Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Vân Chi Vũ] Tỷ Tỷ (Quyển 1: Náo Loạn Cung Môn)

Chương 1: Thu Phân(1)

Cựu Trần sơn cốc mây khói mờ mịt, tan vào lông mày màu xanh màn trời, chỉ lộ ra trống trải thâm thúy mỏng ảnh, lệnh thế nhân khó mà thăm dò.

Cung Môn được tọa yên trên ngọn núi, núi trước của đệ tử và con cháu Cung Môn. Núi sau gồm có bốn gia tộc trưởng lão Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt.

Người núi sau không có việc khẩn cấp không được tiến đến núi trước, đó là gia quy từ nhiều đời nay của Cung Môn.

Phong gia, gia tộc trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt sau sự kiện Vô Lượng Lưu Hoả năm đó dường như diệt tộc, nhưng một năm trước không biết vì sao lại có một nữ hài mang trong người lệnh bài Phong gia liền được Cung Môn mang về núi sau, nàng ta tên Phong Linh.

Mà Phong Linh hiện tại lại không ở núi sau mà đang ở y quán núi trước tất bật phân loại dược liệu. Nàng hiện tại là một tiểu hài tử bảy tuổi, giả là tiểu y nữ trong lần đưa y nữ đến một năm trước, hiện tại nàng là y nữ Diệp Linh trong y quán. Trên người nàng mặc y phục bạch y như những y nữ khác, trên mặt mang một tấm lụa mỏng che mặt, che đi gương mặt xinh đẹp từ nhỏ này.

Diệp Linh vừa phân loại xong thảo dược, liền muốn mang số thảo dược còn lại đi phơi. Tay nàng vừa xếp lại dược liệu chân nhanh chóng tiến về phía cửa, nhưng chân vừa đến bật thềm thì cảm nhận mình va vào một vật nhỏ nào đó mà ngã về phía sau, dược liệu cũng văng khắp nơi.

“ A” một tiếng non nớt của hài tử lọt vào tai nàng, mở mắt ra, trước mặt nàng là một tiểu nam hài nhỏ nhỏ xinh xinh đang ngồi bịch xuống đất do va phải nàng. Nhìn y phục trên người tiểu hài tử liền biết lai lịch không nhỏ, Diệp Linh liền nhanh chóng ngồi dậy chạy đến đỡ lấy tiểu hài tử.

“ Xin lỗi công tử, ta sơ xuất không nhìn thấy người”- Nàng vừa đỡ người dậy, tay phủi bụi trên y phục tiểu hài tử nói.

Nam tiểu hài tử vẫn không biểu cảm, chỉ lắc đầu:“ Không sao, là ta không nhìn đường”.

Nàng kiểm tra một lượt người tiểu hài tử, thấy tay cậu có một vết xước, lòng liền đau “ Sao lại không sao, xem tay cũng bị thương rồi, mau vào ta lấy thuốc bôi”.

Tiểu hài tử dường như kinh ngạc sau câu nói của nàng, lại tùy tiện nàng kéo vào trong ngồi. Diệp Linh nhanh tay lấy thuốc cùng vải băng, nhẹ nhàng tỉ mỉ băng bó vết thương cho tiểu hài tử.

Sau khi nhìn qua nhìn lại thấy mình băng bó rất đẹp liền hài lòng, chỉ là trong lòng thấy kỳ quái, ngước nhìn thì thấy gương mặt bình tĩnh của tiểu hài tử liền hỏi “ Có đau không?”.

Tiểu hài tử trả lời:“ Đau”.

Diệp Linh lại tiếp tục hỏi:“ Vậy tại sao không khóc, không kêu đau?”.

Hài tử trầm ngâm một lúc thì nói:“ Phụ thân nói nam tử hán không được sơ hở thì khóc lóc kêu than”.

Nàng mỉm cười:“ Vậy sau này bị thương thì đến tìm ta, ta là y nữ ở đây, trước mặt ta không cần làm nam tử hán gì gì đó không khóc không than đau”.

Hài tử như hiểu như không nhưng vẫn gật đầu:“ Vậy ngươi tên gì?”.

“ Ta tên là Diệp Linh, đệ tên gì?”.

“ Ta là Cung Viễn Chủy”.

Diệp Linh nhìn hài tử trước mặt, một lúc mới gọi:“ Chủy công tử”.

Cung Viễn Chủy nhìn nàng, ánh mắt nàng không giống tỳ nữ hay y nữ khác, những ánh mắt khinh miệt, sợ hãi kia không hề có trong mắt nàng.

Trong mắt nàng chỉ phản chiếu gương mặt cậu, Cung Viễn Chủy liền nói:“ Cứ gọi Viễn Chủy là được”.

Sau đó nàng nhặt lại số dược liệu bị rơi trên đất rồi cẩn thận làm sạch mới tiếp tục mang đi phơi, Cung Viễn Chủy cũng lấy y thư xem. Y quán trống trãi, hiện tại cũng chỉ có hai người, nàng làm việc của mình, Cung Viễn Chủy lại đọc y thư của cậu, không gian yên bình mà tĩnh lặng.

Diệp Linh rời núi sau cũng không bị phát hiện, đơn giản vì không ai quan tâm đến, Phong gia chỉ đơn giản đảm nhận lưu trữ sự vụ, công pháp, lịch sử, y thư... Võ công cũng đã thất truyền, ngoài trưởng lão còn nhớ vài chiêu thức thì dường như không còn gì để lại. Diệp Linh đến Phong gia cũng chỉ mang tính tượng trưng xem như là vì sĩ diện mà thôi, Diệp Linh lại không quan tâm đến, trước đó nàng ở Diệp gia yêu thích chế độc, hiện tại là trốn làm y nữ lại rất vui, họ không để ý lại càng tiện cho nàng.

Cung Viễn Chủy cũng thường xuyên đến đây hơn, cậu hiện tại chỉ mới bốn năm tuổi đã hiện lên thiên phú y dược, chỉ là người khác không hề chú ý mà nhưng thứ đó hiện lên rõ trong mắt nàng.

“Viễn Chủy, lại không hiểu chỗ nào sao?”- Diệp Linh nhìn đôi mắt trong veo của Cung Viễn Chủy nhìn một trang sách rất lâu, mắt lại liên tục chớp thì hỏi.

“ Tỷ tỷ, tại sao hai loại dược liệu này sao lại có thể phối với nhau, y thư trước không phải nói là không thể sao?”- Cung Viễn Chủy đưa bàn tay nhỏ chỉ vào tên hai loại dược liệu nhìn nàng khó hiểu hỏi.

Nàng nhìn sơ qua đơn thuốc, sau đó ngồi bên cạnh cậu giải thích:“ Thủy Chi Thảo và Viêm Hành Thảo là hai dược liệu tương khắc với nhau, nếu phối sẽ thành độc dược. Nhưng nếu có Túy Linh Chi thì có thể phá giải, giúp hai loại thảo dược tương sinh tương khắc này bổ trợ cho nhau, sẽ trở thành linh dược trị độc”.

Cung Viễn Chủy bên cạnh chăm chú lắng nghe, sau đó lại hỏi thêm vài câu đến khi không còn thắc mắc. Diệp Linh cũng rất kiên nhẫn giải thích từng câu hỏi, còn lấy vài đơn thuốc nấu thị phạm cho cậu xem. Sau đó thì tiếp tục việc ai náy làm, từng ngày lại từng ngày, tình cảm lại càng thân thiết.

Chương 2: Thu Phân (2)

Cuộc sống yên bình trôi qua gần ba năm, lại sắp không được bao lâu, cho đến một ngày.

Diệp Linh trở lại Phong gia, nghiên cứu kiếm pháp còn sót lại của Phong gia cùng ba gia tộc còn lại. Đang luyện kiếm trong sân thì một loạt tiếng động từ ngoài vang lên, bước chân người bên ngoài vô cùng vội vã. Diệp Linh mở cửa nhìn ra thấy Hoàng Ngọc thị vệ không biết từ khi nào đã trong trạng thái phòng vệ trước Phong gia.

“ Có chuyện gì?”- Nàng đưa mắt nhìn một Hoàng Ngọc thị vệ hỏi.

“ Phong tiểu thư, Vô Phong bất ngờ tấn công, hiện tại Chủy cung cùng Giác cung đang hỗn chiến, bọn ta phụng mệnh bảo vệ núi sau".

Diệp Linh kinh ngạc mắt trợn tròn:“ Ngươi nói cái gì, Chủy cung bị tấn công?”.

Hoàng Ngọc thị không hiểu tại sao Phong tiểu thư lại biểu hiện như vậy nhưng vẫn gật đầu. Diệp Linh không suy nghĩ gì, chỉ nghĩ đến đệ đệ bé nhỏ của mình hiện tại gặp nguy hiểm liền phóng nhanh ra ngoài.

Tốc độ của nàng vô cùng nhanh khiến Hoàng Ngọc thị vệ kinh ngạc lại không kịp ngăn cản:“ Nhanh, đuổi theo ngăn tiểu thư lại”.

Hoàng Ngọc thị vệ loạn một nùi đuổi theo Diệp Linh, kiếm trên tay, nàng sử dụng kinh công mình sáng tạo ra khi tìm hiểu công pháp của các gia tộc tạo nên - Phi Yến, khiến ngay cả Hoàng Ngọc thị vệ cũng không đuổi kịp.

“ Dừng lại”- Một giọng nói già nua mà quen thuộc vang lên, Nguyệt trưởng lão ngăn nàng lại.

“ Nguyệt trưởng lão, ngài thân là trưởng lão, không đến Chủy cung cứu viện, ở đây ngăn cản ta là có ý gì?”- Nghĩ đến đệ đệ lại nhìn vị trưởng lão nàng tức giận vung kiến chém cây bên cạnh Nguyệt trưởng lão thành nhiều mảnh.

Nguyệt trưởng lão cũng kinh ngạc nhìn cô, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh nói:“ Linh nhi, con bình tĩnh, Chủy cung hiện tại đã có chi viện, con lúc này đến cũng không có ít gì, con là huyết mạch duy nhất còn lại của Phong gia, nên lo cho mình”.

Diệp Linh nhìn Nguyệt trưởng lão, người đã đưa nàng về Cung Môn, người này luôn đối xử tốt với nàng, trầm mặt một lúc mới lên tiếng

“ Nghe theo người, nhưng ta không muốn Viễn Chủy gặp bất trắc”- Nói rồi quay lưng rời đi.

Nguyệt trưởng lão nhìn nàng rời đi mà thở dài, chuyện nàng lén đến núi trước sao các trưởng lão và Chấp Nhẫn lại không biết cho được. Chỉ là suy xét nàng chỉ có một mình buồn chán cùng sự áy náy với Phong gia nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện mà thôi.

Khi nhớ đến đường kiếm lúc nãy, Nguyệt trưởng lão nhìn cái cây đã không còn hình dạng mà cảm thán:“ Nữ nhi Phong gia, quả không phải vật tầm thường”.

Đại chiến kết thúc, Chủy cung tổn thất nặng nề, cả Chủy cung chỉ còn lại một mình Cung Viễn Chủy, ngay cả Giác cung cũng mất mát Linh phu nhân và Giác tiểu công tử. Lúc Diệp Linh biết chuyện đã nhanh chóng đến tìm Cung Viễn Chủy, vừa đến y quán đã thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đợi mình.

Cung Viễn Chủy thấy nàng liền nhào đến ôm nàng, mặt vùi sâu vào vai nàng, Diệp Linh cảm nhận được sự ấm nóng ở vai, ‘Viễn Chủy đang khóc’.

Diệp Linh đưa Cung Viễn Chủy vào một phòng, đây là phòng nghỉ ngơi của Diệp Linh. Cậu nằm trên đùi nàng, tay ôm chặt lấy eo nàng. Với độ tuổi này của Cung Viễn Chủy căn bản không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ biết hiện tại cậu rất buồn, muốn được tỷ tỷ an ủi.

Giọng Cung Viễn Chủy nghèn nghẹn vang lên:“ Tỷ tỷ, phụ thân ta mất rồi, tỷ đi đâu vậy? Ta tưởng tỷ cũng xảy ra chuyện rồi”.

Diệp Linh nhẹ nhàng xoa đầu cậu:“ Tỷ không dễ xảy ra chuyện đâu Viễn Chủy”.

Cậu hé một con mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên sự khó hiểu.

Nàng đưa tay gỡ mạng che mặt xuống, mỉm cười dịu dàng nhìn cậu nói:“ Ta là Phong tiểu thư của Phong gia, Phong Linh”- Sau đó mặt lại hiện lên sự áy náy cùng tự trách “Viễn Chủy, tỷ xin lỗi, tỷ giấu đệ lại không thể đến giúp đệ, tỷ xin lỗi”.

Cung Viễn Chủy kinh ngạc nhìn Diệp Linh, nhìn rõ gương mặt sau tấm mạng che xinh đẹp đến nhường nào, lại kinh ngạc vì thân phận của nàng.

Một lúc lâu mới nói:“ Đệ không trách tỷ, tỷ không xảy ra chuyện, là tốt rồi”.

Khoản thời gian này là khoản thời gian đau buồn nhất của Cung Viễn Chủy, nhờ cùng cô bầu bạn cũng giảm bớt phần nào. Chỉ là mấy này gần đây tâm tình cậu tốt hơn hẳn, lại còn nói là ca ca đang dạy cậu đao pháp.

“ Ca ca, là ai vậy?” Diệp Linh nhìn đoản dao trên tay hỏi Cung Viễn Chủy trước mặt.

“ Chính là ca ca ở Giác cung, tên là Cung Thượng Giác, huynh ấy nói sẽ dạy đệ đao pháp cũng muốn đưa đệ đến Giác cung chăm sóc”.

Diệp Linh nhìn Cung Viễn Chủy đang vui vẻ trước mặt không biết tại sao lại có chút đau lòng, nhìn hai chữ được tỉ mỉ khắc trên đoản đao ‘ Lãng Giác’ tay lại siết chặt ‘ Cung Thượng Giác, hắn cũng xứng làm ca ca của Viễn Chủy sao?”.

Diệp Linh không phản đối việc Cung Viễn Chủy đến Giác cung, đơn giản vì đến Giác cung cậu sẽ sống tốt hơn. Cung Thượng Giác quả thật chăm sóc Cung Viễn Chủy rất tốt, nuôi cậu thành một bảo bảo trắng trắng mềm mềm, lại mua nhiều trang sức bạc cùng dược liệu quý để cậu tùy ý chế thuốc.

Nàng nhìn Cung Viễn Chủy sống tốt vô cùng hài lòng, Diệp Linh luôn nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp Cung Thượng Giác, chính là đến một ngày thấy hắn đến y quán.

Chương 3: Thu Phân (3)

Diệp Linh hôm này vẫn bận rộn với dược liệu, gần đây nhờ Cung Viễn Chủy mà có nhiều dược liếu quý hiếm được chuyển đến, Viễn Chủy nói nàng tùy ý dùng, vậy là nàng được hưởng ké.

Lúc đó là lúc tà dương tắt hẳn, Diệp Linh đang vừa nghiêm cứu y thư vừa nấu thuốc, lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân rất khẽ chỉ là không qua được tai nàng. “Ai?”.

“Rất nhạy bén, là một y nữ có sự nhạy bén như vậy lại là chuyện lạ” giọng nói vang lên, người đã đi vào.

Diệp Linh đưa mắt nhìn người vào là một nam nhân tuấn mỹ, hắn mái tóc đen dài rối tung tại sau lưng, dáng người thẳng tắp, thiên uy hách, bên mặt hình dáng anh tuấn, giữa lông mày mang theo ngạo thị mọi thứ lạnh lùng.

Hai người mắt chạm nhau, đều đang đánh giá đối phương, hắn nhìn nàng, nàng lại không chụt sợ hãi còn tỏ ra vài phần bất mãng từ trong đấy mắt sau đó không quan tâm đến hắn mà tiếp tục nấu thuốc của mình.

“Giác công tử, ngài đến tìm Chủy công tử sao? Ngài ấy không có ở đây” mắt không nhìn, giọng nói ba phần bất mãn bảy phần như ba nói.

Cung Thượng Giác dù nghe vậy có chút kinh ngạc nhưng lại bình tĩnh nói “Ta đến tìm cô”.

Diệp Linh dường như không ngạc nhiên gì về việc Cung Thượng Giác đến tìm mình, không đáp lại hắn, tháo găng tay rồi đổ thuốc ra chén, tiếp đến một hơi uống sạch.

Lúc này mới quay người đối mặt với Cung Thượng Giác “Giác công tử đến tìm ta có chuyện gì sao?”.

Nhìn gương mặt bình tĩnh như sớm đoán ra, hắn khẽ nhướng mày “Đúng là nữ nhân thông minh”.

Diệp Linh nhìn Cung Thượng Giác ánh mắt không hề hiện lên chút thiện cảm nào, nàng sớm đã đoán được Cung Viễn Chủy chắc chắn sẽ kể chuyện của nàng ra cho hắn nghe, chỉ là không biết kể bao nhiêu mà thôi.

“Viễn Chủy nói với ta, ở y quán đệ ấy có một tỷ tỷ vô cùng yêu thương đệ ấy, nó cũng rất thích tỷ tỷ đó” Cung Thượng Giác phá vỡ sự trầm mặt mà lên tiếng trước.

“Vậy là ngài liền nghi ngờ ta có vấn đề” Diệp Linh cười lạnh nói.

“Đúng vậy, người ở Cung môn đối xử với Viễn Chủy không xem thường, miệt thị thì cũng sợ hãi, ngươi lại khác. Ta lại nghi ngờ ngươi có ý tiếp cận đệ ấy”.

“Từ lúc ta đến đây không biết gì về Viễn Chủy, khi nghe tên đệ ấy có một chữ Chủy ta mới biệt đệ ấy là người Chủy cung” nói rồi nàng đưa mắt nhìn Cung Thượng Giác, trong mắt đầy sự khiêu khích “Còn việc đệ ấy gọi ta là tỷ tỷ chính đệ ấy tin tưởng ta, ta quen biết chăm sóc đệ ấy trước, ngài nói xem ngài và ta, đệ ấy tin ai hơn. Hiện tại ngài nghi ngờ ta, có ít sao?”.

Cung Thượng Giác lần đầu tiên thấy nữ nhân dùng ánh mắt này nhìn hắn, hắn liền tức giận “Tỷ tỷ, cô cũng xứng”.

Diệp Linh hừ lạnh một tiếng “Còn người, đừng nghĩ ta không thấy hai chữ được khắc trên đoản đao ngươi tặng cho Viễn Chủy, cũng đừng nghĩ đệ ấy không thấy. Nói đến xứng, Cung Thượng Giác, ngươi không xứng làm ca ca của đệ ấy”.

Bị nói trúng tim đen, Cung Thượng Giác thẹn quá hóa giận rút đao vung về phía nàng, Diệp Linh không yếu thế rút hai đoản đao từ hông đỡ lấy đao của hắn.

“Một y nữ lại dám mang vũ khí, ngươi thật to gan”.

“Ha, ngươi được mang, ta sao không thể”.

Diệp Linh dùng đoản đao rẽ hướng đao của Cung Thượng Giác rồi nhanh nhẹn tránh đi, Cung Thượng Giác cũng không chậm mà nhanh chóng xoay ngươi chém về phía nàng. Hai ngươi bắt đầu giao đấu, Cung Thượng Giác phát hiện một hài tử chỉ mười hai mười ba tuổi này lại có nội lực không thua kém gì mình, võ công đa dạng, sắc bén, lại uyển chuyển nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công của hắn.

Chỉ là hắn không tin ‘Ta sao có thể thua một nữ hài’.

Diệp Linh khẽ nhíu mày, nội lực trông người nàng bắt đầu tăng lên, cảm nhận được không ổn, Diệp Linh xoay ngược hai đoản đao, đánh trật đao của Cung Thượng Giác, sau đó phóng đến, ấn mạng vật gì đó lành lạnh lên tráng của Cung Thượng Giác khiến hắn khựng người lại. Diệp Linh cũng thu đao về như không có chuyện gì mang dụng cụ nấu thuốc dọn đi, hoàn toàn không để ý đến Cung Thượng Giác bên kia.

Còn Cung Thượng Giác, hắn ngẩn người nhìn tấm lục bài trên tay, một tấm lệnh bài màu lục, có hoa văn vân tường, trên hai mặt có một chữ Cung, mặt còn lại là chữ Phong.

Hắn giật mình lập tức quay về phía nàng “Phong tiểu thư”.

Nàng vẫn như không nghe thấy, dọn dẹp xong cả mới tiến đến chỗ hắn, đưa tay “Trả cho ta”.

Cung Thượng Giác trả lại lệnh bài, trên mặt vẫn không dám tin, Diệp Linh nhìn thấy hắn như vậy tâm tình lại rất vui vẻ. Lúc này lại có tiếng chuông bạc ‘tinh tinh’ từ bên ngoài, cả hai đều ngầm hiểu mà đi đến bàn ngồi xuống, Diệp Linh rót hai tách trà, cả hai bình thản mà uống nhìn như cuộc giao đấu lúc nãy chưa từng xảy ra.

“Tỷ tỷ ~” người chưa đến mà giọng đã vang, Cung Viễn Chủy vui vẻ bước vào, nhìn thấy có cả Cung Thượng Giác thì kinh ngạc “Ca ca, huynh cũng ở đây sao?”.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play