Món Quà Của Ông Trời [RhyderCaptionboy]
chương 0 giới thiệu
Hoàng Đức Duy tuổi:20 Công việc bí mật
Nguyễn Quang Anh tuổi:25 Công việc làm tổng tài làm 1 maphia bí ẩn
Trần Đăng Dương tuổi 25 bạn của rhyder công việc cũng vậy
Trần Minh Hiếu tuổi 25 bạn rhyder công việc cũng vậy
Đặng Thành An tuổi 18 bạn của Duy
Lê Quang Hùng tuổi 18 bạn captain
Giải nghĩa *nghĩ*,#nói nhỏ#
Mình ko mong nó hót mà mình chỉ muốn các bạn đọc thấy hay dễ chịu các bạn vui
Mình cùng bạn mình có viết chủ yếu là mình bạn mình đọc mình chỉ sợ nó ko hay và các bạn khó chịu mình sợ nhất là đoạn H mặc dù mình có đọc rất nhiều nhưng thật sự mình rất sợ tại....thôi mình mong mọi ng yếu
Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác của mình:AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
chương 1
Hoàng Đức Duy
Sao anh lại khóc (nghiêng đầu)
Nguyễn Quang Anh
(Nhìn lên )
Hoàng Đức Duy
Ờ...(lấy từ túi ra)
Hoàng Đức Duy
Cho anh nè cố lên nhé(đặt vào tay anh)
Nguyễn Quang Anh
Ơ...(nhìn theo e)
Nguyễn Quang Anh
*anh cảm ơn*
Chú của captain
Mày có đưa tiền ko(tát mạnh)
Hoàng Đức Duy
Cháu chưa có
Chú của captain
Nói bậy hôm nay là ngày mày nhận lương mà(đạp vào người em)
Hoàng Đức Duy
Cháu ko có thật (khóc )
Chú của captain
Khóc cái gì tao chưa gi*t mày là may rồi
Chú của captain
Mày có đưa ko (cầm dao chỉ vào Duy)
Hoàng Đức Duy
Cháu còn từng này thôi
Chú của captain
Thế dám bảo ko có
Chú của captain
Lần sao thế đừng trách tao ác
Hoàng Đức Duy
*may mình còn chút tiền chắc vẫn đủ về*
Hoàng Đức Duy
Còn j ko tao chắc ko đi thôi
Hoàng Đức Duy
(Nhẹ nhàng đóng cửa)
Thật ra thì năm đó bố mẹ Duy qua mỹ sống có thêm cả chú của Duy sang cùng
Nhưng mà bố mẹ Duy làm ăn thua lỗ rồi nợ nần trồng trất bị bọn nó tìm đến nhà và bắt đi mà từ đó em cũng ko còn bt gì về bố mẹ mình nữa
Chú của em thì ko làm ăn đàng hoàng cứ dựa và tiền của bố mẹ em để ăn bám
Đến lúc bố mẹ em bị bắt đi thì lại bắt em đi làm kiếm tiền chi hắn đi c* b*c , rư*i chè
Ngày nào đi c* b*c thua về lại xả giận lên ng em
Đi học thì em bị bắt bạt trấn lột còn có lần bị bọn nó chụp lại những bộ phận ** để đe dọa
Nguyễn Quang Anh
Tìm thấy e ấy chưa
Nguyễn Quang Anh
Bọn mày làm ăn kiểu vậy (đập bàn)
Nguyễn Quang Anh
CÚT RA NGOÀI CHO TÔI
Nguyễn Quang Anh
*em ở đâu vậy*
Hoàng Đức Duy
Coffe *** xin chào quý khách(gập người cúi chào)
Nguyễn Quang Anh
Bọn mày ăn j nói đi
Hoàng Đức Duy
Quý khác uống j ạ (đưa nemu)
Nguyễn Quang Anh
Ơ..(nhìn lên)
Nguyễn Quang Anh
( ánh mắt mở tí đến bất ngờ ko chớp mắt) *sao lại ở đây em ấy ở đây *
Anh mừng đến bất ngờ phát điên ko hiểu vì sao tìm đến chục năm ko tìm đi ròi lại gặp em ở quán cà phê
Lúc đó anh chỉ muốn nhổm lên ôm lấy em và nó ra nhưng việc anh đã làm để tìm đc em rồi bế em về nhà để nuôi bằng cả tấm lòng
Như anh vẫn cố kìm nén vì chắc rằng em sẽ chẳng nhớ minh là ai đâu
Anh chỉ muốn ném cái lũ trợ lý ra thùng rác vì làm ăn như cái đb
Trần Minh Hiếu
Alo mày sao đấy Quang Anh
Trần Đăng Dương
Thằng nay sao vậy ng ta đứng mỏi chân (tát nhẹ)
Nguyễn Quang Anh
Hả ờ ờ cho tôi cà phê
Trần Minh Hiếu
Mày lúc lẫy sao vậy
Trần Đăng Dương
Như thằng hâm
Tuệ Nhi
Mày có thất ngứa mát ko
Ngọc Hạ
À tao có cách này (thì thầm)
Tuệ Nhi
Đc vậy mình cũng có lợi
Ngọc Hạ
Ra đây bọn tao bảo
Tuệ Nhi
Tí tan là đi chơi với bọn tao
Hoàng Đức Duy
Ờ th...(xua tay)
Ngọc Hạ
Chơi cho vui năn nỉ mà đi
Tuệ Nhi
Mày ko đi tao buồn lắm
Hoàng Đức Duy
Ờ...thế tao đi
Hoàng Đức Duy
Thôi tao đi tính tiền khách đã(chạy đi)
Ngọc Hạ
Thằng này dễ dụ thật
Tuệ Nhi
Ừ non lắm tao làm cả tháng ko đc tăng lương mà thằng mới vào đã đc thưởng
Bọn nó ghen tị với em vì em đc thưởng
Nhưng mà là vì em chăm chỉ giúp giữ chân rất nhiều khác và cho ra rất nhiều loại nước ngon
Bọn nó thì chẳng làm gì đến đấy ko sai em làm cái này thì cũng chẳng làm gì ngoài việc nói xấu và xem điện thoại thỉnh thoảng còn bắt nạn chèn em
Em làm hết từ việc tính tiền pha chế đến quét dọn 1 tay em làm mà hở tí là bọn nó bảo chủ cửa hàng ghen tị nói em là ly tinh quyến rũ chủ quán mới đc tăng lương
Hoàng Đức Duy
Dạ của quý khách 150k
Nguyễn Quang Anh
Nay tao bao
Nguyễn Quang Anh
Khỏi thối nhé (đưa tờ 500k)
Trần Minh Hiếu
(Đứng lên )
Hoàng Đức Duy
*sao ông này cứ nhìn mình chằm chằm nhỉ*
Hoàng Đức Duy
*thik mình à*
Hoàng Đức Duy
*Thôi nghĩ bậy*
Hoàng Đức Duy
Mà chơi ở đâu
Hoàng Đức Duy
Thoi tao sợ lắm
Hoàng Đức Duy
Bọn mày lấy đâu ra tiền thế
Hoàng Đức Duy
Thôi tao ko bt uống
Tuệ Nhi
Đi ơ mày k uống bọn ko chơi với mày đâu(ấn vào miệng Duy)
Ngọc Hạ
Uống đi mày ko nể bọn tao ròi
Hoàng Đức Duy
Ơ thoi 1 ly thôi nhé
Hoàng Đức Duy
Ơ sao đau đầu thế nhỉ
Hoàng Đức Duy
Ê thôi tao về trước
Tuệ Nhi
Ơ mói có 1 tí mà mày về bọn tao buồn lắm
Ngọc Hạ
Mày..đừng về (giả vờ khóc)
Hoàng Đức Duy
Ê thôi tao ở lại
Hoàng Đức Duy
Đau đầu quá (ngất)
Thế Sơn
Uk hành ngon đi về đi để cho tao
Nguyễn Quang Anh
(Chạy vào nhìn thấy )
Nguyễn Quang Anh
(Chạy ra đám vào mặt ông ta)
Thế Sơn
A thằng danh con sao dám đánh tao
Bt tại sao rhy bt cap ở quán bar ko
Nguyễn Quang Anh
E ấy đang ở đâu
Nguyễn Quang Anh
*em ấy ko phải ng như thế*
Nguyễn Quang Anh
*có chuyện rồi*
Nguyễn Quang Anh
Gửi cho tôi định vị của em ấy nhanh
Nguyễn Quang Anh
Đợi anh (lái xe nhanh)
Nguyễn Quang Anh
(Bế e lên giường mình )
Nguyễn Quang Anh
Thôi mình xang phòng khác ngủ (định ròi đi thì)
chương 2
T/g lười
Có cái giấy đấy khi gì thì t/g ko nó đâu
Hoàng Đức Duy
Mẹ ơi đừng đi mà(kéo tay anh)
Nguyễn Quang Anh
Hả mẹ gì chứ
Nguyễn Quang Anh
Tôi ko phải mẹ em
Nguyễn Quang Anh
Ây (ngã lên người em)
Nguyễn Quang Anh
*Mình có nên *
Nguyễn Quang Anh
*Ko đc mày ko đc làm vậy*
Nguyễn Quang Anh
Thôi (nằm cạnh)
Nguyễn Quang Anh
*thơm thật*
Hoàng Đức Duy
Ưmmm(mở mắt)
Hoàng Đức Duy
Aaaaaaa(đẩy anh ra)
Nguyễn Quang Anh
Hả cái j vậy(ngã )
Hoàng Đức Duy
Anh là ai đây là đâu anh đã làm j tôi
Nguyễn Quang Anh
Đây là nhà tôi và tôi chưa làm j em hết còn việc tôi là ai thì em thử nghĩ xem
Dù bt là khả năng em ko nhớ là rất cao nhưng anh vẫn muốn thử
Nguyễn Quang Anh
*em ấy còn nhớ mình*
Hoàng Đức Duy
Anh là người sáng uống nước cùng bạn mà hết có 150k mà anh đây tận 500k
Nguyễn Quang Anh
Ờ ừ..(hụt hẫng)
Hoàng Đức Duy
Nhưng anh có làm j tôi thật ko
Nguyễn Quang Anh
Thật tôi ko giống bạn cô
Nguyễn Quang Anh
À mà tôi cho em nghỉ việc rồi
Nguyễn Quang Anh
Đây cũng là nhà của em
Hoàng Đức Duy
Hả anh đang đùa phải ko
Nguyễn Quang Anh
Ko (lấy sổ đỏ)
Hoàng Đức Duy
Còn việc ko làm lấy gì mà ăn
Nguyễn Quang Anh
Tôi nuôi em
Hoàng Đức Duy
Lỡ anh chán rồi bỏ tôi thì sao
Nguyễn Quang Anh
Thì đấy (đưa hợp đồng)
Nguyễn Quang Anh
Nếu tôi bỏ đi ko nuôi em thì em có bồi thường
Hoàng Đức Duy
Giờ thì anh có thể đi rồi
Hoàng Đức Duy
Ra khỏi nhà tôi
Nguyễn Quang Anh
Em chắc ko
Nguyễn Quang Anh
Đọc kĩ lại hợp đồng
Hoàng Đức Duy
Sao lại có điều kiện vô lý như vậy
Nguyễn Quang Anh
Chịu thôi giờ còn định đuổi ko
Nguyễn Quang Anh
Em ăn j để tôi nấu
Hoàng Đức Duy
Tôi tự nấu (chạy đi)
Hoàng Đức Duy
Ơ đây là đâu
Nguyễn Quang Anh
Lạc rồi đây tầng 6 rồi
Hoàng Đức Duy
Hả nhà cậu bao nhiêu tầng
Nguyễn Quang Anh
Không nhớ chắc tầm 10 hoặc hơn
Hoàng Đức Duy
Thôi tôi tìm hiểu sau
Hoàng Đức Duy
Có..aa nè nè
Nguyễn Quang Anh
(Bế em lên)
Hoàng Đức Duy
Thả ra(dẫy dụa)
Nguyễn Quang Anh
Tôi cho em dập mong giờ
Nguyễn Quang Anh
D(đặt em xuống sofa)
Nguyễn Quang Anh
Ko em còn nói nữa là tôi cho bay nhà nha
Nguyễn Quang Anh
Quên em ăn gì
Nguyễn Quang Anh
Đây(đặt bát xuống)
Hoàng Đức Duy
(Lấy lấy bát)
Nguyễn Quang Anh
Aa(dụt tay lại)
Hoàng Đức Duy
(Nhìn vào tay rhy)
Hoàng Đức Duy
Sao lại chảy mấu thế này
Hoàng Đức Duy
Đã không bt nấu còn ra vẻ
Hoàng Đức Duy
Ngồi đây tôi đi lấy băng
Hoàng Đức Duy
Im nhé để dán nhá
Hoàng Đức Duy
Hả tôi xin lỗi (nhẹ nhàng)
Hoàng Đức Duy
Lầu sau khỏi ra dẻ nhé
Nguyễn Quang Anh
Em sót hả
Nguyễn Quang Anh
Ko sao em lo
Hoàng Đức Duy
Tôi đi rửa bát
Hoàng Đức Duy
Ko nhìn tay kia mà đòi
Hoàng Đức Duy
làu bầu nhiều
30s vì chỉ có một chút nên rất nhanh
Hoàng Đức Duy
Tôi đi chơi một tí nhé
Nguyễn Quang Anh
Để tôi đi cùng em
Hoàng Đức Duy
Không tôi đi gần thôi
Hoàng Đức Duy
Tiện là quen với hàng xóm
Hoàng Đức Duy
Để có gì người ta còn giúp
Hoàng Đức Duy
Anh chưa làm bao giờ à
Nguyễn Quang Anh
Chưa mệnh ai nấy lo liên quan gì
Hoàng Đức Duy
Đúng là người giàu
Nhưng khi em ra ngoài thì
Hoàng Đức Duy
Đường j mà dài thôi đi xe
Nguyễn Quang Anh
Hử không muốn đi nữa à
Hoàng Đức Duy
Ko nhà anh có xe điện ko
Hoàng Đức Duy
Cho tôi mượn 1 cái
Nguyễn Quang Anh
Cô bt lái hả
Hoàng Đức Duy
Bt chứ sao ko
Nguyễn Quang Anh
Đứa em ấy xướng tầng hầm
Hoàng Đức Duy
“Nhà giàu mà sao có xe điện”
Nhưng mà xe em nói là xe đạp điện còn anh thì nghĩ là xe ô tô
Hoàng Đức Duy
Tôi bảo là xe đạp điện không phải ô tô
Trọ lú
Nhưng nhà tôi ko có cái đó
Nguyễn Quang Anh
Xe đạp điện
Nguyễn Quang Anh
Ko có rồi
Nguyễn Quang Anh
Nhưng chờ anh một tí
Nguyễn Quang Anh
*cậu mua ngay cái cửa hàng xe điện rồi mang một cái đến đây*
Hoàng Đức Duy
Vâng tôi xin
Hoàng Đức Duy
Mấy nhà gần này thì chắc cho bánh chưng đi
Và thế là mỗi nhà một cái bánh
Em cũng gây đc ấn tượng tốt
Hoàng Đức Duy
SẮP XONG RÒI
Hoàng Đức Duy
Sao hết điện
Hoàng Đức Duy
Nhà thì giàu mà cho cái xe dởm
Download MangaToon APP on App Store and Google Play