Đại Dịch Zombie
Chương 1: Dấu hiệu đầu tiên
Sáng sớm hôm nay, trời trong xanh và những tia nắng ấm áp xuyên qua khe cửa, chiếu sáng căn phòng của Khả Hân.
Dù là một buổi sáng đẹp trời, Khả Hân vẫn không thể nào cảm nhận được sự tươi mới ấy.
Cô thích sự yên tĩnh của buổi sáng, thích sự lạnh lẽo của không khí, và càng thích hơn khi được ở một mình trong không gian yên bình này.
Cô ít nói, luôn giữ mình trong bóng tối, tách biệt với mọi người xung quanh. Khả Hân không cần ai để cảm thấy hoàn hảo, cô chỉ cần bản thân mình.
Tiếng chuông cửa reo lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Khả Hân đứng dậy, bước về phía cửa.
Khi mở ra, Đan Vy – bạn thân của cô – đứng đó, tay xách theo một túi đồ ăn sáng.
Đan Vy có vẻ tươi tắn hơn, khuôn mặt lúc nào cũng đầy năng lượng, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng và ít nói của Khả Hân.
Đan Vy
Dậy chưa? Mình mua cho cậu cái bánh bao nóng hổi, cậu ăn đi, để bụng trống thì sao mà học nổi.
Đan Vy
Hôm nay kiểm tra thể dục đấy, cậu chuẩn bị chưa? Mình nghe bảo cậu lại định làm người cuối cùng về đích đúng không?
Khả Hân chỉ nhún vai, đôi mắt lạnh lùng nhưng ánh lên một chút tự tin. Cô không bao giờ lo lắng về chuyện kiểm tra thể dục.
Với sức mạnh và khả năng võ thuật điêu luyện, cô luôn dễ dàng vượt qua mọi thử thách, dù có là chạy đua hay chiến đấu. Cô giỏi võ, cái mà những người khác không thể hiểu được.
Khả Hân
Chắc không cần phải cố quá.
Khả Hân nói một cách ngắn gọn, không hề bận tâm. Cô quay người bước vào phòng, không quên ngồi xuống và bắt đầu ăn bánh bao.
Đan Vy
Cậu đúng là luôn lạnh lùng như thế, nhưng mình thích thế, ít nhất cậu không bao giờ làm mình phải lo lắng.
Khi Khả Hân và Đan Vy bước vào lớp học, không khí bên trong thật náo nhiệt.
Học sinh trong lớp đang trò chuyện rôm rả, cười đùa, và thảo luận về bài kiểm tra thể dục vừa qua.
Ai cũng vui vẻ, nhưng Khả Hân chẳng mấy bận tâm. Cô vẫn còn cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi, dù buổi sáng mới chỉ bắt đầu.
Minh Triết
Ê, Bác Văn, mày qua mua đồ ăn giúp tao đi.
Bác Văn là người khá ốm yếu trong lớp, dễ bị bắt nạt
Bác Văn ngần ngại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Minh Triết, cậu ta đành gật đầu.
Bác Văn
Được rồi, tao đi ngay đây.
Bác Văn thủi đứng dậy, đi ra khỏi lớp học, mang theo một khoản tiền nhỏ mà Minh Triết đưa cho. Cả nhóm nhìn theo, rồi Minh Triết quay sang hai người còn lại trong nhóm, mắt lộ vẻ hài lòng.
Giai Kì
Khả Hân, sao lúc nào cậu cũng trông mệt mỏi thế? Có chuyện gì buồn à?
Giai Kì
Hay là cậu thấy bản thân không xứng đáng hòa nhập với chúng tôi?
Giai Kì
Cậu luôn giữ bộ mặt lạnh lùng ấy để làm gì? Nghĩ mình là ai chứ?
Giai Kỳ nói lớn hơn, cố ý thu hút sự chú ý của cả lớp.
Khả Hân
Tôi là ai thì không cần cậu bận tâm. Nếu cậu rảnh rỗi quá, nên lo chuyện của mình đi.
Câu nói ấy khiến cả lớp im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người. Giai Kỳ bị phản pháo, mặt tối sầm lại, nhưng không biết phải đáp thế nào.
Tiếng chuông báo hiệu tiết học vang lên, làm ngắt quãng những tiếng xì xào trong lớp.
Vài học sinh nhanh chóng quay về chỗ ngồi, cố gắng tạo dáng vẻ ngoan ngoãn, trong khi một số khác vẫn cố cười nói nhỏ với nhau.
Cô Giáo Mộng Dao
Chào cả lớp.
Chào cô!” Cả lớp đồng thanh, nhưng vài giọng nói rải rác phía sau nghe như đang cười đùa.
Cô không tỏ vẻ tức giận, nhưng ánh mắt của cô quét qua từng khuôn mặt trong lớp, dừng lại một chút ở nhóm Minh Triết.
Minh Triết, đang ngồi tựa lưng ra ghế, chỉ nhếch môi cười, không tỏ ra nao núng trước ánh mắt đó.
Cô Giáo Mộng Dao
Minh Triết.
Cô Giáo Mộng Dao
Cả lớp đều chuẩn bị sách vở rồi. Em cũng nên nghiêm túc vào, đừng để tôi phải nhắc nhở thêm.
Minh Triết
Vâng, cô. * Minh Triết trả lời, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ bất cần *
Cánh cửa nhà vệ sinh nữ khế rung lên một chút. Bên trong, một nữ sinh tên Thuỳ Linh đang ngồi dựa vào bức tường Khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi túa ra như tắm, và ánh mắt trở nên vô hồn.
Cả cơ thể cô run rẩy từng hồi, tay không ngừng cào cấu vào da thịt mình
Những vết cào xước đầy máu loang lổ trên cánh tay cô, từng giọt đỏ sậm rơi xuống sàn nhà trắng tinh.
Tiếng gãi cào.nghe rợn người, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển, nặng nề của Thuỳ Linh.
Thùy Linh
Ngứa... ngứa quá..
Thuỳ Linh thì thầm giọng nói méo mó như không còn là của con người.
Cô cúi đầu, gãi mạnh đến mức da thịt bị rách toạc, máu chảy dài theo từng ngón tay.
Đôi mắt cô đỏ ngầu, tròng trắng bị
phủ bởi một lớp màng mờ đục. Cơ thể Thuỳ Linh bắt đầu co giật dữ dội, miệng phát ra những âm thanh kỳ quái, giống như tiếng rên gừ gừ của một con thú.
Hà My
Ai ở trong đó vậy? * Hà My hỏi, tiến lại gần cánh cửa *
Không có câu trả lời, chỉ có tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh.
Hà My
Hình như là Thuỳ Linh..
Hà My
Linh ơi, cậu không sao chứ?
Hà My
* Cô ngập ngừng gõ nhẹ vào cửa *
Bất chợt, cửa nhà vệ sinh bật mở. Thuỳ Linh lao ra với tốc độ không tưởng, co thế vặn vẹo kỳ dị. Hà My chưa kịp phản ứng thì đã bị Thuỳ Linh đẩy ngã xuống sàn.
Hà My
Linh, cậu làm gì vậy?
Hà My hét lên trong hoảng loạn, nhưng ánh mắt của Thuỳ Linh không còn chút ý thức nào.
Cô nhào tới, miệng há to, đế lộ những chiếc răng nhọn sắc. Thuỳ Linh cắn thẳng vào vai Hà My, máu phun ra tung toé.
Tiếng hét thất thanh của Hà My
vang vọng khắp hành lang, chói tai đến mức cả lớp học gần đó đều có thế nghe thấy
Chương 2: Phát hiện
Hà My lảo đảo rời khỏi nhà vệ sinh, từng bước chân loạng choạng như không còn chút sức lực nào.
Vết cắn trên vai cô rỉ máu không ngừng, đôi môi run rẩy, định mở miệng gọi ai đó nhưng chỉ phát ra những âm thanh yếu ớt.
Cánh cửa lớp bất ngờ bật mở, Hà My xuất hiện với bộ dạng tàn tạ, khuôn mặt tái nhợt và đầy mồ hôi.
Máu từ vết thương trên vai cô đã thấm đẫm chiếc áo trắng đồng phục, khiến cảnh tượng trở nên vô cùng kinh hoàng.
Hà My
Cứu... cứu tôi....* Hà My thều thào, mắt lờ đờ nhìn mọi người trong lớp *
Anh Thư
Cậu ấy bị sao vậy? * Một nữ sinh hét lên, sợ hãi che miệng *
Cô giáo Minh Châu
Hà My, em bị sao vậy?
Hà My cố gắng nói gì đó, nhưng cổ họng cô khô khốc, chỉ phát ra những tiếng ú ớ. Cô đưa tay lên, như muốn cảnh báo điều gì đó, nhưng ngay lập tức bị cơn đau dữ dội làm cho gục hẳn.
Cô giáo Minh Châu
Đưa em ấy xuống phòng y tế ngay!
Một số bạn nam trong lớp nhanh chóng giúp Tuấn Dương đỡ Hà My lên. Cô giáo đi theo sát phía sau, không ngừng thúc giục:
Cô giáo Minh Châu
Nhanh lên! Đừng để mất nhiều máu quá!
Không khí trong lớp 12A3 trở nên ngột ngạt. Một vài học sinh xì xào lo lắng, trong khi những người khác vẫn chưa hết bàng hoàng vì cảnh tượng vừa rồi.
Tuấn Dương đỡ Hà My đi dọc hành lang, lòng đầy nghi hoặc. Anh có thể cảm nhận được sự bất thường trong tình trạng của cô.
Ánh mắt anh liếc qua vết thương sâu hoắm trên vai Hà My – nó không giống vết thương do vật sắc nhọn hay động vật gây ra, mà có vẻ như là... do người cắn.
Tuấn Dương cùng các bạn đưa Hà My đến phòng y tế trong sự im lặng. Anh không nói gì, chỉ quan sát tình hình bằng ánh mắt sắc lạnh. Khi Hà My được đặt nằm xuống giường, cô giáo ngay lập tức lên tiếng:
Cô giáo Minh Châu
Các em quay lại lớp học đi. Để cô ở đây lo cho Hà My.
Chí Bảo
Đi thôi. Chuyện này để cô giáo lo.
Cô giáo Minh Châu
Hà My này... Sao lại bị thương nặng thế này được?
Máu từ vết thương không ngừng thấm qua lớp băng. Hà My đột nhiên thở dốc, cơ thể co giật mạnh hơn. Cô giáo giật mình lùi lại, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
Cô giáo Minh Châu
Không sao đâu, sẽ ổn thôi…..* Cô nói như tự trấn an, lấy khăn ướt lau mồ hôi trên trán Hà My *
Bỗng nhiên, Hà My bật dậy, đôi mắt đỏ quạch đầy đáng sợ. Cô phát ra tiếng gầm gừ khàn đục, giống hệt tiếng của một con thú hoang.
Cô giáo Minh Châu
Em… Em làm sao thế này? * Cô giáo sững sờ, lùi lại vài bước *
Hà My nhào tới với một sức mạnh không tưởng, đẩy mạnh cô giáo ngã xuống sàn. Miệng cô há to, như muốn cắn vào cổ người đối diện.
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, cả lớp lập tức trở nên ồn ào với những tiếng cười nói rôm rả.
Đan Vy thu dọn sách vở trên bàn, chuẩn bị làm công việc trực nhật của mình.
Cô nhanh chóng quay sang Khả Hân, người vẫn đang gục mặt xuống bàn, đôi mắt mơ màng như vừa chợp mắt
Đan Vy
Hân, đi giặt rẻ với tớ không?* Đan Vy khẽ lay vai bạn mình *
Khả Hân
Cậu tự đi đi. Tớ không muốn.
Đan Vy
Đi mà, có một mình tớ làm mệt lắm!Giúp tớ một chút thôi, xong nhanh mà.
Khả Hân
Được rồi, đi thôi.
Hai người cùng nhau đi về phía phòng chứa dụng cụ vệ sinh ở cuối hành lang. Không khí trong trường giờ ra chơi náo nhiệt, nhưng hành lang khu dụng cụ lại khá vắng vẻ và im ắng
Đan Vy
Hôm nay trời đẹp ghê, giặt rẻ cũng không đến nỗi tệ nhỉ?
Khả Hân
Cậu lúc nào cũng tìm được lý do để vui nhỉ?
Đan Vy
Thì tất nhiên rồi! Có cậu đi cùng, công việc này cũng thú vị hơn mà.
Khả Hân và Đan Vy vừa đi vừa trò
chuyện, xô nước và rẻ lau trên tay Đan Vy khẽ đung đưa theo từng bước chân. Hành lang dần trở nên yên tĩnh hơn khi cả hai đi xa khu vực lớp học.
Đan Vy
Giặt xong rẻ là xong việc trực nhật hôm nay rồi
Đan Vy vui vẻ nói, cố gắng pha
chút hài hước để xua tan cảm giác vắng lặng xung quanh.
Khi bước vào, Đan Vy bất giác nhăn mặt. Mùi hôi tanh khó chịu lập tức xộc lên mũi.
Đan Vy
Sao hôm nay mùi ở đây ghê thế * lấy tay bịt mũi *
Khả Hân khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở những vệt máu lấm tấm trên sàn gạch trắng.
Cô bước chậm rãi về phía trước
quan sát kỹ từng vết máu kéo dài từ bồn rửa tay cho đến tận những gian nhà vệ sinh bên trong
Khả Hân
Vy, đừng vào. Đứng đây đợi tớ.* Khả Hân nói, giọng trầm nhưng dứt khoát *
Đan Vy
Gì cơ? Cậu đừng làm tớ sợ chứ..
Đan Vy ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng lại ở cửa.
Khả Hân tiến đến gân một gian nhà vệ sinh đang khép hờ, bên dưới cánh cửa là một vũng máu loang lỗ, đặc quánh. Cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong khiến cô đứng sững lại.
Một nữ sinh, đồng phục nhăn nhúm
ngồi dựa vào tường. Cơ thế cô run rấy yếu ớt, nhưng đáng sợ nhất là khuôn mặt.
Đôi mắt đỏ ngầu, da tái nhợt, và
móng tay của cô đã gãi đến rách cả da thịt, đế lộ những vết máu khắp cơ thể.
Đan Vy
Cậu ấy bị gì thế? * Đan Vy bất chợt lên tiếng, cố gắng nhìn vào từ phía sau lưng Khả Hân *
Khả Hân không trả lời, ánh mắt lạnh
lùng, nhưng lòng bàn tay cô siết chặt, Cảm giác bất an ngày càng dâng cao trong cô.
Nữ sinh bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Khả Hân. Một tiếng gầm khàn đục vang lên, giống như tiếng của một con thú hoang.
Khả Hân
Chạy! * Khả Hân hét lớn, lập tức kéo Đan Vy ra khỏi nhà vệ sinh *
Chương 3: Cơn hoảng loạn
Tiếng bước chân vang lên sau lưng, nặng nề và nhanh chóng. Khả Hân quay lại nhìn, đôi mắt lạnh lẽo lập tức phát hiện ra người đang đuổi theo.
Đó là Thùy Linh – nữ sinh vừa nằm ttong gian nhà vệ sinh, giờ đây lao về phía họ với tốc độ đáng sợ.
Đan Vy
Cô ấy… cô ấy đuổi theo chúng ta! Hân, làm gì đi!
Khả Hân
Chạy nhanh lên! * Khả Hân quát lớn, kéo tay Đan Vy chạy về phía cầu thang *
Đôi mắt đỏ rực, cơ thể gầy gò của cô chuyển động nhanh nhẹn, như một con thú đang săn mồi.
Mỗi bước chạy của cô đều để lại những dấu máu trên sàn hành lang.
Khả Hân
Cậu đừng nhìn lại, cứ chạy đi!
Khả Hân
Hành lang này quá dài, không an toàn. Chúng ta phải vào một phòng học!
Cô kéo Đan Vy rẽ gấp vào một lớp học gần đó. Đan Vy hoảng loạn đóng sầm cửa lại và thở hổn hển:
Đan Vy
Hân… bây giờ làm sao? Cô ấy… cô ấy là quái vật à?
Khả Hân đứng chặn cửa, nhìn ra qua khe kính. Thùy Linh đã dừng lại ở hành lang bên ngoài. Đôi mắt đỏ ngầu của cô lướt qua lớp học như đang tìm kiếm.
Khả Hân
* Khả Hân nói khẽ, giữ giọng lạnh lùng và bình tĩnh *
Thùy Linh tiến sát lại gần, bàn tay bê bết máu của cô đập mạnh vào cánh cửa.
Tiếng gầm gừ vọng qua lớp kính, khiến cả Đan Vy lẫn những học sinh trong lớp đều sợ hãi tột độ.
Đan Vy
Cô ấy sẽ phá cửa mất! * Đan Vy hoảng loạn *
Khả Hân liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm kiếm vật gì đó có thể làm vũ khí. Ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc ghế gỗ.
Khả Hân
Nếu cô ta vào được, tớ sẽ xử lý.
Giọng Khả Hân lạnh như băng, tay siết chặt chiếc ghế.
Ngay khi Thùy Linh chuẩn bị đập vỡ cửa kính, tiếng chuông báo động đột ngột vang lên khắp trường. Âm thanh lớn khiến cô ta dừng lại, đầu nghiêng sang một bên, như thể đang lắng nghe gì đó.
Đan Vy
Hân, cậu ấy… đi rồi à?
Đan Vy run rẩy hỏi, vẫn đứng nép sau lưng bạn mình.
Khả Hân
Không biết. Nhưng chúng ta không an toàn ở đây. Phải nhanh chóng quay lại lớp và cảnh báo mọi người.
Khả Hân và Đan Vy vội vàng chạy về lớp học, đôi chân không ngừng sải bước trên hành lang.
Tiếng chuông báo động vẫn vang vọng khắp nơi, báo hiệu điều gì đó không bình thường đang xảy ra.
Một số người la hét, khuôn mặt hoảng sợ:
Diễm An
Chạy đi! Có người… có người đang phát điên!
Ánh Liên
Họ cắn người! Họ không phải người nữa! Chạy mau!
Khả Hân đứng khựng lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn theo nhóm người đang hoảng loạn bỏ chạy. Một học sinh vấp ngã ngay trước mặt cô, thở hổn hển cầu cứu:
Mỹ Duyên
Xin đừng để họ bắt tôi… Tôi không muốn chết…
Khả Hân cúi xuống kéo cậu ta đứng dậy, lạnh lùng hỏi:
Khả Hân
Cụ thể chuyện gì đã xảy ra?
Mỹ Duyên
Ở dưới sân thể dục… họ phát điên! Cắn bạn tôi… máu ở khắp nơi…
Đan Vy
Hân… Chuyện này là sao? Thật sự giống… zombie trong phim quá!
Minh Triết
Chuyện gì thế này? Ai đó biết không?
Tuấn Kiệt
Mới thấy lớp 12A3 chạy qua, tụi nó bảo có người phát điên. Nhảm nhí!
Một thành viên trong nhóm cá biệt của Minh Triết cười khẩy, khoanh tay tựa vào bàn.
Giai Kì
Hay là trò đùa của tụi nó
Đan Vy
Có chuyện gì mà tụi nó đứng ngoài hết vậy? * Đan Vy thở hổn hển hỏi, tay nắm chặt lấy Khả Hân *
Khả Hân đưa mắt quan sát, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Cả lớp đang tụ tập ở gần cầu thang, ánh mắt đây tò mò xen lắn sợ hãi nhìn xuống tầng dưới.
Một vài bạn nam gan dạ hơn còn rướn người qua lan can để nhìn rỗ hơn.
Minh Triết
Cả bọn đừng chen lấn! Lớp trưởng đâu, kéo tụi này về lớp đi!
Minh Triết đứng ở giữa, quát lớn để giữ trật tự. Nhưng lời của cậu ta chẳng có mấy tác dụng khi mọi người đều tập trung vào những gì đang diễn ra dưới tầng.
Ánh Liên
Là máu! Tớ thấy có máu ở dưới sân! Ai đó bị thương nặng lắm!
Lời vừa dứt, tiếng hét thất thanh vang lên từ tầng dưới, phá tan sự tò mò của đám đông.
Ngay sau đó, một cảnh tượng
khủng khiếp hiện ra khi ba người nhiễm bệnh từ tầng dưới bất ngờ lao lên cầu thang
Những người bị nhiễm trông như những con quái vật. Quần áo rách nát, da thịt bê bết máu, và đôi mắt đỏ ngầu đầy điên loạn. Chúng gầm lên và nhắm thẳng vào đám đông học sinh.
Một bạn nam đứng gần cầu thang bị tóm lấy và ngã xuống. Tiếng
cắn xé ghê rợn vang lên khi máu bắt đầu phun ra khắp nơi.
Khả Hân
Đừng đứng đó! Chạy về lớp đi!
Khả Hân quát lớn, kéo mạnh Đan Vy về phía sau.
Minh Triết và một nhóm bạn nam khác cũng bắt đầu lùi lại, cố gắng ngăn chặn đám người nhiễm bệnh.
Nhưng số lượng quái vật đã tăng lên khi một vài bạn trong lớp bị căn và biến đối ngay lập tức
Minh Triết
Chết tiệt! Mau đóng cửa lại!
Đan Vy thở hổn hển, kéo tay Khả Hân định chạy về phía lớp
Nhưng ngay lúc đó, một trong ba người nhiễm bệnh đã nhảy bổ vào đám đông, cắn mạnh vào vai một bạn nam. Tiếng hét thảm thiết vang lên khi máu phun ra khắp nơi.
Khả Hân
Đừng tới đó! * Khả Hân kéo mạnh Đan Vy lại, đôi mắt cô lóe lên sự quyết đoán *
Cả hai đứng nép vào tường, quan sát cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Những người bạn cùng lớp của họ đang cố gắng chạy ngược lại vào trong lớp 12A2.
Một số người bị ngã, bị tóm lấy, và
chỉ trong chớp mắt đã trở thành những kẻ điên loạn giống như ba người đầu tiên.
Đan Vy
Không... Chúng ta bị kẹt bên ngoài rồi...
Khả Hân giữ chặt lấy tay bạn mình, đôi mắt quan sát nhanh xung quanh.
Khả Hân
Nếu ở đây lâu, chúng ta cũng không sống nổi. Phải tìm đường khác.
Phía bên kia hành lang, những người nhiễm bệnh đã phát hiện ra họ. Hai trong số đó bỏ qua cánh cửa lớp và bắt đầu di chuyển về phía họ, những tiếng gầm gừ vang vọng
Khả Hân kéo mạnh Đan Vy, cả hai lao về phía cầu thang khác.
Hành lang dài và trống trải trở thành nơi nguy hiểm nhất. Tiếng bước chân của những người nhiễm bệnh đuổi sát phía sau khiến Đan Vy khóc nấc lên:
Đan Vy
Hân ơi, tớ không chạy nổi nữa!
Khả Hân
Không được bỏ cuộc! Đi thôi!
Khả Hân quát, đôi mắt lạnh lùng không chút dao động
Download MangaToon APP on App Store and Google Play