Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1

Trong một căn phòng trắng toát của nhà tù tâm thần, Đức Duy ngồi co ro trên chiếc giường sắt lạnh lẽo.
Ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt phản chiếu trên gương mặt không biểu cảm của cậu.
Đôi mắt trống rỗng nhìn về một góc tường, như thể thế giới bên ngoài không còn tồn tại.
Cậu không khóc, không giận dữ, chỉ im lặng.
Bên ngoài, các nhân viên chăm sóc đứng bàn tán về cậu, ánh mắt đầy sợ hãi và dè chừng.
???
???
[thì thầm]
???
???
Đó là cậu ta đấy, kẻ đã giết người bằng cách kinh khủng nhất.
???
???
Cậu ta không phải con người đâu.
Tin tức về vụ án của Đức Duy đã lan truyền khắp thành phố.
Những nạn nhân bị giết chết trong trạng thái khủng khiếp, không chỉ về thể xác mà còn cả tinh thần.
Ai cũng bảo cậu là một con quái vật.
Nhưng không ai biết điều gì đã thực sự xảy ra trong tâm trí của cậu vào ngày hôm đó.
Ở một văn phòng luật sư tại trung tâm thành phố, Quang Anh đang ngồi trước chồng tài liệu liên quan đến vụ án của Đức Duy.
Hình ảnh của cậu hiện lên trên trang giấy: một chàng trai 20 tuổi với mái tóc đen rối bù và ánh mắt lạnh lùng.
Anh đã nhận bào chữa cho cậu không chỉ vì trách nhiệm nghề nghiệp, mà còn vì một lý do cá nhân mà anh chưa từng tiết lộ.
Trợ lý của Quang Anh bước vào, đặt thêm một tập tài liệu lên bàn.
Trợ lý
Trợ lý
Anh chắc chắn muốn nhận vụ này chứ?
Trợ lý
Trợ lý
Báo chí đang gọi cậu ta là quái vật.
Trợ lý
Trợ lý
Sự nghiệp của anh có thể bị ảnh hưởng đấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[ngước lên, ánh mắt kiên định]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã quyết định rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đôi khi, con quái vật mà họ nói, chỉ là một đứa trẻ bị tổn thương sâu sắc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi muốn tìm hiểu sự thật.
Ngày đầu tiên Quang Anh đến nhà tù tâm thần để gặp Đức Duy, anh đã bị từ chối thẳng thừng.
Nhân viên nhà tù
Nhân viên nhà tù
Cậu ấy không muốn gặp bất kỳ ai.
Nhân viên nhà tù
Nhân viên nhà tù
Thậm chí còn ném đồ vào những người cố tiếp cận.
Quang Anh không nản lòng.
Anh để lại một túi bánh quy vị chocolate mà anh biết cậu thích, kèm theo một mẩu giấy nhỏ.
📄: "Anh là Quang Anh, luật sư của em. Anh sẽ không từ bỏ em, dù em có ghét anh đến đâu.”
Dù không nhận được phản hồi, Quang Anh vẫn kiên trì.
Anh đến thăm mỗi ngày, mang theo những món đồ nhỏ nhắn mà cậu có thể thích: một con gấu bông mềm mại, một cuốn sách với hình vẽ đơn giản, hoặc chỉ là một cái bánh.
Nhưng ngày nào cũng vậy, anh đều phải rời đi với sự im lặng của Đức Duy.
Trong căn phòng giam lạnh lẽo, Đức Duy nhìn con gấu bông mà Quang Anh để lại, đôi tay mân mê nó một cách vô thức.
Dù không nói ra, những món quà nhỏ ấy khiến lòng cậu xao động.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, Đức Duy mơ.
Trong giấc mơ, cậu thấy một hình bóng mơ hồ, một người bước đến gần và nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Cậu không nhớ rõ đó là ai, nhưng cảm giác dịu dàng ấy làm trái tim cậu ấm lên một chút, dù chỉ trong khoảnh khắc.
Tại sao người đó lại tốt với cậu đến vậy?
Cậu không hiểu, nhưng một phần trong cậu bắt đầu muốn gặp lại anh, chỉ để biết liệu cảm giác đó có thật hay không.

Chương 2

Sau hơn một tuần kiên trì đến thăm, Quang Anh cuối cùng cũng nhận được thông báo rằng Đức Duy đồng ý gặp anh.
Không giấu được sự vui mừng, anh nhanh chóng chuẩn bị những món đồ cậu thích: một túi bánh quy vị chocolate và con gấu bông mới.
Quang Anh bước vào phòng thăm gặp, nơi ánh sáng u ám từ chiếc đèn trên trần hắt xuống.
Đức Duy ngồi lặng lẽ ở một góc bàn, đôi tay ôm chặt con gấu bông mà anh từng để lại.
Đôi mắt cậu không nhìn thẳng vào Quang Anh, chỉ dán vào khoảng không trước mặt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt túi bánh xuống bàn]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay em ăn chưa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh mang bánh quy đến này, vẫn là vị chocolate mà em thích.
Không có câu trả lời.
Đức Duy chỉ đưa tay ra, lấy chiếc bánh từ túi rồi tiếp tục ngồi im lặng.
Anh cũng không vội vàng bắt chuyện, chỉ ngồi xuống ghế đối diện, mở túi hồ sơ ra, giả vờ lật xem các tài liệu, nhưng ánh mắt không ngừng quan sát cậu.
Một lát sau.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[lên tiếng, giọng điềm tĩnh]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ở đây có lạnh không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh thấy họ cho em một chiếc chăn mỏng quá.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần sau anh sẽ mang chăn ấm đến nhé.
Lần này, Đức Duy khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Quang Anh thoáng chốc rồi lại cúi xuống.
Bàn tay cậu lướt qua những đường may trên con gấu bông, dường như đang cân nhắc điều gì đó.
Một lúc lâu sau.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[cất giọng nhỏ xíu, khàn đặc]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao anh đến đây?
Quang Anh hơi bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cậu chủ động nói chuyện, nhưng anh nhanh chóng nở nụ cười, giọng nói vẫn giữ sự dịu dàng quen thuộc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì anh muốn giúp em.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh biết em không phải là kẻ xấu như mọi người vẫn nghĩ.
Đức Duy không trả lời, chỉ chăm chú nhìn con gấu bông.
Lặng im kéo dài thêm vài phút trước khi cậu khẽ cười, một nụ cười nhạt nhòa, nhưng không hề có chút ấm áp nào.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có nghĩ tôi là quái vật không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[đặt tay lên bàn, nghiêm túc nhìn cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không nghĩ em là quái vật.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ em là một người đã phải chịu rất nhiều tổn thương.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có thể mọi người không hiểu em, nhưng anh thì muốn hiểu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần em để anh giúp em.
Những ngày sau đó, Đức Duy bắt đầu cho phép Quang Anh đến thăm thường xuyên hơn.
Ban đầu, cậu chỉ lặng lẽ ngồi nghe anh kể về những chuyện xảy ra trong ngày, từ những phiên tòa khó khăn đến những tình huống hài hước trong cuộc sống.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay anh gặp một khách hàng thú vị lắm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[kể, vừa cười vừa mở túi bánh khác ra]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cô ấy khăng khăng kiện hàng xóm vì một cái cây rụng lá sang sân nhà mình.
Đức Duy nhìn anh, ánh mắt lơ đãng, nhưng bàn tay vẫn mân mê con gấu bông.
Thi thoảng, cậu lại bật ra một câu chẳng ăn nhập gì.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lá rụng thì cứ quét đi, kiện làm gì.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[bật cười, xoa đầu cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đúng rồi, anh cũng nghĩ vậy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng không phải ai cũng nghĩ đơn giản như em đâu.
Cậu không đáp lại, chỉ cúi đầu, ánh mắt thoáng một tia khó hiểu.
Một hôm, Quang Anh mang đến một cuốn sách tranh mà anh tìm thấy ở hiệu sách cũ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cuốn này hay lắm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em xem thử đi, tranh đẹp lắm.
Đức Duy cầm lấy cuốn sách, lật từng trang một cách chậm rãi.
Khi đến một bức tranh vẽ cảnh hoàng hôn, cậu dừng lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[khẽ nói]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi thích màu vàng.
Quang Anh thoáng ngạc nhiên, nhưng anh không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Đó là lần đầu tiên Đức Duy chủ động chia sẻ điều gì đó về bản thân.
Khi giờ thăm kết thúc, Đức Duy nhìn theo bóng Quang Anh rời đi, bàn tay vẫn ôm chặt con gấu bông.
Cậu không nói gì, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác khó gọi tên.
Cậu bắt đầu tự hỏi, tại sao người đàn ông này lại tốt với mình đến vậy?

Chương 3

Quang Anh tiếp tục đến thăm Đức Duy thường xuyên, mang theo những món quà nhỏ nhặt mà anh nghĩ cậu sẽ thích: bánh quy, gấu bông, và cả những cuốn sách tranh.
Sự kiên nhẫn của anh dần khiến Đức Duy mở lòng hơn, dù rất chậm rãi và dè dặt.
Một ngày nọ, Quang Anh mang đến một tấm hình chụp một con mèo con với đôi mắt tròn xoe và bộ lông trắng muốt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[đặt bức ảnh xuống bàn]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm qua anh gặp nó trước cửa văn phòng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trông nó giống một cục bông biết đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu được nuôi một con mèo, em thích mèo thế nào?
Đức Duy nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[khẽ nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt đầy mỉa mai]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mèo cũng sợ tôi thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Động vật cũng biết cảm giác sợ hãi.
Câu nói đó khiến Quang Anh khựng lại.
Anh nhận ra, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và những câu nói sắc bén của Đức Duy là một trái tim đã từng chịu rất nhiều tổn thương.
Hôm sau, Quang Anh mang theo một tập hồ sơ, bên trong là thông tin chi tiết về cuộc đời của Đức Duy mà anh đã âm thầm điều tra.
Anh đã nghe về gia đình cậu: cha mẹ ly hôn khi cậu còn nhỏ, mẹ tái hôn và thường xuyên bạo hành cậu bằng những lời lẽ cay nghiệt.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Thằng vô dụng này!
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Không ai cần mày cả!
Những câu nói đó đã trở thành tiếng vọng không dứt trong tâm trí của Đức Duy.
Càng đọc hồ sơ, Quang Anh càng cảm thấy trái tim mình đau nhói.
Anh cầm những tài liệu đó đến gặp Đức Duy, nhưng không nhắc đến ngay.
Thay vào đó, anh chỉ kể về một ngày làm việc mệt mỏi của mình.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay anh gặp một khách hàng cãi nhau với hàng xóm chỉ vì cái bóng cây đổ qua sân.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em thấy sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có đáng không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[lặng lẽ cắn một miếng bánh, ánh mắt trống rỗng]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người ta lúc nào cũng thích đổ lỗi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dễ hơn là tự chịu trách nhiệm.
Quang Anh im lặng quan sát cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[đặt tập tài liệu xuống bàn, đẩy nhẹ về phía Đức Duy]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh tìm hiểu một chút về gia đình em.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu em không muốn, anh sẽ không ép.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng nếu em sẵn sàng, anh muốn nghe câu chuyện của em.
Đức Duy khựng lại khi nhìn thấy những tờ giấy trước mặt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[ánh mắt tối sầm, bàn tay vô thức siết chặt con gấu bông]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nghĩ tôi sẽ kể gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nghĩ rằng tôi muốn ai đó hiểu sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Họ đâu có quan tâm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[mỉm cười, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh quan tâm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần em muốn nói, anh sẽ luôn ở đây.
Ngày hôm sau, Đức Duy ngồi đối diện Quang Anh, tay cầm một mẩu bánh quy nhưng không ăn.
Sau một lúc im lặng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[khẽ nói]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hồi nhỏ, tôi cũng có một con gấu bông.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đó là món quà duy nhất mẹ tôi tặng trước khi bà cưới người khác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng rồi bà ấy xé nó, ngay trước mặt tôi, chỉ vì tôi làm đổ sữa ra bàn.
Quang Anh nghe, không chen ngang.
Ánh mắt anh dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhặt của Đức Duy, nhận ra rằng mỗi câu nói của cậu đều là một nỗi đau bị chôn giấu từ lâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sau đó, tôi không bao giờ giữ thứ gì cho mình nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mọi thứ đều sẽ bị phá hủy, giống như tôi thôi.
Quang Anh cảm thấy nghẹn lại.
Anh không nói lời an ủi, chỉ khẽ vươn tay xoa đầu Đức Duy.
Ban đầu, cậu hơi giật mình, nhưng không né tránh.
Đó là lần đầu tiên trong đời, Đức Duy cảm nhận được sự ấm áp từ một người khác.
Buổi thăm hôm đó kết thúc, Quang Anh rời đi với một nỗi nặng lòng.
Trợ lý
Trợ lý
Sao anh quan tâm đến cậu ta như vậy?
Trợ lý
Trợ lý
Dù anh có cố gắng, pháp luật cũng sẽ không tha cho cậu ta đâu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[cười nhạt]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có lẽ, vì tôi thấy mình trong cậu ấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta đều là những tâm hồn méo mó, chỉ khác là tôi học được cách giấu nó đi.
Trợ lý nhìn anh, trong mắt thoáng hiện sự lo lắng, nhưng không nói thêm gì nữa.
Trong phòng giam, Đức Duy ngồi ôm con gấu bông, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không.
Lần đầu tiên, cậu không cảm thấy bản thân cô độc.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play