Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Triệu Lộ Tư- Trần Triết Viễn] Lưới Tình Phản Diện

thức tỉnh trong vai phản diện

Tác giả
Tác giả
Sau khi phiêu dạt qua thể loại Tiểu Thuyết thì tui cảm thấy có vẻ không hợp lắm với nó:)))
Tác giả
Tác giả
Nên là quay lại với truyện Chat đây
Tác giả
Tác giả
Thôi không xà lơ nhiều, giới thiệu nhân vật đi ha
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư: 21 tuổi. Sinh viên đại học ngành thiết kế thời trang
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn: 17 tuổi. Học sinh trung học (vô gia cư) 🙂‍↕️
Tác giả
Tác giả
Truyện đến đâu giới thiệu nhân vật đến đó nhe😆 hoặc nếu mình quên thì thôi:))))
-vào truyện lun nhe-
Trong cơn đau nhói như có hàng ngàn kim châm vào não, Triệu Lộ Tư mở mắt. Cô thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn, chăn gối mềm mại nhưng lạ lẫm. Trần nhà cao với đèn chùm lấp lánh khiến cô ngỡ ngàng.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Đây là đâu, mình đang nằm mơ sao?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// ngồi bật giật hai tay ôm lấy đầu đang ong lên //
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, tiếp sau đó là một cô gái bước vào cung kính
Giúp việc
Giúp việc
Tiểu thư, cô dậy rồi ạ?
Giúp việc
Giúp việc
Sáng nay cô có hẹn với tiểu thư Tô, tôi sẽ lập tức chuẩn bị xe
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
💭Tô gia? Tiểu thư?
Cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy Lộ Tư. Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy đến trước gương lớn. Hình ảnh phản chiếu làm cô chết sững. Đó là cô – đúng, nhưng cách trang điểm, kiểu tóc, và dáng vẻ kiêu sa này hoàn toàn không giống con người thật của cô.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Đây không phải mình!
Giúp việc
Giúp việc
Tiểu thư người không khoẻ sao? // lo lắng //
Giúp việc
Giúp việc
Có cần gọi bác sĩ đến không?
Lộ Tư lắc đầu, cố trấn tĩnh. Sau khi người hầu rời đi, cô ngồi phịch xuống giường, đầu óc hỗn loạn. Đột nhiên, như một cuốn phim, hình ảnh và ký ức tràn vào tâm trí cô.
Cô đang sống trong một tiểu thuyết! Không chỉ vậy, cô lại là nhân vật phản diện – Triệu Lộ Tư, một tiểu thư nhà giàu kiêu căng, ích kỷ, luôn tìm cách hãm hại nữ chính và cuối cùng nhận lấy kết cục thê thảm: bị gia đình ruồng bỏ, phá sản, chết thảm.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Không thể nào
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// kinh hãi thốt lên, tay nắm chặt ga giường //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Mình phải thoát khỏi kết cục này
Nhớ lại tình tiết câu chuyện Triệu Lộ Tư thở hắt ra
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Nam chính sẽ không cứu nổi mình…
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
À
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Không muốn cứu luôn ấy chứ
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// nghĩ ngợi //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Phải rồi // vui mừng hét lên //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Trần Triết Viễn-là anh ta
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Còn anh ta có thể cứu được mình. Nhân vật phản diện mấu chốt // vỗ hai tay vào nhau //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Trần Triết Viễn – nam phản diện. Trong truyện, anh ta bị cả thế giới chèn ép, nhưng sau này trở thành kẻ mạnh nhất, một mình hủy diệt tất cả kẻ thù. Dù là phản diện, anh vẫn đáng sợ và đầy quyền lực
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Nếu mình cứu anh ta trước khi anh ta trở thành nhân vật phản diện hoàn chỉnh… có lẽ anh sẽ bảo vệ mình
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// mỉm cười nhạt nhẽo //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Được, từ giờ mình sẽ cứu lấy Trần Triết Viễn
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Trận cờ này chỉ mới bắt đầu
——————
Ngày hôm sau
Lộ Tư quyết định tìm manh mối về Trần Triết Viễn. Theo ký ức trong truyện, hiện tại anh ta vẫn chỉ là một cậu học sinh trung học, vừa mất trí nhớ sau một vụ tai nạn và đang lang thang không ai giúp đỡ
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
💭Anh ta chỉ mới 17 tuổi // nhíu mày //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
💭 vậy mình lớn hơn anh ta tận 4 tuổi
Tại khu vực ngoại ô, nơi những ngôi nhà tồi tàn chen chúc nhau, cô chậm rãi bước qua các con hẻm nhỏ. Mùi ẩm mốc, rác rưởi khiến cô phải che mũi
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Thật không ngờ kẻ sau này có thể hô mưa gọi gió lại từng sống ở cái nơi như thế này // lẩm bẩm //
Tiếng động nhẹ vang lên từ góc khuất. Cô quay đầu và nhìn thấy một người đang ngồi dựa vào bức tường nứt nẻ, toàn thân bẩn thỉu. Anh mặc đồng phục học sinh nhàu nhĩ, khuôn mặt bầm tím, ánh mắt vô hồn
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
💭Là anh ta
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// tiến lại gần, cẩn thân quan sát //
Anh vẫn là một cậu thiếu niên cao gầy, nhưng ánh mắt sắc lạnh đầy cảnh giác khiến cô phải khựng lại một chút
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cậu… là Trần Triết Viễn đúng không?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// cất lời hỏi- cố để giọng nhẹ nhàng, bình tĩnh hơn //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mờ mịt khó hiểu //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô là ai?
Giọng cậu khàn đặc mang ý vị bất mãn lẫn đề phòng
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// cúi người mỉm cười nhàn nhạt //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi sẽ giúp cậu
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Từ giờ đi theo tôi
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi sẽ cho cậu chỗ ở, thức ăn và cơ hội sống sót
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
thấy sao?
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// nhìn cô một lúc, đôi mắt dường như muốn xuyên thấu tâm tư của cô //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// bật cười nhạt //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô nghĩ tôi tin không?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// ngồi xuống trước mặt TTV, ánh mặt nghiêm túc //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tin hay không là quyền ở cậu
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Nhưng nhìn trạng thái bây giờ của cậu đi
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Có lựa chọn nào khác sao?
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// im lặng, như đang suy nghĩ. Mất vài giây, gật đầu, giọng nói lạnh nhạt //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Tôi không biết cô muốn gì, nhưng tôi sẽ đi theo cô. Chỉ là, tôi không hứa sẽ nghe lời cô đâu
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// nhếch môi, đứng dậy //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cứ thử xem, nhóc con
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Nhớ lấy
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Từ giờ tôi là “chị” của cậu
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// nhíu mày, không đáp //

chú thỏ nhỏ vào bẫy

Triệu Lộ Tư ngồi trên ghế sau xe, liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Cậu thiếu niên trong bộ đồng phục nhàu nhĩ đang ngồi cách xa cô nhất có thể, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ra cửa sổ
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cậu ngồi thẳng lên một chút được không?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tư thế đó trông cậu thật mất phong độ
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// cất giọng nói, pha chút trêu chọc //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// liếc nhìn LT- nhếch môi đầy mỉa mai đáp //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Phong độ? Tôi nghĩ cô nhầm rồi. Người như tôi đâu cần mấy thứ đó
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cậu đúng là không cần // mỉm cười //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Nhưng để sống tốt hơn, đôi khi vẻ ngoài cũng vô cùng quan trọng
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
thật rảnh rỗi
Trần Triết Viễn đáp, ánh mắt dửng dưng như thể không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện
Cô không nói thêm gì, chỉ dựa vào ghế, quan sát cậu qua kính. Cậu vẫn còn quá trẻ, gương mặt lộ rõ nét bướng bỉnh của một thiếu niên vừa bước vào đời. Nhưng ánh mắt ấy… cô biết nó giấu đi nhiều thứ hơn vẻ ngoài có thể nói lên
Chiếc xa dừng lại trước một biệt thự lớn
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// bước xuống xe - quay lại nhìn TTV //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Xuống xe đi
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Đây là nhà tôi và cũng là nhà cậu
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Từ bây giờ
Triết Viễn nhìn căn biệt thự với vẻ thờ ơ, nhưng vẫn chậm rãi bước xuống. Lộ Tư nở một nụ cười nhẹ, dẫn cậu vào nhà
Trong phòng khách rộng lớn, cậu đứng im, ánh mắt đảo quanh
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Nhà cô… giàu thật đấy // nói với giọng mỉa mai //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Tôi đoán chắc cô là kiểu tiểu thư nhàn rỗi chán đời nên mới muốn cứu một tên thất bại như tôi?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// khẽ cười. Đi đến gần TTV //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Có lẽ vậy. Nhưng cậu sai ở một điểm
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// nhướn mày hỏi // điểm gì?
Cô đối diện thẳng với ánh mắt cậu, giọng nói trầm xuống, đầy ý tứ
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cậu không phải kẻ thất bại
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Trái lại, là một người rất tiềm năng
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// bật cười nhạo báng //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Tài năng gì?
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Làm người giúp việc cho cô à?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Không. Tiềm năng để thay đổi cả thế giới này
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// nhấn mạnh từng chữ với ánh mắt kiên định //
Trần Triết Viễn ngẩn người vài giây nhưng lập tức lấy lại ý thức quay mặt đi, giọng lạnh nhạt
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô có nghĩ tôi sẽ tin những lời đó?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tin hay không tùy // quay người ra hiệu cho giúp việc //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Đưa cậu ấy lên phòng
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Chuẩn bị những đồ dùng cần thiết đi
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Phòng? // nghi ngờ hỏi //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô định cho tôi ở đây thật à?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Chứ sao nữa?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Hay là cậu muốn ngủ ngoài đường như trước đây?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// nhướn mày đầy thách thức //
Trần Triết Viễn im lặng, ánh mắt dần lạnh đi. Một giây sau liền nhún vai
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Được thôi
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Nhưng tôi cảnh cáo cô, tôi sẽ không làm nô lệ cho cô đâu
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// cười nhẹ //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Yên tâm
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Không phải nô lệ, cậu là người mà tôi đặt cược
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
💭 đừng làm tôi thất vọng. Trần Triết Viễn
——————
Tối hôm đó
Lộ Tư ngồi trong phòng làm việc, lật lại ký ức về Trần Triết Viễn
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cậu ta vẫn là một đứa trẻ, nhưng với tài năng và bản năng sinh tồn, cậu ta sẽ trở thành người nguy hiểm nhất trong tiểu thuyết. Mình phải nắm lấy cơ hội này…
Tiếng gõ cửa vang lên. Cô ngẩng đầu lên, thấy Triết Viễn đứng tựa vào khung cửa, tay khoanh trước ngực
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô gọi tôi?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Đúng vậy. Ngồi xuống đi
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// bước đến ngồi đối diện- ánh mắt dò xét //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Nói đi đừng vòng vo
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô muốn gì ở tôi?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// nghiêng đầu mỉm cười //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi muốn cho cậu cuộc sống tốt hơn
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Đổi lại
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cậu phục tùng tôi, tôi muốn cậu trung thành với tôi
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Trung thành? // bật cười ánh mắt khinh thường //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô nghĩ mình là ai?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Người duy nhất trên thế giới này chìa tay ra giúp cậu
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// nhìn thẳng vào mắt TTV không né tránh //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Đó không phải lý do đủ lớn sao?
Trần Triết Viễn im lặng không đáp, một lúc sau cậu đứng dậy, giọng hờ hững
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Được thôi
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Tạm thời nghe lời cô
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Nhưng nếu cô lợi dụng tôi, tôi sẽ khiến cô phải hối hận
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// rời đi //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// mỉm cười nhạt //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cứ thử xem, nhóc con. Tôi sẽ biến cậu thành con thỏ nhỏ ngoan ngoãn trong tay tôi… // lẩm bẩm //

bắt đầu kế hoạch cảm hoá

Triệu Lộ Tư thong thả bước xuống phòng ăn sáng. Khi vừa ngồi xuống bàn, cô đã thấy Trần Triết Viễn khoanh tay tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào cô
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// giọng bất mãn hỏi //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô gọi tôi dậy sớm thế làm gì?
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Để xem cô ăn sáng à?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// không đáp- ra hiểu cho giúp việc mang bữa sáng lên //
Một bát cháo nóng cùng vài món điểm tâm được bày ra trước mặt cậu
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// cầm thìa khuấy cháo của mình - mỉm cười //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Trông cậu đói lả cả người rồi, ăn trước đi rồi nói chuyện
Cậu nhìn chằm chằm vào bát cháo, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Đã bao lâu rồi cậu không được ăn một bữa ra hồn? Nhưng cậu lập tức giấu đi cảm xúc đó, khẽ nhíu mày
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô nghĩ tôi cần sự thương hại của cô à?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// đặt thìa xuống-nhướng mày //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi không thương hại cậu
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Đây là “quyền lợi” khi cậu ở trong nhà tôi
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Nếu như cậu không muốn ăn, cứ nhịn
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi không ép
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// không quan tâm, tiếp tục ăn //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
….
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// nhấc thìa lên bắt đầu ăn //
Khi cháo đã gần hết, cậu đặt thìa xuống, giọng mỉa mai
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Hài lòng chưa?
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Giờ nói đi
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô định làm gì tôi nữa?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cậu lúc nào cũng nghĩ tôi có âm mưu sao?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// cười nhạt //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi chỉ muốn cậu hòa nhập với cuộc sống này.
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Hoà nhập?
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// nhếch môi, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Thứ tiểu thư nhà giàu như cô thì hiểu gì về những người như tôi?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// đứng dậy //
Cô chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào cậu, giọng nói đều đều nhưng mang theo sức nặng
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi không cần hiểu cậu.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Nhưng cậu muốn sống sót, đúng không?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Muốn mạnh mẽ hơn, đúng không?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Nếu thế, nghe lời tôi đi. Tôi sẽ cho cậu mọi thứ cậu muốn
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// im lặng nhưng ánh mắt đã dao động //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// Cười nhạt //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Tôi không cần gì cả.
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Nhưng được thôi, nếu cô đã muốn chơi thì tôi sẽ theo.
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Xem cô định làm gì tôi
—————
Sau bữa sáng, Lộ Tư dẫn cậu đến khu vườn phía sau biệt thự, nơi cô đã cho người chuẩn bị sẵn dụng cụ thể dục và sách vở.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Đây là kế hoạch của hôm nay
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// đưa ra 1 tờ giấy //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Buổi sáng, cậu tập thể lực.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Buổi chiều, học kiến thức
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi không muốn cậu chỉ biết mỗi việc đứng đó mà lạnh lùng nhìn người khác.
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// nhận lấy tờ giấy //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// liếc qua rồi mỉm cười //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Học?
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô nghĩ tôi là học sinh à?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cậu là học sinh
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// khoanh tay nhấn mạnh //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cậu mới có 17 tuổi
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Vẫn đang trong độ tuổi đến trường
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Đừng quên điều đó
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Chị lớn hơn tôi có vài tuổi
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Đừng làm như mẹ tôi vậy
Trần Triết Viễn châm chọc nhưng khi thấy ánh mắt của Lộ Tư thì lại nhún vai
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Được rồi, được rồi
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Tôi sẽ thử
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Nhưng tôi nói trước
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Nếu như tôi không thích, tôi sẽ bỏ
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cứ thử đi đã.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// mỉm cười đầy ẩn ý //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
💭 tôi tin cậu sẽ thích
—————
Buổi tập luyện bắt đầu. Triết Viễn nhìn tạ tay và các dụng cụ trước mặt, nhíu mày
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô nghĩ tôi cần mấy thứ này để mạnh hơn à?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cậu không muốn bị kẻ khác bắt nạt nữa, đúng chứ?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Vậy thì hãy nghe lời tôi đi
Trần Triết Viễn lẩm bẩm trong miệng nhưng vẫn bắt đầu nhấc tạ tay lên
Tạ không nặng lắm, nhưng với cậu – một thiếu niên vừa trải qua chuỗi ngày lang thang ăn không đủ no, sức lực chẳng còn bao nhiêu – cũng đủ làm tay run rẩy sau vài lần nâng.
Triệu Lộ Tư đứng khoanh tay quan sát, đôi mắt lạnh lùng pha chút giễu cợt
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cố lên, Triết Viễn.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Một người sau này có thể nắm cả thế giới trong tay mà không nâng nổi cái tạ này thì thật đáng thất vọng
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// đặt tạ xuống, trừng mắt nhìn cô //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô đang châm chọc tôi đấy à?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// nhún vai //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Không hề
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi đang cổ vũ cậu.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Nhưng nếu cậu cảm thấy mình yếu kém đến mức đó thì cứ bỏ đi.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi không ép
Cậu cắn răng, nhặt lại tạ tay, tiếp tục tập luyện. Mồ hôi bắt đầu lăn dài trên trán, nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Được rồi, dừng lại
Lộ Tư ngăn cậu sau khi thấy cánh tay cậu bắt đầu run lên không kiểm soát
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// đưa ra chai nước //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Uống đi
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Nghỉ 5p rồi chuyển qua chạy bộ
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// nhận lấy chai nước rồi nheo mắt nhìn LT //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô thích hành hạ tôi vậy sao?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Đây là hành hạ?
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// cười nhạt //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Không
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
đây là rèn luyện
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Nếu cậu không chịu nổi thì cứ nói, tôi sẽ cho cậu quay lại con hẻm cũ ngay lập tức
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô giỏi lắm
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// bật cười khinh miệt //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// ngửa cổ uống nước //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Tôi sẽ làm cho cô hối hận khi đã coi thường tôi
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Vậy thì tôi chờ xem
—————
Buổi chiều, khi cậu vừa ăn trưa xong, cô mang vào một chồng sách dày cộp, đặt trước mặt cậu.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Đây là sách giáo khoa cấp ba.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi đã nhờ người soạn lại chương trình.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Ngày mai, tôi sẽ kiểm tra cậu về môn Toán và Tiếng Anh.
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// trợn mắt nhìn trồng sách //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô đùa tôi đấy à?
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Tôi không phải là học sinh nữa
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cậu là học sinh
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// nghiêm giọng ngắt lời //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cậu có thể mạnh đến đâu, nhưng nếu không có kiến thức, cậu vẫn là con rối trong tay người khác.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Hiểu chưa?
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô…
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// định phản bác nhưng rồi lại thôi //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// siết chặt tay //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Được, tôi sẽ học.
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Nhưng đừng trách nếu tôi làm nổ tung cái đầu của mình vì đống này.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Yên tâm, tôi không để cậu nổ đâu. Cậu còn giá trị lắm.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// nhếch môi cười, quay người rời đi //
Khi đêm buông xuống, Triết Viễn ngồi một mình trong phòng khách, cầm quyển sách nhưng ánh mắt dán chặt vào bóng tối ngoài cửa sổ. Cậu lẩm bẩm
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô ta muốn gì ở mình? Thật kì lạ
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
// khẽ siết chặt tay khi nghĩ đến ánh mắt tự tin của TLT //
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Cô nghĩ cô đang kiểm soát tôi?
Trần Triết Viễn
Trần Triết Viễn
Được thôi, để xem ai mới là người cuối cùng thắng trận cờ này
Phía xa, Lộ Tư lặng lẽ đứng trên cầu thang, nghe hết lời cậu nói
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
// nhếch môi cười //
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Cứ thử xem, cậu nhóc.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi không chỉ kiểm soát cậu.
Triệu Lộ Tư
Triệu Lộ Tư
Tôi sẽ khiến cậu tự nguyện đi theo tôi… mãi mãi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play