Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh, Nhưng Lại Quá Tấu Hề
Chap 1
Diệp Kiều
Cả tông môn đều là đám ngốc nghếch
Đây là suy nghĩ được đúc kết lại sau ngày đầu tiên Diệp Kiều xuyên qua
Nàng vốn là nô lệ tư bản điển hình, vất vả cày cả đêm mới xong bản thảo thiết kế, thế mà kết quả là mới ngủ một giấc đã xuyên đến Tu Chân Giới sặc mùi bạo lực
Nguyên chủ cũng tên là Diệp Kiều, là một cô bé mồ côi được tông chủ Vân Ngân tốt bụng nhận nuôi
Đây là Nguyệt Thanh Tông, một trong Ngũ Đại Tông Môn lớn nhất của Tu Chân Giới
Tông môn này nổi tiếng về kỳ môn độn giáp và bày trận vẽ bùa. Từ đệ tử thân truyền đến đệ tử đại trà đều là hệ pháp sư
Vân Ngân là một người tốt bụng, dù thiên phú của nguyên chủ rất kém nhưng vẫn thu nàng làm đồ đệ
Nguyên chủ đứng hàng thứ hai, trên còn một sư huynh, dưới có một sư đệ, tuy chưa đến mức được nâng niu chiều chuộng hết mực nhưng vẫn sống rất thoải mái, cho đến khi sư phụ thu nhận một cô bé ở nhân gian, và rồi từ đó, tất cả mọi thứ đã thay đổi
Người xưa nay không quá thân thiết với người khác như Vân Ngân, nay lại nhiều lần phá lệ vì cô bé kia, cuối cùng còn muốn thu nhận một người không có linh căn làm đồ đệ
Điều này khiến nguyên chủ cảm thấy khó hiểu
Nhưng kẻ nắm được kịch bản như Diệp Kiều lại biết, tất cả đều vì đây là một cuốn tiểu thuyết vạn nhân mê
Nữ chính của cuốn tiểu thuyết này tên là Vân Thước, là một người ba kiếp buôn mít ướt, sơ hở một tí là khóc
Nữ chính của cuốn tiểu thuyết này tên là Vân Thước, là một người ba kiếp buôn mít ướt, sơ hở một tí là khóc
《 Tất Cả Đại Lão Trong Tu Chân Giới Đều Yêu Ta 》nội dung như tên, toàn bộ kẻ mạnh trong Tu Chân Giới đều yêu nàng ta điên cuồng như trúng tà, còn vì nàng ta mà đánh nhau.
Từ ngày tiểu sư muội kia đến đây, mọi chuyện xảy ra như xe mất thắng, càng ngày càng quá đáng, nguyên chủ dần biến thành công cụ hình người, tiểu sư muội gặp nạn, nhị sư tỷ nhảy vào cứu, tiểu sư muội bị bắt, nhị sư tỷ chắn đao, tiểu sư muội bị hư tổn linh căn, nhị sư tỷ moi linh căn ra thê
Cuối cùng, nguyên chủ nhận lại một kết cục bị sư phụ một kiếm xuyên tim
Nhân vật thảm nhất cuốn truyện này không ai ngoài nhị sư tỷ
Và hiện tại nàng đã biến thành nhị sư tỷ xui xẻo này
Tình cảnh trước mắt này càng khiến Diệp Kiều kiên định với suy nghĩ của mình, nguyên cái tông môn này là một dàn óc chó bẩm sinh thuần chủng 24k
Diệp Kiều quỳ trên sàn gạch lạnh như băng trong điện, tiên quân Vân Ngân mạnh mẽ, uy nghiêm, khiến nàng cảm thấy như bị áp bức, không thể không cúi đầu cung kính
Vân Ngân
/ Lạnh nhạt / Đã mang được Phù Du Thảo về chưa?
Phù Du Thảo mọc ở đáy vực Ma Uyên, chuyên dùng chữa trị tinh thần thức hải bị hao tổn, tam giới không ai không biết dưới đáy vực Ma Uyên đang phong ấn ma tộc, người bước vào Ma Uyên muốn ra ngoài đều là cửu tử nhất sinh, có người vừa vào đã bị cắn nuốt biến thành chất dinh dưỡng
Diệp Kiều xem như là người may mắn, ngoại trừ bàn tay bị ma khí ăn mòn, còn lại thì vẫn ổn
Nàng mới quay về tông môn, tay còn chảy máu nhưng không người hỏi thăm
Mọi người ai cũng khuyên nàng nên nhường Phù Du Thảo cho tiểu sư muội
Tô Trạc
/ Cười híp mắt / Sư tỷ đã lấy được Phù Du Thảo về rồi à?
Tống Hàn Thanh
/ Mắt đong đầy niềm vui / Có Phù Du Thảo rồi, thương thế của tiểu sư muội chắc chắn sẽ hồi phục
Tống Hàn Thanh
* Thân thể của tiểu sư muội ốm yếu, điều này luôn khiến mình phải lo lắng, bây giờ đã có Phù Du Thảo có thể bồi bổ thần thức, thế thì qua vài ngày nữa, tiểu sư muội có thể khôi phục sức khỏe *
Vân Ngân
/ Dịu dàng / Đưa Phù Du Thảo cho Dược Các đi, sau khi luyện chế thành dược thì đưa đến Phù Dung Uyển
Một cái cây màu trắng từ túi không gian được lấy ra, bay lơ lửng trên không trung, Vân Ngân đưa tay ra, cái cây nhỏ ấy rơi vào lòng bàn tay ông ta
Từ đầu đến cuối, không ai hỏi Diệp Kiều có đồng ý hay không, chính xác hơn là, trong suy nghĩ của bọn họ, Diệp Kiều không có tư cách phản đối
Nàng là đồ đệ của Vân Ngân, nên ông ta nghĩ rằng nàng sẽ không từ chối
Diệp Kiều
/ Nhìn khung cảnh hài hòa trước mắt / Sư phụ, ta có nói là sẽ đưa Phù Du Thảo cho tiểu sư muội à?
Không ai nghĩ đến chuyện Diệp Kiều sẽ từ chối
Tô Trạc
/ Khựng lại vài giây /
Tô Trạc
/ Miễn cưỡng giải thích/ Nhưng tiểu sư muội cần nó hơn tỷ...
Tô Trạc
* Thiên phú của Diệp Kiều chỉ thuộc dạng thường thường, muốn đột phá Trúc Cơ Kỳ thì không thể thiếu sự trợ giúp của Phù Du Thảo *
Khi Tô Trạc nghe Diệp Kiều nói rằng muốn đi tìm linh thảo, hắn ta lập tức nghĩ đến tiểu sư muội, người được sư phụ mang về từ nhân gian
Tô Trạc
* Tuổi tác gần nhau, một người có thể tung tăng đi đáy vực Ma Uyên tìm linh thảo, một người chỉ có thể triền miên nằm trên giường bệnh *
Nghĩ đến điều này, Tô Trạc động lòng, nói cho sư phụ nghe suy nghĩ trong lòng mình
Vân Ngân
/ Vẫn cố giải thích / A Thước vốn ốm yếu
Vân Ngân
Ngươi khỏe hơn con bé, ngươi nhường Phù Du Thảo lại cho con bé dùng trước đi
Vân Ngân
Sau này khi đại hội tông môn bắt đầu, sư phụ sẽ bảo sư huynh ngươi đến chiến trường viễn cổ tìm cho ngươi một cây Phù Du Thảo khác
Diệp Kiều
* Chiến trường viễn cổ? *
Diệp Kiều
* Khoan bàn đến việc Phù Du Thảo đã hiếm thấy khó tìm thế nào, cho dù có thể tìm trong chiến trường viễn cổ đi chăng nữa, thì khi đại hội tông môn trăm năm tổ chức một lần mở ra, có biết bao nhiêu nhân tài hội tụ? *
Diệp Kiều
* Sao sư phụ có thể tự tin rằng hai vị sư huynh của nàng có thể cướp được Phù Du Thảo? *
Diệp Kiều nhìn ba người quen thói đối xử bất công mà không thèm che giấu
Diệp Kiều
/ Cười lạnh trong lòng / Tóm lại là, nàng ta yếu nên đáng được ưu tiên, còn ta mạnh nên đáng được bỏ quên sao?
Thấy đồ đệ vốn ngoan ngoãn nay lại chống đối mình, Vân Ngân cảm giác như bản thân đang bị mạo phạm
Vân Ngân
/ Lạnh mặt, quát / Làm càn!
Uy áp của kẻ đang ở Hóa Thần Kỳ rất mạnh, đè ép lấy nàng, ông ta vung tay áo lên, một trận gió thổi đến, ép nàng đến mức không thể đứng dậy, muốn trốn cũng không trốn được, cứ thế bị gió hất văng vào cột nhà
Đáy vực Ma Uyên nguy hiểm cũng không làm nguyên chủ bị thương nhưng sau một hồi tranh giành Phù Du Thảo tại tông môn lại bị sư phụ đánh thành thế này
Vân Ngân
Đồ phá hoại Tu Chân Giới này!
Vân Ngân
/ Lạnh lùng phất tay biến mất / Trời sinh phản nghịch, không biết trên dưới
Vân Ngân
Cút về động phủ của ngươi tự xem sét bản thân đi
Diệp Kiều quẹt máu mũi, sau đó dưới ảnh mắt chăm chú của mọi người, mặt không cảm xúc và giơ 🖕 về phía Vân Ngân đang biến mất
Đây xem như lần phản kháng mạnh mẽ cuối cùng của nữ phụ pháo hôi
Tô Trạc
Tiểu sư tỷ, xin lỗi / Đi đến cạnh nàng, hai hàng mi rủ xuống, nhỏ giọng xin lỗi /
Tô Trạc
Sau này ta sẽ trả Phù Du Thảo lại cho tỷ
Hắn ta cảm thấy hơi áy náy, chỉ vì chút tâm tư của mình mà tiểu sư tỷ bị sư phụ phạt
Diệp Kiều đang chùi máu thì thấy hắn ta tiến đến
Diệp Kiều
/ Vội vàng lùi lại, tránh như tránh tà, cảnh cáo / Đừng có lại gần
Diệp Kiều
* Cá của nữ chính vui lòng tránh xa ta ra *
Dáng vẻ dứt khoát của nàng khiến hắn ta kinh ngạc, không ngờ sư tỷ hiền lành thường ngày của mình nay lại có thể quá quắt như vậy
Tống Hàn Thanh
/ Chướng mắt nắm lấy tay Diệp Kiều, gằn giọng / Sư muội, ngươi đừng nhỏ mọn nữa, bây giờ tiểu sư muội suốt ngày nằm trên giường bệnh, muội ấy cần Phù Du Thảo hơn ngươi
Tay Diệp Kiều vốn đang bị thương, giờ lại bị tên này siết chặt, nàng đau hít một hơi dài, chắc chắn là tên chó này cố ý
Nàng không tính yên lặng chịu đựng nên vung một cánh tay khác lên, tát vào mặt hắn ta
Tống Hàn Thanh
/ Nhanh nhẹn né đòn, bàn tay đang siết lấy tay Diệp Kiều cũng buông ra /
Diệp Kiều
/ Che chỗ bị thương lại / Thế nên mới cướp đồ của ta à?
Diệp Kiều
Chắc Nguyệt Thanh Tông có được địa vị như ngày hôm nay cũng do ăn cướp mà thành nhỉ?
Tống Hàn Thanh
/ Sửng sỡ / Sao ngươi vô lý quá vậy?
Diệp Kiều
Ờ ờ ờ, đúng rồi / Gật đầu cho có lệ /
Diệp Kiều
Là ta vô tình, là ta vô lý, ngươi mau đi tìm tiểu sư muội của ngươi đi
Nếu lúc trước còn có chút chờ mong với Tu Chân Giới này, thì sau khi biết được mình là một nhân vật nữ phụ pháo hôi sau này sẽ bị kiếm đâm xuyên tim, Diệp Kiều chỉ muốn sống yên ổn
Diệp Kiều
* Ta muốn xuống núi! *
Diệp Kiều
/ Nghĩ xong xuôi, xoay người chạy, lười xem hai tên não tàn kia /
Diệp Kiều
/ Vừa đi về phía Tư Mệnh Đường vừa mở túi trữ vật /
Chuyện là vì muốn nhấn mạnh địa vị được mọi người simp của nữ chính nên những nhân vật khác được miêu tả không khác gì cây cỏ ven đường
Và trùng hợp thay, nàng là cọng cỏ nát nhất!
Thứ duy nhất có trong túi trữ vật là một cuốn tâm pháp được tặng khi bái sư
Linh thạch thì lèo tèo vài viên
Nguyệt Thanh Tông có mấy trăm đệ tử nội môn, ai cũng mạnh hơn nàng, Diệp Kiều chỉ là thanh niên đậu vớt cho đủ sỉ số
Nàng không phải đệ tử thân truyền nên chuyện rời khỏi tông môn rất đơn giản
Nàng trả hết tài nguyên được từng được Nguyệt Thanh Tông cung cấp, lại thông báo với trưởng lão Tư Mệnh Đường một tiếng, chỉ cần đối phương gật đầu là nàng có thể rời đi
Sau khi trả lại linh khí và linh thạch, toàn thân Diệp Kiều toát ra một khí chất nghèo khổ
Bản thân nguyên chủ vốn cũng không nổi bật, nên khi đại trưởng lão Tư Mệnh Đường nghe nàng nói nàng muốn rời khỏi tông môn thì thầm vui vẻ trong lòng
Không nghĩ tới cái tên phế vật của nội môn này lại muốn rời đi
Đại trưởng lão
Có cần ta báo cho tông chủ không? / Dịu dàng, vờ vịt /
Đại trưởng lão
Sau này ngươi định đến tông môn nào?
Đại trưởng lão
Cần trưởng lão cho ngươi ít linh thạch không?
Đại trưởng lão
Dù sao thì ăn ở đi lại cũng cần tiền
Lão ta còn tưởng Diệp Kiều sẽ khách sáo, ai ngờ...
Diệp Kiều
/ Ko chút do dự nào / Muốn
Diệp Kiều
/ Mặt dày vươn tay về phía lão ta, miệng mồm nịnh hót không chút ngại ngùng / Không ngờ ở Nguyệt Thanh Tông vẫn còn người tốt như ngài
Lão ta chỉ nói khách sáo vài câu thôi mà, bây giờ nghe nàng nói như thế thì dù không muốn đưa cũng phải đưa
Trong nháy mắt, mặt đại trưởng lão nhăn nhó, nhìn Diệp Kiều mặt dày, bầu không khí trở nên trầm lặng
Đại trưởng lão
* Trước kia đứa nhỏ này mặt dày như thế à? *
Đại trưởng lão
* Hình như không có mà nhỉ? *
Đại trưởng lão
* Trong ấn tượng của mình, Diệp Kiều là một người trầm mặc, kiệm lời *
Diệp Kiều vẫn chờ lão ta tiếp tế chút linh thạch cho mình
Diệp Kiều
* Nguyên chủ là một con ong chăm chỉ, là một người thật thà tình nguyện xông vào núi đao biển lửa vì tông môn, nhưng Diệp Kiều thì không nhé! *
Diệp Kiều
* Sau khi xuống núi, toàn bộ ăn ở đi lại đều cần linh thạch, đại trưởng lão đã mở lời, nàng có ngu mới từ chối *
Diệp Kiều
Đại trưởng lão móc một túi linh thạch nặng trĩu ra, có lẽ nghĩ đến việc nàng đi rồi, sau này không về nữa nên không tỏ vẻ keo kiệt
Đại trưởng lão
Bên trong có 100 viên linh thạch trung phẩm, ngươi lấy đi
Đại trưởng lão
/ Đưa tay ra /
Diệp Kiều
/ Mắt sáng rực / Đa tạ đại trưởng lão
Đại trưởng lão
/ Phất tay ra hiệu bảo nàng đi đi /
Rời khỏi Tư Mệnh Đường, Diệp Kiều cất linh thạch vào túi trữ vật, đột nhiên nàng nghe có người nói: "Phế vật "
Diệp Kiều
/ Quay lại nhìn tên kia / Ngươi nói gì cơ?
Tên kia không ngờ nàng nghe thấy hắn đang mắng nàng, thực ra thì bên trong cánh cửa kia, có rất nhiều người không thích Diệp Kiều
Một đệ tử với thiên phú bình thường, nếu không phải trời độ còng lưng, nàng được tông chủ nhặt được thì ngay cả khả năng được làm đệ tử ngoại môn còn không có, nói gì đến vị trí đệ tử nội môn
Khi nghe tin tông chủ trách phạt Diệp Kiều, không ít người cảm thấy hả hê
Nghe Diệp Kiều hỏi lại, mặt tên đệ tử này trắng bệch, ậm ừ hồi lâu, dáng vẻ như bị dọa xám hồn: "Ta..."
Diệp Kiều
/ Thật thà cảm thán / Ngươi cũng biết nhìn người đấy
Diệp Kiều
Không ấy, ta nhường vị trí đệ tử nội môn này cho ngươi đấy!
Nguyên chủ chăm chỉ cày cuốc cho tông môn, luôn là người đầu tiên hăng hái xông lên tìm tài nguyên, sau đó phân chia cho cách sư huynh sư đệ, sư tỷ sư muội ngoại môn, và rồi nhận được kết cục là gì?
Kết cục là bị sư phụ moi linh căn, đâm một kiếm xuyên tim!
Diệp Kiều
Ngươi nói đúng, ta là phế vật / Tháo lệnh bài treo trên eo xuống, ném cho tên kia /
Diệp Kiều
Nội môn này ta trèo không nổi, xin cáo từ
Tên đệ tử kia nghe xong thì mặt đầy hoang mang
Hắn nhìn Diệp Kiều ném lệnh bài cho mình rồi phóng khoáng đi xuống núi
Chap 2
Thành Vân Trung nằm ở giữa Ngũ Đại Tông Môn, vị trí đắc địa sánh ngang với hoàng thành thời phong kiến, thế nên rất dễ nhìn thấy đệ tử của Ngũ Đại Tông Môn, và cũng vì thế, mà giá cả các mặt hàng đều ở mức đắt đỏ
Diệp Kiều
Ông chủ, nhiêu tiền một cái bánh bao?
Mùi bánh bao thơm lừng khiến nàng thấy thèm nhỏ dãi
Diệp Kiều
* Sau Trúc Cơ Kỳ, các tu sĩ mới có thể sử dụng Tích Cốc Đan, hiện tại nguyên chủ chỉ ở tầng thứ ba của Luyện Khí Kỳ, thời gian tu luyện để có thể sử dụng Tích Cốc Đan vẫn còn rất lâu *
Diệp Kiều
* Trong túi trữ vật chỉ có một trăm viên linh thạch trung phẩm, mình vừa phải dùng để mua đồ ăn, vừa phải thuê trọ, ở cái nơi giá cả đắt đỏ này, chỉ cần ba ngày là mình nghèo đến không còn mồng tơi để rớt *
Diệp Kiều
* Cuối cùng mình cũng hiểu được, tại sao nguyên chủ dù sống khổ sở ở tông môn cũng không muốn xuống núi *
Diệp Kiều
* Cuộc sống ở dưới núi thật khiến người ta phải trầm mặc *
Diệp Kiều
* Nghề dễ hốt bạc nhất ở Tu Chân Giới là Phù Tu và Đan Tu, Nguyệt Thanh Tông có mặt trên bảng xếp hạng Ngũ Đại Tông Môn cũng nhờ có nhiều Phù Tu và tài lực hùng hậu đến mức người ta phải ghen ghét *
Diệp Kiều
Ngươi có biết nơi bán bút lông và giấy vẽ bùa ko?
Ở Tu Chân Giới, địa vị của Phù Tu và Đan Tu rất cao
Diệp Kiều
/ Lắc đầu / Không phải
Diệp Kiều
* Nguyên chủ vốn là Kiếm Tu, mình thì chưa từng vẽ bùa, nhưng mà miệng ăn núi lở, không liều thì sao ăn nhiều *
Ở hiện đại, nàng là nô lệ của tư bản, ngoài thiết kế còn làm thêm việc về đồ họa, sau khi tới Tu Chân Giới, kiếp nô ɭệ của tư bản vẫn hoàn kiếp nô lệ của tư bản
Nhờ nghề cũ, Diệp Kiều có khả năng đã gặp qua thì không quên, thân thể này cũng có được khả năng đó
Diệp Kiều
/ Nhắm mắt lại / // Hình ảnh cách vẽ bùa chú của Nguyệt Thanh Tông hiện rõ trong đầu nàng //
Vì là lần đầu vẽ bùa nên nàng chỉ có thể dựa vào trực giác, nàng dựa theo sách bùa chú, nín thở tập trung linh lực vào bút lông
Ngòi bút vừa chấm lên giấy, thần thức chợt nhói một chút
Diệp Kiều
/ Bừng tỉnh / * Có vẻ như đây là bước đầu tiên của việc vẽ bùa *
Diệp Kiều lục lại ký ức của nguyên chủ về dáng vẻ của nhóm Phù Tu khi vẽ bùa, sau đó nàng đặt bút bắt đầu vẽ, từng nét hoa văn phức tạp xuất hiện và thành hình, động tác của nàng cũng càng lúc càng nhanh đến khi nét cuối cùng được hoàn thiện
Hoa văn trên giấy bùa phát ra ánh sáng vàng
Diệp Kiều
/ Nhìn chằm chằm một lúc /
Diệp Kiều
* Chỉ cần bùa không bị cháy là được *
Diệp Kiều
* Vẽ bùa dễ vậy cơ á? *
Suy nghĩ này vừa lóe lên, một thứ gì đó tựa như chất lỏng từ mũi nàng chảy xuống
Diệp Kiều
/ Cúi đầu đưa tay quẹt mũi /
Diệp Kiều
* Ờ, xem ra mình nghĩ xa quá rồi *
Diệp Kiều
* Quả nhiên, không phải ai cũng vẽ bùa được *
Sau khi vẽ xong, cơ thể không xuất hiện vấn đề gì, cộng thêm tình cảnh nghèo rớt mồng tơi của mình, nàng lập tức vặn dây cót tinh thần, hăng hái vẽ tiếp
Vẽ xong bảy lá bùa, cơ thể nàng không trụ nổi nữa, ngất lăn ra bàn
Đây là triệu chứng tiêu hao thần thức quá nhiều
Diệp Kiều vẽ xong thì ngất, ngất xong thì vẽ tiếp, sáng vẻ chăm chỉ làm cảm động chính bản thân nàng
Diệp Kiều
Hay là trách nhiệm?
Diệp Kiều
Đường cùng ép người ta phải tiến bộ, lời này quả nhiên không sai!
Bùa của Diệp Kiều vẽ đều là những bùa cấp thấp nhất, như là Bùa Phong Tật, Bùa Hôn Thụy
Nàng dán bùa lên người mình để kiểm tra xem bùa có tác dụng hay không
Diệp Kiều
* Nghe đồn bùa này có thể giúp người chạy nhanh như gió *
Sau khi dán một lúc lâu, nàng chẳng thấy gì đặc biệt xảy ra, đoán chừng là đã thất bại
Nàng không hề thấy thất vọng
Diệp Kiều
* Trong trí nhớ của nguyên chủ, dù là đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông cũng không thể vẽ bùa một lần đã thành công *
Diệp Kiều
* Thất bại là điều bình thường *
Diệp Kiều giơ tay định xé lá bùa xuống, không ngờ chân bỗng nhiên mất khống chế mà lao ra ngoài như tên bắn
Nàng không thể dừng lại được, cả người cứ lao về phía trước, va thẳng vào tường làm lủng nguyên một mảng lớn
Diệp Kiều
* Thể chất của tu sĩ đúng là khác hẳn người bình thường, cho dù va mạnh vào tường tạo ra một lỗ thủng lớn, cơ thể vẫn không hề cảm thấy đau đớn *
Loay hoay hồi lâu, Diệp Kiều mới bò dậy được, ánh mắt đổ về phía Bùa Phong Tật đã mất đi hiệu lực đang nằm trên mặt đất
Diệp Kiều
Thất kính, thất kính rồi! Đây chính là Phù Tu sao?
Cuối cùng dưới ánh mắt hình viên đạn của ông chủ trọ, Diệp Kiều hai mắt rưng rưng bồi thường hai mươi viên linh thạch để sửa tường
Lúc mặt trời xuống núi, Diệp Kiều mang theo mấy lá bùa đã vẽ đến chợ đêm để bán lấy tiền
Đây là chợ đen lớn nhất của Tu Chân Giới, ở nơi này, người buôn kẻ bán loại nào cũng có, giá cả phân khúc nào cũng không thiếu, nàng rao bán một lá bùa giá mười viên linh thạch trung phẩm, giá này không hề mắc, có thể được tính là giá rẻ
Nhưng tu vi của nàng quá thấp nên các tu sĩ qua lại đều không thèm ngó ngàng đến
Diệp Kiều bày sạp một hồi lâu mà vẫn chưa có ai mở hàng, kinh doanh còn thua cả sạp bán sách cấm kế bên
Nàng tiếp tục kiên nhẫn bày sạp, nếu vẫn không người hỏi mua thì chắc nàng sẽ chuyển sang bán sách cấm
Có lẽ ông trời không muốn trên đời này thêm một người sa chân vào con đường buôn sách cấm nên giáng một thiếu niên xuống sạp nàng
Mộc Trọng Hi
/ Nhảy từ kiếm đáp xuống, dẫm ngay lên sạp của nàng /
Có vẻ như hắn vẫn chưa phát giác được điều đó
Mộc Trọng Hi
/ Ánh mắt chăm chăm nhìn về một hướng /
Mộc Trọng Hi
Không được rút kiếm dưới lãnh địa của Ngũ Đại Tông Môn
Gã bị cảnh cáo vốn định đôi co vài câu nhưng khi nhìn thấy y phục thêu hoa văn chìm chuyên dành cho đệ tử thân truyền của đại tông môn của thiếu niên, gã kinh hãi xoay người bỏ chạy
Diệp Kiều
* Người bị tổn thương duy nhất vẫn mãi là mình! *
Diệp Kiều
Vị đạo hữu này, vui lòng dịch chân sang chỗ khác / Giọng nàng tha thiết /
Diệp Kiều
Ngươi đang dẫm lên sạp hàng của ta
Thiếu niên nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mới phát hiện bản thân đang đạp lên sạp nhà người ta
Mộc Trọng Hi
/ Vội vàng bước sang một bên, nhìn sạp hàng bị dẫm sụp / Ngại quá, không làm ngươi bị thương chứ?
Diệp Kiều
/ Nói với lý lẽ chính khí lẫm liệt / Nhưng hành vi của ngươi đã làm tâm hồn ta bị tổn thương nghiêm trọng
Thiếu niên nghe xong cảm thấy hơi bất ngờ vì tâm hồn của nàng lại mỏng manh dễ vỡ đến thế, nhìn dáng vẻ nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn của Diệp Kiều
Mộc Trọng Hi
/ Ngượng ngùng nói / Thế ta bồi thường cho ngươi một ít linh thạch nhé?
Mộc Trọng Hi
Một viên linh thạch thượng phẩm có được không?
Diệp Kiều
/ Vui vẻ nhận tiền bồi thường / Ta tha thứ cho ngươi đấy
Diệp Kiều
/ Cúi người nhặt bùa lên /
Diệp Kiều
* Một viên tinh thạch thượng phẩm bằng một trăm viên linh thạch trung phẩm đấy *
Diệp Kiều
* Đại gia có khác *
Mộc Trọng Hi
/ Ngạc nhiên hỏi / Ngươi là Phù Tu sao?
Nhặt bùa xong, Diệp Kiều mới để ý thấy xung quanh có rất nhiều tán tu hóng hớt
Nhân vật bất kì
Xem dáng vẻ hình như là đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông?
Nhân vật bất kì
Chắc vậy nhỉ?
Nhân vật bất kì
Có thể ngự kiếm, tu vi ít nhất là Trúc Cơ Kỳ trở lên, cái này ngoại trừ đệ tử thân truyền thì không còn ai khác
Người bu lại hóng hớt ngày càng nhiều, một ít tán tu còn chú ý đến những lá bùa mà Diệp Kiều đang cầm
Y phục trên người Mộc Trọng Hi quá bắt mắt, cho nên Diệp Kiều đang đứng bên cạnh hắn cũng được ngộ nhận là đệ tử của đại tông môn
Tán tu đều có một sự tín nhiệm nhất định với những thứ gắn mác đại tông môn cho nên chủ động tiến lên
Nhân vật bất kì
/ Hỏi thăm / Tiểu muội, ngươi bán bùa gì thế?
Diệp Kiều
Bùa Hôn Thụy, Bùa Phong Tật
Dù chỉ là những bùa chú cấp thấp nhưng vẫn có tác dụng lớn với tán tu, bọn họ không có tông môn che chở, du hành nam bắc nhiều, trong túi có nhiều bùa chú sẽ cảm thấy yên tâm hơn
Bùa chú nguồn gốc xuất xứ rõ ràng, chính hãng từ đại tông môn thường sẽ rất mắc, một vài loại bùa chú bình dân lại dễ bị gian thương chế thành hàng giả, hàng lậu tuồn bán kiếm tiền, Diệp Kiều vô tình được hưởng sái ánh hào của Mộc Trọng Hi nên chỉ vài phút, hàng đã được bán hết
Điều này làm nàng càng kiên định với ý tưởng muốn gia nhập một đại tông môn
Mộc Trọng Hi
Ngươi muốn đi sao?
Diệp Kiều cất linh thạch, chuẩn bị dọn sạp thì nghe Mộc Trọng Hi hỏi câu trên
Diệp Kiều
/ Nhìn hắn tỏ vẻ khó hiểu / Nếu không thì sao?
Mộc Trọng Hi
/ Trợn mắt / Ngươi không cần ta bồi thường sao?
Diệp Kiều
Không phải ngươi đã bồi thường một viên linh thạch rồi sao?
Mộc Trọng Hi
Nhưng tâm hồn ngươi đang bị tổn thương mà?
Diệp Kiều
* Đâu ra một tên ngốc bạch ngọt này thế? *
Diệp Kiều
* Hay là đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông đều là những tên ngốc bạch ngọt? *
Diệp Kiều
* Mình nói xàm thế mà cũng tin? *
Diệp Kiều
* Bình thường thì mấy con hàng đẹp mã trong tiểu thuyết đều có tên họ riêng *
Nàng rất tò mò, tên ngốc bạch ngọt này là nhân vật nào trong cuốn tiểu thuyết vạn nhân mê này
Diệp Kiều
* Ngạc nhiên chưa, mình từng nghe thấy cái tên này rồi *
Diệp Kiều
* Thanh niên vì nữ chính mà không oán, không hối tự hủy đạo tâm trong cuốn tiểu thuyết máu chó này chẳng phải tên là Mộc Trọng Hi sao? *
Diệp Kiều
/ Biểu cảm trở nên phức tạp /
Diệp Kiều
/ Ánh mắt từ trạng thấy nhìn tên ngốc chuyển thành ánh mắt của sự thương hại /
Mộc Trọng Hi
/ Tròn mắt nhìn lại / Ngươi nhìn thế là ý gì?
Diệp Kiều ý thức được sự thương hại trong mắt mình quá rõ ràng, nàng ho khụ khụ để che giấu điều đó, trong đầu lại nghĩ đến vài tính tiết ba xu trong cốt truyện
Diệp Kiều
Ta nghe nói ngươi là đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông, có thể cho ta hỏi, đãi ngộ của đệ tử ngoại môn Trường Minh Tông như thế nào không?
Hiện tại nàng đáng muốn tìm một tông môn để ở tạm
Mộc Trọng Hi
Trường Minh Tông?
Nói đến tông môn của mình, cảm xúc của Mộc Trọng Hi trở nên phức tạp, nhìn thấy ánh mắt tò mò, khao khát của Diệp Kiều
Mộc Trọng Hi
/ Thật thà đáp / Tông môn chúng ta rất nghèo, ta vào tông môn năm mười tuổi, mỗi ngày đều ăn màn thầu
Mộc Trọng Hi
* Ở nhà, mình là tiểu thiếu gia được cả nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đột nhiên bước chân vào một tông môn nghèo nàn thế này, đương nhiên sẽ bất mãn *
Mộc Trọng Hi
Khi đó, ta cảm thấy mình đã bị lừa, nên lén rủ nhị sư huynh và tam sư huynh chuẩn bị bỏ trốn, sau đó thì bị tông chủ bắt gặp, lão cứ đuổi theo bọn ta, ba người bọn ta cắm đầu chạy đến mất cả giày
Diệp Kiều
Xin hỏi, nhị sư huynh và tam sư huynh của ngươi tên gì?
Mộc Trọng Hi
Tiết Dư, Minh Huyền
Diệp Kiều
* Nam phụ chó liếʍ trong cuốn tiểu thuyết này gom đủ lại với nhau rồi *
Hơn nữa, cách nói của Mộc Trọng Hi chân thật đến mức Diệp Kiều như tự nhìn thấy hình ảnh tông chủ của Trường Minh Tông vừa chạy vừa gào lên: Tiết Dư, Minh Huyền, Mộc Trọng Hi, không có các ngươi, sao ta có thể sống nổi!
Hình ảnh đó quá đặc sắc khiến Diệp Kiều từ bỏ ý định gia nhập Trường Minh Tông
Diệp Kiều
Vậy Vấn Kiếm Tông thì sao?
Diệp Kiều
Bọn họ ăn ngủ ra sao?
Diệp Kiều
* Mang tiếng là tông môn đứng đầu thiên hạ, chắc là đãi ngộ sẽ rất tốt nhỉ? *
Sau khi trải nghiệm mức sống đắt đỏ ở Thành Vân Trung, Diệp Kiều chỉ muốn tìm một tông môn nào đó, dùng thân phận đệ tử ngoại môn để ăn ké, uống ké, ở ké
Chap 3
Mộc Trọng Hi
Vấn Kiếm Tông?
Mộc Trọng Hi
/ Nhìn nàng với ánh mắt không thể tin nổi / Ngươi ở Vấn Kiếm Tông mà còn muốn ngủ sao?
Mộc Trọng Hi
Trời chưa sáng, đệ tử của Vấn Kiếm Tông đã phải dậy, sau đó luyện kiếm
Mộc Trọng Hi
Trưa học tâm pháp, tối phải đấu tập một đánh một
Mộc Trọng Hi
Là tông môn đứng đầu thiên hạ, bọn họ mà không nỗ lực sẽ bị người khác vượt mặt!
Diệp Kiều
Này cũng quá khổ rồi
Nàng tiếp tục hỏi tông môn tiếp theo với tâm thái của một ông lão vừa ngồi uống cà phê vừa đọc báo
Diệp Kiều
Thế Thành Phong Tông?
Diệp Kiều
Bích Thủy Tông thì sao?
Mộc Trọng Hi
/ Vừa đếm tay vừa kể / Thành Phong Tông đều là một nhóm yêu nhân, những thứ xấu xí không được phép vào tông môn bọn họ, bọn họ rất chú trọng vẻ ngoài
Mộc Trọng Hi
/ Nhìn Diệp Kiều, ánh mắt phán xét / Ngươi cũng ưa nhìn nhưng mà bọn họ chỉ nhận nam đệ tử thôi
Diệp Kiều
Kỳ thị giới tính à?
Diệp Kiều
* Tu Chân Giới mà kỳ thị giới tính là sao? *
Mộc Trọng Hi
À không, là vì tâm pháp của tông môn bọn họ hơi đặc biệt, không hợp với nữ đệ tử, còn nói về việc ăn cơm thì Bích Thủy Tông không ăn cơm, bọn họ có nhiều Đan Tu, vì muốn chuẩn bị cho đại bỉ nên rất chuyên tâm tu luyện, bình thường chỉ ăn Tích Cốc Đan mà thôi
Diệp Kiều
* Tu Chân Giới này là bị điên hết rồi sao? *
Diệp Kiều
/ Tuyệt vọng hỏi nốt vấn đề cuối cùng / Rốt cuộc có tông môn nào cho ăn, cho ngủ không?
Mộc Trọng Hi
/ Lập tức lên tinh thần nói / Chắc chắn là Trường Minh Tông của ta rồi, thức ăn của bọn ta thuộc hàng tốt nhất! Bữa nào cũng có năm cái màn thầu
Mộc Trọng Hi
* Tông môn bọn mình cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu màn thầu, khi xưa, lúc mới đặt chân vào tông môn, mình ăn màn thầu đến mức tuyệt vọng, phải dụ dỗ nhị sư huynh và tam sư huynh cùng nhau phản bội sư môn bỏ trốn *
Diệp Kiều
/ Vỗ tay cái bép, quyết định / Thế ta sẽ đến Trường Minh Tông
Diệp Kiều
* Năm cái màn thầu không quan trọng, quan trọng là mình thích bầu không khí gà bay chó sủa ngập tràn của Trường Minh Tông... À không, là bầu không khí náo nhiệt mới đúng *
Diệp Kiều
Khi nào có thể báo danh vào tông môn?
Mộc Trọng Hi
/ Suy nghĩ / Hôm nay, hình như tới đêm nay là hết
Mộc Trọng Hi
/ Kinh ngạc / Ngươi không biết à?
Mộc Trọng Hi
* Dù sao thì Trường Minh Tông cũng là một trong Ngũ Đại Tông Môn của Tu Chân Giới, việc lớn như tuyển đệ tử ngoại môn này đến tán tu kiến thức hạn hẹp cũng nên biết chứ nhỉ? *
Đúng là Diệp Kiều không biết thật
Diệp Kiều
/ Im lặng một lúc / Thế giờ là giờ nào rồi?
Diệp Kiều
* Mình còn cơ hội không? *
Cung phản xạ của Mộc Trọng Hi cuối cùng cũng phản ứng kịp
Mộc Trọng Hi
/ Gân cổ la lên / Còn nửa canh giờ nữa là hết kỳ tuyển đệ tử, chậm chạp thêm chút nữa là không kịp đâu!
Hắn vội vàng ném trường kiếm, chỉ thấy nháy mắt thanh kiếm phóng to lên, hắn nhảy lên kiếm trước, sau đó vươn tay về phía Diệp Kiều
Diệp Kiều
* Có thể ngự kiếm, tu vi chắc chắn từ Trúc Cơ Kỳ trở lên *
Diệp Kiều
* Thiếu niên này có vẻ như tuổi tác không lớn hơn mình là nhiêu, thế mà đã lên Trúc Cơ Kì rồi *
Nàng cũng không làm giá, đưa tay để hắn đỡ lên kiếm
Trường kiếm, bùa chú bay lên không trung rồi phóng nhanh về hướng tông môn, Diệp Kiều lần đầu được làm chuyện ấy, lần đầu được trải nghiệm cảm giác bay lượn trên trời, cảnh vật xung quanh lướt qua nhanh đến mức không nhìn thấy rõ, tốc độ phi kiếm ở mức có thể khiến người ta say kiếm
Mộc Trọng Hi phải về tông môn trước giờ đóng cửa, nếu không sẽ bị Triệu trưởng lão đánh một trận, ước chừng nếu giữ vững tốc độ này sẽ về không kịp, hắn vội vàng thi triển thêm kiếm quyết tăng tốc độ bay
Diệp Kiều vốn hơi sợ độ cao, nàng sợ mình ngã xuống đất nên siết chặt lấy tóc Mộc Trọng Hi
Diệp Kiều
Á Á Á, NGƯƠI CÓ BẰNG LÁI KO VẬY?
Diệp Kiều
* Mình suýt chút nữa là nôn rồi *
Mộc Trọng Hi
/ Bị nàng kéo tóc, đau đớn gào lên / Đừng có kéo tóc tiểu gia
Hai người lôi kéo qua lại, thân kiếm cũng loạng choạng theo, đúng lúc này thì có thuyền bay bay đến
Diệp Kiều
Mẹ nó, mau tránh ra!!!!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play