Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[CapRhy] Sông Băng Tháng Ba

Chương 1: Hạ tàn họa chàng

Những năm cuối thập niên 60, trong một ngôi trường nhỏ ở một tỉnh lẻ phía Bắc, nơi mà quan niệm xã hội vẫn còn nặng nề những định kiến
Học sinh đến trường trong những bộ đồng phục cũ kỹ, mùa đông áo len mỏng lộ ra vài mảnh vá, bàn ghế gỗ đã sờn mòn bởi thời gian
Tháng Ba, trời vẫn còn se lạnh, từng cơn gió tràn qua những khe cửa sổ lớp học làm tê tái đôi tay vốn đã khô cứng của lũ học trò
Quang Anh ngồi ở bàn cuối, cúi đầu lặng lẽ như mọi ngày
Em luôn là đứa ít nói nhất lớp, không bao giờ cãi lại, dù có bị trêu ghẹo hay sai vặt
Người ta hay đùa rằng Quang Anh như con chuột nhắt, trắng nhợt nhạt và nhút nhát
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ê, thằng kia! Đứng lại!
Tiếng gọi lớn vang lên từ phía sau khi Quang Anh bước qua sân trường để về lớp
Đức Duy, với vẻ ngoài cao lớn và đôi mắt sắc sảo, bước tới gần cùng đám bạn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày đi qua mà không chào tao hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày nghĩ mày là ai?
Quang Anh dừng bước, cúi đầu lí nhí
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi… tôi xin lỗi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Xin lỗi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày nghĩ xin lỗi là xong à?
Đức Duy đẩy vai Quang Anh một cái khiến em lảo đảo
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Mày có thấy cái dáng đi của mày nó... buồn cười không?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhìn chả giống con trai tí nào!
Cả đám cười rộ lên
Quang Anh chỉ biết cúi mặt, không dám nói gì
Một cái chân khều nhẹ vào balo của em, khiến nó rơi xuống đất
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cái này của mày hả?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Để tao coi thử xem bên trong có gì...
Quang Anh vội vàng cúi xuống nhặt balo, nhưng đã quá muộn
Minh Hiếu nhanh tay chộp lấy, lục lọi bên trong
Em đứng chết trân, đôi mắt ngấn nước nhưng vẫn cố kìm nén
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ơ! Gì đây?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tập vẽ hả?
Đức Duy bật cười, giơ một cuốn sổ nhỏ ra khỏi balo
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày cũng biết vẽ cơ à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Làm ơn trả lại đi!
Quang Anh cố giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng rõ ràng là không hiệu quả
Đức Duy nheo mắt nhìn Quang Anh, nhưng thay vì lật cuốn sổ ra, nó chỉ cười khẩy, ném trả lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao không có hứng thú với mấy thứ tào lao này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lần sau mày đừng có làm tao ngứa mắt
Nói xong, Đức Duy quay lưng bỏ đi cùng nhóm bạn
Quang Anh đứng đó, nắm chặt cuốn sổ trong tay, cố gắng kiềm chế tiếng nấc nghẹn
____________________
Những ngày sau đó, Quang Anh trở nên cẩn thận hơn mỗi khi ngồi vẽ
Em thường chỉ lôi cuốn sổ ra trong giờ học, lúc cả lớp đang tập trung nghe giảng hoặc vào giờ ra chơi, khi không ai để ý
Nhưng em không nhận ra rằng ánh mắt của Đức Duy ngày một trở nên tò mò
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ê, tao nói này
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày thấy thằng Quang Anh không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nó cứ ngồi vẽ vẽ cái gì đó suốt
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Rồi sao, mày định làm gì nó?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao nghi ngờ lắm
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nghi ngờ gì?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mày nghĩ nó... làm gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không biết
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng tao cá là nó có vấn đề
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[Nhếch môi] Mày cứ đợi mà xem
Và rồi, một buổi chiều tháng Ba, khi cả lớp đã gần về hết, Đức Duy đứng ngoài cửa lớp, nhìn vào bên trong
Quang Anh vẫn ngồi đó, chăm chú vẽ gì đó trong cuốn sổ nhỏ
Đức Duy nheo mắt, sự tò mò trỗi dậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tụi mày theo tao
___
Hôm ấy, khi Quang Anh bước ra khỏi lớp, Đức Duy cùng nhóm bạn bất ngờ xuất hiện, chắn ngay trước mặt em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày đi đâu mà vội thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lại đây tao hỏi chuyện cái đã
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi còn phải về nhà...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Về nhà làm gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vẽ tiếp à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày vẽ cái gì trong đó mà chăm dữ vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cho tao coi thử đi
Quang Anh lùi lại một bước, ôm chặt balo vào ngực
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không... không có gì đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mấy người... đừng làm vậy
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Đừng làm gì?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tụi tao chỉ muốn coi thử thôi mà!
Sơn nhanh tay giật lấy balo, mặc kệ sự kháng cự yếu ớt của Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không... đừng mà!
Nhưng tất cả những lời van xin đều vô ích
Đức Duy rút cuốn sổ ra, lật từng trang một
Ban đầu, chỉ là những bức phác thảo bình thường: cảnh vật, đồ vật
Nhưng càng lật, gương mặt Đức Duy càng sa sầm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ê, tụi bây coi nè!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nó vẽ tao kìa!
Đức Duy hét lên, giơ cuốn sổ ra trước mặt đám bạn
Những tiếng cười vang lên khắp hành lang
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Trời đất, thằng này bị gì vậy?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Mày mê trai hả Quang Anh?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mày thích Duy à?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ghê quá! Mày bị bệnh hả?
Quang Anh cúi gằm mặt, hai tay run rẩy
Nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy em, những tiếng cười như những mũi dao cứa vào lòng
Đức Duy đứng đó, cầm cuốn sổ trong tay, ánh mắt lạnh lẽo
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày bệnh thật rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng bao giờ để tao thấy mày làm mấy trò này nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nghe rõ chưa?
Quang Anh không đáp
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hòa vào cơn gió lạnh cuối chiều tháng Ba

Chương 2: Em không khóc

Trường phổ thông T , năm 1960
Trời tháng Ba se lạnh, gió lùa qua những dãy hành lang dài, mang theo cái rét khô khốc quất vào da thịt
Nguyễn Quang Anh lầm lũi bước đi, đầu cúi thấp, cố thu mình vào góc tối của sân trường
Em biết, nếu tránh được ngày nào thì tốt ngày đó
Nhưng cũng chẳng thể tránh mãi
Từ xa, tiếng cười đùa vang lên
Chẳng cần quay lại, Quang Anh cũng biết bọn họ đang đến
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ê, thằng bệnh kia, đứng lại!
Giọng của Đức Duy vang lên, mạnh mẽ, dứt khoát, mang theo cái uy của kẻ luôn đứng đầu đám đông
Bước chân Quang Anh khựng lại, nhưng em không quay đầu
Không nghe thấy, không thấy chúng nó, không phản ứng, cứ đi tiếp…
Nhưng đâu có dễ vậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao nói mà mày không nghe hả?
Quang Anh ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt của Đức Duy – ánh mắt đầy ghét bỏ, khinh miệt, không chút che giấu
Phía sau nó, cả đám bạn đang cười cợt, háo hức như sắp xem một vở kịch hay
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tui có làm gì đâu…
Giọng Quang Anh nhỏ xíu, nhưng chưa kịp nói hết câu thì bị một cái đẩy mạnh làm em ngã dúi dụi ra sau
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không làm gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy cái mặt mày chướng mắt với tao thì tính sao?
Đức Duy khoanh tay, giọng điệu bỡn cợt nhưng trong mắt lại có chút khó chịu
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ờ ha, nhìn nó mà tao nổi hết da gà!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Thằng này chắc bị bệnh thiệt á, tao nghe nói bị vậy là có thể lây đó!
Quang Anh siết chặt tay, móng tay gần như bấm vào da thịt
Lời nói ấy làm lòng em tê tái, nhưng em không phản kháng
Vì phản kháng cũng chẳng có ích gì
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ê, đừng có đứng ì ra đó nữa, tới đây giúp tụi tao một tay đi
Quang Anh giật mình ngước lên, nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị kéo xềnh xệch ra giữa sân bóng
___
Giữa sân bóng rổ rộng lớn, một quả bóng lăn lóc trên nền đất
Đám con trai nhìn nhau, cười khẩy
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Chơi bóng chút đi, Quang Anh
Quang Anh không hiểu, nhưng chỉ vài giây sau, em nhận ra ngay trò chơi mà chúng nó muốn
Bóng rổ?
Không, đây không phải bóng rổ…
Một cú sút mạnh từ một thằng trong đám nhắm thẳng vào chân em
Quang Anh lảo đảo, suýt ngã
Trước khi em kịp trụ vững, quả bóng thứ hai đã đập thẳng vào bụng, khiến em khom người, mặt tái mét vì đau
Cả đám cười phá lên
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ê, đón nè!
Quả bóng thứ ba bay vút tới, lần này đập thẳng vào ngực em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng… Đừng mà…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày nói gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
To lên coi!
Đức Duy cười gằn, giật lấy quả bóng từ tay Trường Sinh, rồi bước đến gần
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày không biết chơi bóng rổ hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Để tao dạy cho!
Nói rồi, nó vung tay, ném quả bóng thật mạnh vào người Quang Anh
Cú ném không trúng mặt nhưng đập thẳng vào vai em, lực mạnh đến nỗi làm Quang Anh mất đà ngã sõng soài xuống nền đất lạnh lẽo
Đau đớn, nhục nhã, em gượng dậy, nhưng một bàn chân đã đạp lên tay em, giữ chặt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[Cúi xuống, thì thầm] Khóc chưa?
Quang Anh nghiến răng, mắt hoe đỏ nhưng vẫn cắn môi kiềm nén
Nhưng đâu có dễ vậy
Nguyễn Thái Sơn bước tới, cúi xuống nhặt quyển vở của Quang Anh bị rơi ra trong lúc xô xát
Sơn lật đại vài trang, ánh mắt chợt sáng lên
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Duy, coi nè!
Cả đám vây lại, nhìn vào những trang giấy
Những nét vẽ tỉ mỉ, cẩn thận, phác thảo khuôn mặt của một người con trai – mái tóc, ánh mắt, đường nét quen thuộc
Và cái tên bên dưới…
Đức Duy
Khoảnh khắc ấy, không gian như lặng đi vài giây
Rồi bùng nổ
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Trời đất ơi, nó lại vẽ mày nữa kìa Duy!
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ê, tao nói thiệt nha. Nó bị mày quăng hết đống giấy đó xuống hồ nước rồi mà nó vẫn còn muốn vẽ mày nữa kìa
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ê thấy ghê quá!
Minh Hiếu đọc to đoạn chữ nguệch ngoạc bên cạnh hình vẽ
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
"Mình biết điều này là sai… Nhưng mỗi lần nhìn Đức Duy, tim mình cứ đập nhanh…"
Cả đám phá lên cười
Đức Duy đứng đó, mặt thoáng sượng lại, nhưng chỉ vài giây sau, nó nhếch mép cười khẩy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh…
Nó ném quyển vở xuống đất, dùng chân đạp lên trang giấy có hình vẽ mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày thích tao hả?
Quang Anh nín thở. Đầu óc trống rỗng
Không, không thể nào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trả lời đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thích tao không?
Giọng nói của Đức Duy lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ khinh miệt
Quang Anh mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại
Một thứ gì đó vỡ vụn trong lồng ngực
Đức Duy cúi sát mặt xuống, thì thầm đủ để cả đám nghe thấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Mày làm tao ghê tởm quá, Quang Anh”
Lần này, em không kiềm được nữa
Nước mắt rơi xuống
Cả đám đứng xung quanh như hả hê, như vừa hoàn thành một màn kịch hoàn hảo
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
[Huých vai Duy] Ê, mày coi kìa. Nó khóc thiệt luôn kìa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con trai gì mà yếu đuối vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ có thứ ái nam ái nữ như mày mới có cái kiểu đó thôi
Quang Anh cúi đầu, tay siết chặt vạt áo, cố gắng che đi những giọt nước mắt, nhưng vô ích
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[Giọng chán ghét] Lần sau tránh xa tao ra, nghe rõ chưa?
Nó quay lưng bỏ đi
Cả đám cũng lũ lượt kéo nhau rời khỏi sân bóng, để lại Quang Anh một mình
Em đứng đó, tay run rẩy nhặt từng trang giấy, những nét vẽ bị giẫm nát, mực nhòe vì nước mắt
Mặt trời đã ngả về Tây, kéo bóng em dài ra trên nền đất bùn lạnh lẽo
Cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu
Fin
______________________

Chương 3: Vệt son

Không còn ai muốn ngồi gần Quang Anh. Không ai muốn chạm vào em
Không ai muốn nói chuyện với em
Đám con trai thì ghê tởm, còn đám con gái thì cười cợt
Đối với họ, Quang Anh không còn là một con người, mà chỉ là một thứ bệnh tật cần phải tránh xa
Với xã hội này, thích đàn ông là một điều sai trái
Và khi Quang Anh bị phơi bày ra giữa ánh sáng, em trở thành một trò cười, một nỗi ô nhục
___
Giờ ra chơi
Quang Anh ngồi yên lặng trong lớp, cố thu mình lại như một chiếc bóng mờ nhạt
Nhưng dù có im lặng đến đâu, em cẫn không thoát khỏi ánh mắt và những lời xì xào
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Mày có thấy nó đụng trúng bàn tao không?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Thấy! Mày phải đi rửa tay đi! Lỡ bị lây bệnh thì sao?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đúng rồi! Nghe nói bệnh này không có thuốc chữa đâu
Những tiếng cười cợt vang lên, rợn người
Một ai đó lặng lẽ đá cái ghế của Quang Anh từ phía sau, khiến em mất thăng bằng và suýt ngã nhào
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Nhìn nó kìa! Đàn ông gì mà yếu nhớt vậy?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Làm gì yếu! Nhìn nó là biết rồi! Chắc thích làm con gái hơn đó chứ?
Quang Anh cắn môi, cố gắng không bật khóc
Nhưng trong lòng em, từng lời nói ấy như những nhát dao, cứa sâu vào lòng tự trọng của em, cứa rách những giấc mơ từng bé nhỏ và ngây thơ
___
Buổi chiều
Khi Quang Anh vừa bước ra khỏi lớp, một đám học sinh đã đứng chờ sẵn
Đức Duy cũng có mặt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tụi bây, tao có chuyện này vui lắm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có đứa nào dám lại gần nó không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hay sợ lây bệnh?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Thôi, thôi, tao còn muốn lấy vợ!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đụng vô nó xong thành giống nó thì sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày thích những người học cao và tinh tế á hả?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ê, nhưng mà tao nghe nói là... người như nó thường hay dùng đồ con gái lắm
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Biết đâu trong cặp nó có son với phấn thì sao?
Quang Anh rùng mình
Em linh cảm có chuyện chẳng lành
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Bây giờ lục thử coi!
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nếu trong cặp nó có đồ con gái thì coi như có chứng cứ nha!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đúng rồi! Thử đi!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Lỡ nó đem son theo để trang điểm thì sao?
Quang Anh lắc đầu, siết chặt balo
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không... không có...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không có hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy thì mở ra cho tụi tao coi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng mà!
Nhưng đã quá muộn
Minh Hiếu xông tới giật mạnh balo của em, lôi ra từng thứ bên trong
Sách vở, hộp bút, một chiếc khăn tay sạch sẽ rơi xuống đất
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Chà, không có gì hết hả?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ê từ từ... cái này là cái gì đây?
Từ tay Trường Sinh, một thỏi son rơi xuống nền đất
Cả đám nín bặt trong vài giây, rồi ngay lập tức, những tiếng cười vang lên ầm ĩ
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
TAO BIẾT NGAY MÀ! ĐÀN ÔNG GÌ MÀ MANG SON THEO?!
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
HAHAHAHA! QUANG ANH! MÀY LÀ CON TRAI HAY CON GÁI VẬY?!
Mặt Quang Anh tái nhợt
Em nhận ra thỏi son đó không phải của mình
Ai đó đã bỏ nó vào cặp em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tui không có...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tui không có lấy...
Em cố gắng nói, nhưng không ai nghe
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mày còn dám chối hả?
Minh Hiếu xô mạnh vào vai em
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không phải mày thì là ai?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Đúng rồi! Mày nhìn lại bản thân đi!
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Cả trường này ai không biết mày thích đàn ông?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Mày chắc đang tập trang điểm để làm vợ người ta hả?
Tiếng cười vang lên
Thái Sơn nhặt thỏi son lên, mở nắp ra rồi quẹt mạnh lên má Quang Anh
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nè, tao giúp mày trang điểm nè!
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Đẹp lắm luôn á!
Cả đám lại phá lên cười, đứa này đẩy một cái, đứa kia giật tóc em
Quang Anh vùng vẫy, nhưng càng cố thoát ra, chúng càng hăng máu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thôi đủ rồi
Giọng Đức Duy vang lên
Nó không cười, không đùa giỡn, chỉ nhìn Quang Anh với ánh mắt ghê tởm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao không muốn nhìn thấy mày nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao thấy mày là tao buồn nôn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái mặt mày không lấy nổi vợ đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trai không ra trai, gái không ra gái
Những lời ấy như một cú đấm thẳng vào tim Quang Anh
Không cần những trò bắt nạt tàn nhẫn, không cần đánh đập, chỉ một câu nói ấy cũng đủ để bóp nghẹt trái tim em
Đức Duy quay người bỏ đi, để lại Quang Anh đứng giữa sân trường, đôi mắt cay xè, bàn tay run rẩy nắm chặt thỏi son đã bị dập nát
Đám học sinh xung quanh cười cợt, bàn tán
Nhưng với Quang Anh, tất cả chỉ là một mảng âm thanh hỗn loạn và méo mó
___
Quang Anh ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm vào gương
Hai bên má em vẫn còn vệt son hồng nhạt mà em chưa kịp lau hết
Em đưa tay lên, chạm nhẹ vào làn da mình
Một giọt nước mắt rơi xuống
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Em đã làm gì sai?"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Tại sao em chỉ vì thích một người mà lại bị đối xử như thế này?"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Tại sao em lại sinh ra như thế này?"
Bên ngoài, cơn gió lạnh của tháng Ba vẫn rít qua từng khe cửa
Nhưng dù lạnh đến đâu, nó cũng không thể sánh bằng cái lạnh đang xâm chiếm lấy trái tim Quang Anh
Fin
____________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play