[RhyCap] Dáng Vẻ Người Anh Yêu
Chapter 1: Đôi mắt
Din
trước khi vào truyện có vài lưu ý Din muốn nhắc
Din
thứ nhất :NGƯỢC
thứ hai: nên đề cao cảnh giác để không bị dắt
tiếng chuông điện thoại vang lên trong lớp khiến anh phải vội vàng mở nhỏ loa
Nguyễn Quang Anh
em nghe anh ạ
/nói nhỏ/
nvp 1
lát nữa em có bận gì không?
nvp 1
anh có vài đơn hàng cần giao gấp
Nguyễn Quang Anh
mấy giờ ạ?
Nguyễn Quang Anh
"giờ đó mình cũng rảnh thôi nhận kiếm thêm tiền"
Nguyễn Quang Anh
dạ được gặp anh sau
anh cúp máy rồi chăm chú nhìn lên bảng lắng nghe giáo viên tiếp tục dạy
Trần Minh Hiếu
hửm ai gọi đấy
Nguyễn Quang Anh
tối nay đi giao ít hàng cho người ta
Trần Minh Hiếu
siêng quá đấy, học cả ngày sấp mặt rồi đêm hôm còn đi làm thêm
Nguyễn Quang Anh
nghèo thì chịu thôi mày ơi
Quang Anh là sinh viên năm ba khoa Nghệ Thuật của một trường đại học.
Anh sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả phải chắt chiu từng đồng gửi lên thành phố để anh trang trải học phí.
Là con trai lớn, Quang Anh luôn cảm thấy áp lực khi phải vừa học, vừa làm để tự nuôi sống bản thân
Cả ngày anh bận rộn với những giờ học trên giảng đường, say sưa ca hát và tối đến, anh tranh thủ chạy shipper để kiếm thêm thu nhập.
Công việc này chẳng dễ dàng, đặc biệt là khi anh chỉ có một chiếc xe máy cũ kĩ, động cơ kêu rền mỗi khi tăng tốc.
Trần Minh Hiếu
này ăn gì đó rồi đi
Hiếu kêu anh lại sau khi vừa chạy xong deadline cho môn ngày mai
Nguyễn Quang Anh
thôi tao đi lẹ chứ trời mưa rồi
Mỗi đơn hàng giao thành công là một bữa ăn, một phần tiền thuê nhà. Anh vội vàng nhét bản lyrics vào balo, và lao vào màn mưa.
Trần Minh Hiếu
không đói à?
Nguyễn Quang Anh
tch.. đói có chết liền đâu mà lo
Nguyễn Quang Anh
không có tiền mới chết
Trần Minh Hiếu
mưa đấy áo mưa này
Hiếu chạy ra đưa anh chiếc áo mưa sờn cũ, Hiếu cũng giống như anh vậy sinh viên nghèo nhưng được cái giàu lòng yêu thương
Trần Minh Hiếu
cầm lấy đi trời mưa lại bệnh!
Nguyễn Quang Anh
phiền phức
Anh nhận lấy áo mưa mà không khỏi càm ràm, vừa leo lên xe anh mặc đại rồi đạp số cho xe chạy
nvp 2
cậu đâu rồi làm gì giao trễ vậy?
tiếng quát chanh chua phát ra từ loa điện thoại khiến anh khó chịu
Nguyễn Quang Anh
anh đợi tôi tí, đang chờ người ta làm cơm ạ
nvp 2
5 phút nữa không giao tôi hủy đơn hàng, liệu mà lo ăn nói với quản lý
Nguyễn Quang Anh
dạ.. 5 phút sau em có mặt ngay /cúp máy/
chủ quán thấy anh vội vã nhưng cũng không vội vàng , mặc cho anh đứng đợi ngoài mưa
Nguyễn Quang Anh
chú ơi, làm nhanh giúp con được không ạ?
Nguyễn Quang Anh
người ta hối quá
ông ta liếc nhìn anh rồi dằn cái muỗng đang xới cơm xuống mà quát
nvp 1
biết quán đang đông không?
Nguyễn Quang Anh
"có ai đâu mà đông"
anh dầm mưa một lúc mãi ông chủ mới đưa đồ ăn ra, thấy còn lại ít phút ngắn ngủi
anh vặn ga chạy thục mạng trên đường
Cơn mưa như trút nước, từng dòng nước chảy xiết dưới những con hẻm nhỏ.
Đường phố lúc này trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Tầm nhìn bị che khuất bởi lớp nước mưa dày đặc. Chiếc xe máy của Quang Anh ì ạch lăn bánh trên con đường nhầy nhụa bùn đất
Tiếng điện thoại rung lên trong túi áo anh dừng lại bên vệ đường, tay run rẩy cầm điện thoại
Nguyễn Quang Anh
tôi đang trên đường tới làm ơn...
nvp 2
lẹ đi tôi không còn kiên nhẫn đâu
Anh vội tăng tốc mặc cho đang nghe điện thoại nhưng không nhận ra rằng phía trước có một khúc cua nguy hiểm, nơi giao cắt với một con đường lớn.
ngã 4 hay ngã rẽ tử thần?
Khi đến ngã tư, một chiếc xe tải từ bên trái bất ngờ phóng tới với tốc độ cao.
Nguyễn Quang Anh
/hoảng hốt/
Quá muộn để phanh lại, và Quang Anh chỉ kịp nhìn thấy ánh đèn pha rực sáng chiếu thẳng vào mắt mình.
Cú va chạm mạnh khiến chiếc xe máy bị hất tung, anh bay ra khỏi xe, đập mạnh xuống mặt đường trơn ướt.
Đầu anh va vào lề đường, một cơn đau nhói lan khắp cơ thể, như từng mảnh xương đang gãy vụn.
Chiếc xe tải phanh kít lại, tiếng lốp nghiến xuống mặt đường tạo nên âm thanh lạnh sống lưng.
nvp 1
này cậu.. cậu có sao không? /đi xuống/
Mưa vẫn rơi xối xả. Máu từ đầu Quang Anh chảy xuống, hòa lẫn vào dòng nước đen ngòm.
Anh cố mở mắt, nhưng ánh sáng từ những chiếc đèn đường dần nhạt đi, rồi cuối cùng chỉ còn là bóng tối.
Nguyễn Quang Anh
"sao vậy, đau quá"
Nguyễn Quang Anh
sao mình không thấy gì hết vậy?
Din
mấy cô quen với Quang Anh trùm mafia hay tổng tài rồi chứ gì
Chapter 2: Bóng tối
Nguyễn Quang Anh
Mắt… mắt tôi…
anh thì thầm, bàn tay yếu ớt đưa lên khuôn mặt, nhưng mọi thứ chỉ còn là bóng tối.
nvp 2
có người bị nạn, gọi cấp cứu đi
Bên tai anh vang lên những âm thanh hỗn loạn, nhưng tất cả dần trở nên xa xôi.
Nguyễn Quang Anh
người mình mất cảm giác rồi
Quang Anh chỉ còn cảm nhận được cơ thể mình lạnh buốt, một nỗi đau mơ hồ bủa vây lấy anh.
Những hình ảnh cuối cùng trong đầu anh là đôi mắt của mẹ, những giọt nước mắt bà rơi khi tiễn anh lên thành phố.
Nguyễn Quang Anh
mẹ ơi... con trai mẹ
Nguyễn Quang Anh
Mẹ… con không muốn thế này…
Anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào hư vô.
Khi Quang Anh tỉnh dậy, anh nghe thấy tiếng máy móc bíp bíp đều đều bên tai.
Nguyễn Quang Anh
"mình chưa chết sao?"
Nguyễn Quang Anh
"tch.. cũng may mắn"
Có tiếng nói chuyện thấp thoáng, nhưng anh không nhận ra ai.
Anh cố mở mắt, nhưng trước mắt anh chỉ là một màu đen đặc quánh.
Nguyễn Quang Anh
Bác sĩ, sao tôi không nhìn thấy gì cả?
Giọng anh khản đặc, hơi thở nặng nè , mắt anh bị quấn lớp băng dày đặc
giọng nói dịu dàng vang lên bên tai
Bác Sĩ
Cậu Quang Anh, chúng tôi rất tiếc.
Bác Sĩ
Cú va chạm đã gây tổn thương nghiêm trọng đến dây thần kinh thị giác của cậu.
Bác Sĩ
Chúng tôi đã làm mọi cách, nhưng… thị lực của cậu không thể hồi phục.
Mọi thứ như sụp đổ. Quang Anh không tin nổi vào tai mình.
Nguyễn Quang Anh
anh...anh nói cái gì
/ôm đầu/
đôi mắt chính là tất cả, không có nó làm sao anh có thể ghi viết nhìn nhận mọi thứ. Làm sao anh có thể tiếp tục sống trong bóng tối này
Nguyễn Quang Anh
tôi không tin
bản lyrics anh vừa lên demo đã chẳng còn thấy nét viết chau chuốt thêm nữa
Nguyễn Quang Anh
Không… không thể nào!
Anh hét lên, cố vùng vẫy nhưng cơ thể anh quá yếu.
Nước mắt chảy dài trên gương mặt, nhưng anh không còn cảm nhận được gì ngoài sự đau đớn tột cùng.
Hiếu nghe tin anh bị tai nạn lập tức phi thẳng đến phòng bệnh
Trần Minh Hiếu
bác sĩ cho tôi vào thăm cậu ấy
Bác Sĩ
xin lỗi anh, bệnh nhân có yêu cầu không muốn ai làm phiền
Bác Sĩ
anh vui lòng quay lại lúc khác nhé
Y tá
phải đó anh về đi
/đưa bệnh án/
Y tá
bệnh nhân đang kích động lắm
Hiếu nhận từ tay y tá tệp hồ sơ bệnh án của anh mà tay run run
Trần Minh Hiếu
không...không thể nào
Hiếu không tin vào mắt mình siết chặt lấy hồ sơ bặm môi kìm nén nước mắt
Trần Minh Hiếu
được rồi..tôi đi về lúc khác lên thăm
Hiếu lủi thủi đi về chân như muốn khuỵu xuống từng bước, bác sĩ cũng phải tặc lưỡi lắc đầu xót xa
Khi bóng tối trở thành thế giới duy nhất, Quang Anh nhận ra bản thân mình lạc lõng đến đau đớn.
Những ngày đầu sau tai nạn, anh cố gắng thích nghi. Nhưng càng cố, anh càng nhận ra sự bất lực đang bủa vây, siết chặt lấy tâm hồn mình.
Nguyễn Quang Anh
/làm đổ ly nước/
anh cáu gắt phát tiết lên bản thân
Nguyễn Quang Anh
mẹ mày ăn hại..sao mày ăn hại vậy
anh bất lực cầm lấy mảnh sành định kết thúc đời mình
nhưng chút lí trí cuối cùng không cho phép anh làm điều đó
Mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên Quang Anh cảm nhận là chiếc giường cứng cáp dưới lưng, mùi thuốc khử trùng quen thuộc và một màu đen vô tận.
Anh vươn tay, chạm vào khoảng không, nhưng không gì trả lời anh ngoài sự trống rỗng.
ánh nắng bình minh rọi vào cơ thể anh
Nguyễn Quang Anh
ánh sáng đó...mình không còn được thấy nữa
Anh từng yêu thích ánh sáng ban mai tràn qua cửa sổ, từng vẽ lại khoảnh khắc ấy bằng những nét cọ đầy sức sống.
Nhưng giờ đây, anh không thể nhìn thấy bất kỳ tia sáng nào.
Không có bầu trời xanh, không có những sắc màu rực rỡ, chỉ còn một bóng tối lạnh lẽo bao phủ cả thế giới của anh.
Din
Captain boy bay đến đeyyy
Chapter 3: Chấp Nhận
khi thức dậy anh cảm nhận sự trống trải bao trùm.
Thay vì ánh sáng ban mai, thay vì tiếng ồn của cuộc sống tấp nập bên ngoài, giờ đây chỉ còn màu đen bao phủ.
anh đưa tay chạm nhẹ vào chiếc khăn băng mắt.
Hiếu đi vào thấy anh ngồi thẫn thờ mà không khỏi xót xa
anh nghe được tiếng chân đang dần bước đến kế bên
Nguyễn Quang Anh
đến đây làm gì? đến cười vào mặt tao à?
Trần Minh Hiếu
đừng suy bụng ta ra bụng người
Trần Minh Hiếu
lo cho mày được chưa?
Hiếu ngồi xuống đặt hộp cháo nóng hổi nghi ngút khói lên bàn
Nguyễn Quang Anh
Lo thì có khiến tao thấy được không?
Nguyễn Quang Anh
Hay chỉ làm tao thấy mình đáng thương hơn?
Hiếu sững người bàn tay đang định đặt lên vai anh bỗng khựng lại
Trần Minh Hiếu
tao biết mày không chấp nhận liền được
Trần Minh Hiếu
nhưng cũng đừng vì vậy mà tránh né mọi người xã hội
Trần Minh Hiếu
ước mơ của mày còn dang dở mà?
Nguyễn Quang Anh
có ai chấp nhận một ca sĩ mù?
Nguyễn Quang Anh
Tìm cách để tao giả vờ quên đi rằng mình chẳng còn nhìn thấy gì à?
Trần Minh Hiếu
khi nào mày bình tĩnh mình nói chuyện
Nguyễn Quang Anh
đừng đến để thương hại tao
gia đình anh cũng đã biết chuyện và mẹ anh khăn gói lên đường ngay trong đêm
Nguyễn Quang Anh
"khát nước quá..."
Nguyễn Quang Anh
mẹ..mẹ ơi
anh gọi mẹ nhưng không có lời đáp, đành đứng dậy mò mẫm để tới nơi
Anh đưa tay lần tìm, nhưng thay vì cầm đúng chiếc cốc, tay anh vô tình làm đổ ấm nước nóng. Nước tràn ra, bỏng rát khắp tay anh.
Nguyễn Quang Anh
aaa /ôm tay/
Mẹ anh vội chạy vào, nhìn thấy con trai đang ôm lấy bàn tay bỏng mà nước mắt lưng tròng.
mẹ Quang Anh
Quang Anh ơi..
mẹ Quang Anh
Để mẹ làm cho con!
mẹ Quang Anh
mẹ xin lỗi, mẹ vừa mới đi đóng tiền viện
Nguyễn Quang Anh
/im lặng/
Nguyễn Quang Anh
"Con không muốn thành gánh nặng!"
Nguyễn Quang Anh
"Con không muốn sống kiểu này nữa!"
nghe đến tiền viện phí anh chẳng còn thấy đau ngoài da nữa
nỗi đau của kẻ nghèo hèn lớn hơn bao giờ hết
anh biết để anh đi học mà mẹ phải lao lực ngày đêm kiếm từng đồng cắc dành dụm
chỉ cần anh có tiền đi học mẹ anh sẵn sàng làm các công việc không quản nặng nhọc
mẹ Quang Anh
con trai! còn đau lắm không?
trong lúc anh mãi suy nghĩ mẹ đã đỡ chườm túi lạnh vào cánh tay bị phỏng
Nguyễn Quang Anh
hay mình về đi
Nguyễn Quang Anh
con thấy đỡ hơn rồi
mẹ Quang Anh
không sao mà Quang Anh
mẹ Quang Anh
nay mẹ có công việc mới rồi
mẹ Quang Anh
ổn định hơn nên con cứ yên tâm nằm đây nghỉ ngơi nhé
Nguyễn Quang Anh
việc...gì vậy mẹ?
thấy mẹ ấp úng anh sợ mẹ làm điều gì sai trái liền hỏi gấp
Nguyễn Quang Anh
mẹ nói đi đừng giấu con
/lung lay/
mẹ Quang Anh
mẹ làm quét rác!!
anh thở phào nhẹ nhõm tay chạm lên mi mắt ướt từ bao giờ của mẹ
mẹ Quang Anh
mẹ sợ con sẽ chê cười xa lánh mẹ
Nguyễn Quang Anh
mẹ đừng nói vậy mà, con chỉ sợ mẹ làm gì dại dột thôi
Nguyễn Quang Anh
cảm ơn mẹ...
anh ôm chầm lấy mẹ òa khóc nức nở như đứa trẻ khi mất đi gì đó quan trọng
mẹ Quang Anh
Mẹ không cần con hoàn hảo, chỉ cần con ở đây.
mẹ Quang Anh
Mẹ xin con đừng từ bỏ...
anh không chỉ tránh xa mọi người mà còn tự nhốt mình trong căn phòng lạnh lẽo.
anh luôn cho rằng bản thân là gánh nặng, là đồ tàn tật trong mắt người khác
Anh nằm trên giường hàng giờ, không biết trời đã sáng hay tối.
Những tiếng bước chân ngoài hành lang, tiếng lá cây xào xạc qua cửa sổ đều trở thành những âm thanh xa lạ
Nguyễn Quang Anh
thế giới này vẫn tiếp tục...chỉ có mình là đứng yên
Ngón tay lần tìm con dao cắt hoa quả mà mẹ để lại trên bàn.
Nguyễn Quang Anh
/cầm lên/
Anh cầm nó lên, cảm nhận lưỡi dao lạnh buốt chạm vào tay mình.
Nguyễn Quang Anh
Có lẽ... đây là cách tốt nhất
Ngay khi lưỡi dao vừa chạm vào cổ tay, cánh cửa bật mở. Mẹ anh lao vào, hét lớn
mẹ Quang Anh
Quang Anh! Con đang làm gì vậy?
Bà giật lấy con dao, quăng nó xuống sàn, ôm chặt lấy anh mà khóc nức nở.
mẹ Quang Anh
Con ơi, mẹ xin con...
mẹ Quang Anh
Mẹ chỉ có con thôi.
mẹ Quang Anh
Con đừng làm thế...
Nguyễn Quang Anh
/im lặng/
anh ngồi bất động trong vòng tay mẹ, nước mắt chảy dài trên gương mặt.
Anh không nói gì, nhưng trái tim anh như vỡ vụn.
Nguyễn Quang Anh
con xin lỗi
Nguyễn Quang Anh
Nhưng con không biết sống tiếp thế nào nữa...
mẹ Quang Anh
Mẹ sẽ luôn ở đây, luôn ở cạnh con
Những lời nói ấy khiến Quang Anh rơi vào im lặng.
Nhưng tận sâu trong lòng, bóng tối vẫn không ngừng giày vò anh, nhấn chìm anh trong nỗi đau và tuyệt vọng không lối thoát.
Din
mng oi tương tác với tui di
Download MangaToon APP on App Store and Google Play