Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tình Thầy Trò

Chapter 1: Lần đầu tiên gặp nhau giữa Thầy và Cô học sinh nhỏ bé

Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Tên: Hoàng Thái Tuổi: 20 Chiều cao: 1m99 Cân nặng: 89kg Tính cách: lạnh lùng và nghiêm khắc nhất trường khiến học sinh đều sợ thầy kể cả giáo viên hay phụ huynh cũng đều sợ thầy Tình trạng: Độc thân (là không có vợ hay gia đình của riêng mình gì cả) nhưng vẫn có ba mẹ như bao người khác, nhà giàu. Nghề nghiệp: giáo viên chủ nhiệm của lớp 5
Thiên An
Thiên An
Tên: Thiên An Tuổi: 10 Chiều cao: 1m30 Cân nặng: 11kg Tính cách: hiền lạnh, nhút nhát, nhưng lại rất thông minh, rất hiểu chuyện, và có tính cách rất là trẻ con Tình trạng: mồ côi Lớp: 5
Bối cảnh: Vào buổi sáng buổi sáng sớm, thầy giáo đang đi trên con đường quen thuộc với một chiếc xe ô tô màu đen trông rất sang trọng, để đến trường, khuôn mặt của thầy lúc nào cũng lạnh lùng và khó thích. Và rồi có cái gì đó khiến thầy phải hoang mang. Thầy nhìn thấy một cô bé trông rất nhỏ nhắn và gầy gò, tóc ngắn bồng bềnh và mềm mượt, mái tóc em xõa xuống sát đôi mắt, ánh mắt trong sáng và hồn nhiên, cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh, đang đi bộ trên con đường, trên người em mang một túi sách, đồng phục của em thì khá là rộng thùng thình, trên đôi tay nhỏ bé của em đang cầm một khối Rubik khá to, chắc đây là đồ chơi của em, thầy tưởng em là học sinh mẫu giáo cỡ 4-5 tuổi gì đấy, vì hình dáng của em quá nhỏ, vừa nhỏ vừa xinh, em đứng chỉ ngang cái chân của thầy thôi, vì thầy là người cao nhất trong trường. Bình thường thầy chỉ thấy những học sinh khác đều được ba mẹ đón đến trường nền thầy không để ý cho lắm. Nhưng lần đầu tiên thầy thấy một cô học sinh nhỏ bé như em lại có thể tự đi một mình như vậy, nên em đã được thầy để ý. Thầy nhận ra em em đang tiến về phía trường cũng khá xa, nên tưởng em bị lạc ba mẹ hay người thân gì đó, nên xuống xe để giúp em tới trường. Thầy tiến tới em để hỏi tên, và tình hình nhưng vẫn chưa biết em là học sinh của thầy, vì nhìn em có vẻ lạ so những học sinh quen thuộc khác.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(nhíu mày): "Một đứa trẻ? Lạc ba mẹ sao?
Chiếc xe dừng sát lề đường, thầy bước xuống. Dáng người cao lớn trong bộ vest lịch sự làm thầy trông giống như một vị giám đốc hơn là giáo viên. Với bước đi chững chạc, thầy tiến lại gần cô bé.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(giọng trầm, lạnh lùng): Này... Em đi đâu đấy? Sao lại ở đây một mình?
Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo ngước nhìn thầy, có chút ngạc nhiên lẫn rụt rè. Tay nhỏ khẽ siết lấy khối Rubik. Thầy đứng sững lại trong một giây, không ngờ đôi mắt đó lại trong sáng và hồn nhiên đến vậy.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(giọng mềm hơn chút, nhưng vẫn nghiêm): Em có lạc ba mẹ không? Đây không phải là chỗ để trẻ con đi lang thang một mình đâu.
Thầy nhìn cô bé từ đầu đến chân, nhận ra túi xách em mang là của học sinh. Nhưng nhìn kích thước nhỏ bé của em, thầy lại nghĩ rằng mình có thể nhầm lẫn.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(hạ thấp giọng) Tên em là gì? Học ở đâu? Có cần thầy đưa đến trường không?
Cô bé nhìn thầy với vẻ mặt bối rối, nhưng lại không nói gì. Thầy bắt đầu cảm thấy tình huống này không hề đơn giản...
Thiên An
Thiên An
(em ngước lên nhìn người đàn ông cao to, lòng em có hơi sợ, em tưởng là người xấu muốn bắt cóc mình, nên lùi ra xa một chút ): Người xấu! Không được tới đây!
Thầy giáo nhìn thấy em lùi lại, ánh mắt có phần hoảng loạn. Trong giây phút đó, thầy cảm thấy một cảm giác lạ lẫm, như thể mình đã làm điều gì đó khiến em sợ hãi. Một chút do dự thoáng qua trên khuôn mặt lạnh lùng của thầy.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(giọng nghiêm, nhưng có sự quan tâm) Này, đừng sợ. Tôi không phải người xấu đâu. Tôi là thầy giáo, em có lạc đường à? Trường học ở gần đây mà!
Thầy đứng im, không tiến thêm bước nào, để em cảm thấy thoải mái hơn, dù trong lòng vẫn bối rối vì sự phản ứng của em.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Em có phải học sinh ở trường này không? Còn ba mẹ em đâu? Họ đâu rồi?
Thầy cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, hy vọng rằng em sẽ cảm thấy an toàn hơn khi biết thầy không có ý định làm hại.
Lúc này, thầy chỉ muốn giúp đỡ cô bé, nhưng lại sợ rằng cách tiếp cận của mình sẽ khiến em sợ thêm. Thầy nhìn vào đôi mắt em, chợt nhận ra mình phải cẩn thận hơn trong cách hành xử.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(giọng nhẹ nhàng hơn, như muốn trấn an): Tôi sẽ không làm gì em đâu. Chỉ muốn giúp em thôi.
Thầy không tiến thêm bước nào nữa, đợi em quyết định.
Thiên An
Thiên An
(em nhìn lại người đàn ông, nhận ra người đàn ông này không làm hại mình, nhưng lòng vẫn lo sợ): Không phải người xấu! Là người tốt! Người tốt không làm đau!
Thầy giáo nghe thấy những lời nói yếu ớt của em, trong lòng không khỏi động lòng. Thầy hiểu rằng dù mình đã cố gắng trấn an em, nhưng sự sợ hãi vẫn chưa buông tha cho cô bé nhỏ bé này. Thầy hạ giọng, kiên nhẫn hơn, muốn em hiểu rằng mình chỉ muốn giúp đỡ.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(mỉm cười nhẹ nhàng): Đúng rồi, tôi là người tốt. Tôi sẽ không làm em đau đâu. Em có thể tin tôi.
Thầy nhìn vào mắt em, một phần trong anh cảm thấy chút dịu dàng xuất hiện, điều mà anh ít khi thể hiện trước mặt người khác. Thầy bước lùi lại một bước, muốn cho em cảm giác an toàn hơn.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Em đi học ở đâu vậy? Nếu em không muốn đi một mình, tôi có thể giúp em đến trường.
Dù trong lòng thầy có chút bối rối, nhưng anh quyết tâm không để em lo sợ thêm nữa. Thầy đứng đó, quan sát em, hy vọng rằng một chút tin tưởng sẽ được xây dựng từ đây.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Em tên gì? Còn ba mẹ em đâu rồi?
Thầy nghe thấy cái tên của em, Thiên An, và cảm giác lo lắng trong lòng thầy lại càng tăng lên. Nhưng thầy cố gắng giữ sự điềm tĩnh, vẫn muốn giúp em thoát khỏi sự lo sợ. Thầy cúi xuống, ánh mắt dịu dàng hơn một chút.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Thiên An... Em học ở trường này sao? Chắc chắn em phải có ba mẹ đón đúng không? Tại sao lại đi một mình như thế này?
Thầy nhìn em, cố gắng tìm ra lý do tại sao em lại lạc lõng như vậy. Mặc dù là thầy giáo nghiêm khắc, nhưng trong tình huống này, anh không thể làm ngơ trước cô học sinh nhỏ bé này
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Em không phải lo, thầy sẽ giúp em tìm ba mẹ. Nếu ba mẹ không có ở đây, thầy sẽ đưa em về trường. Được không?
Thầy cố gắng tạo cho em một cảm giác an toàn, như một người bạn đáng tin cậy.
Thiên An
Thiên An
(em khẽ đáp lại): Dạ tại vì Thiên An không có ba mẹ để đón đi học, ba mẹ của Thiên An đã mất từ lâu rồi, nên Thiên An phải tự đi một mình ạ!
Thầy giáo nghe những lời đó, lòng thầy chợt thắt lại. Một cảm giác đau lòng dâng lên trong anh, nhưng thầy vẫn cố gắng giữ thái độ bình tĩnh. Thầy không ngờ rằng cô bé nhỏ bé trước mặt lại phải chịu đựng nỗi đau lớn như vậy. Ánh mắt thầy trầm lại, nhưng vẫn có chút gì đó dịu dàng.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(giọng nhẹ nhàng, như muốn trấn an): Thầy xin lỗi, Thiên An. Thật ra... thầy không biết. Nhưng em rất mạnh mẽ khi có thể tự đi học như vậy. Nếu em cần giúp đỡ, thầy sẽ luôn ở đây, không bao giờ để em phải một mình đâu.
Thầy đứng đó một lúc, ánh mắt không còn nghiêm khắc như mọi khi, mà thay vào đó là sự quan tâm thật sự dành cho em. Thầy đưa tay ra, nhưng không quá gần, để em có thể cảm thấy thoải mái.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Em có muốn thầy đưa em về trường không? Nếu em muốn đi một mình, thầy sẽ không làm phiền, nhưng thầy vẫn muốn chắc chắn em an toàn.
Lúc này, thầy không chỉ là một giáo viên, mà là một người bạn, một người bảo vệ sẵn sàng ở bên Thiên An.
Thiên An
Thiên An
(em nói tiếp): Ở trường cũ của Thiên An, ai cũng có ba mẹ hết, chỉ mỗi mình Thiên An là không có. Thiên An còn hay bị bắt nạt nữa, mọi người ở đó đều ghét Thiên An, nên đuổi Thiên An khỏi trường đó không cho Thiên An học ở trường đó nữa!
Thầy giáo nghe thấy những lời của em, cảm giác tức giận và đau lòng trỗi dậy trong lòng. Câu chuyện của Thiên An làm thầy cảm thấy xót xa, khi em phải chịu đựng sự cô đơn và nỗi đau như vậy. Mái tóc đen nhánh của em tung bay trong gió, khuôn mặt nhỏ bé giờ đây đầy sự tổn thương.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(giọng trầm và đầy cảm thông): Không ai có quyền đối xử với em như vậy, Thiên An. Không ai có quyền bắt nạt em. Em không có lỗi gì cả. Những người đó thật sai khi làm thế.
Thầy đứng yên một lúc, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng cảm giác muốn bảo vệ em càng mãnh liệt hơn. Mái tóc của thầy bay nhẹ trong gió khi anh cúi xuống nhìn em, không muốn em cảm thấy mình cô đơn nữa.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Em sẽ không phải chịu đựng một mình nữa. Từ giờ, em có thầy ở đây. Nếu có ai làm em buồn hay bắt nạt em, em hãy nói cho thầy biết, thầy sẽ giúp em. Ở trường này, thầy sẽ bảo vệ em.
Thầy cố gắng hết sức để em cảm thấy an toàn hơn, bởi thầy không thể chấp nhận nổi khi một học sinh phải chịu đựng những điều như vậy.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Em không phải sợ nữa, Thiên An. Ở đây, em sẽ không còn cô đơn. Thầy sẽ chăm sóc em.
Thầy nhẹ nhàng đưa tay về phía em, như một lời hứa rằng từ giờ em sẽ không còn bị bỏ rơi nữa.
Thiên An
Thiên An
(em nói tiếp): Mọi người không thương Thiên An gì hết! Mọi người đánh Thiên An đau lắm!
Thầy giáo nghe thấy những lời nói của em, trái tim thầy như thắt lại. Những gì em phải trải qua khiến thầy cảm thấy giận dữ và đau lòng vô cùng. Thầy không thể tưởng tượng được cô bé nhỏ bé này lại phải chịu đựng những điều tồi tệ như vậy.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(giọng nghiêm nghị, nhưng cũng đầy sự đau xót): Những người đó thật đáng trách. Không ai có quyền làm đau em như vậy. Em không đáng phải chịu đựng điều đó.
Thầy đứng yên một lúc, không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh đã quyết định sẽ làm tất cả để bảo vệ em. Thầy nhìn em một cách chân thành, với tất cả sự quan tâm.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Nếu có ai làm em đau, em phải nói cho thầy biết ngay. Thầy sẽ không bao giờ để em bị tổn thương nữa. Thầy sẽ đứng ra bảo vệ em.
Thầy cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cũng muốn em hiểu rằng từ giờ, thầy sẽ là người bảo vệ em, sẽ là người luôn ở bên cạnh em. Anh không thể để những gì em phải chịu đựng tiếp tục nữa.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Thiên An, em phải tin thầy. Ở đây, em sẽ không bao giờ phải chịu đựng sự cô đơn hay đau đớn nữa.
Thầy không thể chịu đựng nổi việc em phải sống trong đau khổ một mình nữa. Anh sẽ làm mọi thứ có thể để thay đổi điều đó.
_______
Còn tiếp...

Chapter 2: Làm quen với thầy

Thiên An
Thiên An
(em nói tiếp): Thiên An không muốn bị đánh nữa! Bị đánh đau!
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(giọng trầm, đầy sự kiên quyết): Thiên An, đừng lo. Thầy sẽ không bao giờ để em phải chịu đau nữa. Em không cần phải sợ. Không ai có quyền đánh em, và thầy sẽ bảo vệ em, dù thế nào đi nữa.
Thầy bước một bước về phía em, nhưng vẫn giữ khoảng cách để em không cảm thấy áp lực. Ánh mắt thầy đầy sự kiên định và quyết tâm.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Em sẽ không phải một mình chịu đựng nữa đâu. Ở đây, thầy sẽ giúp em, không để ai làm em tổn thương. Thầy sẽ luôn bảo vệ em, Thiên An.
Thầy kiên quyết không để em rơi vào tình cảnh đau đớn như thế nữa. Những lời thầy nói không chỉ là sự trấn an, mà là một lời hứa mãi mãi bảo vệ cô bé này khỏi những nỗi đau trong quá khứ.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(mỉm cười nhẹ): Em có thể tin thầy. Ở đây, em sẽ không phải chịu đựng sự đau đớn đó nữa. Thầy sẽ là người bảo vệ em.
Thầy đứng đó, kiên nhẫn, muốn em hiểu rằng mình sẽ không bao giờ để em phải một mình trong những lúc khó khăn như vậy.
Thiên An
Thiên An
(em nhẹ nhàng gật đầu và đáp lại): Dạ! Thiên An sợ bị đánh lắm!
Thầy nhìn Thiên An, cảm nhận rõ sự lo sợ trong mắt em. Thầy thấy trái tim mình như thắt lại khi nghe những lời đó. Không đứa trẻ nào đáng phải sống trong nỗi sợ hãi như vậy. Thầy nhẹ nhàng bước lại gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn để em cảm thấy thoải mái hơn.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(giọng nhẹ nhàng, đầy sự quan tâm) "Thầy hiểu, Thiên An. Em không phải sợ nữa, thầy sẽ không để ai làm em tổn thương nữa đâu. Thầy hứa.
Thầy nhìn vào đôi mắt của em, với một sự kiên quyết mạnh mẽ. Thầy muốn em hiểu rằng từ bây giờ, em sẽ không phải chịu đựng nỗi sợ hãi đó một mình nữa. Và từ giờ, em sẽ có một người thầy, một người bạn luôn ở bên bảo vệ em.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Em không cần phải sợ nữa, Thiên An. Ở đây, em sẽ luôn an toàn. Và nếu có ai làm em sợ, em cứ nói cho thầy biết, thầy sẽ giúp em ngay lập tức.
Thầy khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng anh, sự bảo vệ dành cho em trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Từ giờ, không ai có thể làm em đau nữa. Thầy sẽ luôn ở đây để bảo vệ em.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Em học lớp mấy vậy, Thiên An?
Thiên An
Thiên An
(em khẽ đáp lại, nhưng lòng có hơi sợ một chút): Thiên An năm nay học lớp 5, Thiên An 10 tuổi rồi ạ! Thiên An là học sinh mới!
Thầy nghe những lời của Thiên An, một phần cảm thấy nhẹ nhõm khi biết em là học sinh lớp 5, nhưng vẫn không khỏi bất ngờ khi nhận ra em mới là học sinh mới. Thầy mỉm cười nhẹ, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
À, thì ra là học sinh mới. Em đã học lớp 5 rồi, mà nhìn nhỏ nhắn thế này… Tôi không nghĩ em lại lớn đến vậy.
Thầy không thể không cảm thấy ngạc nhiên khi nghe em nói mình đã 10 tuổi. Với vóc dáng nhỏ bé và dáng vẻ nhẹ nhàng, em vẫn có vẻ như một đứa trẻ học mẫu giáo. Thầy nhìn em, muốn làm cho em cảm thấy thoải mái hơn.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Vậy thầy sẽ đưa em đến trường, em yên tâm. Thầy không làm gì em đâu!
Thầy đứng thẳng, nhìn vào đôi mắt trong sáng của em, rồi lại nhìn xung quanh để chắc chắn không có gì bất thường. Thầy hiểu rằng đôi lúc, những lời nói dịu dàng có thể làm một đứa trẻ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Thiên An
Thiên An
(em khẽ đáp lại, nhưng lòng vẫn còn hơi sợ một chút và gương mặt lo lắng): Thiên An sẽ đồng ý lên của thầy ạ, nhưng mà thầy phải hứa là không được làm đau Thiên An!
Thầy nhìn vào đôi mắt lo lắng của Thiên An, cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi còn đọng lại trong em. Lúc này, thầy không còn là một người thầy nghiêm khắc nữa, mà chỉ là một người đang muốn bảo vệ em khỏi những nỗi sợ hãi ấy.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(giọng thật dịu dàng, trấn an) Thầy hứa, thầy sẽ không làm em đau đâu. Em có thể tin thầy, Thiên An nhé. Thầy chỉ muốn giúp em mà thôi.
Thầy nhìn em một cách chân thành, hy vọng em có thể cảm nhận được sự thật trong lời nói của mình. Anh nhẹ nhàng chỉ tay vào chiếc xe, như một lời mời giúp đỡ.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Chúng ta cùng đi nào, em sẽ đến trường an toàn. Thầy không muôn em phải sợ hãi nữa.
Thầy kiên nhẫn chờ đợi Thiên An, muốn em cảm thấy thoải mái khi bước vào chiếc xe của mình, không còn lo lắng gì nữa.
Thiên An
Thiên An
(em nhìn chiếc xe của thầy và khẽ đáp): Nhưng mà xe của thầy cao, Thiên An không thể leo lên được ạ!
Thầy nhìn chiếc xe, rồi nhìn lại Thiên An, nhận ra em lo lắng về việc leo lên xe. Thầy khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bước đến gần em.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
À, thầy quên mất, xe này hơi cao với em nhỉ... Đừng lo, thầy sẽ giúp em.
Thầy cúi người xuống, nhẹ nhàng bế Thiên An lên, một cách rất cẩn thận và chậm rãi, để em không cảm thấy bất ngờ hay sợ hãi.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Bây giờ thì em có thể yên tâm rồi, đúng không? Thầy sẽ không để em phải lo lắng nữa.
Thầy đặt Thiên An vào trong xe, và sau đó cẩn thận đóng cửa lại. Anh ngồi vào ghế lái, nhìn em qua gương chiếu hậu, cảm thấy nhẹ lòng khi em đã an toàn.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Chúng ta cùng đi đến trường nhé, Thiên An.
Thiên An
Thiên An
(em nhẹ nhàng gật đầu và đáp lại): Dạ!
Thầy mỉm cười khi thấy Thiên An gật đầu, dù vẫn có chút lo lắng trên gương mặt em. Anh khởi động xe và bắt đầu lái đi, nhẹ nhàng như không muốn làm em cảm thấy bất an.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Yên tâm, chỉ một lát nữa là tới trường rồi. Em có thích trường này không?
Thầy cố gắng làm không khí bớt căng thẳng bằng cách trò chuyện, muốn Thiên An cảm thấy thoải mái hơn. Dù sao, anh cũng là người thầy duy nhất có thể giúp đỡ em trong lúc này.
Xe chạy qua những con đường quen thuộc, và thầy cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy Thiên An đã không còn quá sợ hãi. Anh vẫn luôn giữ một khoảng cách nhẹ nhàng, để không làm em cảm thấy bị áp lực hay lo lắng thêm.
Thiên An
Thiên An
(em đáp lại): Thiên An không biết nữa, vì hôm nay là ngày đầu tiên Thiên An được học ở trường mới, nên Thiên An không biết nhiều cho lắm ạ!
Thầy nghe Thiên An nói vậy, thầm hiểu được phần nào cảm giác của em. Được học ở trường mới, nhất là khi không có ba mẹ bên cạnh, chắc chắn em sẽ cảm thấy có chút bỡ ngỡ. Thầy nhìn về phía trước, giữ giọng nhẹ nhàng và động viên em.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Đừng lo, em sẽ nhanh chóng làm quen với mọi thứ thôi. Thầy sẽ giúp em trong những ngày đầu. Còn nữa, ở đây không có gì phải sợ cả, thầy sẽ luôn bên cạnh để hỗ trợ em.
Thầy cố gắng làm cho Thiên An cảm thấy yên tâm, bởi anh biết, trong lúc này, sự quan tâm và động viên có thể giúp em tự tin hơn rất nhiều.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Em sẽ có rất nhiều bạn mới, và thầy chắc chắn em sẽ học rất giỏi. Cứ yên tâm nhé, chúng ta sẽ cùng vượt qua mọi khó khăn.
Thầy nhấn ga, xe từ từ đi về phía trường, lòng thầy nhẹ đi một chút khi nghĩ rằng mình có thể là người đồng hành trong hành trình mới của Thiên An.
Thiên An
Thiên An
(em nhẹ nhàng gật đầu và đáp lại): Dạ!
Thầy thấy Thiên An gật đầu, dù vẫn có chút lo lắng, nhưng có vẻ như em đang dần cảm thấy an tâm hơn. Thầy mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng tạo không khí thoải mái hơn trong xe.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Chúng ta sắp đến rồi. Em sẽ thấy trường rất thú vị. Cứ yên tâm, không có gì phải sợ đâu.
Thầy lái xe một cách chậm rãi và cẩn thận, luôn chú ý đến Thiên An qua gương chiếu hậu. Anh muốn em cảm thấy rằng, dù có bao nhiêu điều mới mẻ và bất ngờ, nhưng em luôn có người để tin tưởng.
Xe tiếp tục chạy, và thầy cảm thấy nhẹ lòng hơn khi biết mình đang giúp đỡ được một học sinh mới như Thiên An.
(trên đường đi, em ngồi trên xe của thầy không nói gì, em đang chăm chú chơi với cái khối Rubik của mình, đôi chân nhỏ bé vẫn cứ đu đưa. Nhưng thầy bất ngờ thấy em đã giải được hết 6 mặt của khối Rubik chỉ trong chớp mắt)
Thầy nhìn qua gương chiếu hậu và không khỏi ngạc nhiên khi thấy Thiên An chăm chú giải quyết khối Rubik. Thầy nhận thấy đôi tay nhỏ bé của em di chuyển một cách điêu luyện, từng bước chuyển động vô cùng nhanh nhạy. Và rồi, điều khiến thầy bất ngờ nhất là khi nhìn thấy em đã giải xong tất cả sáu mặt của khối Rubik chỉ trong một thời gian rất ngắn.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(ngạc nhiên, giọng trầm): Em... em giải được hết rồi sao? Chỉ trong chớp mắt thôi?
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
(cười nhẹ): Thiên An, em thật sự rất thông minh đấy. Thầy chưa gặp ai giải Rubik nhanh như vậy bao giờ.
Thầy cảm thấy tự hào và ngạc nhiên vì khả năng của em, dù em còn rất nhỏ tuổi. Thầy muốn khích lệ em thêm, để Thiên An không chỉ cảm thấy an tâm mà còn tự tin về khả năng của mình.
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Hoàng Thái(giáo viên chủ nhiệm)
Em giỏi lắm. Chắc chắn em sẽ làm được rất nhiều điều tuyệt vời ở trường này.
Sau khi đến trường, thầy rất bất ngờ trong suốt giờ học thầy thấy em luôn giơ tay phát triển, từ bài dễ cho đến bài khó em đều làm được, các bài kiểm tra của em luôn đạt điểm cao và không hề bị vi phạm quy định của nhà trường, em khác so với các bạn khác ở trong lớp không chăm chỉ học hành, điểm thì kém lại còn phá phách và còn luôn làm sai phạm vị quy định của nhà trường, khiến thầy càng thêm bực tức, còn với em thì thầy lại vô cùng tự hào về điều đó, thầy lại càng quan tâm và bảo vệ em hơn.
Nhưng trong giờ học có hơi rắc rối đối với em và thầy, như là mỗi lần em trèo lên ghế thì thầy phải bế em lên, còn mỗi khi lên bảng làm bài tập thì thầy cũng phải bế em lên, và mỗi lần nộp bài tập thầy chỉ nghe tiếng của em nhưng lại không thấy em, tại vì em quá nhỏ nên không thấy, thầy cứ tưởng là học sinh khác nộp bài, đến khi cả lớp chỉ em đang đứng ở dưới đôi chân nhỏ bé chân thì đang nhón lên như muốn cố gắng để cho thầy thấy em, rồi thầy lại phải bế em một mạch đến chỗ ngồi của em.
Có vẻ như hơi rắc rối cho thầy, nhưng mà không sao có một học sinh nhỏ bé như em cũng khá thú vị.
Đến giờ ra chơi, thầy vẫn đang làm việc như thường ngày, đang làm việc rất bình thường cho đến khi thầy nghe tin từ giáo viên khác rằng em đang bị bắt nạt bởi các khác, mặc dù thường ngày cũng có xảy ra trường hợp này nhưng thầy vẫn không bận tâm cho lắm.
Thầy nghe tin xong liền bỏ hết công việc còn đang dang dỡ, thầy vội vã chạy một mạch về lớp.
______
Còn tiếp...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play