Tầng cao nhất, sân thượng Mạn Thị.
Mạn Giai Khuynh không thể nào tin tưởng vào mắt mình, cô đứng như trời tròng nhìn đôi cẩu nam nữ đang ôm ấp trước mặt mình.
Cô cắn răng, Mạc Tùy Tuyết, Trương Vĩnh, đôi cẩu nam nữ các người được lắm.
Thì ra từ trước tới giờ nhưng lời nói ngọt ngào của Trương Vĩnh đối với cô toàn bộ đều là dối trá, tính tình của cô vốn ngây thơ hiền lành, nhất kiến chung tình với Trương Vĩnh, lại không ngờ bị hai người lừa gạt.
Vậy mà bấy lâu nay cô đã hết mực chiếu cố cho Mạc Tùy Tuyết, để đến bây giờ, rắn quay lại cắn ngược.
Mạc Tùy Tuyết cười nhạt, ôm eo Trương Vĩnh, thần thái có chút mỉa mai nhìn Mạn Giai Khuynh:"chị họ, chị thấy em và anh Vĩnh có xứng đôi hay không?, à, em quên nói với chị, từ giờ người nắm giữ Mạn Thị thuộc về tay em".
Mạn Giai Khuynh không kìm được rơi nước mắt, thần hồn chao đảo muốn ngã quỵ :" kinh tởm, các người chết cũng sẽ không được toàn thây ".
Mạn Giai Khuynh cười lạnh, trái tim đã rét buốt đến đáng sợ, gió lướt qua tóc mai kêu ù ù chỉ làm cho cô cảm thấy lạnh lẽo hơn, gia sản Mạn gia đều bị phá hủy trong tay cô, cũng tại cô mù quáng, tin tưởng và trao lầm tình cảm cho Trương Vĩnh, cũng tại cô quá mức thật tâm.
" Khốn nạn, các người đều là một lũ khốn nạn".
Mạn Giai Khuynh gào thét trong nước mắt, từ xưa đến nay, cô chưa bao giờ mắng chửi người thô tục như thế, nhà là con gái một, từ nhỏ mẹ mất sớm, trên lại có một người anh trai, vì thế cô được nuông chiều hết mực, nuông chiều quá đến nỗi đâm ra ngu ngốc, anh trai bị hãm hại đẩy vào tù, bố vì chuyện của anh hai mà hiện giờ đang nhập viện, còn cô bị lừa mất công ty.
Nếu Mạn Giai Khuynh đoán không lầm, việc anh trai cô bị đưa vào tù cũng do hai người trước mặt này gài bẫy.
" mắng hay lắm" Trương Vĩnh cất tiếng nói.
Lúc trước Mạn Giai Khuynh rất thích giọng nói này, nhưng bây giờ, cô cảm thấy vô cùng kinh tởm.
" ghê tởm ".
Mạc Tùy Tuyết bước đến gần cô:" anh trai cô đã bị tôi tống vào tù, bây giờ đến phiên cô, ngày mai, báo chắc chắn sẽ đăng tin tiểu thư Mạn gia vì để mất công ty, cảm thấy uất ức, hổ thẹn nên nhảy lầu tự vẫn, cô cảm thấy thế nào?".
Cô đã đoán không lầm, chuyện của anh trai cô do chính bọn họ gây nên, Mạn Giai Khuynh hai mắt mở lớn:" Mạc Tùy Tuyết, cô thật độc ác, Mạn gia chúng tôi đã làm gì có lỗi với cô chứ?, cô.....".
Mạc Tùy Tuyết nghe tới đây thì tát vào mặt cô một tát thật đau:" phải, Mạn gia các người đối xử tốt với tôi, hừ, toàn là giả tạo và thương hại, tôi ghen tỵ, ghen tỵ với các người được ăn sung mặc sướng, tôi ghen tỵ cô đẹp hơn tôi, tôi ghen tỵ mọi thứ".
Mạc Tùy Tuyết nói một tràng dài, lại thẳng tay tát vào má bên kia của Mạn Giai Khuynh thêm một tát.
" dù sao, bí mật đã bị cô phát hiện, cô bắt buộc phải chết".
Mạn Giai Khuynh hai tay ôm mặt, nghe xong lời của Mạc Tùy Tuyết, hai vai run run.
Lợi dụng thời cơ Mạc Tùy Tuyết đứng lên chưa vững, Mạn Giai Khuynh liền xô ả một cái tháo chạy, nhưng đến nửa đường thì tóc bị Trương Vĩnh nắm chặt.
" cặn bã, buông tôi ra, có ai không cứu mạng".
" hừ, nơi đây dù có kêu khản cổ cũng không ai nghe thấy đâu".
" khốn kiếp ".
Trương Vĩnh bóp cổ cô:" sao, không kêu nữa à?".
Mạn Giai Khuynh căm phẫn im lặng.
Lúc trước cô mù mới yêu hắn.
Trương Vĩnh kéo cô đến gần bờ thành sân thượng, tay âu yếm vuốt nhẹ má bị đánh đến xưng đỏ của cô, chậc lưỡi tiếc nuối:" xinh đẹp đến thế này, chết thật sự rất tiếc ".
Hành động đó rước lấy cho cô một trận buồn nôn, Mạn Giai Khuynh né tránh khỏi bàn tay của hắn.
" đừng nói nhiều, mau làm đi"
Mạc Tùy Tuyết thúc giục.
Trương Vĩnh thở dài nhìn trời, nhịn không được hôn cô một cái, Mạn Giai Khuynh cố né tránh, dạ dày liền cuồn cuộn muốn ói nhưng lại không có cách gì tránh khỏi vì thế cắn răng cắn xuống.
Trương Vĩnh bị đau, đẩy cô ra một cái thật mạnh, má lại bị tát xuống, khoang miệng toàn là máu.
Trương Vĩnh lau chùi vết thương vừa bị cắn, phẫn nộ chửi ầm lên:" tiện nhân, để xem cô còn chạy thoát được hay không?".
" cứu mạng, thả tôi ra, không...".
Mạn Giai Khuynh bất lực bị đẩy xuống, Mạn Thị cao 31 tầng, lực bất tòng tâm.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến một người, Đến lúc sắp chết mới nghĩ đến anh, người luôn yêu thương che chở cho cô, Dục Ưu Hành, Mạn Giai Khuynh cười nhẹ, kiếp này cô phụ anh, nếu có kiếp sau, cô sẽ dùng hết cuộc đời mình để bù đắp cho anh.
Dục Ưu Hành đại ngốc.
Hai cẩu nam nữ đó, nếu có kiếp sau, đừng trách cô vô tình.
Bên tai vẳng tiếng xé gió, Mạn Giai Khuynh từ từ nhắm mắt, ngay thời khắc này, cả thân thể đột nhiên bị một vòng tay ôm lấy làm cô giật mình.
Chỉ thấy trước mặt là Dục Ưu Hành, Mạn Giai Khuynh chảy nước mắt, đồ ngốc, nhảy theo cô làm gì, như thế sẽ chết.
Dục Ưu Hành ôm cô, một tay lau nước mắt cho cô, nói:" không sao, sẽ ổn thôi, Khuynh Khuynh, nằm phía trên anh, sẽ không sao".
Anh nói rồi, lật người xuống phía dưới, ôm chặt cô vào lòng.
Mạn Giai Khuynh vùi đầu vào ngực anh, hai mắt đã nhòe vì gió giật rát, anh vẫn như vậy, bất chấp hy sinh bản thân vì cô, biết rằng sẽ chết, nhưng lại cứ an ủi cô bảo không có việc gì.
Lúc trước cô toàn gạt bỏ anh, cô sai rồi, cho cô một cơ hội nữa được không?.
********
TÁC GIẢ CÓ LỜI MUỐN NGỎ Ý:
trước tiên là xin lỗi các bạn trước, bởi vì trong truyện có ít hoặc nhiều lỗi chính tả, hy vọng mọi người yêu mến tác giả mà bỏ qua, do trong lúc viết bàn phím bị nhảy chữ mà mình thì không để ý nên không kiểm tra lại được, cái đó mình cũng rất buồn, nhưng mà kiểm tra lại rồi vẫn sót😅.... xin lỗi mn ạ.
thứ hai là mình rất cảm ơn mn ủng hộ truyện của mình, mình chỉ muốn chia sẻ những trí tưởng tượng mình cho mn đều có thể biết và cảm nhận^^.
thứ ba thì mình đang viết hai tác phẩm mới là:
" Lão Đại chỉ có hỷ dao nói ngài lương thiện".
thể loại Sủng, trọng sinh, nam nhỏ tuổi hơn nữ, tổng tài, HE.
và...
" Thượng Tướng, Đêm Nay Đừng Lên Giường".
thể loại: Quân nhân.....
mn yêu quý " Tổng Tài Bệnh Kiều đến đây hôn cái nào" cũng mong mn sẽ yêu quý luôn 2 đứa nó😂😂.
Cảm ơn^^.
" không "
" đừng.... dừng lại....á....".
Mạn Giai Khuynh thét một tiếng thật lớn, từ trong mộng choàng tỉnh dậy, ngực đập thình thịch, hai bên thái dương mồ hôi tuôn ra nhễ nhại.
Cô mở to mắt, bật dậy, bàng hoàng nhìn trần nhà, rồi đờ đẫn mò mẫn xung quanh.
Mạn Giai Khuynh ôm mặt, không phải cô sắp chết rồi sao?, sao bây giờ lại ở ngay trong phòng cô chứ.
Trong đầu liền nảy ra mấy chữ khó tin, thật sự cô đã trọng sinh sao, Mạn Giai Khuynh vừa mừng vừa phát rầu, vừa muốn cười và lại chẳng dám tin.
Bật dậy thật nhanh, Mạn Giai Khuynh liền đứng trước gương, ngón tay run run chạm vào mặt gương, trong gương hiện ra một cô gái nhỏ nhắn mặc áo ngủ màu hồng, tóc dài ngang vai hơi lộn xộn, hai mắt to tròn, da trắng như trứng gà bóc, môi anh đào đỏ mộng.
Mạn Giai Khuynh vuốt ve mặt gương dọc theo cánh mũi, bay giờ, không tin thì không được, đây là cô năm 18 tuổi.
Cô mừng rỡ, thật sự ông trời đã cho cô sống lại, thật sự rất may mắn.
Mạn Giai Khuynh cười ra nước mắt, vội vàng tìm kiếm di động, ngày 23 tháng 9, 8 giờ 23 phút.
23 tháng 9.
Năm Mạn Giai Khuynh 18 tuổi- Là học sinh cấp 3, nhắc tới học tập, cô lại đau đầu một phen.
Mạn Giai Khuynh giật mình, hôm nay cũng chính là ngày anh trai của cô về nước, cũng là ngày lần đầu tiên cô chính thức chạm mặt anh.
Nhớ tới Dục Ưu Hành, Mạn Giai Khuynh không nhịn được xôn xao, Dục Ưu Hành là bạn của anh trai cô, cô còn nhớ kiếp trước, vào ngày này, cô đã anh chẳng có một kỉ niệm đẹp đẽ gì cho cam.
Lúc trước, vì biết được bố cô muốn gả cô cho Dục Ưu Hành, cô đã cảm thấy vô cùng khó chịu, cô khi đó rất cứng đầu, nhất quyết không làm những gì mình không thích, vì thế cãi nhau với bố một trận, đến ngày hôm sau đón anh trai, cô đã không cho anh sắc mặt tốt.
Vậy mà cuối cùng anh vẫn yêu cô, cô cũng không hiểu nổi, một người ưu tú như anh, ngoài kia có biết bao nhiêu người đẹp muốn nhào vào anh, anh cũng có chính kiến, tại sao lại đồng ý kết hôn với cô.
Chuyện kiếp trước thật nực cười, nhưng Mạn Giai Khuynh lại không quan tâm lắm, cô mặc kệ nguyên nhân là gì, cô chỉ biết Dục Ưu Hành cuối cùng cũng sẽ là của cô.
Vì không muốn lập lại sai lầm ở kiếp trước, Mạn Giai Khuynh quyết định muốn thay đổi quá khứ, cô muốn thay đổi cục diện, muốn anh thấy được toàn bộ vẻ đẹp nhất của bản thân mình.
Vò vò đầu, Mạn Giai Khuynh lập tức chạy như bay vào nhà vệ sinh.
Mạn Tựu đang ngồi dưới sảnh, tay cầm tạp chí báo sáng, vừa đọc vừa nhâm nhi trà nóng, nghe tiếng bước chân xuống cầu thang thì nhìn lên, phút chốc ngỡ ngàng, dừng hết động tác rồi kinh ngạc.
Mạn Giai Khuynh từ lúc bước xuống cầu thang đã nhìn thấy ba Mạn, không tự chủ khịt khịt, hai mắt đỏ hoe, lâu lắm rồi cô mới thấy được ông, cô thật muốn chạy đến ôm ông một cái nhưng lại sợ mình làm ra hành động dư thừa nào sẽ gây chú ý.
Mạn Giai Khuynh điều khiển lại tâm tình, lau khóe mắt, tỏ vẻ như không có gì đi đến ngồi kế Mạn ba, chờ người giúp việc mang phần ăn sáng lên.
Mạn ba nhìn cô con gái thật lâu, trong mắt lóe lên vài tia kinh diễm, phải nói là hôm qua cô vì chuyện hôn sự đã phản đối rất gay gắt, làm ông cũng hết cách, ông đã lường trước được rằng hôm nay sẽ không có mặt cô ở sân bay, nhưng giờ xem ra...
Người giúp việc đặt thức ăn gọn gàng trước mặt cô, Mạn ba nhìn Mạn Giai Khuynh cầm nĩa thì mở miệng:" con gái, hôm qua con nói là..., ờ thì, hôm nay con khỏe không?".
Mạn ba vuốt vuốt cằm, đâm chiêu nhìn Mạn Giai Khuynh, ông lâu lâu thở ra mấy cái, làm gà trống nuôi con như ông trong thời gian dài, thật sự là khó khăn.
Mạn Giai Khuynh đang khuấy thức ăn, nghe Mạn ba hỏi thế thì ngừng lại, nhìn Mạn ba rồi thong thả nói:" ba, con vẫn khỏe..... Chuyện hôm qua là con không đúng, con đã suy nghĩ lại rồi, thực ra con thấy con kết hôn với Dục Ưu Hành cũng không hẳn là xấu".
Cô bây giờ đã không còn như xưa, không vi bướng bỉnh mà hại mình, mục đích cô sống lại là bù đắp cho Dục Ưu Hành, bây giờ không tranh thủ thì đợi đến chừng nào.
Mạn ba hầu như không tin vào mắt mình, ngạc nhiên một lúc rồi khóe mắt lại ươn ướt, ông cúi đầu, đưa tay vỗ nhẹ đầu cô rồi thở phào nhẹ nhõm xen lẫn một chút vui mừng:" con gái, con đã trưởng thành rồi, tin tưởng ba, Dục Ưu Hành sẽ làm con hạnh phúc".
" vâng ạ ". Cô tin tưởng anh làm được mà.
Mạn Giai Khuynh ngước nhìn Mạn ba, người đã bước vào tuổi trung niên, khóe mắt lâu lâu ẩn hiện một vài nếp nhăn không đáng kể, giờ phút này ẩn hiện đầy sự vui vẻ.
Mạn Giai Khuynh bùi ngùi một lúc, cô hứa, cô sẽ không để ba phải khổ nữa, ít nhất sẽ không để ông khổ vì cô.
Ăn sáng xong, Mạn Giai Khuynh và Mạn ba đến sân bay.
Từ đoạn đường đường đến sân bay, lòng Mạn Giai Khuynh như lửa đốt, đứng ngồi không yên nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Không biết một lát nữa đây, gặp được Dục Ưu Hành sẽ ra sao....
Trong xe chỗ ngồi của Mạn Giai Khuynh cứ dịch qua dịch lại liên tục, cô cảm thấy đột nhiên hôm nay ghế ngồi không thoải mái như mấy hôm trước, Mạn ba rong rủi một đời, làm gì có thứ gì qua mắt được ông, nhìn biểu cảm đứng ngồi không yên của Mạn Giai Khuynh, trong lòng ông bật cười, hiểu ý nhưng lại sợ nói ra cô ngượng quá hóa giận nên từ đầu đến cuối đều giả vờ làm ngơ.
Xe dừng lại ở sân bay, cảm giác như bị lửa đốt của Mạn Giai Khuynh mới ngừng lại, lửa đốt mông ghế lái xe chuyển qua dãy ghế ngồi ở hàng chờ.
Mạn Giai Khuynh ngồi không được, vì thế đứng dậy đi tới đi lui.
Mạn ba nhìn con gái đi lại trước mặt thì hắng giọng hai tiếng làm Mạn Giai Khuynh giật mình ngồi lại ngay ngắn.
Trong lòng Mạn ba lúc này không còn cảm giác vui vẻ như lúc nãy nữa mà bây giờ tràn ra vị chua, hừ, tên tiểu tử thối, chưa gì đã lấy được lòng con gái bảo bối của ông rồi, ông sống hơn 40 năm còn chưa được như vậy đấy.
Tiếng thông báo giờ máy bay XX từ Thụy Sỹ chính thức hạ cánh, tiếng cánh quạt, tiếng ồ ồ của máy bay đang hạ cánh liên tục truyền thẳng vào tai cô làm lồng ngực đập thình thịch.
Mạn Giai Khuynh nuốt nước miếng hai cái, đột nhiên cảm thấy cổ họng vô khô khốc, tay chà nhẹ lên gấu váy nhìn vô số người đi lại trước mặt.
Cô sắp gặp được anh rồi.
Ước chừng một khắc sau, hai bóng dáng cao lớn từ trong đó bước ra, Mạn Giai Khuynh nhìn sơ là có thể nhận ra được, anh trai cô thích đơn giản và tinh tế, lúc nào cũng đặc biệt ưu ái cho màu trắng, vì thế trên người đa phần đều là một màu trắng, toát lên dáng vẻ bạch mã hoàng tử đơn thuần trong mộng của biết bao nhiêu cô gái.
Trái ngược với áo trắng bạch mã hoàng tử, người kế bên nhìn giống ác ma hơn, Mạn Giai Khuynh không nhìn cũng đoán được là ai, chính là anh, Dục Ưu Hành, anh một thân đơn giản màu xám tro nhưng lại toát lên dáng vẻ quý phái, thần sắc trên mặt lạnh lẽo như băng làm ai nấy đều tránh xa không dám tới gần.
Tim cô đập trật vài nhịp.
Mạn Lâm Kỳ vừa nhìn thấy được cô và Mạn ba liền nhí nhố lên, vứt luôn cả vali qua một bên mà nhào tới ôm cô.
" Tiểu Khuynh nhỏ bé, anh nhớ em lắm, em có nhớ anh không nào?".
" anh hai ".
Mạn Giai Khuynh thấy được Mạn Lâm Kỳ, khóe mắt đột nhiên ngấn nước, tốt quá, anh hai vẫn bình an vô sự, anh vẫn tốt, thật sự rất tốt.
Mạn Giai Khuynh bày xúc động với Mạn Lâm Kỳ, cô ôm anh một cái thật chặt, như dùng cái ôm này để biểu đạt sự yêu mến cùng áy náy của mình.
" Tiểu Khuynh bảo bối, anh rất rất nhớ em, nói cho anh nghe, em có nhớ anh không?".
Mạn Giai Khuynh được Mạn Lâm Kỳ ôm trong ngực cười khổ, cô quên mất, bây giờ anh trai của cô vẫn rất cà lơ phất phơ, nghĩ đến đây, bao nhiêu áy náy đều bay sạch, cô cười gượng:" được rồi, nhớ, em nhớ anh lắm luôn đấy, bỏ em ra nào, em bị anh ôm đến nghẹt thở rồi".
Anh trai cô vẫn trẻ con như vậy, trái ngược với dáng vẻ nháo nhào của Mạn Lâm Kỳ, bên này Dục Ưu Hành điềm tĩnh nhặt vali của Mạn Lâm Kỳ vừa mới vứt bỏ lên .
Mạn Giai Khuynh nhìn động tác của anh rồi đỏ mặt, người đàn ông này sau này sẽ là của cô, nghĩ đến thôi, cô đã thấy ngượng ngùng rồi.
" chào bác Mạn ".
Dục Ưu Hành lạnh nhạt đi đến chào hỏi Mạn ba.
Bên này Mạn Lâm Kỳ cũng vừa vặn thả cô ra.
Mạn ba đút tay vào túi quần nhìn Dục Ưu Hành khẽ gật đầu, trong lòng thầm khen, tốt lắm, rất hiểu chuyện.
" Đây là Mạn Giai Khuynh, em gái của tớ, cậu còn nhớ chứ ".
Mạn Lâm Kỳ ôm vai cô đột nhiên xen vào mấy câu gây sự chú ý của Dục Ưu Hành, Mạn Giai Khuynh bị anh nhìn thật lâu, khó xử nhéo Mạn Lâm Kỳ một cái thật đau.
Tranh thủ lúc Mạn Lâm Kỳ bị đau mà nới lỏng tay liền nhanh chóng né tránh, đứng sang một bên.
Dục Ưu Hành thu lại ánh nhìn, chăm chú trò chuyện với Mạn ba, Mạn Giai Khuynh cũng ngượng ngùng vuốt mũi mấy cái rồi im lặng đứng một bên, cúi đầu hất mũi giày.
Thái độ của anh đối với cô lạnh nhạt quá, cô thắc mắc không biết có phải mình gây ấn tượng xấu gì cho anh hay không.
Hôm nay cô mặc một bộ váy đơn giản màu bơ sữa, mang giày búp bê và thắt bím hai bên, vì muốn mình xinh đẹp hơn một chút, cô có dặm nhẹ một ít phấn má và tô thêm son.
Mạn Giai Khuynh thở dài, nhưng với cái đà này, cô chắc không tạo ấn tượng gì mấy rồi.
Mạn ba thong dong trò chuyện với Dục Ưu Hành, càng ngày ông càng vừa mắt với đứa con rể này, lần đầu ông đề nghị chuyện đính hôn của con gái mình với Dục Ưu Hành, ông cứ tưởng Dục Ưu Hành sẽ từ chối, ông biết đề nghị này của ông thật ấu trĩ, cũng đã chấp nhận trước bị từ chối, nhưng không ngờ, tên tiểu tử này không gạt sang một bên, vừa nghe nói đính hôn với con gái ông thì đồng ý ngay, không một chút chần chừ.
Ông cũng đinh ninh, không biết Dục Ưu Hành chấp nhận đính hôn là có mục đích gì khác, ông vẫn lưỡng lự không biết mình làm đúng hay sai.
Nhưng xem ra ông nghĩ thừa rồi, từ lúc Dục Ưu Hành xuất hiện, từ lúc tên tiểu tử này nhìn thấy con gái ông là ánh mắt đã muốn dán chặt vào con bé, chỉ là Mạn Giai Khuynh còn non nớt không nhìn ra mà thôi, lúc nói chuyện, tuy tên tiểu tử nói chuyện với ông nhưng tai đều đặt bên cạnh con bé.
Thì ra tình trong đã tỏ nhưng mặt ngoài còn e.
Mạn ba nhìn phía bên kia, Mạn Giai Khuynh đang đùa giỡn với Mạn Lâm Kỳ thì nhẹ nhõm, ông đã an tâm phần nào rồi.
Gặp mặt vui mừng một lúc, bốn người cùng nhau trở về nhà cô.
Xe từ từ chạy vào khuôn viên Mạn Gia, Mạn Giai Khuynh nhẹ nhàng thở ra, phù, thật may, cuối cùng cũng về tới nhà.
Cô âm thầm cảm thấy may mắn, từ đầu đến cuối, cô ngồi trong xe, liên tục bị Mạn Lâm Kỳ quấy rầy, nói hết đông hết tây, làm lỗ tai cô rối loạn đến nỗi ong ong.
Mạn Lâm Kỳ, anh thật là vô cùng nói nhiều.
Từ đầu đến cuối, tuy cô nói chuyện hết đông hết tây với Mạn Lâm Kỳ nhưng vẫn luôn chú ý đến Dục Ưu Hành ngồi nghiêm túc bên kia, ai đó vẫn chăm chú trò chuyện với ba Mạn, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn cô cái nào, làm Mạn Giai Khuynh vô cùng tủi thân.
( vài lời của tác giả: Mạn Giai Khuynh, chị chắc chưa?😁😁).
Tuy vậy Mạn Giai Khuynh luôn có cảm giác rùng mình, thật kì lạ, cảm giác như bị ai đó quan sát nhưng lại không biết là ai, Dục Ưu Hành và ba Mạn đang nói chuyện, tài xế thì lái xe, cô thì ngồi tám với Mạn Lâm Kỳ, không còn ai khác.
Mạn Giai Khuynh thắc mắc nhưng cũng không làm gì được.
Cô bước vào nhà, ba Mạn liền ngỏ ý bảo Dục Ưu Hành và Mạn Lâm Kỳ vào thư phòng, trước khi đi, cuối cùng Dục Ưu Hành cũng quay lại nhìn cô một lần, cái nhìn như thiêu đốt làm cho cô lập tức đỏ mặt quay lưng chạy lên lầu.
Vừa về phòng, Mạn Giai Khuynh liền ngã nhào xuống giường lớn mà lăn lộn, áp chế tim đập thình thịch của mình.
Thật sự ngượng ngùng chết đi mất.
Mạn Giai Khuynh lăn qua lăn lại, cuối cùng do mệt mỏi mà ngủ quên mất.
Thời gian dần trôi qua, trời bắt đầu xẩm tối, ba người đàn ông mới từ trong thư phòng bước ra, mỗi người một vẻ mặt riêng.
Ba Mạn thì vui vẻ.
Dục Ưu Hành vẻ mặt vẫn như cũ, nhưng nếu nhìn kĩ mới thấy khóe miệng anh hơi nhếch.
Mạn Lâm Kỳ thì nhìn có vẻ gian tà xen lẫn một chút căm hờn nhìn về phía Dục Ưu Hành mà chẳng dám làm gì.
Nói thừa, lúc nãy 3 người đàn ông bàn về chuyện hôn sự của Mạn Giai Khuynh, làm anh trai như anh, chưa được cận kề với em gái dễ thương bao lâu thì đã bị Dục Ưu Hành cướp mất.
Vẻ mặt của Mạn Lâm Kỳ như là một oán phụ nhưng lại không thể làm gì được Dục Ưu Hành, Mạn Lâm Kỳ đảo mắt một cái, như suy nghĩ đến gì đó, vẻ mặt đột nhiên cười cười, cũng tính ra, Dục Ưu Hành làm em rể của anh cũng không tồi, anh rất nhiều lần thua dưới tay Dục Ưu Hành, bây giờ, ha ha, càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
Cũng đã đến giờ cơm tối nhưng lại không thấy Mạn Giai Khuynh đâu cả, ba Mạn bỗng nhìn Dục Ưu Hành và Mạn Lâm Kỳ một cái rồi mở miệng:" A Hành, con lên gọi Khuynh Khuynh xuống ăn cơm giúp ta".
Dục Ưu Hành nghe thấy vậy thì tâm đã bắt đầu nhộn nhạo, nhưng vẫn cố trấn tĩnh gật đầu với ba Mạn rồi bước lên lầu, phải nói là từ đầu đến cuối, từ lúc gặp được nhau, cô và anh chưa ai nói với nhau câu nào, bây giờ có cơ hội, anh lại bối rối không biết phải dùng giọng điệu gì cho phù hợp.
Mạn Lâm Kỳ nhìn theo bóng lưng của Dục Ưu Hành đi khuất thì ủy khuất, đáng lẽ anh trai như anh phải đi gọi em gái yêu dấu mới được cơ chứ.
Dục Ưu Hành đứng trước cửa phòng của cô chần chừ một lúc, anh định đưa tay gõ cửa nhưng vừa chạm vào mặt cửa thì lại ma xui quỷ khiến thả tay xuống, bàn tay chuyển qua cầm nắm cửa vặn nhẹ.
Cửa không khóa.
Dục Ưu Hành vừa bước vào, đánh giá xung quanh một chút, tâm giờ khắc này đã hồi hộp muốn chết, anh sống tới nay đã hơn hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên vào phòng con gái, lại là căn phòng của người con gái anh yêu, không hồi hộp thì không phải là người.
Căn phòng cũng y hệt như cô, thật xinh đẹp, lấy màu lam làm chủ đạo, bên cửa sổ đặt một chậu xương rồng đang nở rộ một bông màu đỏ to cỡ 2 ngón tay, bên trái là bàn học và bàn trang điểm,....
Đánh giá căn phòng một phen, Dục Ưu Hành nhanh chóng quét về thân ảnh nhỏ đang say giấc trên giường.
Lúc nãy khi ba Mạn nhắc với anh chuyện của cô, anh hơi chần chừ một chút, anh tuy vô cùng muốn có được cô nhưng lại sợ cô chán ghét anh, nhưng sau đó lại nghe ba Mạn nói rằng cô cũng đồng ý chuyện hôn sự này vả lại cũng có vẻ rất thích anh thì anh mới gật đầu đồng ý.
Có trời mới biết, anh khi đó hạnh phúc cỡ nào, cô một khi đã xác định là người của anh thì cả đời vẫn là người của anh, trốn tránh cũng không thoát được.
Từ trước tới giờ, dáng ngủ của cô vô cùng không được tốt, giờ khắc này chăn đều đã bị cô đạp hết xuống sàn, cả cơ thể đều dang ra hình chữ đại.
Mạn Giai Khuynh mặc váy, dáng ngủ chữ đại như vậy tất nhiên sẽ lộ ra quần lót màu hồng phấn, mà cũng vừa vặn đập hết vào mắt của Dục Ưu Hành làm cho anh đỏ mặt ho khan vài cái rồi ngó lơ cảnh sắc rực rỡ ấy mà bước tới bên cạnh giường.
Cũng may anh là người vào phòng, chứ nếu là người khác, tướng ngủ của cô không được tốt, nghĩ đến đây, sắc mặt của anh liền đen lại.
Ngắm nhìn người con gái trên giường, Dục Ưu Hành cảm giác như tim đập thình thịch, còn nhớ một ngày vào mấy năm trước, cô cũng xinh đẹp như thế này, lung linh như một nữ thần, từng chút, từng chút một bước vào tim anh.
Dục Ưu Hành nhìn làn da trắng nhịn của cô, đôi môi anh đào hé mở bỗng yết hầu của anh lên xuống vài cái, thật muốn cắn lên đó một cái.
Nghĩ là làm, Dục Ưu Hành nhóm người, đặt môi mình lên đó một cách nhẹ nhàng, nhưng nhẹ nhàng bây giờ đối với anh lại không đủ, Dục Ưu Hành từ từ liếm nhẹ rồi dùng đầu lưỡi của anh cạy môi cô ra chen vào.
Đầu lưỡi của anh chen vào, lại không tự chủ khoáy đảo một hồi, quấn quýt với đầu lưỡi đinh hương trong miệng của cô mút nhẹ.
Cả người của Dục Ưu Hành nóng lên, y như dự đoán của anh, hương vị của cô thật ngọt ngào, làm tan chảy trái tim anh.
Dục Ưu Hành tham lam chiếm lấy, nụ hôn ngày càng ướt át, thử hỏi, khi ôm người phụ nữ mình yêu trong lòng, ai có thể chịu nổi, bộ vị nào đó có tình trạng cứng rắn, càng kích thích khả năng cầm thú vốn có của đàn ông.
Mạn Giai Khuynh đang ngủ bỗng dưng bị hút mất không khí, lại mơ thấy mình được ăn bạch tuột, nó cứ trốn bên này rồi lại sang bên kia làm cho cô không thể nào bắt được, vì thế khẽ ưm một tiếng, dùng lưỡi truy đuổi nó đến cùng.
Cảm nhận được Mạn Giai Khuynh đáp lại, Dục Ưu Hành hôn ngày càng mạnh mẽ, trong mắt ánh lên một tầng tình dục.
Lưỡi đột nhiên bị tê một cái làm Mạn Giai Khuynh từ từ mở mắt, vừa thức dậy liền thấy khuôn mặt phóng đại của Dục Ưu Hành, cô hết cả hồn chớp chớp mắt một cái rồi mở to, vẻ mặt không thể tin, tại sao Dục Ưu Hành lại ở trong phòng cô, đã vậy còn hôn cô.
Mạn Giai Khuynh vì quá ngạc nhiên mà sinh ra ngốc nghếch, một mực trân trối nhìn Dục Ưu Hành, mặc anh chiếm lấy, mỗi lúc một mạnh bạo hơn.
Ban đầu khi cô tỉnh dậy, anh còn tưởng cô sẽ la hét, thậm chí còn đánh anh, nhưng cô chỉ nhìn anh bằng vẻ mặt ủy khuất rồi mặc anh thì làm cho tâm của anh vốn cứng rắn bỗng dưng mềm nhũn.
Bảo bối của anh thật ngoan, anh càng ngày càng nghiện rồi.
" Ân~"
Mạn Giai Khuynh bị anh hôn đến choáng váng, khẽ ân một tiếng, hai gò má đỏ bừng trông vô cùng đáng yêu.
Hôn đủ, Dục Ưu Hành buông môi cô ra, bế cô ngồi trên đùi, khẽ vuốt tóc cô, mắt dõi theo nét mặt của cô.
Mạn Giai Khuynh vừa được giải thoát thì vội hít thở không khí, cả người như bột nhão ngã rạp trên người Dục Ưu Hành, giờ phút này, mặt cô đã nóng đến mức có thể đem rán cá được rồi.
" xuống ăn cơm".
Dục Ưu Hành thong thả mở miệng nhìn người con gái đỏ mặt nằm trong lòng mình, bỗng dưng có một niềm hạnh phúc không thể nói ngập tràn trong tâm.
Phải nói là, những cử chỉ này anh đã mơ ước vô số lần, đến cả nằm mơ anh cũng gặp, nhẫn nhịn quan sát cô từ xa đến nỗi bản thân cảm thấy đau đớn, không biết khi cô biết được tâm tư của anh đối với cô, lúc ấy không biết cô có ghê tởm anh không.
Nhưng mà, dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn là của riêng anh, nghĩ đến đây, đáy mắt Dục Ưu Hành hiện lên nồng đậm chiếm hữu.
Dục Ưu Hành nâng cằm của cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, làm Mạn Giai Khuynh mặt càng ngày càng đỏ, vì muốn giải vây khỏi tình trạng xấu hổ này, Mạn Giai Khuynh liền mở miệng nỉ non:" em đói ".
Dục Ưu Hành nghe thấy vậy thì mới sực nhớ, buông tha cho cô, định ôm cô xuống lầu nhưng cô nhất quyết không chịu, hỏi thừa, nếu bây giờ anh ôm cô xuống dưới thì không phải rất ngượng ngùng sao.
Dằn co một hồi, cuối cùng Dục Ưu Hành cũng thỏa hiệp, theo sau cô đi xuống lầu, tuy nhiên Mạn Giai Khuynh đã quên mất đi, đôi môi của chính mình bị sưng rất thê thảm.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play