Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

"Hồn Tộc" Nakzep

Chương 1

Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối lạnh lẽo, chỉ còn ngọn nến đỏ rực bùng lên như một ngọn lửa đang thiêu đốt không gian. Bầu không khí dày đặc sự căng thẳng, khiến hơi thở của Zephys nghẹn lại trong cổ họng. Cậu không thể tin được những gì mình vừa nghe, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Zephys
Zephys
(giọng khàn đặc, hoảng hốt) “Không... không thể nào. Ta không thể... không thể thuộc về ngươi.”
Nakroth
Nakroth
(tiến đến gần hơn, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào cậu) “Ngươi đã thuộc về ta từ lúc nào, Zephys. Màu đỏ này, lễ này... đã sắp xếp từ lâu.”
Zephys lùi lại, nhưng chân cậu như dính chặt vào đất, không thể di chuyển. Cậu nhìn lên, phát hiện rằng gương mặt của Nakroth ngày càng gần, đôi mắt đỏ như lửa hừng hực cháy trong màn đêm.
Zephys
Zephys
(nghe thấy trái tim mình đập loạn nhịp, lắp bắp) “Ngươi... ngươi muốn gì?”
Nakroth
Nakroth
(giọng trầm ấm, nhưng lại mang một sự tàn nhẫn lạnh lùng) “Ta chỉ muốn ngươi. Muốn ngươi nhận ra rằng... từ giờ ngươi không thể thoát khỏi tay ta nữa.”
Bàn tay của Nakroth vươn ra, vuốt nhẹ lên cánh tay Zephys, nơi bàn tay lạnh buốt của hắn chạm vào làn da mềm mại của cậu. Làn da Zephys nổi đầy da gà, cậu rùng mình, cảm giác như mình đang bị kéo vào vực thẳm vô hình.
Zephys
Zephys
(nghẹn ngào, giọng run rẩy) “Ta... ta không muốn. Ta chỉ là một người bình thường!”
Nakroth
Nakroth
(cười khẽ, nụ cười lạnh lùng vang lên) “Ngươi không phải người bình thường. Ngươi là tân nương của ta. Và ta không cần ngươi chạy trốn hay kháng cự. Ngươi có hiểu không?”
Zephys
Zephys
(bàng hoàng, ngập ngừng) “Ta... ta không muốn. Ngươi không thể ép buộc ta...”
Nakroth
Nakroth
(đột ngột kéo Zephys về phía mình, ánh mắt khắc nghiệt như lửa) “Ta đã nói rồi, ngươi không thể thoát. Từ giờ, không có ai có thể giúp ngươi. Chỉ có ta mà thôi.”
Zephys cảm thấy một luồng hơi lạnh bao trùm cơ thể mình, bàn tay của Nakroth khẽ nắm chặt cổ tay cậu, giữ lại trong một cơn xiết chặt mạnh mẽ. Mặc dù Zephys muốn vùng ra, nhưng chỉ có thể đứng yên, cảm giác như mình đang bị kéo vào một cơn ác mộng không lối thoát.
Zephys
Zephys
(thở hổn hển, vội vàng) “Ngươi... ngươi không thể cưỡng ép ta... Ta không muốn!”
Nakroth
Nakroth
(thở dài, môi khẽ nhếch lên, giọng nói như thấm vào từng tế bào của Zephys) “Ta không cần ngươi muốn. Ngươi sẽ hiểu thôi. Chỉ một lúc nữa, ngươi sẽ thấy... ta không phải là người có thể bị từ chối.”
Khi Nakroth kéo Zephys lại gần hơn, hơi thở lạnh lẽo của hắn phả vào gáy cậu. Zephys run rẩy, toàn thân căng cứng như thể không còn sức lực. Hắn đưa tay nhấc tấm khăn voan đỏ lên, dứt khoát cởi bỏ nó, để khuôn mặt của Zephys hoàn toàn hiện ra, chiếm trọn không gian trong mắt hắn.
Nakroth
Nakroth
(nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Zephys, giọng như xoa dịu, nhưng ẩn chứa sự tàn nhẫn) “Không, Zephys. Ta không thể tha cho ngươi. Ngươi là của ta, và sẽ mãi mãi là của ta.”
Zephys
Zephys
(giọng yếu ớt, gần như không thốt ra được lời nào) “Ngươi... thật sự không tha cho ta sao?”
Nakroth
Nakroth
(nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Zephys, giọng như xoa dịu, nhưng ẩn chứa sự tàn nhẫn) “Không, Zephys. Ta không thể tha cho ngươi. Ngươi là của ta, và sẽ mãi mãi là của ta.”
Khi câu nói đó thốt ra, Zephys cảm nhận được cả một thế giới sụp đổ dưới chân mình. Cậu không thể chạy trốn, không thể đẩy hắn ra. Đêm nay, không chỉ có nỗi sợ, mà cả một sự chấp nhận trong lặng im. Cậu đã bị cuốn vào mối quan hệ này, và không còn cách nào để thoát.
Hết chương 1

Chương 2

Đêm khuya, gió lạnh thổi qua cửa sổ, làm những chiếc rèm vờn lên trong không gian im ắng. Trong căn phòng rộng lớn, ánh nến leo lắt như không thể chống chọi được với bóng tối đang bao phủ khắp nơi. Zephys ngồi một mình trên giường, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của mình, như thể muốn tìm ra lối thoát từ những ngón tay đang run rẩy.
Zephys
Zephys
(thầm thì, tay siết chặt) “Không... không thể nào... Ta không thể... không thể sống như vậy.”
Cậu nhớ lại từng lời của Nakroth, nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của hắn, nhớ lại cái cách mà hắn đã nắm giữ từng khoảnh khắc, từng hơi thở của cậu như thể cậu chẳng thể thoát khỏi hắn. Đầu óc Zephys đầy những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng trái tim cậu lại không thể từ bỏ hình ảnh của người đàn ông đó.
Zephys
Zephys
(nghẹn ngào, lòng đầy dằn vặt) “Ta... ta không thể yêu ngươi, Nakroth.”
Bỗng, cửa phòng bị đẩy nhẹ, và tiếng bước chân lạnh lẽo vang lên. Zephys quay lại, đôi mắt mở to khi nhìn thấy Nakroth đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt của hắn không thay đổi, vẫn lạnh lẽo và đầy quyết đoán.
Nakroth
Nakroth
(tiến lại gần, ánh mắt vẫn sắc lạnh như trước) “Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi ta sao, Zephys? Ngươi không thể.”
Zephys
Zephys
(lùi lại, giọng run rẩy) “Ta không muốn, ta không thể.”
Nakroth
Nakroth
(cười khẽ, tiếng cười như lưỡi dao sắc bén cắt ngang không khí) “Ngươi không có quyền lựa chọn. Ta đã nói rồi, ngươi sẽ là của ta, dù ngươi có chấp nhận hay không.”
Hắn bước đến gần Zephys, từng bước đi vững chãi, như thể chẳng có gì có thể ngăn cản hắn. Zephys cảm nhận được sự bất lực trong lòng, cậu muốn cứng rắn, muốn vùng vẫy, nhưng cái cảm giác bị áp chế quá mạnh mẽ khiến cậu không thể làm gì ngoài việc ngồi đó, mắt đẫm lệ.
Zephys
Zephys
(mắt long lanh, giọng yếu ớt) “Ngươi... ngươi có thể buông tha cho ta không? Ta không muốn...”
Nakroth
Nakroth
(quỳ xuống trước mặt cậu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Zephys, một nụ cười nhếch mép đầy tàn nhẫn) “Buông tha cho ngươi? Không, Zephys. Ngươi là của ta, từ trong tim cho đến thể xác Ngươi không thể chạy trốn.”
Bàn tay Nakroth nhẹ nhàng nâng cằm Zephys lên, đôi mắt đỏ như lửa nhìn chăm chú vào cậu. Cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay của hắn truyền vào da thịt, khiến Zephys không khỏi run rẩy. Cậu cảm nhận được sự chiếm hữu trong từng cử động của hắn, một sự chiếm hữu mà cậu không thể thoát khỏi.
Zephys
Zephys
(lắc đầu, giọng khản đặc) “Ta không muốn... ta không thể yêu ngươi.”
Nakroth
Nakroth
(nhìn vào đôi mắt của cậu, ánh mắt không có chút tình cảm nào, chỉ còn lại sự áp chế tuyệt đối) “Không cần phải yêu. Ngươi chỉ cần làm những gì ta bảo là đủ.”
Zephys cảm thấy như bị lạc vào một cơn ác mộng không lối thoát. Mặc dù cậu không muốn, nhưng sự chiếm hữu của Nakroth cứ như một bóng ma luôn đeo bám. Đêm nay, không chỉ có nỗi sợ, mà còn là một sự bất lực mà cậu không thể vượt qua.
Nakroth nhẹ nhàng kéo Zephys lại gần hơn, hơi thở hắn nặng nề bên tai cậu. Cảm giác đó làm Zephys không thể thở nổi, cậu có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ người đàn ông này, từ cái cách hắn chiếm lấy không gian của cậu, chiếm lấy trái tim và tâm trí của cậu.
Nakroth
Nakroth
(giọng khẽ, tàn nhẫn) “Ta đã nói, ngươi sẽ không thể thoát. Chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là phục tùng.”
Bàn tay hắn đặt lên má Zephys, vuốt ve nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại không giấu đi sự lạnh lẽo, như một lời cảnh báo rằng cậu sẽ không bao giờ được tự do nữa.
Zephys không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng yên, toàn thân cứng ngắc, và đón nhận cảm giác đó, dù trái tim cậu đau đớn, nhưng cũng không thể nào thoát ra khỏi vòng tay của Nakroth.
Hết chương 2

Chương 3

Cơn mưa lớn bên ngoài không ngừng rơi xuống, tiếng mưa đập vào cửa sổ vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. Zephys ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài mà không thực sự nhìn thấy gì. Mưa làm cho không khí thêm u ám, cũng giống như tâm trạng của cậu lúc này.
Zephys
Zephys
(thì thầm, giọng như bị lạc vào cơn mộng mị) “Tại sao lại như vậy? Tại sao ngươi lại... lại muốn ta?”
Cậu tự hỏi mình, nhưng câu trả lời chẳng bao giờ đến. Mọi thứ như một vòng xoáy mà cậu không thể thoát ra. Nakroth - người đàn ông lạnh lùng và đáng sợ đó - lại chính là người mà cậu không thể từ chối, dù trái tim cậu muốn phản kháng.
Lại một lần nữa, hình ảnh của hắn xuất hiện trong tâm trí Zephys. Cái cách hắn nhìn cậu, cái cách hắn điều khiển mọi thứ xung quanh cậu, như thể tất cả đều là một phần trong kế hoạch của hắn.
Cánh cửa phòng mở ra, và Zephys giật mình quay lại. Nakroth đứng ngay cửa, ánh mắt vẫn sắc lạnh, không một chút cảm xúc.
Nakroth
Nakroth
(lặng lẽ bước vào, giọng nói trầm tĩnh) “Ngươi đang nghĩ gì vậy, Zephys?”
Zephys
Zephys
(nghẹn ngào, cố che giấu sự run rẩy trong lòng) “Ta... ta chỉ muốn hiểu. Tại sao lại là ta? Tại sao ngươi lại...”
Nakroth
Nakroth
(cắt ngang, ánh mắt như dao sắc lạnh) “Vì ngươi không thể thoát khỏi ta. Và vì ngươi thuộc về ta.”
Zephys cảm thấy như có một làn sóng lạnh lẽo tràn vào cơ thể mình, từ cái nhìn của Nakroth. Cậu không thể thoát, không thể chạy trốn, và càng không thể chống cự. Sự chiếm hữu đó của hắn như một xiềng xích vô hình, bó buộc mọi hành động, mọi suy nghĩ của cậu.
Zephys
Zephys
(giọng yếu ớt, nghẹn ngào) “Ta không thể yêu ngươi. Ta không thể...”
Nakroth
Nakroth
(đến gần hơn, giọng hắn như một làn sóng lướt qua tai cậu) “Ngươi không cần phải yêu. Ngươi chỉ cần chấp nhận.”
Cậu cảm thấy hơi thở của hắn gần đến mức cậu có thể cảm nhận được từng nhịp thở của hắn phả vào làn da mình. Mái tóc bạc của Nakroth loáng thoáng ánh lên trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng. Mọi thứ xung quanh đều chìm vào sự yên tĩnh nặng nề, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Zephys.
Zephys
Zephys
(run rẩy, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ và sợ hãi) “Ta... ta không thể làm theo những gì ngươi muốn.”
Nakroth
Nakroth
(vẫn duy trì khoảng cách, đôi mắt thấu suốt nhìn thẳng vào cậu) “Ngươi sẽ làm. Không phải vì ngươi muốn, mà vì ta nói ngươi phải làm.”
Hắn không vội vàng, nhưng sự điềm tĩnh và kiên nhẫn của hắn khiến Zephys cảm thấy mình như bị đẩy vào một góc, không thể nào thoát khỏi. Cảm giác áp bức này khiến cậu vừa sợ hãi, vừa ngập tràn những cảm xúc mơ hồ mà cậu không thể lý giải.
Zephys
Zephys
(giọng lạc đi, đôi mắt ngập tràn sự tổn thương) “Ngươi có hiểu không? Ta không phải là đồ vật của ngươi...”
Nakroth
Nakroth
(nở nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không hề làm dịu đi sự lạnh lẽo trong mắt hắn) “Ngươi có thể nghĩ thế. Nhưng thực tế lại không phải như vậy.”
Cậu không biết mình nên làm gì, chỉ có thể im lặng nhìn vào ánh mắt đó, ánh mắt của người mà cậu không thể thoát khỏi. Sự kiên nhẫn của Nakroth không giống ai, nó khiến cho từng giây phút trôi qua trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Nakroth
Nakroth
(tiến đến gần, bàn tay hắn khẽ chạm vào gương mặt Zephys, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa) “Zephys... Ngươi sẽ là của ta. Bất kể ngươi có muốn hay không.”
Zephys cảm thấy từng lời nói của hắn như những lời thề ác nghiệt, những lời mà cậu không thể tránh khỏi. Cảm giác bị trói buộc này khiến cậu không biết phải làm gì, chỉ có thể ngồi đó, đón nhận tất cả những gì Nakroth mang đến, dù trái tim cậu vẫn không thể ngừng kêu gào
Hết chương 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play