[BoyLove, ABO] XUYÊN KHÔNG: Omega Trong Đêm Vĩnh Cửu.
Chương I
"Lãng Mạn Học Đường" là một bộ tiểu thuyết mạng, thể loại ngôn tình theo motif Lọ Lem - Hoàng Tử.
Bộ tiểu thuyết hot nhất nhì trên Bảng xếp hạng năm nay.
(Với cốt truyện cũ rít không lẫn vào đâu được.)
(Chỉ cần đọc sương 5 chương đầu là biết hết tình tiết mấy chục chương sau)
(Tình tiết Fan Services thì nhiều vô số kể)
{***Fan Services: là một thuật ngữ khởi nguồn từ cộng đồng người hâm mộ anime và manga về những cảnh hay nội dung được cố ý thêm vào một tác phẩm nhằm làm hài lòng khán giả hay độc giả.}
(Nó được thêm thắt tùm lum, trải dài khắp các chương, ngoài tác dụng khiến người đọc 'đỏ mặt ngại ngùng' thì cũng không giúp được gì khác...)
Nữ chính bộ tiểu thuyết này là Kim Yến Lan.
Một cô gái hiền hoà, dễ mến.
Kim Yến Lan vào năm 6 tuổi, cùng gia đình ra biển đánh cá thì "rầm!"
Tàu của nhà cô đâm vào tảng đá sừng sững trước mũi thuyền (?) khiến cha mẹ cô chết đuối.
Cô may mắn được lão ngư dân gần đó vớt lên, cứu được một mạng.
Cha mẹ cô mất, để lại cô con gái nhỏ mồ côi sống cùng bà ngoại.
Sau này khi cô 19 tuổi, nhờ năng lực và học lực của bản thân trao dồi
Cô đã được tuyển thẳng vào Đại Học top 1 của thế giới này: Đại Học Evest
Với một đứa từ dưới quê lên thành phố thì không thể tránh khỏi việc bị bắt nạt.
(Hay đơn giản là tác giả thích thế)
Và dĩ nhiên với một nữ chính thánh thiện, trong sáng thì sẽ chọn cách nhẫn nhịn, cam chịu mọi thị phi và tủi nhục!
Câu chuyện lúc này mới thật sự bắt đầu:
Nữ chính bị bắt nạt, ghét bỏ.
Nam chính Mai Cung Trì lên sàn, ra tay bảo vệ!
Hắn ta là mẫu nam chính Học bá cool ngầu lạnh lùng.
Có quá khứ đau thương (?) và địa vị cao ngất (?)
Hắn bị thu hút bởi sự trong sáng và thuần khiết của nữ chính
Kiểu "Cô gái này thật thú vị, cô ấy khiến tôi muốn bảo vệ"
Khi quen biết và tiếp xúc
Yến Lan thay đổi, cảm hoá "tảng băng" hiệu Mai Cung Trì bằng lòng tốt, chân tình và sự ấm áp của cô.
Khiến cho tảng băng lâu năm cũng bị tan chảy.
Sau một vài sóng gió điển hình:
"Anh yêu em, chúng ta cưới nhau nhé?"
"Nhưng em chỉ là một đứa mồ côi nhà quê nghèo hèn, em không xứng với anh...!"
"Cầm lấy số tiền này và rời khỏi út nam nhà tôi ngay"
"Em ấy đến để làm vợ con
không phải để làm dâu cho gia tộc này!"
"Tôi rút khỏi gia tộc, ra khỏi nhà họ Mai. Sau này tên tôi là Cung Trì!"
"Chuyện gia tộc, chuyện thừa kế, hay bất kì chuyện gì cũng không liên can đến tôi."
Và sau đó nữ chính sống ẩn cư, tránh xa thị phi cuộc đời.
Sống hạnh phúc bên căn hộ (biệt thự) với người con trai (thiếu gia tổng tài) bên bờ biển (có view triệu Đô)...
Chương II
'Mắt mình nặng trịch...
Tay... Chân... Không thể cử động...'
'Tim mình...! Như muốn chui từ họng ra ngoài vậy...'
Vậy là mình đã chết rồi ư...
Cảm giác cũng không đặc biệt lắm...
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Mai Cung Trì...!
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Mai Cung Trì! Cậu chờ đã..!
Hoàng Thiên Hy - Kiếp trước
'Mai Cung Trì...?'
Người ấy là một anh chàng đẹp mã và mảnh mai, có chút dáng vẻ tự ti và nhút nhát.
Cậu ta có vẻ đã sử dụng hết dũng khí trong đời để gọi tên người bước phía trước không xa.
Cái tên "Mai Cung Trì" dừng bước và quay đầu lại.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Tớ... Có chuyện muốn nói với cậu...!
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Th-thật ra tớ, từ 5 năm trước tớ đã...
'Tớ đã đơn phương thích cậu, trước đây là vậy, và sau này cũng thế, mãi không thay đổi'...
Đó là lời tỏ tình chưa kịp thổ lộ...
Câu nói nghẹn lại cổ họng. Mai Cung Trì đứng trước mắt, gương mặt lạnh lùng không gợn sóng.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Tớ--
Âm thanh gào rú của động cơ xe tải, đèn pha sáng loá, tiếng phanh rít lên như tiếng thét kinh hoàng.
Một chiếc xe tải mất lái lao đến từ phía sau lưng của Mai Cung Trì.
Tất cả tựa như ngưng động, chỉ có hình ảnh thân thể mảnh mai chạy đến bên và kéo Mai Cung Trì né khỏi vùng sáng đèn pha định mệnh ấy.
Còn bản thân thì chắn ngay trước mũi xe tải...
Bíp bíp...- Kéttt-...
Rầm!
Cơ thể bị xe toạc. Âm thanh xương vỡ và thịt bị cán qua.
Mặt cậu ta đập xuống đường, bị nghiền nát bởi bánh xe tải. Hốc mắt bị cán đến biến dạng.
Cả cơ thể bị kẹt vào gầm xe.
Máu bê bết trên lộ bê tông, phun thành vệt dài.
Nhân vật: Hoàng Thiên Hy.
Năm 23 tuổi, chết do tai nạn.
Hệ thống dữ liệu
Quá trình xuyên không đang trong quá trình hoàn tất...
Tích...Tắc... Tích... Tắc...
Hệ thống dữ liệu
Đã hợp nhất với nhân vật: Kathrin Hahn Wilter
Hệ thống dữ liệu
Chào mừng quý khách tiến vào hệ thống.
Hệ thống dữ liệu
Nhiệm vụ của quý khách là: Sống đến năm 23 tuổi.
Trước lúc cơ thể nhân vật Kathrin Hahn Wilter 23 tuổi, bạn không thể chết, xin lưu ý điều này!
Hệ thống dữ liệu
Chúc quý khách có trải nghiệm vui vẻ...
Chương III
Mùi thuốc sát trùng, mùi cồn, tiếng bíp bíp của thiết bị y tế xộc lên mũi. Ánh sáng lạnh lẽo tràn qua mí mắt khép hờ.
Hoàng Thiên Hy cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như đang trôi nổi giữa đại dương sâu thẳm.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
'Mình đã chết rồi nhỉ...?'
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
'Mình ngã từ sân thượng... Minh Diệp, em ấy...'
Ký ức cuối cùng ùa về, chiếu chậm từng khoảnh khắc...
Minh Diệp đứng trên sân thượng, với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.
Cô ấy hét lên, giọng vỡ vụn: "Anh lúc nào cũng cứu em, quan tâm giúp đỡ em... Nhưng anh có bao giờ thật sự nhìn lấy em chưa...?"
Tay cô ấy đẩy nhẹ Hoàng Thiên Hy. Cậu rơi xuống và bị bóng tối nuốt chửng.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
'Không... Không phải.. em ấy...'
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
'Minh Diệp...Em ấy không cố ý...'
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
'Em ấy chỉ muốn mình ở lại...Làm ơn...'
Thiên Hy nhắm chặt mắt, cố lẩm bẩm xua đi hình ảnh ấy.
Cậu đã chết, và cậu biết chắc điều đó.
Hệ thống dữ liệu
Đã cập nhật bộ nhớ, hoàn thiện tải xuống.
Hệ thống dữ liệu
Quý khách vui lòng chuẩn bị trong 3 giây nữa.
Hệ thống dữ liệu
3...2...1...
Hoàng Thiên Hy mở bừng mắt.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Khụ...khụ...
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Hộc..hộc...hộc...!
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
'Mình... Còn sống?'
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
'Cảm giác... Như thể vừa bị kéo lên từ đáy biển vậy...'
Cậu ôm đầu, cảm giác não bị nhồi nhét những mảnh kí ức không thuộc về mình.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Đây... là đâu...!? Mình đang ở đâu vậy? *Lẩm bẩm, giọng khàn khàn*
Đầu óc cậu quay cuồng, bụng nhộn nhạo như muốn nôn.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Mùi thuốc sát trùng... Không còn nữa.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
*Hít một hơi sâu*
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Tiếng bíp bíp của máy móc... Cũng không có.
Cậu mở mắt chậm rãi. Ánh nắng vàng nhạt len qua rèm cửa chiếu vào phòng.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Đây không phải bệnh viện... *Lẩm bẩm*
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Không phải cô nhi viện, cũng không phải...
Cậu vô thức nắm chặt khăn trải giường, cảm giác vải mềm mại lạ lẫm đến khó chịu.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
...?
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Đây không phải nhà mình...
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Mình chưa bao giờ có một căn phòng thế này
Cậu lo lắng, hít vào một hơi sâu... Và mùi hương kì lạ thoảng qua.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Cái thì thế này..? *Lẩm bẩm, nhíu mày*
Mùi cơ thể?
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Không phải nước hoa... Không phải mùi thuốc... Mà là...
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Mùi biển..?
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Mùi hương như muối hoà quyện với gió...
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
*Rùng mình!*
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
'Pheromone?'
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Oẹ...!
Từ đó bật ra trong đầu, dù xa lạ nhưng vẫn rất quen thuộc, như một mảnh ghép bị ép buộc vào tâm trí.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Pheromone là cái quái gì? *Thì thầm, giọng đắng ngắt*
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Mình biết từ này... Mình từng đọc nó, trong cuốn tiểu thuyết đó... "Lãng Mạn Học Đường".
Cậu lắc đầu, cố xua đi cảm giác hoang mang.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Không, không thể nào. Đó chỉ là một cuốn sách, một câu chuyện hư cấu thôi...
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Mình đang mơ... đúng vậy... Phải, chỉ là một giấc mơ.
Cậu bước xuống giường, chân trần chạm sàn gỗ lạnh buốt
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Nhưng nếu là mơ, tại sao mọi thứ lại... Chân thật đến thế này..? *Lẩm bẩm*
Những ngón tay thon dài, không vết sẹo, không giống bàn tay đầy vết chai của Thiên Hy.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Đây không phải tay mình.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Mình cần gương..!
Cậu bước đến chiếc gương treo tường. Bước chân như kéo theo cả một đại dương nặng nề.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Mình là ai? *Lẩm bẩm, chạm tay lên má*
Trong gương, một chàng trai trẻ nhìn lại cậu.
Tóc màu bạch kim mềm mượt, đôi mắt trầm tĩnh, ánh lên tia sáng nhàn nhạt như hồ nước đóng băng.
Dung mạo dịu dàng, thanh lãnh.
Làn da trắng mịn đến mức dường như phát sáng.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Không... Không phải mình. *Thì thầm, giọng lạc đi*
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Đây.. đây là ai?
Một cơn đau nhói xuyên qua thái dương
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Áh! *Ôm đầu, ngã ngồi xuống giường*
Những hình ảnh lạ lẫm ùa về, không phải của cậu, mà là của người khác.
Một cậu trai nhút nhát, lặng lẽ, luôn cúi đầu trong lớp.
"Wilter(Họ) Hahn(Tên đệm) Kathrin(Tên)"
Cái tên vang vẳng trong đầu cậu, rõ ràng như tuyên án.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Mình... Là Wilter Hahn Kathrin?
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Không thể nào. *Thì thầm, giọng run rẩy*
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Mình là Hoàng Thiên Hy, mình đã sống sót qua bệnh tật, qua bệnh viện, qua cô nhi viện và qua tất cả.
Mình không phải... Không phải cậu ta!
Kí ức của Kathrin tràn vào não, sắc nét đến đáng sợ.
Một cậu trai đứng trước chàng trai cao lớn hơn, mái tóc nâu nhạt màu gọn gàng, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Cái tên bật ra kèm theo cảm giác đau đớn kì lạ.
Wilter nguyên tác lắp bắp, đôi tay run rẩy, cố nói điều gì đó.
Nhưng trước khi lời nói kịp bật ra, một tiếng Rầm vang lên...
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Xe tải! *Thì thầm, tim đập thình thịch*
Hình ảnh Wilter kéo Cung Trì ra, rồi bị bánh xe nghiền nát, máu bắn tung toé, gương mặt biến dạng, đôi mắt thiếu niên ấy khép lại vĩnh viễn...
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Không! *Hét lên, ôm đầu*
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Đó không phải mình... đó không phải mình! *Thở hổn hển, mồ hôi thấm áo*
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Tại sao... Tại sao mình thấy được những thứ đó?
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
Như thể...
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
...
Cậu nhìn trở lại vào gương.
Và một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Một nụ cười cười lạnh lẽo,
không phải của cậu,
thoáng hiện rồi tan biến.
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
'Chết tiệt, mình thấy gì vậy?'
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
'Mình điên rồi sao?'
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
'Không, không thể. Mình không điên'
Lehna Wilter
Kathrin? Con ổn chứ?
Kathrin [Kathrin Hahn Wilter]
!!!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play