Trên đời, có một loại người ưa chuộng phong cách đam mỹ, cứ hễ nhìn thấy ai đẹp trai tiểu thụ một chút lại y y nhau thành một cặp, thể loại đó được gọi là hủ nữ.
Mạch Vy là một hủ nữ chính hiệu, xuất thân bình thường, gia đình bình thường, thành tích bình thường, tốt nghiệp một trường y, ra trường rồi xin việc lúc đầu làm y tá tại một bệnh viện nhỏ, sau này thôi việc, sau đó, cô theo lời rủ rê của đồng nghiệp cũ cùng nộp đơn vào bệnh viện Ái Tâm, số đã nghĩ rằng không có hy vọng gì rồi, cô dự tính sẽ ôm thùng giấy về nhà mà ăn bám lão mẹ mất, ai ngờ hôm sau ngủ dậy đột nhiên nhận được thông báo trúng tuyển vào vị trí y tá của một bệnh viện lớn.
Nghĩ xem cô như thế có bệnh viện nào dám chọn cô, không nghĩ đến lý do được chọn vì bệnh viện đột nhiên đông bệnh nhân, số y tá bị thiếu nên phải gấp rút gom người.
Thế là trúng cô, haha...
Hê hê, ai nói Mạch Vy cô đây không làm nên sự việc gì?,,, thấy không? Thấy không?, ông trời đã soi sáng cuộc đời cô rồi.
Khi cô cầm đơn trúng tuyển khoe với mọi người, ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt BỠ NGỠ.
"wei~~ ý gì đấy?".
Tụi bạn học của cô thấy cô xuất sắc quá rồi ghen tị hóa đá hả?... đây chính là bệnh viện danh tiếng lớn đó nha.
Bạn cô, tụi nó lúc này mới nuốt xuống một ngụm nước miếng, lau mắt vài lần xong mới thở ra hú hét điên cuồng :"wao~ lần này mày trúng thưởng độc đắc của thần may mắn à?".
Mạch Vy ngoáy ngoáy lỗ tai, mẹ nó sắp điếc đến nơi rồi!!.
Chính là tụi nó cũng không thể tin.
" tụi tao lo cho mày quá ".
Không ngờ tụi nó còn có lương tâm lo lắng cho cô~
Cô cảm động đến muốn ăn đến ba tô mì của dì vương đầu đường rồi.
Mạch Vy chưa cảm động xong thì lại nghe có người run sợ nói.
" Có khi nào mày vào đó rồi gây ra án mạng không?".
Có đứa vạch túi tiền của nó ra rồi ngửa mặt nhìn trời:"mẹ ơi, đến khi đó tiền đâu mà mua quà thăm Đào tử đây không biết ".
Mạch Vy: (----" __ "---!!!!)
" nói đủ chưa?"
" vẫn chưa".
Lũ bạn đồng thanh hét.
" tụi mày không nghĩ đến tao vào đó sẽ lập được kỳ công à?, tao sẽ cứu được một bệnh nhân giai đoạn cuối này nọ chẳng hạn ".
Mạch ảo tưởng tự trác vàng lên mặt.
Lũ bạn "khốn nợn" đều khinh bỉ nhìn cô.
" tha cho tao, mày làm thì nghiệm còn lấy sai lọ mà, đừng nói mày quên lúc đó rồi, khi đó xém chút là cháy đó biết không ".
Cô chột dạ:" à là lúc đó tao thấy cái lọ đó đựng chất có màu đẹp đẹp nên tao liền quên mất công thức..... ha ha".
Lũ bạn: (°△°|||) 😬😬😬
Mạch vy": (´⊙ω⊙')
Lão mẹ của cô đợt này còn khoa trương hơn, chắc bà có thể vì cô mà thắp gần hết cả bó nhang, khóc lóc trước bàn thờ của lão ba tỉ tê kể lể.
Lão ba ngồi trên đó chắc cũng sắp bị hun cháy như heo quay đi.
" Đào Đào lại đây, thắp cho ba mày nén nhang, tao nuôi mày vất vả từ nhỏ đến lớn, mày học cũng không vẻ vang gì, tao cũng không trông cậy vào mày làm nở mày nở mặt tổ tiên, chỉ mong mày đừng quá xui xẻo, nhưng hôm nay, mày làm ông già của mày vẻ vang rồi, mau mau, thắp cho ổng đi, để ổng hít tí hương còn an ủi ".
Tên cúng cơm của cô là Đào Đào.
Được rồi, được rồi, lão ba ở trên đó chắc cũng vui lắm, Mạch Vy cúi lạy ngài 3 cái liền chạy môn men xuống bếp luộc sủi cảo chấm tương, để mặc lão mẹ đứng đó tâm sự một lúc nữa.
Ngày hôm sau, lão mẹ liền mua đồ về cúng thổ thần.
Suốt thời đại học được bạn bè trêu chọc đặt tên là Mạch dở hơi, nói thật, cô cái gì cũng không tốt, cũng còn may ngày trước lão mẹ ráng bám đuôi lão ba đang ở trên trời nên nhan sắc cũng được vớt vát chút ít, lão ba của cô được tính là mỹ nam tử đấy, cho nên mới có cô trên đời này đây.
Thật ra cũng nói thật, nói hoa mỹ, chỉ do lúc trước lão mẹ vượt tường thành công trộm mỹ nam chứ nếu không chôm chỉa được chắc....
Nói thô tục là bà " Hái hoa tặc" đấy~~ ai da ~
( Hái hoa tặc: từ này nói nôm na như thể nửa đêm lẻn vào phòng của người ta rồi dùng vũ lực để trộm người vậy, còn làm gì nữa thì tác giả không biết á😂)
Thời kỳ lão ba làm áp trại phu quân cũng không dễ dàng gì...
Mạch Vy cái gì cũng u mê, duy chỉ có tò te thấy mỹ nam hai mắt liền sáng rỡ, đầu óc đột nhiên minh mẫn hẳn.
Là thành viên của hội Hủ Nữ đông đảo trên mạng xã hội, luôn treo châm ngôn mỹ nam với mỹ nam mới là truyền kỳ, còn bánh bèo~~ ahhh cút cút.
Lão mẹ khóc lóc xong liền xách túi ra ngoài.
" Đào Đào, tao qua bên thím Lê giao lưu văn hóa một chút, ngày mai dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm trọng đại của mày, có cần mẹ mày đi cùng không ?".
Bà vừa đi vừa nói to, Mạnh Vy nghe thế liền gác chân lên ghế.
" mẹ, không cần, ngày mai con tự đi ".
Xùy, giao lưu văn hóa cái gì, đi đánh mạt chược thì có~.
Cô có thể giả vờ rất giỏi, nếu người quen không nói thì sẽ không ai biết đâu, biểu cảm giả vờ này nọ level max này, người ngoài làm sao nhận ra được, không lẽ cô còn không đối phó được.
Nhưng mà.... giả dạng thành một người nghiêm túc, nghe thôi cũng đã thấy khó rồi, Mạch Vy chần chừ.
Cô thật sự không nói quá, mọi thứ đều suy nghĩ, chỉ là hơn người khác là giấu trong lòng quá giỏi, người ngoài không nhìn ra mà thôi.
Ăn xong sủi cảo, cô liền phủi tay lên lầu, lão mẹ chắc tối muộn mới về ah.
Có thể được chọn, như chó ngáp phải ruồi vậy đi.
Mạch Vy gãi đâu ngón chân, cảm thấy ăn no xong liền buồn ngủ liền lên lầu đánh một giấc.
Sáng sớm hôm sau, Mạch Vy liền chỉnh chu đi ra ngoài, tóc xoăn nhẹ buộc sau đầu, tô thêm một lớp sơn cho hoàn mỹ, giầy cao gót đen, khí chất liền tỏa vù vù.
Lão mẹ dưới bếp ngước lên liền chậc chậc.
" ra đường liền bóng bẩy, về nhà thì xuề xòa, Đào Đào à, nhớ chiều nay về dọn dẹp cái giường một chút đi, nó còn tệ hại hơn ổ heo nữa kìa ".
Mạch Vy bỏ son môi vào túi, liền vui vẻ ra khỏi nhà, đương nhiên ra ngoài sẽ chỉnh chu một chút chứ, còn ổ heo của cô, không dọn, đó chính là ổ của cô nha, nằm xuống liền thoải mái thích chết đi được, hợp ý như vậy, cô liền không muốn dọn.
Cô thong thả giả vờ " Cao Lãnh" mà đến bệnh viện báo danh.
-------
Mạch Vy đến nơi cũng sắp 8 giờ, cô nhìn đồng hồ, còn may là đến kịp.
Cô nộp lý lịch cho chị đẹp gái rồi ngồi chờ chị vào trong suy xét vị trí làm việc, trong lúc bản thân ngồi chán lia ánh mắt " Dương Tiễn " của mình mà rình xem ai có gian tình, phía dưới có một chàng trai trắng trắng đi sống vai với cậu nào đấy, nhìn là biết hai người không bình thường, làm cô sáng mắt tò mò theo dõi.
Cô nghĩ thầm, gần có trò hay để lia đỡ chán rồi, thì bất ngờ trước mắt cô xuất hiện một đôi giày da màu đen.
Mạch Vy ngước nhìn lên.
Cô không phải mơ chứ, Nam thần đẹp nhức mắt đang đứng trước mặt.
Vẻ đẹp nhức nhối áy không một ai sánh bằng.
Cô không ngờ vào đây còn gặp được mỹ nam nha.... mẹ ơi~ cao quá, trong lúc cô ngước lên, mà nam thần này cũng đang từ trên cúi đầu xuống nhìn cô.
Cô định cười chào tiểu công của thế giới một cái thì nam thần liền mở miệng vàng ngọc.
Lục Trình Dận nhíu mi nhìn cái thứ được chia nhóm gọi là "giống cái" trước mặt, vẻ mặt ngoài hoang dại ra còn có hiện tượng tâm thần phân liệt này, cả người có chút khó chịu, nhưng cũng hết cách, ngoài chỉ có "cái thứ này" ở đây ra thì không còn ai cả, vì thế anh đành chọn "cái thứ không rõ lai lịch" này.
" cái thứ...khự...cô, đi theo tôi ".
Mạch Vy ngây dại nhìn "Tiểu Công" mỹ nam đang bước đi thì hoàn hồn, chỉ chỉ vào mặt mình để xác định xem Mỹ nam vừa nói chuyện với ai.
" anh nói tôi à???".
Chỉ biết vị Mỹ nam nghe thế thì quay lại nhíu mày khó chịu:" phải, là cô".
Mạch Vy xác nhận xong thì liền xách túi đi theo, trong đầu đã muốn la hét với thế giới một câu"mỹ nam nói chuyện với cô đây " ahhhhh.
Mỹ nam dẫn cô vào một căn phòng, trước khi bước vào, cô nhìn bảng hiệu gắn trên cửa là Phòng Chỉnh Hình.
Trong phòng có một người đàn ông trung niên đang ngồi cúi đầu nhìn tập sách có vẻ nghiền ngẫm, hai đầu mày nhăn tít lại, có lẽ đọc đến đoạn cao trào, người đàn ông đó sắc mặt liền xanh mét vặn vẹo, chắc có lẽ là bác sĩ đi.
Cô nghĩ, dù sao tương lai cô cũng sẽ là y tá ở đây, cô nghĩ mình chào một tiếng cũng không sao mà có thể còn lôi kéo được sự thân thiện, vì thế, đến trước mặt người đàn ông trung niên, cô nghiên cẩn cúi người:"chào bác sĩ ạ".
Khi vừa dứt lời, cô cảm nhận được không khí bên mình cong vẹo lung tung.
Cô nhìn sắc mặt mỹ nam tái mét, vị bác sĩ nọ cũng ngạc nhiên rồi ho khự khự.
Bác sĩ trung niên nọ nói:
"cô gái, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là bệnh nhân ".
Cô tròn mắt.
Mỹ nam lúc này mới hừ lạnh, tay vươn đến áo bluese trắng tinh không một nếp nhăn trên móc áo, ung dung khoác vào người.
"cô nhìn thấy không, đây mới là bác sĩ Lục "
Ông nói rồi, quay sang mỹ nam:"bác sĩ Lục, tôi bị trật bả vai, đau quá....".
Cha mẹ ơi~~ Mạch Vy không tin được vào mắt mình, hóa ra mỹ nam này là bác sĩ á, vẫn là câu nói đó... lão ba ba của ta ơi....
Lục Trình Dận nhàn nhạt trả lời:"cũng tại ông không nghe lời, đã bảo ông về nhà không nên cử động những động tác mạnh, ông không nghe... sao nào, golf đánh cũng thú vị lắm nhỉ?".
Thì ra ông bác này bị trật bả vai, vậy biểu cảm phong phú lúc nãy cô thấy là do đau quá nhăn mày mà thành à?.
Mẹ ơi~ thế giới thật đáng sợ.
Ông chú lúc này la oai oái:" bác sĩ... tôi sai rồi".
Mỹ nam bác sĩ lại hừ lạnh:" không nói nhiều...tiến hành nắn xương".
" cô kia... đứng đó làm gì, qua đây".
Mạch Vy nghe lời ngoan ngoãn bước qua.
Mỹ nam lại tiếp tục nói:" tôi muốn nắn xương, rất đau, cô đứng đây vịn chặt ông ấy, và giúp tôi lấy dụng cụ ".
Rất đau sao?
Cô lắp bắp:" bác... bác... sĩ" .
Mỹ nam nhìn cô.
" tôi phải vịn ông ta?".
Mỹ nam không trả lời mà chỉ nhíu mày, trưng ra khuôn mặt trứng thối nhìn chằm chằm cô.
Rồi rồi ah, cô liền hiểu được ý anh là như thế nào rồi.... nhưng vẫn lo lắng hỏi.
" .... lỡ... lỡ.... may ông ấy đau quá rồi cắn tôi thì....thì làm thế nào?".
Ông chú chưa gì đã hét:" cô gái, tay cô mảnh như thế cũng không đủ cho tôi cắn đâu".
Giọng Mạch Vy run run.
Mỹ nam lúc này mới mở miệng:"yên tâm đi, cô cắn lại ông ta là được rồi ".
Cô lúc này cảm thấy cả người hóa đá toàn tập.
Cô cảm thán một trận, cô đành anh dũng hy sinh vì Tiểu công mỹ nam vậy, cam chịu đi đến mà kìm kẹp ông chú như đuông dừa bị ép khô, mỹ nam lúc này liền bắt tay vào nắn xương.
Tiếng thét thảm hại từ phòng bay ra ngoài, cô ngồi gần như muốn banh lỗ tai, đầu cứ ong ong.
Mẹ cha ơi, cô đang thấy gì thế này, mỹ nam đang bẻ xương, Tiểu công đang bẻ xương như bẻ càng cua vậy....
Mỹ nam lúc này rút bao tay, chìa tay về phía cô:" băng gạc ".
Mạch Vy liền lấy cho anh.
Băng bó xong, phân thuốc thì cho ông chú đó ra về.
Cô nhìn ông chú lau mồ hôi mà thấy tội nghiệp.
Lúc này chị gái cầm sơ yếu lí lịch của cô cũng vừa vặn xuất hiện, vừa nhìn thấy tôi đã cười hòa ái, lại chào Mỹ nam một cái rồi dùng tốc độ xét đánh tính dẫn cô đến vị trí công tác, nhưng bị vị mỹ nam đó ngăn lại.
Cô dường như cảm thấy sau lưng chị gái xinh đẹp mồ hôi chảy ròng ròng.
Mỹ nam cầm lấy bản sơ yếu lý lịch của tôi, mở ra xem xét.
" Mạch Vy?".
Cô gật đầu:" vâng".
" hóa ra không phải bệnh nhân à?, tôi còn tưởng...".
Chị gái xinh đẹp cười xuề xòa:" Lục bác sĩ, người này vừa được nhận làm ngày hôm nay ".
Mỹ nam lật lật rồi gật đầu:" hiện tại đã có vị trí ổn định chưa?".
Chị gái xinh đẹp lắc đầu:" vẫn chưa, tạm thời để cô ấy đến khoa ngoại một thời gian liền mới sắp xếp".
Lục Trình Dận nhăn mặt:" cô cảm thấy khóa chỉnh hình chưa đủ ngoại?".
Chị gái lau mồ hôi trên trán:"tôi.... tôi không có ý đó ".
" biểu hiện không tệ, vậy thì để cô ấy đến đây đi ".
Lục Trình Dận đặt sơ yếu lý lịch của cô lên bàn, suốt cả một quá trình cô đều làm nền đứng bên cạnh không hó hé một chữ gì.
Chị gái nhìn cô với vẻ mặt " xin lỗi chi đành bó tay không giúp được cho em rồi", lại nhìn mỹ nam:"vâng, vậy thì cô ấy sẽ đến đây ".
Cô cảm thấy chẳng có gì không ổn cả, mỹ nam hơi khủng bố ra một chút thì chung quy vẫn rất tốt, chỉ là chị gái nhìn cô quá mức khoa trương thôi.
Tiếng lòng của chị gái lúc này là " em gái à, ai bảo em lọt vào mắt xanh của bác sĩ Lục làm gì, chị không cứu nổi em " rồi bước ra.
Cô không hề biết tháng ngày làm việc của mình sẽ không hề tốt như tưởng tượng.
Cùng lúc đó, cái tên y tá được bác sĩ Lục " đưa mắt xanh "... đã truyền đi khắp nơi, có người vui vẻ xem kịch, có người lặng lẽ lau mồ hôi, cô gái tội nghiệp, không biết sẽ chịu đựng bao lâu thì xin nghỉ việc đây.
Bác sĩ Lục, cái tên làm cho người khác nghe phải chảy mồ hôi, nhìn tính cách đi rồi biết.... thấy phòng khám bệnh rộng nhưng chỉ có mình anh ta là hiểu ra rồi, y tá phụ giúp anh ta đều bị anh ta mắng đến uất ức mà nghỉ việc.
Mỹ nam lại tiếp tục làm việc, cô gạt qua ngạc nhiên cũng nhận đồng phục của mình rồi ôm một chức vụ y tá khoa chỉnh hình.
Ngày đầu tiên đi làm.
Cô biết mỹ nam tên là Lục Trình Dận.
Cô biết mỹ nam này miệng mồm rất được người khác tôn sùng.
Cô cũng biết đời cô như xong rồi.
Mạch Vy vừa mới tiễn bệnh nhân ra khỏi phòng, Lục Trình Dận vừa nhìn bệnh án vừa nói:" y tá Mạch, rót cho tôi một ly nước ấm ".
Mạch Vy lại hì hục đi rót nước ấm, trong lúc chờ nước đầy thì tranh thủ đấm vai, cảm thấy cả người mỏi nhừ.
Làm việc cả một ngày nay, số lần cô bị Lục Trình Dận sai vặt là không đếm nổi, làm người ai cũng có lòng oán trách thôi, cô cũng sắp có rồi đây... nhưng mà nghĩ đến cái mặt phú soái của Lục Trình Dận.... thôi... cô dự tính bỏ qua.
Đem nước trở lại, Mạch Vy liền nghiêm túc làm việc, nhưng trời không chiều lòng người, một lúc sau, người bên ngoài liền nghe thấy tiếng rống của bác sĩ Lục, mọi người đều ngầm hiểu và thương cảm cho y tá mới đến này.
Mạch Vy bị rống mà bừng tỉnh, hai mắt còn rất ngốc, nhìn Lục Trình Dận đang đen mặt.
" y tá Mạch, cô dám ngủ gật trong phòng khám bệnh của tôi?".
" bác sĩ Lục, xin lỗi xin lỗi ".
Cô vội xin lỗi Lục Trình Dận, không trách cô được, chỉ tại buổi chiều khách đến khá ít nên trống vắng làm cô buồn ngủ.
" cô muốn ngủ thì về nhà ngủ đi, ở đây cô phải nghiêm túc ".
" xin lỗi, tôi chỉ ngủ có 15 phút thôi ".
Mạch Vy áy náy.
" 15 phút?... cô ngủ cũng quá nhiều rồi ".
Lục Trình Dận rống xong lại quay về bàn nghiêm túc làm việc, lúc này Lục Trình Dận trong mắt cô ngày một khác.
Cô liếc mắt nhìn Lục Trình Dận, hèn chi lúc chị xinh đẹp đi đã cho cô ánh mắt gì.... bây giờ thì hiểu rồi.
Cô càng ngày càng nhìn Lục Trình Dận càng cảm thấy gai mắt, tiểu công cái gì, là thụ mới đúng, xứng đáng bị đè cho mông nở hoa lòe nhòe...
Đến cả cô, người dễ tính, nhất là đối với trai đẹp còn chịu không nổi Lục Trình Dận.
Cô có lòng hận thù rồi!!!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play