“Giám đốc Joong có ngại chia sẻ về chuyện tình cảm đời tư một chút không? Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người quan tâm đến vấn đề này đó."
"Tôi sao? Tôi chỉ từng hẹn hò một lần thôi, không có gì đặc biệt để chia sẻ đâu."
MC sợ Joong Archen ngại chia sẻ nên cũng không hỏi thêm, nhanh chóng quay lại chủ đề tài chính rồi kết thúc buổi ghi hình khi đã đủ thời lượng.
Joong Archen không nói dối, hắn chỉ mới hẹn hò một lần, đã là chuyện của năm năm trước nên cũng chẳng còn nhớ gì nhiều. Nếu hôm nay MC không hỏi, hắn cũng quên mất mình từng có một mối tình như thế nào. Nói chóng vánh thì không hẳn, nhưng dài lâu thì không đúng.
Tuy bản thân là một Alpha ưu tú, nhưng Joong Archen chỉ có một mối tình thời đại học, không lâu dài, đối phương đi Pháp du học nên xem như chuyện tình kết thúc trong êm đẹp. Một mối tình kéo dài hơn mười tháng nhưng đủ nồng nhiệt, giống như đống lửa cháy lớn và mạnh mẽ rồi cũng tàn nhanh. Vì người cùng hắn hẹn hò là một Beta.
"Giám đốc, tôi đã tìm được trợ lý mới cho anh trong lúc tôi nghỉ thai sản, anh có muốn phỏng vấn ứng viên không?"
"Không cần đâu, chị cứ sắp xếp đi."
"Ok tôi hiểu rồi."
Ngày hôm sau Joong Archen đến công ty đã thấy bóng dáng của ứng viên, nhưng hắn không nhìn rõ lắm, chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chân đến phòng họp.
Gần đây sắp đến cuộc họp cổ đông bổ nhiệm hắn vào vị trí Chủ tịch nên hắn phải chuẩn bị kế hoạch kinh doanh một cách hoàn hảo để ghi điểm tuyệt đối với đại hội đồng cổ đông, vì ngoài hắn ra vẫn còn một ứng cử viên là con trai của Chủ tịch hội đồng quản trị. Joong Archen cố gắng làm ổ không phải để cho người khác nhảy vào hưởng. Vậy nên không chỉ là ứng viên sáng giá cho ghế Chủ tịch, mà ghế Chủ tịch chắc chắn phải là của hắn.
Đến chiều Joong Archen mới về phòng làm việc sau khi vắt kiệt đám người ở phòng kế hoạch kinh doanh, hắn cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu, đầu tắt mặt tối không có thời gian ăn trưa, về đến phòng làm việc đã gọi trợ lý pha một ly cà phê giữ tỉnh táo.
Trợ lý pha rồi mang đến phòng cho hắn, Joong nhìn tay của đối phương không còn là bộ móng dài nên vu vơ hỏi
"Chị không làm nail nữa sao Mook?"
"Tôi là trợ lý mới."
Hắn liền ngẩng đầu nhìn. Nhìn gương mặt đã phai mờ trong ký ức hắn, nghe giọng nói đã từng vang vọng trong quá khứ cuồng nhiệt của hắn.
"Dunk Natachai?"
"Chào anh, Giám đốc Joong."
"Về khi nào vậy?"
"Về được bốn tháng rồi."
"Gần đây vẫn tốt đúng không?"
"Ừm, vẫn tốt."
Hắn gật đầu, cậu cũng không nói gì thêm, cúi đầu chào rồi ra ngoài.
Beta năm đó hắn hẹn hò đã trở về rồi, nhưng tình cảm trong lòng đã phai nhạt từ lâu, 5 năm xa cách đã thắng tuyệt đối 10 tháng hẹn hò, Joong Archen chẳng lưu luyến gì nữa. Dù gặp lại nhau cũng không sao, làm việc cùng nhau cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng một ngày nọ, Joong Archen sau khi gặp đối tác, trong lúc chờ tài xế lái xe đến đón thì vô tình nhìn thấy Dunk dắt tay một đứa nhóc vào trong quán. Một đứa nhóc có đôi mắt của Dunk và tầm 4 tuổi.
—-Beta sao lại có con?
—-Chẳng bàn đến chuyện đứa nhỏ đó là con của ai thì beta sao lại sinh con được?
—-Lấy vợ rồi sao?
Nghĩ tới đây thì phì cười. Người yêu cũ của mình năm đó vậy mà đã lấy vợ rồi. Dù gì năm đó hắn cũng là người theo đuổi cậu, còn cậu thì kiên quyết từ chối, theo đuổi gần một năm mới đồng ý hẹn hò. Bây giờ người ta đã lấy vợ sinh con thì có gì lạ đâu.
Đứa nhóc nhìn thấy hắn, nghiêng đầu chớp chớp mắt như con cún nhỏ rồi lon ton chạy tới trước mặt hắn.
"Nhóc muốn gì đây?"
"Bố?"
"!!!!!!??!!!!!!"
Dunk liền lao tới bịt miệng đứa nhỏ, kéo ra sau lưng cậu. Biểu cảm trên mặt cậu còn hốt hoảng hơn cả Joong Archen.
"Nó mới gọi tôi là gì? Bố sao?"
"Moro mới tập nói nên nói bừa thôi."
"4 tuổi mà tập nói gì nữa?!"
"Không phải bốn tuổi!"
"Baba ơi Moro bốn tuổi rồi mà?"
Đứa nhỏ thơ ngây kéo tay áo Dunk, khi nói chuyện hai má sữa cứ phúng phính. Joong Archen nghe rồi tròn mắt nhìn Dunk, cậu lại nói
"Vì anh giống bố nó nên nó gọi bậy thôi!"
"Em kết hôn với người trông giống tôi hả!!?"
"Không có!!!"
"Khoan"
Cuộc hội thoại ai cũng hoảng loạn khiến hắn đau cả đầu. Nhìn đến đứa nhóc đang trốn sau chân Dunk, nó thò đầu nhìn hắn, vừa sợ vừa muốn đến gần. Joong Archen đưa tay về phía nó, nó liền nắm lấy tay hắn.
"Không nói đến chuyện em kết hôn với ai. Thì em là beta mà? Sao lại sinh được?"
"....."
Dunk cúi người bịt tai Moro lại, ngẩng đầu nhìn Joong Archen, khẳng khái đáp
"Con nuôi."
"Nhưng nó trông giống em?"
"Tình cờ thôi."
"Còn gọi tôi là bố?"
"Gọi bừa thôi. Moro gặp ai đẹp trai cũng kêu là bố."
Lý do như vậy Joong Archen không tin nổi. Hắn cảm thấy chuyện này rất có vấn đề, nhưng Dunk thật sự là beta nên mới khiến mọi chuyện trở nên khó giải thích.
"Dunk, đứa nhỏ này có màu mắt giống tôi."
"Mắt nâu không có gì lạ. Mắt em cũng màu nâu."
"Vậy sao?"
"Ừ"
"Hoá đơn số 331 ạ."
Nhân viên quầy đã gói xong bánh, Dunk dắt tay Moro và cầm theo hoá đơn để nhận bánh.
Joong Archen ngồi ở bàn ngay cạnh nghe thấy nhân viên dặn dò rất kỳ càng
"Trong bánh sử dụng bơ và kem, không dùng sữa đâu, anh không cần lo bé bị dị ứng nha."
"Dị ứng sữa!?"
Dunk giật mình nhìn Joong Archen rồi lại bịt tai Moro.
"đứa nhỏ này bị dị ứng sữa giống tôi kìa!?"
"......."
—-Thì nó là con anh chứ có gì mà cứ hét lên!
Nhưng Dunk không nói gì, chỉ cầm theo túi bánh rồi dẫn Moro ra khỏi tiệm. Thời gian qua chỉ có Moro và cậu sống với nhau vẫn rất tốt, hiện tại và tương lai cũng sẽ như vậy, cậu không cần bóng dáng ai trong gia đình này nữa.
"Giám đốc Joong có ngại chia sẻ về chuyện tình cảm đời tư một chút không? Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người quan tâm đến vấn đề này đó."
"Tôi sao? Tôi chỉ từng hẹn hò một lần thôi, không có gì đặc biệt để chia sẻ đâu."
MC sợ Joong Archen ngại chia sẻ nên cũng không hỏi thêm, nhanh chóng quay lại chủ đề tài chính rồi kết thúc buổi ghi hình khi đã đủ thời lượng.
Joong Archen không nói dối, hắn chỉ mới hẹn hò một lần mà thôi, đã là chuyện của năm năm rồi nên cũng chẳng còn nhớ gì nhiều nữa. Nếu hôm nay MC không hỏi, hắn cũng quên mất mình từng có một mối tình chóng vánh đến mức nào.
Tuy bản thân là một Alpha ưu tú, nhưng Joong Archen chỉ có một mối tình thời đại học, không lâu dài, đối phương đi Pháp du học nên xem như chuyện tình kết thúc trong êm đẹp. Một mối tình kéo dài hơn mười tháng nhưng đủ nồng nhiệt, giống như đống lửa cháy lớn và mạnh mẽ rồi cũng tàn nhanh. Vì người cùng hắn hẹn hò là một Beta.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Joong Archen quay về công ty, trợ lý liền vào phòng báo cáo công việc lúc hắn đi vắng và những công việc trong tuần.
“Giám đốc, tôi đã tìm được trợ lý mới cho anh trong lúc tôi nghỉ thai sản, anh có muốn phỏng vấn ứng viên không?"
"Không cần đâu, chị cứ sắp xếp đi."
"Ok tôi hiểu rồi."
“Nhớ là beta. Omega không chịu nổi em đâu.”
“Biết rồi.”
Ngày hôm sau Joong Archen đến công ty đã thấy bóng dáng của ứng viên, nhưng hắn không nhìn rõ lắm, chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chân đến phòng họp.
Gần đây sắp đến cuộc họp cổ đông bổ nhiệm hắn vào vị trí Chủ tịch nên hắn phải chuẩn bị kế hoạch kinh doanh một cách hoàn hảo để ghi điểm tuyệt đối với đại hội đồng cổ đông, vì ngoài hắn ra vẫn còn một ứng cử viên là con trai của Chủ tịch hội đồng quản trị. Joong Archen cố gắng làm ổ không phải để cho người khác nhảy vào hưởng. Vậy nên không chỉ là ứng viên sáng giá cho ghế Chủ tịch, mà ghế Chủ tịch chắc chắn phải là của hắn.
Đến chiều Joong Archen mới về phòng làm việc sau khi vắt kiệt đám người ở phòng kế hoạch kinh doanh, hắn cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu, đầu tắt mặt tối không có thời gian ăn trưa, về đến phòng làm việc đã gọi trợ lý pha một ly cà phê giữ tỉnh táo.
Trợ lý pha rồi mang đến phòng cho hắn, Joong nhìn tay của đối phương không còn là bộ móng dài nên vu vơ hỏi
"Chị không làm nail nữa sao Mook? Có thai nên kiêng làm nail sao?"
"Tôi là trợ lý mới."
Hắn liền ngẩng đầu nhìn. Nhìn gương mặt đã phai mờ trong ký ức hắn, nghe giọng nói đã từng vang vọng trong quá khứ cuồng nhiệt của hắn.
"Dunk?"
"Chào anh, Giám đốc Joong."
"Về khi nào vậy?"
"Về được bốn tháng rồi."
“Về bốn tháng rồi sao bây giờ mới..”
“Cà phê của anh, tôi để trên bàn.”
Cậu đặt ly cà phê xuống bàn, lý trí ép mình phải rời đi nhưng ánh mắt cứ dán chặt lên gương mặt của người quen cũ không thể nào rời mắt.
—Thì ra anh vẫn không thay đổi gì, nhưng trưởng thành rồi, tóc mai bên tai cũng có thêm vài sợi bạc. Nếu em nhổ xuống…
"Gần đây vẫn tốt đúng không?"
May thay dòng suy nghĩ quá phận của mình bị giọng hắn cắt quãng, cậu chột dạ cúi đầu thấp hơn để không chạm mặt nhau, nhỏ giọng đáp
"Ừm, vẫn tốt."
Hắn gật đầu, vẫn còn lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể tiếp tục làm việc, Dunk cũng không nói gì thêm, cúi đầu chào rồi ra ngoài. Dù quá khứ có từng cuồng nhiệt thế nào, quấn quýt ra sao, năm năm không dài để tẩy xóa mọi thứ, nhưng đã đủ dài để khiến tất cả nguội lạnh, tình cảm và lòng người.
Beta năm đó hắn hẹn hò đã trở về, nhưng năm năm xa cách đã thắng tuyệt đối 10 tháng hẹn hò, Joong Archen chẳng lưu luyến gì nữa nhưng khoảnh khắc chạm mặt vẫn khiến con tim này thổn thức. Không rõ vì lý do gì, dù gặp lại cũng không ảnh hưởng gì, làm việc cùng nhau cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng hắn tự nhủ có lẽ sẽ chú ý đến chuyện không chạm mắt với Dunk.
Vì tuy là người yêu cũ, nhưng lại là người yêu cũ duy nhất hắn thật lòng yêu.
“Chạy đôn chạy đáo mấy năm liền không gặp, hôm nay ngồi yên một chỗ thì người tự tìm đến cửa.”
Không biết may mắn hay xui rủi, Joong Archen mở trang web vé số mua một tờ để quyết định. Nhưng không thể phủ nhận được chuyện số phận cuộc đời vẫn luôn trớ trêu, người mong đợi nhất lại xuất hiện vào lúc không ngờ nhất.
Dunk quay về bàn làm việc không ngừng bấu chặt tay vào ghế. Mook ở bên cạnh nhìn thấy liền dìu cậu ngồi xuống, một bà bầu và một người đang không ngừng run rẩy.
“Không sao không sao, phòng làm việc của alpha top đầu nước mình mà, vài hôm nữa sẽ quen thôi.”
Beta thường không bị tác động bởi pheromone, như hai đường thẳng song song không cắt nhau. Nhưng Joong Archen là cá thể đặc biệt, xét về chỉ số alpha, hắn tuyệt đối không thua kém những alpha được cử đi làm nhiệm vụ đặc biệt của Bộ Quốc phòng. Nếu không phải bị cận thì hắn bây giờ có lẽ cũng đã ở trong quân đội.
“Nè uống chút trà, uống chút trà định thần, hít thở đều”
Mook vừa quạt vừa hơ dầu cho Dunk, mất một lúc cậu mới có thể bình tĩnh trở lại. Ban đầu cứ ngỡ là con tim này vẫn còn ngu si cuồng loạn vì một mối tình chóng vánh, nhưng đi vài ba bước ra khỏi phòng làm việc mới chợt nhận ra không chỉ con tim ngu si mà cả cơ thể đều run rẩy vì hắn. Pheromone của một alpha tác động lên cả beta, thì omega có lẽ sẽ thật sự mất mạng.
Gặp lại tình cũ không ai có thể cư xử bình thường, chỉ những người đã thật lòng buông bỏ mới có thể hành xử như chưa từng xảy ra chuyện gì mà thôi. Joong Archen đau đầu cả chiều, công việc cũng chưa từng khiến hắn phải chịu đả kích lớn thế này, đến lúc gặp đối tác cũng không thể tập trung một trăm phần trăm.
“Chia tay 5 năm rồi mà mình còn bị cái đoé gì vậy trời”
Khó chấp nhận nhất vẫn là chuyện bản thân chưa quên được người yêu cũ.
Dạ dày gào khóc van xin hắn bổ sung ít thức ăn để tiêu hoá vì đã quá kiệt sức vì bị chất cồn đánh đập, Joong đi vào cửa hàng bánh ngọt mua một ly cà phê. Cửa hàng bán bánh nhưng có bán cà phê, duy nhất một loại, lại là loại hắn đã uống quen vị.
Trong lúc chờ tài xế lái xe đến đón thì vô tình nhìn thấy Dunk dắt tay một đứa nhóc vào trong quán. Một đứa nhóc có đôi mắt của Dunk và tầm 4 tuổi.
—-Beta sao lại có con?
—-à thì ra đã vợ rồi sao
Nghĩ tới đây thì phì cười chế giễu chính mình. Người yêu cũ của mình năm đó vậy mà đã lấy vợ rồi. Dù gì năm đó hắn cũng là người theo đuổi, còn cậu kiên quyết từ chối, theo đuổi mập mờ gần một năm mới đồng ý hẹn hò. Bây giờ người ta đã lấy vợ sinh con thì có gì lạ đâu.
Đứa nhóc nhìn thấy hắn, nghiêng đầu chớp chớp mắt như con cún nhỏ rồi lon ton chạy tới trước mặt hắn.
"Nhóc muốn gì đây?"
"Bố?"
"!!!!!!??!!!!!!"
Dunk liền lao tới bịt miệng đứa nhỏ, kéo ra sau lưng cậu. Biểu cảm trên mặt cậu còn hốt hoảng hơn cả Joong Archen.
"Nó mới gọi tôi là gì? Bố sao?"
"Moro mới tập nói nên nói bừa thôi."
"4 tuổi mà tập nói gì nữa?!"
"Không phải bốn tuổi!"
"Baba ơi Moro bốn tuổi rồi mà?"
Đứa nhỏ thơ ngây kéo tay áo Dunk, khi nói chuyện hai má sữa cứ phúng phính. Joong Archen nghe rồi tròn mắt nhìn Dunk, cậu lại nói
"Vì anh giống bố nó nên nó gọi bậy thôi!"
"Em kết hôn với người trông giống tôi hả!!?"
"Ảo tưởng hả!!!"
"Khoan"
Cuộc hội thoại ai cũng hoảng loạn khiến hắn đau cả đầu. Nhìn đến đứa nhóc đang trốn sau chân Dunk, nó thò đầu nhìn hắn, vừa sợ vừa muốn đến gần. Joong Archen đưa tay về phía nó, nó liền nắm lấy tay hắn.
"Không nói đến chuyện em kết hôn với ai. Thì em là beta mà? Sao lại sinh được?"
"....."
Dunk cúi người bịt tai Moro lại, ngẩng đầu nhìn Joong Archen, khẳng khái đáp
“Người phụ nữ kia sinh!”
“Nhưng nó gọi tôi là bố mà?”
“Chứ chả lẽ gọi anh là mẹ!”
“….em biết mình nói dối tệ lắm mà Dunk”
Cậu trừng mắt đáp lại, “Phải, là tôi sinh đó!”
“Với tôi sao?”
“Không phải.”
“Vậy sao lại gọi tôi là bố?”
"Gọi bừa thôi. Moro gặp ai đẹp trai cũng kêu là bố."
Lý do như vậy Joong Archen không tin nổi. Hắn cảm thấy chuyện này rất có vấn đề, nhưng Dunk thật sự là beta nên mới khiến mọi chuyện trở nên khó giải thích.
"Dunk, đứa nhỏ này có màu mắt giống tôi."
"Mắt nâu không có gì lạ. Mắt em cũng màu nâu."
"Vậy sao?"
"Ừ"
"Hoá đơn số 331 ạ."
Nhân viên quầy đã gói xong bánh, Dunk dắt tay Moro và cầm theo hoá đơn để nhận bánh.
Joong Archen ngồi ở bàn ngay cạnh nghe thấy nhân viên dặn dò rất kỳ càng
"Trong bánh sử dụng bơ và kem, không dùng sữa đâu, anh không cần lo bé bị dị ứng nha."
"Dị ứng sữa!?"
Dunk giật mình nhìn Joong Archen rồi lại bịt tai Moro.
"đứa nhỏ này bị dị ứng sữa giống tôi kìa!?"
"......."
—-Thì nó là con anh chứ có gì mà cứ hét lên!
Nhưng Dunk không nói gì, chỉ cầm theo túi bánh rồi dẫn Moro ra khỏi tiệm. Thời gian qua chỉ có Moro và cậu sống với nhau vẫn rất tốt, hiện tại và tương lai cũng sẽ như vậy, cậu không cần bóng dáng ai trong gia đình này nữa.
Thời đại học Joong Archen đã là một alpha ưu tú nổi tiếng khắp các khối trường đại học, không phải alpha nào cũng được như hắn, vừa có gương mặt, vừa có dáng người, lại có tư duy và gia thế tốt, hơn nữa chỉ số còn cực kỳ vượt trội, phải gọi là trong biển người mới có một kỳ tích như hắn.
Nhưng lắm tài nhiều tật, Joong Archen không dính líu tới omega mà chỉ qua lại với beta, rất nhiều beta. Bởi vì gia thế khủng lồ của hắn, nếu vô tình dính tới omega thì hậu quả khó lường, không phải vô trách nhiệm, mà chỉ không muốn phát sinh bất kỳ trách nhiệm nào với đối phương. Nói thẳng là gia đình không quản đời tư tình cảm của hắn, nhưng hắn không được có con rơi con rớt ở bên ngoài mà phải lập gia đình với một dòng tộc khác do trưởng bối trong nhà quyết định.
Gần đây Joong Archen đang để mắt đến một đàn em khóa dưới, từ sau ngày gặp gỡ khoa đã để mắt đến người ta, sau khi làm phép tính đơn giản về số tuổi của sinh viên năm nhất thì trực tiếp đi thám thính tình hình.
"Ê Pond, nhóc hôm qua mượn sách của mày tên gì vậy?"
"Đàn em mã số của tao. Mày hỏi làm gì?"
Pond không đáp nhưng người ngồi cạnh thì hóng hớt được chuyện, liền chen đầu vào, khoác vai Pond để thu hẹp khoảng cách với Joong Archen, chen mồm nói, “Tên là Dunk đó. Mày nhắm rồi à?”
"Hỏi cho biết thôi, nhắm gì mà nhắm. Tao đâu phải mày.”
Miệng vừa phủi bỏ, mắt lại nhìn tới Pond rồi hỏi thêm, “Em ấy là beta à?"
“Hai thằng mày, một thằng nhận thức được bản thân khốn nạn, một thằng không biết tự nhìn bản thân nên chỉ thấy thằng còn lại khốn nạn.”
Pond vừa nói vừa chỉ vào mặt người kia và Joong Archen. Hắn ghét bị đánh đồng với kẻ khác, xùy xùy mấy tiếng, đẩy người kia ra rồi lại kéo lấy Pond sang góc riêng nói chuyện. Nhưng người kia không buông tha, một mực đeo bám.
“Thằng quần Neo! Cút ra xa đi, cứ đu theo làm chó gì!”
“Bạn bè thì phải nói chuyện chung chứ sao”
“Ai bạn bè với mày!”
“Tụi mày học trường của gia đình tao, đương nhiên phải chơi với tao. Hôm nay ăn mừng tao mua xe mới, là tao đãi, không lẽ định bơ tao”
“Ờ. Cút mẹ mày đi”
Pond bị hai tên thần kinh kẹp ở giữa, nghe đến lùng bùng lỗ tai, phải cầm ly rượu sang bàn bida chơi vài ván tự giải cứu bản thân.
"Ê mà Dunk là beta đúng không?”
“Hỏi làm gì, đụng ai thì đụng, né đàn em mã số của tao ra.”
"Tao chỉ nói chuyện chơi thôi."
“Tao thấy mày nói chuyện thì ít, chơi thì nhiều.”
“Nói trước chơi sau. Có trình tự như vậy còn đòi gì nữa.”
Gõ tìm tên Dunk trong nhóm chat của khoa, sau khi tìm thấy LINE, Joong Archen liền nhấn kết bạn rồi vào xem trang cá nhân của cậu.
"Mày đừng đụng tới đàn em mã số của tao có được không? Chọn ai cũng được mà, tha cho đàn em yêu quý của tao đi. Trong đám nhóc năm nay, Dunk là đứa ngoan nhất đó, được tuyển thẳng còn nhận học bổng toàn phần nữa, là thiên tài xuất chúng đó, mày đừng vấy bẩn nó”
"Đàn em mã số chứ có phải em trai hay con trai mày đâu mà lo."
"Nhưng tao là đàn anh tốt bụng.”
“À đàn anh tốt bụng”
Hắn khom người xoa bụng Pond, ngước mắt nhìn anh, cười cợt nói, “Trong bụng mày có một beta nè, khỏi đóng vai người tốt.”
“Nhưng tao chỉ có một người thôi, còn mày là cả hậu cung. Khác nhau hoàn toàn.”
“Không gọi là hậu cung, tao kết thúc người này rồi mới quen người khác, cực kỳ rõ ràng, đừng vu oan tao.”
“Nhưng mà Dunk chỉ mới 17 tuổi 1 tháng thôi.”
“Gì? Năm nay chưa qua sinh nhật à?”
“Qua sinh nhật được 1 tháng đó. Tao đã bảo là thiên tài rồi mà.”
“Xinh đẹp lại thông minh nữa. Nghe thôi đã phấn khích rồi.”
“Thằng quần!”
"Beta cũng có mang thai được đâu mà lo."
"Không mang thai được mới lo đó! Ê!!! Joong Archen!!!"
Pond gọi khàn giọng cũng không cản được Joong Archen. Hắn đã chọn được mục tiêu thì nhất định không từ bỏ, chưa từng có beta nào chống chịu nổi sự tấn công của một alpha ưu tú như hắn, và cuộc đời yên ổn của từng người từng người một bị hắn làm cho đảo lộn. Thế nhưng chưa một ai trách hắn. Joong Archen khiến người ta có cảm giác bản thân là người được chọn, nhưng không hề nhận ra không chỉ có may mắn được chọn, mà chính là xui xẻo bị chọn.
"Dunk đang học đàn hả bé?”
Thấy Dunk ngồi tập đàn piano ở hội trường, Joong Archen đi tới mở lời nhưng đến gần mới thấy đôi mắt cậu hoen đỏ và gương mặt ướt đẫm nước mắt. Một gương mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt. Lời tán tỉnh vừa nói ra liền mang theo cảm giác áy náy và có lỗi dù bản thân chưa làm gì.
Dunk nhìn thấy hắn vội vàng lau nước mắt, mũi sụt sùi hít mạnh rồi trả lời với giọng run rẩy vì còn đang nén lại tiếng khóc
"Em rớt học bổng rồi..."
"À rớt học bổng..."
Lục trong túi, lấy ra túi khăn giấy đưa cho cậu, thật lòng nói một câu an ủi.
"Anh rớt môn còn chưa khóc như em đâu"
Nhưng nói xong lại không biết ai mới là người thật sự cần an ủi ở đây. Dunk nghe vậy cũng thấy khó xử, chần chừ đưa lại một tờ khăn giấy cho hắn. Một người thông minh lại bị hắn nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch thế này, trong lòng có cảm giác thắng cuộc. Joong Archen bật cười, nhận lấy khăn giấy nhưng hắn chẳng khóc nên chả có gì để lau.
"Mấy chuyện mà em mới lên đại học nên thấy sốc thôi, sau này rồi sẽ quen."
"Ý anh là em còn phải rớt học bổng thêm nhiều lần nữa hả..."
Dunk lại mếu mặt, miệng cong thành chữ U ngược, mím chặt môi cố giữ bản thân không khóc nhưng nước mắt lại ứa ra như mưa làm Joong Archen bối rối chẳng biết làm gì. Hắn chưa từng dỗ người khác, tuy đã từng thấy người khác khóc nhưng đó là khóc trên giường, mấy lúc đó thì không cần dỗ.
"Được rồi đừng khóc đừng khóc, ý anh không phải vậy đâu. Anh không giỏi ăn nói nên em đừng khóc nữa, anh chỉ muốn an ủi em thôi mà"
"C-cảm ơn anh"
"Ừm, đừng khóc nữa"
"Mà anh là ai vậy?"
"? ._. ?”
Cả trường này ai ai cũng biết Joong Archen, không phải vì danh tiếng thủ khoa thì cũng là tai tiếng kẻ săn beta. Nhưng Dunk không hề biết hắn là ai dù cả hai đã từng gặp. Hơn cả mất mặt. Hắn tìm cái lỗ ở hội trường để chui xuống nhưng tìm không thấy, chỉ có thể cúi gằm mặt, đáp
"Anh là Joong Archen"
"À là p'Joong sao?"
"Em nhớ ra rồi đúng không? Làm anh hết hồn, sao có thể có người không biết anh được"
"Anh là bạn p'Pond, em nhớ mà."
".........."
Em bé này hình như khóc thì dễ chịu hơn, chứ nói ra câu nào là làm người ta khó chịu câu đó. Joong Archen thầm nghĩ, cũng thầm cáu, nhưng nể tình gương mặt kia quá đỗi xinh đẹp nên hắn cố nhịn.
"Anh đến đây có việc gì hả?"
"Anh đến tìm em, bạn em nói em đang ở đây."
"Anh tìm em để làm gì?"
—Làm tình.
"Tìm em để trao đổi hoạt động sắp tới của khoa thôi."
"Chúng ta khác khoa mà anh?"
"Pond bận nên nhờ anh đến phổ biến hoạt động cho em."
"À"
Dunk ngồi nép sang một bên, chừa ra khoảng trống cho Joong Archen cùng ngồi. Hắn muốn biết gương mặt này có thật sự thuộc về beta hay không, cố tình giải phóng một lượng pheromone vừa phải, đủ để bao bọc lấy Dunk nhưng mùi hương chỉ phảng phất thoáng qua người cậu rồi lặng mất, Dunk cũng không có biểu hiện gì. Trong lòng dám khẳng định vì là beta nên không tiếp nhận được một chút nào, Joong Archen mới yên tâm nói tiếp
"Buổi chiều em có bận không?"
"Dạ không có"
"Vậy chúng ta đi ăn có được không? Vừa ăn vừa nói. Anh đói rồi á, sáng giờ anh vẫn chưa ăn gì."
"Dạ cũng được"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play