[Lichaeng] Người Giữ Ánh Dương
chap 1
Tại một ngôi làng cách xa Seoul
Ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên sườn đồi, bao quanh bởi cánh đồng hoa rực rỡ và những khu rừng xanh thẳm. Khi Lisa đặt chân đến đây, cô lập tức cảm nhận được sự dịu dàng của thời gian, như thể mọi xô bồ ngoài kia đều tan biến. Cô mang theo chiếc máy ảnh, ánh mắt không ngừng dõi theo những khung cảnh mộc mạc đầy sức sống xung quanh.
Dọc con đường lát đá dẫn vào làng, những tiếng cười trẻ thơ vang vọng. Lisa nhìn thấy một nhóm trẻ đang chơi trò nhảy dây dưới tán cây lớn. Một cậu bé tinh nghịch chạy ngang qua, làm rơi chiếc mũ. Cô cúi xuống nhặt giúp.
Lalisa Manobal
Em này, đây là mũ của em đúng không ?
Lee Jihuyk
Chị là người thành phố ạ? Ở đây hiếm khi có người lạ đến
Lee Jihye
Chị đến đây làm gì vậy ạ ?
Lalisa Manobal
Chị là nhiếp ảnh gia. Chị đến đây để chụp ảnh.
Lalisa Manobal
Chỗ này đẹp quá mà “ xoa đầu bé “
Lee Jihye
Chị là nhiếp ảnh gia sao?
Lee Jihye
Chị chụp chúng em được không? Chúng em cũng muốn xuất hiện trong ảnh!
Lalisa Manobal
Tất nhiên rồi “Gật đầu”
Lalisa Manobal
Nhưng trước hết, chị muốn đi dạo một chút. Lát nữa, chị quay lại chụp các em, được không ?
Một bé trai lớn hơn đề nghị, khuôn mặt sáng bừng lên vì thích thú.
Jung Gunwoo
Chị có muốn chúng em dẫn đi không?
Lalisa Manobal
Cảm ơn nhưng chị muốn đi dạo xung quanh một chút trước đã. Các em chơi vui nhé!
Cô mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt đám nhóc rồi tiếp tục bước đi
Đến giữa làng, cô gặp một bà lão đang ngồi trên chiếc ghế mây trước hiên nhà. Trước mặt bà là những bó hoa hướng dương được cắt tỉa gọn gàng. Cô bước tới, cúi đầu chào
Lalisa Manobal
Chào bà. Hoa của bà đẹp quá !
Lalisa Manobal
Bà hái chúng từ đâu vậy ạ?
Bà lão ngẩng đầu nhìn Lisa, đôi mắt đầy vẻ hiền hậu
Choi Bokhee
Chào con. Con là người mới à?
Choi Bokhee
Hoa này là từ cánh đồng hướng dương ngoài kia.
Choi Bokhee
Nếu con thật sự thích chúng, ta nghĩ con nên dành một ít thời gian để tới đó
Choi Bokhee
Chắc chắn sẽ không làm cho con thất vọng
Lalisa Manobal
Cánh đồng hướng dương?
Lalisa Manobal
Nghe tuyệt quá! Bà có thể chỉ đường cho cháu được không ạ?
Choi Bokhee
Dĩ nhiên rồi. Con cứ đi thẳng theo con đường này, qua cây cầu nhỏ, sẽ thấy cánh đồng rộng lớn.
Choi Bokhee
À, nhưng con nên cẩn thận. Có một cô bé hay ở đó, nhưng nó không giống người khác đâu
Lalisa Manobal
Cô bé? Là ai vậy bà? “nhíu mày, tò mò”
Choi Bokhee
Chaeyoung. Nó là đứa trẻ đặc biệt. Cha mẹ nó mất từ khi còn nhỏ, giờ chỉ sống với ông bà. Nó ít nói lắm, hầu như chẳng giao tiếp với ai, chỉ thích vẽ tranh thôi. “ khẽ thở dài”
Choi Bokhee
Nếu con gặp nó, đừng làm nó hoảng sợ
Lisa gật đầu, lòng đầy thắc mắc nhưng không hỏi thêm. Cô cảm ơn bà cụ rồi men theo con đường được chỉ dẫn.
Qua cây cầu gỗ nhỏ, Lisa đến cánh đồng hoa hướng dương. Những bông hoa vàng rực trải dài bất tận. Lisa đứng lặng một lúc, cảm nhận vẻ đẹp rực rỡ này trước khi đưa máy ảnh lên chụp.
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một bóng dáng nhỏ bé giữa cánh đồng. Một cô gái ngồi dưới gốc cây đang cậm cụi, hí hoáy làm việc gì đó
Nàng trông nhỏ bé, lặng lẽ, như thể hòa làm một với khung cảnh yên ả này. Cô cố tình bước chậm lại, không muốn làm nàng giật mình. Lisa dừng lại cách Chaeyoung vài mét, mỉm cười dịu dàng
Lalisa Manobal
Chào cô, tôi là Lisa. Tôi vừa đến đây hôm nay. Khung cảnh ở đây đẹp thật đấy.
Nàng không phản ứng, ánh mắt vẫn dán chặt vào bức tranh. Cô hơi lúng túng, nhưng vẫn giữ giọng nói nhẹ nhàng
Lalisa Manobal
Cô đang vẽ à? Bức tranh trông đẹp quá
Không có tiếng trả lời. Chaeyoung như thể không nghe thấy, hoặc cố tình phớt lờ Lisa. Nàng vẫn chăm chú vào từng nét vẽ của mình, tay lướt nhẹ trên mặt vải
Lisa đứng im một lúc, cố gắng không khiến Chaeyoung cảm thấy khó chịu. Sau vài giây im lặng, cô tiếp tục
Lalisa Manobal
Nếu cô không muốn nói chuyện, cũng không sao
Lalisa Manobal
Tôi chỉ muốn làm quen. Khung cảnh này khiến tôi cảm thấy thật yên bình
Chaeyoung vẫn không quay lại, nhưng Lisa nhận thấy đôi vai của nàng khẽ cử động, như thể đang lắng nghe
Lalisa Manobal
Nếu cô không phiền, tôi có thể chụp vài bức ảnh ở đây không ?
Không có lời đáp nào vang lên. Chaeyoung cúi đầu thấp hơn, dường như thu mình lại, né tránh sự hiện diện của Lisa
Lalisa Manobal
Xin lỗi, tôi sẽ không làm phiền cô nữa. Hy vọng cô sẽ hoàn thành bức tranh thật đẹp
Lisa quay người rời đi, nhưng trong lòng vẫn đầy thắc mắc về cô gái kỳ lạ này.
Lúc bước ra khỏi cánh đồng, cô không thể không ngoái lại nhìn. Chaeyoung vẫn ngồi đó, bất động, nhưng có điều gì đó ở cô gái này khiến Lisa muốn quay lại.
Khi Lisa trở về làng, nhóm trẻ lại chạy đến vây quanh cô
Lee Jihuyk
Chị ơi, chị đi cánh đồng về rồi hả? Có đẹp không?
Lalisa Manobal
Rất đẹp. Nhưng chị gặp một cô gái ở đó. Có phải cô ấy tên Chaeyoung không? “ Mỉm cười”
Lũ trẻ lúng túng nhìn nhau
Lee Jihye
Chị Chaeyoung thường ra đó vẽ. Nhưng chị ấy không nói chuyện với ai đâu
Jung Gunwoo
Chị ấy buồn lắm. Tụi em cũng không dám lại gần
Cô xoa đầu cậu bé, ánh mắt thoáng trầm ngâm
Lalisa Manobal
Không sao. Có lẽ cô ấy chỉ cần thêm thời gian thôi. Cảm ơn các em đã kể cho chị nhé
Cả nhóm trẻ cười vang, rồi chạy đi chơi. Lisa đứng lại một lúc, lòng vẫn lẩn khuất hình ảnh cô gái lặng lẽ giữa cánh đồng hoa. Cô tự nhủ, sẽ quay lại vào ngày mai – không chỉ để chụp ảnh, mà còn để tìm hiểu thêm về Chaeyoung, cô gái kỳ lạ nhưng đầy sức hút ấy.
chap 2
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng phủ lên ngôi làng nhỏ. Lisa mang máy ảnh ra ngoài, quyết định đi khám phá thêm ngôi làng và giữ lời hứa với lũ trẻ.
Nhưng không hiểu sao, hình ảnh cô gái trầm lặng giữa cánh đồng hoa hôm qua cứ mãi hiện lên trong tâm trí cô.
Dọc đường làng, Lisa lại bắt gặp nhóm trẻ con hôm trước. Lần này, chúng đang chơi trò đuổi bắt. Vừa thấy Lisa, một cậu bé đã reo lên
Lee Jihuyk
Chị đến đây thật ạ? Chị có chụp ảnh tụi em không?
Lalisa Manobal
“Giơ máy ảnh lên”
Lalisa Manobal
Tất nhiên là chị không quên rồi. Nào, tụi em muốn chụp ảnh ở đâu ? “ mỉm cười”
Lee Jihye
Ở đó đi ạ, chỗ đó đẹp nhất!
Lee Jihye
“Chỉ tay về phía cánh đồng hoa”
Lalisa Manobal
Được thôi, vậy chúng ta cùng đi nào
Khi đến cánh đồng hoa, Lisa sắp xếp lũ trẻ thành từng nhóm nhỏ, chụp vài bức ảnh. Những nụ cười rạng rỡ và sự hồn nhiên của bọn trẻ khiến cô cảm thấy lòng mình cũng nhẹ nhõm hơn
Sau khi chụp xong, Lisa ngồi xuống dưới gốc cây nghỉ ngơi, lũ trẻ quây xung quanh cô. Một cậu bé với kéo áo cô, hỏi nhỏ
Jung Gunwoo
Chị Lisa, hôm qua chị hỏi về chị Chaeyoung, đúng không?
Lalisa Manobal
Em có chuyện gì muốn nói về chị ấy à ?
Jung Gunwoo
Chị ấy rất đẹp, nhưng buồn lắm
Jung Gunwoo
Tụi em chưa bao giờ thấy chị ấy cười cả. Hồi trước, khi còn nhỏ, chị Chaeyoung chơi với tụi em rất vui.
Jung Gunwoo
Nhưng…”Ngập ngừng”
Lalisa Manobal
Có chuyện gì đã xảy ra sao?
Jung Gunwoo
Nhưng từ khi ba mẹ chị ấy mất, chị ấy không chơi với chúng em nữa, cũng không nói chuyện với ai luôn
Lee Jihye
Ông bà của chị ấy hiền lắm ạ, nhưng già rồi, không ra ngoài nhiều.
Lee Jihye
Ông bà hay cho chúng em bánh kẹo nữa.
Lisa nhìn lũ trẻ, lòng chùng xuống. Một cậu bé khác tiếp lời
Lee Jihuyk
Nhưng chị Chaeyoung giỏi lắm! Chị ấy vẽ tranh rất đẹp
Lee Jihuyk
Có lần tụi em thấy chị ấy vẽ cả bức tranh về cánh đồng này
Lee Jihye
Nhưng mà, chị ấy không thích ai lại gần đâu. Tụi em chỉ dám nhìn từ xa thôi
Jung Gunwoo
Ông bà chị Chaeyoung bảo chị ấy không sao
Jung Gunwoo
Nhưng tụi em nghĩ chị ấy buồn lắm
Lee Jihye
Chị Lisa, chị có làm chị ấy vui được không?
Lalisa Manobal
“Cười nhẹ, xoa đầu cô bé”
Lalisa Manobal
Vậy… tại sao các em không thử làm chị Chaeyoung vui?
Lalisa Manobal
Các em quen chị ấy từ lâu, chắc chắn sẽ dễ hơn chị mà
Lũ trẻ nhìn nhau, rồi một cậu bé cúi đầu lẩm bẩm
Jung Gunwoo
Chúng em cũng muốn, nhưng chị Chaeyoung không để chúng em lại gần
Jung Gunwoo
Có lần tụi em tặng bánh, nhưng chị ấy không những không nhận mà còn có vẻ sợ hãi nữa kia ạ
Lalisa Manobal
Chị hiểu rồi
Lalisa Manobal
Có lẽ cô ấy cần thời gian. Chị không giám chắc được điều gì
Lalisa Manobal
Nhưng chị sẽ cố gắng đem lại một Chaeyoung vui tươi như trước đây cho các em
Lalisa Manobal
Ngay từ lần đầu gặp mặt, không hiểu sao chị cũng mong được nhìn thấy cô ấy cười
Lũ trẻ đồng loạt gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng
Lee Jihye
Chị Lisa, nếu chị có thể làm chị Chaeyoung vui, tụi em thật sự cảm ơn chị
Buổi chiều hôm đó, Lisa trở lại cánh đồng hoa và thấy bóng dáng quen thuộc của Chaeyoung
Vẫn như hôm qua, cô gái nhỏ ngồi lặng lẽ với bức tranh của mình
Lisa bước lại gần, đứng cách Chaeyoung một đoạn, cố gắng không làm cô sợ. Cô nhẹ nhàng nói
Lalisa Manobal
Tôi lại đến đây
Lalisa Manobal
Cô không phiền nếu tôi chụp thêm vài bức ảnh, đúng không?
Park Chaeyoung
“Không trả lời”
Nàng không trả lời, nhưng không tỏ vẻ khó chịu. Cô coi đó là sự đồng ý thầm lặng
Lalisa Manobal
Bọn trẻ kể rằng cô từng chơi rất vui với chúng
Lalisa Manobal
Tôi nghĩ, chắc hẳn cô đã mang lại cho chúng nhiều kỷ niệm đẹp
Lisa nói tiếp, giọng đều đều, như đang trò chuyện với chính mình
Lalisa Manobal
Thật ra, tôi cũng rất thích tranh
Lalisa Manobal
Nhưng tôi không giỏi vẽ lắm, nên mới chọn máy ảnh làm bạn đồng hành
Lalisa Manobal
Mỗi người có một cách ghi lại cái đẹp khác nhau mà đúng không?
Vẫn không có phản hồi. Lisa cũng không cố bắt chuyện thêm.
Cô lùi lại, ngồi xuống trên bãi cỏ cách Chaeyoung vài bước, lặng lẽ lấy máy ảnh ra và chụp vài bức ảnh
Sự im lặng bao trùm cả cánh đồng, nhưng trong sự tĩnh lặng ấy, Lisa thoáng thấy đôi mắt của nàng khẽ liếc nhìn cô qua khóe mắt
Lisa không nói gì thêm, chỉ mỉm cười và tiếp tục chụp ảnh
Lalisa Manobal
Cô ấy chưa nói chuyện, nhưng mình cảm thấy khoảng cách này không còn quá xa nữa “Suy nghĩ”
Lisa hiểu, cô gái này vẫn cần thời gian
Khi trời đã chập chờn tối
Lalisa Manobal
Cũng đã trễ, hôm nay tôi chỉ ghé qua để chụp ảnh thôi. Hy vọng tôi không làm phiền cô
Lisa cúi đầu chào nhẹ rồi quay lưng rời đi. Nhưng trước khi bước hẳn khỏi cánh đồng, cô ngoảnh lại và thấy Chaeyoung đang ngẩng đầu nhìn theo mình
Nụ cười thoáng hiện trên môi Lisa. Có lẽ, khoảng cách giữa họ đang dần được thu hẹp lại.
chap 3
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu qua những rặng cây, soi sáng ngôi làng nhỏ
Lisa thức dậy, chuẩn bị máy ảnh và sổ ghi chú của mình, quyết định dành cả ngày để khám phá thêm về Chaeyoung
Dường như có điều gì đó về cô gái ấy đã thôi thúc cô tìm hiểu nhiều hơn
Lisa bắt đầu ngày mới bằng việc ghé qua nhà ông bà Chaeyoung, một ngôi nhà nhỏ cuối làng với hàng rào gỗ thấp và vườn hoa trước sân
Lalisa Manobal
Chào ông, cháu là Lisa, nhiếp ảnh gia mới đến làng mình.“Cúi đầu”
Lalisa Manobal
Cháu có gặp Chaeyoung vài lần ở cánh đồng hoa, nên muốn hỏi thăm một chút “Mỉm cười”
Ông cụ nhìn Lisa một hồi rồi gật đầu, ánh mắt hiền từ
Park Dongchul
Cháu gặp con bé à?
Park Dongchul
Hiếm lắm, nó thường không tiếp xúc với ai
Lalisa Manobal
Dạ, cô ấy không nói chuyện với cháu nhưng cháu cảm nhận cô ấy là người rất đặc biệt
Lalisa Manobal
Cháu nghe lũ trẻ kể nhiều về cô ấy. Có lẽ cháu hơi tò mò nên muốn tìm hiểu thêm
Park Dongchul
Chaeyoung là đứa trẻ ngoan, nhưng cuộc đời nó lại quá bất công “Ánh mắt thoáng buồn”
Park Dongchul
Chắc con cũng đã nghe đám nhóc kể về nguyên nhân khiến con bé như vậy nhỉ ?
Park Dongchul
Từ ngày ba mẹ con bé mất, nó gần như không còn là chính mình
Park Dongchul
Nó không nói, không giao tiếp với ai, chỉ ở bên những bức tranh “Ánh mắt thoáng nhìn xa xăm”
Lisa nghe từng lời, cảm giác trong lòng như có thứ gì nghẹn lại. Sau vài giây im lặng, cô hỏi kh
Lalisa Manobal
Những bức tranh ấy… có ý nghĩa đặc biệt với cô ấy không ạ?
Park Dongchul
Vẽ là cách duy nhất để Chaeyoung giải tỏa nỗi lòng “Giọng trầm xuống”
Park Dongchul
Từng nét vẽ của nó giống như những lời mà nó không thể nói ra.
Park Dongchul
Nhưng cũng vì thế mà mỗi bức tranh đều mang một nỗi buồn khó tả
Lisa ngồi im lặng, cố gắng ghi nhớ từng lời ông cụ. Sau một lúc, cô mỉm cười dịu dàng, cúi đầu cảm ơn ông cụ trước khi rời đi
Buổi chiều, Lisa trở lại cánh đồng hoa quen thuộc. Cô mang theo máy ảnh và một cuốn sổ tay nhỏ
Hy vọng có thể tiến thêm một bước trong việc tiếp cận Chaeyoung
Khi đã đứng cách Chaeyoung một đoạn, cô lên tiếng, giọng dịu dàng
Lalisa Manobal
Chào cô, tôi lại đến rồi
Lalisa Manobal
Tôi nghĩ rằng mình có thể làm phiền cô một chút, nhưng thật khó để bỏ qua nơi này.
Lalisa Manobal
Nó quá đẹp kia mà
Sau vài phút im lặng, Lisa nhẹ nhàng nói tiếp
Lalisa Manobal
Tôi gặp ông bà của cô sáng nay
Lalisa Manobal
Họ kể rằng cô rất yêu hội họa. Tôi thấy điều đó thật tuyệt vời
Vẫn không có câu trả lời. Lisa chỉ mỉm cười, tiếp tục quan sát Chaeyoung vẽ. Từng nét bút chì lướt qua, tạo nên một cánh đồng hoa, nhưng bầu trời phía trên lại xám xịt, như sắp đổ mưa
Lalisa Manobal
Cánh đồng hoa này trong tranh của cô thật đặc biệt
Lalisa Manobal
Nhưng sao bầu trời lại u ám thế nhỉ? Tôi nghĩ, nếu cô thêm chút ánh nắng, mọi thứ sẽ rực rỡ hơn.
Chaeyoung khựng tay lại trong giây lát, nhưng không đáp
Lisa cảm thấy mình đã chạm tới điều gì đó, nhưng cô không vội vàng, chỉ ngồi lặng yên chờ đợi
Lalisa Manobal
Hôm nay tôi không làm phiền cô nữa
Lalisa Manobal
Nhưng ngày mai, nếu cô vẫn ở đây, tôi sẽ mang cho cô xem vài tấm ảnh tôi chụp. Có thể cô sẽ thích
Chaeyoung không nhìn lên, nhưng khi Lisa quay đi, cô cảm nhận được ánh mắt ai đó dõi theo mình từ phía sau
Lalisa Manobal
Tôi sẽ không vội. Nếu cô cần thời gian, tôi sẽ đợi “Mỉm cười, thầm nghĩ”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play