Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ôm Lấy Em Và Yêu Thương

Chap 1. Kỉ niệm ngày cưới

Trình Mộc Miên và Hồ Nguyên Khải kết hôn đã được một năm nhưng tình cảm vẫn rất lạnh nhạt. Cũng dễ hiểu, cuộc hôn nhân này chỉ để làm hài lòng gia đình hai bên.

Cô, Trình Mộc Miên đã từng trải qua một cuộc hôn nhân khác. Cô kết hôn với mối tình đầu, anh ấy là một cảnh sát phòng chống ma túy. Chỉ là sau khi kết hôn 2 tháng, anh ấy đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Sự ra đi bất ngờ của chồng khiến cô đau đớn đến tột cùng.

Vốn dĩ từ đầu cô và chồng trước đã bị gia đình ngăn cấm qua lại vì tính chất công việc nguy hiểm. Thế nhưng cô vẫn bất chấp mà gả cho người mình yêu. Vậy rồi sau khi chồng mất, cô được ba mẹ sắp xếp đi xem mắt với một người đàn ông, chính là Hồ Nguyên Khải.

Anh là con trai của bạn ba mẹ cô. Là một bác sĩ khoa nội vô cùng thành đạt. Còn vô cùng môn đăng hộ đối với gia đình Trình Mộc Miên. Vì để ba mẹ hài lòng, cô đành cắn răng chịu đựng, gả cho anh.

Lúc này, Hồ Nguyên Khải đang quay về nhà sau ca phẫu thuật dài ở bệnh viện. Anh đã mua hoa và bánh kem, hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của hai người, anh muốn tạo bất ngờ cho cô. Bên ngoài trời đã sập tối, Trình Mộc Miên là một giáo viên cấp ba, chắc lúc này cô đã về nhà từ sớm- anh thầm nghĩ.

Lái xe về khu nhà, anh mang theo hoa và bánh bước vào trong toà chung cư cao cấp toạ lạc ở trung tâm thành phố. Nhìn lên tầng 8, Hồ Nguyên Khải thấy nhà mình không bật đèn, anh lấy làm lạ. Hôm nay Trình Mộc Miên về trễ ư? Thường thì Trình Mộc Miên luôn về nhà trước giờ này, đặc biệt là khi cô không có lịch dạy thêm hay họp hành. Thật kỳ lạ!

Anh bước vào thang máy, ánh đèn bên trong phản chiếu bóng dáng mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Bó hoa trong tay anh là hoa Tulip, loại hoa cô yêu thích. Còn bánh kem, anh đã nhờ cửa hàng trang trí dòng chữ “Kỷ niệm một năm ngày cưới”, một dòng chữ mà chính anh đã đắn đo rất lâu mới quyết định.

Thang máy dừng lại ở tầng 8. Hồ Nguyên Khải bước ra, đi về phía căn hộ của mình. Khi đến gần, anh khựng lại. Cánh cửa không khóa. Tay anh nắm lấy nắm cửa, chậm rãi đẩy ra. Phòng khách tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào. Anh bước vào, cảm nhận được không khí có chút lành lạnh.

“Mộc Miên?” Anh khẽ gọi, nhưng không có tiếng trả lời.

Lấy làm lạ, anh mang hoa và bánh đi vào phòng bếp rồi đặt nó trên bàn. Rón rén đi vào phòng ngủ cũng không thấy cô đâu. Anh quay lại phòng khách quan sát một lúc thì mới nhìn thấy Trình Mộc Miên đang nằm trên sofa. Đầu tóc cô rũ rượi, trên người vẫn còn mặt quần áo lúc sáng đi làm. Chắc là đi làm về mệt quá nên ngủ luôn đây mà.

Đặt bó hoa và bánh kem lên bàn, Hồ Nguyên Khải bật đèn. Căn hộ vẫn gọn gàng như mọi khi. Anh tháo cà vạt và áo khoác ra, cẩn thận không tạo ra tiến động để cô thức giấc.

Trình Mộc Miên đang nằm trên sofa. Gương mặt cô trông mệt mỏi, hai tay ôm lấy một chiếc gối nhỏ, hơi thở đều đặn chứng tỏ cô đã ngủ rất sâu. Anh đứng yên lặng ngắm cô một lúc lâu, trong lòng dâng lên cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa bất lực.

Dù sống chung dưới một mái nhà đã tròn một năm, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn có một bức tường vô hình. Anh hiểu rằng Trình Mộc Miên chưa bao giờ thực sự mở lòng với mình, bởi trái tim cô vẫn luôn hướng về người chồng đã khuất.

Anh nhẹ nhàng cúi xuống, kéo tấm chăn mỏng trên ghế, cẩn thận đắp lên người cô. Trình Mộc Miên mê man nhìn thấy Hồ Nguyên Khải. Cô bất ngờ mở mắt rồi bật dậy.

“ Nguyên Khải”

Đôi mắt còn mờ hơi sương vì vừa tỉnh giấc, cô thoáng ngẩn ngơ vài giây. Hồ Nguyên Khải hơi giật mình, nhưng rất nhanh nở một nụ cười ôn hòa.

“Anh làm em thức giấc à? Anh xin lỗi, anh chỉ muốn đắp chăn cho em thôi”

Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

“Hôm nay em mệt lắm sao? Về đến nhà còn chưa kịp thay đồ đã ngủ rồi.”

“ Ừ, có chút mệt”

Cô đáp lại ngắn gọn rồi lấy dây chun buộc lại mái tóc một cách tuỳ tiện. Trình Mộc Miên không quen nói chuyện với Hồ Nguyên Khải dù họ bây giờ đã là vợ chồng.

Cô nhanh chóng đi vào phòng bếp, nhìn thấy hoa và bánh đặt trên bàn cô thoáng bất ngờ. Trình Mộc Miên đứng lặng trước bàn bếp, ánh mắt dừng lại trên bó hoa Tulip mà cô thích nhất và chiếc bánh kem được trang trí cẩn thận. Cô nhận ra dòng chữ trên chiếc bánh “Kỷ niệm một năm ngày cưới”. Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc phức tạp, có chút áy náy, vì cô chẳng nhớ gì về ngày hôm nay cả nhưng hơn hết, cô có chút bất ngờ. Hoá ra anh vẫn nhớ cô thích Tulip. Hai người từng là bạn học cấp ba, dù cùng trước nhưng không cùng lớp, thế nhưng ít ra lúc nhỏ hai người đã từng gặp nhau vài lần.

Hồ Nguyên Khải đứng dựa vào cửa bếp, lặng lẽ quan sát cô. Anh không bỏ sót biểu cảm nào trên gương mặt Trình Mộc Miên. Anh biết, khoảng cách ấy không thể san lấp chỉ bằng một bó hoa hay một chiếc bánh kem, nhưng anh vẫn muốn thử.

“ Em đi tắm đi, anh nấu cơm cho”

“ K-không cần nấu đâu…lúc chiều em có ăn một ít bánh gato của đồng nghiệp, còn hơi no. Để em gọi đồ ăn ngoài cho anh”

“ Vậy để anh tự gọi. Em đi tắm đi, để khuya mà tắm thì không tốt đâu”

“ Ừm…”

Cô bước vào phòng ngủ lấy đồ, sau đó đi thẳng vào phòng tắm. Còn anh thì đi ra phòng khách gọi đồ ăn. Chiếc bánh kem kia coi như bỏ đi vậy…

Trình Mộc Miên tắm rất nhanh, cô đi vào phòng riêng rồi đóng cửa lại. Dù hai người là vợ chồng nhưng lại ngủ riêng. Chỉ khi nào ba mẹ hai bên qua thì mới ngủ chung mà thôi. Anh tôn trọng cô nên cô muốn gì anh đều thuận theo. Chỉ cần Trình Mộc Miên không muốn, anh sẽ không chạm vào người cô. Cô không muốn có con cũng chẳng sao, chỉ cần cô sống hạnh phúc, bước ra khỏi những ngày tăm tối này là Hồ Nguyên Khải đã rất vui rồi.

Anh gọi một phần mì tương đen rồi ngồi ở nhà bếp ăn một mình. Nhìn phòng của cô vẫn còn sáng đèn, anh đơn thuần nghĩ cô đang soạn giáo án, nhưng không phải.

Trình Mộc Miên lúc này đang sắp xếp lại tủ quần áo. Cô treo từng bộ quần áo lên sào đồ, bỗng dưng cô dừng việc đang làm lại. Phía trong cùng của tủ quần áo là một chiếc áo sơ mi cũ, Trình Mộc Miên như muốn ngừng thở khi nhìn thấy chiếc áo đó.

Đó là chiếc áo sơ mi của Hà Đức Minh, người chồng đã khuất cũng là mối tình đầu của cô. Dù nó đã cũ nhưng Hà Đức Minh vẫn rất thích mặc nó, đơn giản là bởi đây là món quà đầu tiên mà cô tặng anh. Đêm trước khi anh đi làm nhiệm vụ và hy sinh, anh đã mặc chiếc áo này.

Chiếc áo màu xanh nhạt, hơi bạc màu vì đã qua nhiều lần giặt, Trình Mộc Miên đứng lặng người, đôi bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên chiếc áo. Cảm giác mát lạnh của vải như kéo cô trở về những ngày tháng cũ, nơi có anh bên cạnh.

Chiếc áo này là cô giấu bà Trình giữ lại, những kỉ vật của anh đều đã bị ba mẹ cô đem đi đốt hết, kể cả chiếc nhẫn cưới, ảnh cưới. Chiếc áo này là tất cả những gì cô còn lại từ anh. Dù biết rằng níu giữ quá khứ chỉ khiến vết thương càng khó lành, nhưng cô không đủ can đảm để buông tay.

Trình Mộc Miên đứng lặng trong căn phòng nhỏ, chiếc áo sơ mi của Hà Đức Minh nằm gọn trong tay cô.

Họ gặp nhau lần đầu khi cô đang là sinh viên năm hai ngành sư phạm. Hà Đức Minh, khi đó là một cảnh sát trẻ, đã tình cờ giúp cô sửa xe giữa trời mưa tầm tã. Anh cởi áo khoác của mình choàng lên vai cô.

“ Em chạy vào kia trú mưa trước đi, anh đẩy xe theo sau nhé”

“ V-vâng”

Trình Mộc Miên lí nhí đáp, đôi tay cô run rẩy nắm chặt quai túi xách, gương mặt đỏ bừng dưới màn mưa. Cơn mưa xối xả cũng không làm lu mờ nụ cười rạng rỡ của Hà Đức Minh.

Cô chạy nhanh vào mái hiên gần đó, ngoái đầu lại nhìn anh đang cẩn thận cúi người kiểm tra bánh xe bị xẹp. Chiếc áo sơ mi trắng anh mặc đã ướt sũng, dán chặt vào cơ thể, làm lộ rõ những đường nét rắn rỏi của một người đàn ông trẻ tuổi. Một cảm giác ấm áp lạ lùng len lỏi vào trái tim cô, dù xung quanh chỉ toàn là tiếng mưa rơi và gió lạnh.

Anh đẩy chiếc xe đạp đến chỗ cô trú, vừa lau nước mưa trên mặt vừa cười

“Xe em xẹp lốp rồi. Hình như là bị đẵm đinh thì phải. Chắc là phải dẫn bộ về thôi, hoặc em gọi người đến giúp đi.”

“Nhà em gần đây lắm… Để em tự dắt về cũng được, anh không cần lo đâu.”

“Gần thì cũng phải có ai giúp chứ. Để anh đưa em về, mưa thế này làm sao tự lo được.”

Không đợi cô từ chối, Hà Đức Minh nhanh nhẹn lấy túi xách từ tay cô, treo lên xe đạp, rồi cẩn thận chỉnh lại áo khoác trên vai cô.

“Khoác chặt vào, kẻo lạnh. Đi thôi, anh đẩy xe cho.”

Cô lẽo đẽo bước bên anh, vừa đi vừa lí nhí nói lời cảm ơn. Hà Đức Minh không đáp lại, chỉ khẽ mỉm cười.

Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, và cũng là khởi đầu của một câu chuyện tình yêu của hai người. Mặc cho già đình phản đối vì công việc của anh là cảnh sát đội cảnh sát phòng chống ma túy. Cô vẫn cưới anh cho bằng được, hai người thành công về một nhà.

Hai tháng sau ngày cưới, Hà Đức Minh nhận nhiệm vụ bí mật. Đêm trước khi đi, anh ôm cô thật lâu, thì thầm bên tai cô

“Anh sẽ sớm trở về. Chờ anh, nhé?”

“ Anh đi đâu…”

“ Làm nhiệm vụ, anh sẽ về sớm thôi nhưng em phải giữ gìn sức khoẻ”

Sáng hôm ấy, anh rời đi trong bộ đồ thường phục, mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt mà cô đã tặng. Anh quay đầu lại một lần nữa, vẫy tay với cô, nụ cười ấy sáng bừng như ánh mặt trời. Đó là hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy anh, còn sống.

Một tuần sau, vào một buổi chiều mưa nặng hạt, cô nhận được cuộc điện thoại từ đội trưởng của anh. Chỉ nghe những từ đầu tiên cô đã biết chuyện gì xảy ra

“Cô Trình, tôi rất tiếc…” Điện thoại rơi khỏi tay, tai cô ù đi, tim như bị bóp nghẹt.

“ Cô có thể đến để nhận thi thể của chồng cô ngay lúc này không…?”

Cô đến nhận xác anh trong bộ dạng hoảng loạn, không tin nổi vào mắt mình khi thấy anh nằm đó, bất động, khuôn mặt đầy vết thương, má phải của Hà Đức Minh bị rạch một đường dài.

Viên cảnh sát đi cùng cô kể rằng anh đã hy sinh để bảo vệ đồng đội. Mặc dù anh đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng viên đạn xuyên qua ngực trái và đầu đã khiến anh không thể qua khỏi.

“ Anh không được bỏ em lại!!! Hà Đức Minh!”

“ Làm ơn! Anh tỉnh lại đi, một lần thôi! Anh nói anh sẽ về sớm mà! Anh không thể cứ như vậy mà đi được!!!”

“ Em phải sống như thế nào đây…”

Cô ôm lấy anh lần cuối, cảm giác lạnh lẽo của cơ thể anh như xé nát tâm can. Chiếc áo sơ mi xanh nhạt anh mặc ngày rời đi được bàn giao lại cho Trình Mộc Miên.

Hà Đức Minh rời đi mãi mãi, để lại cô với nỗi đau không gì bù đắp được. Anh đã hứa sẽ trở về, anh đã về, chỉ là không còn sống nữa. Kể từ đó, thế giới của cô không còn ánh sáng. Cô thu mình trong nỗi nhớ, trong từng ký ức về anh. Mỗi lần cầm chiếc áo sơ mi này, cô như nghe thấy tiếng anh gọi tên cô, như cảm nhận được hơi ấm của anh vẫn còn đâu đây.

Dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ướt đẫm chiếc áo trong tay. Trình Mộc Miên nước mắt giàn dụa, cô gục xuống nền đất.

“ Phải làm sao đây…anh nói anh yêu em mà, tại sao lại đi trước…”

Kể từ khi Hà Đức Minh rời đi, Trình Mộc Miên ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt. Có đêm không ngủ được còn phải dùng đến thuốc.

Ở bên ngoài, Hồ Nguyên Khải đứng tựa vào tường. Anh nghe được tất cả những tiếng nất nghẹn của cô, anh hiểu nỗi đau của cô. Anh chưa từng trách cô, cũng không thể trách. Anh hiểu rằng mình chỉ là người đến sau, một kẻ đứng ngoài cánh cửa trái tim đã đóng chặt của cô. Nhưng anh cũng là một người đàn ông, và trái tim anh không phải sắt đá. Anh yêu Trình Mộc Miên, từ lúc nhỏ đã như thế.

Hồ Nguyên Khải khẽ thở dài, bước ra ban công. Anh cần một chút không gian để hít thở, để kìm nén những cảm xúc đang dâng trào.

...----------------...

Chap 2. Mơ hồ

Sáng sớm hôm sau, Trình Mộc Miên đã tỉnh giấc từ lâu. Chỉ là cô không muốn ra ngoài, ngồi trên giường với trạng thái uể oải. Hôm nay cô cảm thấy mình không khoẻ, muốn được ngủ thôi, nhưng mà ngủ thì không đi làm. Mà đã không đi làm thì sẽ không có lương. Không có lương thì đói luôn. Lấy hết sức bình sinh, Trình Mộc Miên lếch ra khỏi giường.

Bước ra khỏi phòng với bộ quần áo chỉnh tề, Trình Mộc Miên xoa xoa hai bên thái dương, đầu óc còn quay cuồng vì cơn mệt mỏi chưa tan. Cô không ngủ ngon cả đêm, nhưng vẫn phải cố gắng tiếp tục cuộc sống thường nhật. Khi bước vào phòng bếp, cô bất ngờ thấy Hồ Nguyên Khải đang đứng đó, mặc tạp dề, chuẩn bị bữa sáng.

“Em dậy rồi à?” Anh ngẩng lên

Trên bàn là một phần cháo trắng bốc khói và một ly sữa ấm.

“Hôm nay trông em không được khỏe, anh làm chút cháo cho dễ ăn. Ngồi xuống đi, ăn xong anh sẽ đưa em đến trường.”

Trình Mộc Miên nhìn anh, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác khó nói thành lời. Dù không yêu anh, cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm chân thành mà anh dành cho mình.

“ Ừ. Nhưng mà hôm nay tiết 2 em mới đi dạy”

“ Vậy thì tiết 2 em đi dạy thì anh đi làm. Nhìn em không được khoẻ, anh đưa đi thì mới yên tâm”

“Không, không cần đâu”

Dù đã kết hôn 1 năm, đây là lần đầu tiên anh muốn đưa cô đi làm. Trình Mộc Miên bỗng có chút không quen.

“ Mộc Miên, đừng từ chối” Hồ Nguyên Khải hạ giọng

“ Nhưng công việc của anh thì sao?”

“ Bệnh viện đó không có anh cũng hoạt động bình thường mà”

Trình Mộc Miên ấp úng một lát, sau đó cô ngồi xuống ghế. Tay với lấy tô cháo nóng hổi trên bàn.

“ Tuỳ anh…”

Hồ Nguyên Khải khẽ mỉm cười khi nghe câu trả lời của cô. Anh quay lại bếp, tiếp tục chuẩn bị thêm ly nước chanh mật ong.

Trong không gian yên tĩnh của buổi sáng, chỉ còn lại tiếng lách cách nhẹ nhàng của thìa chạm vào bát và âm thanh lăn tăn từ ấm nước sôi.

Trình Mộc Miên cúi đầu, chậm rãi ăn cháo. Hương vị ấm áp, dịu nhẹ lan tỏa trong miệng, trong lòng cô dấy lên một cảm giác ấm áp. Không thể phủ nhận rằng, Hồ Nguyên Khải nấu ăn rất ngon.

Một năm chung sống, mối quan hệ giữa họ vẫn mơ hồ như vậy. Dẫu có những khoảnh khắc anh chăm sóc cô chu đáo, nhưng trái tim cô chưa từng rung động trước sự quan tâm đó.

Hồ Nguyên Khải đặt ly nước chanh mật ong xuống trước mặt cô.

“Em uống đi, tốt cho cổ họng và sức khỏe. Anh nghe nói hôm qua em phải dạy nhiều tiết, chắc mệt lắm.”

“Ừm, cũng bình thường thôi” Trình Mộc Miên đáp. Cô cầm ly nước lên nhấp một ngụm, vị ngọt thanh và chua nhẹ khiến cổ họng cô thoải mái hơn.

Hồ Nguyên Khải ngồi xuống đối diện, tay chống cằm nhìn cô một cách chăm chú.

“ Em ăn đi, anh đi thay quần áo”

“ Ừm”

Anh đứng lên tiến vào phòng để thay quần áo. Trình Mộc Miên sau khi ăn xong cháo thì thấy khoẻ hơn nhưng vẫn còn hơi mệt. Hình như cô còn bị sốt nhẹ nữa, nhưng vẫn phải đi làm đã. Ngồi thẫn thờ một lúc thì cuối cùng Hồ Nguyên Khải cũng thay đồ ra. Anh mặc áo sơ mi và quần tay như bình thường, có điều anh vẫn như mọi khi, gặp khó khăn với chiếc cà vạt. Anh hết kiên nhẫn, vốn định vứt nó đi nhưng Trình Mộc Miên lại đi đến.

“Để em” Trình Mộc Miên nói nhỏ, giọng hơi khàn.

Hồ Nguyên Khải ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn cô. Cô hiếm khi chủ động làm điều gì cho anh.

Trình Mộc Miên cầm lấy chiếc cà vạt từ tay anh, bắt đầu cẩn thận chỉnh lại. Bàn tay cô hơi lạnh, chạm nhẹ vào cổ áo anh khiến anh khẽ giật mình.

“Anh lúc nào cũng không biết thắt cà vạt, Nguyên Khải, anh phải học thắt chứ” cô khẽ trách.

“Thì anh không khéo tay mà,” anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Cô không đáp lại, chỉ tập trung vào việc của mình. Động tác của cô chậm rãi, chỉ trong chốc lát, chiếc cà vạt đã được thắt ngay ngắn, gọn gàng.

“Xong rồi”cô lùi lại một bước, đưa mắt đánh giá.

“Cảm ơn em” anh nói trong khiánh mắt không rời khỏi cô.

Trình Mộc Miên lúng túng trước ánh nhìn ấy.

“Không có gì. Đi thôi, kẻo trễ giờ.”

“ Sớm vậy hả? Em nói tiết hai mới đi dạy mà?”

Cô khựng lại, sau đó chầm chậm quay lại nhìn anh.

“ Em muốn ngắm nhìn thành phố vào buổi sáng, anh có tiện không?”

Hồ Nguyên Khải nhìn cô, bất ngờ trước câu nói ấy. Anh khẽ cười, giọng dịu dàng. Suốt một năm qua, đây là lần đầu tiên Trình Mộc Miên muốn cùng anh làm điều gì đó.

“Tiện chứ. Em muốn đi đâu?”

“Cứ lái xe dạo quanh một lúc thôi. Đâu cũng được.” Trình Mộc Miên quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh, như thể sợ bị phát hiện điều gì đó.

“Được rồi.” Anh lấy chìa khóa xe, cầm lấy túi xách của cô rồi cùng cô rời khỏi nhà.

Trên xe, không khí có chút im lặng. Hồ Nguyên Khải lái xe với vẻ điềm tĩnh, thi thoảng liếc nhìn Trình Mộc Miên đang tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Con phố buổi sáng vẫn còn thưa thớt người qua lại, ánh nắng dịu dàng trải đều lên mọi cảnh vật.

“Em thích ngắm cảnh sáng sớm thế này từ khi nào vậy?” Anh lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng.

Trình Mộc Miên hơi giật mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh bên ngoài.

“Chỉ là hôm nay em muốn thế.”

Câu trả lời đơn giản của cô khiến anh không hỏi thêm gì. Hồ Nguyên Khải tiếp tục lái xe, giữ tốc độ chậm rãi để cô có thể thoải mái nhìn ngắm. Chiếc xe len lỏi qua những con đường nhỏ, nơi hàng cây nghiêng mình theo gió, và vài quán hàng rong vừa mở cửa, thoang thoảng mùi bánh bao và sữa đậu nành.

“Anh có thường dậy sớm thế này không?” Cô bất chợt hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng đủ để anh nghe rõ.

“Thỉnh thoảng, khi có ca trực sáng ở bệnh viện. Nhưng cũng không nhiều lắm” anh đáp, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.

“Còn em? Hôm nay không giống em mọi ngày chút nào.”

Cô khẽ cười, tiếng cười nhẹ nhàng nhưng cũng phảng phất chút buồn.

“Con người ai chẳng có lúc khác đi, phải không? Anh không cảm thấy vậy sao?”

Hồ Nguyên Khải im lặng một lúc, như để suy nghĩ về câu trả lời của mình. Sau đó, anh khẽ gật đầu

“Anh cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng có những thứ, anh chỉ mong nó mãi không thay đổi.”

Trình Mộc Miên quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy khó hiểu. “Anh đang nói về điều gì?”

“Về em, về anh…” Anh nói chậm rãi

“Anh biết, mối quan hệ giữa chúng ta không hề dễ dàng. Nhưng anh vẫn mong, ít nhất là anh, có thể ở bên em, chăm sóc em như thế này.”

Cô bất giác quay mặt đi, tránh ánh mắt chân thành của anh. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cô. Một năm sống chung, những lời nói dịu dàng và sự quan tâm như vậy, cô chưa từng thực sự để tâm. Nhưng hôm nay, chúng lại khiến cô dao động.

Chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ, hai bên là hàng cây cổ thụ xanh mát. Hồ Nguyên Khải đột ngột dừng xe lại. Anh quay sang nhìn cô, nụ cười dịu dàng.

“ Anh biết chúng ta đến với nhau để làm hài lòng ba mẹ nhưng…”

Hồ Nguyên Khải ngập ngừng

“ Anh muốn được yêu em…”

Không khí trong xe đột nhiên trở nên ngột ngạt. Trình Mộc Miên dùng tay bấu chặt lấy dây an toàn.

“ Xin lỗi…em không muốn yêu ai cả…”

...----------------...

Chap 3. Nhật ký

Hồ Nguyên Khải ngập ngừng

“ Anh muốn được yêu em…”

Không khí trong xe đột nhiên trở nên ngột ngạt. Trình Mộc Miên dùng tay bấu chặt lấy dây an toàn.

“ Xin lỗi…em không muốn yêu ai cả…”

Hồ Nguyên Khải siết chặt tay trên vô lăng, khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Anh quay sang nhìn cô.

“Anh hiểu…” Giọng anh trầm xuống

“Anh không ép em. Chỉ là… anh hy vọng, một ngày nào đó, em có thể mở lòng, dù là với anh hay ai khác.”

Trình Mộc Miên quay mặt ra cửa sổ, tránh ánh nhìn của anh. Cô không biết phải đáp lại thế nào.

Những đêm cô khóc đến không thở nỗi vì nhớ Hà Đức Minh, những ngày cô nghĩ bản thân sẽ không vượt qua nỗi, những lúc cô nhớ Hà Đức Minh mà khóc đến ướt đẫm gối. Anh đều biết cả! Hai năm qua, ngày nào Trình Mộc Miên cũng lấy nước mắt rửa mặt, Hồ Nguyên Khải lúc nào cũng đau lòng.

Xe dừng lại trước cổng trường học, Trình Mộc Miên bước xuống xe. Cô đi thẳng vào trường mà không quay đầu lại. Hồ Nguyên Khải nhìn cô một lúc lâu, khi không thấy bóng lưng cô nữa thì anh mới rời đi.

Anh không ép Trình Mộc Miên, cô yêu ai cũng được, chỉ cần mở lòng một lần nữa.

Lúc này, Trình Mộc Miên trong phòng giáo viên đang chuẩn bị giáo án. Cô là giáo viên dạy môn sinh học, cũng dễ hiểu thôi, gia đình cô ai cũng làm bác sĩ. Ông Trình là viện trưởng bệnh viện tư nhân Phúc Khang, nơi mà Hồ Nguyên Khải đang làm việc. Bà Trình là bác sĩ khoa ngoại tại bệnh viện thành phố. Gia đình cô rất có điều kiện. Đó cũng là một trong số những lý do mà ông bà Trình ngăn cấm cô đến với Hà Đức Minh.

Trình Mộc Miên ngồi thẫn thờ trong phòng giáo viên, tay cầm giáo án nhưng mắt không rời khỏi những dòng chữ trên giấy. Mặc dù công việc giảng dạy luôn cần sự tập trung, hôm nay tâm trí cô lại hoàn toàn mờ mịt. Mỗi khi nghĩ đến Hồ Nguyên Khải, cô lại cảm thấy một cảm giác tội lỗi mơ hồ dâng lên. Anh là người tốt, quan tâm cô, nhưng sao trái tim cô vẫn lạnh lẽo, dường như không thể mở lòng với anh, dù là một chút.

“ Cô Trình, có người tìm gặp cô đây”

Một đồng nghiệp gọi cô khiến Trình Mộc Miên bị kéo ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

“ Ừ, cảm ơn cô”

Cô đứng lên đi ra ngoài. Trình Mộc Miên ngớ người khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đội trưởng đội cảnh sát phòng chống ma túy, cấp trên cũ của Hà Đức Minh.

“ Lâu quá rồi nhỉ? Mộc Miên”

“ Đội trưởng Doãn…”

“ Aiz, khó khăn lắm tôi mới tìm được cô. Tôi có một món đồ cần đưa cho cô”

Đội trưởng Doãn lấy trong túi đeo chéo ra một cuốn sổ da nhỏ. Dúi nó vào tay của Trình Mộc Miên khiến cô bất ngờ.

“ Là của Đức Minh, bây giờ chúng tôi mới tìn được nó rồi đưa cho cô. Đến được tay cô cũng mất khá lâu đấy, chúng tôi hỏi thăm khắp nơi nhưng không tìm được nhà của cô hiện tại nên đành đến trường cô dạy lúc Đức Minh còn sống, may quá cô vẫn còn ở đây”

“ Là của Đức Minh sao…? Nó viết gì vậy?” Đôi tay Trình Mộc Miên dần trở nên run run, trong lòng cô có chút bất an.

“ Tôi không biết, tôi tìm thấy nó trong đống đồ cũ của cậu ấy. Vừa mở ra, trang đầu tiên đã có dòng chữ ‘ gửi Tiểu Miên Miên’, biết là dành cho cô nên chúng tôi không đọc”

Lòng cô như bị vỡ òa, vừa có sự mong đợi, vừa có sự sợ hãi. Đội trưởng Doãn nhìn cô với vẻ lo lắng.

“ H-hình như cô cũng tái hôn rồi nhỉ?”

“Đức Minh… đã để lại cho tôi cái này sao?” Cô hỏi với giọng nghẹn ngào. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, khiến cô không biết phải làm gì với những cảm xúc này.

Đội trưởng Doãn khẽ gật đầu, rồi nhìn cô một cách dịu dàng.

“À..ừ.”

Trình Mộc Miên cảm ơn một cách máy móc, mắt cô vẫn không rời cuốn sổ. Cô đứng đó, đôi tay run rẩy cầm lấy cuốn sổ, như thể đang cầm cả một phần ký ức của Hà Đức Minh. Dù đã hai năm trôi qua, nhưng mỗi lần nhắc đến tên anh, trái tim cô vẫn đau đớn như lần đầu.

“Cô có muốn tôi đợi một chút không?” Đội trưởng Doãn lên tiếng

Trình Mộc Miên lắc đầu, nhẹ nhàng bước vào phòng giáo viên. Bây giờ không có ai ở trong phòng giáo viên cả. Cô muốn một mình, không muốn ai làm phiền. Cuốn sổ nhỏ trong tay, với cái tên ‘Tiểu Miên Miên’ trên trang đầu. Dù chưa biết rõ nội dung bên trong, nhưng cô biết chắc rằng, nó sẽ chứa đựng tất cả những điều mà anh chưa từng nói ra, những điều mà cô vẫn luôn thắc mắc,.

Khi Trình Mộc Miên ngồi xuống ghế, cô mở cuốn sổ ra, từng trang giấy đã ngả màu vàng, dấu vết của thời gian. Cô lướt tay qua những dòng chữ viết bằng tay của Hà Đức Minh. Cô bắt đầu đọc, từng chữ, từng lời như một cơn sóng vỗ về trái tim tan nát của Trình Mộc Miên.

<< Gửi vợ của anh,

Cảm ơn em vì đã yêu anh. Anh là một cảnh sát chống ma tuý, công việc nguy hiểm này có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Anh xin lỗi nếu một ngày nào đó rời đi mà chưa thể nhìn mặt em lần cuối….>>

Trình Mộc Miên đọc đến đây, tay cô run rẩy. Mỗi chữ trong cuốn sổ này đều viết cho cô để phòng khi anh không còn sống nữa.

<< Anh muốn em biết, cho dù anh có chết thì anh vẫn yêu em đến hơi thở cuối cùng. Tiểu Miên Miên của anh đừng khóc. Anh không muốn nhìn thấy em đau đớn vì anh, dù đó là điều anh không thể kiểm soát. Anh hy vọng, khi anh không còn ở đây, em có thể sống thật tốt, tìm lại hạnh phúc mà anh đã không thể mang đến cho em. Miên Miên của anh, nếu anh có đi trước, em đừng buồn quá lâu. Nghe lời anh một lần này thôi, em hãy ngoan ngoãn gả cho người khác, người yêu thương em hơn anh. Người có thể bảo vệ em cả đời. Anh biết em sẽ không dễ dàng mở lòng với ai khác, nhưng anh hy vọng em có thể, để không phải cô đơn trong những ngày tháng không có anh bên cạnh. Anh muốn em hạnh phúc, dù hạnh phúc đó không phải do anh mang lại.

Em xứng đáng có một cuộc sống vui vẻ, an bình và một tình yêu trọn vẹn. Anh yêu em, và sẽ mãi yêu em, cho dù không thể ở bên cạnh em.

Chồng của em,

Đức Minh >>

Những giọt nước mắt của Trình Mộc Miên rơi cuống từng trang giấy đã ố vàng. Từng tiếng nất nghẹn cứ thể không kiểm soát được mà vang lên. Cô khó khăn lau đi nước mắt, thế nhưng chỉ càng làm bản thân khóc lớn hơn.

“ Làm gì có ai yêu em hơn anh, đồ ngốc. Anh đi rồi thì em sống sao hả?”

“ Hà Đức Minh, đồ thất hứa, anh nói anh sẽ về sớm”

Trái tim cô không thể nào yêu thêm một ai khác, khi mà chỉ có hình bóng của Hà Đức Minh tồn tại trong đó.

Trình Mộc Miên cố gắng dừng lại, nhưng nước mắt cứ rơi. Cô không thể điều khiển được cảm xúc của mình.

“Đức Minh, anh nói sẽ về sớm mà…” Cô thì thào, như thể đang trò chuyện với anh, dù biết rằng anh đã không bao giờ có thể trở lại.

Cuối cùng, Trình Mộc Miên đóng cuốn sổ lại, nhưng lòng cô vẫn chưa thể yên. Nỗi đau không thể nào nguôi ngoai, cô nằm gục trên bàn làm việc khóc hết nước mắt.

...----------------...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play