Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Lệ Kiếp- Ký Linh) Con Yêu Người!

Chap 1: Nhận nuôi Lệ Kiếp

Bầu trời u ám, những đám mây nặng nề như muốn đổ ập xuống dãy thảo nguyên mênh mông. Gió lạnh thổi từng cơn, mang theo hơi ẩm của một cơn mưa sắp trút. Ký Linh, thân khoác thanh y, tay cầm trường kiếm, bước đi chậm rãi trên con đường đất. Gương mặt chàng điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén nhưng sâu trong đó là nét mệt mỏi của một người đã chán ghét giang hồ. Sau khi từ bỏ cuộc sống tranh đấu, chàng đã sống ẩn dật nhiều năm trong ngôi nhà nhỏ dưới chân núi , cách xa tất cả những oán thù và thị phi. Nhưng lần hành tẩu này, chàng không thể bỏ qua. Những lời cầu cứu của một bằng hữu cũ đã kéo chàng trở lại nơi đầy sóng gió. Lệ An – người bạn đã từng kề vai sát cánh với chàng trong những năm tháng huy hoàng nhất – nay lại đang gặp nguy nan, bị kẻ thù truy đuổi đến cùng đường. Đi qua một rừng trúc, Ký Linh bất ngờ dừng lại. Tiếng kiếm va chạm, tiếng hét đau đớn vang lên phía trước. Theo phản xạ, chàng rút kiếm, lặng lẽ tiến về phía âm thanh. Đập vào mắt chàng là một cảnh tượng kinh hoàng. Lệ An, thân thể yếu ớt, đang gục ngã dưới một gốc cây già. Ba tên sát thủ áo đen đứng xung quanh, tay lăm lăm vũ khí, ánh mắt tàn nhẫn. Nhưng điều khiến Ký Linh chú ý hơn cả là đứa trẻ đang run rẩy nép sau lưng Lệ An. Đôi mắt to tròn của nó ngấn nước, nhưng vẫn cố gắng bám chặt lấy cha mình.
Ký Linh
Ký Linh
"Lệ An!" /gọi lớn, thân hình lao tới như một cơn gió./
Ba tên sát thủ nhận ra sự xuất hiện của Ký Linh, không dám chủ quan. Một tên vung kiếm chém tới, nhưng Ký Linh dễ dàng né tránh, đồng thời tung ra một chiêu kiếm nhanh như chớp. Tên sát thủ ngã gục, máu chảy loang lổ trên mặt đất. Hai kẻ còn lại không kịp phản ứng đã bị Ký Linh đánh bại trong vài chiêu. Khi mọi thứ lắng xuống, Ký Linh nhanh chóng tiến đến bên Lệ An. Bạn mình đang thoi thóp, tựa như sắp hết hơi thở.
Ký Linh
Ký Linh
"Lệ An, ngươi sao rồi?"
Lệ An
Lệ An
/Mở mắt yếu ớt, cố gắng nắm lấy tay Ký Linh./ "Ký Linh... Ngươi đến rồi... Tốt quá..."
Ký Linh
Ký Linh
"Đừng nói gì cả. Ta sẽ đưa ngươi đi chữa trị!"/khẩn trương nói, nhưng khi vừa định đỡ bạn mình dậy, Lệ An lắc đầu./
Lệ An
Lệ An
"Không kịp đâu..." /Giọng nói đứt quãng , đưa ánh mắt về phía đứa trẻ vẫn đang sợ hãi núp sau lưng/. "Ta chỉ có một điều muốn nhờ ngươi..."
Ký Linh nhìn theo ánh mắt của Lệ An. Cậu bé khoảng tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng bám đầy bụi bẩn. Đôi mắt của nó giống hệt Lệ An, nhưng trong đó chứa đầy sự hoảng loạn và đau đớn. Chàng biết đứa trẻ này chính là con trai duy nhất của bạn mình – Lệ Kiếp.
Ký Linh
Ký Linh
"Ngươi muốn ta bảo vệ nó?"/ hỏi với giọng nói trầm lặng/
Lệ An
Lệ An
/Gật đầu yếu ớt./ "Hãy nuôi nó... như con ruột của ngươi. Ta không còn ai khác..."
Ký Linh im lặng trong giây lát. Đứa trẻ này còn quá nhỏ để đối mặt với hiểm họa giang hồ. Nếu chàng không nhận lời, nó sẽ không thể sống sót. Nhìn bạn mình đang hấp hối, Ký Linh khẽ thở dài.
Ký Linh
Ký Linh
"Được. Ta hứa."
Nghe lời hứa, Lệ An mỉm cười, như trút bỏ được gánh nặng. Hắn nhắm mắt lại, hơi thở cũng dần ngừng lại.
Ký Linh
Ký Linh
"Lệ An!"/ gọi nhưng không còn lời đáp. Bằng hữu đã ra đi./
Tiếng khóc nhỏ vang lên bên tai. Ký Linh cúi xuống, thấy Lệ Kiếp đang ôm lấy cánh tay cha mình, không chịu rời. Chàng không biết phải làm sao để an ủi đứa trẻ. Sau một lúc, chàng ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nó.
Ký Linh
Ký Linh
"Con, cha con đã đi rồi. Từ nay, ta sẽ chăm sóc con."
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
/ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Ký Linh/. "Người là ai? Con không muốn rời cha..."
Ký Linh
Ký Linh
"Ta là bạn thân của cha con. Ông ấy đã nhờ ta chăm sóc con. Con hãy đi theo ta, ta sẽ bảo vệ con."
Đứa trẻ im lặng, nhưng sự kiên định trong lời nói của Ký Linh dường như khiến nó an tâm hơn. Sau một lúc, nó gật đầu. Ký Linh bế Lệ Kiếp lên, quay người rời khỏi khu rừng. Dưới ánh chiều tà, bóng dáng của họ, một lớn một nhỏ, dần khuất sau chân trời.

Chap 2: Những Tháng Ngày An Yên

Sương sớm phủ mờ trên mái nhà nhỏ dưới chân núi, nơi Ký Linh đã đưa Lệ Kiếp về sau cái ngày định mệnh trên thảo nguyên. Ngôi nhà đơn sơ, chỉ có hai gian, nhưng lại mang một vẻ ấm cúng lạ thường. Ký Linh, vốn quen sống một mình, nay phải chăm sóc thêm một đứa trẻ. Ban đầu, chàng không biết phải bắt đầu từ đâu. Lệ Kiếp, chỉ mới tám tuổi, yếu đuối và trầm mặc, thường co ro trong góc, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về xa xăm, như đang tìm kiếm người cha đã khuất. Những ngày đầu tiên, Ký Linh dành phần lớn thời gian để giúp cậu bé quen với cuộc sống mới. Chàng không phải là người giỏi nói lời an ủi, nhưng lại luôn âm thầm để ý từng cử chỉ nhỏ nhặt của đứa trẻ.
Ký Linh
Ký Linh
"Con, lại đây." / tay cầm một chén cháo còn bốc khói. / Lệ Kiếp lưỡng lự một lúc, rồi chậm chạp tiến lại gần. Chàng đặt chén cháo vào tay cậu, giọng trầm ấm: "Ăn đi. Từ nay, ta là cha nuôi của con. Không cần sợ hãi, có ta ở đây rồi."
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
/Đôi mắt ngấn nước, nhưng không khóc. /Cậu cúi đầu, thì thầm: "Con... cảm ơn người."
Thời gian trôi qua, Lệ Kiếp dần quen thuộc với sự hiện diện của Ký Linh. Cậu bé theo chân chàng học cách làm việc nhà, chăm sóc vườn rau nhỏ phía sau nhà, và đặc biệt là tập luyện kiếm pháp. Ký Linh không có ý định để Lệ Kiếp bước chân vào giang hồ, nhưng chàng hiểu rằng một thân kiếm pháp vững vàng có thể giúp cậu bảo vệ bản thân.
Ký Linh
Ký Linh
"Con, đứng thẳng lưng. Tay cầm kiếm phải chắc chắn."/ nhắc nhở khi thấy Lệ Kiếp loạng choạng trong tư thế tập luyện./
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
"Nhưng thanh kiếm này nặng quá!" /nhăn mặt, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy chuôi kiếm./
Ký Linh
Ký Linh
/Cúi xuống, nắm lấy tay cậu, giọng nói đầy kiên nhẫn:/ "Ban đầu sẽ khó. Nhưng nếu con kiên trì, chẳng mấy chốc sẽ quen. Chỉ cần con không từ bỏ."
Lệ Kiếp nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng của Ký Linh, bỗng thấy trong lòng mình tràn ngập một sự quyết tâm. Cậu gật đầu, siết chặt thanh kiếm, tiếp tục tập luyện. Dưới sự dạy dỗ của Ký Linh, Lệ Kiếp trưởng thành nhanh chóng. Từ một cậu bé gầy yếu, cậu trở thành một thiếu niên mạnh mẽ, gương mặt dần lộ rõ nét cương nghị. Mỗi ngày, Ký Linh đều dành thời gian hướng dẫn cậu những điều nhỏ nhặt, từ cách đối nhân xử thế đến cách sống một cuộc đời không thẹn với bản thân. Một buổi chiều nọ, khi hai người đang ngồi bên bàn uống trà, Lệ Kiếp bất ngờ hỏi:
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
"Người, vì sao lại nhận nuôi con? Cha con và người thân thiết đến thế sao?"
Ký Linh
Ký Linh
/Trầm ngâm hồi lâu. Ánh mắt nhìn xa xăm, như đang trở về những ký ức cũ./ "Ta và cha con từng là bằng hữu thân thiết. Trong những năm tháng giang hồ đầy sóng gió, chúng ta đã kề vai sát cánh vượt qua nhiều lần sinh tử. Cha con là người đã cứu mạng ta không chỉ một lần. Lần này, nhận nuôi con chính là cách ta trả lại ân tình ấy."
Lệ Kiếp im lặng, nhưng lòng cậu dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cậu biết rằng Ký Linh không chỉ làm điều này vì nghĩa vụ. Những gì chàng dành cho cậu vượt xa hơn thế. Tháng ngày yên bình tiếp diễn, nhưng giang hồ không bao giờ để Ký Linh thực sự thoát ly. Một hôm, khi Ký Linh đang dạy Lệ Kiếp cách phân biệt các loại dược thảo trong rừng, một bóng dáng lạ mặt xuất hiện trước cổng nhà. Đó là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ phong trần, áo choàng phủ đầy bụi đường.
Lâm Trương
Lâm Trương
"Ký Linh, đã lâu không gặp."
Ký Linh
Ký Linh
/Quay lại, ánh mắt lạnh lùng/. "Lâm Trương. Ngươi đến đây làm gì?"
Lâm Trương
Lâm Trương
/Mỉm cười gượng gạo./ "Không ngờ ngươi thật sự ẩn cư. Nhưng giang hồ có biến. Tổ chức Thiên Ảnh đã bắt đầu ra tay, sát hại những nhân vật có tiếng. Ngươi không thể mãi trốn tránh."
Ký Linh
Ký Linh
/Nhíu mày, nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh. /"Ta đã buông bỏ tất cả. Việc của giang hồ không liên quan đến ta nữa."
Lâm Trương
Lâm Trương
"Nhưng kẻ thù của ngươi thì không nghĩ vậy." /để lại một câu, rồi rời đi, để lại không khí nặng nề trong căn nhà nhỏ./
Đêm đó, Ký Linh ngồi bên hiên nhà, ánh mắt sâu thẳm nhìn lên bầu trời đầy sao. Lệ Kiếp lặng lẽ bước đến, ngồi xuống bên cạnh.
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
"Người có chuyện gì sao?" / giọng đầy lo lắng./
Ký Linh
Ký Linh
/Nhìn cậu, khẽ mỉm cười/. "Không có gì. Chỉ là ta đang nghĩ, con đã lớn thật rồi. Đã không còn là đứa trẻ yếu đuối ngày nào nữa."
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
/Cúi đầu, cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. /"Con sẽ luôn ở bên người. Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ bảo vệ người."
Ký Linh khẽ giật mình trước lời nói ấy, nhưng chỉ im lặng, đưa tay xoa đầu cậu. Chàng không ngờ rằng, lời nói ngây thơ ấy lại là khởi nguồn của những biến cố lớn trong tương lai, khi tình cảm giữa hai người dần vượt ra khỏi khuôn khổ thông thường.

Chap 3: Gió Lặng Trước Giông Tố

Mặt trời chầm chậm ló dạng sau dãy núi, ánh sáng dịu dàng phủ lên căn nhà nhỏ. Sáng nay, Ký Linh dậy sớm hơn thường lệ. Chàng chuẩn bị dụng cụ luyện kiếm, đặt sẵn trong sân. Dưới tán cây cổ thụ, Lệ Kiếp đã đứng đợi sẵn, thân hình vươn thẳng, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy sự quyết tâm.
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
"Con đã chuẩn bị rồi, người." / giọng dứt khoát./
Ký Linh
Ký Linh
/Khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng nét hài lòng. /"Hôm nay, ta sẽ dạy con chiêu kiếm mới. Nhưng nhớ kỹ, kiếm pháp không chỉ là sức mạnh. Mỗi chiêu thức cần xuất phát từ tâm, không phải từ hận thù hay tham vọng."
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
/Nhìn thẳng vào Ký Linh, như muốn ghi nhớ từng lời chàng nói./ "Con hiểu. Con sẽ luyện tập chăm chỉ để không làm người thất vọng."
Ký Linh mỉm cười. Chàng đã dạy Lệ Kiếp suốt mười năm, nhưng điều khiến chàng hài lòng nhất không phải là kiếm pháp ngày một tiến bộ của cậu, mà là sự trưởng thành, chính trực mà cậu dần thể hiện qua từng hành động. Buổi chiều, sau khi hoàn thành bài tập luyện, Lệ Kiếp ngồi dưới tán cây, tay lau thanh kiếm vừa được mài sáng bóng. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cậu vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Dường như, chỉ cần ở gần Ký Linh, mọi vất vả đều trở nên nhẹ nhàng. Nhưng chính lúc này, Lệ Kiếp nhận ra một điều kỳ lạ. Ánh mắt cậu dần dừng lại trên Ký Linh, người đang đứng bên bàn đá, chăm chú đọc một cuốn sách cổ. Ánh nắng chiều phủ lên mái tóc đen nhánh của chàng, tạo nên một khung cảnh trầm lặng mà đẹp đẽ. Trái tim Lệ Kiếp đập mạnh hơn. Cậu vội quay mặt đi, tự trách mình vì suy nghĩ kỳ lạ ấy. Nhưng càng cố lảng tránh, những cảm xúc mơ hồ trong lòng cậu lại càng rõ ràng hơn. Tối hôm đó, khi hai người cùng ngồi ăn cơm, Ký Linh để ý thấy Lệ Kiếp trầm tư hơn thường lệ.
Ký Linh
Ký Linh
"Con sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với ta không?"
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
/Giật mình, nhưng nhanh chóng lắc đầu/. "Không... không có gì đâu, người. Chỉ là... con đang nghĩ đến những bài học hôm nay."
Ký Linh khẽ nhíu mày, nhưng không gặng hỏi thêm. Trong lòng chàng, Lệ Kiếp vẫn là đứa trẻ ngày nào, dù bây giờ đã cao lớn, cương nghị hơn nhiều. Vài ngày sau, cơn bão đầu tiên của mùa hạ đổ về. Gió rít mạnh ngoài hiên, mưa xối xả như trút nước. Trong căn nhà nhỏ, ngọn đèn dầu chập chờn sáng. Ký Linh ngồi bên bàn, ánh mắt nhìn chăm chú vào một tấm bản đồ cũ. Những tin tức từ Lâm Trương vẫn còn ám ảnh chàng, nhưng chàng không muốn để Lệ Kiếp bị cuốn vào những âm mưu đó. Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
"Người đang lo lắng điều gì sao?"
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
/quay lại, thấy Lệ Kiếp đứng ngay trước cửa, tay cầm chiếc áo choàng/. "Con mang áo cho người. Ngoài trời lạnh lắm."
Ký Linh
Ký Linh
/ khẽ mỉm cười, nhận lấy áo từ tay cậu. /"Không có gì. Con không cần lo lắng. Ta chỉ đang xem xét vài chuyện cũ."
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
/Nhìn Ký Linh, ánh mắt đầy sự quan tâm./ "Nếu người cần, con luôn sẵn sàng giúp người."
Nghe lời ấy, lòng Ký Linh chợt ấm lại. Nhưng cùng lúc đó, chàng nhận ra ánh mắt Lệ Kiếp dành cho mình không còn đơn thuần như trước. Trong đó, có một sự dịu dàng và cố chấp mà chàng không biết phải đối diện thế nào. Đêm đó, Ký Linh không ngủ. Chàng ngồi bên hiên nhà, lắng nghe tiếng mưa rơi như một bản nhạc u sầu. Những ký ức xưa ùa về, khiến lòng chàng nặng trĩu. Lệ An đã gửi gắm Lệ Kiếp cho chàng, với mong muốn cậu được trưởng thành trong bình yên. Nhưng giờ đây, chàng lại cảm thấy mình đang đứng trước một ranh giới khó khăn. Trong khi đó, trong căn phòng nhỏ, Lệ Kiếp cũng không ngủ. Cậu ngồi bên cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra bóng lưng của Ký Linh. Lệ Kiếp biết, cảm giác trong lòng mình đã không còn là tình cảm thuần khiết của một đứa con dành cho cha. Nhưng cậu sợ hãi. Sợ rằng, nếu nói ra, cậu sẽ mất đi người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Vài ngày sau, bầu trời quang đãng trở lại. Ký Linh và Lệ Kiếp tiếp tục cuộc sống thường nhật, nhưng giữa họ như tồn tại một bức màn vô hình. Một hôm, khi đang dạy cậu bài quyền cước, Ký Linh bất ngờ hỏi:
Ký Linh
Ký Linh
"Con, nếu một ngày ta rời đi, con sẽ làm gì?"
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
/ngạc nhiên, đôi mắt mở to. /"Người nói gì vậy? Người sẽ không rời bỏ con đâu, đúng không?"
Ký Linh
Ký Linh
/im lặng, ánh mắt hướng về dãy núi xa xa./ "Ta chỉ muốn con hiểu rằng, không phải lúc nào ta cũng có thể ở bên con. Con phải học cách tự bảo vệ mình, và không dựa dẫm vào ai."
Lệ Kiếp
Lệ Kiếp
/Siết chặt nắm tay. /"Không! Con sẽ không để người đi đâu cả. Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ ở bên người!"
Ký Linh giật mình trước sự mãnh liệt trong lời nói của cậu. Chàng khẽ thở dài, không biết phải đáp lại thế nào. Chàng có suy nghĩ thoáng trong đầu" Con thay đổi nhiều quá, Kiếp Nhi...".

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play