Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Sakamoto Days] Mật Danh: Người Thương

Chương 1: Nagumo Yoichi

Chương 1: Lần Đầu Gặp
“Hãy yêu người đem lại cho chàng sự bình yên….”
Cuộc hôn nhân ép buộc, nghe đến đây đã biết cuộc hôn nhân này chả mấy hạnh phúc gì
Anh - Nagumo Yoichi, là người thừa kế gia tộc điệp viên danh tiếng
Lại bị gia đình ép buộc vào một cuộc hôn nhân liên thông gia tộc
Vợ anh - một sát thủ ẩn mình, không mấy là tài giỏi. Đương nhiên, không yêu anh
Sau cuộc cãi vã kịch liệt với vợ, Nagumo Yoichi bước ra khỏi nhà trong cơn giận dữ, chỉ để lại những lời trách móc và những câu nói không thương tiếc vang vọng trong đầu anh.
Anh biết rõ cuộc hôn nhân này không có tình yêu, nhưng mỗi lần vợ anh mở miệng là một lần anh cảm thấy mình bị hạ thấp, không khác gì một kẻ thua cuộc trong chính ngôi nhà của mình.
Là một sát thủ nổi tiếng, anh có thể giết người mà không chút do dự, nhưng mỗi lần đối mặt với vợ mình, anh lại cảm thấy mình chẳng còn gì trong tay
Anh căn bản là không có chỗ đứng trong gia đình này
Cơn tức giận trong lòng Nagumo khiến anh không muốn về nhà ngay, và thay vào đó, anh quyết định đi lang thang trong thành phố. Cảm giác bụng cồn cào vì đói, anh tìm đến một tiệm cà phê nhỏ, nơi mà ánh đèn dịu nhẹ và không khí ấm áp khiến anh tạm quên đi những mâu thuẫn trong gia đình
Khi bước vào, anh nhận thấy ngay sự khác biệt so với những quán cà phê khác. Không gian ở đây thật sự yên tĩnh, và mọi thứ đều có một sự tỉ mỉ, cẩn thận đến từng chi tiết. Ánh sáng vàng nhẹ từ những ngọn đèn treo làm cho không gian trở nên thật ấm áp. Mùi đồ ăn, mùi hạt cafe nguyên chất sộc thẳng lên mũi anh.
Những con mèo thấy khách liền chạy tới quấn lấy chân anh
Và phía sau quầy, cô chủ tiệm đang bận rộn pha chế đồ uống
Ren, với mái tóc dài và đôi mắt dịu dàng, có một vẻ ngoài khá khác biệt so với những người phụ nữ mà Nagumo từng gặp.
Cô không hề vội vã, không hề gắt gỏng. Mỗi động tác của cô đều thể hiện sự bình tĩnh và tinh tế. Chẳng mấy chốc, cô nhận ra có một vị khách mới bước vào
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
“Chào anh, anh muốn dùng gì ạ?” Ren lên tiếng, nở một nụ cười ấm áp
Nagumo chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, rồi bước lại gần quầy. Ánh mắt anh vô tình lướt qua những dòng chữ viết trên bảng thực đơn, nhưng anh chẳng mấy quan tâm đến chúng. Thực lòng, anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để hít thở sâu và quên đi mọi thứ
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
“Anh có vẻ mệt mỏi,” Ren nhận xét nhẹ nhàng, ánh mắt không giấu được sự quan tâm
Nagumo không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, cảm giác cô độc lại một lần nữa ùa về. Ren pha cho anh một ly trà, không nói nhiều, chỉ đơn giản là đưa nó cho anh với một nụ cười nhẹ nhàng
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
“Nếu có thể, tôi mong rằng anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút sau khi uống,” cô nói khẽ, như thể đó là điều cô muốn làm cho tất cả những ai đến quán của mình
Nagumo nhìn cô một lúc lâu, có lẽ là lần đầu tiên anh gặp một người không phán xét hay chế giễu anh.
Cảm giác này khiến anh không khỏi ngỡ ngàng. Anh cầm ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, và cảm nhận được sự ấm áp trong đó, giống như chính lời an ủi mà anh cần
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
“Trà ngon,” Nagumo nói, giọng trầm và hơi khàn, như thể anh đang cố gắng tìm lại chút gì đó bình yên trong lòng
Nagumo đặt ly trà xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ren, mặc dù anh không nói gì, nhưng trong lòng anh lại đang suy nghĩ rất nhiều. Trái tim anh, vốn dĩ đã chai sạn vì những năm tháng trong nghề sát thủ, giờ lại bỗng dưng dao động trước một người con gái mà anh chỉ vừa mới gặp
Ren không vội hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng dọn dẹp xung quanh, nhưng ánh mắt cô vẫn thi thoảng lướt qua anh, như thể đang lo lắng về điều gì đó.
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
“Anh trông có vẻ mệt mỏi, không phải vì công việc chứ?” Ren nhẹ nhàng hỏi, mắt nhìn vào ly trà trong tay anh, như thể muốn đưa ra một cách trò chuyện tự nhiên
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
“Không phải công việc… chỉ là cuộc sống thôi.” Anh dừng lại một chút, đôi mắt tối lại khi nhớ đến những cuộc tranh cãi vô tận với vợ. “Có những thứ… mà dù ta có làm gì đi nữa, nó vẫn không thể thay đổi được.”
Nagumo không quen với sự quan tâm như vậy, nhất là từ một người xa lạ. Điều này khiến anh cảm thấy lạ lẫm, nhưng cũng khiến trái tim anh ấm lại theo một cách mà anh chưa từng trải qua
Anh lại nhìn cô, đôi mắt của Ren vẫn sáng lên với vẻ dịu dàng, không chút lo lắng hay gấp gáp, và một cảm giác khó tả dâng lên trong ngực anh. Dường như cô có thể đọc được những cảm xúc mà anh chưa từng bộc lộ ra ngoài
Ren chỉ mỉm cười đáp lại, không vội vàng hỏi han thêm gì. Nhưng rồi, sau một lúc, Nagumo không kiềm chế được nữa, anh bắt đầu nói, như thể anh không còn muốn giấu giếm sự thật trong lòng mình
Ren ngừng lại một chút, không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn anh. Cô không vội vàng phản ứng, mà chỉ để Nagumo nói ra những điều chất chứa trong lòng anh bấy lâu nay.
Ren nghe vậy, đôi mắt cô sáng lên, nhưng lại không hề vội vàng lên tiếng. Thay vào đó, cô lặng lẽ đặt tay lên quầy, đôi mắt ấm áp nhưng không giấu được sự ngạc nhiên.
Ren mỉm cười dịu dàng, nhưng không đáp lại ngay. Cô chỉ im lặng, vẫn giữ đôi mắt ấy nhìn anh, và trong ánh mắt đó là sự cảm thông, sự thấu hiểu. Không có lời nói nào cần thiết lúc này. Chỉ cần sự hiện diện của cô, sự ấm áp mà cô tỏa ra, là đủ để Nagumo cảm thấy mình không còn đơn độc

Chương 2: Nagumo Yoichi

Chương 2: Tâm Sự
“Hãy yêu người đem lại cho chàng sự bình yên….”
Ren lặng lẽ nghe, cô không vội lên tiếng. Cô có thể cảm nhận được sự đau đớn trong lời nói của anh, sự mệt mỏi mà anh không thể bày tỏ với bất kỳ ai. Cô không biết anh là ai, nhưng cô hiểu cảm giác ấy, cảm giác của những người bị mắc kẹt trong cuộc sống, không thể thoát ra.
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
“Chắc anh đã kiệt sức rồi,” Ren nói nhỏ, “Có đôi lúc, chỉ cần có ai đó lắng nghe thôi, cũng đã là một sự an ủi lớn.
Nagumo nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Ren, và một cảm giác lạ lùng len lỏi trong anh. Anh đã quen với sự lạnh lùng, với những con người xa cách trong thế giới của mình, nhưng ánh mắt của cô lại như một sự dịu dàng không thể lý giải. Cô không cần anh phải mở lòng ngay lập tức, nhưng chỉ cần có mặt và lắng nghe, đó đã là một sự an ủi mà anh chưa từng cảm nhận được từ lâu
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
“Em… em có vẻ hiểu tôi khá rõ,”
Nagumo nói, lần đầu tiên anh có chút bất ngờ khi nhận ra rằng có một người có thể hiểu mình mà không cần phải biết quá nhiều về quá khứ của anh.
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
“Tôi không thường nói chuyện với ai về những chuyện này.”
Ren mỉm cười nhẹ, cô biết rằng không phải ai cũng sẵn sàng chia sẻ những điều sâu thẳm trong lòng, nhưng với Nagumo, cô không cảm thấy có sự phán xét nào.
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
Ren đứng phía sau quầy, lau nhẹ chiếc cốc thủy tinh, đôi mắt không rời khỏi anh. Sau một lúc, cô quyết định phá vỡ sự im lặng. “Anh… sao lại đến đây một mình như thế?” Câu hỏi của cô nhẹ nhàng, nhưng không thiếu sự quan tâm
Nagumo hơi nhướng mày, rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đã bắt đầu buông xuống. Anh không muốn chia sẻ quá nhiều, nhưng cảm giác trong lòng khiến anh cảm thấy có gì đó không thể giấu mãi được
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
“Chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ thôi…” Nagumo đáp, giọng anh trầm và có chút lạnh lùng, nhưng Ren có thể nhận ra sự mệt mỏi trong đó.
Ren không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ đứng đó. Cô biết rằng không phải lúc nào cũng có thể ép người khác mở lòng, và đôi khi, chỉ cần sự hiện diện của mình cũng đủ để người khác cảm thấy nhẹ lòng hơn
Sau một hồi im lặng, Nagumo cảm thấy có chút gì đó lạ lẫm khi ở cạnh cô. Anh hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn Ren, ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước.
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
“Em là chủ tiệm này à?” Nagumo hỏi, muốn thay đổi không khí
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
Ren cười nhẹ, gật đầu—“Vâng, tôi mở quán cà phê này từ lâu rồi. Mọi người đến đây không chỉ để uống cà phê, mà còn để tìm sự bình yên trong cuộc sống. Có lẽ… anh cũng đang tìm một chút bình yên cho mình?”
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Nagumo nhếch mép cười khẽ. “Bình yên ư? Không phải lúc nào tôi cũng tìm được nó. Nhưng ít ra… ở đây có vẻ yên tĩnh.”
Ren ngồi xuống chiếc ghế đối diện, giữ khoảng cách nhưng vẫn đủ gần để anh có thể cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt cô.
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
“Tôi hiểu cảm giác ấy. Đôi khi, chúng ta cứ chạy theo cuộc sống quá nhanh, đến mức quên mất cách lắng nghe bản thân mình.”
Nagumo im lặng, không biết phải đáp lại sao. Anh chưa từng có ai thực sự lắng nghe mình như vậy. Dù cuộc sống của anh đầy những cuộc chiến và sự đau khổ, nhưng Ren lại mang đến một cảm giác khác biệt.
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
Ren tiếp tục, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, dịu dàng:— “Anh không phải một kẻ đơn độc. Dù anh có cảm thấy mình thế nào đi nữa, đừng quên rằng luôn có những người sẵn sàng đứng bên anh.”
Nagumo cảm thấy một sự ấm áp lạ thường dâng lên trong lòng. Anh không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn cô một lúc lâu, cảm nhận sự chân thành trong lời nói của cô.
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
“Em nói dễ thế, nhưng cuộc sống đâu đơn giản như vậy.” Anh khẽ nói, nhưng lần này giọng anh không còn lạnh lùng, mà có chút gì đó mệt mỏi, thậm chí là yếu đuối
Ren chỉ cười nhẹ, không vội vàng giải thích hay an ủi thêm. Cô hiểu rằng, đôi khi, chỉ cần có một người ở bên, lặng lẽ chia sẻ, là đã đủ.
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
“Đúng là cuộc sống không dễ dàng,” Ren nhẹ nhàng nói— “Nhưng nếu anh không cho phép mình nghĩ rằng mình xứng đáng được hạnh phúc, thì ai sẽ cho anh điều đó?”
Nagumo không trả lời ngay, nhưng ánh mắt anh lắng đọng. Lời nói của Ren như một tia sáng trong bóng tối, khiến anh bỗng cảm thấy có chút ấm áp trong lòng. Anh chưa từng nghĩ rằng một người như cô, dịu dàng và dễ gần, lại có thể khiến anh mở lòng ra như vậy
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
Ren mỉm cười, đứng dậy bước lại gần anh, dịu dàng: “Nếu anh muốn, tôi sẽ pha thêm một ly trà nữa. Chúng ta có thể ngồi lại thêm một chút, không cần phải nói gì, cứ ngồi ở đây và nghỉ ngơi đi.”
Nagumo nhìn cô, rồi khẽ gật đầu. Dù anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng ít nhất lúc này, anh cảm thấy mình không còn cô độc trong thế giới này nữa
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
“Được…”

Chương 3: Nagumo Yoichi

Chương 3: Bình Yên
“Hãy yêu người đem lại cho chàng sự bình yên….”
Nagumo ngồi yên tại chỗ, đôi mắt khẽ nheo lại khi nhìn theo bóng lưng Ren đang rót thêm trà. Chẳng hiểu vì sao, chỉ cần nhìn cô chăm chú pha trà thôi, anh lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Không gian tĩnh lặng chỉ còn lại âm thanh lách tách nhỏ của nước chảy vào tách
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
Ren đặt ly trà mới trước mặt anh, giọng cô dịu dàng: “Trà mới pha, anh uống thử xem có ngon hơn không.”
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Nagumo nhìn vào ly trà tỏa hương nhè nhẹ trước mặt, khẽ nhíu mày: “Em nghĩ một ly trà có thể giúp tôi giải quyết được vấn đề của mình à?
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
“Trà không giải quyết được vấn đề của anh, nhưng ít nhất nó giúp anh bình tâm suy nghĩ. Đôi khi, chỉ cần một chút yên tĩnh đã là đủ.”
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Nagumo bật cười khẽ, một nụ cười hiếm hoi nhưng có chút chua chát: “Yên tĩnh à… Đã lâu rồi tôi không có cái thứ xa xỉ đó.”
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
Ren nghiêng đầu, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng: “Vậy thì bây giờ, hãy tạm quên đi tất cả. Ở đây, anh chỉ là một vị khách ghé quán, không có áp lực, không có ràng buộc.”
Nagumo im lặng, ngón tay vô thức lướt nhẹ trên thành cốc, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ ly trà. Anh chưa từng nghĩ rằng có một nơi nào đó trên thế gian này có thể khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm đến thế. Một nơi không có những ánh mắt soi mói, những lời trách móc hay sự kỳ vọng nặng nề
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Một lúc sau, giọng anh trầm khàn vang lên: “Vợ tôi… luôn nghĩ tôi vô dụng.”
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
Ren hơi khựng lại trước lời thú nhận bất ngờ. Nhưng thay vì tỏ ra ngạc nhiên hay thương hại, cô chỉ bình thản hỏi: “Và… anh nghĩ thế nào về điều đó?”
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Nagumo cười nhạt, ánh mắt đượm buồn: “Tôi không quan tâm. Hay ít nhất là tôi nghĩ mình không quan tâm… Nhưng đến cuối cùng, nó vẫn làm tôi thấy mệt mỏi.”
Ren im lặng, cô không biết nên nói gì. Thực sự, người đàn ông trước mặt là người cô lần đầu gặp. Chẳng phải kiểu thân quen gì
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Anh mỉm cười nhẹ, uống một ngụm trà — “chỉ là, công việc tôi khá mệt, khi tan làm tôi chỉ muốn về nhà và nghỉ ngơi, ít nhất cũng mong có một bữa ăn chờ sẳn. Nhưng tôi mơ mộng xa quá rồi”
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
NovelToon
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
“có lẽ anh đã quen với việc không được trân trọng, nên dần dần anh chấp nhận điều đó như một lẽ thường tình. Nhưng thật lòng mà nói, anh không đáng phải chịu như vậy.”
Nagumo khẽ nhướng mày, ánh mắt có chút kinh ngạc trước những lời nói của Ren. Cô gái này dường như nhìn thấu những điều anh chưa từng thừa nhận với chính mình.
Cũng phải, anh từ nhỏ đã được mọi người tôn trọng. Khi học JCC còn được các bạn cùng trăng lứa ngưỡng mộ
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Anh im lặng một lúc lâu rồi lắc đầu: “Chắc là em đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi đấy~”
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
Ren bật cười khẽ, ánh mắt trong veo như hồ nước mùa thu: “Biết đâu đấy? Nhưng tôi vẫn nghĩ mỗi người đều xứng đáng có được một ai đó thấu hiểu mình.”
Nagumo dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại một lúc, để mặc cho hương trà dịu nhẹ bao quanh mình. Trong lòng anh, bỗng dưng có một thứ cảm giác gì đó rất lạ. Nhẹ nhàng, nhưng không hề dễ chịu – bởi nó khiến anh nhận ra mình đang khao khát một điều gì đó mà trước đây anh chưa từng dám nghĩ tới. Một chút bình yên. Một chút thấu hiểu. Mà có lẽ… nó đến từ người phụ nữ trước mặt anh
Ren mỉm cười nhìn anh, không thúc ép, không vội vàng. Cô biết, Nagumo vẫn còn lạc lối trong chính cuộc đời của mình. Nhưng có lẽ, nếu anh muốn dừng chân một chút, quán cà phê này luôn là nơi chào đón anh.
Tsuki Renshii
Tsuki Renshii
“Anh có muốn thử một món bánh không? Tôi mới làm sáng nay, có lẽ sẽ hợp với trà của anh đấy.”
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Nagumo mở mắt, nhìn Ren chăm chú, rồi khẽ gật đầu và mỉm cười nhẹ “Được thôi, dù sao tôi cũng thích đồ ngọt~”
Ren mỉm cười rạng rỡ, rồi quay người bước vào trong, để lại Nagumo ngồi đó, lòng chợt thấy nhẹ nhàng hơn một chút

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play