[RHYCAP] > Góc Ngõ
Chương : 1
Hoàng Đức Duy
Tôi là Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy
Tôi gặp Nguyễn Quang Anh năm tôi 12 tuổi.
Vì bị suy dinh dưỡng nên tôi vừa thấp bé vừa gầy gò, nhỏ hơn những bạn đồng trang lứa rất nhiều.
Tôi có một mái nhà chẳng mấy hạnh phúc...
Từ khi còn bé đến lớn, bố tôi chưa từng làm việc gì, suốt ngày chơi bời.
Một nhà ba người chúng tôi sống dựa vào chút tiền lương ít ỏi ở xưởng kho của mẹ.
Bố tôi nghiện cờ bạc, nhưng mười lần đánh bạc thì chín lần thua. Khi đã thua thì tâm trạng không tốt, tâm trạng không tốt thì uống rượu, uống rượu say thì bắt đầu bạo lực gia đình.
Trên sàn nhà ngày nào cũng có mảnh chén bát vỡ, đồ ăn thừa vung vãi.
- Năm tôi lên năm, ông ta thua rất nhiều tiền. Tối hôm đó, cả người ông ta nồng nặc mùi rượu, ông ta nắm lấy tóc mẹ tôi, đẩy bà ngã trên nền gạch, đè nghiến chặt mặt bà xuống gạch, đè mệt thì lại lấy chân đá vào bụng bà.
Bố - [ Đức Duy ]
Mẹ kiếp, có phải là mày cho rằng tao bất tài nên mày khinh thường tao? Hả?
Bố - [ Đức Duy ]
Đồ con đi.ếm
Bố - [ Đức Duy ]
Mày là đồ thứ c.hó má.y khốn khi.ếp, đồ đàn bà lăng loàn!
Bố - [ Đức Duy ]
Lúc trước nếu không cưới mày thì bây giờ tao đã giàu có rồi!!
Mẹ tôi bị đánh nằm cuộn tròn trên đất. Máu đỏ thẫm bết lấy mái tóc đen của bà, dính lại với nhau. Bà không né tránh, cũng chẳng phản kháng, khờ dại cố gắng chịu đựng, muốn đánh thức lý trí cuối cùng của người đàn ông.
Trên người bà chẳng còn khoảng da thịt nào lành lặn.
Ông ta chuyển ánh mắt sang nhìn chằm chằm tôi..
Bố - [ Đức Duy ]
Còn con quỷ nhỏ này nữa.
Bố - [ Đức Duy ]
Con đ.iếm lớn sinh ra một con đ.iếm nhỏ.
Bố - [ Đức Duy ]
Mày nhìn tao với ánh mắt gì thế? Sao hả? Muốn đánh tao?
Một cái tát đầy sức nặng giáng thẳng vào mặt tôi.
Tựa như tất cả âm thanh của thế giới được cho vào chiếc bình thủy tinh, ngăn cách với bên ngoài.
' Tôi bị tát đến thủng màng nhĩ '
Mẹ tôi lết cơ thể nặng trĩu, hàng lệ ngấn dài, ôm tôi giấu vào lòng. Bà dùng tấm thân gầy thay tôi gánh mưa gió.
Tiếng chửi rủa của người đàn ông, tiếng nấc thê thảm của người phụ nữ kết thúc bằng sự kiệt sức của thủ phạm.
Nửa đêm, tiếng ngáy của người đàn ông xen giữa tiếng nấc của người phụ nữ.
Mẹ tôi, đôi mắt đỏ hoe ngồi bôi thuốc cho tôi, rồi bà lặng lẽ dọn dẹp đống hỗn độn trên nền nhà.
Tôi và bà rúc trên chiếc giường nhỏ, bà ôm chặt lấy tôi.
Tôi khi đó đã nói với bà.
Hoàng Đức Duy
Mẹ, chúng ta rời khỏi đây được không? Sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền nuôi mẹ.
Bà im lặng một lúc rồi nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, bị khuyết một lỗ.
Mẹ [ Đức Duy]
Không, không đi đâu cả.
Mẹ [ Đức Duy]
Ngày xưa bố đối xử với mẹ rất tốt.
Mẹ [ Đức Duy]
Bố dành dụm tiền mua cho mẹ chiếc vòng bằng vàng để tặng ngay ngày sinh nhật của mẹ, sẽ cõng mẹ đi mấy chục cây số để xem pháo bông, sẽ mua cho mẹ rất nhiều quần áo đẹp, mẹ mặc cũng chẳng hết.
Tôi giơ tay nắm lấy chiếc áo đã giặt đến bạc màu của mẹ.
Hoàng Đức Duy
Mẹ..mẹ nói dối..
Bà xoa lấy đầu tôi, vẫn kiên quyết nói.
Mẹ [ Đức Duy]
Mẹ không nói dối.
Mẹ [ Đức Duy]
Bây giờ bố chỉ nhất thời nông nỗi thôi, ông ấy sẽ thay đổi.
Mẹ [ Đức Duy]
Ông ấy đã từng nói sẽ đối xử tốt với mẹ cả đời.
Mẹ [ Đức Duy]
Giống như ánh trăng ngoài kia, một ngày nào đó sẽ tròn thôi..
Bà cứ lẩm bẩm, như thể đang nói với tôi, nhưng cũng là đang nói với chính mình.
Rùa buồn thì Se, vui cũng Se nốt-)
Hay thì like truyện cho kao
Chương : 2
Ngày hôm sau ba tôi tỉnh rượu, lại như không có gì mà xòe tay vòi tiền mẹ tôi.
Bố - [ Đức Duy ]
Anh vẫn yêu em mà, chỉ là thỉnh thoảng anh đi chơi vì vui quá nên hơi quá chén thôi.
Bố - [ Đức Duy ]
Là anh có lỗi với em, em đưa ít tiền đi, nếu thắng là anh có thể cho em một cuộc sống tốt hơn.
Chỉ đôi dăm ba câu đơn giản đã có thể dụ dỗ mẹ ngoan ngoãn đưa hết tiền lương cho ông ta.
Cảnh tượng quen thuộc này thật làm người ta sợ hãi..
Tôi nhìn nắm tiền trong tay ba, thật sự rất muốn hỏi, không phải mẹ hứa tháng này có lương sẽ đóng tiền cho tôi đi học sao?
Tôi đã lên 5 và vẫn chưa được đến trường.
Nhưng trong giây phút đó mẹ tôi đã cười rất hạnh phúc, hoàn toàn chẳng nhớ gì về tôi. Thấy thế, tôi cũng đành nuốt ngược lời vào bụng.
: Không sao, tháng sau mẹ sẽ nhớ đến tôi...
Nhưng khi mãi tôi đến tuổi vào cấp một, mẹ cũng chẳng nhớ tôi...
Cứ như thế, tôi bỏ lỡ tận mấy năm đến trường.
Mãi khi sau tôi đi học, tôi mới biết hành vi của bố tôi gọi là bạo lực gia đình. Cô giáo nói hành vi này là không được, có thể báo cảnh sát, chú cảnh sát sẽ bảo vệ tôi và mẹ tôi
Mang theo suy nghĩ đó, vào một hôm lại bị đánh, nhân lúc bố vẫn ngủ say. Tôi đã kéo tay mẹ, mặt vô cùng vui sướng đến quên cả cơn đau.
Hoàng Đức Duy
Mẹ, chúng ta báo cảnh sát bắt ba đi!
Không như tôi tưởng tượng, mẹ chẳng vui mà ngược lại vẻ mặt bàng hoàng, chết lặng.
Mẹ [ Đức Duy]
Đức Duy, ông ấy là bố con! Sao con có thể làm thế!?
Giọng mẹ tôi khiển trách, cứ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi
Mặt tôi như bất động, cảm giác bản thân như đứa con bất hiếu. Nhưng mà thật sự không phải như thế! Cô giáo đã nói, bạo lực gia đình chính là bạo lực, bất kể người đó là ai cũng không thể tha thứ! Bởi như thế tôi mới kiên quyết muốn báo cảnh sát.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên mẹ đánh tôi. Cây trúc to bằng ngón tay bị đánh đến gãy làm đôi, bà bắt tôi úp mặt vào tường tự suy ngẫm.
Lần đầu tôi biết, hóa ra không chỉ ba đánh đau mà..mẹ đánh cũng rất đau..
Bị bố đánh miết tôi chẳng khóc, nhưng bị mẹ đánh tôi khóc cả một đêm.
Ngày hôm sau mẹ phá lệ, luộc quả trứng gà lăn vết thương cho tôi. Trước nay trứng gà mẹ đều để dành lại cho bố ăn.
Tôi thừa biết đây là vừa đấm vừa xoa, tát một cái rồi lại cho viên kẹo. Vì đó là điều bố vẫn hay làm với mẹ.
Nhưng tôi không thích như thế, bà khiến tôi cảm thấy xa lạ...và sợ hãi...
Trước đây mỗi khi bị đánh, tôi đều ước bản thân sẽ mau lớn, để bảo vệ mịn và mẹ. Nhưng dần dần tuổi càng lớn, tôi phát hiện lớn lên là điều rất khổ sở.
Nó cứ từng chút từng chút phá tan hy vọng của tôi.
Bạo lực gia đình cứ hết lần này đến lần khác tái diễn.
Tha thứ cũng hết lần này đến lần khác.
Tôi trở nên chết lặng, đôi mắt trống rỗng nhìn mẹ chân trước khóc nức nở đầy đau khổ, chân sau lại thận trọng lấy lòng.
Tôi cứ nghĩ bản thân sẽ chẳng thể thất vọng hơn nữa. Nhưng đằng sau thất vọng, còn có tuyệt vọng..
Chương : 3
Năm 11 tuổi, tôi bị bố đánh gãy chân
Tôi chẳng muốn nghe lời nào từ mẹ. Bất kể bà nói gì tôi đều khăng khăng muốn báo cảnh sát. Bà khóc lóc van xin tôi, bà nói nếu làm thế, thì chính là đang ép bà chế.t.
Tôi bị đóng đinh vào cây cột đạo đức ô nhục. Không có đường tiến, cũng chẳng có đường lui.
Câu hỏi đặt ra : Bà có còn yêu tôi không?
Tôi chẳng còn phân định được.
Có lẽ thật sự là yêu, nhưng tình yêu bà dành cho bố đã đào rỗng bà, phần thừa để lại cho tôi chẳng có bấy nhiêu.
Chén bát bể trong nhà nhiều đến không đếm xuể. Bởi cuộc sống tạm bợ, bà dành và giữ lại tất cả những thứ có thể dùng được.
Bà dành cái chén đẹp nhất cho bố, cái tốt thứ hai cho tôi, cái chén sứt mẻ nhất bà để lại cho bản thân.
Sau này thì tất cả đều sứt mẻ như nhau, chẳng phân biệt được đẹp, xấu, tốt, dởm.
Tất cả mọi người đều cầm những cái chén sứt mẻ như nhau. Y như cuộc sống, đang nát nhừ.
Dần dần, bố tôi đòi tiền ngày càng nhiều, mỗi ngày quay về cũng là tâm trạng tồi tệ hơn, xuống tay cũng càng nặng nề hơn.
Nhưng đột nhiên mấy hôm sau, ông ta lại rạng rỡ một cách bất thường.
Không chỉ mua gà nướng về nhà mà còn mua cho mẹ một chiếc váy mới.
Mẹ tôi cứ tưởng xuân về, ai ngờ lời ông ta nói, khiến bà rơi vào ngày đông lạnh rét.
Bố - [ Đức Duy ]
Thật ra ở sòng bạ, bọn anh có một ông chủ lớn.
Bố - [ Đức Duy ]
Ông ấy có tiền, lại rất có bãn lĩnh.
Bố - [ Đức Duy ]
Ông ấy để mắt đến em.
Bố - [ Đức Duy ]
Em mặc chiếc váy này, tối mai đi ăn với ông ấy một bữa nhé?
Thật ra mẹ tôi rất xinh đẹp, nổi tiếng là người đẹp nhất trong khu xóm
Bố - [ Đức Duy ]
Em à, xin hãy giúp anh với!
Nụ cười trên mặt bà hóa đá, ngơ ngẩn nhìn vào mắt bố tôi.
Mẹ [ Đức Duy]
Chỉ ăn một bữa thôi à?
Mắt ba tôi đảo liên tục, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt mẹ tôi.
Bố - [ Đức Duy ]
Xin em ãy giúp anh đi! Chỉ lần này thôi!
Bố - [ Đức Duy ]
Ông chủ đó nói sau này sẽ dẫn anh đi theo bên mình, nhất định anh có thể cho em một cuộc sống tốt hơn.
Mẹ tôi cứ ngồi đó, người run run chẳng biết nói gì, y như một con rối bị đào mất linh hồn.
Bố tôi thấy mẹ cứ im lặng, cho rằng bà từ chối nên lật mặt, chửi rủa um sùm.
Bố - [ Đức Duy ]
Không phải mày rên rất sung sướng trên giường ông đây sao?
Bố - [ Đức Duy ]
Tại sao đổi người khác thôi cũng không được?
Bố - [ Đức Duy ]
Chỉ là ăn ngủ một đêm, bộ khó khăn với mày lắm à?
Nước mắt mẹ rơi lách tách trên má, bà níu lấy tay áo bố, để ông đừng nói nữa.
Mẹ [ Đức Duy]
Em đi...em đi..
Tối hôm đó bố nói rất nhiều lời hay ý đẹp với mẹ, đêm đến còn ngáy ngon hơn mọi khi.
Đêm tối, mẹ ôm tôi ngủ trên chiếc giường nhỏ bé. Bà luôn miệng thi thào những lời...
Mẹ [ Đức Duy]
Trước kia ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, sau này cũng thế! Đúng không!?
Tôi chẳng suy nghĩ, mà trả lời những thứ mình suy nghĩ..
Hoàng Đức Duy
Vậy bây giờ thì sao?
Bà chậm rãi nhìn tôi, đôi mắt ướt mi.
Mẹ [ Đức Duy]
Trước kia ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, lúc chưa có con ôn ấy đối xử với mẹ thật sự rất tốt..
Mẹ [ Đức Duy]
Nếu như không có con, nếu như không có con thì có phải...
Tôi không nói gì, tuổi thân tràn trong mắt. cứ tưởng trái tim này không phải đau nữa.
Mẹ [ Đức Duy]
Ah, k-không..
Bà như bừng tỉnh, nhận ra mình vừa nói mấy câu không hay, bà ôm lấy tôi, lắc đầu nguầy nguậy, như cố giải thích.
Mẹ [ Đức Duy]
Đức Duy, không phải thế.
Mẹ [ Đức Duy]
Không phải mẹ có ý đó, mẹ không có ý đó đâu!!
Tôi thiếp đi sau khi mệt, bà thì vẫn ngồi thì thào, lẩm bẩm.
Hôm sau tôi tan học trở về nhà như bình thường.
Tôi về đến nhà nhưng làm không có ai. Tôi đẩy cửa bước vào phòng ngủ.
Mẹ tôi mặc chiếc váy trắng mới tinh, bà nhắm mắt nằm trên chiếc giường cưới của bà, trên đầu giường còn có một tấm ảnh cưới của cả hai.
Máu chảy từng giọt từ cổ tay mẹ, nhỏ xuống giường đã sắp khô.
Trên đất là vũng máu khô, trên giường là thân thể đã cứng đờ.
Bà ch.ết trong chính giấc mộng do chính mình dệt nên.
Trái tim bố đã trống rỗng từ lâu, nhưng bà cứ nghĩ mùa xuân đến nó sẽ đâm chòi nảy lộc.
Đến cuối cùng tất cả mong đợi của bà đều vô ích, người chết cả thể xác lẫn linh hồn chính là bà.
Lời xin lỗi chính là hành động, đền đáp và bù đắp. Xin lỗi bằng lời chỉ là lời nói 1p trên môi, bố tôi không đáng được tha thứ.
Nhưng từ trước đến nay là mẹ không bao giờ chịu hiểu.
Năm 11 tuổi, từ nay về sau tôi không còn mẹ nữa.
Kể từ hôm đó, cứ như giông bão lại càng to hơn, lửa giận của bố một mình tôi gánh vác.
Không còn người ôm tôi vào giấc ngủ, không còn ai gọi tên Đức Duy.
Hương thơm về mẹ chẳng còn, chỉ còn lại mùi rượu nồng nặc, mùi thuốc lá hôi hám.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play