Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mộng Anh Hùng

Phần 1 : Thiên Địa tình duyên Chương 1 Cái chết của Trưởng Môn Bắc Hà

             Đêm nay gió bắc thổi về thật nhìu, một mùa đông lại đến nửa, Khúc An đúng bên cửa sổ nhìn những cành cây đang đung đưa theo cuồng phong mà thở dài bảo :

             - Ta đây thật ghét mùa đông lạnh giá!

             Khúc An lại đưa mắt nhìn về phía xa, hắn giật mình khi nhận ra, bên dưới tán cây tùng cổ thụ của khu rừng dường như thấp thoáng có một bóng người áo đen ...

              Khúc An định thần nhìn kỹ lại...

              - Thì ra đó là một Nam nhân, Nhưng tại sao? Lại đứng ở dưới góc cây tùng giữa đêm khuya gió lạnh thế này, quái lạ thật...

              Dừng lại một lúc Khúc An lại nghĩ:

              - Lẻ nào là một hồn Ma ? Không thể nào

              Khúc An lặng nhìn hồi lâu, bóng đen vẫn đứng đó bất động, lấy làm lạ Khúc An thấp lên ánh đuốc, Cầm theo Long Kiếm tiếng đến bóng đen ấy, để xem cho tường thứ ấy là gì. Con người của Lão chẳng có gì khiến lão phải sợ hãi, võ công được chân chuyền từ cha là Nguyễn Trường Hận, và mẹ là Khúc A Ly, cũng thuộc hàng thiên hạ đệ nhất, lại là Trưởng môn Bắc Hà đĩnh đĩnh đại danh, song lão lại thích một mình sống trong ngôi nhà gỗ ở trong rừng, sống một cuộc sống bình dị, chỉ khi có chuyện đại sự trong môn phái lão mới rời khỏi, làm song lại về nơi nhà gỗ ấy. Và Cuộc sống của lão sẽ mãi mãi trôi qua như thế nếu không có đêm nay...

               Khúc An tiếng đến gần cây tùng, biết được người đến, bóng đen bỏng cất tiếng nói:

              - Ta trờ ngươi đã rất lâu... Khúc An !

               Khúc An vừa nghe khẩu âm đã nhận ra ngay :

              - Là ngươi?

               Bóng đen nói :

               - Ngươi vẫn thông minh nhất trong ba huynh đệ chúng ta như ngày nào ! Khúc An

               Khúc An nói :

              - Ngươi đến đây làm gì ?

              - Là để hỏi thăm! ngươi còn nhớ không, chuyện đó...

              - Chuyện đó! là chuyện gì, ta không biết!

              Bóng đen cười lớn bảo:

              - Ngươi đừng nghĩ ngươi trốn ở đây hàng ngày làm bạn với cuộc sống bình phàm thì có thể xoá đi những chuyện ngươi đã làm ... ! Mãi mãi chẳng thay đôi được điều gì cả!

             Nói rồi, bóng đen ấy vung kiếm Thẳng hướng Khúc An mà đâm tới...

             *****

             Đến sáng, có đệ tử đến tìm Khúc An, thì thất kinh khi phát hiện thi thể của ngài dưới góc cây tùng, sung quanh nơi đâu cũng thấy vết kiếm và máu, rõ ràng đã sẩy ra một trận ác chiến.

             Rất nhanh, Tường Vy bà bà là bà của khúc An dẫn theo Khúc Thanh Bình con gái của khúc An cùng vô số đệ tử Bắc Hà cũng đã đến. Ai ai cũng vô cùng đao lòng, mong muốn tìm ra kẻ sát thủ, trả thù cho Khúc An Trưởng Môn

              Lẫn trong vết máu ở gần người của Khúc An, Thanh Bình tìm được một Viên Ngọc Bội Khắc Chữ Phùng, Cả Bắc Hà khi đó điều tin chắc người có Chữ Phùng trong tên chính là hung thủ...

              Mấy ngày sao, Khi tan lễ đã song, Ngôi vị trưởng môn Bắc Hà phái đã trao lại cho Trương Phàm, sư đệ của Khúc An. Việc Trương Phàm trở thành trưởng môn Bắc Hà đã khiến cho không ít nhân sĩ võ lâm nghi ngờ về sự thật cái chết của Khúc An," Lẽ nào là do Trương Phàm ? " Nhưng rồi theo thời gian, bằng sự nhân nghĩa, Trương Phàm đã khuất phục quần hùng thiên hạ, khiến cho lời đồn đại không hay về ngài cũng dần tan biến...

                         Thời gian thấm thoái thôi đưa, Câu chuyện ngày hôm đó đã qua 16 năm nhưng nổi đau của những người ở lại vẫn còn ở lại, không ai ở Bắc Hà có thể quên được mục tiêu tìm kiếm hung thủ. Hôm nay Trương Phạm đã mở cuộc hộp Bắc Hà, Chuyện rằng giáo Chủ Trung Sơn Phái là Phùng Bá đã gửi thiệp mừng thọ khắp võ lâm vào Tháng tới, cũng là tìm kiếm hiền tế kết duyên cùng trưởng nữ vừa lão là Phùng Mộng Thiên.

                         Trên dưới Bắc Hà điều xôn xao bàn tán, có người bảo rằng :

                       - Trưởng nữ của Phùng Bá, Phùng Mộng Thiên dung mạo Như hoa, võ công cũng vô cùng cao cường, nếu lấy được nàng ta về làm thê tử, chắc hẳn là phúc ba đời.

                        Nghe được những lời ấy, Đại Sư huynh Của Bắc Hà phái khi đó Là Trần Văn Nhân khẽ cười, Chàng ta nói thầm :

                       - Dung mạo thì quả thật là Hơn người nhưng lại đôi phần lạnh lùng, cứng rắn. Khí chất của nàng ta đã hơn hẳn các đệ và cả ta rất nhiều đó.

          Chuyện rằng, Khoản một năm trước, khi Văn Nhân xuống núi, đã vô tình một lần được gặp Mộng Thiên, kể từ đó hình bóng của nàng cứ in sâu trong tâm trí của đại Sư huynh... Văn Nhân vẫn thường ví von cuộc gặp gỡ ấy bằng một câu thơ thế này :

     " Ngỡ là thật xa sâm, Vô tình một ánh mắt.

      Ta say đắm cả đời, quả là thế thời này

      Anh hùng nào mấy ai qua được ải Mỹ Nhân! "

              Trương Phàm giỏng dạt nói :

           - Trung Sơn phái vốn năm xưa do Cuồng Kiếm vô Song Mạc Vân Phong Thành lập, sao cái chết của hắn , Trung Sơn trải qua 2 đời trưởng môn không giao thiệt bên ngoài, cả giang hồ điều cho đó là tà phái, nhưng đến hôm nay Phùng Bá gửi Thiệp mời ! Các con nghĩ chúng ta nên đi hay không?

             Khúc Thanh Bình nói :

            - Sư Phụ, Người còn nhớ năm xưa bên sát của Cha con có một chiếc ngọc bội khắc Chữ Phùng, trong khi đó tên của Trưởng Môn Trung Sơn cũng có một chữ Phùng, con nghi ngờ việc này có liên quan với nhau!

              Trần Văn Nhân cũng đứng ra nói:

            - Lời cũng sư muội nói cung không phải không có lý, con nghĩ Phùng Bá tiền bối đã gửi Thiệp mời, vậy đã tỏ rõ thành ý, chúng ta nên đi, một mặt là chúc thọ, mặt khác...

              Thanh Bình Cắt lời, tinh nghịch nói:

             - Mặc Khác là để Đại sư huynh gặp ý chung nhân Phùng Mộng Thiên hiệp nữ kiếm khách...

              Trần Văn Nhân nhìn Thanh Bình nói:

                          - Thanh Tiểu muội xem ra có sở thích chọt ta quá nhỉ, Thôi bỏ đi!

                            Trương phàm nghiêm giọng đáp:

                          - Ba ngày tới chúng ta sẽ đi đến Hoàng Liên Sơn, Trung Sơn Phái. Các con hãy về chuẩn bị hành trang cho đầy đủ!

Phần 1: Thiên Địa tình duyên Chương 2 Cuộc gặp gỡ định mệnh

                         Rời khỏi phòng hộp , Thanh Bình đã bắt gặp được Triệu Ngọc Long một tiểu sư đệ của nàng đang một mình xuống núi, nàng nghĩ thầm, " Cái thằng bé này, cả ngày chưa chắc đã làm được chuyện gì tốt đẹp, chắc lại tìm xuống núi chơi đây mà "

                       Nghĩ thế, nàng đã đuổi theo Ngọc Long. Gặp được Thanh Bình, Ngọc Long có đôi chúc ngại ngùng,

                       - Sư Tỷ...

                       - Lại Chốn xuống núi nữa đấy à! Sao không lo luyện công!

                       - Luyện công rất là chán, so với việc luyện công thì đi ra chợ vui hơn nhiều!

                       Thanh Bình lắt đầu nói

                       - Thôi được rồi, đi sớm về sớm!

                       Đại sư huynh Trần Văn Nhân vỗ vai Thanh Bình chán nản nói :

                       - Có đại sư tỷ nuông chiều thế , thảo nào tiểu sư đệ càng ngày càng hư.

             *****

             Vừa xuống núi, Ngọc Long đã chạy ù đến Tửu Lầu ý gia, Tự sư là thiên hạ đệ nhất tửu lầu, ở đây nỗi tiếng với món rượu nếp, vì công đoạn làm rượu rất phức tạp thế nên tửu lầu chỉ bán một ngày có 10 vò.

             Ngọc Long vừa định bước vào cửa thì đã vô tình va phải một tiểu cô nương, Ngọc Long vừa nhìn đã biết không phải là người địa phương vì là trang phục dân tộc, nàng là Phùng Uyển Nhi con gái út của Phùng Bá, được lệnh của cha đến để giao thiệp mời. Ngọc Long vô tình nhìn nàng, trái tim anh dường như rung động lãnh liệt, đường nét thanh tú, Làng gia trắng mịn, môi đỏ hồng, Ngọc Long nghĩ thầm: " trên đời lại có một cô gái dễ thương như thế này hay sao ? " Bắt giác, Ngọc Long vội xin lỗi. Nàng ta chẳng nói gì, chỉ khẻ cười với Ngọc Long rồi quay người rời đi.

             Trong Phút chốc, dường như Ngọc Long đã quên đi việc anh muốn làm, đến khi định thần lại, mới vội vàng chạy vào, hỏi chủ quán :

             - Chủ quán , cho hai vò rượu Nếp!

              Tên chủ quan thở dài nói:

             - Cậu đã đến chậm một bước rồi, hai vò rượu cuối cùng tôi đã bán cho cô gái mặc đồ dân tộc, cô ấy mới vừa đi ra thôi

            Ngọc Long lại nhớ đến Uyển Nhi, Thảo nào khi vừa gặp nàng ta, Ngọc Long lại ngưỡi thấy thoang thoảng hương rượu nếp mà anh chứ ngỡ là hương từ tửu lầu bay ra!!

             Như thế, Ngọc Long hớt hãi chạy đi tìm Uyển Nhi khắp phố, từ đường nhỏ đến đường lớn, anh không bỏ qua nơi nào, tìm mãi đến gần chiều, anh mới gặp được nàng ta ở hàng trang sức... Ngọc Long gọi:

             - Cô nương, xin dừng bước!

              Uyển Nhi quay người lại nhìn Ngọc Long, một lần nữa, anh ta như người mất hồn, phải đến khi Uyển Nhi lên tiếng, Anh mới tròn tỉnh:

             - Huynh có chuyện gì mà gọi ta ?

              Ngọc Long nói :

            - Cô nương có thể chia lại cho tại hạ một vò rượu nếp được không, vì quả thật ta đang rất cần nói:

             Uyển Nghi im lặng một lúc, rồi khẻ cười bảo:

            - Chia lại cho huynh của được thôi, nhưng mà, phải có một điều kiện!

            Ngọc Long vội hỏi:

          - Là điều kiện gì? Cô nương cứ nói!

           Uyển Nhi suy nghĩ một lúc rồi bảo:

            - Hiện giờ ta chưa nghĩ ra , khi nào ta nghĩ ra, ta sẽ nói.

            - Cô...

             Uyển Nhi đưa một vò rượu cho Ngọc Long, rồi diệu dàng nói :

            - Đây, ta tặng huynh, nói ta biết huynh tên gì và ở đâu? được không?

            Ngọc Long thật thà nói không chút dấu diếm:

           - Ta họ Lý tên Ngọc Long, người Bắc Hà phái !

           Uyển Nhi nghĩ thầm:

          - Lý Ngọc Long, Bắc Hà phái, thú vị thật!

          Ngọc Long Nhận lấy vò rượu, thở phào nhẹ nhõm nói

Đúng là gặp may mắn! Đa tạ cô nương! Nếu không có vò rượu này, chắc ta đã không xong việc mất.

Uyển Nhi Cười nhẹ :

- Không có gì. Ta thấy huynh có vẻ rất cần nó, nên ta đã nhường lại cho huynh thôi.

Ngọc Long Cảm kích nói:

- Cô nương thật tốt bụng. Ta tên là Lý Ngọc Long, người Bắc Hà phái. Còn cô nương?

Uyển Nhi Nhìn Ngọc Long nói:

- Ta là Phùng Uyển Nhi.

Ngọc Long Ngập ngừng :

- Phùng Uyển Nhi... Cái tên thật đẹp.

Uyển Nhi Khẽ cười

- Cảm ơn huynh.

Ngọc Long Lấy hết can đảm nói

- Cô nương... Ta... Ta cảm thấy rất vui khi được gặp cô nương.

- Ta cũng vậy.

Cả hai người im lặng một lúc, Ngọc Long đột nhiên nói

- Cô nương... Ta có thể hỏi cô nương một câu được không?

Uyển Nhi Gật đầu

- Huynh muốn hỏi gì?

Ngọc Long Ngập ngừng

- Cô nương... Cô nương có... có ý chung nhân chưa?

Uyển Nhi im lặng một lúc, rồi khẽ cười nói

- Huynh hỏi để làm gì ?

Ngọc Long Bối rối

- Ta... ta chỉ muốn biết thôi.

Uyển Nhi Nhìn Ngọc Long

- "Hoa xinh bên ánh nắng nắng hồng.

Lòng chưa mở ngỏ, ông bướm nào dám qua"

Ngọc Long Vui mừng hỏi :

- Thật sao ?

Uyển Nhi Gật đầu, Ngọc Long áp úng đáp :

- Vậy... vậy ta có thể...

Uyển Nhi nhìn Ngọc Long, ánh mắt nàng có một chút gì đó khó tả :

- Huynh muốn gì?

Ngọc Long Hít một hơi thật sâu

- Ta... ta muốn làm bạn với cô nương

Uyển Nhi Khẽ cười :

Chúng ta đã là bạn rồi mà.

Cả hai người lại im lặng, một lúc sao Uyển Nhi nói :

Ta phải đi rồi. Hẹn gặp lại huynh.

Cô nương sẽ đâu?

Uyển Nhi nói :

Phiêu bạc Giang Hồ, Làm hiệp Nữ!

Chúng ta còn gặp lại nhau chứ

Điều đó, ta cũng không biết được

Uyển Nhi rời đi, Ngọc Long nhìn theo bóng dáng nàng, trong lòng tràn ngập cảm xúc. Anh chàng hi vọng rằng nhất định sẽ gặp lại Uyển Nhi...

Phần 1 Thiên Địa tình duyên Chương 3 : cuộc hành trình bắt đầu

              Vừa trở về Bắc Hà, Ngọc Long đã đụng mặt Thanh Bình và Văn Nhân, Văn Nhân nghiêm Khắc nói:

               - Đã bảo về cho sớm, thế mà đến giờ này.

               Ngọc Long vội vàng giải thích:

              - Là Có một số chuyện đã sẩy ra, ngoài dự tính Sư huynh ạ !

              Thanh Bình nghe thế liền hỏi:

             - Đã sẩy ra chuyện gì?

             Ngọc Long đưa vò rượu lên trước mặt Của Thanh Bình nói:

            - Là Đây, Chuyện chính là nó, sư tỷ, đệ biết tỷ rất là thích rượu nếp, nên đã mua nó về cho tỷ...

             Thanh Bình vui ra mặt, Nói :

             - Đa tạ đệ nhiều nha, thích quá!

             Văn Nhân đứng bên cạnh thở dài, Ngọc Long khoát vai Đại sư huynh, vô tư nói:

             - Sư huynh, cũng nên có lúc thoải mái một chút, đừng có lúc nào cũng nhăn mặt nhăn mày, nhìn y như sư phụ dị.

              Thanh Bình cũng khoát vai Ngọc Long vui vẽ nói :

              - Phải đó đại sư huynh à ! Vò rượu này chia làm ba, chúng ta cùng nhau uống!

             Văn Nhân lắc đầu ngao ngán, nhưng cũng không thể từ chối lòng tốt của sư đệ và sư tỷ. Ba người cùng nhau ngồi xuống, mở vò rượu nếp ra uống.

             Trong lúc uống rượu, Ngọc Long kể lại cho Thanh Bình và Văn Nhân nghe về cuộc gặp gỡ với Uyển Nhi.

             - Cô nương Tên Uyển Nhi đó thật sự rất xinh đẹp, lại còn tốt bụng nữa. !",

              Ngọc Long nói với vẻ mặt si mê. Thanh Bình nghe vậy thì cười nói:

              - Vậy là Tiểu sư đệ của chúng ta đã biết yêu rồi sao?

              Ngọc Long Nhượng ngùn :

             - Không có đâu tỷ ơi! Chỉ mới vừa gặp gỡ làm sao có thể yêu thương nhanh đến thế chứ?

             Văn Nhân vỗ vai Ngọc Long nói :

            - Tình yêu là ngẫu nhiên, nó thường đến rất bất ngờ, có khi chỉ bằng một ánh mắt cũng đủ để gieo thương nhớ cả đời đó tiểu sư đệ à !

              Thanh Bình nghe thế, bèn nói lời trêu trọc đại sư huynh :

              - Đại sư huynh nói về tình yêu quả là quyên thâm, hiểu biết sâu rộng, chiếc lý sâu xa, tiểu muội bái phục, bái phục!

              Văn Nhân nói :

             - Muội cứ trọc ta, rồi một ngày tình yêu cũng sẽ tìm đến muội mà thôi.

             Thanh Bình cương quyết:

            - Cho đến khi đại thù của cha chưa trả song, muội sẽ không nghĩ đến tình yêu

****

           Buổi Sáng hôm sau, ánh mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ, đánh thức Ngọc Long. Chàng uể oải vươn vai, cảm giác mệt mỏi rã rời sau một đêm trằn trọc. Vừa chợp mắt được một lúc, chàng đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài.

               Ngọc Long lồm cồm bò dậy, vội vàng khoác áo và chạy ra ngoài. Cảnh tượng trước mắt khiến chàng sững sờ. Sân viện vắng tanh, chỉ còn vài đệ tử :

               - Chuyện gì vậy? Mọi người đâu hết rồi?

              Ngọc Long hỏi một sư huynh đang quét sân, người ấy đáp :

               - Sư phụ và mọi người đã lên đường đến Hoàng Liên Sơn từ sáng sớm rồi ạ.

               - Chẳng phải đã nói là 3 ngày nữa sao, sao chưa gì đã đi rồi!

                            Ngọc Long có vẻ tức giận. Chàng cảm thấy mình không được tôn trọng và bị bỏ rơi. "Tại sao ta lại không được đi? Chẳng lẽ ta không phải là đệ tử của Bắc Hà sao?" Chàng tự hỏi. Người sư huynh lên tiếng:

                            - Ám ức gì chứ, đến cả sư huynh của đệ là ta đây còn không được đi theo! Vã lại đệ ngủ đến trưa, thì ai mà đợi đệ được

                           Ngọc Long vẫn không nguôi ấm ức và quyết định sẽ tự mình đến Hoàng Liên Sơn. Chàng thu dọn hành lý, lấy thanh kiếm bên mình, và bí mật rời khỏi Bắc Hà.

                            Song hành động của chàng ta rất nhanh đã bị phát hiện, các sư huynh bắt đưa về Bắc hà, vì không có Trưởng môn nên mội quyết định trong phái điều phải Thông qua Tường Vy bà bà. Tường Vy nhẹ nhàng lại gần Ngọc Long, và hỏi :

                            - Này, tại sao con lại muốn đi đến Hoàng Liên Sơn?

                            Ngọc Long nói:

                            - Đơn giản vì con muốn đi, thế thôi !

                            Tường Vy gật đầu nói :

                            - Tốt tốt! Nếu con đã muốn đi, thì hay cứ đi đi!

                             Nghe những lời ấy, Ngọc Long vui mừng cảm tạ Tường Vy bà bà rồi hí hửng chạy ù xuống núi. Các sư huynh đệ ở đó thấy thế có đôi phần không hiểu, liền hỏi Tường Vy bà bà:

                             - Tại sao bà lại để nó đi dễ dàng như thế!

                             Tường Vy đáp :

                             - Cho nó đi để nó biết giang hồ hiểm ác thế nào, để nó trưởng thành hơn...

 *****

               Ánh mặt trời chói chang xuyên qua những tán cây cổ thụ, tạo nên những vệt nắng lung linh trên thảm lá mục. Ngọc Long bước đi vô định trong khu rừng già, tiếng bước chân nặng nề vang vọng giữa không gian tĩnh mịch. Chàng đã lạc đường, hoàn toàn mất phương hướng giữa khu rừng rộng lớn và đầy rẫy nguy hiểm này.

               Những thân cây cao vút như những bức tường thành sừng sững, vây quanh Ngọc Long trong bóng tối mịt mùng. Ánh sáng mặt trời chỉ còn là những tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, không đủ để soi rõ lối đi. Ngọc Long cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô độc giữa khu rừng bao la này.

              Tiếng gió rít từng cơn qua những hàng cây, mang theo hơi lạnh của bóng đêm và những âm thanh kỳ lạ, rùng rợn. Ngọc Long rùng mình, cảm giác sợ hãi xâm chiếm tâm trí. Chàng cố gắng xua tan những ý nghĩ tiêu cực, nhưng càng lúc càng lún sâu vào sự tuyệt vọng.

             Đôi chân của Ngọc Long đã mỏi nhừ, nhưng chàng vẫn phải bước tiếp. Chàng không biết mình đã đi được bao lâu, chỉ biết rằng bóng tối đang dần bao trùm lấy khu rừng. Ngọc Long cảm thấy mình như một con vật lạc loài, không biết đi đâu về đâu.

Bất chợt, Ngọc Long nghe thấy tiếng bước chân. Chàng vội vàng dừng lại, lắng nghe. Tiếng bước chân ngày càng rõ hơn, dường như có ai đó đang đến gần. Ngọc Long mừng rỡ, hy vọng rằng mình sẽ gặp được người giúp đỡ.

               Nhưng khi bóng người hiện ra trước mắt, Ngọc Long không khỏi thất vọng. Đó không phải là người, mà là một con sói lớn. Con sói nhe răng, nhìn chằm chằm vào Ngọc Long với ánh mắt hung dữ. Ngọc Long kinh hãi, biết rằng mình đang gặp nguy hiểm.

                Ngọc Long vội vàng rút thanh kiếm bên mình, sẵn sàng đối đầu với con sói. Nhưng chàng cũng biết rằng, mình không có nhiều cơ hội chiến thắng. Con sói quá mạnh và hung hãn, còn Ngọc Long đã kiệt sức vì lạc đường.

                 Cuộc chiến giữa Ngọc Long và con sói diễn ra trong bóng tối. Ngọc Long cố gắng chống trả, nhưng sức lực của chàng đã cạn kiệt. Cuối cùng, Ngọc Long bị con sói hạ gục. Chàng ngã quỵ xuống đất, thanh kiếm rơi khỏi tay.

                Con sói tiến lại gần Ngọc Long, nhe răng đe dọa. Ngọc Long nhắm mắt chờ đợi cái chết. Nhưng rồi, điều kỳ diệu đã xảy ra. Con sói bất ngờ quay lưng bỏ đi, để lại Ngọc Long một mình trong bóng tối.

Ngọc Long không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chàng từ từ mở mắt, nhìn theo bóng con sói khuất dần trong rừng sâu. Ngọc Long cảm thấy mình như vừa trải qua một cơn ác mộng. Chàng không tin rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm.

           Ngọc Long cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân của chàng đã tê cứng. Chàng lảo đảo bước đi, không biết mình sẽ đi đâu về đâu. Ngọc Long chỉ biết rằng, mình phải sống sót. Chàng phải tìm được đường ra khỏi khu rừng này.

             Ngọc Long tiếp tục bước đi trong bóng tối, hy vọng rằng mình sẽ tìm được đường ra khỏi khu rừng. Chàng không biết rằng, phía trước chàng còn rất nhiều khó khăn và thử thách đang chờ đợi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play