[RhyCap] 39 NGÀY ĐẾM NGƯỢC TRƯỚC KHI TÔI CHẾT..
Chap 1: "Khoảnh Khắc Định Mệnh Chạm Nhau"
Tác giảa
xin chào mn , cảm ơn mn đã ủng hộ truyện kia của mình , mình cảm ơn mn rất nhiều nên hôm nay mình đã làm một bộ truyện mới, truyện này mình đã viết vào "7/5/2025 lúc 16:9' " (nhớ nhé)💗💌
Tác giảa
Truyện này thì sẽ hơi buồn một chút😢 nhaa
Tôi tên là Hoàng Đức Duy. 24 tuổi.
Người ta bảo đây là tuổi đẹp nhất của thanh xuân – nơi giấc mơ còn xanh, trái tim còn dại khờ, và tình yêu còn trong trẻo như buổi sáng đầu hè. Nhưng tôi thì khác… Tôi sống 24 năm để học cách mỉm cười với một cái tên không phải của mình, bước vào căn nhà không thuộc về tôi, và yêu một người mà chỉ cần anh biết tôi là ai… anh sẽ buộc phải giơ súng.
Anh ấy – Nguyễn Quang Anh – chồng tôi. 25 tuổi.Là một người đàn ông mang lý tưởng cao đẹp, ánh mắt luôn nhìn thẳng vào công lý, và trái tim… lại lỡ trao trọn cho kẻ đứng bên bờ vực sai trái.Anh là người mà tôi từng định lừa dối. Nhưng cũng chính là người duy nhất dạy tôi biết rung động là gì.
Tác giảa
( hơi dài hé nhưng mn cố đọc nhaa hay lắm lun mình phải viết rất lâu lun đóo)
Vì sao tôi là anh là người dạy tôi cách rung động? Tôi còn nhớ cách chúng tôi gặp nhau. Nơi bắt đầu Tình yêu của chúng tôi...
Ngày 24/7/2012 giữa mùa hè oi ả thì tôi gặp anh
tôi đang nhìn anh đắm đuối thì một tên cướp chạy đến và cướp túi của tôi
Hoàng Đức Duy
Cướp Cướp!, có ai không giúp tôi với/ la hét /
Hoàng Đức Duy
Có ai không!!!
Nguyễn Quang Anh
/từ trong con hẻm nhỏ đi ra/ /chạy theo tên cướp/
một luồng gió mạnh mẽ lướt qua khiến tôi hoang mang
Nguyễn Quang Anh
Của cậu đây /đưa chiếc túi cho Duy/
Hoàng Đức Duy
C-cảm ơn cậu...
Nguyễn Quang Anh
không có gì , đây là công việc của tôi mà
Hoàng Đức Duy
C-công việc của cậu??
Nguyễn Quang Anh
Thì tôi là CẢNH SÁT mà
Nguyễn Quang Anh
Cậu không biết à
Hoàng Đức Duy
T-tôi không biết..
Nguyễn Quang Anh
Vậy theo tôi về phường đi
Hoàng Đức Duy
/bối rối/ s-sao vậy, tôi làm gì h-hả/rưng rưng/
Nguyễn Quang Anh
/ nhìn thấy Duy rưng rưng+ bối rối/ k-không có gì đâu, lấy lời khai à, c-cậu bình tĩnh
Hoàng Đức Duy
/bình tĩnh/ tôi tưởng cậu bắt tôi chứ...
Nguyễn Quang Anh
/cười/ không có đâu nèe , không khóc nhaa
Nguyễn Quang Anh
/tặng Duy viên kẹo bạc hà/
Nguyễn Quang Anh
Lúc nhỏ mẹ tôi bảo ăn kẹo vào sẽ vui lên
Nguyễn Quang Anh
Nín nhaa/xoa đầu/
Hoàng Đức Duy
/nhìn anh../
Khoảng khắc ấy khiến trái tim tôi loạn nhịp, tôi một kẻ không biết tình yêu là gì , rung động là gì nhưng ngay khoảng khắc này khiến tôi đã biết rung Động là gì
Hoàng Đức Duy
/đi theo sao anh/
Nguyễn Quang Anh
Cậu ngồi đây nè
Nguyễn Quang Anh
/nhìn Duy/ không sao đâu
Hoàng Đức Duy
/nhìn viên kẹo trên tay/
Trần Đăng Dương
/bước ra/ chào cậu
Trần Đăng Dương
Cậu đến để lấy lời khai à
Nguyễn Quang Anh
chứ đến đây làm gì
Anh ấy là Trần Đăng Dương — người bạn thân thiết nhất của chồng tôi. Họ lớn lên cùng nhau từ thuở bé, gắn bó như anh em ruột bởi cả hai đều là trẻ mồ côi, nương tựa vào nhau mà trưởng thành, họ rất thân thiết với nhau
Nguyễn Quang Anh
Thôi làm việc đi, tao đi mua nước
Nguyễn Quang Anh
uống gì không
Nguyễn Quang Anh
chút đưa tiền lại cho tao đó nha
Trần Đăng Dương
Bạn bè với nhau không à.. Bao tao đi
Nguyễn Quang Anh
cậu uống gì không
Hoàng Đức Duy
/bối rối/ h-hả
Nguyễn Quang Anh
tôi nói cậu đó
Hoàng Đức Duy
Tôi không ngốc nha
Nguyễn Quang Anh
được rồi không ngốc, chỉ khờ thôi à
Trần Đăng Dương
*nhột nha*
Hoàng Đức Duy
tôi không uống đâu
Nguyễn Quang Anh
Vậy thôi /chạy đi/
Trần Đăng Dương
Thôi cậu vào phòng này để lấy lời khai nha /chỉ/
Hoàng Đức Duy
cảm ơn cậu..
Trần Đăng Dương
Không có gì màa/cười/
Nguyễn Quang Anh
mệt quáa /anh mua về khoảng 8 ly trà sữa và 2 ly cà phê/
Nguyễn Quang Anh
Ra xách tiếp coi
Trần Đăng Dương
Biết rồi, ra liền nè
Nguyễn Quang Anh
đợi mày ra chắc tao tới đó lun rồi
Nguyễn Quang Anh
Xong rồi hả
Nguyễn Quang Anh
uống nước nè
Nguyễn Quang Anh
Tôi sợ cậu ngại nên tôi mua cho cậu luôn nè/đẩy 5 ly trà sữa lại phía Duy/
Nguyễn Quang Anh
t-tôi không biết cậu thích loại nào nên tôi mua 5 vị luôn/gãy đầu/
Hoàng Đức Duy
cảm ơn cậu, tôi lấy 1 macha nha
Hoàng Đức Duy
để tôi chuyển khoản lại
Nguyễn Quang Anh
thôi thôi
Nguyễn Quang Anh
Coi như tôi chuộc lỗi nha
Nguyễn Quang Anh
Tôi là cảnh sát mà lại để một tên cướp chạy thoát
Hoàng Đức Duy
Có gì đâu, lấy được túi của tôi là vui rồi
Trần Đăng Dương
hai người đủ chưa
Trần Đăng Dương
cứ nói chuyện trước mặt tôi nhìn như 1 cặp
Trần Đăng Dương
Nước tao thì lấy tiền còn mua cho cậu ấy thì không lấy tiền
Trần Đăng Dương
làm dị mà coi được/🥲/
Nguyễn Quang Anh
được chứ sao không
Trần Đăng Dương
Tao về méc mẹ nè con /😭/
Nguyễn Quang Anh
mày là cảnh sát đó Dương
Trần Đăng Dương
Mày cũng có gì hơn tao đâu
Trần Đăng Dương
Hồi nhỏ mày tè dầm nhiều hơn tao, rồi đi trộm xoài còn bị chó cắn nữa bây giờ còn dấu luôn tao có kể với ai đâu
Trần Đăng Dương
Rồi mày chạy xe đạp đi mua đồ té xuống sông còn được cái yên xe tao có kể với ai đâu
Hoàng Đức Duy
/che miệng cười/
Nguyễn Quang Anh
M-mày im coi
Trần Đăng Dương
Hồi nhỏ mày còn-
Nguyễn Quang Anh
/bịt miệng Dương lại/
Trần Đăng Dương
um-um-um/vùng vẫy/
Nguyễn Quang Anh
đừng có nói nữa
Trần Đăng Dương
Hứa bao tao ly nước đi
Nguyễn Quang Anh
biết rồii
Hoàng Đức Duy
cũng trễ rồi, tôi xin phép về nhé
Nguyễn Quang Anh
được được
Nguyễn Quang Anh
Mà cậu mấy tuổi vậy... /gãy đầu//ngại/
Nguyễn Quang Anh
vậy tôi lớn hơn cậu rồi
Nguyễn Quang Anh
Tôi 24 tuổi
Nguyễn Quang Anh
Cậu phải gọi tôi là anh
Hoàng Đức Duy
vậy thôi em xin phép 2 anh em về nhé
Nguyễn Quang Anh
Anh tên Nguyễn Quang Anh/nói lớn/
Hoàng Đức Duy
/quay lại/ em tên Hoàng Đức Duy
sau này anh ấy nói với tôi rằng “Khi em quay lại đúng lúc mặt trời đang chạm đỉnh núi, ánh hoàng hôn như cố tình rọi thẳng vào em, khiến cả thế giới phía sau mờ đi, chỉ còn em là rõ nét.
Ánh sáng ấy nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc em, nhuộm cả bóng dáng em bằng thứ màu vàng mộng mơ. Tôi đã đứng yên ở đó, như kẻ lạc trong khoảnh khắc — vừa muốn giữ lại, vừa sợ sẽ đánh mất. Hôm ấy, tôi chẳng biết mình thích em từ khi nào… chỉ biết khi em quay đầu, tôi chẳng thể quay đi nữa.”
đều đó khiến anh không thể không thích tôi
Tác giảa
Cảm ơn mn nhaa, truyện có hay không vậyy, nếu cảm thấy truyện không hay thì có thể góp ý cho tui nhaa 💗
Tác giảa
và mình cũng giải thích một chút về lý do xoá bộ " bức thư cuối cùng...?" ( còn hay gọi là " lời xin lỗi muộn màng...!" )mình nhận ra, khi mình viết truyện thì có rất rất nhiều thiếu sót rất rất lớn , từ nội dung đến lời thoại và câu dẫn , mình đã học hỏi rất nhiều về cách viết và nội dung sao cho phù hợp và độc đáo. Mình hứa sẽ không chủ quan về cách viết truyện. CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ TRUYỆN MÌNH
Tác giảa
CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI NHIỀU Ạ
" Anh luôn hướng về em? "
Tác giảa
hello mn ngườiii💗
Tác giảa
Cảm ơn mn đã ủng hộ chap 1 của mình nhaa, cảm ơn mn rất nhiều ạa💗
Nắng sớm khẽ xuyên qua ô cửa nhỏ, rọi từng tia ấm áp lên chiếc gối tôi còn chưa kịp gấp. Trong căn phòng trọ chỉ vỏn vẹn mười lăm mét vuông, tôi ngồi dậy, gặm nửa ổ bánh mì còn sót lại từ tối qua. Không một ly sữa, không một ai hỏi han, nhưng tôi vẫn mỉm cười.
Một ngày mới lại bắt đầu, tôi – một nhân viên văn phòng tầm thường trong thành phố rộng lớn.
Dẫu chẳng có gì nổi bật, tôi vẫn sống, vẫn bước tiếp…
Vì tôi tin, ở cuối con đường nào đó, có người đang đợi tôi trở về."
Tác giảa
(dài quá hảaa, thôi mn ráng đọc nhaa, lần sao mình sẽ cố gắng rút ngắn lại nha, xin lỗi mn nha💗)
Hoàng Đức Duy
Mệt quá , ngày nào cũng vậy chả có đặc sắc nhỉ../buồn chán/
Hoàng Đức Duy
Bữa nay lại ăn vậy nữa rồi, dù biết là không tốt nhưng mình phải cố thôi..
Nguyễn Quang Anh
Duyy /đứng trước con ngõ nhỏ vẫy tay chào Duy/
Hoàng Đức Duy
/đi lại/ sao
Hoàng Đức Duy
"Anh cảnh sát hôm qua đúng không ta?'
Nguyễn Quang Anh
Hèhè hôm nay anh có món quà tặng Duy nè /hớn hở/
Hoàng Đức Duy
Quà gì ạ?, mà sao anh tặng em
Nguyễn Quang Anh
quà làm quen thôi mà/ngại/
Hoàng Đức Duy
Không cần đâu, E-
Nguyễn Quang Anh
Duy nhận quà của Quang Anh đi mà /buồn/
Hoàng Đức Duy
/cười/vậy em cảm ơn
Nguyễn Quang Anh
Duy nhắm mắt lại đi
Hoàng Đức Duy
làm gì /do dự/
Nguyễn Quang Anh
Anh đếm 1 2 3 rồi mở mắt nha
Nguyễn Quang Anh
Mở mắt ra nèee
Trước mắt tôi là BÓ HOA HƯỚNG DƯƠNG rực rỡ, được gói tỉ mỉ trong tờ giấy báo cũ. Những cánh hoa vàng như nắng khiến tim tôi chao nhẹ. Tôi đang định mỉm cười thì ánh mắt lướt qua tay anh — nơi có những vết xước và trầy nhỏ, đỏ ửng.
Giây phút đó, tôi bỗng hiểu ra: anh đã tự tay chuẩn bị tất cả. Không hoa đắt tiền, không giấy gói lộng lẫy, chỉ là sự vụng về rất thật, nhưng chân thành. Tim tôi khẽ ấm lên, như có dòng nắng nào đó len vào.
Không cần nói gì nhiều, chỉ một bó hoa và đôi bàn tay ấy cũng đủ khiến tôi cảm thấy được thương. Một cảm giác rất khẽ… nhưng thật lâu.
Hoàng Đức Duy
Đẹp quá/mỉm cười/
Hoàng Đức Duy
Anh tự làm hả
Nguyễn Quang Anh
a-à đúng rồi đó
Hoàng Đức Duy
Em cảm ơn anh nha , em thích lắm/nhận lấy bó hoa/
Nguyễn Quang Anh
/ngại/ kh-không có gì/gãi đầu/
Hoàng Đức Duy
mà anh biết ý nghĩa của hoa hướng dương trong tình yêu là không..
Nguyễn Quang Anh
Anh biết chứ
Hoàng Đức Duy
ý nghĩa của nó là:
Sự thủy chung , Niềm tin và hy vọng , Tình yêu tích cực và mạnh mẽ , Tình yêu không chiếm hữu.
Hoàng Đức Duy
Người tặng hoa ý muốn nói nói : " dù em ở đâu, anh vẫn hướng về em "
Hoàng Đức Duy
Anh có ý gì đây
Nguyễn Quang Anh
Có ý gì đâu /đỏ tai/
Hoàng Đức Duy
sắp tới giờ em đi làm rồi, em đi trước nha /vẫy tay/
Nguyễn Quang Anh
um...Duy đi đi
Hoàng Đức Duy
cảm ơn anh nha /cười/
Nguyễn Quang Anh
Tạm biệ- /khựng lại/
Nguyễn Quang Anh
Duy đoán đúng rồi..
Nguyễn Quang Anh
" dù em ở đâu, anh vẫn hướng về em"
Nguyễn Quang Anh
Anh cũng vậy, luôn hướng về em..
Nguyễn Quang Anh
Duy em có nhớ anh không?
Nguyễn Quang Anh
Em thật sợ nhớ anh không? , Anh đây...
Nguyễn Quang Anh
/Trái tim tôi khựng lại... đau nhói như thể em vừa rời đi thêm một lần nữa. Em còn nhớ không? Lời thề viết lên bầu trời, lời hứa vẽ trên lòng bàn tay, và những ký ức từng là vĩnh viễn? Em – người bạn của năm ấy – có từng ngoảnh lại phía anh?/
Hoàng Đức Duy
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ở công ty này , mong mọi chuyện sẽ ổn. CỐ LÊN!
Lạc Hy
Em là Duy đúng không?
Hoàng Đức Duy
Em mới đến đây làm ngày đầu tiên.
Lạc Hy
Dạ đây là Đức Duy là người em nói với sếp hôm qua
Hoàng Đức Duy
Dạ chào sếp ạ
Tư Du
Ừ, em dẫn bạn đi thăm quan và giới thiệu về công ty và công việc của công ty đi
Hoàng Đức Duy
/ngại/ sếp em đi
Lạc Hy
Và đây là bàn làm việc của em nha
Lạc Hy
Đây là Duy nhân viên mới vừa chuyển về công ty mình nha
Lạc Hy
Bạn rất giỏi luôn đó nha
Lạc Hy
Em giới thiệu về mình đi
Hoàng Đức Duy
D-dạ, mình là Hoàng Đức Duy mong mọi người giúp đỡ ạ
Mặt trời vừa khuất bóng, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng dần xuống, trải dài trên bãi biển và len lỏi vào con ngõ nhỏ nơi tôi sống. Con ngõ ấy bỗng trở nên lung linh lạ thường – dù mặt trời đã lặn, nhưng chính sự vắng lặng ấy lại tô đậm thêm vẻ đẹp sâu sắc của nó. Và rồi, ngay tại đầu ngõ, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó, lặng lẽ đợi tôi trở về.
Hoàng Đức Duy
Ai vậy/nheo mắt nhìn từ xa/
Hoàng Đức Duy
*Quang Anh à...?*
Hoàng Đức Duy
Anh gọi tôi à?
Nguyễn Quang Anh
Chứ ai nữa
Nguyễn Quang Anh
Em mới đi làm về hả?
Nguyễn Quang Anh
Anh tặng em cái này nè
/đó là một chiếc móc khóa hình 1 chú cừu được đan bằng len tỉ mỉ/
Nguyễn Quang Anh
Anh làm mà
Hoàng Đức Duy
Mà em không dám nhận đâu..
Hoàng Đức Duy
Sáng anh tặng em hoa rồi giờ anh tặng nữa em ngại lắm..
Nguyễn Quang Anh
Có gì đâu mà ngại
Tư Du
Duy muốn cảm ơn thì bữa nào mời anh đi ăn cơm nha
Hoàng Đức Duy
Em cảm ơn anh nha
Hoàng Đức Duy
Dethuong quáa
Nguyễn Quang Anh
Duy thích là anh vui rồi
Nguyễn Quang Anh
Thôi đến giờ anh phải đi trực ca rồi
Nguyễn Quang Anh
tạm biệt nha
Nguyễn Quang Anh
/chạy đi/
Hoàng Đức Duy
*Anh ngốc quá..!*
Hoàng Đức Duy
*Quang Anh?*
Hoàng Đức Duy
*nực cười thật chứ*
Hoàng Đức Duy
/quay lưng rời đi/
Tác giảa
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nha
Download MangaToon APP on App Store and Google Play