Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap/CapRhy] 1000 Pov

RC - Thợ săn và con mồi

Tiếng thở nặng nề tràn ngập căn phòng tối mờ. Hoàng tổng tựa lưng vào ghế sofa, cà vạt đã bị kéo lỏng, áo sơ mi xộc xệch. Trên người anh, Quang Anh chống tay lên ngực anh, hơi thở nóng rực phả xuống mặt anh, nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích.
Quang Anh (bartender)
Quang Anh (bartender)
“Anh nghĩ tôi là kiểu người thế nào, hả Hoàng tổng?”
Quang Anh nghiêng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào anh, giọng nói vừa ngọt ngào vừa sắc bén.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Quang Anh…”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Cậu đang đùa với lửa đấy.”
Hoàng tổng cố gắng giữ bình tĩnh, giọng khàn đi
Quang Anh bật cười, cúi sát hơn, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn tính bằng hơi thở.
Quang Anh (bartender)
Quang Anh (bartender)
“Đùa với lửa? Thế mà tôi cứ tưởng anh thích lửa cơ đấy.”
Hoàng tổng siết chặt lấy eo cậu, định lật ngược tình thế, nhưng Quang Anh nhanh hơn, đè tay anh xuống sofa 🛋️
Quang Anh (bartender)
Quang Anh (bartender)
“Ngoan nào, Hoàng tổng. Đừng quên, tôi đang ở trên anh.”
Hoàng tổng nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia thách thức.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Cậu chắc mình kiểm soát được tôi không?”
Quang Anh (bartender)
Quang Anh (bartender)
“Còn anh thì chắc mình kiểm soát được tôi chứ?”
Quang Anh đáp trả, giọng trầm thấp nhưng mang đầy vẻ chiếm hữu. Cậu cúi xuống, môi chạm nhẹ vào cổ anh, hơi thở nóng hổi như trêu ngươi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Cậu tưởng mình giỏi lắm à?”
Hoàng tổng bật cười khàn, ánh mắt không chút nao núng
Quang Anh (bartender)
Quang Anh (bartender)
“Không tưởng.”
Quang Anh thì thầm bên tai anh, ngón tay trượt dọc từ cổ áo đến ngực anh, từng cử chỉ đều mang tính khiêu khích.
Quang Anh (bartender)
Quang Anh (bartender)
“Tôi giỏi thật.”
Hoàng tổng muốn nói gì đó, nhưng lời lẽ bị chặn lại khi môi Quang Anh áp xuống, mạnh mẽ và đầy táo bạo. Cảm giác này hoàn toàn khác với những gì anh hình dung về một Quang Anh luôn đỏ mặt, ngượng ngùng trước mặt anh ở quán bar.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*con nhà lành? Haa…chết tiệt.. mình bị lừa rồi* 💭
NovelToon

CR - Chủ tịch Nguyễn và vệ sĩ đáng yêu

NovelToon
Bối cảnh: 🎬 Chủ tịch Nguyễn Quang Anh là một người lạnh lùng, luôn ra lệnh với vẻ mặt bất biến. Hoàng Đức Duy, vệ sĩ tận tụy, luôn làm mọi thứ để giữ công việc của mình, nhưng lần này, Chủ tịch đưa ra một yêu cầu kỳ lạ, khiến cậu rơi vào tình huống khó xử.
Chủ tịch Nguyễn: (Ngồi dựa vào ghế, mắt nhìn Duy chằm chằm, giọng bình thản nhưng đầy áp lực)
Chủ tịch Nguyễn
Chủ tịch Nguyễn
Duy, tôi đã quyết định rồi. Bây giờ hoặc cậu làm theo lời tôi, hoặc từ mai không cần đến đây nữa
Duy: (mắt mở to, giọng lạc đi)
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chủ tịch… nhưng… tại sao lại là tôi? Tôi chỉ là một vệ sĩ
Chủ tịch Nguyễn: (Nụ cười mờ nhạt hiện lên trên môi)
Chủ tịch Nguyễn
Chủ tịch Nguyễn
Chính vì cậu là vệ sĩ của tôi. Cậu bảo vệ tôi khỏi mọi thứ, đúng không? Giờ tôi muốn cậu… bảo vệ tôi khỏi chính sự cô đơn này 😏
Duy: (Hai tay nắm chặt, giọng nghẹn lại)
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng… chuyện này không nằm trong nhiệm vụ của tôi…
Chủ tịch Nguyễn: (Đứng dậy, tiến đến gần, cúi xuống thì thầm bên tai Duy)
Chủ tịch Nguyễn
Chủ tịch Nguyễn
Nếu cậu từ chối, tôi cũng không ép. Nhưng hãy nhớ, từ ngày mai, tôi sẽ không cần cậu nữa
Duy: (Nước mắt lăn dài, cảm xúc hỗn loạn)
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao lại ép tôi đến mức này? Chủ tịch có biết tôi đã cố gắng thế nào để giữ công việc này không?
Chủ tịch Nguyễn: (Đưa tay chạm nhẹ lên má Duy lau nước mắt, khựng lại một chút rồi tiến tới hôn nhẹ lên mí mắt Duy, ánh mắt trầm tĩnh thoáng lộ chút dịu dàng)
Chủ tịch Nguyễn
Chủ tịch Nguyễn
Tôi biết. Nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng tôi cũng đã cố gắng thế nào để không cảm thấy lạc lõng chưa? Ngay lúc này đây tôi cần cậu
Duy: (Cảm thấy như bị đẩy đến giới hạn, cuối cùng bật khóc)
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu đó là điều Chủ tịch muốn… thì tôi không có quyền từ chối, hức…
Duy tiến tới, đôi mắt đỏ hoe, và trong cơn xúc động, cậu cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Chủ tịch. Nụ hôn đầy nước mắt, vụng về nhưng tràn ngập cảm xúc, cùng tiếng nấc. Chủ tịch hơi bất ngờ, nhưng không tránh né, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Duy, tay xoa lưng như muốn an ủi cậu.
Chủ tịch Nguyễn: (Thì thầm)
Chủ tịch Nguyễn
Chủ tịch Nguyễn
Ngoan nào, đừng khóc nữa, Duy. Cậu làm tốt lắm.
Duy: (Nức nở trong vòng tay của Chủ tịch)
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi ghét Chủ tịch… nhưng tôi không thể ghét được hức..
Chủ tịch Nguyễn
Chủ tịch Nguyễn
Không cần ghét tôi, chỉ cần ở lại bên tôi thôi
Chủ tịch Nguyễn
Chủ tịch Nguyễn
Tôi.. tôi cho cậu vào trong, được chưa?
Chủ tịch Nguyễn: (mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn đi nơi khác)
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thật…thật không? hức
Chủ tịch Nguyễn: (Mỉm cười dịu dàng, lần đầu để lộ một chút yếu đuối)
Chủ tịch Nguyễn
Chủ tịch Nguyễn
Thật.
Trong căn phòng họp tối, ánh đèn đường hắc vào dịu nhẹ. Những âm thanh ám mụi vang lên không ngớt khiến người nghe đỏ mặt. Hai bóng hình như ko có khoảng cách nhưng lại va vào nhau liên tục
Duy một tay đặt lên hông Chủ tịch, một tay vòng từ sau ôm lấy ngực anh, bàn tay nắm lấy cổ, hông liên tục dùng sức, đầu gục vào hõng cổ sau gáy của Chủ tịch thút thít
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hức~ sướng quá… của Chủ tịch thít quá, hức…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ha~
Chủ tịch Nguyễn
Chủ tịch Nguyễn
Aa~ Duy~ mạnh quá rồi~
Chủ tịch Nguyễn
Chủ tịch Nguyễn
Ưm~ Duy…
Chưa kịp dứt lời thì môi của Chủ tịch đã bị chặn bởi đôi môi đang nức nở kia, mạnh bạo và đầy áp đảo, như muốn m.út lấy hết sự ngọt ngào từ anh. Vị của em pha cùng nước mắt là cái gì đó rất khó tả..
Cứ thế vệ sĩ Duy thút thít cứ va vào Chủ tịch Nguyễn cả đêm…
NovelToon

RC/CR - Miếng chườm đá lớn

Rhyder đứng bên ngoài phòng, tay siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Anh đã gọi bác sĩ không biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả chỉ nhận lại tiếng tút dài trong vô vọng. Gọi cháy máy, nhưng không ai bắt máy, và anh cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên trong ngực. Cái nhiệt kế mà Duy đã cầm trong tay khi anh bước vào phòng vẫn đang hiện con số đỏ chói. 39,5°C… 40°C… Chỉ còn một chút nữa thôi, và Duy sẽ phải nhập viện. Nhưng giờ là giữa đêm, không có thời gian để đưa cậu đến bệnh viện, hơn nữa, Duy là một nghệ sĩ. Nếu truyền thông biết chuyện này, chuyện này có thể sẽ thành một cú sốc. Không chỉ là sức khỏe của Duy, mà cả sự nghiệp, hình ảnh của cậu sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Rhyder nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng, cảm nhận cơn lo lắng khiến anh thắt chặt lại từng cơ bắp. Anh chưa từng thấy Duy bị sốt cao thế này trước đây, nhưng anh biết mỗi lần như vậy thay vì đến bệnh viện, trợ lý đều gọi bác sĩ riêng đến nhà, bởi vì Duy không muốn mọi chuyện lan truyền ra ngoài. Nhưng lần này, khi bác sĩ không thể liên lạc được, anh biết mình phải hành động nhanh chóng.
Anh bước vào phòng, mắt nhìn Duy nằm trên giường, cơ thể cậu co lại trong những cơn run rẩy, đôi môi cậu khô và có chút đỏ lên vì nhiệt độ cao. Rhyder đứng đó, cơ thể cứng đờ. Chườm đá mà anh đã đặt lên người cậu trước đó có vẻ không đủ. Mặc dù anh đã thay đá liên tục, nhưng nhiệt độ của Duy không hạ bớt. Anh cần một miếng chườm lớn hơn, đủ để hạ nhiệt…
NovelToon
Và khi nghĩ đến đó, anh biết mình không thể kéo dài thêm nữa. Cơ thể Duy đang cần anh, nhưng anh lại không chắc liệu mình có thể làm được mà không mất kiểm soát. Sự khao khát trong anh bùng lên, như thể muốn nuốt chửng tất cả, muốn chiếm lấy Duy, nhưng anh lại biết cậu đang cần anh lúc này hơn bao giờ hết.
Rhyder chần chừ một lát. Tay anh run rẩy khi sờ lên trán Duy, cảm giác nóng bỏng làm anh không thể kiềm chế được nữa. Mồ hôi anh chảy ròng ròng, nhưng mọi suy nghĩ trong anh biến mất khi thấy Duy không còn sức lực, đôi mắt vẫn nhắm nghiền trong mê man.
Rhyder
Rhyder
*Không thể để Duy như thế này được*
Rhyder
Rhyder
“Duy cần mình.”
——————-
Anh hít một hơi dài, và bước vào bồn tắm đầy đá lạnh ngâm mình trong đó, tay anh siết chặt đến trắng bệt, không biết vì cái lạnh tê tái cắn nuốt từng tất da trên cơ thể hay vì những suy nghĩ đấu tranh với chính mình, nhưng anh không còn thời gian để ngần ngại nữa.
————-
Rhyder bước vào phòng với tâm trạng căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy Duy nằm đó, cơ thể cậu cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, anh cảm thấy mọi thứ dường như chậm lại. Sự mềm mại của Duy, sự yên tĩnh của cậu, tất cả như một thứ gì đó đầy cám dỗ, nhưng anh biết rõ rằng mình không thể lạc lối thêm nữa. Anh dừng lại ở ngưỡng cửa, hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đuổi những cảm xúc mơ hồ đang lẩn khuất trong tâm trí.
Cởi bỏ khăn choàng tắm. Cơ thể trần trụi. Anh đi lại gần, từng bước đi như nặng nề hơn bao giờ hết. Cơ thể anh không thể không kéo đến gần Duy, dù lý trí vẫn muốn kiềm chế. Anh áp nhẹ cơ thể mình lên Duy, nhưng ngay khi làn da anh chạm vào cơ thể cậu, một cảm giác gần gũi, ấm áp và không thể cưỡng lại dâng lên trong anh. Duy vẫn mê man, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng cơ thể cậu như có một sức mạnh vô hình, tựa như không muốn rời xa anh. Mặc dù cậu không tỉnh, nhưng có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh, và vô thức, cơ thể Duy hơi nhích về phía anh, như thể không thể thiếu anh dù chỉ là một khoảnh khắc.
Rhyder cảm nhận được nhịp thở của Duy, nhẹ nhàng, đều đặn, nhưng cũng đầy quyến rũ. Anh không thể không chú ý đến sự phối hợp vô thức của Duy. Cậu không chống cự, không hề có một chút phản kháng nào. Mọi hành động của cậu đều khiến Rhyder như một con thuyền trôi dần về phía cơn bão của chính mình. Anh dịu dàng xoa lưng Duy, từ từ lướt tay xuống hai bả vai cậu, cố gắng hạ nhiệt cho cậu, nhưng mỗi lần chạm vào cơ thể cậu, anh lại cảm thấy như mình đang bước vào một vùng đất lạ, nơi không có lối thoát.
Duy không tỉnh dậy, nhưng cơ thể cậu lại như đáp trả, như thể có một sự liên kết vô hình giữa họ mà không thể giải thích. Cảm giác này, một cảm giác gần gũi đến tột cùng, khiến Rhyder khó chịu, bởi vì anh biết, đây không phải là lúc. Nhưng anh lại không thể dừng lại. Môi anh lướt qua cổ Duy, cảm nhận được sự mềm mại của làn da cậu. Môi anh tìm đến môi cậu, nhưng lại khựng lại anh cảm giác như mình là một vị khách không mời, chân mày khẽ cau lại, đôi mi anh rủ xuống, đôi mắt anh lướt qua hơi thở Duy đang phập phồng trong vòng tay anh như mời gọi. Anh cúi xuống hôn lên vòm ngực căng tràn…
NovelToon
..xuống sâu hơn nữa, lưỡi anh trêu ghẹo đầu ti cậu, rồi không kiềm được mà cắn mút, trong khoảnh khắc ấy, một tiếng rên nhẹ từ Duy bật ra. Rhyder giật mình, như thể bị kéo trở lại thực tại. Anh vội vàng lùi lại, đôi mắt anh mở to, đầy sự hoang mang và tự hỏi tại sao mình lại rơi vào trạng thái này.
Rhyder
Rhyder
“Không…”
Anh lầm bầm, tự lắc đầu như muốn xua đuổi những suy nghĩ ấy.
Rhyder
Rhyder
“Duy, anh không thể… làm vậy.”
Cảm giác nóng bừng trong lồng ngực anh khiến anh không thể chịu đựng thêm. Anh đứng dậy, vội vã lùi ra xa, như thể đang cố chạy trốn khỏi chính bản thân mình. Duy vẫn mê man, nhưng sự im lặng giữa họ như một sự mời gọi không thể cưỡng lại. Rhyder quay lại nhìn Duy lần cuối, nhưng không dám tiến thêm bước nào.
Rhyder
Rhyder
“Xin lỗi…”
Anh thì thầm, giọng anh khàn đục vì sự căng thẳng tột độ. Anh không thể tiếp tục như thế này nữa. Anh biết mình phải rời đi.
Bước chân của Rhyder vang lên trong không gian tĩnh lặng, và cánh cửa phòng khép lại sau lưng anh. Cảm giác như một phần trong anh đã bị bỏ lại bên trong căn phòng ấy, nơi Duy vẫn mê man, không hề biết rằng chính anh là người đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng cũng chính anh đã tự đưa mình vào ngã rẽ không thể quay lại.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play