Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ánh Dương Hạ

Trở về và gặp gỡ

Người viết truyện
Người viết truyện
Chào mọi người, mình là người viết truyện này. Mong mọi người ủng hộ, thông tin nhân vật mình để như sau nhé!
Hạ Tước
Hạ Tước
Tuổi 30. nghề nghiệp: giáo viên . tính cách: cẩn thận, bộc trực, tinh tế-Anh có mái tóc đen và nết nhăn ở hai bên mắt cùng chiếc kính đỏ.
Phong miên
Phong miên
Tuổi: 22(?) nghề nghiệp: không xác định. Tính cách: khá trầm tính và ít nói, bí ẩn, suy nghĩ sâu rộng tầm nhìn tốt. Cậu đến từ rừng và không hẳn là người? Cậu hơi ngố trong mắt người khác.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Tuổi: 29. Nghề nghiệp: streamer. Tính cách: sôi nổi và hoà đồng, đặc biệt rất khéo ăn nói với người lớn tuổi. Là bạn thân của Hạ Tước.
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Tuổi: 18. Nghề nghiệp: làm nông dân cùng cha và mẹ, ngoài ra còn quản lí hàng hoá được đưa vào làng. Tính cách: thoải mái, vui vẻ, tinh tế, trực giác của cô rất tốt. Là em họ Hạ Tước, cô tiếp xúc với mạng xã hội và biết được nhiều điều bao gồm cả tình yêu giữa nam và nam.
Mùa hè năm nay Hạ Tước quyết định thưởng cho mình một kì nghỉ tại quê nhà sau một năm dạy học vất vả.
Anh dẫn theo bạn mình là Dạ Sở.
Đến cổng làng.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Mày! Đã đến nhà mày chưa vậy?
Hạ Tước
Hạ Tước
Ráng một chút đi sắp đến nơi rồi.
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
A! Anh Hạ!
Em họ chạy đến cổng làng đón hai người
Hạ Tước
Hạ Tước
Ừm, Linh Linh đấy à?
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Em mày xinh thế? Đúng hào quang người nông thôn!
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Em chào hai anh! Hay tin hôm nay anh về mẹ em vui lắm đó.
Ba người cùng đi về nhà Hạ Tước, dọc đường đi tán gẫu vui vẻ. Thi thoảng lại gặp các cô chú đang làm việc.
Hàng xóm láng giềng
Hàng xóm láng giềng
Ấy chà! Hạ Tước đấy à? Lớn lên đẹp trai đấy!
Anh đáp lại mấy câu rồi cùng hai người kia về nhà.
Mẹ cậu ôm cậu vào lòng, lâu lắm cậu mới có thể về nhà.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Con chào cô, chào chú ạ!
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Nhân dịp về đây chơi con chả có gì hơn, đây là chút lòng thành! Mong cô chú nhận.
Nó đưa ra những món quà đắt tiền, cười hì hì vì đã lấy được lòng người lớn.
Sau bữa cơm, Dạ Sở mới chạy lại Hạ Tước.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Mày!
Hạ Tước
Hạ Tước
Nói.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Mày thấy cái cánh rừng gần kia không? Đi với tao qua đó thử.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Lấy ý tưởng cho tao đăng bài luôn.
Hạ Tước
Hạ Tước
Đi một chút thì được, còn nhiều thứ tao chưa nói với bố mẹ
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Yes sir!
Hai người len lén đi ra cánh rừng cách nhà Hạ Tước khoảng 500m.
Khi hai người tiến vào cánh rừng một chút, thì bắt gặp một cậu thanh niên đứng quay lưng lại.
Cậu ta có mái tóc màu vàng, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu vào trông nó còn rực rỡ hơn.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Ê, có người kìa mày…
Hạ Tước
Hạ Tước
Trông cậu ta lạ thật.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Này! Cậu gì đó ơi?
Người kia quay lại.
Đó là khoảng khắc không thể quên của Hạ Tước.
Hạ Tước
Hạ Tước
!?
Cậu ta có đôi mắt màu đỏ.
Hạ Tước sững người thầm nghĩ.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Tên nhóc này đẹp quá!”
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Wow! Cậu trông điển trai thật đó!
Đối phương im lặng nhìn hai người, mãi một lúc mới mở miệng.
Giọng nói cậu trong trẻo mang lại cảm giác rất tuyệt.
Phong miên
Phong miên
Hai người đến đây làm gì vậy?
Hạ Tước thấy trong người mình nóng ran lên.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Mình bị gì vậy trời”
Dạ Sở nói rất nhiều, nhưng chỉ nhận lại được cái “ừm” thờ ơ của đối phương.
Cậu ta nhìn Hạ Tước.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Cậu ta nhìn mình!”
Phong miên
Phong miên
Đừng bao giờ quay lại đây nữa. Đi đi.
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu nói vậy là có ý gì?
Phong miên
Phong miên
Dạ Sở chỉ biết ngây ngốc nhìn.
Đối phương không nói gì cả.
Một trận gió to kéo đến, theo đó là lá cây và bụi mịn. Hai người nhắm tịt mắt lại.
Đến lúc mở mắt đã không thấy cậu ta đâu.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
B-Biến mất rồi??
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu ta đi nhanh vậy?
Hạ Tước
Hạ Tước
“Có gì đó lạ lắm…”
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Đi tiếp đi mày!
Hạ Tước
Hạ Tước
Về đi. Đừng đi nữa, tao thấy cậu ta nói vậy là muốn đuổi chúng ta đi rồi.
Nói chuyện qua lại hồi lâu, cả hai quyết định quay về.
Không khí trong nhà sôi nổi, cho đến tối thì chỉ còn hai đứa với gia đình Hạ Tước.
Ba
Ba
Tối nay gió mát rồi nhỉ? Ha ha, con về đây là vui lắm rồi, định bao giờ đi?
Hạ Tước
Hạ Tước
Hết hè con sẽ đi.
Lúc này ngoài hiên chỉ có Ba và Hạ Tước.
Hạ Tước ngẫm một hồi.
Hạ Tước
Hạ Tước
Cái cánh rừng đằng kia, qua mấy năm nay rồi vẫn không thay đổi ạ?
Ba
Ba
Ừm, không ai lui tới đó cả, nhưng vẫn có những lối mòn ở đó.
Anh gật đầu, trong tâm trí vẫn in rõ hình ảnh cậu ta.
Chứ nghĩ đến tim lại đập nhanh.
Có phải anh đã cảm nắng cậu ta chỉ trong một lần gặp đầu tiên?

Lụm nhóc về nhà.

Cha nói rằng thi thoảng ở núi lại có tiếng bẻ củi cùng tiếng quạ kêu.
Hạ Tước đi vào phòng nằm. Dạ Sở nằm phòng bên.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Hay mai mình lại đến nhỉ…”
Hạ Tước
Hạ Tước
“Nhỡ đâu có nguy hiểm?”
Hạ Tước trằn trọc một hồi rồi thiếp đi.
Sáng hôm sau, anh theo thói quen mà tỉnh giấc.
Hạ Tước xuống giường bắt đầu cho một ngày mới.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Ô? Dậy sớm vậy, ở đây lạ giường tao ngủ không ngon.
Hạ Tước
Hạ Tước
Đồng hồ sinh học thôi.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Ừ ừ! Ba mẹ mày đi đâu từ sớm rồi á.
Hạ Tước
Hạ Tước
Chắc đi làm rồi…
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Haha, mày xem, họ chu đáo chưa kìa!
Nó chỉ vào bàn thức ăn được giăng màn bảo vệ.
Hạ Tước
Hạ Tước
Ừm
Hạ Tước mỉm cười, anh ngồi xuống ăn cùng bạn mình.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Vẫn là đồ ăn mẹ nấu ngon hơn”
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Mày có dự định đi chơi đâu không?
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Hè mà, tận hưởng đi chứ
Hạ Tước
Hạ Tước
Thời gian còn nhiều, mai hẵng đi… hôm nay tao mệt.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Tại lũ học sinh cứng đầu chứ gì? Ha ha anh mày biết mà!
Hạ Tước day trán.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Thằng này lắm chuyện để nói thế?”
Có tiếng mở cửa và tiếng bước chân tới gần.
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Anh Hạ Tước! Anh dậy chưa?
Hạ Tước
Hạ Tước
Linh Linh hả? Em ăn sáng chưa?
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Chưa! Em muốn rủ hai anh đi bắt bọ với bắt ve.
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Sau bữa cơm hai anh đi nha?
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Ve hả? Hay đấy, đi đi!
Hạ Tước
Hạ Tước
Ờm… Anh không đi, hôm khác nhé.
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Anh thấy mệt trong người sao ạ?
Hạ Tước
Hạ Tước
Có lẽ vậy, hai người cứ đi trước đi, nào rảnh anh rủ mọi người đi.
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Vâng.
Nghe tới thú vui thôn quê, Dạ Sở mong mỏi ăn cho xong bát cơm nhanh nhất.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Xong rồi! Chờ anh thay đồ đã.
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Còn sớm mà anh cứ thong thả.
Hạ Tước
Hạ Tước
Thằng này không tính dọn à?
Dọn dẹp, hai người kia cũng rời khỏi nhà mà đi bắt ve.
Hạ Tước
Hạ Tước
Mình cũng nên đi thôi.
Hạ Tước chuẩn bị đồ, dắt theo chai nước, khoá cửa nhà rồi rời đi.
Anh tới cánh rừng hôm qua.
Lần này lại không thấy người đâu.
Hạ Tước quyết định đi sâu hơn.
Hạ Tước
Hạ Tước
Quái, chỗ này không ai đi qua mà vẫn có lối mòn thật…
Có giọng nói phát ra đằng sau anh.
Phong miên
Phong miên
Anh làm gì ở đây vậy?
Hạ Tước giật bắn người, tim hẫng lại một nhịp.
Hạ Tước
Hạ Tước
Ah ! Trời đất!!
Hạ Tước
Hạ Tước
Là, là cậu à?
Anh cảm nhận được nhiệt độ đang dần nóng lên, phải giữ bình tĩnh.
Phong miên
Phong miên
Sao anh quay lại nơi này?
Hạ Tước
Hạ Tước
Tôi
Hạ Tước
Hạ Tước
Tôi tìm cậu.
Phong miên
Phong miên
Tìm tôi? Vì chuyện gì?
Anh hít một hơi sâu.
Hạ Tước
Hạ Tước
Tôi muốn làm quen với cậu.
Cậu ta im lặng nhìn chăm chăm vào anh.
Hạ Tước ngại ngùng nói thêm.
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu tên là gì?
Phong miên
Phong miên
Phong Miên.
Phong miên
Phong miên
Còn anh thì sao?
Hạ Tước
Hạ Tước
Ồ, tên cậu hay thật. Tôi là Hạ Tước.
Phong miên
Phong miên
Ừm… từ mai anh đừng tới đây nữa.
Hạ Tước
Hạ Tước
Tại sao?
Vẻ mặt bối rối của Phong Miên hiện lên trước mắt anh.
Có lẽ cậu chưa tìm được lí do để đuổi anh ta đi.
Hạ Tước
Hạ Tước
Từ mai không được, vậy hôm nay vẫn được tới nhỉ?
Phong miên
Phong miên
Này?
Cậu ta cũng không ngờ được đối phương sẽ nói như vậy.
Phong miên
Phong miên
Anh mau quay về!
Hạ Tước
Hạ Tước
Không được, tôi còn chưa biết gì về cậu mà về rồi.
Phong miên
Phong miên
Anh biết để làm gì chứ?
Hạ Tước không trả lời câu hỏi này.
Hạ Tước
Hạ Tước
Nhà cậu ở trong đây sao?
Phong miên
Phong miên
Không…
Hạ Tước
Hạ Tước
Vậy nhà cậu ở đâu?
Phong miên
Phong miên
Không có.
Cậu trả lời cộc lốc.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Cậu ta không có nhà mà sao trông vẫn khoẻ khoắn”
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu khéo đùa…
Phong miên lắc đầu, muốn tỏ ý lời nói của mình là thật.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Cậu ta đến từ đâu vậy?”
Phong miên
Phong miên
Ở đây là đủ rồi. Tôi không muốn khách đến chơi mà lại lắm mồm như anh.
Phong miên
Phong miên
Về đi.
Đây là đuổi thẳng cổ khách mà?
Nhưng rất nhanh Hạ Tước nhận ra điều gì đó không đúng.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Rừng là nhà cậu ta à? Vô lí”
Hạ Tước
Hạ Tước
Tên nhóc này… đừng đùa như vậy chứ, nhà cậu ở đâu?
Cậu ta nổi nóng.
Phong miên
Phong miên
Tôi không nói chuyện với anh nữa!
Phong Miên quay người rời đi.
Hạ Tước
Hạ Tước
Đến nhà tôi đi.
Hạ Tước đột nhiên đề nghị.
Đối phương cũng khựng lại, cậu ta quay đầu nhìn lại, ánh mắt có gì đó khác với ban nãy.
Hạ Tước mới nhận thức được mình đã nói gì, sao lại có thể nói nhăng nói cuội như vậy.
Hạ Tước
Hạ Tước
Này này… Tôi, tôi giỡ-
Phong miên
Phong miên
Thật?
Cậu ta ngắt ngang lời Hạ Tước.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Gì vậy chứ, cậu ta muốn về nhà mình thật à?”
Phong Miên lại gần anh, đôi mắt cậu chớp chớp trông rất mong đợi.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Chết tiệt”
Hai bên má Hạ Tước ửng đỏ.
Hạ Tước
Hạ Tước
Thật, thật.
Anh đã chịu thua.
Phong Miên cứ vậy mà tiến lại gần Hạ Tước.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Tên nhóc này có đáng tin không vậy!”
Phong miên
Phong miên
Tại sao lại để tôi đến nhà anh?
Phong miên
Phong miên
Anh không sợ à?
Hạ Tước mỉm cười cảnh cáo.
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu mà làm ra trò gì, tôi cho cậu biết tay.
Hạ Tước
Hạ Tước
Nhưng chỉ được một thời gian thôi,rồi cậu phải về nhà cậu.
Phong Miên gật đầu.
Phong miên
Phong miên
Ừm…
Ngoại hình của Phong Miên hiện tại sẽ bị cho là kì dị. Hạ Tước cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cậu.
Hạ Tước
Hạ Tước
Được rồi đi thôi.
Hạ Tước đi trước, cậu ta ngoan ngoãn đi theo sau.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Sao cậu ta có thể dễ dãi mà theo người lạ về nhà đến vậy???”
Chính Hạ Tước cũng đâu ngờ tới việc lụm được một bạn nhỏ bên rừng.
Anh cảm thấy mông lung vô cùng.
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu thật sự về nhà tôi sao?
Phong miên
Phong miên
Anh là người đề nghị mà?
Cứ thế Hạ Tước dắt cậu về nhà. Dọc đường luôn có ánh mắt hướng về hai người.
Họ xì xầm to nhỏ với nhau về điều gì đó.
Đầu hè anh đã vô tình “nhặt” được một vật nhỏ.

Tôi đưa cậu đi mua đồ.

Cứ vậy Hạ Tước dắt Phong Miên về.
Hạ Tước
Hạ Tước
Tụi nó hình như chưa về.
Phong miên
Phong miên
Nhà anh đây?
Hạ Tước treo áo khoác lên.
Anh đi lấy nước cho Phong Miên.
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu ngồi đi.
Phong miên
Phong miên
Ngồi ở đâu?
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu thấy rõ cái ghế gỗ mà? Ngồi đi.
Phong Miên không nói gì, cậu ngồi ở ghế nhìn xung quanh.
Phong miên
Phong miên
“Trông lạ quá…”
Hạ Tước lấy ly nước cho cậu và ngồi xuống đối diện.
Hạ Tước
Hạ Tước
Tôi hỏi thật nè…
Hạ Tước
Hạ Tước
Nhà cậu đâu?
Phong miên
Phong miên
Phong Miên im lặng uống ly nước.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Cậu ta không chịu nói, làm sao đưa được tên nhóc này về chứ”
Thấy cậu ta cứ chăm chăm nhìn mình, Hạ Tước cũng chả muốn hỏi thêm.
Anh cười nhẹ.
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu muốn ở đây không? Tôi sẽ cho cậu ở một thời gian.
Phong Miên tròn mắt nhìn.
Phong miên
Phong miên
Có.
Hạ Tước
Hạ Tước
Thực ra đây là kì nghỉ của tôi, đây không hẳn là nhà tôi.
Hạ Tước
Hạ Tước
Mà là nhà bố mẹ.
Phong miên
Phong miên
Anh ở đâu?
Hạ Tước
Hạ Tước
Ha… cậu hay thật.
Hạ Tước cười bất lực.
Hạ Tước
Hạ Tước
Tôi hỏi cậu còn chưa trả lời mà muốn hỏi ngược lại tôi.
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu có tiền chứ?
Phong Miên lắc đầu.
Có thể chính cậu ta còn không biết “tiền” là gì.
Phong miên
Phong miên
Không…
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu xuất hiện như vậy quả là một bí ẩn đấy.
Hạ Tước
Hạ Tước
Thay đồ đi.
Hạ Tước
Hạ Tước
Tôi sẽ đưa cậu đi mua một chút đồ và ở lại cùng tôi.
Sau đó Hạ Tước đứng dậy, anh dắt vật nhỏ mà mình lụm được đi thay đồ.
Chiếc áo to hơn rất nhiều so với Phong Miên.
Phong miên
Phong miên
Cái này, là cái bao à?
Hạ Tước thấy vậy, liền bật cười thành tiếng.
Hạ Tước
Hạ Tước
Haha
Hạ Tước
Hạ Tước
Chắc vậy rồi!
Hạ Tước
Hạ Tước
Ít nhất nó vẫn không dị dạng với cậu.
Phong miên
Phong miên
Anh cười tôi…
Hạ Tước
Hạ Tước
Nào, ai dám.
Hạ Tước đưa cậu một chiếc quần cùng dây thắt lưng.
Chiếc quần dài khiến nó bị lết đất.
Hạ Tước cẩn thận cúi xuống xắn ống quần lên cho cậu.
Hạ Tước
Hạ Tước
Chịu khó đi nhé.
Phong miên
Phong miên
Có đẹp không?
Phong Miên dang tay ra để đối phương nhìn rõ tổng thể bộ đồ.
Hạ Tước
Hạ Tước
Ừ đẹp, lụa đẹp vì người.
Phong miên
Phong miên
“Nó có nghĩa gì?”
Hạ Tước
Hạ Tước
Phong Miên này.
Cậu ta quay sang nhìn anh.
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu là người ngoại quốc à?
Hạ Tước
Hạ Tước
Mắt và tóc cậu nó rất sặc sỡ đấy.
Phong miên
Phong miên
Không.
Hạ Tước
Hạ Tước
Thôi được rồi, tôi đưa cậu đi mua đồ.
Hạ Tước đi đến cửa chính thì gặp ngay Dạ Sở và Linh Linh từ cổng đi vào.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Ô mày tính đi đâu à?
Hạ Tước
Hạ Tước
Tao tính đi mua đồ cho bạn…
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Anh! Em bắt được rất nhiều!
Hạ Tước
Hạ Tước
Ừ giỏi.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Bạn?
Phong Miên ngó đầu ra nhìn.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Ủa?! Thằng nhóc hôm đầu tiên nè!
Linh Linh sững người rất lâu.
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Anh ấy là ai vậy anh?!
Hạ Tước
Hạ Tước
Bạn anh.
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
Mày điêu!
Hạ Tước
Hạ Tước
Thôi, tao đi kẻo muộn giờ cơm trưa.
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Hay anh đi chuẩn bị cơm trưa đi! Linh Linh đây sẽ đi cùng anh ấy!
Hạ Tước
Hạ Tước
Gì?
Hạ Tước quay sang Phong Miên, cậu cũng đang nhìn anh.
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu nghĩ thế nào?
Phong miên
Phong miên
Cậu ta bám vào vạt áo Hạ Tước.
Phong miên
Phong miên
Anh.
Linh Linh trầm tư nhìn hai người.
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
“Hmmm anh ấy bám anh Hạ Tước thật”
Hạ Tước
Hạ Tước
Em nghe gì chưa? Ở nhà đi.
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Hứ! Lần sau em sẽ mang anh ấy đi.
Hạ Tước
Hạ Tước
Lần này anh cho phép nè, giỏi lấy đi.
Hạ Tước
Hạ Tước
Haha!
Chưa dứt lời Hạ Tước liền túm lấy tay Phong Miên mà chạy tụt ra ngoài cổng.
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
Hai anh!
Linh Linh(em họ)
Linh Linh(em họ)
“Rõ có gì đó!!”
Dạ Sở(bạn)
Dạ Sở(bạn)
A ôi Linh ơi!!! Lấy anh cái khăn, đổ ra hết rồi!
Bên này, Hạ Tước kéo theo Phong Miên chạy một lúc thì đi từ từ lại.
Hạ Tước
Hạ Tước
Phù!
Phong miên
Phong miên
Anh chạy vậy làm gì?!
Cậu ta thở hồng hộc.
Hạ Tước
Hạ Tước
Ha ha xin lỗi! Tôi mắc trốn việc quá!
Phong miên
Phong miên
Chúng ta đi đâu?
Hạ Tước
Hạ Tước
Đi mua đồ cho cậu. Cậu mặc đồ tôi rộn-
Cậu chợt để ý đến cái ống quần đã buông xuống.
Hạ Tước
Hạ Tước
Tên nhóc nhà cậu cũng thật không biết để ý bản thân.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Chắc ban nãy chạy nhanh quá đây mà”
Anh cúi xuống xắn nó lên cho cậu.
Phong Miên chỉ chăm chăm nhìn anh.
Phong miên
Phong miên
Cảm ơn anh.
Hạ Tước
Hạ Tước
“Cậu ta kiệm lời thật”
Hạ Tước mỉm cười.
Hạ Tước
Hạ Tước
Không có gì.
Hai người đi dạo qua làng và đến chợ, nơi này bán rất nhiều đồ từ đồ ăn đến đồ mặc.
Hạ Tước
Hạ Tước
Quanh năm chả thay đổi.
Hạ Tước
Hạ Tước
Haha hoài niệm quá, quả thật lâu rồi tôi không về thăm nhà.
Phong miên
Phong miên
Vậy anh sống ở đâu trong thời gian qua?
Hạ Tước
Hạ Tước
Tôi ở thành phố.
Phong miên
Phong miên
Thành phố? Nó đẹp không?
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện.
Hạ Tước
Hạ Tước
Ừ rất đẹp.
Hạ Tước
Hạ Tước
Nhưng tôi thích ở đây hơn, đặc biệt là bây giờ.
Sau đó anh ta bụm miệng cười, né ánh mắt tò mò của đối phương.
Thi thoảng lại có tiếng xì xầm của mọi người.
Họ ngỡ ngàng khi Phong Miên đi ngang qua. Mái tóc vàng và đôi mắt đỏ đã thu hút rất nhiều người.
Họ cho rằng cậu là người ngoại quốc hoặc nhuộm tóc.
Hạ Tước
Hạ Tước
Cậu được chú ý nhỉ?
Phong Miên lẽo đẽo theo sau Hạ Tước.
Phong miên
Phong miên
Tôi không quen họ.
Hạ Tước
Hạ Tước
Thì tôi biết mà.
Hạ Tước cùng Phong Miên mua những món đồ lặt vặt và những bộ quần áo.
Điều gì đã khiến anh ta chi tiền cho những thứ mà người khác sẽ dùng?
Chính Hạ Tước biết mình đang làm gì.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play