Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

"Ngược Gió Mà Đi" /H±_Lâm Tường_All Cực_Kỳ Văn/Văn Hàm_Thụy Nguyên/Hằng Nguyên_All Nhiên_[All F4]

#1: ⧼Lâm Tường⧽ Ánh sáng của Hạ Tuấn Lâm (1)

#1: ⧼Lâm Tường⧽ Ánh sáng của Hạ Tuấn Lâm (1)
Plot: Một Lão Đại máu lạnh, bỗng đột nhiên có tình người, tha sống cho một cậu bé, duyên trời hai người lại gặp nhau trong quán bar, Hạ Tuấn Lâm đem Nghiêm Hạo Tường ra khỏi nơi ấy. Từ đó, Nghiêm Hạo Tường cứ bám theo Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm thấy rằng Nghiêm Hạo Tường chính là ánh sáng của đời mình....
⪻...⪼
Bầu trời chiều nhuốm màu đỏ rực như máu, phản chiếu lên những vũng nước đọng trên mặt đất. Khói súng mù mịt, mùi thuốc súng nồng nặc, hòa quyện với mùi máu tanh nồng nặc.
Hạ Tuấn Lâm mang khuôn mặt lạnh lùng, không chút lo sợ, mặc dù cả người bị dính vài viên đạn, máu dính khắp cả người, trên tay cầm khẩu súng lục, miệng nhếch nhẹ, nói:
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
thế nào rồi? ❄
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Lão Khoa: có c h ế t cũng không bao giờ cung phụng mày đâu! /cương quyết/
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Lão Khoa: có ngon thì mày vứt súng ra đấu tay đôi với tao một trận
nghe Lão Khoa nói xong, Hạ Tuấn Lâm lại nhếch mép một cái rồi nói
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
cái này là do ông nói đó! ❄ /vứt súng/
Đa nhân vật
Đa nhân vật
thuộc hạ Hạ Gia: Lão Đại!!
Vừa dứt lời, hai người họ như hai con thú dữ, lao vào nhau, đánh nhau một cách điên cuồng. Mỗi cú đánh đều mang theo sức mạnh khủng khiếp, khiến đất đá tung tóe.
Tay Hạ Tuấn Lâm đã nhuốm đỏ máu, ánh mắt vẫn sắc bén, lạnh lùng, không hề nao núng. Hắn như một con sói, một khi nhắm trúng vào con mồi nào bất chấp mọi nguy hiểm, quyết tâm chiến đấu đến cùng.
Khung cảnh chiến đấu diễn ra vô cùng dữ dội, đầy kịch tính, khiến người ta không khỏi rùng mình. Mùi máu tanh nồng nặc, tạo nên một bản giao hưởng chết chóc. Hạ Tuấn Lâm bỗng nói
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
c h ế t chưa?❄
Lão Khoa nằm bệt trên nền đất lạnh, áo quần rách tả tơi, máu từ khóe miệng và trán chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả gương mặt già nua nhưng đầy kiên nghị. Cả cơ thể gầy gò của ông run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì sức lực cạn kiệt sau trận đòn chí mạng từ Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm đứng sừng sững phía trên, hai tay còn rướm máu. Nhưng trong khoảnh khắc im lặng ấy, tiếng cười khàn khàn bất ngờ vang lên. Lão Khoa, với một cái nhếch môi mỉa mai, cố gắng nâng đầu lên, dù rõ ràng mỗi cử động đều khiến ông đau đến xé lòng.
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Lão Khoa: Chỉ có thế thôi sao, Hạ Tuấn Lâm?
ở một góc nào đó, có cậu bé đã nghe rõ mồn một từ cậu nói của họ
...: "Hạ Tuấn Lâm?"
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Lão Khoa: Tao tưởng mày mạnh hơn thế cơ chứ /giọng đầy mỉa mai/
giọng nói của lão ta yếu ớt nhưng đầy chất khiêu khích.
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Lão Khoa: Nếu định giết tao, mày nên làm ngay đi...
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Lão Khoa: Đừng để tao còn cơ hội đáp trả.
Hắn chậm rãi bước tới, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào kẻ đang gục ngã trước mặt mình. Không chút cảm xúc, giọng nói của Hạ Tuấn Lâm vang lên, trầm thấp và sắc bén như lưỡi dao
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ông không đáng để tôi bẩn tay thêm nữa.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Thế giới này vốn dĩ đã đủ ô uế, loại rác rưởi như ông...để tôi thay trời thanh tẩy nhỉ?
Dứt lời, hắn quay người, không thèm nhìn lại, để lại Lão Khoa nằm đó, ánh mắt lấp lóe giữa sợ hãi và kinh ngạc. Lời nói của Hạ Tuấn Lâm như một bản án tử, lạnh lùng và không thể phản kháng.
Hạ Tuấn Lâm vừa quay lưng định rời đi thì bắt gặp một ánh mắt ngây ngốc, tròn xoe nhìn mình. Chính là cậu bé bị Lão Khoa bắt để đem đi bán vào quán bar - Nghiêm Hạo Tường, đứng chết trân ngay lối vào, đôi mắt phản chiếu hình ảnh một Hạ Tuấn Lâm đầy máu.
Không khí giữa hai người như ngưng lại trong một khoảnh khắc. Cậu thiếu niên không nói lời nào, đôi môi mấp máy nhưng chẳng phát ra tiếng. Rõ ràng, cậu chưa từng thấy cảnh tượng nào tàn bạo đến thế.
Hạ Tuấn Lâm khựng lại, đôi mắt sắc lạnh lướt qua vẻ hốt hoảng trên khuôn mặt Hạo Tường. Nhìn cậu bé trước mặt, hắn nhận ra đôi tay mình vẫn còn dính đầy máu, từng giọt nhỏ xuống nền đất, đỏ thẫm và đáng sợ.
Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng qua chút phức tạp mà ngay chính cả bản thân cũng không nhận ra. Giọng nói trầm thấp nhưng đầy kiên quyết vang lên
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Quay về đi, chuyện này không liên quan đến cậu! ❄
nhưng cậu vẫn không hề nhúc nhích một chút, nhìn hắn chằm chằm, môi mấp máy sau đó phát ra tiếng nói:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
anh..anh có sao không ạ? /ngập ngừng nói/
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
cậu là ai? ❄
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
tôi...tôi../run/
Đa nhân vật
Đa nhân vật
thuộc hạ Hạ Gia: Lão Đại, đây là cậu nhóc bị ông ta bắt về để bán cho mấy cái quán bar /cúi đầu/
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
thả cậu ta ra, để cậu ta đi đâu thì đi ❄
Hạ Tuấn Lâm không nói gì nữa, chỉ liếc cậu một cái đầy ý tứ, rồi xoay người rời đi, bước chân mạnh mẽ và dứt khoát.
Bóng tối bên ngoài dày đặc, gió lạnh lùa qua, thổi bay những mùi máu tanh nồng bám trên áo hắn. Trên đường trở về nhà chính, Hạ Tuấn Lâm ngồi trên chiếc xe đắc tiền, rút ra một điếu thuốc từ túi áo. Hắn châm lửa, ánh sáng nhỏ nhoi lóe lên giữa màn đêm, rồi khói trắng mờ nhạt từ từ tan vào không khí.
Hắn ngửa đầu phả một làn khói, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía xa xăm. Trong đầu hắn, hình ảnh của Nghiêm Hạo Tường cứ hiện lên không ngừng dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, nét mặt ngây thơ pha chút rụt rè. Cậu giống như một con thú nhỏ bị lạc vào rừng sâu, hoảng loạn trước kẻ săn mồi, nhưng lại không dám chạy trốn.
Hạ Tuấn Lâm nhếch môi cười nhạt, tựa như chế giễu chính mình.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Mày đang nghĩ gì vậy, Hạ Tuấn Lâm?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Một đứa nhóc chẳng liên quan nhưng lại khiến mày phải bận tâm đến thế.
Điếu thuốc cháy dở giữa hai ngón tay, hắn hờ hững gạt tàn xuống đất, ánh mắt dần trầm xuống, sâu thẳm như đáy vực. Cảm giác lạ lẫm này khiến hắn không thoải mái, nhưng đồng thời cũng không thể gạt bỏ được.
Khoảng một tuần sau...
Tại quán bar
Từ ngày gặp Hạ Tuấn Lâm, sau đó được thả đi, nhưng chưa đi được bao xa lại bị bắt và bán vào đây, cậu đã chịu không biết bao nhiêu trận đòn tàn nhẫn vì dám phản kháng.
Trong căn phòng mờ tối của quán bar, tiếng nhạc chát chúa vang lên, ánh đèn nhấp nháy phản chiếu lên những khuôn mặt mờ mịt. Nghiêm Hạo Tường, cơ thể gầy gò, đầy những vết bầm tím, ngồi co rúm trong góc một phòng riêng, ánh mắt vô hồn nhìn xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Quản lý và khách ở đây đối xử với cậu như một món đồ, ép cậu phải phục vụ họ, nhưng may mắn là cậu vẫn chưa bị ép mất đi lần đầu. Tuy nhiên, sự tra tấn về tinh thần và thể xác đã bào mòn dần sự trong sáng và niềm tin của cậu vào thế giới.
Đêm đó, Hạo Tường bị quản lý quán bar lôi ra, ném vào một phòng riêng.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
đừng...đừng mà!! Tôi không muốn!!
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Quản lí: Phục vụ cho tốt, khách hàng này rất quan trọng. Đừng để tao phải ra tay /nghiến răng/
Gã quản lý hằn học nói, rồi đóng sầm cửa lại
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
/run/ hức..hức..
Cậu ngồi run rẩy trên ghế, đôi tay siết chặt lấy vạt áo, lòng ngập tràn nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Cánh cửa phòng mở ra lần nữa, và một bóng người cao lớn bước vào. Hạo Tường không dám ngẩng đầu, nhưng khi ánh đèn le lói chiếu lên đôi giày quen thuộc, cậu khựng lại.
Ngẩng mặt lên, cậu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hạ Tuấn Lâm.
Cậu ngỡ ngàng, đôi mắt mở to, không tin nổi vào cảnh tượng trước mắt. Hắn đứng đó, bộ đồ đen chỉnh tề, ánh mắt sắc lạnh quét qua toàn bộ căn phòng trước khi dừng lại trên người Hạo Tường.
Hạ Tuấn Lâm không nói gì, nhưng chỉ cần một ánh nhìn, hẳn đã hiểu được tất cả. Cơ thể cậu run rẩy, khuôn mặt gầy gò, những vết thương chằng chịt trên da - tất cả đều là bằng chứng rõ ràng cho những gì cậu đã phải chịu đựng.
Hắn sải bước đến gần, ánh mắt tối sầm lại. Quản lý vừa định bước vào giải thích thì Hạ Tuấn Lâm cất giọng lạnh lẽo:
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ra ngoài! ❄
Gã quản lý khựng lại, định mở miệng nhưng nhìn thấy ánh mắt như dao của hắn thì nuốt lời xuống, cúi gằm mặt rồi vội vã rời đi.
Hạ Tuấn Lâm nhìn xuống Nghiêm Hạo Tường, người đang cúi gằm, đôi vai run lên vì sợ hãi. Hắn ngồi xuống, rút một điếu thuốc từ túi áo, châm lửa, khói thuốc từ từ tỏa ra, hòa vào không khí nặng nề.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ngẩng đầu lên.
Giọng hắn trầm thấp, nhưng có phần ôn nhu trong đó, không to nhưng đủ khiến Hạo Tường bất giác nghe theo. Khi đôi mắt cậu gặp ánh nhìn của hắn, những cảm xúc bị dồn nén trong lòng bỗng chốc trào ra.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh…
Hạo Tường lắp bắp, đôi mắt tràn đầy nước nhưng vẫn kìm lại không để rơi ra ngoài
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Lại là cậu?
Giọng hắn trầm thấp vang lên, mang theo một chút châm chọc.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu làm cái quái gì ở đây?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tôi…
Hạo Tường cúi đầu, nước mắt bất giác trào ra.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tôi bị bắt… Họ bán tôi vào đây…
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Bán?
Hạ Tuấn Lâm nhướn mày, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ai dám bán cậu?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tôi không biết…
Cậu nghẹn ngào, đôi vai run rẩy.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tôi bị bắt đi… rồi họ đưa tôi đến đây.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tôi không thể thoát ra được…
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nghĩ khóc lóc thì giúp được gì à?
Hắn nói, giọng điệu lạnh lẽo khiến Hạo Tường rụt người lại.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tôi… Tôi không biết…
Cậu nói nhỏ, đôi tay nắm chặt hơn, cố ngăn tiếng nấc.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tôi không giống anh, tôi không mạnh mẽ…
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tôi không làm được gì cả…
Hạ Tuấn Lâm phì cười, nhưng đó là một nụ cười lạnh như băng.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Mạnh mẽ?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nghĩ tôi sinh ra đã mạnh mẽ à?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu sống được đến giờ đã là may mắn, đừng làm mình đáng thương thêm nữa.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Đứng dậy đi theo tôi.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh… cứu tôi sao?
Hạo Tường ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy sự ngỡ ngàng lẫn hy vọng.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Không phải cứu.
Hắn đáp, giọng lạnh băng.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tôi không thích nhìn thấy cậu khóc lóc như thế này, thế thôi.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nếu muốn sống, thì đứng lên.
Hạo Tường khựng lại, nhìn hắn với đôi mắt ngấn nước. Những lời nói của Hạ Tuấn Lâm như xé toang lớp vỏ bọc yếu đuối mà cậu tự tạo cho mình. Cậu cắn chặt môi, đôi tay run rẩy đưa ra nắm lấy bàn tay của hắn.
Hắn kéo cậu đứng dậy, ánh mắt nhìn cậu thoáng qua một tia phức tạp.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nhớ lấy, tôi chỉ giúp cậu lần này.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nếu còn để bản thân rơi vào tình cảnh này lần nữa, đừng mong tôi xuất hiện.
Hạo Tường gật đầu, nước mắt lăn dài nhưng cậu không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa. Cậu bước theo hắn ra khỏi căn phòng, cảm nhận từng bước chân nặng nề của mình như đang dần rời xa bóng tối.
Hạ Tuấn Lâm đi trước, bóng lưng cao lớn của hắn che chở cho cậu như một tấm khiên vững chắc. Khi cả hai bước ra khỏi quán bar, không khí lạnh lẽo của đêm tối quét qua gương mặt, mang theo hơi thở tự do mà Hạo Tường tưởng chừng đã quên.
Cậu lí nhí hỏi:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh… tại sao lại cứu tôi? /lí nhí/
Hạ Tuấn Lâm dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Đừng hỏi.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nếu cậu muốn sống, hãy tự mình tìm lý do.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tôi không phải người sẽ mãi ở đây kéo cậu khỏi vũng lầy.
Nói rồi, hắn quay người tiếp tục bước đi. Hạo Tường lặng lẽ theo sau, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bóng lưng ấy. Trong lòng cậu bỗng nhiên vang lên một suy nghĩ:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
“Anh lạnh lùng như vậy, nhưng tại sao lại khiến tôi thấy an toàn đến thế?”
Đêm tối bao phủ mọi thứ, nhưng trong lòng Hạo Tường, một tia sáng nhỏ bé đã được thắp lên, dẫn lối cho cậu trong cuộc đời đầy giông bão này.
...
Hạ Tuấn Lâm không ngờ rằng, kể từ cái đêm hắn kéo Nghiêm Hạo Tường ra khỏi quán bar, cuộc sống của hắn hoàn toàn thay đổi. Mọi thứ bắt đầu bằng việc cậu nhóc gầy guộc và đôi mắt ướt át ấy… bám dính lấy hắn như cái đuôi không thể gỡ.
Hạ Tuấn Lâm bước ra từ phòng tập trong khu nhà chính, mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn vừa vặn áo, vừa đi về hướng sân vườn thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi lí nhí:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh Lâm… anh Lâm! /lí nhí/
Hắn khựng lại, quay đầu nhìn về phía nguồn âm thanh. Và đúng như dự đoán, bóng dáng nhỏ bé của Nghiêm Hạo Tường đang chạy lon ton về phía hắn.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu lại muốn gì?
Hạ Tuấn Lâm nhướn mày, ánh mắt có chút khó chịu.
Hạo Tường dừng lại, thở hổn hển nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười ngọt ngào.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em mang nước cho anh nè!
Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn chai nước trên tay cậu, không hề động lòng.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tôi đâu cần.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng em thấy anh mệt mà
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh không uống thì em sẽ buồn lắm đấy!
Hạo Tường nghiêng đầu, đôi mắt to tròn nhìn hắn, giọng điệu nũng nịu.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Buồn thì liên quan gì đến tôi?
Hắn đáp gọn lỏn, lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Nhưng chưa được hai bước, cậu đã lon ton chạy theo, vừa đi vừa nói:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
anh lạnh lùng như thế thì làm sao có người thích anh được?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
có người thích tôi hay không thì liên quan gì đến cậu?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em thấy… em thích anh là đã đủ lắm rồi! /ngập ngừng nói/
Hắn dừng lại đột ngột, quay phắt lại nhìn cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm Hạo Tường, cậu nói lại xem.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em nói thật mà! /giọng chắc nịch/
Cậu không hề e ngại, hai tay ôm lấy chai nước, đôi mắt nhìn hắn long lanh.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh cứu em, chăm sóc em, còn cho em ở lại đây.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nếu anh không thích em thì anh đã không làm thế, đúng không?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nghĩ quá nhiều rồi.
Hắn nhếch mép cười lạnh, ánh mắt liếc qua cậu như nhìn một đứa trẻ ngây thơ.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tôi không có thời gian chơi trò tình cảm với cậu.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng em không phải là trò chơi!
Hạo Tường phản bác, đôi mắt bắt đầu ươn ướt.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em thật lòng thích anh.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em… em sẽ chứng minh cho anh thấy!!
Hạ Tuấn Lâm im lặng vài giây, rồi đột ngột bật cười.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Thật lòng?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu có biết mình đang nói gì không?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu còn chưa hiểu đời, nói gì đến thật lòng?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em không cần hiểu đời! Em chỉ cần hiểu anh thôi!
Cậu đáp lại ngay lập tức, giọng nói đầy kiên định. Hạ Tuấn Lâm bất giác khựng lại. Hắn không ngờ rằng cậu nhóc yếu đuối, nhỏ bé này lại có thể nói ra những lời mạnh mẽ như vậy. Nhưng hắn không để lộ cảm xúc, chỉ lắc đầu, quay người bước tiếp. Hạo Tường lại tiếp tục lon ton chạy theo.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh Lâm! Anh đi đâu đấy? Đợi em với!
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu bám tôi đến bao giờ nữa?
Hạ Tuấn Lâm dừng lại, giọng lạnh lùng hỏi. Hạo Tường trả lời ngay, không chút do dự.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Đến khi nào anh chịu thích em thì thôi!
Tuấn Lâm xoay người, ánh mắt trầm xuống.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm Hạo Tường, tôi không phải người dễ bị người khác làm phiền.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nếu cậu không dừng lại, đừng trách tôi không nhân nhượng.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh Lâm..
Hạo Tường cúi đầu, giọng nhỏ lại.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em biết anh thấy em phiền, nhưng em không biết phải làm gì khác.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em không có nơi nào để đi, không có ai để dựa vào… Chỉ có anh, chỉ mình anh là không ghét bỏ em.
Câu nói ấy khiến Hạ Tuấn Lâm thoáng im lặng. Hắn thở dài, rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tùy cậu
Nhưng chính sự lạnh lùng ấy không khiến Hạo Tường nản lòng. Cậu vẫn tiếp tục bám theo hắn mỗi ngày, mang nước, nấu ăn, thậm chí dọn dẹp căn phòng đầy sách của hắn.
⪻...⪼
NovelToon

#2: ⧼Lâm Tường⧽ Ánh sáng của Hạ Tuấn Lâm (2)

#2: ⧼Lâm Tường⧽ Ánh sáng của Hạ Tuấn Lâm (2)
Plot: Một Lão Đại máu lạnh, bỗng đột nhiên có tình người, tha sống cho một cậu bé, duyên trời hai người lại gặp nhau trong quán bar, Hạ Tuấn Lâm đem Nghiêm Hạo Tường ra khỏi nơi ấy. Từ đó, Nghiêm Hạo Tường cứ bám theo Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm thấy rằng Nghiêm Hạo Tường chính là ánh sáng của đời mình....
⪻...⪼
Một buổi chiều, Hạ Tuấn Lâm đang ngồi trong thư phòng, mắt dán vào tài liệu. Đột nhiên, giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh Lâm, anh có muốn em bóp vai không?
Hắn không quay lại, chỉ lười nhác đáp:
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu mà động vào tôi, tôi sẽ vứt cậu ra khỏi nhà.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Vậy… em chỉ ngồi đây, được không?”
Hạo Tường kéo ghế, ngồi xuống đối diện hắn. Hạ Tuấn Lâm liếc mắt nhìn cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ngồi im, đừng làm ồn
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Dạ!
Cậu gật đầu, hai tay chống cằm, đôi mắt long lanh nhìn hắn chăm chú
Hắn cảm nhận được ánh mắt ấy, nhưng vẫn làm như không thấy. Qua một lúc lâu, cuối cùng hắn đặt tài liệu xuống, nhíu mày nhìn cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nhìn gì mà nhìn? Không chán à?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không chán! Em nhìn anh cả ngày cũng được.
Cậu cười tít mắt, nụ cười như ánh nắng len lỏi vào căn phòng đầy giấy tờ nặng nề. Hạ Tuấn Lâm thở dài, ngả người ra sau ghế.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm Hạo Tường, cậu thật sự là một kẻ phiền phức.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Vậy… anh có ghét em không?
Cậu nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên như chờ đợi câu trả lời.
Hắn không đáp, chỉ liếc cậu một cái rồi đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Cậu lẽo đẽo chạy theo, miệng không ngừng líu lo:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh Lâm, em nấu bữa tối cho anh nhé? Anh thích ăn gì?
Tiếng nói trong trẻo của Hạo Tường vang lên không ngừng, theo sau bóng dáng lạnh lùng của Hạ Tuấn Lâm. Và dù hắn không nói gì, bước chân chậm hơn một chút, như đang chờ cậu nhóc bướng bỉnh kia kịp theo sau.
...
Một buổi tối, trong căn biệt thự rộng lớn, Hạ Tuấn Lâm ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly rượu, đôi mắt sắc lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng tối bên ngoài dường như hòa quyện với tâm trạng u ám của hắn.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, theo sau đó là giọng nói trong trẻo
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh Lâm… sao anh lại ngồi đây một mình thế?
Hắn không quay đầu, giọng nói lạnh lùng đáp:
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu lại muốn làm phiền tôi à?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em không làm phiền đâu!
Nghiêm Hạo Tường nhanh nhẹn bước đến, đặt khay trà lên bàn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em chỉ muốn ngồi với anh thôi. Một mình buồn lắm.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Buồn thì tự tìm cách giải khuây. Đừng kéo tôi vào.
Hạ Tuấn Lâm nhấp một ngụm rượu, ánh mắt không thèm liếc nhìn cậu. Nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn lì lợm ngồi xuống cạnh hắn, đôi tay chống cằm, đôi mắt to tròn nhìn hắn chăm chú.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh Lâm, anh biết không?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Từ lúc gặp anh, em mới biết cảm giác có một người bảo vệ mình là như thế nào.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh là người duy nhất em có thể tin tưởng.
Hạ Tuấn Lâm khẽ nhíu mày, nhưng không đáp.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh không thấy cô đơn sao?
Cậu tiếp tục hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chứa đựng sự quan tâm thật lòng.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ngôi nhà này lớn như vậy, nhưng lúc nào cũng vắng vẻ. Em nghĩ anh cô đơn lắm.
Hắn bật cười nhạt, giọng nói lạnh tanh:
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cô đơn? Tôi quen rồi. Thứ cảm xúc đó chẳng là gì cả.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không đâu.
Cậu lắc đầu, ánh mắt kiên định.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ai cũng cần một người ở bên cạnh. Em ở đây, em sẽ luôn ở cạnh anh, dù anh có muốn hay không.
Hạ Tuấn Lâm im lặng, ánh mắt liếc qua cậu. Đôi mắt trong sáng của Nghiêm Hạo Tường như phản chiếu tất cả những gì hắn muốn chối bỏ. Hắn hỏi, giọng trầm thấp.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nghĩ cậu hiểu tôi?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em không hiểu hết anh.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
/cười nhẹ/ Nhưng em muốn ở bên anh, muốn làm anh vui. Vì em tin rằng, sâu bên trong, anh không phải là người lạnh lùng như anh luôn tỏ ra.
Hắn nhếch mép, đặt ly rượu xuống bàn.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nghĩ mình quan trọng với tôi à? Nghiêm Hạo Tường, cậu chẳng là gì cả.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em không quan trọng với anh, nhưng anh quan trọng với em.
Cậu không hề nao núng, giọng nói vẫn ngọt ngào và kiên định.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nếu không có anh, em đã chẳng còn sống đến bây giờ. Anh là ánh sáng của em, là người duy nhất khiến em cảm thấy mình còn tồn tại.
Những lời nói ấy khiến Hạ Tuấn Lâm bất giác khựng lại. Hắn nhìn cậu, ánh mắt thoáng qua một tia dao động.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh Lâm...
Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Dù anh có xua đuổi em bao nhiêu lần, em cũng không rời đi.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh có thể lạnh lùng với cả thế giới, nhưng em sẽ không để anh lạnh lùng với chính mình.
Hạ Tuấn Lâm không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu. Trong lòng hắn, một cảm giác lạ lẫm đang len lỏi, phá vỡ bức tường băng giá mà hắn luôn cố giữ.
Một đêm khác, khi cả căn nhà đã chìm vào tĩnh lặng, Hạ Tuấn Lâm tỉnh giấc vì cơn ác mộng. Hắn thở dốc, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Cánh cửa phòng khẽ mở, và bóng dáng nhỏ bé của Nghiêm Hạo Tường xuất hiện.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh Lâm? Anh không sao chứ?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu vào đây làm gì?
Hắn hỏi, giọng còn chút mệt mỏi.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em nghe thấy tiếng động… Em lo cho anh.
Cậu bước đến, ánh mắt đầy lo lắng.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tôi không cần cậu lo.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng em lo được không?
Cậu cười nhẹ, đi đến ngồi xuống cạnh giường hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh có thể không cần, nhưng em vẫn muốn làm.
Hạ Tuấn Lâm nhìn cậu một lúc lâu, rồi bất giác bật ra một câu hỏi:
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Sao cậu cứ bám tôi mãi thế?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Vì anh là người duy nhất em có.
Cậu đáp ngay, giọng nói chân thành.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Và em muốn ở bên anh, không phải vì em cần anh, mà vì em muốn anh biết rằng, có người quan tâm đến anh, thật lòng.
Hạ Tuấn Lâm im lặng, đôi mắt trầm xuống. Hắn chưa từng nghĩ rằng, trong thế giới tăm tối của mình, lại có một người như cậu. Một người sẵn sàng ở bên, bất chấp mọi lạnh lùng và xua đuổi của hắn.
Đêm ấy, lần đầu tiên trong đời, hắn để cậu ở lại. Hắn không nói gì, nhưng trong lòng hắn, một cảm giác ấm áp đã len lỏi vào, xua tan sự cô đơn và giá lạnh. Nghiêm Hạo Tường chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời hắn.
⪻...⪼
NovelToon

#3: ⧼Lâm Tường⧽ Ánh sáng của Hạ Tuấn Lâm (3)

#3: ⧼Lâm Tường⧽ Ánh sáng của Hạ Tuấn Lâm (3)
Plot: Một Lão Đại máu lạnh, bỗng đột nhiên có tình người, tha sống cho một cậu bé, duyên trời hai người lại gặp nhau trong quán bar, Hạ Tuấn Lâm đem Nghiêm Hạo Tường ra khỏi nơi ấy. Từ đó, Nghiêm Hạo Tường cứ bám theo Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm thấy rằng Nghiêm Hạo Tường chính là ánh sáng của đời mình....
⪻...⪼
Hạ Tuấn Lâm không nhớ rõ từ lúc nào hắn đã bắt đầu chú ý đến từng hành động nhỏ nhặt của Nghiêm Hạo Tường. Cậu nhóc luôn lẽo đẽo theo sau hắn, líu lo những câu chuyện không đầu không cuối, mang đến cho căn nhà trống trải của hắn một sự sống động kỳ lạ. Dù ngoài mặt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng, một góc nhỏ đã dành riêng cho cậu từ khi nào không hay.
Hôm đó, một buổi tiệc mời Hạ Tuấn Lâm đến dự, khách khứa ra vào náo nhiệt. Hạ Tuấn Lâm đứng một góc, ly rượu trên tay, ánh mắt quan sát mọi thứ một cách lạnh lùng. Đột nhiên, hắn nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đang loay hoay ở quầy rượu.
Cậu nhóc vốn không uống được rượu, nhưng chẳng biết vì tò mò hay bướng bỉnh mà cậu lại cầm lên một ly cocktail, đưa lên môi nhấp thử. Hắn nhíu mày, bước nhanh tới, nhưng chưa kịp ngăn thì cậu đã uống cạn ly.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm Hạo Tường!
Hắn trầm giọng gọi.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đang làm cái gì vậy?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ơ… anh Lâm..?
Cậu ngẩng đầu, đôi má đã bắt đầu ửng hồng.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em chỉ uống thử thôi… cái này ngọt lắm á!
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ngọt cái gì, đó là rượu!
Hắn kéo cậu ra khỏi quầy, ánh mắt lạnh lẽo.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ai cho phép cậu uống hả?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em đâu biết…
Cậu lí nhí, giọng nói có chút lúng túng.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Với lại, uống một chút cũng đâu sao…
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nghĩ uống rượu là trò đùa à?
Hắn cau mày, kéo cậu về phía cửa ra vào.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Đi theo tôi, cậu không được phép ở lại đây nữa.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng em còn chưa no mà…
@tacgia: uống rượu mà no hả anhhh:)?
Cậu lẩm bẩm, giọng bắt đầu lè nhè. Hắn liếc nhìn cậu, trong lòng thoáng bất an. Cậu say thật rồi. Nhanh chóng kéo cậu lên xe về căn nhà chính của hắn
Một lúc sau, Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, định đứng dậy ra khỏi xe, nhưng Nghiêm Hạo Tường đã nhanh tay giữ lấy tay áo hắn.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đúng là phiền phức.
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn hắn như một chú cún nhỏ, nói:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Đừng đi… Anh ngồi đây với em một chút được không?
Hạ Tuấn Lâm thở dài, ngồi xuống.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đúng là rắc rối.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh lúc nào cũng lạnh lùng với em. /lẩm bẩm/
Nghiêm Hạo Tường lẩm bẩm, gương mặt thoáng buồn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh có biết em thích anh thế nào không?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em thích anh… từ cái ngày anh cứu em ra khỏi quán bar đó.
Hạ Tuấn Lâm khựng lại, ánh mắt thoáng dao động.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu say rồi. Về phòng ngủ đi.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không! /lắc đầu/
Cậu lắc đầu nguầy nguậy, đôi tay nắm chặt lấy tay hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em không say! Em rất tỉnh.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em nói thật mà… Anh có biết không, em đã nghĩ… nếu không gặp anh, em chắc chẳng sống nổi đến hôm nay..
Hắn hỏi, giọng lạnh lùng nhưng ánh mắt đã không còn sự cứng rắn thường ngày.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nói mấy lời này để làm gì?
Cậu gần như hét lên, nước mắt bất giác lăn dài.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Vì em muốn anh biết!
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh lúc nào cũng lạnh nhạt, lúc nào cũng xa cách.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng em biết… anh quan tâm đến em. Em thấy anh để ý em, lo lắng cho em.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Đừng giả vờ nữa, Hạ Tuấn Lâm!
Hạ Tuấn Lâm im lặng, đôi tay siết chặt. Nghiêm Hạo Tường nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em thích anh… Em rất, rất thích anh!
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng em sợ… sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ đẩy em ra.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Sợ rằng anh sẽ bỏ rơi em, như tất cả những người khác.
Hắn cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nghĩ tôi sẽ bỏ rơi cậu?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đánh giá tôi thấp thế à?
Cậu lắc đầu, giọng run rẩy.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không phải!
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em chỉ… em chỉ sợ mất anh.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em không cần gì cả, chỉ cần anh ở bên em thôi.
Hạ Tuấn Lâm nhìn cậu, ánh mắt hắn dịu lại. Hắn không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng bế cậu ra khỏi xe, hai chân cậu choàng qua eo hắn, hay tay ôm chặt cứng cổ hắn, Hạ Tuấn Lâm khẽ thở dài.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đúng là ngốc.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em ngốc thật mà.
Cậu cười nhẹ, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ngốc đến mức cứ bám lấy anh, dù biết anh không thích. /rơi nước mắt/
Hắn đưa tay, chậm rãi lau đi giọt nước mắt trên má cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu không cần phải làm những điều này.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tôi sẽ không bỏ rơi cậu.
Lời nói ấy khiến Nghiêm Hạo Tường sững sờ, đôi mắt mở to nhìn hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh… anh nói thật sao?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nghĩ tôi đùa?
Hắn nhướn mày, giọng điệu trầm thấp nhưng đầy chân thật.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Hạ Tuấn Lâm…
Cậu bật khóc, bất ngờ lao vào ôm lấy hắn, gương mặt dụi vào ngực hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em biết mà… Em biết anh không vô tâm như anh tỏ ra!
Hạ Tuấn Lâm cứng người lại trong giây lát, nhưng rồi hắn khẽ thở dài, đôi tay chậm rãi đặt lên lưng cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đúng là phiền phức. Nhưng tôi quen rồi.
Cậu ngước lên, đôi mắt ngập tràn hy vọng.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Vậy… anh có thích em không?
Hắn im lặng vài giây, ánh mắt phức tạp nhìn cậu. Rồi hắn khẽ cười, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng ấy khiến Nghiêm Hạo Tường ngơ vài giây đến khi Hạ Tuấn Lâm nói cậu mới bừng tỉnh.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Thích hay không, cậu tự cảm nhận đi.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh không nói, em sẽ hỏi mãi đấy!
Cậu nhõng nhẽo, hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ hắn nhìn trong rất là câu nhân.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Được rồi.
Hắn xoa đầu cậu, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tôi thích cậu, được chưa? Đừng làm ồn nữa.
Nghiêm Hạo Tường bật cười, niềm vui như ánh sáng lan tỏa trong đôi mắt cậu. Cậu dụi đầu vào ngực hắn, thì thầm:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em biết mà… Em biết anh không lạnh lùng như anh tỏ ra.
Nghiêm Hạo Tường vẫn ôm chặt lấy Hạ Tuấn Lâm từ dưới bãi xe đến lúc trên phòng, đôi má đỏ ửng lên, không biết vì rượu hay vì cảm xúc bùng nổ trong lòng. Nhưng rồi, cậu chợt cảm thấy cơ thể mình nóng ran, như có ngọn lửa bùng cháy từ trong ra ngoài, khiến cậu không ngừng cựa quậy. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh đầy vẻ bối rối.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Hạ Tuấn Lâm...
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em… em cảm thấy lạ quá.
Hạ Tuấn Lâm nhíu mày, đưa tay chạm vào trán cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu bị sốt à?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không… không phải.
Cậu lắc đầu, hơi thở gấp gáp hơn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em chỉ thấy nóng… rất nóng.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Cứ như… như trong người có gì đó không ổn.
Hắn lắc đầu, để cậu nằm trên giường định đi nấu nước giải rượu cho cậu. Nhưng khi vừa xoay người, Nghiêm Hạo Tường đã bất ngờ nắm lấy tay hắn, giữ chặt không buông. Cậu nài nỉ, giọng nói khẽ khàng nhưng lại đầy sự mãnh liệt.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh đừng đi!
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em không muốn xa anh… ngay lúc này.
Hạ Tuấn Lâm quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu biết mình đang nói gì không?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em biết chứ!
Nghiêm Hạo Tường hít một hơi thật sâu, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn mờ nhạt.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em biết mình rất thích anh, biết mình chỉ muốn ở bên anh. Em muốn… muốn… /ấp úng/
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Muốn gì?
Giọng hắn trầm xuống, đôi mắt tối sầm lại, như đang kiểm tra từng lời nói của cậu.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Muốn anh thuộc về em…
Cậu nói, gương mặt đỏ bừng, giọng nói nhỏ dần.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em không quan tâm anh nghĩ gì, em chỉ muốn ở bên anh, muốn mọi thứ thuộc về anh, đều là của em… /ngại đỏ mặt/
Hạ Tuấn Lâm khựng lại, bàn tay của hắn khóa chặt lấy cậu. Một khoảng lặng căng thẳng bao trùm không gian.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đang nói chuyện điên rồ gì thế?
Hắn gằn giọng, nhưng lại không rời tay cậu.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Không điên rồ!
Cậu lắc đầu, cơ thể vẫn nóng hừng hực như có ngọn lửa thiêu đốt.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em rất tỉnh táo. Anh không thấy sao?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Từ đầu đến giờ, em chỉ thích anh, chỉ muốn anh.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh đừng giả vờ nữa… Em biết anh cũng có cảm giác với em!
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đang đùa với lửa đấy, Nghiêm Hạo Tường.
Hạ Tuấn Lâm nhướn mày, giọng nói đầy cảnh cáo. Cậu mỉm cười, đôi mắt long lanh như muốn khiêu khích.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Thì sao?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nếu lửa là anh, em tình nguyện bị đốt cháy.
Hắn bật cười, một nụ cười lạnh nhạt nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên một tia rung động.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu có biết hậu quả của việc này là gì không?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em không sợ.
Cậu nắm chặt lấy tay hắn, ánh mắt kiên định như muốn chứng minh tất cả.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Dù hậu quả thế nào, em cũng chấp nhận. Chỉ cần là anh…
Lời nói của cậu khiến Hạ Tuấn Lâm không thể phản bác. Hắn nhìn cậu, ánh mắt vừa tức giận vừa bất lực. Hắn thở dài, đôi tay rút khỏi tay cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đúng là cố chấp.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nhưng tôi không phải là người mà cậu có thể dễ dàng sở hữu.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em không muốn sở hữu anh!
Nghiêm Hạo Tường ngồi dậy bước đến gần, đôi tay nhẹ nhàng chạm vào ngực hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em chỉ muốn anh biết rằng… trái tim em chỉ có anh.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Nếu anh chấp nhận, em nguyện dâng tất cả cho anh, không giữ lại điều gì.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Dâng tất cả?
Hắn nhếch mép cười, giọng nói pha chút giễu cợt.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu biết mình đang nói gì không? Cậu chỉ là một đứa nhóc…
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em không phải nhóc!
Cậu bật lại, đôi mắt ánh lên sự trưởng thành bất ngờ.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Anh đừng nhìn em như một đứa trẻ nữa.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em đã lớn, em hiểu mình muốn gì, và em muốn anh!!
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu…
Hắn im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu, như muốn nhìn thấu trái tim cậu.
Không để hắn kịp nói thêm, Nghiêm Hạo Tường bất ngờ nghiêng người, ghé sát vào hắn. Hơi thở nóng bỏng của cậu phả lên cổ hắn, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Hạ Tuấn Lâm… Hãy để em chứng minh điều đó cho anh thấy~
Câu nói của cậu như một ngọn lửa cuối cùng đốt cháy sự tự chủ của Hạ Tuấn Lâm. Nhưng hắn không hành động ngay. Đôi mắt hắn vẫn sắc bén, nhưng lại ánh lên một tia cảm xúc mà trước đây chưa từng có.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cậu thật sự muốn chứng minh?
Hắn thì thầm, giọng nói trầm ấm như muốn thử thách. Lời nói của cậu khẳng định, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào hắn, không chút nao núng.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Muốn!
Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy đầy sự nguy hiểm.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Được! Nhưng đừng hối hận!
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Em sẽ không bao giờ hối hận.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Vì em yêu anh!
Nghe cậu xong, Hạ Tuấn Lâm như con hổ mà vồ lấy Nghiêm Hạo Tường, áp môi mình lên môi cậu mà m ú t l i ế m mạnh bạo, tay hắn bắt đầu luồn vào trong áo cậu mà xoa nắn hai đầu ti làm nó sưng đỏ lên khiến cậu nhạy cảm mà r ê n r ỉ vài tiếng nhỏ
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ưm..~..a..~..um~
Hết hơi cậu đập nhẹ lưng hắn, hắn cũng hiểu ý mà nhả ra kéo theo đó là sợi chỉ bạc óng ánh
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
um..~ nóng..~...
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Không ngờ, cậu nhóc ngày nào cũng bám theo tôi bây giờ lại câu nhân đến vậy~
Giọng hắn có phần dịu dàng nhưng pha lẫn giễu cợt
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ưm..~ /người nóng ran lên/
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Hạ..Tuấn Lâm~ /hai tay ôm cổ hắn/
hắn tựa lưng vào đầu giường, cậu bò lên hai tay ôm lấy cổ hắn, ngồi vào lòng hắn, đôi mắt mơ màng nhưng mang theo sự ham muốn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
của..của anh..cũng..cũng..c ư ơ n g c ứ n g rồi kìa~ /tay chạm vào chỗ đó/
Qua hai lớp quần mà Nghiêm Hạo Tường có thể cảm nhận rõ rằng, cái đó của Hạ Tuấn Lâm nó c ư ơ n g c ứ n g và còn nóng nữa chứ, không để hắn kịp nói gì, tay cậu đã mở từng cúc áo của hắn, trông cậu bây giờ lẳng lơ vô cùng.
chưa kịp để cậu làm gì thì Hạ Tuấn Lâm hắn đã không chịu nổi, đẩy cậu nằm xuống giường, tay nhanh chóng lột sạch đồ của cậu từ trên xuống dưới. Bỗng hắn cứ nhìn vào gương mặt của cậu khiến cậu ngại ngùng, tai đỏ lên trông rất đáng yêu.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
anh nhìn..nhìn gì chứ? /ngại đỏ mặt/
hắn không trả lời mà áp lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, lần này hắn dịu dàng, m ú t l i ế m lấy môi cậu, tiếng chóp chép vang khiến căn phòng, ái muội vô cùngg~
miệng trên hoạt động rồi thì bắt buộc miệng dưới cũng phải hoạt động theo đúng không?~
tay hắn từ từ lần mò xuống phía dưới nâng cao mông cậu lên một chút, qua tầm mắt của hắn hiện lên 2 quả đào căng tròn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
đừng..đừng nhìn nữaa~
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Không muốn chứng minh nữa sao?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
k..không phải~..a~..đau..~
chưa kịp để cậu nói hết, hắn đã n h é t vào nơi ấy hai ngón tay, khấy đảo khiến cậu như trời đất lẫn lộn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ưm..~..ức..~...a..~..ah~../r ê n r ỉ/
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
/m ú t t i cậu/
hết m ú t ti cậu, hắn lại hôn xuống môi cậu, khoang miệng bé nhỏ không hứng được mật ngọt mà chảy ra ngoài tạo ra những tiếng "chóp chép" khiến Nghiêm Hạo Tường ngại vô cùng, hết hơi liền lấy tay đánh nhẹ vào lưng hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ha..ha
chưa kịp thở được mấy hơi, bên dưới được đút thêm một ngón nữa, trời đất một lần nữa lại đảo ngược, cậu không chịu nỗi mà phát ra những tiếng r ê n r ỉ ngọt ngào.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ah~..um..~..uh..~..a...~..ức..~
Phụt~
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
thì ra là chỗ này à? /ấn ấn vào chỗ đó/
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
um..~...a..~..đừng..~/nước mắt lăn dài/
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
đêm nay còn dài lắm~ /hôn sâu/
hắn trườn người xuống hôn lên cổ và ngực của cậu tạo ra những dấu vết đỏ tình ái nóng mắt. Bỗng hắn rút ba ngón tay ra, khiến cậu lên đỉnh thì cảm thấy thiếu thiếu.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ưm..~..sao..sao rút ra rồi?..~
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Em chỉ muốn ngón tay của tôi thôi sao?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
/lắc đầu/ không..~..không phải..~
thấy cậu lắc đầu hắn bỗng ngồi dậy, ngồi bên giường hướng ánh mắt về chỗ cậu, nói:
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tôi làm cho em s ư ớ n g rồi. Giờ tới em rồi đúng không nhỉ?
@tacgia: rượu đã ngấm vào người cậu khiến cậu mơ màng, vậy mà anh Hạ nhà ta còn thừa cơ hội như vậy. Thật là vô sỉ mà:)!
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
/mờ màng gật đầu/
gật đầu xong, cậu bò đến chỗ hắn đang ngồi, ngồi lên người hắn mở từng cúc áo còn lại của hắn, sau đó kéo khóa quần của hắn xuống.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
"Con m ẹ nó!" /c ư ơ n g c ứ n g/
Vì động tác của cậu rề mò quá lâu khiến hắn chịu không nổi, như con sói mà đè cậu ra cho cậu nằm úp mặt vào gối, đưa dị vật từ từ tiến vào.
Phập!~
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ức!..ah..~..
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
to..to..~a..~quá~
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Em thả lỏng một chút đi, kẹp sắp đứt của tôi rồi này!
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ưm...~
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
còn không phải..~um..~của anh..~ức..~to quá sao?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nói lại! /toét vào mông cậu/
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ức!..~
Hạ Tuấn Lâm chú ý đến ba vòng vừa trắng vừa tròn của cậu, lại để ý đến năm ngón tay in đỏ trên mông căng của cậu
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
"Đúng thật là..vừa căng, tròn mà lại còn rất mềm nữa chứ!" /bóp mông cậu/
Bỗng hắn để ý đến phần gối có rỉ máu liền lật người cậu lại.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
/thúc nhẹ/ Ngoan một chút nào, cắn môi đến mức chảy máu rồi
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
a..~..đau..~
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Thả lỏng đi nào, sẽ không đau nữa~ /dịu dàng/
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
/thả lỏng/
sau đó, cậu lại cảm thấy hối hận vô cùng, bởi từng cú t h ú c của Hạ Tuấn Lâm khiến cậu như c h ế t đi sống lại.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ức..~...a..~..um...~
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
nhẹ..~..nhẹ lại..~
hắn cứ thúc như vậy, suốt năm mươi phút trôi qua, cuối cùng 'cậu nhỏ' của hắn ta cũng chịu ra.
Phụt!~
Dòng sữa nóng liền đưa vào trong cậu
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ức!...~ /ngất/
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
/t h ú c mạnh/
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ức!..~...a~..ha...~ /tỉnh/
Hạ Tuấn Lâm hôn lấy môi cậu, hai chiếc lưới quấn lấy nhau, mật ngọt không chứa hết mà chảy ra ngoài tạo ra một cảnh quyến rũ vô cùng.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ha..~..ha..~ /thở dốc/
Hắn đưa lên lên sờ đầu ti căng c ứ n g của cậu, cậu liền không chịu được mà phát ra tiếng ái muội
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
um..~
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Mới làm có một lần mà đã sưng như thế này rồi sao? /ấn ấn đầu ti/
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
muốn..~..muốn..~..a..~/câu cổ hắn/
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
được, chiều em~ /t h ú c kịch liệt/
hắn ra vào nhiều đến nỗi khiến cậu lên đỉnh sau đó bắn ra mấy lần, miệng trên phát s ư ớ n g r ê n r ỉ làm khoái cảm trong người hắn càng hăng.
Hắn tự nhủ với lòng sẽ đ â m n á t cái lỗ này mới chịu nỗi, quả thật cậu rất ngoan và còn rất ngon nữaaa~
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ưm..~..a~...um..~
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
/bắn vào trong/
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
ức..~..ha...~
Hắn bắn dòng sữa nóng vào trong cậu, bên dưới được đút ăn không hết mà liền trào ra, chảy ướt cả vùng nệm trắng.
Hắn ôm cậu ngồi lên d ư ơ n g v ậ t của hắn thuận lợi cho d ư ơ n g v ậ t vào sâu thêm vào bên trong. Lần này cậu cảm thấy cái kia của hắn dần to lên thêm nữa, lại còn bị đút thêm mấy dòng sữa nóng vào trong, liền thấy nó rất...rất trướng..bụng.
Bụng dưới được đút đến mức nó hơi nhô ra, to hơn bình thường. Lại còn theo cái kiểu tư thế này nữa..Thật sự..có hơi khổ sở cho cậu rồi.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nhún đi bé ngoan~ /tay bóp mông cậu/
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
k..không..~ a..~..nổi..~ um..~
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
/tay nắm lấy eo cậu kéo xuống/
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Ah!!~..ức~
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tự nhún đi bé cưng~ /hôn lên ngực cậu/
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
a..~..uh~...um~..ah..~
Thì cậu tự nhún nhưng cậu nhún xuống rất nhẹ, khiến hắn cảm thấy không đủ, thế là hắn lấy tay kéo eo cậu xuống, khiến dị vật vào sau thêm.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
a...~...đau..~
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Em làm vậy sao tôi ra được?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Không lẽ em muốn tôi t h ú c em hoài như vậy sao?
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
nh..~nhưng mà nó đau quá..~
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Không sao~ Nhún mạnh lên nào~
sau một hồi tự thân vận động thì hắn cũng đã bắn vào trong, cậu tiếp nhận theo một tràn sữa nóng nữa liền ngất đi.
Cứ mỗi lần mà cậu ngất thì hắn sẽ liền t h ú c mạnh để cậu thức dậy. Và đây chính là cách gọi cậu dậy mỗi buổi sáng của hắn.
⪻end⪼
NovelToon

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play