Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Tokyo Revengers] Ác Ma Sống Dậy

#1 _Kết thúc tồi tệ_

!¡Đọc mô tả trước khi nào truyện¡!
Chương I: Khởi đầu mới
-----------------
-Ngày 6 tháng 8 năm 1945-
"Vào ngày 6 tháng 8 Mỹ tiếng hành thả bom nguyên tử mang tên 'Little Boy' vào thành phố Hiroshima, Nhật Bản vào lúc 8 giờ 15 phút tại Nhật Bản"
"Vụ nổ đã khiến Nhật Bản tổn thất nặng nè về người và tài sản, trong đó có rất nhiều người ch€t và bị nhiễm phóng xạ nặng ước tính khoảng hơn 100.000 người ch€t tại thành phố Hiroshima"
"Hiện tại vẫn chưa biết Mỹ sẽ có động thái nào tiếp theo để uy hiếp Nhật Bản đầu hàng, người dân nước Nhật đang rơi vào khủng hoảng trầm trọng về sự đe dọa tiếp theo của Mỹ vào Nhật Bản"
-Ngày 9 tháng 8 năm 1945-
"Sao 3 ngày im lặng Mỹ đã tiếp tục thả quả bom nguyên tử thứ hai mang tên 'Fat Man' vào thành phố Nagasaki, Nhật Bản khiến hơn hàng ngàn người dân vô tội thiệt mạng "
"Sao 3 ngày có thể thấy rõ sự đe dọa của Mỹ là hoàn toàn lớn khi trong 3 ngày đã khiến gần hàng triệu người dân thiệt mạng"
"Mỹ có thể sẽ không tha thứ dễ dàng cho Nhật Bản cho đến khi Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện trước Mỹ"
Hắn nắm chặt lấy tờ báo khiến nó nhăn nhún lại sao đó vò nát nó quăn ra một bên, dưới đất lại là một vùng cafe và mảnh thủy tinh văn tứ tung cũng có thể hiểu hắn đã sốc đến độ làm rơi cả ly cafe rơi xuống đất
Bọn lính xung quanh đứng nghiêm trang không có một tí cảm xúc nào, chúng nghiêm túc không để người ngồi trên ghế kia tức giận cũng đủ hiểu kẻ kia là kẻ có quyền cao chức trọng
Hắn cúi xuống ôm đầu nhìn xuống nền đất lạnh đầy thủy tinh, hắn như ch€t lặng trước thông tin mình vừa nhận được là thành phố Nagasaki
Hắn khẽ đưa mắt lên trên nhìn đám lính trước mặt mình rồi quát lớn
:"Các ngươi! Ra ngoài hết cho ta!"
Đám lính nghe theo lệnh hắn xếp thành hành nối đuôi nhau rồi đi cố lơ đi bộ dạng "thảm hại" của hắn lúc này.
/Cạch/
Sau khi người cuối cùng rời đi và đóng cánh cửa đó lại hắn mới gục đầu xuống khóc nức nở
:"Ch€t ti€c! Bọn Tư Bản ch€t ti€c!"
:"Sao chúng mày không ch€t hết đi chứ!?? Hức- "
:"Vợ ơi..."
Hắn thốn khổ ôm mặt khóc nức nở, nỗi đau chồng chất lên nhau nơi cuối thanh quản khiến hắn phải khó khăn lắm mới nói được hai từ "Vợ ơi..."
Hắn - một sĩ quan cấp cao của phát xít Nhật, hắn vốn là kẻ tàn ác gieo rắc nỗi sợ cho mọi người ở khu vực gần Nhật Bản mỗi khi nhắc đến tên
Có lẽ việc vợ hắn ch€t cũng là minh chứng cho câu "luật nhân quả" hắn gi€t rất nhiều người dân vô tội và làm nhiều chuyện xấu xa khác nên bây giờ ông trời đang chừng phạt hắn bằng cách "giấu" vợ hắn đi chăn?
Nhưng đó đâu phải điều hắn muốn? Hắn cũng muốn như bao người sinh ra và lớn lên một cách bình thường, cưới vợ sinh con như bao người không giàu sang nhưng chỉ mong gia đình hạnh phúc thôi?
Có lẽ từ khi sinh ra ở đất nước này cuộc đời của hắn đã sai hoàn toàn
Nhật Bản hiện tại được xem là bước vào thời kỳ đen tối nhất của nó "Thế chiến thứ II", thời kỳ không tồn tại định nghĩa "người tốt" trong thế giới loạn lạc này chỉ có "kẻ ác" và "kẻ ác hơn" thôi
Hắn bị chính cái hiện thực tàn ác này vấy bẩn và trở thành hạn người mà hắn cả đời căm ghét, nhưng nếu không làm thế hắn hiểu hắn sẽ không thể nào sống được trong thế giới "chỉ có kẻ mạnh mới được sống" này
Dù hắn muốn hay không thì hắn cũng không thể phủ nhận rằng, cái hiện thực "tàn ác" này đang TRÊU ĐÙA hắn
Ép buộc hắn phải hạ mình nhượng bộ cho cái "bản ngã" ch€t ti€t mà hắn hằng căm ghét đến xé gan xé thịt, phải chật vật từng ngày giữa chốn bom, đạn, phải trở thành thứ "người không ra người qu# không ra pu#" và trở thành "quân cờ" cho những kẻ đứng đầu "không có đầu óc" phía trên thực hiện ước muốn "viễn vông" của riêng chúng?
Cũng từ ngày đó chở đi không còn bất kỳ ai nhìn thấy hắn tới cục nhân dân chính nhận thư của người thân nữa, cũng kể từ đó không còn ai thấy ánh mắt mong chờ đầy phấn khởi của hắn khi nhận được thư của vợ mà lao đầu vào chiến đấu, cũng mấy ngày đó hắn đã tàn ác nay lại tàn ác hơn...
Hắn ghét cái thế giới thối nát này,
Hắn ghét việc hắn được sinh ra trên cõi đời này,
Hắn ghét cả vùng đất hắn lớn lên,
Ghét cả việc ánh dương của hắn ra đi oan ức bởi cuộc chiến vô nghĩ này,
"Giá như ta chưa từng tồn tại để rồi không phải chịu cảnh chia ly này..."
"Giá như cuộc chiến này chưa từng tồn tại thì có lẽ kết cục của chúng ta sẽ rẽ đi một hướng khác"
"Giá như ta chưa từng gặp em..."
Đến cuối cùng mọi thứ chỉ có "giá như"
[...]
Sau khi, Nhật Bản đầu hàng Mỹ tiếng hành xử tử "tội phạm chiến tranh" hay gọi thẳng là những người lính phát xít tham gia chiến tranh
Hắn tặc lưỡi thể hiện thái độ không mấy hài lòng khi phải đầu hàng một cách nhục nhã như thế này
Mỹ yêu cầu Nhật Bản tiêu diệt hết toàn bộ thành phần "chiến tranh" đều có mục đích riêng của chúng, hắn hiểu rõ hơn ai hết mưu đồ của chúng
Ngay khi chúng vừa chỉa đầu súng lạnh lẽo lên thái dương hắn, hắn chăn chối lời cuối trước khi ra đi
"Nếu ta có thể sống lại một lần nữa..."
"NHẤT ĐỊNH TAO SẼ GI€T HẾT CHÚNG MÀY!"
"TI€U DIỆT HẾT TOÀN BỘ CON CHÁU CỦA CHÚNG MÀY KHÔNG CHO CHÚNG MÀY CON ĐƯỜNG SỐNG BỌN KH∅N!!"
Chúng giật mình trước câu nói của hắn sao cũng tức giận cho là hắn đang nói chuyện hão huyền không do dự mà bóp cò
/PHẰN!!/
/Bịch/
Thân xác hắn ngã xuống nền đất lạnh, thứ cuối cùng hắn thêu trước khi mất ý thức chính là ánh mắt chế diễu của chúng nhìn mình
"Vợ à anh đến với em đây!"
"Cứ chờ đó đi... Ta nhất định sẽ trả thù khiến các ngươi sống không bằng ch€t!"
.
.
.
.
.
"Ah!!"
/bịch/
Hắn giật mình ngồi dậy rồi ngã xuống đất, hắn sợ hãi trợn tròn mắt nhìn xung quanh
"Chờ đã ta còn sống!?"
Sao khi nhận thức được bản thân mình vẫn còn sống thì hắn đã nhăn mặt vội bịch mũi mình lại bởi mùi hôi thối kinh khủng
Trước mặt hắn là một núi bọc đen nằm tập chung lại một chỗ chồng chất lên nhau
"Cái đống gì đây?"
"X.@.c người à?"
"Không không không thể nào gọn gàng như vậy được!"
Hắn đứng dậy nhìn quanh sao đó đi xung quanh nơi này, đây là một nơi lạ lẫm đối với hắn, kiến trúc này có thể là rất giống với kiến trúc của các ngôi nhà ở Nhật nhưng không thể nào lại như vậy được khẳng định chỉ có nhà giàu mới dám xây nhưng như này cũng nhiều quá rồi?
Hắn vừa đi xung quanh vừa thăm dò xung quanh, cuối cùng lại thấy một cô gái đang đi dọc đường hắn trợn mắt
"Con gái con đứa ban đêm bang hôm lại ăn mặt hở han như thế nửa đêm? Chậc-"
Cũng không hở lắm nhưng không phải kiểu Kimono truyền thống mà là áo khoát dài tay với váy ngắn (?)
Dù không ưa gì kiểu con gái hư hỏng (?) như vậy nhưng cũng đành gác lại hỏi đường cô
"Này cô gái!"
Hắn gọi lớn khiến cô gái đó phải ngoái đầu lại nhìn, cả hai chạm mắt nhau
Cô gái đó vừa thấy hắn liền la lên một tiếng thất thanh sao đó chạy đi mất, hắn đứng ngơ ra đó sao đó day trán đầy bất mãn
"Đúng là thứ con gái không được dạy dỗ mà!"
"Có ai lại la lên như thế trước mặt người khác không chứ!?"
Hắn cau mày khó chịu sao đó di chuyển tiếp về phía trước tìm kiếm một nơi nào đó sáng sủa hơn
[...]
"Ôi trời..."
Hắn ngây ngốc trước khung cảnh trước mặt một nơi đông đúc người qua lại với trang phục kì lạ và sặc sỡ khiến hắn chói mắt, những tòa nhà cao tầng với đầy những hình ảnh với màu sắc khác nhau như TV cỡ lớn
NovelToon
"Đây thực sự là Nhật Bản sao?"
Hắn đi một vòng xung quanh mọi thứ cũng quá hiện đại và nhộn nhịp rồi, hắn không quen cái không khí này chút nào cả đi đâu cũng đều thấy mọi người cười đùa với nhau làm hắn cũng có chút ghen tị
"Giá như em còn sống để chứng kiến cảnh này nhỉ?"
Hắn cứ thế lan than vô định không có nơi để về giữa chốn phồn vinh nơi đây, đây không phải Nhật Bản mà hắn biết
Quần chúng
Quần chúng
Bé gái: Chú ơi
"?"
"Cháu là...?"
Quần chúng
Quần chúng
Bé gái: Trông chú lạ quá chừng
Câu nói của coi bé khiến hắn khựng lại, cũng phải nhìn hắn bây giờ chả ăn nhập gì với vài chốn "sặc sỡ" này cả
Một người phụ nữ vội chạy tới bế cô bé lên cúi đầu liên tục
Quần chúng
Quần chúng
Người phụ nữ: Xin lỗi! Xin lỗi anh!
Quần chúng
Quần chúng
Người phụ nữ: Do tôi lơ là không để ý con bé làm phiền anh rồi!
"À... Không sao cả"
Người phụ nữ ngẩn mặt lên ngẩn ngơ nhìn hắn trong giây lát sao đó cảm ơn hắn rồi rời đi
Hắn bỏ qua sự bất thường của người phụ nữ đó rồi đi tiếp, đi được một đoạn lại có người gọi hắn lại
Quần chúng
Quần chúng
Cảnh sát: Này anh kia đứng lại!
Hắn quay lại khó hiểu nhìn vị cảnh sát kia, sao đó nhìn xung quanh xem người kia nói ai
Quần chúng
Quần chúng
Cảnh sát: Là anh đấy đồ bất thường!
"Huh- Ta sao?"
Hắn ngẩn ngơ chỉ vào mình, từ nãy đến giờ khi đến đây hắn chưa từng gây chuyện sao lại có người đến làm phiền hắn?
Trong lòng bỗng dưng cảm thấy khó chịu lạ thường
Quần chúng
Quần chúng
Cảnh sát: Anh là kẻ tình nghi mà một cô gái đã nói đến
Quần chúng
Quần chúng
Cảnh sát: Hiện tại chúng tôi chưa rõ sự tình là như thế nào nhưng-
Quần chúng
Quần chúng
Cảnh sát: Mời anh theo tôi về trụ sở để trình bài lại quá trình
Hắn không phản khán mà đồng ý luôn, dù sao đi nữa từ khi hắn ch€t đến khi sống lại đã tạo nghiệp đâu mà sợ?
Mà dù có bất chắc thì ch€t một lần rồi lần hai cùng đỡ bỡ ngỡ mặc dù cảm giác lúc ch€t đi đúng là khá tồi tệ
.
.
.
.
.
Một lúc sao cuối cùng cũng đến nơi hắn dừng chân nhìn nó một hồi lâu sao khi nghe tiếng gọi của vị cảnh sát kia mới choàng tỉnh quay lại công việc chính
Bên trong là một cô gái quen thuộc đang ngồi trong trụ sở, cả tất nhiên cái khuôn mặt chỉ mới gặp gần một tiếng trước đây sao mà hắn quên được
Nhìn thấy hắn cô gái đó nhảy cẩn lên chỉ thẳng vào mặt hắn rồi bảo
Quần chúng
Quần chúng
Cô gái: Là anh ta!
Quần chúng
Quần chúng
Cô gái: chính ta ta lúc nãy cô ý định xàm sở tôi nhân lúc ở đoạn đường vắn!
???
???
Thật vậy chứ thưa anh?
Người đàn ông ngồi trên bàn tay cầm bút ghi ghi chép chép vào một tờ giấy trắng nhìn hắn đầy nghiêm nghị
Hắn bình thản ngồi xuống ghế đối diện với cô gái đó không chút sợ sệt gác chân bắt nhau thể hiện sự chán nản của mình nhìn cô gái
"Cô nói ta sàm sỡ cô là như thế nào?"
Quần chúng
Quần chúng
Cô gái: Không phải anh thì là ai?
Quần chúng
Quần chúng
Cô gái: Hứ!
Cô gái quay mặt đi chỗ khác tỏ vẻ bất mãn những người xung quanh cũng muốn lên tiếng nhưng nhìn cái nét mặt của hắn thì lại thôi
???
???
Từ từ rồi nói
???
???
Cho tôi biết họ tên và tuổi của anh
Người cảnh sát kia dùng đầu bút gõ bàn vài cái để hắn chú ý, hắn ngẩn mặt lên nhìn người cảnh sát kia thăm dò hồi lâu mới cất tiếng
"Otama..."
???
???
Hửm?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Otama Misaki 28 tuổi
#mh
25/1/2025

#2 _Cưu mang_

???
???
Vậy... Chuyện là như thế nào?
Vị cảnh sát kia gõ gõ bút đôi mắt đờ đẫn gần như sắp nhắm nghiền lại bởi sự mệt mỏi, nhìn qua thôi cũng có thể thấy anh ta đang rất phiền bởi hai người trước mặt muốn "níu kéo" anh lại trụ sở cảnh sát này (?)
Cô gái kia không kiên nể gì chỉ thẳng mặt hắn dường như không quan tâm hắn có là ai hay lớn tuổi hơn mình mà quát lớn
Quần chúng
Quần chúng
Cô gái: Là anh ta!
Quần chúng
Quần chúng
Cô gái: Anh ta là người đã theo dõi tôi trên đường đi
Quần chúng
Quần chúng
Cô gái: Chỉ khi thấy xung quanh không có ai thì anh ta mới lại vờ bắt chuyện để dụ dỗ tôi!
Cô gái đó đưa ra kết luận y như rằng mọi hành tung của hắn đều bị cô gái đó nắm thóp như một cuốn sách và giờ cô đang chứng minh cho mọi người thấy sự "tài giỏi" của mình khi sắp lật được "bộ mặt xấu xa" của hắn
Hắn ngồi im thin thít không cử động cùng như trả lời gì, mặc cho cô gái trước mặt "diễn trò hề" cho hắn xem, cho đến khi chẳng còn gì để nói
Cô gái đó nhìn lại chẳng thấy hắn phản biện điều gì liên đắc ý nghĩ rằng mình đúng tiếp tục chỉ thẳng mặt hắn mà nói
Quần chúng
Quần chúng
Cô gái: Cho nên dựa vào những gì tôi vừa nói!
Quần chúng
Quần chúng
Cô gái: Chắc chắn anh chính là kẻ biến thái xung quanh khu phố đó!
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
'Biến thái'?/nghiêm mặt/
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Thế nào là biến thái?
Quần chúng
Quần chúng
Cô gái: Vậy thì nói xem anh đi theo tôi làm cái gì!?
Cô gái đó chống nạnh hất tóc dường như vẫn nghĩ việc mình làm là đúng
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Tôi chỉ hỏi đường?
Quần chúng
Quần chúng
Đừng nói dối!
???
???
Im lặng nào!/đập bút/
Vị cảnh sát kia tỏ rõ thái độ không hài lòng với cả hai, sao đó đứng dậy ra lệnh
???
???
Tách hai người này ra lấy lời khai của từng người!
Quần chúng
Quần chúng
Cảnh sát: Rõ! /nghiêm/
Sao đó có thêm vài cảnh sát xuất áp giải cả hai đi, trông hắn chả có gì là sợ sệt thậm chí còn có chút tò mò với cái nơi gọi là "trụ sở cảnh sát" này
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Trắng trắng xanh xanh trông cứ là lạ!?"
Hắn được đưa vào trong một căn phòng kính sao đó hai vị cảnh sát tiền hắn đứng hai bên cửa ra vào duy nhất của căn phòng canh gác, hắn nhìn xung quanh rồi cảm thán
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Cái nơi này làm mình nhớ đến nhà tù tù binh!"
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Mà nhìn vẫn giống một chút nhỉ?"
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Định dùng cách của mình lấy lời khai à?"
"Cách của mình" mà hắn nói thực chất là tr@ t@n tù binh đến bán s∅ng bán ch€t để buộc những tên đó lấy lời khai, khi đã lấy xong thì "dọn dẹp" sao khi hết giá trị lợi dụng
Nhưng nhìn xung quanh một hồi hắn cũng thở dài rồi thả lỏng cơ thể ra
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Không có chuyện đó rồi mình lo xa quá"
Từ khi bước vào hắn không hề cảm nhận được nguồn sát khí của bất kỳ một ai ngoại trừ cô gái "hư hỏng" kia
Hắn chán trường ngồi trong căn phòng "tra khảo" của đồn cảnh sát, hắn mắt cả ch€t nhìn hai người cảnh sát canh cửa kia rồi chế diễu
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Chỉ với hai người mà đòi kiểm soát ta?"
Cánh cửa mở ra vị cảnh sát kia vào trong với cuốn sổ trên tay, đôi mắt vẫn còn lờ đờ
???
???
Chào...
Vị cảnh sát điều kéo ghế ra sao ngồi xuống sao đó đặt cuốn sổ lên bàn bắt đầu vào việc chính
???
???
Bây giờ làm phiền anh cho tôi biết thông tin cá nhân
???
???
Anh ở đâu
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Hiroshima
???
???
Đến đây làm gì?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Tôi đến để tìm việc làm, trên đường đi thì bị cướp mất giấy tờ
???
???
Vậy tại sao cô gái kia lại bảo anh theo dõi cô ấy?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Tôi chỉ muốn hỏi đường thôi
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Không ngờ lại bị hiểu lầm là như vậy...
Hắn hạ giọng mình xuống muốn tỏ ra là rất thất vọng lấy lòng tin của vị cảnh sát kia, còn người kia quan sát hắn một lượt sao đó cũng gật đầu rồi đứng dậy
Anh đi về phía hai cảnh sát kia, hai người đó chấp nhận sao đó cuối chào anh rồi nối đuôi nhau rời đi
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Tôi đi được rồi chứ?
Lúc này hắn lên tiếng lấy sự chú ý của anh rồi hỏi anh quay lại chỗ ngồi của mình đối diện với hắn
???
???
Nói thật thì anh biết đó giờ cũng trễ rồi...
???
???
Tôi cũng hết ca định về nhưng giờ mắc phải hai người nên tôi phải ở lại...
Nói xong anh nằm ườn ra bàn đầy mệt mỏi, hắn chỉ cười xòa cho có rồi an ủi anh mấy câu cho có lệ
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Không sao không sao
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Xong nhanh thôi mà/cười nhẹ/
Hắn đưa tay lên xoa đầu anh bàn tay thô ráp của anh sờ lên đỉnh đầu của anh xoa xoa, anh cảm nhận được sự thô ráp rõ ràng trên bàn tay của hắn nhưng cũng cảm nhận được hơi ấm trên đó
Anh khẽ liếc mắt nhìn lén hắn liền bị hắn bắt gặp, hắn nghiên đầu nhìn anh
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Có vấn đề gì sao?
Anh im lặng quan sát từng đường nét trên khuôn mặt anh rồi đảo mắt xuống, mắt nhắm nghiền lại trên mặt bàn chợp mắt một chút không quên trả lời hắn
???
???
Anh là người lao động à...?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Hiểu lầm rồi nhỉ?"
???
???
Tay anh thô... Nhưng mà ấm...
???
???
Anh nói anh ở Hiroshima... Nơi đó có khá nhiều hộ dân, anh lên Tokyo tìm việc làm sao?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Đúng vậy
Hắn thẳng thắng trả lời nhưng sao đó lại suy nghĩ gì đó về lời mình nói, tronh lúc đó thì anh nói tiếp
???
???
Những người như anh tôi gặp không phải ít...
???
???
Nhưng thú thật tới đây thì lập nghiệp hơi khó...
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Tôi muốn đến đây lấy chứng chỉ làm giáo viên
???
???
huh-
Nói đến đây anh mới ngước mắt lên nhìn hắn cũng không bất ngờ lắm, anh ngồi dậy vươn vai một cái rồi nói tiếp
???
???
Muốn lấy chứng chỉ sư phạm e là hơi khó với tình cảnh này...
???
???
Anh có người nhà ở Hiroshima không?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Tôi... Không
Nói đến đây giọng hắn trầm xuống nhất có thể để dễ dàng truyền đạt cảm xúc cho anh đưa anh vào cái bẫy mình đặt ra, anh có vẻ cũng bị lung lay bởi những gì anh nói và giọng điệu quá chân thật này mà tin soái cổ
???
???
Nếu vậy thì từ từ làm lại cũng được
???
???
Nếu được tôi sẽ giúp
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Nhưng tôi không có nhà...
Anh quan sát anh từ trên xuống dưới, bộ quân phục này của hắn có kế cũng quá trái ngược với những gì hắn nói rồi, khắp nơi đều toát lên mùi giàu có mà không có tiền thuê nhà thì quá là đáng nghi rồi
Trong lúc lòng tin của anh đang lung lay vì bộ quân phục của hắn thì hắn tiếp lời đề anh không kịp suy nghĩ gì thêm
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Một số chuyện gia đình nên tôi mới sống một mình
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Tiền tôi bị cướp hết rồi nên...
???
???
Tôi hiểu rồi...
Nói xong anh đứng dậy đờ đẫn nhìn ra phía cửa rồi ra khỏi bàn mở cửa định đi ra, nhưng chợt nhận thấy cái gì đó thì liền quay lại thì thấy hắn đang ngồi im trên ghế không hề di chuyển dù nữa bước
???
???
Anh không đi?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Nhưng đi đâu?
Hắn chưng ra bộ mặt ngớ ngẩn nhìn anh, anh như chợt nhận ra gì đó liền thở dài
???
???
Lỗi tôi tôi quên mất
???
???
Theo tôi về nhà đi anh cũng không biết nên đi đâu phải không?
Hắn tỏ vẻ như cũng chợt nhận ra ồ một tiếng rồi cũng đứng dậy đi theo sao lưng anh
Anh nhìn loạt hành động này thì ngao ngán, không tin tưởng được người trước mặt
???
???
Anh có thật sự là đã 28 tuổi không đấy?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Thật...
Anh dẫn hắn ra sảnh chính bảo hắn ngồi đợi anh thu dọn đồ đạc rồi sẽ dẫn hắn về nhà
Hắn quan sát mọi thứ xung quanh từ con người ở đây cho đến cách ứng xử của mỗi người thì có đôi chút hài lòng
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Xem như mình đã thua trong trận chiến đó"
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Nhưng nước Nhật vẫn có thể yên bình như thế này dưới sự bảo hộ của Mỹ thì coi cũng chấp có được..."
Hắn khẽ liếc mắt sàn nhìn anh đang nói chuyện với đồng nghiệp vừa nói vừa cười đùa hắn khẽ rũ mí mắt liếc mắt ra chỗ khác
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Mặc dù là vậy nhưng mình vẫn ghen tị với chúng..."
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Trông... Nó bình yên quá mình cũng muốn"
Hắn ước hòa bình có thể đến sớm hơn với hắn để hắn không phải nuối tiếc với người mà hắn yêu và được sống những tháng ngày bình yên với vợ hắn chứ không phải ôm bom đạn gi€t người
Nhìn vào bàn tay của bản thân hắn cứ bị ám ảnh bởi bàn tay nhuốm đầy máu tanh của những người dân vô tội bị mình s@t h@i, tiếng kêu la của dân chúng hòa lẫn với tiếng la hét của trẻ con vẫn ám ảnh hắn tới bây giờ
Hắn chìm đắm trong quá khứ cứ mãi ám ảnh lấy những chuyện mình gây ra rồi suy sụp
Rồi đột nhiên một bàn tay đặt lên vai hắn khiến hắn phải quay về thực tại là anh, đã quay lại khi nhận thấy hắn cô gì đó không bình thường anh liền lo lắng lay người hắn cũng may mà hắn không sao
???
???
Anh suy nghĩ gì mà trông lạ thế?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
à- Không!
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Chỉ là đột nhiên tới nhà cậu tôi sợ làn phiền...
???
???
Cứ tự nhiên đi dù sao anh cũng không có nhà mà phải không?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Ừm...
???
???
Đi thôi
Anh mang theo một cái cặp trên lưng quẫy theo bên mình, sao khi tạm biệt đồng nghiệp và chuyển ca anh dẫn hắn đi bộ trên con đường quen thuộc với anh còn hạn thì hoàn toàn lạ lẫm
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Anou- này
Hắn bất giác lên tiếng khiến anh phải ngoái đầu lại
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Chuyện là... Thì....
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Từ nãy giờ tôi vẫn chưa biết tên cậu?
???
???
Tên tôi á? Không phải đã nói rồi sao?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Có hả?
Anh nghe hắn nói vậy thì xoa cằm suy nghĩ một chút sao đó mới chợt nhớ ra
???
???
à ừ nhỉ?
???
???
Tôi còn chưa giới thiệu bản thân
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Haha-
Hắn cười trừ cho qua chuyện rồi anh mới nói tiếp
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Tôi là Yomoe Himeya, 25 tuổi
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Nhỏ hơn anh đấy
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Thảo nào trông cậu trẻ thế...
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Tôi còn không nghĩ ông anh đây U30 mà /cười trừ/
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
U30 là cái gì?
Hắn tò mò hỏi anh làm anh cười phá lên
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Như nhà quê lên thành phố thật nhỉ?
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
U30 là gần ba mươi tuổi đó ông anh
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Sota...
Lần nữa ra đường lớn là trun tâm của Tokyo hắn vẫn không khỏi bị choáng ngợp bởi sự hùng vĩ và nhộn nhịp của nó, tay nắm chặt lấy góc áo của anh để không bị lạc
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Bây giờ là mấy giờ tôi mà vẫn còn nhộn nhịp vậy.../cảm thán/
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Nơi này được mệnh danh là thành phố về đêm mà
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Không kết thúc sớm vậy đâu
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Ra vậy...
Anh tiếp tục dẫn anh đi qua dòng người đông đúc, đến một đoạn đường anh dừng lại khiến hắn cũng dừng lại theo
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Sao vậy?
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Cái cây này/chỉ/
Anh chỉ lên cây cột đèn xanh đèn đỏ rồi quay lại nói với hắn
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Sao này đi đường nhớ chú ý đến mấy cây nhị này
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Đèn xanh lá là cho xe đi chúng ta phải dừng lại
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
đèn đỏ là xe dừng lại chúng ta có thể đi qua
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Anh hiểu không?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Hiểu
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Vậy sao này nhớ chú ý nhé
/Vèooo!!/
Đang nói giữa chừng một con xe phân khối lớn lao thẳng qua chỗ bọn họ, ang nghe thấy tiếng bô xe nổ inh ỏi liền quay lại rồi tặc lưỡi
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Cái tụi bất lương này...
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Suốt ngày tạo thêm việc cho cảnh sát thôi!
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Bất lương?"
Hắn không hiểu từ bây nghĩ là gì nhưng khi đọc có chữ "bất" và nhìn biểu hiện của anh thì chắc cũng chẳng phải cái gì tốt đẹp!
Hắn nhìn về phía đoàn xe chú ý đến một người có mái tóc màu nắng nuôi dài ngang vai và cột một chùm tóc phía sau lưng
#mh
25/1/2025

#3 _Sự cố ga tàu điện_

Tiếng tàu điện di chuyển vang lên, khung cảnh khu phố tấp nập Tokyo dần khuất bóng di chuyển dần trên tuyến đường định sẵn của tàu điện
Tàu điện lẽ tẻ lẽ tẻ người ngồi trên các băng ghế và đứng, hắn tò mò như đứa trẻ nông thôn lần đầu lên thành thị liếc nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh
Ngồi ngay ngắn trên ghế bên cạnh anh, mắt không ngừng khám phá mọi thứ
Anh cũng chả buồn quan tâm chỉ chăm chăm vào điện thoại lướt nhìn tin tức, lâu lâu lại nhìn xem hắn đang làm gì rồi cũng dán mắt vào điện thoại
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Đây có lẽ là phiên bản cải tiến của tàu hỏa thời của mình"
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Đúng là công nghệ hiện đại phát triển mà!"
Hắn ngắm nhìn mọi thứ mãi rồi cũng qua lại nhìn xem ang đang xem cái gì, sự chú ý của hắn bắt đầu hướng đến chiếc điện thoại của với chi chít chữ của anh về vấn đề "tệ nạn" tại các vùng phát triển
Vì là cảnh sát nên anh có khả năng cảm nhận rất nhạy bén huống hồ gì đây còn là hắn cố tình cho anh nhận ra?
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Anh muốn coi không?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Là gì vậy...?
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
À đây là báo
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Hả?
Hắn ngớ người ra sao đó đưa tay lên chỉ rồi diễn tả cái gì đó trong không khí
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Chẳng phải báo là phải- phải...
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Thì báo?
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Nhưng mà báo này tiện hơn!
Anh nhìn sơ qua hành động của hắn liền hiểu ra rồi giải thích nhanh chóng, hắn vẫn chưa hiểu toàn bộ ý mà anh truyền đạt cho mình nhưng mà cũng có thể hiểu đại khái như...
Hắn có thể đọc báo trên đó và bằng "một cách nào đó" người ta có thể "giao báo" cho hắn, hắn có thể đọc báo trông qua "cái dẹp dẹp" gì đó bằng cách "quẹt quẹt" lên "cái dẹp dẹp" gì đó để đọc báo một cách tiện lợi
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Cái này là điện thoại
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
???
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"À... Chắc là bản cải tiến?"
Hắn bắt đầu tìm hiểu về chức điện thoại bản "cải tiến" này của anh, trong lúc đó chuyến tàu dừng lại một đoàn người khác đi lên anh cũng đứng dậy
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Đi thôi chúng ta tới rồi
Hắn cũng đứng dậy theo rồi đi theo anh, mắt không rời khỏi chiếc tàu điện đó
Mắt hắn dán chặt vào chiếc tàu điện nhìn kĩ từng chi tiết đến nỗi va trúng một người nào đó
Quần chúng
Quần chúng
Côn đồ: Này! Không biết nhìn đường à thằng kh∅n!??
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
AH- Xin lỗi
Hắn vội kéo mũ xuống tránh phải nhìn trực tiếp với tên côn đồ đó, gã đó có khuôn mặt dữ tợn hướng ánh mắt không thiện trí dò xét hắn rồi cười khinh khỉnh
Quần chúng
Quần chúng
Côn đồ: Nếu mày chịu đưa hết tiền cho tao xem ra tao còn tha cho mày đó!
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Tôi không có tiền
Gã ta nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng nắm cổ áo hắn khiến nó nhăn nhún rồi buôn lời đe dọa
Quần chúng
Quần chúng
Côn đồ: Tao không ng.u đến mức để bị lừa đâu thằng kh∅n!
Xung quanh mọi người cùng bị cảnh náo động của cả hai mà dừng lại "hóng kịch", những tiếng xì xào bàn tán về cả hai van lên không ngừng thậm chí là lấy điện thoại ra chụp và quay, nhưng chung quy lại vẫn là không ai muốn giúp đỡ hắn
Hắn khẽ liếc nhìn gã ta dò xét từ trên xuống dưới rồi lia mắt nhìn xung quanh rồi thở dài một tiếng
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Từ khi nào người dân mà ta bảo vệ lại hờ hững như vậy chứ?"
Nhưng biết phải làm sao đây? Trong khi gã côn đồ kia lại rất hung hãn và không có gì gọi là có ý định dừng lại ý định "chấn lột" của mình
Nếu là ngày xưa còn có thể sẽ ra tay giúp đỡ vô điều kiện vì họ không quan tâm hậu quả còn đây là hiện tại họ rất muốn giúp nhưng vì quá "yêu" bản thân mà không muốn rước họa vào thân
Hắn đưa tay lên đặt tay lên tay gã, gã nhướng mày không hiểu hắn định làm gì thì một chất giọng nghiêm nghị vang lên
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Này! Này! Cậu kia
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Đang ở nơi công cộng mà làm gì thế kia?
Anh xuất hiện như một vị cứu tinh giải vây cho tình huống chớ trêu này của hắn, gã ta thấy anh thì nhướng mày nâng cao giọng đe dọa
Quần chúng
Quần chúng
Côn đồ: Mày lại là thằng nào nữa!?
Quần chúng
Quần chúng
Côn đồ: Muốn ch€t à?
Gã ta lại giở thói côn đồ gằn giọng răng đe anh, hắn khẽ liếc mắt nhìn xem anh sẽ làm gì tiếp theo chờ đợi kịch hay
Anh đưa tay vào túi quần lục lọi gì đó ngay lúc mọi người xì xào bàn tán và gã ta dưng dưng tự đắt vì nghĩ ang đang lấy tiền ra thì anh lại lấy ra một tấm thẻ sao đó nói
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Cảnh sát đây
/bịch/
Gã ta thả hắn rơi tự do xuống khuôn mặt tái mét khi nghe anh nói liền ba chân bốn cẳng chạy đi trước sự chứng kiến của nhiều người, trước khi đi còn không quên chửi thề
Mọi người xung quanh thấy không còn gì để coi nữa thì tản ra ai về nhà nấy cũng một phần là do dè chừng cái danh "cảnh sát" của anh
Hắn ngồi phịch dưới đất nhìn mà cảm thán, dù là thời đại nào thì người dân luôn luôn sợ những người thực thi công lí như anh cả
Thầy mọi chuyện xong xuôi anh cất cái tấm thẻ cảnh sát vào túi rồi lại gần chỗ hắn đứng chống nạnh thở dài
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Anh hiền quá vậy?
Anh nheo mắt tỏ ra không mấy tỉnh táo trong giọng nói vừa pha chút mệt mỏi và chách móc
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Cứ thế này sẽ bị bắt nạt dài dài cho coi...
Anh đưa tay ra trước mặt hắn tỏ ý định muốn đỡ hắn dậy hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều cũng đứng dậy theo
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Này... Cậu tin tôi đánh được với tên đó không?
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Huh-
Anh có chút hoang mang với cái câu hỏi kì lạ của hắn sao khi mới bị hắn doạ xong cũng cho qua vì nghĩ hắn đang khoa trương sức mạnh của mình
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Cứ làm nếu anh có thể
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Nhưng tôi sẽ không làm ngơ đâu
Dù chỉ là lời nói đùa anh cũng không quên công việc hiện tại của mình hả buôn lời cảnh cáo với hắn
Hắn khẽ mỉm cười tỏ ra đã hiểu rồi đi theo sao lưng anh, nhưng lần này rút kinh nghiệm anh không đi trước mà chủ động chờ hắn đi ngang hàng với nhau
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Nếu ở đó không có ai xem ra tên đó cũng tàn đời chứ không may mắn như vậy"
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Biết lựa chỗ gây chuyện đó"
Hắn thầm khen ngợi gã côn đồ khi nãy lại thoát ch€t trong gan tất nếu anh không xuất hiện thì cổ tay của gã côn đồ kia cũng không còn được lành lặn như vậy đâu
[...]
Anh dừng lại đứng trước một căn nhà với vẻ uể oải liếc nhìn hắn đang nhìn ngắm xung quanh rồi nói
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Vào đi
Anh mở cửa thản nhiên bước vào, hắn nhìn xung quanh một hồi thì cũng đi theo sao anh vào nhà
Căn nhà rộng rãi thoáng mát với các thiết bị điện tử mà hắn chưa từng thấy qua, nó cũng không hẳn là to nhưng như vậy cũng quá đủ cho cả hai người ở rồi
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Theo tôi
Anh gọi hắn dẫn hắn lên lầu rồi vào phòng mình, sao đó anh mở tủ đồ của mình ra lục lọi trong đó và tìm thấy một bộ đồ. Nó rộng đối với anh nhưng có lẽ sẽ vừa với hắn có lẽ vậy?
Nghĩ rồi anh không đó dự mà đi đến trước mặt hắn rồi đưa cho hắn
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Bộ này là rộng nhất rồi anh mặt tạm đi
Hắn cười ngượng nhận lấy bộ đồ từ tay anh sao đó đi vào nhà vệ sinh nhưng chợt khựng lại nhìn anh
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Huh-?
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Sao không đi?
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Có vấn đề gì à?
Anh ngồi trên giường nhìn hắn đầy khó hiểu
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Hay- Cậu tắm trước đi?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Dù sao tôi cũng làm phiền cậu làm vậy tôi thấy hơi ngượng...
Hắn gãi đầu tỏ vẻ khó xử, anh nghe một loạt câu nói của hắn rồi đó người sao đó cười phì rồi đứng dậy lấy đồ
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Vậy anh ngồi ngoài chờ đi
Lấy xong đồ anh đi thẳng vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
"Đúng là người trưởng thành"
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
"Tâm lý hơn mình tưởng"
Vừa nghĩ anh vừa vui vẻ tắm rửa tận hưởng dòng nước mát lạnh giúp anh thư giãn sau khi tan làm
Hắn bên ngoài nghe theo lời anh ngồi im một chỗ không đi ra khỏi phòng, đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Shinjuku giờ thay đổi nhiều thật"
Hắn đứng ngắm nhìn một lượt nhà dân và thấy thấm thoát qua những ô cửa sổ những gia đình ở bên nhau tận hưởng bữa cơm gia đình
Chợt nghĩ về những gì đang xảy ra rồi hắn lại rơi vào trầm tư
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Dù sao cũng sống lại rồi cũng coi như là sống lại một kiếp"
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Hay là bây giờ cứ tận hưởng cuộc đời này nhỉ?"
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Mình còn có ước mơ vẫn chưa thực hiện mà"
Hắn mỉm cười nhìn lên trên trời sao thầm cảm ơn thần linh đã cho mình thêm một cơ hội để bù đắp cho những tội lỗi mình đã gây ra kiếp trước
Hắn nhất định sẽ thực hiện ước mơ còn đang dang dở của mình tận hưởng nó và tất nhiên sẽ không quên về mối thù từ kiếp trước của mình
Trong khi vẫn còn chìm trong đống suy nghĩ của mình thì một bàn tay đặt lên vai mình
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Làm gì mà trầm tư vậy?
Anh vừa tắm xong đã thấy hắn đứng thất thần ngoài cửa sổ liền khó hiểu mới gọi hắn
Hắn không ngạc nhiên lắm dù sao trong nhà chỉ có hai người không hẳn thì còn ai?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Nhớ đến chút chuyện cũ thôi đừng để tâm /cười mỉm/
Hắn cười qua loa rồi đáp lại anh chi có lệ sao đó cầm đồ đi vào nhà vệ sinh, anh cũng không có ý kiến gì cũng ra khỏi phòng
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Uh...
Hắn khựng người khi bước vào nhà tắm, nhìn đống đồ trước mặt mà không biết nên bắt đầu từ đâu
Hắn đặt đồ xuống đi đến cái bồn trước mặt, nhìn xung quanh một hồi thì vặn cái vòi ở gần đó nước bắt đầu chảy ra
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Cũng dễ sử dụng nhỉ?"
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Haizz tự nhiên đang yên đang lành thì nhảy đến tương lai"
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Nhìn mình bây giờ có khác gì trai nhà quê mới lên thành phố không chứ?"
Mà có khi nhà quê còn biết đến mấy thứ này nữa chứ hắn còn chả biết công dụng nữa mà?
Tắm rửa xong hắn đi ra khỏi phòng với chiếc khăn tắm trên tay vẫn còn vò vò đầu để lau khô từng lọn tóc ướt đẫm bởi nước tắm kia
Nhìn quanh không thấy anh đâu thì bối rối, ra khỏi phòng tìm khắp lầu xong không thấy ai mới đi xuống lầu tìm anh thì thấy anh đang ăn tối
Thầy hắn trên lầu anh ngoắt tay gọi anh lại, hắn hiểu ý đi lại bàn ăn ngồi xuống nhìn đĩa đồ ăn trước mặt
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Nhà hết đồ ăn rồi anh ăn tạm nhé /cười ngượng/
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Không sao không sao
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
"Bữa ăn này cũng đầy đủ lắm rồi đấy chứ?" /cầm đũa/
Một chén cơm, cá nướng, đậu nành lên mem, súp rong biển đều đầy đủ cả
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Cậu cũng chu đáo thật đó...
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Ở quê tôi thì chắc không có chuyện này
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Người ở Hiroshima bộ không hiểu khách à?
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Không chỉ một số người thôi
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Cũng phải nhỉ?
Yomoe Himeya
Yomoe Himeya
Luôn luôn có những người đi ngược lại với người khác mà
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Erito Meiyo[Otama Misaki]
Haha-
#mh
3/2/2025

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play