"Tình hình hồi phục của cô bé rất tốt, gia đình có thể làm thủ tục xuất viện được rồi.”
Vị bác sĩ già đã theo dõi bệnh trạng của Minh Nguyệt hơn một năm nay vừa đẩy kính vừa nói, giọng ông rất trầm, rất ấm, luôn đem lại cảm giác an tâm cho người đối diện.
Bà Ngọc nghe bác sĩ nói về tình hình bệnh của con gái thì vui như Tết, con gái bảo bối nhà bà năm nay mới mười sáu tuổi, là độ tuổi đẹp nhất trong đời người vậy mà lại phát bệnh tim.
Khi đưa con đi khám, bác sĩ nói Minh Nguyệt đã phát bệnh lâu rồi, chỉ là cô bé mãi học và người nhà không để ý nên mới thành bệnh nặng đến mức này.
Khi đó bà Ngọc và ông Minh Tuấn với tá hoả, vội vàng điều trị cho con gái nhưng Minh Nguyệt vẫn phải lên bàn phẫu thuật để ghép tim.
Hai vợ chồng ông bà không thiếu tiền, bà Ngọc là ngôi sao hạng A, ông Tuấn lại là thương nhân giàu có, trong giới trang sức đá quý và dầu mỏ không ai không biết đến tên ông.
Nhưng có lẽ hai vợ chồng đã mải mê kiếm tiền mà vô tình quên đi cô con gái bé nhỏ phải mất nửa cái mạng bà Ngọc mới sinh ra được.
Minh Nguyệt từ bé đã thiếu thốn tình thương yêu của cả cha lẫn mẹ, cô bé chỉ quanh quẩn với bác quản gia cùng với người giúp việc.
Bà Ngọc nhìn cô con gái gương mặt xanh xao, tay chân gầy nhỏ trước mặt, gương mặt bà nhanh chóng ướt đẫm nước mắt
"Bảo bối, thật tốt, chúng ta không phải ở trong bệnh viện nữa rồi.”
Minh Nguyệt cười gượng nhìn ba mình cầu cứu, ông hết cách, đành phải ôm lấy vợ nhẹ nhàng dỗ dành bà.
Vị bác sĩ bên cạnh lại nói
"Bệnh của Minh Nguyệt cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa, tốt nhất ông bà nên cho con bé đến những thành phố có thời tiết mát mẻ như thành phố Đ để dưỡng bệnh, tốc độ phục hồi sẽ nhanh hơn.”
Ông Tuấn gật gật đầu ra vẻ mình đã biết, ông cám ơn vị bác sĩ già, trên tay còn cầm theo một cái phong bì rất dày, vị bác sĩ nhìn rồi chỉ cười chứ không nhận
"Đây là chức trách của tôi, Minh Nguyệt đã khoẻ lại tôi cũng mừng cho con bé, số tiền này thật sự không cần.”
Ông Tuấn còn tính nói thêm gì đó đã bị Minh Nguyệt kéo tay, cổ họng lâu nay phải đặt ống cho nên không thể nói được, Minh Nguyệt chỉ đành giơ di động lên, bên trong có hình mấy cây hoa Lan, sau đó cô lại chỉ chỉ bác sĩ, ông Tuấn nhanh chóng hiểu ra, ông cho thư ký về nhà lấy cây hoa trong vườn nhà mình rồi nói
"Bác sĩ Triệu, cây Lan Hồ Điệp này không đắt tiền đâu, quan trọng là do bé Nguyệt tự tay chăm sóc, ông nhận đi cho con bé vui.”
Bác sĩ Triệu Vương thở dài, suốt thời gian điều trị, Minh Nguyệt rất lễ phép, ông thích nhóc con này lắm, vì không muốn để Minh Nguyệt buồn, ông đi đến xoa đầu cô gái nhỏ
"Cám ơn con nhé!”
Minh Nguyệt vui vẻ cười tít cả mắt với vị bác sĩ già, ánh mắt mang theo cả bầu trời đầy sao.
Thư ký Hoàng làm thủ tục xuất viện cho cô chủ nhỏ xong xuôi, gia đình họ lại từ biệt đội ngũ y bác sĩ một lần nữa rồi mới ra về.
Minh Nguyệt ngồi ở ghế phụ lái, tay cầm điện thoại lướt lướt rồi đưa cho mẹ mình ngồi phía sau nhìn thử, bà theo thói quen chau mày nhìn một lúc rồi hỏi
"Ý con là con muốn ở cái homestay này á hả?"
Minh Nguyệt gật đầu như giã tỏi, bà Ngọc lại thấy không vừa ý
"Chỗ này mẹ sợ không đủ cơ sở vật chất để dưỡng bệnh cho con, phải tìm nơi nào tốt hơn chứ con.”
Minh Nguyệt nghe vậy thì buồn thiu, cô rất thích mảnh vườn chỗ Homestay này, nhìn đẹp tuyệt.
Minh Nguyệt đoán người trồng vườn cũng đặt tâm mình vào đây rất nhiều, nếu sáng nào thức dậy cũng được ngắm nhìn khu vườn này, lại được ăn những cây rau xanh mướt kia, cô chắc chắn mình sẽ nhanh hồi phục.
Chỉ tiếc là…
Ông Tuấn ngồi bên cạnh nhìn hai mẹ con nói chuyện nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, thấy cục cưng của mình sắp khóc đến nơi, ông đành vươn tay cầm lấy điện thoại từ vợ, lại nghiên cứu một lúc rồi lấy điện thoại mình ra, ấn ấn mấy cái, sau đó ông nghe điện thoại
"Ừ, Thanh Sơn, đến địa chỉ này bàn với họ xem, mình có thể thuê nguyên căn trong sáu tháng đến một năm hay không?"
Hai mắt Minh Nguyệt sáng rực, nhưng khi thấy bầu trời đầy sao trong mắt con gái, ông Tuấn vui vẻ nhéo má cô
"Con thích lắm chứ gì, nhớ chuẩn bị giấy vẽ nhiều lên nhé, ba nghĩ ở đây con có thể vẽ được tận ba ngàn bức tranh đấy.”
Minh Nguyệt nhận lại điện thoại của mình, hạnh phúc trong đôi mắt ánh lên sáng rực, phía sau ông Tuấn im lặng nắm tay trấn an vợ, bé con của bọn họ sẽ ổn thôi.
…….
Khương Vũ đang phụ bà nội dọn dẹp mấy luống rau thì nghe tiếng ồn ngoài sân, anh cười nói với bà Hương
"Nội, người còn chưa thấy đã nghe giọng rồi.”
Bà Hương dừng việc trên tay, quay sang nhìn về hướng mấy thằng nhóc đang đi vào sân, vừa thấy bà, cả đám đã chào ầm ỹ
"Con chào bà nội!”
Bà Hương cười hớn hở nhìn cái đám cao lêu nghêu mà ốm nhom này, miệng mắng
"Mấy cái thằng này qua đây ăn trực cơm à?"
Chí Kiên cười hì hì với bà, tay chân nhanh nhẹn ôm rổ phân bón trong tay bà rồi nói
"Nội để con phụ thằng Vũ đi, con đói quá chừng, nội nấu một mâm cơm sơn hào hải vị là được rồi.”
Đình Trung, Hoàng Phi và Đăng Khoa cười nhạo Chí Kiên mấy câu rồi cũng đi đến phụ Khương Vũ thu hoạch đống rau xà lách lại, Hoàng Phi đợi bà Hương đi vào nhà rồi mới trách Khương Vũ
"Mai mốt mày thu rau thì nói bọn tao một tiếng, bọn tao tới phụ mày cho mau, nội lớn tuổi rồi không nên làm nặng nữa.”
Khương Vũ nhanh tay cắt mấy cây rau cho vào rổ, nắng nóng khiến mồ hôi trên trán chảy dài xuống hai bên bá, anh lấy tay áo lau mồ hôi trên trán rồi nói
"Biết rồi, nói mãi!”
Chí Kiên bĩu môi, đanh đá đáp lại
"Biết rồi cái rắm, nếu như mẹ tao không đi chợ, không đi ngang qua đây rồi thấy bà cháu mày đang thu hoạch rau, bả vội chạy về bảo tao sang phụ bà cháu mày, thì có khi mày với nội im luôn rồi, mày phải biết nội năm nay già lắm rồi, làm sao làm mấy việc nặng nhọc như này được nữa.”
Khương Vũ bất lực nhìn mấy thằng bạn mình, anh không nói gì nữa, hì hục thu dọn cho sạch khu vườn.
Chí Kiên quen tay bó rau lại thành từng bao một kí rồi xếp gọn gàng lại thành một đống, những cây quá xấu thì để sang cái rổ bên cạnh, miệng lẩm bẩm
"Lát nói nội trộn một thố rau trộn ăn, rau ngon quá chừng luôn này.”
Cậu vừa nói vậy, bà Hương ở phía sau đã nói
"Đâu, đưa rau đây nội trộn cho mà ăn.”
Nói xong bà đặt một cái thùng giữ nhiệt lên thềm nhà, Đình Trung mừng như vớ được vàng, chạy tới mở thùng ra múc cho mỗi thằng một ly nước chanh, bà Hương nhìn bốn thằng đen nhẻm, nghịch như ma đang hì hục uống nước, tâm trạng vui vẻ liền nói
"Mấy cái thằng này, mai mốt có bạn gái phải từ tốn lại, không được mất hình tượng như thế đấy.”
Hoàng Phi nghe xong mém sặc nước chanh, hắn lắc lắc đầu
"Yêu vào liền khổ, nội lại như nội con, suốt ngày bắt con cưới vợ rồi.”
Bà Hương cười tít mắt, gương mặt hằn lên từng nếp nhăn theo năm tháng.
Năm nay bà Hương đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn chưa được nghỉ ngơi, vẫn phải làm việc để kiếm tiền nuôi cháu ăn học.
Năm đó ba mẹ Khương Vũ bị tai nạn xe trên đường đi làm về, cậu khi đó mới năm tuổi.
Ngôi nhà hiện tại là bà dùng tiền đền mạng của con trai và con dâu xây lên, năm đó nhà bà nghèo, chỉ có một căn nhà ba gian bằng gỗ, khi có tiền đền từ người gây tai nạn rồi, chính quyền địa phương mới khuyến khích bà làm Homestay để kinh doanh.
Mới đầu bà cũng lo lắm, sợ không có khách, nhưng được chính quyền động viên, bà liều mạng làm theo, không ngờ vậy mà được nhiều người yêu thích, khách đến ở hầu như kín phòng mỗi ngày.
Hai bà cháu từ đó không sợ không có cái ăn cái mặc nữa.
Mọi người còn đang mải mê trong câu chuyện, đột nhiên bên ngoài cổng có một người đàn ông đi vào, bộ vest đen trên người anh ta khẳng định giá trị không hề nhỏ, lại thêm chiếc ô tô đậu bên ngoài.
Người đàn ông nhìn bà Hương, lịch sự cúi đầu nói
“Xin chào bà, cháu muốn thuê nhà, không biết bà có phải bà Hương chủ nhà không ạ?”
Bà Hương vội vàng bỏ đồ trên tay xuống mời người đàn ông vào nhà, một đám thiếu niên hóng chuyện cũng chạy đến gần cửa để tiện nghe ngóng chuyện ben trong.
"Gì chứ? Cậu muốn thuê cả nhà trong sáu tháng luôn sao?"
Bà Hương kinh ngạc nhìn Thanh Sơn, lắp bắp mãi không nói thêm được câu nào, Thanh Sơn mỉm cười, bình tĩnh đáp
"Đúng vậy, như đã nói ban nãy, cô chủ của cháu mới phẫu thuật xong cần tĩnh dưỡng, cô ấy xem trên Facebook rất thích nhà của bà, dự định ở sáu tháng, bà có thể xem xét thêm không? Giá tiền không cần bớt, trước tới giờ giá như nào thì cứ tính y như vậy, thật ra cô chủ nhà cháu còn cần bà để ý một chút.”
Bà Hương có hơi đắn đo nhưng nghĩ lại chuyện này cũng không có gì xấu, chỉ là không nhận khách khác trong sáu tháng, thay vào đó là chăm sóc một con nhóc bệnh tật mà thôi.
Từ trước đến giờ không phải không có ai đến thuê nguyên căn, chỉ là không thuê lâu như vậy mà thôi.
Bà Hương nhanh chóng đồng ý với các điều khoản mà Thanh Sơn đưa ra, mọi thứ đều có lợi cho hai bà cháu bà, bà chỉ cần nấu ăn và dọn dẹp phòng cho cô gái nào đó thôi.
Còn những chuyện còn lại sẽ có người thay bà làm.
Đám Chí Kiên nhìn một bàn đồ ăn đầy nhóc, bọn họ đã ăn chùa uống chùa ở nhà Khương Vũ hơn mười lăm năm, chỉ cần nhìn lướt qua là biết tâm trạng của bà Hương hôm nay cực kì tốt, còn đặc biệt làm những món mà bọn họ thích ăn.
Chí Kiên hí hửng ăn không ngừng, chỉ có Đình Trung nhẹ giọng nói với Khương Vũ
"Cần chuyển đồ đạc gì thì nói tụi tao, bọn tao qua phụ một tay cho nhanh, đừng có cậy mạnh, nội thấy mày bưng bê một mình lại tới phụ, xương của nội không chịu nổi đâu.”
Khương Vũ gật đầu, nghĩ có một cô gái dọn vào ở thì có bao nhiêu đồ đạc phải chuyển đâu mà Chí Kiên phải lo xa.
Trưa hôm đó, khi cả lũ đi học về đã thấy trước cửa nhà Khương Vũ đậu hơn chục chiếc xe ô tô, có cả xe tải và xe con, Khương Vũ dắt xe đạp vào sân rồi nhìn khắp một vòng.
Quanh sân nhà anh để đầy các loại máy móc, nhìn hoành tráng như một bệnh viện thu nhỏ.
Ba người bạn cũng bị sự hoành tráng này dọa sợ, anh sải đôi chân dài đi nhanh vào trong nhà, vừa vào liền thấy bà Hương đang ngồi đối diện một người đàn ông, một người phụ nữ và một cô gái gầy yếu, nước da xanh xao.
Anh nhẹ giọng hô lên
"Bà nội, con về rồi!”
Khương Vũ lên tiếng chào, bà Hương quay đầu sang, trên môi vẫn còn đọng lại một nụ cười rạng rỡ, bà vẫy vẫy tay với đứa cháu, mặt mày hớn hở
"Bôn về rồi sao con? Lại đây con, đây là người khách bà đã kể con nghe đó.”
Khương Vũ gật đầu với ông Tuấn và bà Ngọc, lễ phép nói
"Con chào cô chú!”
Lại quay sang nhìn Minh Nguyệt
"Chào cậu!”
Minh Nguyệt mỉm cười, gương mặt hốc hác của người bệnh làm Khương Vũ có hơi sợ, nhưng đôi mắt lại sáng như sao, miệng cong lên thành một đường cong xinh đẹp.
Cô gái không nói gì chỉ lấy điện thoại đưa cho Khương Vũ, Chí Kiên tò mò nhìn vào trong điện thoại thì thấy
[Chào cậu, mình bị tổn thương cổ họng chưa thể nói được, xin cậu bỏ qua.]
Khương Vũ không nói gì trả lại điện thoại cho Minh Nguyệt.
Hoàng Phi lại bị thu hút bởi con chó lông trắng to đùng dưới chân Minh Nguyệt, giống chó Golden này rất thân thiện, lại còn rất thông minh, là giống chó trông trẻ nổi tiếng nhất.
Nó ngồi thè lưỡi ra nhìn bốn người đám Khương Vũ, cái đầu nghiêng nghiêng như muốn đi đến chỗ bọn họ nhưng lại chưa có lệnh của chủ nên không dám.
Minh Nguyệt thấy tầm mắt của Hoàng Phi, cô vươn tay xuống cổ con chó, kéo lên một tấm bảng nhỏ ghi hai chữ “Bi mập”, lại vỗ vỗ lên mông nó, Bi Mập nhận được lệnh chủ liền đứng lên, chạy lại chỗ Hoàng Phi ngửi hết người này đến người kia.
Hoàng Phi buồn cười nhìn nó, hắn khẽ kêu
"Bi Bi, Bi ơi!”
Bi Mập nghe có người kêu tên mình, nó vui vẻ chồm lên chân Hoàng Phi làm nũng, Minh Nguyệt cứ nhìn theo Bi Mập mãi, nụ cười trên môi từ nảy đến giờ vẫn chưa từng hạ xuống.
Như đã thống nhất từ trước, Minh Nguyệt sẽ ở căn phòng VIP của Homestay, căn phòng rất rộng, có cửa sổ hướng thẳng ra vườn hoa, Minh Nguyệt yêu thích ngắm nghía mãi không thôi.
Cô nhìn căn phòng được thiết kế ấm cúng này, thấy thích nó còn hơn căn phòng đầy đủ tiện nghi trên thành phố của mình nữa.
Nội thất trong phòng chủ yếu sử dụng gỗ, là loại tự đóng, tự thiết kế nên mang một nét đẹp vô cùng độc đáo, ga giường màu xám nhạt, mùng kéo màu xanh da trời nhạt tạo cảm giác thoải mái.
Bên cạnh là một cái tủ đầu giường, trên đó để một bình thuỷ tinh và bốn cái tách thuỷ tinh trong suốt sạch sẽ, trên tủ còn có hộp trà hoa Đậu Biếc.
Rèm cửa được làm giống màu của ga giường, Minh Nguyệt kéo tới kéo lui chỉnh sửa cho vừa ý mới nhìn ra bên ngoài khu vườn trước nhà.
Trước cửa sổ phòng cô là mấy luống hoa đậu biếc, tiếp đến lại là mấy luống hoa đồng tiền, lại đến mấy luống rau củ quả.
Minh Nguyệt giơ điện thoại lên, chụp từ trong ra ngoài mấy tấm hình, chụp đủ các góc độ.
Sau khi thỏa mãn với mấy tấm hình, lúc này Minh Nguyệt mới để mọi người đưa vào phòng cô mấy loại máy dùng để đo nhịp tim, huyết áp,...
Khương Vũ phụ giúp mọi người bố trí các loại máy móc, anh có hơi hoảng khi nhìn đống máy này, cái nào cái này không chỉ nhiều linh kiện mà còn nặng trình trịch.
Chí Kiên bên cạnh than thở với Khương Vũ
“Người giàu có khác.”
Khương Vũ xem như không nghe thấy thằng bạn ngốc vừa ăn nói linh tinh, cứ tiếp tục bưng bê.
Hoàng Phi sau khi xách nốt vali vào phòng cho Minh Nguyệt liền kéo Chí Kiên ra ngoài để cậu ta không nói mấy câu bậy bạ nữa.
Khương Vũ đi từ sau đến nhỏ giọng gọi cô
"Này, đi ăn cơm thôi!”
Minh Nguyệt quay đầu lại gật gật đầu với Khương Vũ, tay bấm bấm vào điện thoại rồi giơ lên cho anh nhìn
[Bạn tên thật gì thế? Bà nội chỉ giới thiệu cho mình biết bạn ở nhà tên Bôn mà thôi.]
"Khương Vũ”
Vô cùng ngắn gọn, lại thêm mấy phần xa cách, tính cách của Khương Vũ từ bé đến lớn đều như vậy, anh không giỏi nói chuyện cho lắm.
Minh Nguyệt không vì vậy mà khó chịu, cô tiếp tục bấm điện thoại
[Bạn năm nay học lớp mấy?]
"Lớp 11!”
Minh Nguyệt không bấm điện thoại nữa mà cười với Khương Vũ, anh lâu nay rất ít tiếp xúc với con gái, bây giờ lại có cô gái xinh đẹp như vậy cười với anh, Khương Vũ nhất thời không biết nên làm gì.
Cứ thế quay lưng đi luôn ra ngoài.
Minh Nguyệt thở dài, người này vì sao lại lạnh lùng như thế chứ?
Cô nhìn theo bóng lưng Khương Vũ, dáng người anh rất cao, phải hơn một mét chín là ít.
Vai rộng eo thon, đôi chân cân xứng với cơ thể, nhìn lướt qua cũng thấy cơ bắp đằng sau lớp quần đồng phục.
Là tuýp người mặc đồ thì gầy nhưng cởi ra thì cơ bắp ngồn ngộn ấy, hợp gu của cô.
Minh Nguyệt lại nghĩ đến khuôn mặt lạnh băng của Khương Vũ, nước da rám nắng lại thêm đôi lông mày rậm, sống mũi thẳng tắp, tóc cắt đầu đinh ngắn chỉ ba phân như quân đội, nhìn như nào cũng thấy người này hung dữ.
Cô bất đắc dĩ thở dài một tiếng, liệu người bạn mới này có mở lòng chào đón cô ở đây không?
Minh Nguyệt đi theo anh ra ngoài, bà Ngọc vừa thấy con gái liền vui vẻ gọi cô
"Bảo bối, lại đây ăn món khoai tây nghiền này đi con, bà nội làm rất ngon này."
Minh Nguyệt ngồi thẳng thớm, vươn tay múc một muỗng rồi cẩn thận nhai nuốt, mùi vị còn ngon hơn nhà hàng đắt đỏ mà ba cô hay đưa gia đình đi ăn nữa.
Hai mắt cô gái nhỏ sáng rực, không ngần ngại múc ăn thêm mấy muỗng liền.
Bà Ngọc thấy con gái ăn ngon miệng như vậy tâm trạng cũng tốt lên không ít, bà dịu giọng nhắc nhở
"Minh Nguyệt, những món con không ăn được mẹ đã ghi cẩn thận lại đưa bà nội rồi, những món ăn được thì con ăn nhiều một chút cho nhanh hồi sức.”
Khương Vũ chợt nhận ra, đến bây giờ anh mới biết tên của cô gái này là Minh Nguyệt, ban nảy lúc người ta hỏi tên mình sao anh không nghĩ đến hỏi tên người ta chứ, chỉ biết nhìn người ta cười đến ngu người.
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái ngồi đối diện, trong thế giới của Khương Vũ chưa từng có người nào gầy gò yếu ớt như thế, nhưng lại tạo cho anh cảm giác cô gái này đẹp đến nao lòng người.
Mấy vị nữ nhân xung quanh anh đều là kiểu người quát một tiếng con trâu cũng có thể lật ra ngất xỉu, ngay cả bà nội đã già yếu vẫn có thể cãi tay đôi với mấy thím ngoài chợ đến gà bay chó sủa, càng nhìn dáng vẻ yếu mềm của Mình Nguyệt, trong lòng Khương Vũ càng dâng lên một nỗi xót xa.
Không chỉ Khương Vũ thấy như vậy, mà bà Hương cũng thương đứa nhỏ này vô cùng, lúc bà biết Minh Nguyệt đang học lớp 10 thì phải nghỉ học để chữa bệnh, bà lại thêm đau lòng cho con bé.
Dương Minh Nguyệt lớn hơn Khương Vũ cháu trai bà một tuổi, nếu bây giờ cô nhập học, có thể học chung khoá với Khương Vũ, nhưng tình này có khi năm nay Minh Nguyệt vẫn chưa thể quay lại trường học được.
Bà Ngọc chỉ có thể ở với Minh Nguyệt mấy ngày, sau đó bà phải nhập đoàn để đóng phim, trước ngày đi, bà Ngọc cứ đi theo Khương Vũ nhờ anh để ý đến Minh Nguyệt.
Đến khi anh ngại quá phải gật đầu cam đoan mấy lần bà mới yên tâm.
Ông Tuấn cũng phải đi cùng vợ về thành phố, ông không thể để công việc tồn đọng lại quá nhiều được.
Hai ông bà phụ nhau xách đồ ra cổng, Minh Nguyệt ngồi trong nhà bình tĩnh uống trà, không hề có ý đi theo tiễn ba mẹ về.
Bà Ngọc quay đầu lại muốn tìm bóng dáng của con gái nhưng chỉ thấy bà Hương cùng Khương Vũ ra tiễn. Trong tim bà có chút mất mát, bọn họ lại để bé con một mình nơi xa lạ nữa rồi.
Khương Vũ đi vào nhà, nhìn biểu cảm bình tĩnh như không có gì của Minh Nguyệt, anh thấy hình ảnh của mình đâu đó trong cuộc đời cô gái này, anh chưa từng biết có ba mẹ sẽ hạnh phúc như nào, kí ức ngày bé đã trôi xa, anh muốn níu cũng không giữ nổi nữa.
Bà Hương theo sau cháu trai đi vào nhà, bà lặng lẽ nhìn dáng vẻ yên tĩnh của hai đứa nhỏ, trong đầu chỉ biết cầu nguyện với ba mẹ Khương Vũ cho bà sống thật lâu để đồng hành cùng hai đứa bé đáng thương.
Những ngày sau, dù trong nhà có thêm sự hiện diện của Minh Nguyệt, mỗi buổi sáng sẽ có y bác sĩ đến tận nhà thăm khám cho cô, thế nhưng sự hiện diện của cô rất mờ nhạt.
Chỉ thấy cô thường xuyên làm việc trên máy tính, hai bàn tay gầy gò gõ liên tục lên bàn phím, nhưng âm thanh của bàn phím êm mượt.
Vậy nên nếu Minh Nguyệt không tạo ra những tiếng sột soạt khi ma sát quần áo vào nhau, hoặc ho khan, hoặc nói chuyện với bà Hương, Khương Vũ sẽ quên luôn trong nhà còn có người.
Anh gần như không nhớ nổi cô gái đang ở nhà mình có thói quen sinh hoạt như thế nào.
Thời tiết Đà Lạt ngày một lạnh, thời gian Minh Nguyệt ra khỏi phòng ngày càng ít, sáng Chủ Nhật hôm đó nắng có chút đẹp, thời tiết ấm áp hơn, bà Hương muốn đưa Minh Nguyệt ra nhà bếp ăn nên kêu Khương Vũ đi gọi người ra ngoài.
Khương Vũ gõ nhẹ cửa phòng Minh Nguyệt gọi cô
“Minh Nguyệt, cậu dậy chưa? Ra ăn sáng thôi.”
Minh Nguyệt “ừm” một tiếng, Khương Vũ đứng bên ngoài nghe thấy mấy tiếng lộc cộc nho nhỏ kì lạ, anh kiên nhẫn đứng đợi một chút, một lúc sau cửa phòng mở ra.
Khương Vũ sốc đến trợn mắt khi thấy Minh Nguyệt phải ngồi trên xe lăn, cánh tay gầy gò đang đẩy bánh xe để đi ra ngoài cửa, lo lắng dâng lên trong mắt, Khương Vũ sốt ruột hỏi
“Sao vậy? Cậu không khoẻ ở đâu?”
Minh Nguyệt mỉm cười, gương mặt mang theo chút nhợt nhạt mệt mỏi
“Chân mình có chút đau, hôm nay lạnh quá, mình gọi cho ba kêu thợ đến lắp hệ thống máy sưởi được không? Có tốn điện một chút, mình sẽ trả tiền điện cho cậu nha.”
Khương Vũ gật đầu, tỏ vẻ không mấy để ý mà nói
“Không sao, mình cũng tính lắp rồi, khách du lịch đến đây không chịu nổi thời tiết lạnh quá, họ cũng thường xuyên nói mình nên làm thêm hệ thống sưởi ấm.”
Khương Vũ vừa trả lời vừa vươn tay nắm lấy tay cầm phía sau xe lăn của Minh Nguyệt đẩy cô ra bàn ăn.
Bà Hương vừa thấy Minh Nguyệt cũng bị giật mình
“Ôi con ơi, làm sao thế này?”
Minh Nguyệt tươi cười, dịu dàng nói
“Con không sao đâu nội, lạnh quá con bị đau chân thôi, ở chỗ con ở chưa bao giờ lạnh như vậy hết á”
Khương Vũ nói lại yêu cầu của Minh Nguyệt ban nảy, bà Hương đương nhiên vui vẻ đáp ứng, dù gì Minh Nguyệt cũng đã thuê nguyên căn, tiền điện tiền nước và tiền ăn uống đều đã trả dư rất nhiều.
Vì đi xe lăn không tiện đi lại nên hôm nay cô không tập luyện với huấn luyện viên nữa mà ăn xong thì Mình Nguyệt được y tá đưa về phòng.
Khương Vũ đi theo sau phụ giúp bế Minh Nguyệt lên giường, lúc nhấc bổng cô lên, cảm giác nhẹ bẫng trên tay khiến anh hơi hoảng hốt, anh thử ước tính trọng lượng một chút, Khương Vũ đoán Minh Nguyệt chỉ tầm 35kg mà thôi, trong khi cô hơn một mét bảy
Gầy đến đáng thương.
Anh vươn tay lấy mền đắp lên bụng cho Minh Nguyệt, giọng nói vô thức dịu dàng hơn một chút, như sợ lớn tiếng một chút bạn nhỏ sẽ bị dọa cho ngất xỉu vậy
“Có gì thì ấn nút gọi mình với bà nội liền nhe, đừng tự làm gì cả, cẩn thận vẫn hơn.”
Minh Nguyệt khẽ cười, cám ơn Khương Vũ rồi vùi người vào mền ngủ thêm một chút nữa.
Trong giấc ngủ, cô còn nghe được âm thanh cuốc vườn bên ngoài cửa sổ của Khương Vũ, âm thanh bà nội nói chuyện với anh, chỉ là những câu chuyện giản đơn, nhưng lại mang theo hơi thở gia đình.
Thật bình yên!!!
Khương Vũ nhìn mấy luống hoa đậu biếc, anh nhớ ngày trước anh và bà nội có làm trà hoa cúc đậu biếc để uống cho dễ ngủ liền đi vào kho lục tìm lấy thêm hạt giống hoa cúc và hoa đậu biếc trồng thêm xung quanh hồ cá.
Vừa để bà nội dùng, vừa cho Minh Nguyệt uống cho ấm người.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play