[ Hàm Văn/Kỳ Văn ] Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Giới Thiệu
Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Dương Bác Văn chưa bao giờ nghĩ rằng ngày đầu tiên bước chân vào Học viện Lâm Hải lại đánh dấu sự khởi đầu của mối quan hệ đầy căng thẳng với Tả Kỳ Hàm người mà ai ai cũng gọi là "thiên tài hoàn mỹ".
Kỳ Hàm là kiểu người khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa ghét bỏ. Gương mặt đẹp như tạc, với đôi mắt sắc lạnh và mái tóc đen nhánh lúc nào cũng gọn gàng, hắn luôn xuất hiện với một dáng vẻ hoàn hảo, không chút khuyết điểm. Học viện Lâm Hải dường như là sân khấu của riêng hắn, nơi hắn đứng trên đỉnh cao, không ai dám thách thức.
Nhưng điều khiến Bác Văn khó chịu nhất không phải là sự xuất sắc của Kỳ Hàm, mà là thái độ lạnh lùng của hắn. Cứ như thể cả thế giới đều chẳng đáng để hắn bận tâm, ngoại trừ chính hẳn.
Ngày đầu tiên gặp nhau, hai người đã đụng độ trong một cuộc thi giải toán của lớp. Bác Văn - người luôn tự hào về khả năng tư duy logic của mình – đã tự tin đưa ra đáp án. Nhưng chỉ một câu nhận xét từ Kỳ Hàm, mang theo chút chế giễu
Tả Kỳ Hàm
Đơn giản thế mà cũng nhầm?.
Bác Văn cảm giác như mình vừa bị giáng một đòn chí mạng trước toàn bộ lớp học. Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa họ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Bất kỳ nơi nào có Dương Bác Văn, Tả Kỳ Hàm cũng xuất hiện như một cái bóng không thể né tránh.
Những ngày tháng sau đó, Dương Bác Văn và Tả Kỳ Hàm liên tục đối đầu nhau trong các cuộc thi, từ toán học, vật lý đến cả thể thao. Mỗi lần Bác Văn nỗ lực hết sức để đạt được thành tựu nào đó, Kỳ Hàm lại dễ dàng vượt qua như thể mọi thứ chỉ là trò chơi.
Nhưng điều kỳ lạ là, dù căm ghét Kỳ Hàm đến mức nào, Bác Văn cũng không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của hắn khiến cậu càng cố gắng hơn. Cậu muốn chứng minh rằng mình không hề thua kém.
Một buổi chiều muộn, khi mọi người đã rời khỏi trường, Bác Văn tình cờ nhìn thấy Kỳ Hàm trong phòng thực hành. Hắn ngồi một mình, lặng lẽ ghi chú gì đó trên bảng, khuôn mặt không còn vẻ lạnh lùng mà thay vào đó là một sự mệt mỏi lạ thường.
Dương Bác Văn
Không phải cậu luôn hoàn hảo sao? Mệt mỏi gì chứ? *Bác Văn buột miệng nói*.
Kỳ Hàm quay lại, đôi mắt sâu thẳm ánh lên chút bất ngờ.
Tả Kỳ Hàm
Hoàn hảo à? Chẳng qua là tôi không có lựa chọn.
Câu nói đó khiến Bác Văn sững sờ. Cậu chưa từng nghĩ rằng phía sau vẻ ngoài lạnh lùng và sự hoàn mỹ ấy là một con người cũng phải chịu áp lực, cũng phải nỗ lực không ngừng.
1. lần đầu đụng độ
Buổi sáng đầu tiên tại Học viện Lâm Hải, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ lớn của lớp học, chiếu sáng lên những hàng ghế gọn gàng. Dương Bác Văn bước vào lớp, mang theo vẻ tự tin thường thấy. Cậu đã nghe danh tiếng của ngôi trường này từ lâu, nơi tụ hội những học sinh xuất sắc nhất cả nước. Và cậu đến đây không phải để làm nền.
Trong khi Bác Văn còn đang loay hoay tìm chỗ ngồi, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:
Tả Kỳ Hàm
"Chỗ đó đã có người ngồi rồi."
Bác Văn quay lại, đối diện với một người con trai cao lớn, dáng người thẳng tắp. Đôi mắt sắc lạnh như muốn nhìn xuyên qua người khác, mái tóc đen nhánh gọn gàng. Không cần ai nói, Bác Văn cũng nhận ra đây chính là Tả Kỳ Hàm người mà giáo viên đã giới thiệu trước đó là học sinh đứng đầu trường năm ngoái.
Dương Bác Văn
"À, xin lỗi."
Bác Văn đáp lại, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu mơ hồ. Cậu bước đến một chiếc bàn khác gần cửa sổ, không quên ném một cái nhìn lạnh lùng về phía Kỳ Hàm.
Buổi học đầu tiên bắt đầu bằng một bài kiểm tra nhỏ để giáo viên đánh giá năng lực học sinh. Chủ đề là toán học – môn học mà Dương Bác Văn luôn tự hào.
Cả lớp chìm vào im lặng, chỉ có tiếng bút viết lách cạch. Bác Văn cảm thấy bài kiểm tra không quá khó, và cậu nhanh chóng hoàn thành trước thời gian. Cậu thầm đắc ý, chắc chắn rằng mình sẽ để lại ấn tượng mạnh mẽ ngay từ ngày đầu tiên.
Nhưng khi giáo viên công bố kết quả, tên người đứng đầu không phải là Dương Bác Văn.
"Tả Kỳ Hàm: 100 điểm," giáo viên nói, giọng đầy khen ngợi.
Cả lớp ồ lên ngưỡng mộ. Tả Kỳ Hàm vẫn ngồi yên, không tỏ ra chút tự hào hay phấn khích nào. Đối với hắn, việc đạt điểm tối đa dường như chỉ là điều hiển nhiên.
Khi đến lượt Dương Bác Văn, cậu nhận ra mình đã bị trừ mất 2 điểm vì một lỗi nhỏ trong cách trình bày. Điều này khiến cậu vô cùng khó chịu. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy sự tự tin của mình bị thử thách.
Sau giờ học, khi Bác Văn đang đứng trước bảng thông báo xem kết quả xếp hạng, Kỳ Hàm bước đến từ phía sau, bình thản nói:
Tả Kỳ Hàm
"2 điểm đó thật đáng tiếc. Cậu có vẻ thông minh, nhưng còn non lắm."
Giọng nói đều đều nhưng lại chứa đầy sự mỉa mai. Bác Văn quay phắt lại, đôi mắt đầy lửa giận.
Dương Bác Văn
"Cậu nghĩ cậu giỏi lắm sao? Đừng tưởng rằng chỉ vì may mắn mà lần nào cũng thắng được tôi!"
Kỳ Hàm nhướng mày, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén hơn.
Tả Kỳ Hàm
"May mắn? Để xem ai mới là người nhầm lẫn trong những phép tính đơn giản."
Không ai chịu nhường ai. Cuộc chạm trán ngắn ngủi ấy nhanh chóng thu hút sự chú ý của những học sinh xung quanh. Một vài người tò mò đứng lại xem, thì thầm bàn tán.
"Chẳng phải Dương Bác Văn cũng rất giỏi sao? Nhưng cậu ta đấu với Tả Kỳ Hàm thì còn xa lắm." "Đúng vậy, Kỳ Hàm là thiên tài cơ mà!."
Những lời xì xào càng khiến Bác Văn cảm thấy bị châm chọc. Từ lúc ấy, cậu tự nhủ rằng mình nhất định phải vượt qua Kỳ Hàm, không chỉ một lần mà là mãi mãi.
Một tuần sau, trường tổ chức một cuộc thi toán giữa các lớp. Đây là cơ hội hoàn hảo để Bác Văn chứng minh năng lực của mình.
Trước giờ thi, Bác Văn tình cờ nhìn thấy Kỳ Hàm đang đứng dựa vào lan can, tay cầm quyển sách. Hắn trông thoải mái đến mức như thể cuộc thi này chẳng đáng để bận tâm.
Dương Bác Văn
"Cậu không lo lắng sao?" *Bác Văn buột miệng hỏi.*
Kỳ Hàm không thèm nhìn cậu, chỉ nhếch môi cười nhạt.
Tả Kỳ Hàm
"Người chiến thắng thì không cần lo lắng."
Câu nói ấy như một gáo nước lạnh dội vào lòng tự tôn của Bác Văn.
Khi cuộc thi bắt đầu, cả hội trường chìm trong sự tập trung căng thẳng. Đề bài khó hơn rất nhiều so với những gì mọi người tưởng tượng. Bác Văn cố gắng hết sức, bút trên tay cậu di chuyển không ngừng. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "Mình phải đánh bại Tả Kỳ Hàm."
Nhưng khi ngẩng lên, cậu thấy Kỳ Hàm đã đặt bút xuống, dựa người vào ghế với vẻ bình thản. Hắn đã làm xong.
Kết quả được công bố ngay sau đó. Tả Kỳ Hàm lại đứng đầu với số điểm hoàn hảo. Còn Dương Bác Văn, dù đạt thành tích rất tốt, vẫn chỉ đứng thứ hai.
Cậu cầm tờ kết quả trên tay, lòng đầy thất vọng và tức giận. Nhưng lần này, bên cạnh sự bực bội, một cảm giác khác đã nhen nhóm trong lòng cậu – cảm giác rằng Tả Kỳ Hàm không phải là người dễ dàng đánh bại, và cậu cần phải cố gắng hơn nữa.
"Tôi sẽ không để cậu mãi ở vị trí đó đâu," Bác Văn thầm nói với chính mình, ánh mắt đầy quyết tâm nhìn về phía Tả Kỳ Hàm.
Ở phía xa, như thể đọc được suy nghĩ của cậu, Kỳ Hàm quay lại nhìn, nhếch một nụ cười đầy thách thức.
2. cuộc chiến
Một tuần sau buổi học đầu tiên đầy căng thẳng, cuộc thi toán giữa các lớp diễn ra với sự mong chờ của tất cả học sinh trong trường. Đây không chỉ là cơ hội để thể hiện năng lực mà còn là nơi khẳng định vị trí trong môi trường cạnh tranh khốc liệt này.
Dương Bác Văn, sau lần đối đầu thất bại trước Tả Kỳ Hàm, đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Cậu luyện tập không ngừng, thậm chí thức khuya để giải những bài toán khó đến mức giáo viên cũng phải cân nhắc. Cậu tự nhủ, lần này nhất định phải đánh bại Kỳ Hàm và giành lấy vị trí đầu bảng.
Khi bước vào hội trường thi, ánh mắt Bác Văn vô tình chạm phải bóng dáng quen thuộc của Tả Kỳ Hàm. Hắn ngồi ở hàng ghế đầu, dáng vẻ ung dung, tay nhàn nhã lật từng trang sách. Không có vẻ gì là căng thẳng hay áp lực. Chính thái độ ấy lại càng khiến Bác Văn cảm thấy bức bối.
Dương Bác Văn
"Để xem cậu có thể ung dung như vậy đến bao giờ," *Bác Văn nghĩ thầm, ánh mắt đầy quyết tâm.*
*Cuộc thi bắt đầu*
Cả hội trường chìm trong im lặng. Tiếng bút viết sột soạt là âm thanh duy nhất vang lên. Đề bài được đưa ra khó hơn rất nhiều so với dự đoán, khiến không ít học sinh nhíu mày lo lắng. Nhưng với Dương Bác Văn, đây chính là lúc cậu phát huy toàn bộ khả năng của mình.
Tay cậu lướt nhanh trên giấy, từng bước giải bài toán một cách cẩn thận và logic. Mồ hôi rịn trên trán, nhưng cậu không để ý. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "Mình nhất định phải chiến thắng."
Tuy nhiên, khi ngẩng đầu lên, Bác Văn thấy Tả Kỳ Hàm đã buông bút, dựa lưng vào ghế với dáng vẻ thư thái như thể mọi thứ chỉ là trò chơi nhỏ. Cảm giác lo lắng len lỏi trong lòng cậu. Liệu hắn thực sự giỏi đến thế sao?
*Kết quả công bố*
Sau giờ thi, toàn bộ học sinh tập trung trước bảng thông báo lớn của trường để chờ đợi kết quả. Tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên.
Viên Hân
"Nghe nói đề năm nay khó hơn hẳn mọi năm."
Mẩn Hoa
"Chắc chắn Tả Kỳ Hàm vẫn đứng đầu thôi. Ai có thể vượt qua cậu ta được chứ?"
Những lời bàn tán ấy càng khiến Dương Bác Văn thêm căng thẳng. Khi tên đầu tiên xuất hiện, không ngoài dự đoán, chính là Tả Kỳ Hàm với số điểm tuyệt đối.
Dương Bác Văn đứng im lặng, tay siết chặt tờ giấy ghi điểm của mình. Cậu đứng thứ hai, với điểm số chỉ kém một chút. Điều này càng khiến cậu cảm thấy thất bại nặng nề.
Khi cả đám đông tản ra, Bác Văn vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào bảng điểm như muốn khắc sâu thất bại của mình vào tâm trí.
Từ phía sau, giọng nói quen thuộc vang lên:
Tả Kỳ Hàm
"Cậu làm tốt đấy. Nhưng xem ra, vẫn chưa đủ để vượt qua tôi."
Bác Văn quay phắt lại, ánh mắt đầy lửa giận.
Kỳ Hàm nhún vai, nụ cười thoáng hiện trên môi, nhưng ánh mắt lại mang chút lạnh lùng.
Tả Kỳ Hàm
"Nếu muốn cạnh tranh, cậu cần cố gắng hơn. Tôi không chờ đâu."
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của Bác Văn. Cậu nhìn theo bóng lưng Kỳ Hàm, bàn tay vô thức siết chặt.
Dương Bác Văn
"Tả Kỳ Hàm, cứ chờ đó. Lần tới, tôi nhất định sẽ thắng."
Trong ánh nắng chiều rực rỡ, một lời thách thức không lời được hình thành. Dương Bác Văn hiểu rõ rằng, cuộc chiến giữa cậu và Tả Kỳ Hàm mới chỉ bắt đầu.
♡ Chap trước tui nhớ lộn cốt truyện, nên xoá đăng lại chap này, các bạn hoan hỉ cho tớ nhé
Download MangaToon APP on App Store and Google Play