POV: Anh Trai Say Hi
Chương 1: Occ x Quang Hùng
Buổi chiều tà, ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống khuôn viên trường. Những tia nắng vàng chiếu qua từng kẽ lá, tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt. Lê Quang Hùng đứng một mình bên cạnh chiếc xe đạp cũ kỹ của mình, đôi tay nhỏ nhắn lóng ngóng vặn cái bánh xe bị xẹp lốp. Cậu không biết từ khi nào chiếc xe lại trở nên khó sử dụng như vậy, nhưng mỗi lần sửa nó lại khiến cậu cảm thấy như mình đang chiến đấu với một con quái vật khó chịu.
Lê Quang Hùng
[thở dài] Trời ạ, cái xe này lại hỏng rồi. Mỗi lần mình cần nó thì nó lại hỏng đúng lúc
Cậu tự lẩm bẩm một mình, đôi mắt khẽ nhíu lại đầy khó chịu. Hùng không phải là người hay than vãn, nhưng mỗi lần gặp phải rắc rối với chiếc xe này, cậu lại cảm thấy mệt mỏi. Một phần vì cái xe cũ kỹ này không chịu nghe lời, một phần vì Hùng đang phải đối mặt với những khó khăn mà cậu không thể giải quyết một mình. Những lúc như vậy, cậu cảm thấy cô đơn, bất lực, không biết phải làm sao.
Trong khi Hùng vẫn đang mải miết với chiếc xe, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, che khuất ánh sáng mặt trời. Hùng ngẩng lên, bất ngờ nhìn thấy người mà cậu không nghĩ lại gặp lúc này.
Hoàng Kim Hải
[Giọng nói trầm ấm, đầy dịu dàng] Hùng, em lại loay hoay với cái xe này à?
Hùng giật mình, trái tim bất chợt đập nhanh hơn. Trước mặt cậu là một người đàn ông cao ráo, phong thái tự tin, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại toát lên sự dịu dàng khó tả. Hoàng Kim Hải, người mà cậu không ngừng ngưỡng mộ và cũng là người mà cậu luôn cảm thấy mình kém cỏi mỗi khi đứng trước. Anh luôn khiến người khác phải ngước nhìn, với vẻ ngoài hoàn hảo và tính cách cuốn hút. Dù có vẻ ngoài mạnh mẽ, anh lại luôn biết cách làm người khác cảm thấy ấm áp và an toàn.
Lê Quang Hùng
[Ngạc nhiên, hơi ngượng ngùng] Anh Hải?! Sao anh lại ở đây?
Hoàng Kim Hải
[Mỉm cười, bước lại gần] Anh đi ngang qua thì thấy em đang loay hoay mãi với chiếc xe này. Nếu anh không giúp, thì ai giúp em đây? Hửm?
Hùng không thể không cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Anh Hải luôn xuất hiện đúng lúc cậu cần, luôn mang đến một sự an ủi mà Hùng không thể tìm thấy ở ai khác. Dù đôi lúc cảm thấy mình quá nhỏ bé trước Hải, nhưng có một điều mà Hùng biết rõ, đó là cậu luôn cảm thấy mình đặc biệt mỗi khi đứng gần anh.
Lê Quang Hùng
[Vẫn chưa hết ngượng ngùng] Em… em làm được mà. Anh đừng lo, cứ để em sửa
Hùng vội vàng đứng dậy, cố gắng sửa lại chiếc xe, nhưng tay cậu lại lóng ngóng và loạng choạng. Cậu không thể giấu được sự bối rối khi có Hải đứng cạnh. Trong khi đó, Hải chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không nói gì mà chỉ lặng lẽ tiến đến gần cậu.
Hoàng Kim Hải
[Nhẹ nhàng] Em làm được thì làm đi, nhưng nhìn em loay hoay mãi như vậy, chẳng bằng để anh giúp em một tay
Hải ngồi xuống bên cạnh Hùng, đôi bàn tay mạnh mẽ bắt đầu điều chỉnh chiếc xe đạp. Mỗi động tác của anh đều chính xác và vững vàng, trái ngược hoàn toàn với sự vụng về của Hùng. Hùng không thể không nhìn anh, cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Cậu không phải là người yếu đuối, nhưng mỗi lần gần Hải, cậu lại cảm thấy một cảm giác lạ lùng và khó tả, giống như mình cần sự bảo vệ, sự chăm sóc mà Hải mang lại.
Lê Quang Hùng
[Thì thầm, nhỏ nhẹ] Anh Hải… cảm ơn anh nhiều lắm. Em không biết phải làm sao nếu không có anh
Hoàng Kim Hải
[nhìn em] Không cần cảm ơn. Anh làm vì em. Em biết mà, đúng không?
Hùng cảm thấy trái tim mình như tan chảy trước ánh mắt và lời nói của Hải. Cậu không thể phủ nhận rằng từ lâu, Hải đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cậu. Mỗi lần Hải nhìn cậu, mỗi lần Hải lên tiếng, Hùng lại cảm thấy như có một sức mạnh vô hình nào đó khiến cậu trở nên mạnh mẽ hơn.
Hoàng Kim Hải
[Cười nhẹ, một nụ cười đầy dịu dàng] Với anh, em mãi là em bé nhỏ. Là người anh muốn bảo vệ
Lời nói của Hải như một lời cam kết ngọt ngào. Mặc dù Hùng cố gắng tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác ấm áp, hạnh phúc khó tả. Cậu biết rằng mình đang rơi vào một thế giới mà Hải là trung tâm, và cậu chẳng thể nào thoát ra khỏi đó.
Lê Quang Hùng
[Nhỏ giọng, nhưng vẫn không thể ngừng suy nghĩ về lời nói của Hải] Anh Hải…
Hoàng Kim Hải
[Vẫn mỉm cười, sửa xong chiếc xe và đứng dậy] Xong rồi. Đi cẩn thận nhé, Hùng
Lê Quang Hùng
Nhìn theo bóng dáng Hải, trong lòng [có một cảm giác ấm áp khó tả] Dạ, em biết rồi. Cảm ơn anh nhiều lắm
Hoàng Kim Hải
[Quay lại nhìn Hùng] Nhớ đấy, em không cần ngại. Anh sẽ luôn ở đây, bất cứ khi nào em cần
Hùng đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng dáng Hải khuất dần sau cây cột điện. Cậu không thể rời mắt khỏi anh, dù chỉ là một giây phút ngắn ngủi. Trong lòng Hùng, cảm giác lạ lùng vẫn không thể xua tan, một cảm giác mà cậu chưa bao giờ cảm nhận trước đây. Một cảm giác ấm áp, an toàn và hạnh phúc. Cậu biết rằng từ giờ trở đi, Hải sẽ luôn là người mà cậu nghĩ đến mỗi khi cô đơn, mỗi khi cần một điểm tựa.
Chương 2: Occ x Isaac
Sáng nay, bầu trời có chút âm u, những đám mây xám nhẹ lững lờ trôi qua. Cơn gió lạnh dần tràn vào, nhưng không đủ lạnh để làm giảm đi cơn mệt mỏi trong cơ thể Phạm Lưu Tuấn Tài. Cậu tựa lưng vào ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng mọi thứ đều trở nên mờ nhạt trong tâm trí cậu. Đầu óc quay cuồng, cổ họng hơi rát, và cơ thể như bị bao phủ bởi một lớp nặng nề khó chịu.
Mặc dù vậy, Tuấn Tài vẫn cố gắng đi làm, không muốn làm gián đoạn công việc mà mình đã lên kế hoạch. Cậu không phải là người thích dựa dẫm, càng không muốn làm phiền người khác. Tuy nhiên, tình trạng sức khỏe của cậu ngày càng tồi tệ, mà cảm giác khó chịu cứ âm ỉ trong người.
Phạm Lưu Tuấn Tài
[Lẩm bẩm, vươn vai một cái, cố gắng xua tan cảm giác uể oải] Không sao đâu, mình ổn mà
Cậu đứng dậy, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo, nhưng bước đi lại trở nên lảo đảo, cơ thể như muốn gục xuống. Tuấn Tài quyết định ngồi xuống một chút, kéo chiếc áo khoác lên để che đi cảm giác lạnh đang xâm chiếm. Dù sao, công việc vẫn cần hoàn thành.
Trong khi cậu đang đấu tranh với chính mình, cửa phòng bất ngờ mở ra. Hoàng Kim Hải, với dáng vẻ cao lớn và khuôn mặt điển trai, bước vào. Ánh mắt của Hải ngay lập tức hướng về phía Tuấn Tài. Anh nhìn thấy rõ ràng sự mệt mỏi trên gương mặt của Tuấn Tài. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng anh.
Hoàng Kim Hải
[Bước đến gần, giọng đầy lo lắng] Em sao vậy? Trông không khỏe lắm vậy
Tuấn Tài cố gắng gượng cười, nhưng nụ cười đó chỉ khiến Hải càng lo lắng hơn. Cậu vội vàng xua tay, nhưng Hải đã không cho phép cậu từ chối sự giúp đỡ.
Phạm Lưu Tuấn Tài
[Cố gắng mỉm cười, giọng khàn khàn] Không sao đâu, chỉ là cảm chút thôi mà. Anh đừng lo
Hải không hề bị thuyết phục. Anh đặt tay lên trán Tuấn Tài, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu đang tăng cao. Một sự lo lắng tràn ngập trong lòng anh.
Hoàng Kim Hải
[nhíu mày] Em sốt rồi. Sao không nói sớm? Anh sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em
Tuấn Tài không muốn làm cho Hải lo lắng thêm, nhưng khi thấy Hải kiên quyết như vậy, cậu cũng không còn cách nào khác. Cảm giác nhức đầu càng lúc càng dữ dội khiến cậu không thể giấu được nữa.
Phạm Lưu Tuấn Tài
[Lắc đầu nhẹ] Thật sự không cần đâu, Hải. Mình nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe lại thôi
Nhưng Hải đã không nghe theo lời cậu. Anh nhanh chóng rút điện thoại ra, gọi cho bác sĩ một cách quyết đoán, và không hề cho Tuấn Tài cơ hội phản đối
Cuộc gọi kết thúc, Hải quay lại và ngồi xuống bên cạnh Tuấn Tài. Anh không thể để cậu ấy một mình trong tình trạng này. Hải nhẹ nhàng vuốt tóc Tuấn Tài, ánh mắt anh đầy lo lắng, như thể muốn tìm một cách nào đó để xoa dịu cơn đau trong người cậu.
Hoàng Kim Hải
[Dịu dàng, đưa tay lên trán Tuấn Tài] Em phải nghỉ ngơi, đừng làm việc nữa. Để anh chăm sóc cho em
Tuấn Tài cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng lan tỏa trong lòng. Cậu không thể nhớ rõ đã bao lâu rồi mới có người chăm sóc mình như vậy. Cảm giác được yêu thương, được che chở khiến trái tim cậu có chút rung động. Tuy nhiên, Tuấn Tài vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng khi phải dựa vào Hải.
Phạm Lưu Tuấn Tài
[Khẽ nhắm mắt, giọng mệt mỏi] Anh thật sự lo lắng cho em à?
Hoàng Kim Hải
[nhìn em, gõ nhẹ vào trán em] không lo cho em thì lo cho ai đây, sau không có hỏi như vậy nữa
Phạm Lưu Tuấn Tài
[ôm trán, bĩu môi]
Tuấn Tài chỉ biết im lặng, cảm giác nghẹn ngào trong lòng không thể nói thành lời. Hải không chỉ là đồng nghiệp, mà dường như là người duy nhất mà cậu cảm thấy thực sự tin tưởng
Nvp
Bác sĩ: [nhìn vào Hải, nhấn mạnh] Cậu ấy bị cảm cúm khá nặng, cần phải nghỉ ngơi tuyệt đối. Nếu không, tình trạng sẽ tồi tệ hơn
Hải cảm ơn bác sĩ và đưa Tuấn Tài về phòng nghỉ. Anh đảm bảo rằng Tuấn Tài sẽ được chăm sóc cẩn thận. Khi về đến phòng, Hải bảo Tuấn Tài nằm lên giường và phủ một chiếc chăn dày lên người cậu, lo lắng không thôi.
Hoàng Kim Hải
[Nhẹ nhàng, cầm tay Tuấn Tài] Em phải uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi thật tốt. Anh sẽ ở đây bên cạnh em
Tuấn Tài nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của Hải, và lần đầu tiên, cậu cảm thấy được an toàn trong vòng tay của ai đó. Cảm giác này quá quen thuộc, nhưng cũng quá mới mẻ đối với cậu. Hải luôn là người không ngừng quan tâm và chăm sóc cậu, không hề để cậu phải chịu đựng bất kỳ nỗi cô đơn nào.
Phạm Lưu Tuấn Tài
[Khẽ mỉm cười, nói nhỏ] Cảm ơn anh, Hải. Anh thật tốt với em
Hoàng Kim Hải
[Mỉm cười, ánh mắt dịu dàng] Vì em là người quan trọng nhất của anh
Tuấn Tài cảm nhận được sự ấm áp từ lời nói của Hải, sự chân thành không thể nào phủ nhận. Anh không cần phải là người mạnh mẽ suốt mọi lúc, bởi vì Hải sẽ luôn ở đó, bảo vệ và chăm sóc cậu.
Chương 3: Occ x Wean Lê_ r18
Cả thành phố đêm nay chìm trong sự tĩnh lặng hiếm hoi, chỉ có tiếng gió khẽ vỗ về qua những tán cây. Ánh đèn vàng từ các cửa sổ toả ra bên ngoài, vẽ nên những bóng hình mờ ảo. Bước chân của Hoàng Kim Hải vang lên trên hành lang vắng lặng của một khách sạn dấu tên, sự yên tĩnh bao phủ lấy không gian nơi đó, nhưng cũng không thể xua đi sự căng thẳng đang dâng lên trong anh.
Lê Thượng Long, người bạn lâu ngày không gặp của Hải đúng hơn là bạn tình, đột nhiên gọi điện và mời anh đến gặp mặt. Anh cũng không thể từ chối lời mời, nhưng trong lòng anh lại có chút bối rối. Anh không thể nhớ rõ lần cuối cùng họ gặp nhau là khi nào, và đêm nay dường như có một cảm giác lạ lẫm giữa họ.
Khi bước vào phòng, Hải thấy Thượng Long đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt có vẻ u ám nhưng cũng đầy quyến rũ. Thượng Long, người đàn ông cao lớn với làn da sáng, đôi mắt to và một nụ cười không bao giờ tắt, luôn khiến người khác cảm thấy thu hút. Đêm nay, anh mặc một bộ vest đen, nhìn có vẻ sang trọng nhưng cũng đầy sự quyến rũ khó cưỡng.
Lê Thượng Long
[Mỉm cười, nhấp ly rượu trên tay rồi bỏ xuống đi lại ôm lấy anh] Cuối cùng thì anh cũng đến. Tưởng anh sẽ không đến đây nữa cơ chứ
Lúc này, mặt em đã hơi ửng đỏ vì đã lâng lâng say.
Hoàng Kim Hải
[không đẩy em ra] Em gọi tôi đến có chuyện gì?
Em hơi nhướn mày, đầu ngước lên nhìn anh như muốn thử thách cái nhìn lạnh lùng của Hải. Đối với em, Hải luôn là người khó đoán và khó tiếp cận nhất. Nhưng đêm nay, em muốn khám phá thêm về anh, muốn kiểm tra xem liệu có thể làm thay đổi cảm xúc băng giá trong lòng Hải hay là không.
Lê Thượng Long
[giọng hơi lè nhè] Có phải đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau rồi phải không? Em nhớ những lần chúng ta từng... cùng nhau qua đêm
Anh khựng lại. Những lời này không phải là lần đầu tiên em nói ra, nhưng đêm nay, chúng lại có một sức nặng kì lạ. Hải vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đôi mắt anh không hề rời khỏi Thượng Long. Nhưng trong thâm tâm, anh đã cảm thấy một chút lạ lẫm.
Hoàng Kim Hải
[đặt nhẹ tay lên má em] Cứ vào thẳng thắn đi, tôi không thích những trò vòng vo đâu.
Em mỉm cười một cách đầy thách thức. Em nhìn sâu vào mắt anh như thể muốn truyền đạt điều gì đó mà chỉ có họ mới hiểu. Sự gần gũi giữa hai người làm không khí trở nên nặng nề và có chút gì đó mờ ám. Cả căn phòng như ngừng thở.
Lê Thượng Long
[hôn lướt qua môi anh] Vậy thì, em sẽ không vòng vo nữa. Đêm nay, em muốn anh cùng em một lần nữa.
Anh vẫn im lặng, không trả lời ngay lập tức. Anh biết rõ những lời này có nghĩa là gì. Thượng Long đã không chỉ mời anh đến để nói chuyện thông thường, mà là muốn một lần nữa cùng anh lao vào cuộc tình không có tương lai, một cuộc tình không cần lời hứa, chỉ là sự khát khao và dục vọng ngay lúc này.
Lồng ngực của Hải đột nhiên căng lên. Cảm giác này rất khác so với những lần trước. Anh không thể phủ nhận, trong lòng mình cũng có một phần mong muốn, dù không muốn thừa nhận.
Hoàng Kim Hải
[nhẹ nhàng bế em lên] Em chắc là em muốn như vậy chứ?
Lê Thượng Long
[ôm lấy cổ anh] Đừng từ chối em, Hải à. Em biết anh cũng muốn như vậy mà phải không?
Anh khẽ hít một hơi dài, cuối cùng, anh cũng không kìm nén được nữa, anh cuốn lấy môi em trong một nụ hôn nồng nhiệt. Sự mãnh liệt trong nụ hôn đó như để xóa đi mọi khoảng cách bấy lâu giữa họ. Cả hai dường như quên hết mọi thứ, chỉ còn lại cảm giác ngọt ngào lẫn lộn với sự mãnh liệt, sự thôi thúc không thể cưỡng lại được từ cơ thể và cảm xúc.
Hoàng Kim Hải
[ghì lấy đầu em hôn sâu]
Lê Thượng Long
ưm~ [phối hợp]
Dường như em không không còn dưỡng khí nữa mà đập tay vào vai anh để anh nhả ra.
Lê Thượng Long
[đập tay vào vai anh]
Hoàng Kim Hải
[nhả môi em ra ]
Lê Thượng Long
Haa~ [thở dốc]
Lê Thượng Long
[mặt đỏ ửng]
Lê Thượng Long
Em biết là anh không thể từ chối em mà, đúng không?
Hoàng Kim Hải
[nhìn em khẽ thở dài] Em luôn biết cách làm tôi khó xử nhỉ?
Nhưng cũng chính lúc này, anh không còn cách nào khác. Tình một đêm, một lần nữa lại trỗi dậy trong lòng anh. Không phải là sự yếu đuối, mà là sự thôi thúc khó thể kiểm soát, đơn giản đó là bản năng con người nhất là khi đó là em.
Hoàng Kim Hải
[đặt em xuống giường]
Lê Thượng Long
[chân quấn quanh eo anh] làm đi~
Hoàng Kim Hải
[nhếch môi cười, xoa nhẹ gáy em] ha~
Hoàng Kim Hải
[cắn mạnh vào gáy em]
Lê Thượng Long
ư..đ-au..ưm~
Anh cắn mạnh làm cho gáy em rướm máu, mắt em rưng rưng.
Hoàng Kim Hải
[nhả ra, liếm nhẹ lên]
Hoàng Kim Hải
[xé toạc chiếc của em rồi nhìn chằm chằm vào hai điểm hồng kia]
Lê Thượng Long
[ôm đầu anh vùi vào ngực mình] n-ngực khó chịu
A, không hiểu sao đầu ngực em lại chảy một luồng dịch trắng và thơm như sữa vậy
Hoàng Kim Hải
Sữa à? [đưa tay bóp nhẹ]
Hoàng Kim Hải
Thực sự là sữa à? [mút lấy một bên ngực em bên còn lại thì đưa tay xoa nắn]
Lê Thượng Long
ah~ ưm..ugh~ hức
Lê Thượng Long
Hức..đ.. ức.. đau..a~ [đưa tay giữ đầu anh]
Hoàng Kim Hải
[liếm láp đầu t*]
Hoàng Kim Hải
[đưa tay mò mẫm xuống phía dưới cởi phăng chiếc quần của em]
Hoàng Kim Hải
ren cơ à [nhếch môi]
Hoàng Kim Hải
Ai mà ngờ sau bộ đồ vest này lại là thứ quyến rũ này và cặp ngực như này chứ [nhếch mép, đánh vào mông em]
Lê Thượng Long
[đỏ mặt] ưm.. ư ~
Hoàng Kim Hải
[cuối xuống mút lấy cậu nhỏ của em]
Lê Thượng Long
Ha~[ưỡn người]
Hoàng Kim Hải
[liếm xung quanh cậu nhỏ của em liên tục]
Hải cứ làm như vậy liên tục khiến cho em run cầm cập lên vì khoái cảm mà anh mang lại cho em.
Lê Thượng Long
[giữ lấy đầu anh] ah~ hức.. s-ướng.. aa~..ugh
Hoàng Kim Hải
[ngậm hết vào trong miệng rồi liếm láp]
Lê Thượng Long
A~ s-ắp... Em sắp.. Hức~..ưm..ugh~bắn..a
Hoàng Kim Hải
[liếm nhanh hơn rồi nhả ra]
Lê Thượng Long
Hức~ [bắn lên mặt anh]
Hoàng Kim Hải
[liếm nhẹ] A~ em hư quá đấy, phải phạt thật nặng nga~
Vì mới bắn xong nên em còn rất mệt, ánh mắt em mơ màng nhìn Hải.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một vật gì đó to lớn đã đâm thẳng vào trong lỗ nhỏ của em, làm cho em giật nảy mình mà thắt chặt lại.
Lê Thượng Long
[giật nảy, thắt chặt phía dưới lại] hức ~k-khoan..aa.. ức ~ to..ugh..ưm~
À, hoá ra là cậu nhỏ của Hải đã đâm vào bên trong em mà khám phá bên trong
Hoàng Kim Hải
[đánh mạnh vào mông em] thả lỏng ra đi, em đi cắt đứt cậu nhỏ của anh đấy à
Lê Thượng Long
[cố gắng thả lỏng, miệng liên tục rên rỉ] ức.. aa~ ah..ugh~ ưm..ơ~
Kiên trì nhở ✧◝(⁰▿⁰)◜✧
Hoàng Kim Hải
[dí điếu thuốc vào mông em] ha~
Lê Thượng Long
Ah~đ-au...Ugh..haa..đừng..ưm~..aa..hức~
Hoàng Kim Hải
[thúc mạnh vào điểm nhạy cảm của em] bây giờ nhìn em không khác gì mấy con đi*m ngoài kia đâu~
Khác, khác chứ em ngon hơn nhiều đó nha và đặc biệt là có kiu
Lê Thượng Long
ức- haa~ ưm..ư..ugh~.aa..ah~
Bây giờ anh không khác nào cái máy dập 4.0 hết, anh cứ dập liên tục vào điểm sướng của em làm cho em sướng đến ngây dại.
Hoàng Kim Hải
[thúc liên tục vào trong]
Lê Thượng Long
B-ắn..ức~..aa.. ugh~ sắp bắn.. Hức..ư~
Hoàng Kim Hải
[đưa tay bịt đầu kh*t em lại] đợi anh với nào~
Trời ơi, anh bịt vậy làm cho em khó chịu vô cùng à nha.
Lê Thượng Long
Cho em..ah~.. Haa..ugh~ b-ắn
Nhưng anh làm gì có cho đâu
Tầm 30' sau thì anh cũng chịu thả tay ra cho em bắn rồi anh cũng cho bắn thẳng vào trong em.
Hoàng Kim Hải
[thả tay ra rồi cũng bắn một phát vào trong em] haa~
Lê Thượng Long
A~hức.. ức ~ [bắn]
Mọi người tưởng tới đây là xong rồi á hả?
Anh còn hành em thêm 4 hiệp nữa rồi mới dừng. Đáng lẽ là hơn cơ mà tại em ngất rồi Hải mới tha cho em đó
Hành sự xong rồi thì tất nhiên anh là người phải dọn dẹp chứ em ngất mẹ rồi còn đâu nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play