con gái thì sao chứ, thời buổi bây giờ con gái yêu nhau là điều bình thường mà"

"nhưng bọn mình thích con trai"

"ừm~~~ đặc biệt là Nhạc Nhạc..."

"Nhạc Nhạc làm sao?"

"mình kể các cậu nghe tình trường của cậu ấy, phải nói là 2 chữ ' đặc sắc' "

"thật sao?... mau mau...cậu mau kể đi"

"không, không được kể..."

"..."

buổi tối hôm đó chúng tôi cùng nhau nói chuyện tâm sự vui đùa với nhau rất vui vẻ

Khoảng thời gian đại học cứ thế mà trải qua

chap 3: Tạm biệt!

Sau nhiều lần chọn lựa, cuối cùng chúng tôi quyết định đăng ký CLB nhiếp ảnh của trường.

Một trong những lợi ích của việc đăng ký tham gia CLB là học bổng từ trường cấp, nhưng nhìn lại thì phần học bổng này với chúng tôi là hoàn toàn không cần thiết. Thế nhưng, khổ nỗi tên chúng tôi vẫn luôn nằm trong danh sách; cứ đến đầu kỳ là lại phải lên văn phòng xin rút học bổng, không chỉ tôi mà ngay cả Nhạc Nhạc cũng vậy.

Thời gian trôi qua nhanh thật, chẳng mấy chốc chúng tôi đã hết năm ba. Trong khi tôi còn đang vật lộn với các môn chuyên ngành của kiến trúc (ngành học kéo dài năm năm với dày đặc các môn lý thuyết), thì Nhạc Nhạc lại phải đối mặt với việc đi thực tập. May mắn thay, công ty gia đình cậu ấy là một công ty may mặc.

Bên cạnh đó, Khả Lạc chỉ mất ba năm để hoàn thành tất cả các môn học chuyên ngành, thậm chí còn đi thực tập tại bệnh viện thành phố được nửa năm. Gần đây, chúng tôi nhận được tin cậu ấy được bệnh viện cử đi tu nghiệp ở nước ngoài và chưa biết khi nào sẽ trở về.

Còn Hàn Kiệt thì đã hoàn tất khóa học phi công và hiện đang làm việc cho một hãng hàng không trong nước. Để sớm trở thành cơ trưởng, cậu ấy phải bay rất nhiều giờ.

Vậy nên, những lần gặp nhau của chúng tôi tính đến thời điểm hiện tại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhạc Nhạc bắt đầu đi thực tập từ mùa hè.

Hôm đó, Nhạc Nhạc tăng ca nên tôi sợ cậu ấy vì mải làm mà quên cả ăn, thế là tôi đặc biệt mang cơm đến công ty.

Thời tiết cuối thu chuyển sang đông ở Bắc Kinh đặc biệt lạnh giá. Mọi người trên phố bắt đầu khoác lên mình những chiếc áo phao ấm áp, vội vã bước về nhà sau giờ làm.

Bầu trời tối dần, những ngọn đèn đường bật sáng chiếu rọi khắp phố phường, soi rõ con đường về nhà.

Ở một góc nhỏ trên con phố, một bóng dáng cô đơn ngồi lẻ loi bên vệ đường. Trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu be nhạt.

Người người tấp nập qua lại, thỉnh thoảng có người dừng chân để lại một vài đồng lẻ.

Tôi đi từ xa đến, đứng nhìn một lúc rồi tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh. Cả hai im lặng, cùng nhau nhìn dòng người qua lại. Bầu không khí trở nên tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe rõ từng nhịp thở.

Ngồi được một lúc, tôi chợt nghe thấy tiếng bụng đói kêu réo, không to không nhỏ, phát ra từ người bên cạnh.

"...."

"ọ ọ ọ...."

Sự yên tĩnh dần bị phá vỡ. Tôi lén cười, đưa hộp cơm mà mình vẫn luôn ôm trong người về phía người đó.

"..."

"Ăn đi cho nóng."

"..."

Người đó không nhận ngay, ngẩng đầu lên một chút. Dù tóc xõa xuống che khuất đôi mắt, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn tôi.

"Yên tâm, không có độc đâu."

"..."

Tôi đưa tay giữa không trung một lúc lâu nhưng vẫn không ai nhận. Tay tôi bắt đầu mỏi. Vốn dĩ định đặt hộp cơm xuống đất, nhưng có vẻ người đó sợ tôi đổi ý nên vội vàng đưa tay ra nhận lấy.

Dù âm thanh rất nhỏ, tôi vẫn nghe được lời cảm ơn của anh.

"Cảm ơn."

Trong lòng vui sướng nhưng tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

"Anh đừng nghĩ nhiều, chỉ là tôi không muốn lãng phí đồ ăn thôi."

"..."

Tôi không mong anh sẽ đáp lại lời tôi, nhưng sự bất ngờ khiến tôi có chút kinh hãi. Giọng nói có chút khàn đặc do quá lâu chưa mở miệng, nhưng nó cũng không thể che giấu cảm giác ấm áp của một thiếu niên mang lại.

"Vậy sao?"

"..."

"Nhờ vậy mà một người sắp chết mới sống tiếp."

"..."

Nghe anh nói vậy, tôi có chút trầm tư suy nghĩ. Người đó đột nhiên lại lên tiếng tiếp

"Nhìn hộp cơm rất được chăm chút, là làm cho bạn trai sao?"

Vì là người lạ, tôi cũng không muốn nói quá nhiều về bản thân nên chỉ trả lời cho qua.

"Cho là vậy đi."

"Người đó của cô coi bộ không có mắt, hộp cơm ngon như thế này mà lại chê."

"Cậu ấy không chê, cậu ấy rất muốn ăn nhưng chỉ là không thể ăn thôi."

"..."

"Cậu ấy đã đi ăn với đồng nghiệp."

"Nếu đã đi ăn với đồng nghiệp thì ít nhất cũng nên báo cho cô một tiếng. Buổi tối, con gái một mình ra ngoài thật không an toàn."

Biết anh đang quan tâm, tôi gật đầu nhìn anh.

"Ừm, cảm ơn anh."

"..."

Bầu không khí giữa hai người trở nên im lặng. Để phá vỡ bầu không khí ấy, tôi đã chủ động hỏi

"Trời cũng bắt đầu trở lạnh, sao anh vẫn chưa về nhà?"

"Nhà sao?"

"..."

Nói rồi anh ấy lại im lặng. Có lẽ tôi đã hỏi điều không nên hỏi.

"Tôi sớm đã không còn nhà để về."

"Không còn nhà nhưng vẫn còn đường mà..."

"..."

Chúng tôi cứ như thế ngồi bên đường, trò chuyện cùng nhau.

"Anh cứ men theo con đường anh vẫn hay đi, đến một lúc nào đó khi anh dừng lại thì nơi đó chính là nhà, không phải sao?"

"Phải."

"..."

Cuộc nói chuyện lại rơi vào bế tắc. Cảm thấy cơ thể bắt đầu lạnh, tôi lại một lần nữa chủ động lên tiếng

"Hộp cơm... hợp khẩu vị với anh chứ?"

"Không tệ."

"Ừm."

"..."

"Nếu anh đã ăn xong rồi, vậy tôi... xin phép lấy lại hộp cơm. Hộp cơm hơi mắc."

"Cô đợi tôi ăn xong là để lấy lại hộp cơm sao?"

"Ừm, nếu không thì sao chứ?"

"..."

Thu dọn hộp cơm bỏ lại vào túi đồ, tôi đứng dậy chào anh

"Không nói nữa, tôi phải quay về rồi."

"Tôi đưa cô về."

"Không cần đâu, tôi có thể tự đi xe buýt về."

"..."

Nói rồi tôi vẫy tay chào tạm biệt, quay lưng rời đi

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play