Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ngọt Ngào Một Chút Được Không

Chương 1: An Nguy

“ Chúng ta phải đi luôn trong tối nay sao bố?” Tiểu Lam hỏi giọng có chút lo lắng.

“ Phái Hắc Hà và Lợi Kha đang hợp sức lại nhằm triệt hạ và thay thế chỗ đứng của ta trong giới bất động sản. Bây giờ họ đã bất chấp thủ đoạn rồi”. Ông nói giọng đầy bực tức.

“ Nhưng không phải lực lượng và phe cánh của bố vẫn có thể đủ khả năng chống lại bọn họ sao”?

“ Đúng là như thế, nhưng chúng ta cần phải biết lúc nào cần nhu lúc nào cần cương. Các việc bọn họ làm có thể đe doạ rất lớn đến cả mạng sống của chúng ta”.

Ông nghẹn lên rồi tiếp

“ Bọn chúng đã biết ta có một người con gái, nên ta rất lo họ sẽ chuyển mũi tên sang con. Ta không lo cho ta, con chỉ mới 18 tuổi thôi không may có mệnh hệ nào ta làm sao ăn nói với mẹ con nơi suối vàng đây”.

Tiểu Lam không kìm được mà lao đến ôm bố mình, ngay lúc này cô thấy bố thương cô hơn bao giờ hết, giọt lệ đài trang lăn dài trên má kéo theo vô vàn cảm xúc

“ Bố đã ngồi lên được ngôi vị ông trùm của giới bất động sản, người gặp bố đều phải cúi đầu. Nhưng giờ bọn họ đang bất đầu tấn công ta thì hẵn là đã có sự suy tính kỹ lưỡng nên ta không thể bứt dây động rừng trong lúc này “

“Vậy giờ ta sẽ đi đâu ạ”. Tiểu Lam vừa nói vừa khóc.

Ông Vũ Thanh đáp:

“ Ta sẽ về quê của mẹ con ở Quảng Đông, nhưng chỉ con thôi còn bố sẽ đi nơi khác.”

Cô khóc lớn hơn:

“Bố không ở cùng con sao?”

Ông Vũ Thanh lúc này đã nước mắt ngắn nước mắt dài vì xót xa

“ Không được, ở cạnh bố lúc này cả hai ta đều nguy hiểm, tuy có vệ sĩ nhưng cũng không thể đảm bảo được an toàn tuyệt đối. Hơn nữa, bọn họ chỉ biết bố có một cô con gái nhưng họ không biết mặt con. Nên con ở với cậu ấy sẽ an toàn hơn.”

Cô gạt nước mắt, hỏi với giọng thắc mắc:

“Cậu ấy nào vậy bố?”

“ Là người sẽ bảo vệ con trong thời gian sắp tới, cậu ấy là con của một người bạn cũ của bố”

Thấy cô mãi đăm chiêu, ông giục:

“Mai gặp rồi con sẽ biết thôi, cậu ấy rất giỏi võ sẽ đảm bảo được an toàn cho con. Còn bây giờ chúng ta mau chóng thu xếp và di chuyển trong 12h giờ đêm nay”

Tiểu Lam vâng dạ rồi nhanh chóng về phòng thu dọn hành lý, lòng thoáng qua một chút ưu tư và lo lắng về thời gian sắp tới. Không biết rằng sẽ phải đổi mặt với những khó khăn như thế nào đây

.....

Đúng 12 giờ đêm, xe bắt đầu lăn bánh. Lòng nặng trĩu khiến cô mãi không thể chợp mắt, lo lắng cho bố và cả cô. Lần đầu tiên, cô rơi vào hoàn cảnh này nước mắt cứ bất giác tuôn ra.

Bố cô vì sốt ruột mà cũng không thể ngủ, quay sang thấy cô vẫn còn thức mắt thì đỏ hoe, ông ôm con gái vào lòng ai ủi:

“ Con ngủ đi, bố biết vì bố mà làm cho con lo lắng thế này, nhưng chỉ một khoảng thời gian thôi. Cuộc sống chúng ta sẽ lại trở về như cũ"

Tiểu Lam đáp, giọng nghẹn ngào:

“ Con chỉ cảm thấy bất lực khi bản thân không thể giúp được nhiều cho bố”

Ông Vũ Thanh cười:

“ Ngốc quá đi thôi, sao bố có thể để công chúa nhỏ phải mạo hiểm vì ta được. Hứa với bố, con không được buồn, được khóc nữa. Mắt con sưng hết lên rồi, mẹ con ở suối vàng biết được lại trách tội bố đấy.

Tiểu Lam lau nước mắt

“ Vâng con không khóc nữa”

Ông ôm con, giọng ấm áp:

“ Tiểu Lam ngủ đi, quãng đường còn xa lắm …”

Tiểu Lam tựa trên vai của bố, lòng còn bâng khuâng nặng trĩu, nhưng đôi mắt cô đã quá mỏi mệt không còn gắng được nữa, cứ thế chìm vào giấc ngủ…..

Chương 2: Gặp mặt

Chiếc xe hơi màu đen đổ trước cổng một căn nhà cấp 4. Một người con trai cao lớn nhanh chân đi ra đón Tiểu Lam và ông Vũ Thanh

“ Chào Bác Thanh cháu là Triệu Chính”

Y Lam từ trong xe bước ra với dáng vẻ khá mệt mỏi cùng với gương mặt sưng húp đưa mắt liếc nhanh về phía Triệu Chính

Ông Vũ Thanh cười đáp lại lời Triệu Chính:

“ Ta rất tin tưởng gia đình cháu nên giao lại Tiểu Lam cho cháu bảo vệ, thời gian tới sẽ trông cậy vào cháu nhiều rồi”.

Triệu Chính đáp:

“ Bác yên tâm ạ, cháu sẽ làm hết sức mình, ngày xưa nếu không nhờ bác giúp đỡ thì cả bố cháu và gia đình sẽ không được như ngày hôm nay. Chút việc này có đáng gì đâu ạ”.

Ông Vũ Thanh vỗ vai Triệu Chính nói:

“ Hy vọng cháu không làm Bác thất vọng”

Song quay sang bảo với Tiểu Lam

“ Cậu ấy là người bố đã nhắc đến với con hôm qua, sắp tới cậu ấy sẽ là người đảm bảo an nguy cho con, con gái của bố không được làm khó người ta nhé”

Tiểu Lam cất giọng:

“ Bố nói thế người ta lại tưởng con là dạng người thích bắt nạt thì sao”

Ông Vũ Thanh hiểu tính cách con gái của mình hơn ai hết. Cô cứng đầu và rất bướng bỉnh, đôi khi ông cũng không thể bảo nổi cái tính thích gì làm nấy của cô. Đặc biệt hơn là không thích việc người khác áp đặt mình.

Sắp đồng hành cùng một người có tính tình ương ngạnh như vậy có lẽ sẽ là một thử thách cho Triệu Chính.

Ông Vũ Thanh vội tiếp:

“Căn nhà đó là nơi con sẽ ở trong thời gian tới, tránh để gây sự chú ý thì con phải tạm quên đi thân phận tiểu thư giàu có của mình, nhưng yên tâm bố vẫn sẽ cung cấp tiền sinh hoạt cho con, chỉ là không như lúc trước nữa thôi.”

Y Lam tuy ngày thường trẻ con là thế nhưng lúc này lại rất hiểu chuyện

“ Chỉ cần là bố sắp xếp, thì chắc chắn là đều tốt cho con, con chỉ hơi buồn khi không được ăn bào ngư thường xuyên nữa thôi”

Ông phì cười:

“ Vẫn còn có tâm trạng nghĩ đến bào ngư cơ đấy, công chúa nhỏ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn uống thôi”

Triệu Chính đứng quan sát cuộc nói chuyện của hai bố con đến đây cũng phải bật cười, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng

Lúc này, ông không thể ở lại lâu hơn nhanh chóng nói vài câu với cô trước khi đi:

“ Bố không thể nán lại lâu sẽ gây sự chú ý, con nhớ giữ gìn sức khỏe khi nào cần thì gọi cho bố nhé”

Cô vội đáp

“ Bố cũng phải giữ gìn sức khoẻ đấy ạ”

Hai bố con ôm nhau dù có quyến luyến cách mấy cũng phải nói lời tạm biệt. Ông quay lưng gạt nước mắt rồi vẫy tay chào cô con gái nhỏ.

Ngay lúc bố cô vừa rời đi, cô không thể kìm được mà khóc nấc lên, cứ thế cô nhìn theo chiếc đang lăn bánh ngày một nhanh rồi mất hút.

Triệu Chính thấy cô khóc mãi thì cũng lên tiếng :

“ Cô không tính vào nhà sao?”

Câu hỏi và giọng nói không mấy thiện cảm của anh làm cắt đi dòng cảm xúc của cô

Cô gạt nước mắt rồi khẽ giọng:

“ Tôi muốn ở đây hóng gió một lát”

Triệu Chính chỉ ừ một tiếng vốn định quay người rời đi, bỗng một cơn gió thổi ngang làm mái tóc dài mượt mà của Y Lam phất phơ qua gương mặt xinh đẹp.

Triệu Chính bắt gặp được khoảnh khắc này thì mặt có chút đờ ra, bây giờ anh mới nhìn kỹ gương mặt của cô. Quả là rất mỹ miều, nét đẹp xao động lòng người.

Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, Y Lam quay sang:

“ Có gì sao?”

Triệu Chính có hơi giật mình đáp lại:

“K-không có gì, tôi sẽ đem vali vào giúp cô”

Chương 3: Thích ứng

Sau khi vào nhà, Triệu Chính đưa cô đến căn phòng của cô. Vốn quen sống trong nhà cao cửa rộng, giờ ở trong một căn nhà cấp 4 cô nhất thời không thích ứng kịp.

Tuy gọi là nhà cấp 4, dù không lớn như căn biệt thự của cô nhưng căn nhà này cũng khá to và khang trang.

Cô đảo mắt nhìn quanh một lượt, khẽ cất lời:

“ Tôi sẽ ở một mình trong căn nhà này sao”

Triệu Chính đang loay xoay với các hành lí nghe thấy thì đáp:

“ Ở cùng tôi”

Y Lam mở to mắt, nói lại với vẻ ngạc nhiên:

“ A..Anh cũng ở đây s-sao?”

Triệu Chính xoay người lại thản nhiên đáp:

“ Thì sao?”

Y Lam có chút lúng túng, một nam một nữ không phải người yêu cũng không phải vợ chồng ở chung với nhau có chút làm cô thấy có chút không thoải mái

Triệu Chính thoáng nhìn qua đã đọc được suy nghĩ trong đầu cô nhanh chóng cất giọng

“ Đừng lo lắng, tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô thôi, và sẽ không làm gì quá phận”

Cảm thấy có lo lắng cũng không giúp ích được gì, cô cũng mau mắn mang hành lí của mình về phòng. Cả đêm trên xe vì mãi khóc cô không tài nào ngủ được, bây giờ cơ thể đã thấm mệt và cô chỉ muốn nhanh về phòng để đánh một giấc ngủ dài.

Cơn mệt mỏi khiến cô ngủ quên cả trời đất, ngủ một giấc đến tận 4 giờ chiều. Có lẽ không vì chiếc bụng đói và cơn khát khô cả cổ thì chắc cô ngủ đến tận tối mất.

Loạng choạng bước ra với gương mặt còn đang say ngủ, Triệu Chính thấy cô thì lên tiếng:

“ Rửa mặt rồi ăn cơm”

Cô trả lời với giọng điệu khe khẽ:

“ Ăn gì đấy”

Triệu Chính giọng thúc giục:

“ Nhanh vào ăn thì biết”

Trên bàn lúc này được Triệu Chính bày đủ món, tuy không phải cao lương mĩ vị như cô thường ăn, nhưng các món ăn đều đầy đủ dinh dưỡng, trang trí có phần khéo léo.

Cô thấy đồ ăn thì mắt sáng lên, bắt đầu cho những miếng đầu tiên vào miệng, vội nghĩ bây giờ chiếc bụng đói này chỉ cần được lấp đầy không cần biết ngon hay dở.

Hơn cả ngoài mong đợi của cô, món ăn cực kì ngon làm cho tâm hồn ăn uống của cô cực kì thích thú, cô hỏi:

“ Ai nấu các món này thế”

Triệu Chính vừa ăn vừa nói:

“Không phải tôi thì ai”

Y Lam khá bất ngờ vì cô không nghĩ một người như anh ta sẽ vào bếp không những thế lại nấu ăn rất ngon, cô đáp lại giọng điệu hoài nghi:

“ Anh đùa hả, làm sao anh có thể nấu ngon được vậy cơ chứ”

Triệu Chính không buồn trả lời nhưng cũng miễn cưỡng tuôn ra vài chữ:

“ Ăn đi đừng hỏi nhiều”

Chất giọng cộc lốc đó của Triệu Chính khiến cô thấy hơi không vừa ý, nhưng không buồn để tâm cô tiếp tục xoa dịu cho chiếc bụng đói của mình

Triệu Chính thấy cô ăn ngon thì lòng thầm vui, có đôi chút tự hào về tài nấu ăn của mình.

Ăn được một lúc, cô suýt quên mất phải dò hỏi thông tin lai lịch của người này, vì sẽ ở cùng nhau trong tương lai gần, nên cô phải có đôi chút hiểu biết về anh ta.

“ Này, anh bao nhiêu tuổi rồi

“ 26”

“ Công việc chính của anh là gì?”

“Vệ sĩ”

“ Có nhiều tiền không?”

“ Tùy hoản cảnh”

Anh trả lời cô với những câu trống rỗng, lúc này cô không nhịn được sự khó chịu:

“ Sao cứ như là tôi ép anh vậy, nếu không thích thì anh có thể không trả lời”

Anh thản nhiên:

“ Tôi không khó chịu, cô cứ hỏi tiếp”

Dù có chút không thích cách nói chuyện của anh ta, nhưng giờ cô cần biết thêm thông tin của anh ta hơn

“ Bố tôi nói anh là con của bạn cũ bố tôi, thế giờ gia đình anh đâu?”

“ Ở Trùng Khánh”

“ Sao anh ở Quảng Đông mà gia đình anh lại ở Trùng Khánh?”

“ Vì tôi thích ở đây”

“ Ban nảy anh vẫn chưa trả lời tôi, sao anh nấu ăn ngon được như thế?”

“ Tôi tự học”

“ Vậy sau này ngày nào anh cũng sẽ nấu ăn cho tôi như thế hả”

“Ừm”

Cô nghĩ gì đó rồi vừa cười vừa nói

“ Tôi thấy bố tôi không những thuê vệ sĩ mà còn kiêm cả bảo mẫu cho tôi luôn rồi”

Anh sớm đã nhìn ra là cô muốn biết thêm về anh đây mà, nên cố tình trả lời như thế để cố tình gây sự tò mò cho nàng.

Triệu Chính đang tính nói thêm gì đó nhưng thiết nghĩ không cần thiết nên anh cũng thôi, bữa ăn trôi qua một cách nhanh chóng. Sau đó thì ai về phòng nấy.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play