Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[HieuCris] Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp!!!

Chap 1: Trở Lại Quá Khứ!!!

Tóm tắt nhẹ:
Sau khi sống lại, Vy Thanh luôn ghi nhớ 1 chuyện là không được trêu chọc Trần Minh Hiếu.
Kiếp trước, bởi vì cậu vô tình chọc đến Trần Minh Hiếu, hắn liền tước đi mọi thứ của cậu. Vy Thanh bị những kẻ theo đuổi Minh Hiếu hãm hại đến mức nghỉ học, ba cậu thất nghiệp vì tai nạn, cậu cả ngày ngơ ngơ ngáo ngáo. Cuối cùng, qua đời trong 1 con hẻm nào đó vào mùa đông lạnh kéo dài.
Quay lại thời điểm lớp 11, mọi chuyện vẫn chưa có gì xảy ra. Cậu muốn né Minh Hiếu thật xa, thay đổi quỹ đạo của đời mình, sẽ không giống như kiếp trước.
Nhỏ tác giả mê 🦀🎮
Nhỏ tác giả mê 🦀🎮
Giờ thì vào truyện thôi!!!
* Note: Cris: Cậu Hiếu: Hắn /…/: hành động “…”: suy nghĩ *…*: cảm xúc ‘…’: nói nhỏ 📱: gọi điện 💬: nhắn tin
Trường THPT HC
Đa nhân vật nam
Đa nhân vật nam
Lớp trưởng, ông vừa kêu tui làm gì?
1 âm thanh quen thuộc truyền đến, Vy Thanh hơi sững sờ. Trước mắt cậu có chút tiêu điểm, khuôn mặt non nớt hiếu kỳ, phảng phất từ tận sâu nơi ký ức hiện ra, là Duy Ân.
Duy Ân là bạn cùng bàn lớp 11 của cậu. Sau khi cậu nghỉ học thì không còn cơ hội gặp lại nữa. Vẫn là bộ đồng phục, vẫn là lớp học trong trí nhớ, từng gương mặt quen thuộc, trên bảng đen viết dòng chữ ngay ngắn - Lớp 11C7.
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
“Mình sống lại?”
Duy Ân
Duy Ân
Ông vừa rồi nhờ tui đưa giúp cái gì?
Duy Ân hỏi đi hỏi lại, nhắc nhở cậu:
Duy Ân
Duy Ân
Lớp trưởng…gần đây trường mình điều tra rất nghiêm việc yêu sớm.
Duy Ân
Duy Ân
Mấy ngày trước mới có 2 đứa cùng khối bị tóm rồi đó, ông đừng có đưa bậy đưa bạ.
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Hửm???
Duy Ân
Duy Ân
Tui cũng nhìn thấy hết rồi, có phải là ông muốn đưa thư tình không?
Vy Thanh còn chưa hoàn hồn, cậu nghe đến 2 chữ "thư tình", không khỏi siết chặt đầu ngón tay, cả người không lạnh mà run lên.
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
“Đúng là kiếp trước mình có đưa cho Trần Minh Hiếu 1 bức thư tình.”
Trần Minh Hiếu - trùm trường HC. Ở Đất Việt, mọi người đều ngầm hiểu với nhau về các thế lực phân chia cai quản thành phố này. Tây có Võ gia, Đông có Trần gia, Trần Minh Hiếu là út cưng của Trần gia.
Nói Trần gia ở Đất Việt được xem là nửa bầu trời cũng không điêu. Tài chính, dịch vụ hay bất động sản đều có dấu chân của họ, những thứ liên quan đến mỗi phương diện về chính trị trong giới kinh doanh thì đều như đầu rồng cả.
HC là trường cấp 3 trọng điểm, phần lớn đều dùng thực lực thi vào, nhưng cũng có nhiều người vào được là nhờ mối quan hệ, chẳng hạn như Trần Minh Hiếu.
Trần Minh Hiếu vừa có thân phận, thêm vào ngoại hình nổi bật, dù hắn có hơi nghịch ngợm nhưng vô số nam thanh nữ tú vẫn muốn lao vào.
Bạn thân của cậu - Trương Khải Duy chính là 1 trong số đó. Thư tình không phải cậu viết, mà là cậu giúp Khải Duy đưa.
Sau đó, mọi chuyện không đơn giản chỉ bởi vì cậu đưa thư tình mới bị những người theo đuổi Trần Minh Hiếu nhắm vào...
Trong giờ học buổi chiều, bức thư này bị giáo viên phát hiện và đọc ra giữa lớp, về sau lan rộng toàn trường, họ đều cho rằng cậu thích Trần Minh Hiếu.
Cậu bị hiệu trưởng mời lên nói chuyện, giáo viên báo cho phụ huynh. Ba cậu trên đường chạy tới thì bị tai nạn, vì vậy nằm liệt giường trong viện 1 quãng thời gian dài.
Kiếp trước cậu làm sao mà ngờ rằng Khải Duy đã dùng danh nghĩa cậu mà viết thư, với mục đích là để những người theo đuổi Minh Hiếu phát hiện.
Tất cả chẳng qua là vì lúc trước Minh Hiếu có thuận miệng nói với đám bạn 1 câu là ngoại hình của cậu rất hợp khẩu vị. Chỉ 1 câu như vậy thôi, người bạn thân từ nhỏ tới lớn của cậu đã nổi lên lòng ganh tỵ, cố ý viết 1 bức thư như thế và yêu cầu chính cậu tự mình đưa tới.
Sau khi bức thư được lan truyền, Minh Hiếu đối với cậu có chút hứng thú. Bởi vì nhất thời "hứng thú", cậu bị những người theo đuổi hắn nhắm tới, xe bị dội sơn đỏ bắn tung tóe, chỗ ngồi thì trầy xước đầy chữ "kinh tởm", còn bị nhốt vào phòng thay đồ.
Giáo viên tưởng cậu trốn học liền ghi vào sổ đầu bài... cuộc sống vườn trường từ đây đã biến thành cơn ác mộng.
Cuối cùng, mọi chuyện ập đến, cậu bất quá chỉ là 1 học sinh cấp 3 bình thường, bị buộc nghỉ học vì chọc đến Trần Minh Hiếu, bị hãm hại đến bỏ học. Cuộc đời kết thúc ngắn ngủi ở cái năm tuổi 18 ấy.
Cậu nhớ đến ba mình, người bị cậu làm liên lụy, nhớ những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước. Lần sống lại này, cậu nhất định phải tránh Trần Minh Hiếu thật xa. Còn bức thư dùng danh nghĩa cậu viết, nhất định cũng phải cầm về.
Hết chap 1
Nhỏ tác giả mê 🦀🎮
Nhỏ tác giả mê 🦀🎮
Hì..lại là mình đây. Hi vọng mọi người ủng hộ truyện mới này nha🥰

Chap 2: Lại Là Hắn!!!

* Note: Cris: Cậu Hiếu: Hắn /…/: hành động “…”: suy nghĩ *…*: cảm xúc ‘…’: nói nhỏ 📱: gọi điện 💬: nhắn tin
Let’s go!!!
*Kiếp này, cậu nhất định phải tránh Trần Minh Hiếu thật xa*
Duy Ân
Duy Ân
Lớp trưởng..có phải là ông muốn đưa thư tình không?
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Không phải.
Vy Thanh đơ người 1 hồi lâu mới đáp lại Duy Ân, cậu chậm rãi quay lại nhìn về dãy cuối của lớp học. Nhìn tới vị trí ở góc trong cùng, nơi có 1 bóng người quen thuộc.
Nam sinh kia đang ngồi yên nơi góc lớp, mái tóc đen nhánh che khuất gương mặt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hàm dưới trắng bệch lạnh lùng, đang cúi đầu chơi điện thoại.
Khi cậu nhìn sang, hắn như nhận ra điều gì đó, mí mắt đột nhiên nhướng lên. Cậu không kịp chuẩn bị, lọt thẳng vào tầm ngắm của đối phương.
Đó là 1 đôi mắt với ánh nhìn sắc bén đầy tính công kích, nhìn chằm chằm về phía cậu, mang theo 1 chút cảm giác cười như không cười.
Gặp lại khuôn mặt này, đẹp thì đẹp thật, nhưng đối với cậu nó là nguồn cơn của mọi ác mộng. Ánh mắt của cậu di chuyển từng chút 1 từ trên người Trần Minh Hiếu xuống trang sách trước mặt của hắn ta.
Cuốn sách tiếng Anh tiết trước vẫn còn trên bàn. Ở đó, có bức thư tình sáng nay cậu đưa. Cậu nhìn đăm đăm rồi khẽ quay đầu lại suy nghĩ.
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
“Minh Hiếu nổi tiếng là tính cách kỳ quái, nếu như mình trực tiếp đi qua muốn lấy lại, không chắc hắn sẽ trả”
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
“Chưa kể hắn có thể ở trước mặt mình đọc ra 1 vài câu nào đó trong lá thư nữa.”
Duy Ân
Duy Ân
Cris nè, ông không phải là đưa thư cho Trần Minh Hiếu có đúng không?
Duy Ân chú ý tới tầm mắt của cậu, liền thấp giọng nói:
Duy Ân
Duy Ân
Ai cũng được đừng là hắn ta, phiền phức lắm.
Duy Ân
Duy Ân
Ông thành tích tốt như vậy, hắn ta thì kém, 2 người không hợp đâu.
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Tui biết rồi.
*Reng….reng….reng*
Duy Ân còn muốn nói thêm gì đó nhưng chuông vào học vang lên nên đành im miệng.
Tiết này là môn số học, các hàm số này đều là bài tập nâng cao, giáo viên đứng trên bục giảng đợi mấy phút mà không thấy ai làm được nên đành gọi cậu.
Đa nhân vật nam
Đa nhân vật nam
Vy Thanh, em lên giải đề này đi.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, đậu lại trên vai cậu học sinh bàn thứ 3. Thân hình cậu trắng nõn, khôi ngô, hàng lông mi rũ xuống đang từ từ ngước lên, chậm rãi đứng dậy.
Quang Lâm
Quang Lâm
Đại ca, lúc trước anh nói đúng thật. Lớp trưởng quả thực rất ngon mắt nha.
Quang Lâm ngồi ở bàn cuối có chút cảm thán, ánh mắt chăm chú về phía người trên bục giảng.
Đồng phục của cậu có chút hơi rộng so với thân hình gầy gò, vóc dáng cao ráo của mình. Cậu có mái tóc đen hơi dài, che đi cái cổ thon dài, trắng nõn.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Trời sinh lạnh nhạt, cảm giác rất dễ bắt nạt.
Minh Hiếu ngước mắt nhìn lướt qua, người con trai trên bảng đang nghiêm túc làm bài, từng bước, từng quy trình được cậu viết ra rất cẩn thận. Xong xuôi cậu thả phấn vào hộp và chờ giáo viên nhận xét.
Cậu cảm nhận được ánh mắt của hắn, liền quay lại nhìn xuống. Ánh mắt cậu hơi dừng 1 chút, nhưng nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác. Cậu cố gắng lờ đi, cảm giác như có gai sau lưng, cậu không hy vọng cả đời này Trần Minh Hiếu lại nảy sinh hứng thú gì đó trên người mình.
Đa nhân vật nam
Đa nhân vật nam
Bài của Vy Thanh là câu trả lời chính xác, đề này không nằm trong phạm vi bài học của chúng ta, thế nhưng kết hợp 1 số công thức của các hàm...
Giáo viên vẫn cật lực giảng bài, thật vất vả chuông tan học cuối cùng cũng reo lên, đây đã là tiết cuối của buổi trưa. Lớp học náo nhiệt cả lên, bạn học lần lượt tụm 5 tụm 7 ra ngoài, chẳng mấy chốc đã không còn ai trong lớp.
Vy Thanh đợi cho mọi người đi, cậu mới từ chỗ mình đứng lên. Thời gian này, mọi người đều đã đi ăn cơm, trong 1 lát sẽ không có ai quay lại.
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
“Bức thư tình kia chắc vẫn còn nằm trong sách tiếng Anh của Minh Hiếu.”
Cậu bước đến hàng ghế cuối, trong góc là chỗ ngồi của Minh Hiếu. Đây là lần đầu cậu làm chuyện như vậy, trong lòng có 1 chút hồi hộp.
Bàn của Minh Hiếu rất sạch, sách giáo khoa đều cất trong ngăn bàn. Vy Thanh hơi cúi đầu, tìm sách tiếng Anh. Cậu mò được nào là bài Tây, thuốc lá, bật lửa, 1 con ve chết cùng mấy bức thư chưa đọc.
Những thứ đó cậu đều không đụng vào, tập trung vào việc chính. Mất bao nhiêu công sức mới tìm được sách tiếng Anh. Cậu mở ra, tiếng trang sách loạt xoạt vang lên trong phòng học yên tĩnh, cậu lật cho tới giữa sách.
Lúc này, Minh Hiếu đang đi được nửa đường phát hiện quên đồ liền quay về lấy, kết quả vừa vào đã thấy bóng dáng ai đó đang lật tung đống đồ của mình.
Đối phương tìm kiếm rất nghiêm túc, hắn bước tới gần cũng không nhận ra được. Hắn nhướng mày, im lặng để xem đối phương định làm cái gì.
Vy Thanh vừa chạm vào bức thư hồng phấn, thì thấy 1 bóng đen tiến lại gần mình, 1 tiếng nói quen thuộc sau lưng vang lên.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Lớp trưởng, cậu làm gì thế?
Hết chap 2
Nhỏ tác giả mê 🦀🎮
Nhỏ tác giả mê 🦀🎮
Hi..2N1Đ hết nên thuyền của OTP cũng chìm luôn. Còn ai trên thuyền cùng mình hông ạ???

Chap 3: Tránh Xa Tôi Ra!!!

* Note: Cris: Cậu Hiếu: Hắn /…/: hành động “…”: suy nghĩ *…*: cảm xúc ‘…’: nói nhỏ 📱: gọi điện 💬: nhắn tin
Let’s go!!!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Lớp trưởng, cậu làm gì thế?
Bầu không khí lúc này dường như yên tĩnh đến lạ thường. Đầu ngón tay cậu chậm rãi dừng lại, quay người lại đối mặt với bóng dáng quen thuộc.
Vy Thanh giật nảy người. Trần Minh Hiếu đứng ngay cửa lớp từ lúc nào, ánh mắt lạnh băng. Đôi chân dài bước vào từng bước một, âm thanh như gõ nhịp trong tim Vy Thanh.
Đồng phục của hắn không nghiêm chỉnh, tay áo bị đẩy lên đến bắp tay, lộ ra tay áo màu đen bên trong, 1 tay để lên bàn, đầu ngón tay gõ gõ vài cái.
Ánh mắt của hắn từ từ chuyển hướng về phía bức thư hồng nhạt trong tay cậu, giọng nói mang theo vài phần nghi ngờ.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cậu lấy làm gì, có chỗ nào chưa viết xong à?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hay định đem về viết thêm vài câu sướt mướt nữa?
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
“Hắn biết???”
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
“Chắc chắn hắn đã đọc qua rồi”
Vy Thanh trở nên căng thẳng, cả người cứng đờ tại chỗ. Cậu chưa kịp phản ứng thì bức thư đã bị giật lại.
Mãi cho tới khi hắn đến gần,ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng, cậu mới thức tỉnh.
Cậu đứng dậy, nhìn chằm chằm lá thư trong tay Minh Hiếu, xòe tay ra:
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Đưa cho tôi.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cái này á? Cậu có thể trực tiếp nói với tôi mà.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tôi không phải sẽ không đưa cho cậu. Cần gì phải lén lén lút lút như vậy?
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
“Trực tiếp muốn sẽ đưa sao?”
Vy Thanh thừa hiểu tính cách người trước mặt mình thế nào, biến ảo không ngừng. Trước mắt, cậu không thể khiêu khích hắn, chỉ có thể tránh né càng xa càng tốt.
Cậu đưa tay lấy lại bức thư trong tay Minh Hiếu. Tuy hắn nói là vậy, nhưng hành động thì hoàn toàn ngược lại. Hắn còn đang định mở ra xem nhưng cậu đã bước tới muốn cướp thư trong tay hắn.
Hắn khịt mũi, nhẹ nhàng bước sang một bên, bức thư trong tay bị cậu giật mất.
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
“Hắn đưa thật?”
Hắn không quan tâm, bước vào chỗ ngồi của mình, mí mắt lười biếng bắt đầu rũ xuống. Từ trong ngăn bàn của mình, hắn lấy tai nghe và bật lửa, mặc kệ cậu nghĩ gì.
Vy Thanh cầm lá thư hồng nhạt nhét vào túi, cậu một phút cũng không muốn ở trong lớp thêm một chút nào nữa, lớp bây giờ chỉ có cậu và Trần Minh Hiếu.
Vừa quay đi thì cậu nghe được tiếng cười nhạo của Minh Hiếu, bước chân có khựng lại 1 chút, nhưng cậu không quay đầu lại, chạy nhanh ra khỏi lớp.
Do chạy nhanh không để ý nên cậu vô tình đụng trúng Quang Lâm đang đi vào, cậu té nhào xuống đất. Gã thấy vậy liền đỡ cậu dậy và hạ giọng:
Quang Lâm
Quang Lâm
Xin lỗi lớp trưởng. Cậu không sao chứ?
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
/lắc tay rồi bỏ đi/
Quang Lâm bước vào lớp, tiến đến chỗ của hắn liền hỏi:
Quang Lâm
Quang Lâm
Sao lớp trưởng vẫn còn ở trong lớp?
Quang Lâm
Quang Lâm
2 người đã nói gì với nhau rồi?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cậu ta lấy lại thư tình của mình.
Quang Lâm
Quang Lâm
Lấy lại? Lớp trưởng nghĩ cái gì vậy? Cậu ta không định tỏ tình à? *ngạc nhiên*
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ai biết được, có thể là 1 số thủ đoạn mới mẻ nào đó.
Do chưa đi quá xa nên cậu vẫn nghe được 2 người đó nói gì. Mí mắt cậu cụp xuống, đem bức thư trong tay chậm rãi xé vụn, ném vào thùng rác.
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Xem ra hắn ta có vẻ ghét cay ghét đắng mình hơn là hứng thú.
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Phan Lê Vy Thanh (Cris Phan)
Vậy cũng tốt. Chỉ mong mình đừng gặp rắc rối gì nữa.
Cậu nghĩ vậy rồi ném mảnh thư cuối cùng vào thùng rác. Mặt trời long lanh chói chang, tiếng ve kêu vang giữa hè, cây bàng khẽ đung đưa, đổ bóng nhẹ nhàng. Cậu nheo mắt nhìn cái nắng như thiêu đốt phía xa.
Từ hôm nay, chính là cuộc sống mới.
Hết chap 3
Nhỏ tác giả mê 🦀🎮
Nhỏ tác giả mê 🦀🎮
Chap này hơi ngắn..có gì chap sau mình bù lại nha. Yêu yêu🥰

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play