Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Khoa X Đạt - SGP ] Hạ Nhớ

chương 1: người thầy

xuân đi qua thì hạ lại tới, sự nóng bức và oi ả của nắng hè khiến ai cũng mệt mỏi và chỉ muốn thả mình trên chiếc giường ngủ êm ái tận hưởng sự mát mẻ của máy lạnh và đánh một giấc ngủ thật ngon lành và Hữu Đạt cũng không ngoại lệ
thế nhưng tất cả đều đổ vỡ chỉ vì nhà trường tổ chức học hè cho khối 11 và 12 để bổ sung thêm kiến thức cho học sinh
đối với Hữu Đạt thì đây là điều tồi tệ nhất vì mùa hè của cậu sẽ phải học dưới cái thời tiết đâu đó 38° nghe thôi đã muốn xỉu nói chi đến học
Hữu Đạt không chịu đâu, không can tâm chút nào
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
này, đi lẹ lên sắp trễ giờ rồi đấy ở đó mà làu bàu không chịu nữa
Ngọc Quý bất lực với thằng bạn mình đã trễ học đến nơi mà vẫn cứ làu bàu mãi không chịu đi học đằng này kiểu gì hai đứa lại phải ngồi sổ sao đỏ
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
không chịu đi học hè đâuu, đáng lẽ bây giờ tao đang chăn ấm nệm êm ngủ một giấc thật ngon rồi//bĩu môi//
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
lẹ lên đi, nghe đâu có giáo viên thực tập về đây dạy đấy
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
đằng nào chả là mấy bà chị khó ưa về dạy, chán chết
cuối cùng cả hai của đến lết đến trường vừa kịp nên thoát kiếp nạn ngồi số sao đỏ
năm nay Hữu Đạt và Ngọc Quý vẫn học chung lớp. Hữu Đạt vừa đặt mông vào ghế đã không một động tác thừa mà gục đầu xuống bàn ngủ ngay tức thì
đối với Hữu Đạt thì lớp học chẳng khác gì căn phòng ngủ thứ hai cả cứ mỗi lần bước vào lớp thì thế lực nào đó lại đưa cơn buồn ngủ ập đến, đặt biệt là môn Ngữ Văn cậu không thể nào mở mắt nổi
Ngọc Quý ở kế bên cũng quá quen với việc thằng bạn mình chỉ biết ăn và ngủ chả để tâm đến bất cứ thứ gì đến y cũng bất lực
còn 15 phút nữa mới bắt đầu vào tiết Ngọc Quý chống cầm ngước nhìn ra cửa sổ cảm nhận sự ấm áp của ánh nắng chiếu vào, sân trường giờ đã lát đát từng vệt nắng lẻn lỏi qua tán lá, khí trời lúc sáng trong lành và dễ chịu nhưng vẫn có phần nóng bức của mùa hạ
Ngọc Quý dường như đắm chìm vào khung cảnh bên ngoài thì từ đâu một nói quen thuộc cất lên gọi tên y làm y có chút giật mình mà theo phản xạ quay người về phía cất lên giọng nói ấy
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Ngọc Quý!
hóa ra là Lai Bâng gọi y, Ngọc Quý vừa quay lại thấy Lai Bâng liền vô thức mỉm cười y cũng không để Lai Bâng đợi lâu liền phản hồi lại
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
sao thế Lai Bánh?
nhưng Ngọc Quý nào hay biết Lai Bâng dường như hẫng một nhịp trước nụ cười dịu dàng của y vành tai nó có chút đỏ lên vì ngại
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
à..Bánh có mang sữa cho Quý này
Lai Bâng giơ chiếc túi nhỏ lên mắt lén ngắm nhìn khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp của Ngọc Quý mà cười thầm
Ngọc Quý thấy thế cũng đi lại chổ Lai Bâng vui vẻ nhận lấy chiếc túi, mắt Ngọc Quý long lanh nhìn thẳng vào Lai Bâng
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
cảm ơn nha Lai Bánh//cười tươi//
phật! thần Cupid bắn thẳng mũi tên vào tim Lai Bâng một nhịp. Lai Bâng dường rung động trước Ngọc Quý mất rồi
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
à ừm..không gì đâu..
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Bánh về lớp nha Quý học vui vẻ//chạy đi//
cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, Lai Bâng không muốn để cho Ngọc Quý thấy nên đã vội chào tạm biết rồi chạy đi
Ngọc Quý cũng có chút khó hiểu sau đó cũng tạm gác qua một bên mà về chổ ngồi của mình mở chiếc túi ra thì thấy 2 hộp sữa dâu và 1 ổ bánh mì kèm theo tờ giấy note được dán lên hộp sữa
Ngọc Quý ăn bánh mì rồi uống sữa nhé. tui biết Ngọc Quý chưa ăn sáng nên chuẩn bị chút đồ ăn. Ngọc Quý nhớ ăn không là đói đấy, chúc ăn ngon miệng và học tốt nha! Lai Bâng
Ngọc Quý không khỏi giấu nụ cười khi đọc xong, lòng cảm thấy nhộn nhịp hẳn lên có vẻ Ngọc Quý cũng có chút cảm nắng Lai Bâng rồi
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
"cũng có chút đáng yêu.."
reng! reng! reng! reng!
tiếng chuông vang lên kéo Ngọc Quý trở về thực tại, đến giờ vào tiết rồi, Ngọc Quý quay sang thì thấy thằng bạn mình đang ngủ ngon lành liền lắc "nhẹ" gọi Hữu Đạt dậy
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
dậy, dậy coi thằng dở này
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
vào tiết rồi kìa còn mơ với chả ngủ
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
dậy lẹ cho khầy coi
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
ài, biết rồii
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
mới chợp mát chút mà đã đến giờ vào tiết rồi, nhanh thật// ngáp ngắn ngáp dài//
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
mày suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ không thấy nhanh mới lạ
cậu không để tâm đến lời Ngọc Quý nói vì cậu nghe câu này cũng hơn chục lần rồi, Hữu Đạt gượng người ngồi thẳng dậy sau đó nhìn về phía cửa lớp cậu cũng hóng xem giáo viên năm nay là ai
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
không biết giáo viên năm nay lớp mình là ai nhỉ?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
chả biết
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
nghe anh Nam nói là cựu học sinh trường về thực tập dạy lớp mình
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
chắc cũng là mấy bà chị về dạy, nhàm chán lắm
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
đâu, lần này là nam, cựu học bá của trường đó
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
cũng vậy à, tao chả quan tâm
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
ai nói trước được, biết đâu lần này sẽ làm ai đó để ý không hay à
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
hơ, còn lâu
Hữu Đạt không bận tâm mà chống cầm đưa mắt về phía cửa số ngắm nhìn bầu trời xanh biếc, cậu thả mình theo chiếc lá rơi để làn gió mát mơn man làn da mặt, chỉ đơn giản thế thôi cũng khiến cậu thấy dễ chịu và bình yên
: giáo viên vào kìa!!
giọng nói của cậu học sinh vang lên đồng thời làm sự tò mò bên trong Hữu Đạt về người giáo viên mới trổi dậy, cậu hướng mắt đến cửa lớp, ánh mắt có phần hóng chờ
cạch
tiếng mở cửa vang lên, theo sau đó là một dáng hình cao gầy bước vào, cùng với từng đường nét sắc sảo trên khuôn và cặp kính vuông làm toát lên vẻ nghiêm nghị, điềm đạm
dáng vẻ thăng trầm và điển trai đã khiến không ít học sinh nữ bàn tán ở phía dưới lớp học làm không khí lúc này sôi nổi hơn bao giờ hết
người thầy không nói gì mà đi thẳng đến bục giảng, sau đó để tập tài liệu xuống bàn rồi cần viên phấn đi đến bảng viết tên mình ra
Đinh Tấn Khoa
Hữu Đạt nhìn dòng tên, lòng bỗng thấy có chút hay mà vô thức để vươn nụ cười trên khoé môi hồng
Đinh Tấn Khoa
Đinh Tấn Khoa
xin chào cả lớp!
Đinh Tấn Khoa
Đinh Tấn Khoa
đợt học hè này, thầy sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng ta
Đinh Tấn Khoa
Đinh Tấn Khoa
tên thầy đã ghi trên bảng, rất mong được làm quen với các em
giọng nói trầm ấm của Tấn Khoa vang lên khắp lớp học, chất giọng anh vững trãi pa lẫn chút dịu trong từng lời nói, cùng với sự cuối đầu nhẹ như lời hân hạnh.
điều đó làm cho Hữu Đạt không khỏi cảm thấy thích thú mà còn thêm sự tò mò về người thầy này
---------
mèo trắng
mèo trắng
mê học đường quá phải làm gì?
mèo trắng
mèo trắng
viết fic thôii
mèo trắng
mèo trắng
đến lúc comeback trở lại rồi
mèo trắng
mèo trắng
lưu ý: a/a (trừ tên riêng)

chương 2: nhìn trộm

sau khi giới thiệu xong xuôi thì phần còn lại chính là bắt đầu tiết học
Tấn Khoa sau đó cầm quyển sách lên bắt đầu bài giảng. anh đứng trên bục giảng với dáng vẻ nghiêm túc và chú tâm vào phần giảng của mình. giọng nói trầm ấm vang lên điềm đạm rõ ràng khắp lớp học. đâu đó trong mắt anh còn ánh lên sự tâm huyết và hăng say với công việc này
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
"đúng là thực tập viên mà, chăm chỉ ghê" //thầm nghĩ//
cứ thế em chống cầm nhìn anh mãi, toàn mắt em dõi theo từng hành động của Tấn Khoa khóe môi thì vô thức mỉm cười
Tấn Khoa giảng trên bục thì bắt gặp được tầm mắt cậu nhóc đang nhìn chăm chú về phía mình. anh không nói gì chỉ nhìn em cười nhẹ rồi quay về lại với việc giảng bài của mình
thoáng qua chỉ là một nụ cười nhưng nó lại khiến khuôn mặt cậu nóng bừng lên, gò má phủ lớp phiếm hồng nhẹ
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
"gì vậy chứ mình bị làm sao vậy.." //bối rối quay đầu đi//
.
.
.
reng reng reng
tiếng chuông vang lên khắp trường, báo hiệu giờ giải lao đã đến. Tấn Khoa đóng sách lại, nhẹ nhàng bảo cả lớp nghỉ sau đó thu dọn đồ của mình trên bàn rồi rời khỏi lớp
tất cả những hành động của Khoa đều thu hết về tầm mắt cậu, Đạt dõi theo dáng hình vững trãi đến khi khuất dần mới hướng mắt về nơi khác. lòng cậu có chút tiếc nuối khi thấy Tấn Khoa rời đi.
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
này, làm gì mà mặt mày thất thần như đưa đám thế cưng? //khều khều tay cậu//
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
bệnh hay gì à
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
kệ đi, xuống căn tin mua đồ với tao
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
nay chịu khó đi mình đi
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
tao có hẹn với Lai Bánh rồi
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
quắt-..//bị cắt lời//
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Quý ơi!
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
đi xuống căn tin với Bánh này //vẫy tay gọi//
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
đây ra liền nè //vui vẻ - đi lại chổ Bâng//
chưa kịp để Đạt nói thêm câu nào thì một bánh quy và một con báo kéo nhau xuống căn tin, bỏ lại phượng hoàng lửa đứng bơ vơ chôn chân lại lớp trước sự khó hiểu
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
cái meo meo gì vừa xảy ra thế??
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
aiss, đúng là có gấu bỏ bạn mà!!
cậu nghĩ mà bực mình, bạn bè chơi chung với nhau bao nhiêu năm giờ đây suốt ngày Lai Bánh này, Lai Bánh nọ. hai má bánh bao phồng lên vì cục tức này.
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
đã thế ông đây đi một mình chẳng thèm tên báo đó!
cậu với tâm trạng chẳng vui đi xuống căn tin trường, trên mặt cậu hiên rõ chữ "quạo"
đã thế khi xuống cậu còn bắt gặp cặp đôi nào đấy theo bồ bỏ bạn gắp đồ ăn cho nhau cơ
nhìn cảnh đó Hữu Đạt càng bực bội chướng mắt hơn kì này phải giận Ngọc Quý mới được!!
cậu sao đó bỏ lên lớp mặc kệ ai kia tình với tứ
cùng hay trên đường về đi ngang qua phòng giáo viên, sự tò mò về người thầy Tấn Khoa kia nổi lên, làm Hữu Đạt đứng lấp ló ngoài cửa nhìn vào
nhìn vào thì thấy Tấn Khoa chú tâm đang viết gì đó, có lẽ là bài luận văn cho đợt thực tập này
dáng vẻ nghiêm nghị, chăm chỉ của Tấn Khoa như thứ gì đó cuốn hút làm Hữu Đạt không khỏi rời mắt
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
"đ-đẹp quá..."
cứ thế đôi mắt tròn long lanh của Hữu Đạt dõi theo từng hành động của Tấn Khoa mà dường như không ý gì hả
cảm nhận được ánh mặt đang nhìn chằm chằm mình Tấn Khoa vô thức quay lại, thì bắt gặp được hình ảnh cậu nhóc đang lấp ló bên cửa cười nhìn mình
Đinh Tấn Khoa
Đinh Tấn Khoa
hửm? có gì sao //nhìn em//
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
hả..hả //giật mình//
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
"bị phát hiện rồi chạy thôi"

chương ba

vì hoảng quá nên cậu chỉ biết cuối đầu chạy đi mất, ẩn sau tóc mái là khuôn mặt ửng hồng vì ngại ngùng
đã lén lún ngắm người ta còn bị phát hiện nữa, ôi trời cậu không biết dấu mặt vào đâu để trốn nữa
chạy vội mà không nhìn được, Hữu Đạt vô tình va trúng ai đó
Phạm Vũ Hoài Nam
Phạm Vũ Hoài Nam
Hữu Đạt? em làm gì mà chạy nhanh thế
nghe được giọng nói có phần quen thuộc và chững chạc, Hữu Đạt ngước mắt nhìn lên. hóa ra là hội trưởng hội học sinh, cậu nhe thở phào một cái
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
là anh Nam ạ, em tưởng mình va trúng giáo viên khó tính già rồi chuẩn bị ăn phạt nữa //cười trêu chọc//
thấy Nam cậu nhoẻn miệng cười trêu chọc anh, Hoài Nam quá quen mới cái tính trẻ trâu của cậu nên cũng không để tâm lắm. chỉ biết chọc ghẹo là giỏi không. Hoài Nam cũng bất lực với nhóc con này
Phạm Vũ Hoài Nam
Phạm Vũ Hoài Nam
thế à, không giáo viên phạt thì để anh phạt nhóc dọn vệ sinh hết cả trường nhé?
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
đúng là già khó tính mà ghẹo tí cái đòi phạt liền //lẩm bẩm//
cậu nghe Hoài Nam nói thế thì xụ mặt xuống, hai má bánh bao phồng phồng ra khóe miệng nhỏ lẩm bẩm nấu xói trong khi anh còn ở trước mặt
đấy thấy nhỏ nhỏ, mặt dễ thương hiền hiền vậy thôi chứ láo lắm. hệ điều hành máu liền, nhỏ mà có võ. nhưng võ ở đây là võ mồm. Hoài Nam thua không muốn đôi co với nhóc lì này thêm chút nào nữa
Phạm Vũ Hoài Nam
Phạm Vũ Hoài Nam
coi chừng đi nhóc, láo nháo lắm rồi đấy nhé
Phạm Vũ Hoài Nam
Phạm Vũ Hoài Nam
vào lớp đi sắp tới giờ vô tiết rồi đó
Nguyễn Hữu Đạt
Nguyễn Hữu Đạt
biết rồi ông anh già!! haha //cười cười - chạy đi//
chốt câu cuối cậu vẫn không quên khịa anh rồi bật cười chạy đi về lớp học. coi bộ dạng hớn hở, cà lơ phất phơ đó kìa, Hoài Nam chỉ biết cười trừ với cậu nhóc này. đúng là tuổi trẻ mà
anh nhìn theo bóng dáng cậu, thầm nghĩ không biết sao này cậu nhóc nhỏ đó có chịu lo học cho tương lai hay không hay là cứ vô lo vô nghĩ như vậy. Hoài Nam bất lực lắc đầu ngao ngán
____________
quay về phía Tấn Khoa, anh chưa kịp nói thêm câu nào thì cậu nhóc với mái tóc bồng bềnh như mây kia chạy phụt đi mất, để lại sự khó hiểu có chút bất ngờ về cậu nhóc này.
Đinh Tấn Khoa
Đinh Tấn Khoa
đó không phải cậu nhóc cứ nhìn mình trong lúc giảng bài nhỉ?
nhớ lại cũng có chút quen, hình như là cậu học sinh hay nhìn chằm chằm mình trong lúc giảng bài khi nãy. Tấn Khoa ngồi trầm ngâm ngẫm nghĩ điều gì đó, nhưng không hiểu sao hình ảnh về cậu nhóc đó cứ hiện lên trong đầu anh
làn da của cậu nhóc trắng như sữa trông có vẻ mền mại, gò má bánh bao thì phúng phính khi nãy Tấn Khoa còn kịp nhìn thấy má câu ửng đỏ lên vì ngại, đôi mắt thì tròn xoe long lanh như viên ngọc. càng nghĩ Tấn Khoa cảm thấy cậu nhóc này khá thú vị
khóe môi Tấn Khoa phút chốc nhếch lên, tạo thành một đường nhẹ hoàn chỉnh.
Đinh Tấn Khoa
Đinh Tấn Khoa
cũng có chút đáng yêu đấy chứ //cười nhẹ//
__________
mèo trắng
mèo trắng
thôi rồi toi hơm biết đặt tên chap như nào nữa
mèo trắng
mèo trắng
thôi để vậy đi nghen
mèo trắng
mèo trắng
số tuổi trong fic khác với ngoài đời nên không áp dụng bên ngoài nhá
mèo trắng
mèo trắng
Khoa là thực tập sinh năm nhất đại học
mèo trắng
mèo trắng
nên lớn hơn Đạt 2 tuổi thôi nhá
mèo trắng
mèo trắng
vì kì học hè này là lớp 11 của em bé bình sữa pho níc nhà ta
mèo trắng
mèo trắng
thế nhá

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play