Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Nhanh: Bạn Trai Cũ Dạy Tôi Cách Làm Người

Chương 1: Hệ thống

Thời điểm biết mình sắp không sống nổi nữa, Dương Tịch Vân nội tâm vui đến nở hoa. Bởi vì bản thân cô không còn gì nuối tiếc, khi còn nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi trước cổng bệnh viện, được cô nhi viện nuôi lớn. Từ nhỏ đã học cách dành dật thức ăn, tay đấm chân đá mỗi ngày để bảo vệ bản thân khỏi những đứa trẻ cùng cảnh ngộ. Cô được mệnh danh là "quái vật" trong viện, chẳng ai dám chọc giận. Đến khi trưởng thành, cô thoát ly khỏi cô nhi viện cũng vẫn chẳng ai muốn nhận nuôi cô, cuộc sống chẳng khác hồi nhỏ là bao, chỉ khác là cô tự kiếm sống và sống lủi thủi một mình. Điều duy nhất thay đổi là cô kết giao bạn trai, nhưng mối quan hệ này cũng chẳng kéo dài được lâu.

Cứ thế, Dương Tịch Vân sống cô độc cho đến khi già, không ai biết đến sự tồn tại của cô. Cho đến ngày cô qua đời, phải mất cả tuần sau mới có hàng xóm phát hiện ra, vì mùi hôi thối từ căn phòng của cô bay ra khắp nơi. Người như cô trên thế giới này có rất nhiều, sống không ai để ý, tới khi chết cũng không có ai hay biết cô tồn tại.

Ai ngờ đâu, cuộc sống tẻ nhạt tưởng chừng kết thúc lại có một ngã rẽ không ngờ tới. Mở mắt ra, Dương Tịch Vân chỉ thấy một không gian mơ hồ, cơ thể cô đang trôi lơ lửng trên không trung, xung quanh là những cột sáng mờ ảo. Một phán quan dáng vẻ nghiêm nghị xuất hiện, đẩy cô đi vào một cánh cổng lớn, dẫn cô đến trước Diêm Vương đang cau có nhìn cuốn sổ sinh tử. Cô không hề ngạc nhiên, vì chắc chắn nơi này chính là cõi âm, nhưng điều làm cô bất ngờ chính là gương mặt không hề giống "quái vật" hay "hồn ma" của Diêm Vương mà cô vẫn tưởng tượng. Thay vào đó, Diêm Vương trông giống như một ông lão đã quá mệt mỏi với công việc của mình, lại thêm cái vẻ thờ ơ khó chịu như vừa bị ai làm phiền trong lúc đang xem phim tình cảm.

Diêm Vương ngẩng đầu lên, nhìn cô một lúc rồi thở dài: "Ngươi biết không, ta đang xem một bộ phim tình cảm, mà cảm xúc kìm nén lâu quá, thế là khóc, nước mắt lại vô tình rơi vào cuốn sổ này. Vì vậy... chúng ta có chút vấn đề ở đây." Diêm Vương nhăn mặt, sau đó nhấc cuốn sổ lên, giơ ra trước mặt cô như thể đang chuẩn bị đuổi cô đi.

Dương Tịch Vân nhìn ông một cách bối rối. "Vậy tôi chết rồi à?"

Diêm Vương lại thở dài, nhấn mạnh: "Không, ngươi chưa chết đâu. Nhưng… ngươi cũng không sống được nữa. À, mà đừng lo, ta sẽ tìm cách giải quyết giúp ngươi, nhưng có một điều kiện."

Dương Tịch Vân không thể hiểu nổi. "Vậy, đó là điều kiện gì?"

Diêm Vương bắt đầu thao thao giảng giải, "Đây là hợp đồng với công ty của ta. Công ty chuyên xử lý các nhiệm vụ liên quan đến các thế giới. Ngươi sẽ được giao các nhiệm vụ …"

"Chờ đã, chờ đã!" Dương Tịch Vân đã sẵn sàng ký, nhưng khi nghe đến mức độ của nhiệm vụ, cô vội vàng dừng lại, "Thật ra tôi không muốn sống lại, nên tôi sẽ không ký hay làm cái nhiệm vụ vớ vẩn này đâu!"

Diêm Vương kéo từ một chiếc ngăn kéo ra một tấm hiệp nghị, nhìn Dương Tịch Vân vừa đe doạ vừa dụ dỗ "Ngươi phải ký vào đây, để ta không phải lo việc cho ngươi sẽ đầu thai vào một thứ khủng khiếp như con chuột hay con sâu. Nói thật, ta cũng không muốn nhìn thấy cái cảnh này đâu."

Dương Tịch Vân nhìn bản hợp đồng, lại nhìn Diêm Vương đang nhìn máy tính bảng xem phim đến vui vẻ, lại nhìn bản thân cơ thể xấu xí nhăn nheo.

Với một chút do dự, cuối cùng Dương Tịch Vân vẫn ký tên vào hợp đồng. Và thế là, cô chính thức bắt đầu cuộc hành trình kỳ quặc, không chỉ đối diện với việc kiếp sau sẽ là con sâu hay con gián mà cô còn đối mặt với thế giới nhiệm vụ đầy khó khăn

Mỗi nhiệm vụ là một câu chuyện mới, một thách thức mới. Nhưng liệu Dương Tịch Vân có thể hoàn thành chúng mà không phải đối mặt với những đau khổ mới? Và cô có thể tìm thấy những điều mà mình bỏ lỡ trong quá khứ? Chỉ có thời gian mới trả lời.

Diêm Vương từ máy tính bảng ló đầu ra," Phán quan đâu, mang Dương đồng nghiệp đi gặp hệ thống đi, đừng có ở đây làm ta mất tập trung."

Sau đó Dương Tịch Vân được phán quan dẫn tới một căn phòng, xung quanh khắp nơi đều là màu trắng xoá, dẫn cô tới xong, phán quan bỗng nhiên biến mất.

Diêm Vương nhìn thấy người cuối cùng cũng đi, lão nhìn quanh thầm than, "May mắn, không ký chắc tết này ta không có thưởng tết mất..."

Nơi xa, Dương Tịch Vân không biết được rằng, Diêm Vương đang vui vẻ vì có thưởng tết. Nhìn một vòng quanh căn phòng, Dương Tịch Vân "Có ai ở đây không?...", thử gọi vài lần không có ai bắt lời, cứ tưởng phán quan có nhầm lẫn gì, bỗng dưng trên không trung có một nắm đám mây nhỏ bay ra. Đáng sợ nhất chính là, đám mây này nói được chuyện "Đừng kêu nữa, ngươi có biết ngươi đang làm phiền bổn thống đang nghỉ ngơi không?" nói, đám mây bay vòng quanh đánh vào người cô "Còn không phải là một bà lão sao? Nói đi, ai sai bà tới đây? Đừng nói là tên 008 sai bà tới đây trọc quê ta nhé?..."

"Ngưng, tạm dừng đi...", Dương Tịch Vân lần đầu tiên thầy một người... à không, lần đầu tiên thấy một cái đám mây vừa nhỏ, vừa nói nhiều tới vậy, " Tôi được Diêm Vương gia điều tới đây, nếu cậu có ý kiến gì thì tới gặp Diêm Vương gia ý kiến đi."

Đám mây thấy không thú vị, mới một lần nữa lên tiếng:" Nếu ngươi được Diêm Vương điều tới đây thì xin tự giới thiệu, ta là hệ thống 007, ngươi gọi 007 là được, tổ của chúng ta là bạn trai cũ..."

Nếu hiện tại có thể hét lên, Dương Tịch Vân tuyệt đối sẽ mắng to ra tiếng.

Cô đều đã chết, có phải bán thân cho tư bản, đã thế còn gặp phải một cái hệ thống có vấn đề.

Không có biện pháp, hiện tại cô mà không hợp tác, kiếp sau muốn hoá thành con ruồi cũng khó chứ đừng nghĩ là người.

"007 tôi muốn công tác của tôi..."

Chưa kịp nói xong, trước mắt cô có một quyển sách.

Công tác của cô chính là sắm vai làm mối tình đầu, nam chủ bạn gái cũ. Là một pháo hôi, Dương Tịch Vân sắm vai nhân vật sẽ cùng nữ chủ hình thành một tiên minh đối lập, bạn gái cũ sẽ là ác độc, dối trá hoặc là tham lam hám làm giàu, ích kỷ tới độ chỉ nghĩ cho bản thân mình.

Nam chủ bị tổn thương, gặp được nữ chủ, được các nàng chữa khỏi, do đó đạt được hạnh phúc, Happy Ending. Mấu chốt của nhiệm vụ chính là, nam chủ sau khi bị thương tổn tính cách không còn như trước nữa, càng ngày càng đen tối, nhiệm vụ của cô chính là cứu vớt thế giới, giúp nam chính ra khỏi bóng tối hoặc là giúp nam chính đạt được hạnh phúc.

"Nếu không làm thành con ruồi cũng tốt..."

Nghe Dương Tịch Vân nói vậy, hệ thống 007 khẽ đung đưa, "Chưa chắc cô đã được chuyển kiếp thành con ruồi, hoá thành đống phân còn có thể..."

Dương Tịch Vân:"...?" Đương cô muốn đặt câu nghi vấn thì bị hệ thống đá vào không gian chỉ nghe được một câu: Thượng lộ bình an.

Dương Tịch Vân:" Tôi còn chưa sẵn sàng mà...!?"

Chương 2: Chia tay sau, hắn thành hoàng đế

"Nhị tiểu thư tiếp chỉ...", nói chuyện là một nam trung niên đội mũ đen, mặc cổ phục, nhìn gương mặt này cùng giọng nói, không nghĩ cũng biết, đây hẳn là công công.

Nhìn lão công công cùng nhiều người đang nhìn chằm chằm vào nàng, hẳn là lúc này nàng phải lên tiếp chỉ, nhưng mà Dương Tịch Vân nàng còn không có tiếp thu cốt truyện đâu, lỡ đâu đây lại là đạo thánh chỉ chém đầu thì chẳng phải nàng còn chưa sống một ngày đã phải đi lĩnh cơm hộp rồi à?

Nhìn nước mắt còn sót lại trên mặt, hẳn là nguyên chủ đã khóc rất nhiều, nàng dùng hết sức bình sinh, "Bang" một tiếng, Dương Tịch Vân ngã xuống đất, thật ra nàng chỉ là giả vờ ngất để tiếp thu cốt truyện thôi, ai mà ngờ tiếp thu xong thì nàng ngủ quên luôn...

Dương Tịch Vân ở thế giới này thân phận là Tịch nhị tiểu thư Tịch Vân, để không làm Dương Tịch Vân thoát ly nhân vật, 007 khiến cho các thế giới nhiệm vụ về sau nguyên chủ lấy tên Tịch Vân.

Dương Tịch Vân ở trong lòng khẽ cắn khăn thầm cảm động.

Tịch nhị tiểu thư cái gì cũng tốt, duy nhất làm không tốt lắm là nàng chia tay nam chính, đã thế còn bỏ đá xuống giếng, góp một phần không nhỏ khiến nam chính hắc hoá.

Ba năm trước, Tịch Vân tuy cùng Hoàng Thái Tử Tiêu Phong có hôn ước, nhưng ngoài ý muốn đối với Dực Vương chung tình. Về tới phủ liền đòi phụ thân hủy hôn ước, phụ thân nàng chính là thừa tướng Tịch Nhâm. Phụ thân không đồng ý, nàng liền đòi sống đòi chết không phải Dực Vương không gả. Sự đã thành, tiên đế mệnh lệnh tứ hôn nhưng lại không chỉ rõ đích danh là ai, khiến Tịch thừa tướng cả gan làm bậy, đẩy đại tiểu thư đứng ra cử hành hôn lễ với thái tử. Tiên đế thấy vậy cũng không trách mắng, mà còn hạ chỉ tứ hôn nàng với Dực Vương, cũng tồn hy vọng làm Tịch Nhâm trợ giúp Dực Vương là Tiêu Chương đoạt lấy ngai vàng, nhưng mà còn chưa ổn định căn cơ thì tiên đế liền bệnh tật qua đời, về sau được lợi lại là thái tử Tiêu Phong.

Giang sơn không đoạt được, Tịch gia rơi vào đường cụt, chó cùng dựt chậu sẽ quay lại cắn, thế nhưng gợi lên mưu đồ tạo phản, còn chưa kịp thành công đã bị dập tắt, cả Tịch gia phát hiện hàng loạt giấy tờ sổ sách, cùng bản đồ hoàng cung, mãn môn bị xử trảm, tục xưng - Tru di cửu tộc. May mắn chính là Tịch Vân thoát chết vì còn hôn ước với Dực Vương, đen đủi thì là sau khi gả cho Dực Vương, Tịch Vân không được vương phủ ưa thích, Dực Vương rơi vào tửu sắc không dứt ra được, còn đón cả nữ tử thành lâu về làm thiếp.

Tịch Vân vì quá tức giận nên tinh thần không an, khi bị hãm hại đã là nửa tháng sau trượt chân rơi xuống hồ chết đuổi, nói là trượt chân nhưng thật ra bị nữ tử thanh lâu ám toán, sai người đẩy xuống. Tịch gia còn sót lại duy nhất cũng chỉ còn lại người bị Tịch gia vứt bỏ Tịch đại tiểu thư Tịch Yên, hiện đang là hoàng hậu trong cung.

Tịch Vân xuyên vào chính là lúc, Tịch gia khám môn thấy rất nhiều sổ sách bằng chứng tạo phản, mà tiên đế ra đi cũng chỉ mới được nửa tháng, hoàng đế hiện tại là nam chính Tiêu Phong.

Tịch Vân mở mắt ra, khắp nơi đều là mùi ẩm mốc, nhìn song gỗ bên ngoài cùng dây xích trói chân, nàng không cần dùng đầu ngón chân cũng biết đây chính là nhà tù, mà nàng chính là phạm nhân.

Từ xa có tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa gỗ mở ra, một đôi giày vàng thêu chân rồng bước tới gần trước mắt nàng, Tịch Vân không dám ngước lên nhìn, nàng sợ liếc nhìn một cái, chủ nhân chiếc giày không vui liền lôi ra ngoài móc mắt. Nam chính Tiêu Phong sau khi bị hủy hôn liền xin ra ngoài biên quan đánh trận, nghe người đời xưng danh là ác quỷ, một mình giết cả đội quân, máu nhuộm cả bầu trời, mọi nhà còn dùng tên để doạ trẻ em không được khóc, nếu không sẽ bị ác quỷ Tiêu Phong bắt đi.

Tiêu Phong híp híp mắt, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Tịch Vân, sau đó lạnh lùng nói :"Tịch nhị tiểu thư hẳn vẫn còn nhớ trẫm là ai đi?"

Ba năm trước không được tiên đế thánh tâm, Tiêu Chương lại lấy được, Tịch Vân phản bội, hắn tức giận cũng là điều lý giải, ai lại không muốn trả thù lại đâu?

Ước chừng một chén trà vẫn chưa thấy Tịch Vân có ý định trả lời, Tiêu Phong sức kiên nhẫn dần cạn kiệt, một tay đẹp cằm Tịch Vân bẻ lên trên, bóp chặt cổ nàng, lạnh giọng nói :"Không phải thích tứ đệ Tiêu Chương của trẫm sao? Như thế nào lại không dám nói? Vẫn là ngươi muốn kéo dài thời gian, chờ Tiêu Chương tới cứu?"

Còn chưa để Tịch Vân thở xong, đáy mắt Tiêu Phong chợt tối đi :" Người đâu, đem nhị tiểu thư lên ván gỗ, trẫm bồi nàng ta một đoạn."

Tịch Vân dãy dụa muốn từ đây chạy ra ngoài, nhưng thật ra chỉ đang muốn diễn cho nam chỉ xem, nàng còn chưa kịp chạy được mấy bước chân đã bị đám công công bay tới ghì xuống, mang tới trước ván gỗ đang dựng đứng lên, trói gô cô thành hình chữ thập.

Vị này nam chủ đến tột cùng cũng là bị nguyên chủ lừa đến xoay vòng, nguyên chủ tham mộ hư vinh, không hề có tiết tháo mà giúp hắn mang lên hồi đầu thảo, còn không cấm bởi vì không hủy hôn được mà thuê sát thủ đuổi giết, đến khi chính mồm nàng xác nhận mới khiến nam chủ hết hy vọng mà hắc hoá, hắc đến điên rồi.

Dù có thể công lược được, nhưng hư tình giả ý, tham mộ hư vinh cũng khó có thể trả giá bằng thiệt tình.

Tiêu Phong đứng ở phía trước, nghiêng thân mình, lấy từ trong hộp mà cung nhân đưa lên, lôi ra một sợi dây thừng có cán làm bằng vàng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một cơn đau thấu tim vội vàng xuất hiện, một vết chéo cắt từ ngực, máu từ đó chảy ra, không biết bởi vì lạnh hay do quá đau mà Tịch Vân không cảm nhận được gì, một nhát, hai nhát,... Không biết bao nhiều vết quất đánh vào người, lúc đầu căn bản do quá bất ngờ bị đánh vào, cơ thể còn chưa kịp thích ứng nên chỉ cảm nhận được cơn đau truyền từ tim tới, đau là vô cùng đau, nhưng không biết bị quất nhiều quá mà cơ thể của Tịch Vân còn không cảm nhận được gì, lớp mồ hôi chảy ròng ròng quanh trán.

"Cũng may không quất vào mặt, nếu không chỉ sợ ngươi không mang được gương mặt này tới quyến rũ tứ đệ của ta được...Quên không nhắc nhị tiểu thư đây một tin tức quan trọng...Tịch gia ngày mai giờ Ngọ ngày mai, mãn môn bị trảm. Nga, mai ngươi có thể đoàn tụ cùng với Tịch gia rồi, có vui sướng không? Hẳn là vui đi...Ngươi xem hay là ta đưa tứ đệ mang đến luôn..."

Không thể nghĩ đến, trước khi nàng ngất đi khi nam chính Tiêu Phong là hoá điên rồi!?

Chương 3: Chia tay sau, hắn thành hoàng đế (2)

Tịch Vân mơ hồ không biết thời gian đã trôi qua bao lâu trong ngục tối. Khi mở mắt ra, ánh sáng yếu ớt từ khe cửa nhỏ chiếu vào khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Nàng nằm co ro trên đống rơm khô cằn, mùi ẩm mốc và máu khô xộc lên mũi, khiến nàng hơi nhíu mày. Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, một ngục tốt già bước vào, đặt hai cái màn thầu cứng ngắc xuống trước mặt nàng.

"Ăn đi, đừng để chết đói," ông ta nói cụt lủn, ánh mắt có chút ái ngại nhưng nhanh chóng rời đi.

Tịch Vân nhìn hai cái màn thầu, không nhịn được cười khổ. "Cái này cũng gọi là thức ăn sao?" Nhưng dạ dày trống rỗng của nàng phản bội lại suy nghĩ đó. Nàng nhấc cái màn thầu lên, cắn một miếng nhỏ, cảm giác khô khốc nơi đầu lưỡi. Tuy vậy, mỗi miếng nhai lại khiến nàng cảm thấy một sự an ủi kỳ lạ. Phải chăng vì đã quá lâu nàng không biết đến hương vị của thức ăn?

Vết thương trên người nàng đã lở loét đến mức kinh khủng, nhưng kỳ lạ thay, Tịch Vân không cảm thấy đau đớn chút nào. Nàng khẽ nghiêng đầu, thầm cảm ơn 007.

[Miễn đau được lần này thôi, lần sau hết rồi, nên cô không cần cảm ơn ta đâu...] Giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu nàng.

Tịch Vân hừ nhẹ: "Nếu cậu không nói thì tôi thật sự cảm ơn..."

Nàng cố gắng sửa sang lại dáng vẻ, ít nhất cũng không muốn bản thân trông quá thảm hại. Nhưng chưa kịp làm gì thêm, cánh cửa gỗ bỗng bị phá ra bằng một lực mạnh, tiếng bùm bùm vang vọng trong không gian chật hẹp. Hai tên công công mặc áo thái giám bước vào, ánh mắt lạnh lẽo quét qua nàng.

"Đưa nàng ta ra ngoài," một tên ra lệnh.

Tịch Vân bị hai tên công công kéo đi một cách thô bạo, bàn tay lạnh buốt của họ siết chặt cổ tay gầy gò của nàng. Nàng không phản kháng, chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám phía xa.

Không bao lâu sau, nàng bị đưa đến pháp trường. Khung cảnh nơi đây khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng. Hàng trăm con mắt đổ dồn về phía nàng, tiếng xì xào bàn tán hòa lẫn với tiếng gió lạnh cắt da cắt thịt.

Một hàng dài người bị kéo lên pháp trường, đây chính là hơn 200 nhân khẩu của Tịch gia, dẫn đầu là Tịch thừa tướng, trong ký ức còn sót lại, đây là lần đầu Tịch Vân nhìn thấy Tịch thừa tướng trang phục không chỉnh tề, đầu tóc rối tung, bị binh lính dắt lên pháp trường.

Nhìn thấy Tịch Vân, Tịch thừa tướng trong mắt có chút lay động, nhưng rồi cũng chỉ cúi đầu xuống lết từng bước đi, theo sau là 200 nhân khẩu của Tịch gia kêu khóc thảm thiết.

Bệ xử trảm sừng sững giữa pháp trường, lưỡi đao sáng loáng phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa của mặt trời đang khuất dần sau mây. Tịch Vân đứng đó, trên đôi chân run rẩy, nhưng ánh mắt nàng vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng, nhưng thực ra trong lòng lại run như cái sàng.

"Ngươi có gì muốn nói trước khi hành hình không?" Một giọng nói quyền uy vang lên từ phía trên, kèm theo một ánh mắt lạnh lẽo.

Tịch Nhâm khẽ nhếch môi cười, giọng nói vang lên, từng chữ rõ ràng:

"Nhân gian này vốn dĩ đã là một pháp trường. Kẻ cầm đao, người chịu trảm, chẳng qua chỉ là những vai diễn trong vở tuồng mà thôi. Tịch gia ta không làm gì trái với luân thường đạo lý, ông trời có linh thiêng, dù hôm nay chúng ta Tịch gia có bị diệt cả mãn môn cũng mong về sau sẽ đòi được công đạo, rửa sạch vết nhơ này, thảo dân ở dưới hoàng tuyền cũng coi như không có lỗi với tổ tiên Tịch gia."

Lời vừa dứt, mọi người xung bỗng im lặng như ve sầu vào đông, chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay trên pháp trường :"Hay cho câu không làm gì trái với luân thường đạo lý, sổ sách bằng chứng rõ ràng lại đi lấy trắng đổi đen, Tịch Nhâm ngươi khiến trẫm phải mở mang tầm mắt..."

Tiêu Phong lơ đãng nhìn về phía Tịch Vân, nhìn đến mức sau cổ nàng lạnh cả người, chạy nhanh súc cổ vào trong áo vải bố của tù nhân.

Nếu là nguyên chủ tại đây đối với Tiêu Phong hạ chỉ chắc hẳn đã sớm một khóc, hai nháo, ba thắt cổ đòi sống đòi chết theo Tiêu Chương, cũng không thèm quan tâm Tịch phụ cùng Tịch gia sống chết thế nào mà vội vàng muốn tổ chức hôn lễ với Dực Vương.

Mắt thấy Tịch phụ bị người lôi kéo lên pháp trường, chuẩn bị chém đầu tới nơi, Tịch Vân dùng hết sức kéo ra sợi xích từ binh lính, chạy ra quỳ chắn trước mặt Tịch phụ. Tịch Vân không đi xem ánh mắt của người khác, mà là nhìn đứng đối diện cách một tầng quân lính :" Hoàng thượng mong ngài phúc thẩm lại vụ án này, phụ thân thảo dân không có công lao cũng có khổ lao xây dựng hai triều đại, cầu hoàng thượng xem xét lại...", nói nàng dập đầu xuống đất, đợi hồi lâu chưa thấy nam chính chịu mở miệng, Tịch Vân chỉ đành phải diễn phải diễn tròn vai, dập đầu cho đến khi bất tỉnh.

Nguyên chủ từ nhỏ cùng phụ thân nương tựa lẫn nhau, Tịch mẫu vì khó sinh nên sau khi sinh ra Tịch Vân vì khó sinh mà chết, Tịch Yên chính là trước đó bé gái mồ côi được Tịch mẫu nhận nuôi, từ nhỏ Tịch Vân bị bệnh tật hành hạ triền miên nên khi còn nhỏ rất được Tịch phụ cưng chiều, lớn lên hình thành tính cách tùy hứng, kiêu ngoa. Hồi nhỏ chèn ép nữ chính Tịch Yên, khiến nữ chính trở nên yếu ớt, sợ sệt. Tịch phụ thấy vậy cũng không trách, mà còn nói một câu :"Bọn trẻ vui đùa thì là cái vui của chúng...", thấy vậy cũng không ai dám đứng ra ngăn cản nhị tiểu thư làm càn nữa.

Tịch Vân không biết ngủ trong bao lâu, chỉ thấy đầu óc ong ong, đau đến muốn nứt ra, sau nhiệm vụ lần này nàng thề về tới âm phủ phải xin giấy phép nghỉ dài ngày với Diêm Vương mới được.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Tịch Vân nhìn quanh, nhận ra đây không phải là lại bị nhốt trong ngục, mà là một căn phòng to lớn, khang trang, nếu không hỏi 007 chắc Tịch Vân nghĩ lại xuyên qua tới thế giới khác rồi cũng nên.

Nghe thấy tiếng động trầm ổn tiến lại gần, Tịch Vân nhắm chặt hai mắt lại muốn nhìn xem là người nào, chính là không chờ được là người nào thì Tịch Vân ngửi thấy long hương quanh quẩn trong mũi. Người dung long hương không nói cũng biết, trong hoàng cung này chỉ có hoàng đế mới được dùng, mà tân đế mới lên ngôi, không ai khác là Tiêu Phong.

Nàng quyết tâm mở mắt ra, làm bộ chấn kinh bộ dáng sợ hãi. Tiêu Phong cười nhạo, hắn nắm lấy cằm Tịch Vân, thủ đoạn thô lỗ đem người từ trên giường túm xuống, làm nàng nhìn rõ vết thương trên ngực.

"Tịch Vân, ngươi thật đúng là quý nhân hay quên sự, có cần ta nhắc nhở ngươi cái này vết thương là như thế nào sẽ xuất hiện không?"

Đối mặt với nam nhân hận ý dày đặc, Tịch Vân chấn kinh rồi. Nàng hỏi 007 mới biết được vết thương kia là chuyện như thế nào.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play