( ĐN Haikyuu ) Trái Tim Của Đế Vương.
Chap 1 : " Em tên Akira. "
Một bàn tay đẹp đẽ nhấc chiếc điện thoại bàn lên.
Hajime Akira
Ai đó? ( lúng búng nói )
Nghe giọng điệu kỳ lạ của cậu, đầu bên kia thở dài, sau đó liền truyền đến một giọng nói thập phần bất lực.
Hajime Iwaizumi
Iri, em lại giờ này mới dậy?
Bên này, cậu khéo léo kẹp điện thoại bàn trên vai, hơi nghiêng đầu. Hai tay bận bịu cầm cốc và bàn chải đánh răng, bộ dạng thản nhiên tiếp tục việc giang dở trước đó.
Sau khi nhổ ra ngụm nước trong miệng, cậu đặt hai món đồ xuống, đưa tay cầm lấy điện thoại.
Hajime Akira
Iri là ai vậy?
Hajime Akira
Anh gọi nhầm rồi, em tên Akira. ( giọng điệu hờ hững )
Đến khi cậu nghĩ rằng đối phương đã cúp máy thì bên kia mới truyền đến tiếng thở dài nặng nề.
Hajime Iwaizumi
Anh nói này Akira, em xa nhà lâu như vậy, giờ---
Hajime Akira
Không thể. ( cắt ngang )
Hajime Akira
Anh à, em sống rất tốt, rất thoải mái.
Hajime Iwaizumi
... ( im lặng )
Hajime Akira
Anh hai, sau này gọi điện cho em mà chỉ nói những câu vô nghĩa như vậy, thì đừng gọi.
Hajime Iwaizumi
Được, có chuyện gì nhớ nói cho anh biết đầu tiên.
Hajime Iwaizumi
À phải rồi, vẫn phải báo cáo cuộc sống hàng ngày của em cho anh biết!
Hajime Akira
Đã rõ. ( lười biếng đáp )
Hajime Akira
Anh phàn nàn y như cấp trên khó tính giục viết báo cáo vậy. ( nhỏ giọng lầm bầm )
Hajime Iwaizumi
Em nói cái gì đó?
Hajime Akira
À không có gì. ( thản nhiên )
Sau khi trò chuyện thêm đôi câu, cậu cúp máy, quay người hướng đến phòng tắm, thay đồ rồi ra ngoài.
Tại một tiệm ăn gần đó, cậu chống cằm nhìn dòng người qua lại tấp nập bên kia tấm kính, lâm vào trầm ngâm.
Đã một tháng từ khi cậu chuyển nhà, tuy sống một mình có vẻ nhàm chán, không còn người anh hay càm ràm cậu, có phần trống vắng, tịch mịch nhưng cậu lại thấy khá bình thường, không có cảm xúc gì.
Từ nhỏ cậu đã không giỏi biểu đạt cảm xúc, luôn trưng ra cái mặt lạnh. Rồi khi lớn lên, nhờ vào năng lực quan sát hơn người, cậu tự mang trên mình một lớp mặt nạ cảm xúc, cư xử như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác.
Lớp mặt nạ ấy xuất sắc đến nỗi cha mẹ và cả anh hai cậu đều bị đánh lừa.
Nhưng rồi một ngày...lớp mặt nạ ấy lại bị một người xé xuống, để lộ sự vô cảm và lạnh lẽo đã khắc sâu trong xương tủy mà cậu luôn che giấu.
Mà đáng ghét nhất, người đó lại chính là người cậu thích.
Vậy nên, cậu đã chuyển nhà, đến một ngôi trường mới, gặp bạn bè mới và...đeo lên một chiếc mặt nạ mới.
Giờ đây, đã một tháng trôi qua, cậu sống rất thoải mái, không còn sự khó chịu giống như đứng trước người ấy nữa.
Ngay sau khi ra khỏi tiệm ăn, một giọng nói quen thuộc mà một tháng nay cậu đã nghe khiến cậu quay đầu lại.
Hajime Akira
Ồ, Shoyo-chan. ( cười )
Hinata lúc này đã đứng trước mặt cậu, vẻ mặt tỏ ý không hài lòng.
Hinata Shoyo
Đã nói rồi, cậu đừng gọi tớ như vậy mà! ( phồng má )
Nhìn gò má của Hinata phồng lên như hai cái bánh bao, cậu không nhịn được đưa tay lên chọt chọt vài cái, cười đến vui vẻ.
Hajime Akira
Thật dễ thương.
Hinata Shoyo
Hừ! Dễ thương là từ dùng để khen con trai hả? ( bĩu môi )
Cậu liền lộ ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt nhìn Hinata, không nói gì.
Hinata Shoyo
Ài, được rồi. Chẳng qua là mình vẫn chưa quen lắm. ( lập tức đầu hàng )
Hinata Shoyo
Lại còn là chỗ đông người như vậy. ( lầm bầm )
Hinata Shoyo, một cậu bạn 'tí hon' rất dễ thương. Là người đầu tiên mà cậu tiếp xúc khi vừa chuyển tới trường mới, hai người là bạn cùng bàn.
Cậu bạn nhỏ có niềm đam mê với bóng chuyền rất lớn, lớn đến rực rỡ, chói mắt. Tuy hơi ngốc và bốc đồng, nhưng có một người bạn vừa dễ thương vừa nghịch ngợm như vậy bên cạnh, cậu thấy rất thú vị.
Hinata Shoyo
Akira này, giúp tớ đi!
Hinata Shoyo
Sắp tới tớ tham gia một giải đấu liên trường, mà nghe nói chuyền hai bên đó rất giỏi, tớ hơi lo. ( lúng túng )
Hajime Akira
" A, một người vô tư như cậu ấy vậy mà cũng có lúc lo lắng. "
Hajime Akira
Vậy đến nhà tôi đi.
Hinata Shoyo
Được. ( gật )
Ngay sau nhà cậu là một khu đất trống khá lớn, khi vừa chuyển đến cậu đã chú ý đến nó, không chút do dự cậu liền vung tiền mua lại.
Chap 2 : " Muốn hẹn hò với tôi không? "
Từ tiệm ăn về nhà cậu cũng không xa, hai người thong thả đi bộ về. Cậu lơ đãng nói chuyện vài câu với Hinata.
Hajime Akira
À...chuyền hai mà cậu nói là ai vậy?
Hajime Akira
Nếu cậu ta nổi tiếng đến nỗi ngay cả cậu cũng biết, thì đúng là đáng gờm. ( nhìn Hinata )
Hinata ngây thơ không nhận ra ý trêu chọc trong lời nói của cậu, ngượng ngùng gãi đầu.
Hinata Shoyo
Tớ cũng không rõ lắm, mọi người trong đội nói cậu ta rất giỏi, họ bàn tán về cậu ta suốt.
Hinata Shoyo
Tớ nghe họ gọi cậu ta là Vua sân đấu.
Hinata Shoyo
Tên là...ừm....là gì nhỉ?( vò đầu bứt tai )
Hajime Akira
Kageyama Tobio. ( nhàn nhạt nói )
Hinata Shoyo
Chính là Kageyama Tobio!
Hajime Akira
Xùy...( không để tâm )
Hinata Shoyo
Ơ...cậu cũng biết cậu ta à? Vậy là cậu ta rất giỏi rồi!
Hajime Akira
Gặp cậu ta vài lần mà thôi.
Hajime Akira
Tôi quen biết đàn anh của cậu ta.
Hajime Akira
Anh ta rất giỏi. ( lạnh nhạt )
Hinata Shoyo
Oa, đàn anh của Vua! Không phải chính là Đại đế vương sao!!
Hajime Akira
( khựng lại )
Cậu híp mắt nhìn Hinata, giây sau liền bật cười.
Hajime Akira
Haha, đúng vậy...Đại đế vương.
Hajime Akira
Rất hợp...( cười lạnh )
Hajime Akira
" Đế vương...thường không có trái tim, tim của họ đều làm bằng đá! " ( khẽ nghiến răng )
Sắc mặt của cậu đột nhiên trùng xuống, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như vừa rũ bỏ lớp mặt nạ giả tạo xuống vậy.
Nhưng đi bên cạnh cậu lúc này, cậu nhóc Hinata vẫn chưa nhận ra sự bất thường, miệng nhỏ vẫn tuôn ra một tràng cảm thán.
Hinata Shoyo
À, nếu cậu quen biết Đại đế vương, vậy cậu và anh ta ai giỏi hơn?
Một cậu nói của Hinata khiến cậu sực tỉnh khỏi mớ cảm xúc hỗn độn.
Cậu rũ mắt che đi cảm xúc của mình, không nói gì.
Hinata đợi một hồi mà không nghe thấy cậu đáp lại, bối rối quay sang.
Lúc này, cậu lại híp mắt nhìn Hinata, miệng cười tủm tủm, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén, đáp lại bằng một câu hỏi.
Hajime Akira
Cậu nghĩ sao?
Hinata Shoyo
Hừm! Với cương vị một người bạn của cậu, đương nhiên đáp án của tớ là cậu giỏi hơn rồi!
Hajime Akira
Ồ...( cười nhẹ )
Hajime Akira
Vậy một ngày, cậu chứng kiến tôi đấu với anh ta, anh ta lại còn thắng tôi thì cậu nghĩ sao?
Hinata Shoyo
Ể? Cái này...( suy nghĩ )
Nhìn Hinata vắt óc suy nghĩ, cậu chỉ cười nhàn nhạt. Nhưng lại có chút tò mò câu trả lời của cậu ngốc này, vô thức thả chậm bước chân theo Hinata.
Hinata Shoyo
Lúc đó cậu mà thua...( lẩm bẩm )
Hajime Akira
( nhìn Hinata )
Ngược lại với ánh mắt bình tĩnh ấy, Hinata lại nhìn thẳng vào cậu với ánh mắt lấp lánh.
Hinata Shoyo
Thì chắc chắn hôm đó tâm trạng của cậu không tốt, không có tinh thần!
Hajime Akira
Phụt! ( bật cười )
Nghe tiếng cười giòn giã của cậu, Hinata xấu hổ đến mức bốc khói luôn rồi, nhưng vẫn nói tiếp.
Hinata Shoyo
Hoặc là...cậu căn bản không muốn thắng. ( giọng kiên định )
Câu nói này vừa thốt ra, tiếng cười của cậu liền dừng lại.
Hajime Akira
( nhướng mày )
Hajime Akira
" Vậy à...thì ra là thế. "
Cậu nhìn 'bạn nhỏ' mặt đỏ bừng như trái cà chua vì xấu hổ trước mắt, bất ngờ tiến đến khoác vai Hinata một cách đầy thân thiết, đưa tay vò vò mái tóc màu cam ngọt, cười phá lên.
Hajime Akira
Haha, cậu thực sự rất dễ thương!
Hajime Akira
Muốn hẹn hò với tôi không? ( nháy mắt )
Hinata Shoyo
A-Akira! ( mặt càng đỏ hơn )
Hajime Akira
Phụt! Hahaha!!
Hajime Akira
Tôi đúng là nhặt được bảo bối rồi!
Hajime Akira
" Chỉ cần có cậu ấy, thứ cảm xúc kia có lẽ sẽ không thể bị phát hiện một lần nữa đâu nhỉ? "
Cậu đã sống với lớp mặt nạ này quá lâu. Khi cảm xúc giả tạo bị vạch trần, cậu thật sự không biết phải đối mặt với những người bên cạnh mình bằng vẻ mặt như thế nào.
Dù cho hiện tại, trong thâm tâm cậu không thèm ngó ngàng gì tới việc mọi người nhìn cậu như một kẻ quái dị nhưng mỗi lần nhớ lại khi còn bé, khoảnh khắc ngắn ngủi vô tình chạm mắt với họ, cậu vẫn không khỏi cảm thấy sững sờ.
Ánh mắt đó như hoá thành một giọng nói kỳ quái đầy tạp âm, thì thầm bên tai cậu : " Ngươi là kẻ lạc loài, ngươi không giống con người! Ngươi không phải!! "
Phải nói chính xác rằng, không phải cậu không giỏi biểu hiện cảm xúc mà là chính cậu hoàn toàn không có thứ cảm xúc đó, cậu hoàn toàn không hiểu.
Cậu chỉ có sự lạnh lẽo, vô cảm và thờ ơ. Đáng sợ hơn chính là...
Cho dù có đứng trước một cái xác chết, cậu vẫn có thể trưng ra bộ mặt vô cảm, thong thả mà bước qua cái xác đó.
Hay thậm chí, cậu còn có thể thản nhiên dẫm lên cái xác ấy mà bước đi.
Kể cả việc thích một người, thái độ của cậu luôn là sự bình tĩnh đến khó hiểu, không bày tỏ, không mong muốn. Mà đơn giản chỉ là thích mà thôi.
Bởi từ ' thích ' này, là do chính cậu tự tìm hiểu, là do chính cậu tự muốn biết.
Chap 3 : " Đáng thương muốn chết. "
Hinata mệt mỏi ngồi thụp xuống, hai tay chống lên đầu gối, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.
Hajime Akira
Shoyo-chan, đón lấy!
Chai nước bay tới từ bên lưới đối diện theo một đường parabol hoàn hảo đến ngay trước mặt Hinata.
Hinata Shoyo
( dễ dàng bắt được )
Hinata Shoyo
" Học sinh giỏi có khác. " ( nhìn chai nước )
Hajime Akira
Tôi ném đại thôi.
Hinata Shoyo
Ỏ. ( vặn nắp )
Cậu từ sân bên kia đi qua, đứng ngay cạnh Hinata.
Hajime Akira
Cậu tiến bộ hơn rồi.
Hinata Shoyo
Vậy sao? ( sáng mắt )
Hajime Akira
Nhưng Shoyo-chan, bóng chuyền là môn đồng đội.
Hajime Akira
Sự phối hợp nhuần nhuyễn, ứng phó linh hoạt trong mọi tình huống mới chính là thứ cậu cần nâng cao.
Hinata Shoyo
Tớ và đồng đội rất hiểu ý nhau! ( tự tin )
Hajime Akira
Shoyo-chan, cậu biết không? Trong bóng chuyền, tâm lí của tuyển thủ cũng rất quan trọng.
Hajime Akira
Những người tâm lí yếu, gặp chút áp lực mà run sợ sẽ không bao giờ có thể chiến thắng.
Hajime Akira
Và khi đối đầu với đội mạnh, khí thế áp đảo của đối phương rất dễ dàng đè bẹp tâm lí của họ.
Hajime Akira
Mà người luôn lạc quan, vô tư như cậu thì lại rất ít. ( nhìn Hinata )
Hinata Shoyo
Vậy hả? ( ngây ngô )
Hajime Akira
Vậy nên, thân là một người đội trưởng, cậu phải luôn để ý đến diễn biến tâm lí của các thành viên trong đội, vực dậy tinh thần cho họ một cách kịp thời.
Hajime Akira
Để họ có thể phối hợp và trợ giúp cậu một cách không e dè, không dễ bị phân tâm.
Hajime Akira
Như vậy, cậu vừa phải chú ý tới đường đi của bóng, động tĩnh của đối thủ, lại vừa phải để mắt tới tình hình của các đồng đội đang phân bố trên sân.
Hajime Akira
Cậu làm được chứ?
Hinata ngồi dưới đất đưa tay lên xoa xoa cằm, vẻ mặt suy tư.
Không lâu sau, cái đầu cam ngẩng lên, nhìn cậu với vẻ ủ rũ.
Hinata Shoyo
T-Tớ không chắc Akira.
Hajime Akira
Ừ, nhưng không sao cả.
Cậu ngồi xổm xuống, đối diện với khuôn mặt đáng thương của Hinata, nở nụ cười.
Hajime Akira
Tôi đã nói sẽ giúp cậu thì sẽ giúp đến cùng, đừng lo.
Hinata Shoyo
Cậu thật tốt Akira! ( cảm động )
Hajime Akira
Phụt! ( bật cười )
Hajime Akira
Tôi không tốt như cậu nghĩ đâu. ( lắc đầu )
Hinata Shoyo
Nhưng đối với tớ, cậu là một người bạn rất tốt.
Hinata Shoyo
Tuy thời gian chúng ta làm bạn không được dài, cậu đôi khi còn rất lạnh lùng nhưng những lúc như này đây, cậu lại rất dịu dàng. ( nghiêm túc )
Hajime Akira
( ngẩn người )
Cậu nhìn chăm chú vào ánh mắt chân thành của Hinata, khẽ rũ mi, che đi cuồng phong ẩn hiện nơi đáy mắt.
Hajime Akira
" Sao lại có một người ngây thơ như vậy nhỉ? "
Hajime Akira
" Nhưng mà...học được rồi. Cảm xúc trong ánh mắt cậu ấy, thật giống như bộ phim mình xem. "
Hajime Akira
" Thì ra đây chính là sự chân thành và tin tưởng à?"
Cậu nâng mắt nhìn Hinata, trên môi hiện lên nụ cười bất lực, vươn tay nhéo má cậu bạn.
Hajime Akira
Còn không phải do cậu trông quá đáng thương sao?
Hinata Shoyo
N-Nào có chứ! ( ôm má phụng phịu )
Hajime Akira
( nhún vai không tỏ ý kiến )
Hinata Shoyo
Mà...trông tớ đáng thương lắm sao? ( không nhịn nổi tò mò )
Hajime Akira
Đúng vậy, đáng thương muốn chết. ( cười xấu xa )
Chiều hôm đó, sau khi thống nhất lịch trình rèn luyện cho đội trong tuần này, Hinata vui vẻ tạm biệt cậu rồi ra về.
Ngay khi bước lại vào nhà, cậu lập tức đóng cửa lại.
Khuôn mặt tươi cười dịu dàng liền biến mất, ánh mắt phảng phất ý cười cũng dần trở nên lạnh nhạt, thờ ơ.
Hajime Akira
" Không tệ lắm nhỉ? Việc giả vờ với cậu ấy cũng không có khiến mình thấy phiền. "
Hajime Akira
" Mà ngược lại...mình còn thấy được rất nhiều cảm xúc khác ở cậu ấy, đỡ tốn công xem phim. "
Suốt một tuần tiếp kế tiếp, sau mỗi ngày học mệt mỏi, Hinata dẫn mọi người trong đội đến nhà cậu để luyện tập.
Cậu hiếm khi tỏ ra nghiêm túc một lần, nhanh chóng nhìn ra sự thiếu xót của họ và chỉnh sửa lại.
Đội họ càng tập nhiều, càng thêm hiểu ý nhau, phối hợp ngày càng ăn ý hơn trước. Và chỉ cần một ánh mắt, họ đã có thể hiểu đồng đội đang nghĩ gì.
Sau vài ngày tập luyện và nghiên cứu video ghi hình của các đội cậu cho là mạnh khác, cả đội của Hinata dường như rất có lòng tin với mình, tự tin sẽ không bị đối thủ đè đầu cưỡi cổ.
Vào ngày tập cuối cùng, cậu dạy đội Hinata một số kí hiệu hành động khi giao tiếp bằng ánh mắt khiến mọi người nhìn cậu càng thêm nể phục.
Cậu và mọi người trong đội hẹn nhau sẽ đi ăn sau giải đấu.
Nếu thắng thì sẽ là một buổi tiệc ăn mừng, còn nếu thua thì cứ coi đó như bữa ăn an ủi đi. Dù sao, một bữa ăn chắc chắn đã định!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play